Professional Documents
Culture Documents
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
Tôi là người ở miền nam, là em một người lính VNCH đã chết trong cuộc chiến. Tôi đã
phải chứng kiến sự đau khổ day dứt của ba tôi cho đến khi ông trút hơi thở cuối cùng
cũng vì chuyện này.
Khi anh tôi vào quân ngũ tôi còn nhỏ lắm không nhớ gì nhiều. Hình ảnh cuối cùng tôi
nhớ được về anh ấy là một ngày cuối tháng Giêng năm 75 thì phải, trước khi ra khỏi nhà
vào năm giờ sáng để về lại đơn vị, anh ấy có vào giường lúc tôi còn ngái ngủ hôn nhẹ lên
má tôi rồi âm thầm ra đi không nói một lời nào...Anh ấy đã không bao giờ quay trở về.
Phải 10 năm sau 75 tôi mới bắt đầu đọc những lá thư anh ấy viết từ chiến trường về. Bây
giờ tôi xin trích một vài đoạn trong vài bức thư để các bạn hiểu một người lính VNCH
nghĩ gì hầu có thể so sánh với suy nghĩ của một người cộng sản như chị Trâm ở bên kia
chiến tuyến.
Bản thân tôi rất tôn trọng thư và nhật ký vì ưu điểm là nó chân thật nhưng khuyết điểm
của nó lại là chủ quan do đó chưa thể gọi là văn học lịch sử được vì tính khái quát và sâu
sắc của nó chưa cao:
Riêng con thì nghĩ nhiều về những năm xưa. Những đêm Noel năm nào xin ba má lên
nhà giòng dự lễ. Những năm lang thang ngoài đường nhìn qua những nhà có cây sapin
nhưng vẫn thấy cuộc đời đẹp và đáng sống, chưa biết lo nên lòng thảnh thơi. Những đêm
sương mù với biển người tấp nập đi nhà thờ. Lúc đó chạy theo những cái vô giá trị mà
không biết mình đang sống trong một khung cảnh thiên đàng.
Bây giờ, hoài bão của con là được sống một cách rất tầm thường trong khung cảnh ấy.
Con cũng cám ơn Thượng đế đã cho con sống những năm đẹp và đầy kỷ niệm ấy. Con
cũng còn nghĩ đến những ngày vừa qua, những năm tháng sắp tới mà không thấy chỗ nào
sáng sủa cả. Lúc trước mình chấp nhận hiện tại để chờ một ngày mai tươi đẹp. Bây giờ
không dám mơ ước đến thế nữa. Chỉ xin Trời Phật cho ngày mai đừng xấu hơn bây giờ là
đủ rồi.
Năm ngoái, vào khoảng trước Noel con có trình cho ba mà chỉ còn sợ pháp luật mà
rõ những quan niệm của con về trách nhiệm trong chiến thôi. Mà pháp luật làm sao
tranh. Bao nhiêu tội lỗi rồi cuối cùng cũng đổ tội cho khám phá tất cả những tội lỗi
chiến tranh và ba đã nhắc cho con biết còn có lương tâm được. Những tệ trạng ngày nay
để phán đoán để buộc tội mình. cũng từ đó mà ra.
Thưa ba trong đêm thanh tịnh này, con xin trình tiếp
những cảm nghĩ của con về vấn đề đó. Con người bây giờ theo con nghĩ, không còn
lương tâm nữa. Tất cả những giá trị tinh thần và đạo lý đều bị đảo ngược. Theo Victor
Hugo, Dieu c'est la consience. Và giáo dục cũng đã dạy con, mình tội lỗi khi lương tâm
quyết định như vậy và không có hình phạt nào bằng sự ray rứt của nó. Nhưng bây giờ sau
những năm lăn lóc ngoài đời cũng như trong quân ngũ con đã nhận thấy lương tâm giảm
đi rất nhiều trong những người có giáo dục đạo lý và hầu như tắt hẳn nơi những người
khác.
Con người bây giờ không biết sợ lương tâm như xưa nữa mà chỉ còn sợ pháp luật mà
thôi. Mà pháp luật làm sao khám phá tất cả những tội lỗi được. Những tệ trạng ngày nay
cũng từ đó mà ra.
Con xin kể một ít mà hình như rất nhiều người đều vấp phải: Sự tham lam. Lấy của
không phải của mình, ăn cắp của những kẻ khác, tham nhũng hối lộ. Nạn cướp bóc, đào
ngũ trốn quân dịch không một chút thẹn thùng. Tội mãi dâm dưới nhiều hình thức (từ bà
lớn ngoại tình đến những cô chơi bời) Và còn rất nhiều điều khác người ta không làm chỉ
vì sợ bị bắt chớ không! phải vì không nên làm...
Hoa kỳ 3-8-72
...Giai đoạn 2 của cuộc huấn luyện bắt đầu nên bận rộn.
Dụng cụ huấn luyện đầy đủ và huấn luyện viên không
khó như ở Việt Nam nên cứ tà tà. Tụi Mỹ vì không quen
nên rên dữ lắm.
Chẳng hạn tuần tiễu trong rừng. Tương đối rừng ở đây thưa hơn ở VN. Chỉ có những bụi
cây nho nhỏ dưới lớp cây cao, không có dây gai chằng chịt như xứ nhà. Di chuyển rất dễ
nhưng những ông đồng minh vĩ đại thì rên dữ lắm vì không quen. Vấp lên vấp xuống mồ
hôi lả chả. Thân xác quá to nên không lách dễ bằng người VN. Huấn luyện viên và cán
bộ phần nhiều là đại uý hay thiếu tá, tận tâm vô cùng không phải chỉ tay năm ngón như
bên mình. Họ chạy họ bò như khoá sinh.
Tất cả đều có huy chương chiến dịch VN. Tuy nhiên vì giặc. Chẳng qua họ nghèo mà
họ là một dân tộc tự kiêu và háo thắng nên từ già đến trẻ thôi.
đều hăng say. Lúc nào cũng đề cao mà không cảnh giác.
Trong giờ huấn luyện họ thuật lại những trận mà họ
một, VC mười mà vẫn thắng dễ dàng. Vì vậy khoá sinh rất tự tin. Quá tự tin. Và khinh
địch. Có những lúc nghe họ kể mà bực mình vì VC thì cũng là người VN và con thừa biết
người lính cộng sản thua ai chứ không thua người Mỹ về đánh giặc. Chẳng qua họ nghèo
mà thôi. Họ huấn luyện sĩ quan để chiến đấu ở VN.
Thiết lập nguyên một làng VN với 10 nóc nhà, nằm bên bờ suối. Nhà tranh,tôle, ngói.
Trông đẹp mắt. Họ là một dân tộc trẻ và háo thắng nên không hiểu nỗi tại sao người Mỹ
lại rút lui khỏi VN mà không đổ toàn bộ lực lượng lên Đông Dương chẳng hạn, thanh
toán vấn đề trong một tháng.
Họ không hiểu rằng vũ lực không phải là mạnh nhất, Họ không hiểu khi con
rằng chiến tranh mà không có chính nghĩa thì không không đeo huy chương. Họ hỏi
thắng được, rằng chiến tranh là sự tiếp tục của chính trị con và yêu cầu con đeo trong
(la guerre est la continuation de la politique) Cũng vì những dịp đặc biệt. Mỗi lần
háo thắng nên rất thích phô trương. Huy chương chẳng đeo là con nhớ những kỷ niệm
hạn. Mỗi người khi nhập ngũ đều có huy chương gọi là chết chóc. Một huy chương là
huy chương quốc phòng. Ai cũng đeo. Họ ao ước được một lần những người VN đôi
qua VN để có nhiều huy chương hơn. Chẳng hạn như bên đều nằm xuống.
một đại uý có rất nhiều huy chương tuy tham chiến
chừng1 hay 2 năm thôi.
Nếu bênmình mà có hệ thống huy chương như họ chắc không còn chỗ để đeo. Họ không
hiểu khi con không đeo huy chương. Họ hỏi con và yêu cầu con đeo trong những dịp đặc
biệt. Mỗi lần đeo là con nhớ những kỷ niệm chết chóc. Một huy chương là một lần những
người VN đôi bên đều nằm xuống.
Hoa Kỳ 15-9-1972
Hôm kia con nhận được thơ ba, nhưng bận huấn luyện
đi bãi cả ngày nên không tiện trả lời. Tuần này là tuần
thứ 16 trong số 28 tuần ở Quantico. Con sẽ mãn khoá
vào ngày 30-11-72. Cuộc huấn luyện bước qua giai đoạn
3, học tập ngoài bãi nhiều. Tuần trước thi giai đoạn 2.
Một sĩ quan được đánh giá trên ba lãnh vực: Thi viết (họ
gọi là acdemic) gồm chiến thuật, vũ khí v..v..,bản đồ và
là phần quan trọng nhất. Phần thứ hai là Military
skills(skill=habileté) gồm thể thao, chạy đoạn đương
chiến binh, tác xa súng trường và súng lục. Phần thứ 3
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
là lãnh đạo chỉ huy. Phần này họ không đánh giá sĩ quan
đồng minh.
Về phần academic con có điểm trung bình 95/100 điểm rất cao đối với Mỹ và hình như
con dẫn đầu trong số sĩ quan đồng minh khoảng 14 người. Về phần military skills thì thua
họ. Thành thật mà nói chúng con qua đây không phải để thi đua nên chẳng học, thức
khuya như những người khác. Vì vậy điểm cao làm con
ngạc nhiên.
Trong số 230 người con về
Hôm qua thi đua đi bản đồ. Họ phát cho một bản thứ 15 và 14 người về trước
đồ(boussole), bắt tìm 10 hộp đạn to bằng một máy radio con đều trong ở toán đi trước
trong một khu rừng độ 15 cây số vuông. Mỗi người một con từ một tiếng đồng hồ trở
đường, đi từng đợt 10 người, mỗi đợt cách nhau năm lên. Một điểm tốt cho Việt
phút. Họ phải chạy vì thời gian là yếu tố quan trọng nam. Không có gì đáng ngạc
trong một lộ trình xa đa số chỉ tìm được 5 điểm trên 10 nhiên vì con đi theo bản đồ
được cho. quen.
Con khởi hành trong toán chót, toán 23 nghĩa là hơn một
tiếng rưỡi sau toán đầu. Con tìm được cả 10 điểm, và tuy không khi nào chạy về trước tất
cả các sĩ quan khác. Trong số 230 người con về thứ 15 và 14 người về trước con đều
trong ở toán đi trước con từ một tiếng đồng hồ trở lên. Một điểm tốt cho Việt nam.
Không có gì đáng ngạc nhiên vì con đi theo bản đồ
quen.
Mấy hôm nay tin tức về
Mấy tuần vừa qua , con được dịp theo dõi thế vận hội những trận đánh Quảng trị cho
thứ 20 trên vô tuyến truyền hình, trực tiếp từ Munich biết TQLC/VN đã lấy lại phần
Đức Quốc bằng vệ tinh nhân tạo thật là hào hứng. Trong lớn thị xã này. Chắc tốn xương
thế vận hội này điện tử làm việc nhiều, tất cả mesures về máu nhiều...
thời gian, khoảng cách đều đo bằng computers (máy
điện tử) một cách chính xác đến 1/100 ème giây.
Mấy hôm nay tin tức về những trận đánh Quảng trị cho biết TQLC/VN đã lấy lại phần
lớn thị xã này. Chắc tốn xương máu nhiều...
bắn. Nhưng bên kia vẫn tiếp tục cho đến 8 giờ 20 khi
con cho bắn một hoả hiệu.
Và từ lúc đó đến giờ không còn nghe tiếng súng nữa. Họ Cũng may con không về
ra khỏi vị trí cắm cờ. Bên con cũng vậy. Những lá cờ TĐ2 TQLC như theo lệnh lúc
nằm cách nhau đôi khi chỉ có hai thước. Chúng con đi Mỹ về. Họ bị thiệt hại rất
nhào qua bên kia bắt tay, mời thuốc quên rằng cách đây nặng ở Cửa Việt như ba chắc
10 phút còn chém giết nhau. Ngày hôm sau con cho đã nghe được ở đài BBC.
chấm dứt những cuộc tiếp xúc, bên nào bên ấy ở. Vì họ
phái những chính trị viên ăn nói thật hay đến nói chuyên
với binh sĩ thật tình đến khờ khạo của mình. Ăn nói không lại. Lâu lâu chính con qua nói
chuyện thôi! hay chọc ghẹo những nữ cán bộ.
Cũng may con không về TĐ2 TQLC như theo lệnh lúc đi Mỹ về. Họ bị thiệt hại rất nặng
ở Cửa Việt như ba chắc đã nghe được ở đài BBC.
Con vẫn bình an. Những tuần qua tình hình có khi găng với bên kia tuy không đi đến chỗ
nổ súng. Bây giờ thời yên hẳn. Nhưng cũng phải đề phòng không để họ qua mặt, chiếm
đất cắm cờ. Riêng chỗ của con thì hai bên giữ nguyên vẹn như lúc ngưng bắn và họ cũng
không dám ra khỏi những chỗ họ ở cũ.
Có nhiều chuyện cũng buồn cười lắm. Lâu lâu họ đem những đoàn văn công đến nơi giáp
nhau để diễn. Hầm hố và giao thông hào đôi bên cách nhau 20,30m, ở giữa có làm hai
cổng treo cờ và một căn nhà do hai bên dựng lên để ngồi nói chuyện. Bây giờ thì con cấm
không cho qua cổng hay đến nhà đó nữa. Những đoàn
văn nghệ và nữ ca sĩ hát và hò.
Họ cũng nói phét lắm. Bên
Lính mình không thích nghe chèo cổ nên chả thèm nghe họ mỗi đại đội có hoả đầu vụ,
mà chỉ ngồi bên này chọc ghẹo và cười. Họ cũng nói nấu cơm gánh lên cho họ ăn.
phét lắm. Bên họ mỗi đại đội có hoả đầu vụ, nấu cơm Họ nói họ ăn điều độ và đầy đủ
gánh lên cho họ ăn. Họ nói họ ăn điều độ và đầy đủ nhưng anh nào cũng xanh xao.
nhưng anh nào cũng xanh xao. Con nói với họ lính của
con cứ phát đồ ăn cho họ, họ muốn ăn lúc nào thì ăn
không cần giờ giấc.Muốn nấu kiểu nào cũng được. Đó là tự do kiểu miền nam. Muốn ăn
nói sao cũng được.
Mời thuốc họ không hút, bảo là thuốc Mỹ. Không bao giờ thấy họ tự nhiên hay hồn nhiên
như mình. Mình cười giỡn, đùa, chửi nhau. Họ thì không, không dám thổ lộ sợ đồng chí
khác nghe...
Lúc đi Mỹ con có hai người bạn. Trung uý cả, cùng đi với con. Hôm về Vn họ về đơn vị
TQLC khác. Cả hai đều bị thương nặng trong những ngày tiếp theo cuộc ngưng bắn tại
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
Cửa Việt. Như vậy là trong toán 10 người lúc trước đi học anh văn tại Sàigòn cách đây 9
tháng con là một trong hai người còn cầm súng. Tất cả những người khác đều bị loại ra
khỏi vòng chiến bằng cách này hay cách khác. Có phước thì bị thương vô phước thì mất
xác...
.................................................................
Giấu tên
Thưa bạn Quang Duy Canberra Úc. Xin lỗi vì hỏi bạn câu hỏi: tại sao bạn chạy qua Úc
nhanh thế. Sau khi gửi đi tôi mơí thấy là hơi mất lịch sự. Tôi xin kể cho bạn nghe câu
chuyện thế này: Tôi sống ở Hà nội những năm trước 75 tôi còn là học sinh không hiểu
nhiều về cuộc chiến đến năm 1989. Có dịp qua Sydney tôi có người bạn ở đó (dân Hải
phòng vượt biên) một buổi tối tôi và bạn tôi đến 1 quán BAR sau khi vào quán một lúc
sau khi nghe thấy chúng tôi nói giọng Bắc có 1 người cụt cánh tay chắc là thương phế
binh VNCH đã ra cà khịa ý rằng (DânBắc) sao không ở lại với CS mà qua Úc làm gì.
Bạn tôi nóng mắt nói lại Tại sao các ông không Giải phóng Hà nội để khỏi qua Úc kiếm
sống?...Lời qua tiếng lại dẫn ẩu đả và cảnh sát phải can thiệp.
Tôi kể chuyện này để nói rằng những người ra đi từ trước hay khi CS tiến vào Sài gòn thì
chúng tôi không trách cứ gì họ vì cũng như CS thôi. Bộ máy tuyên truyền VNCH doạ sẽ
có tắm máu. hời gian đã xa rồi trên đất mẹ của chúng ta không còn vết thương chiến tranh
nhưng vết thương lòng sao lâu lành vậy? đành rằng còn nhiều bất công nhưng sự phát
triển của đất nước là không thể phủ nhận được.
Khi đó tôi cũng nghĩ nhà văn Dương Thu Hương chắc cũng có nhiều nhật ký , nhưng bà
đã vứt bỏ khi nhìn thấy sự thật tại miền Nam sau chiến thắng 75 không dúng như CS đã
tuyên truyền ròng rã trong cả hơn 2 thập niên 56-75. Việc anh lính VNCH, sống ở miền
Nam VN, dù sao cũng thoải mái hơn miền Bắc, ít ra anh cũng được thở cái không khí tự
do. Anh đi lính như một người tuổi trẻ, nhà cháy thì mình phải chữa cháy, thế thôi.
Anh không có bị tuyên truyền từ một chủ thuyết nào, dù phải nghe, phải nhìn hàng ngày
những dòng chữ như : "đừng tin những gì CS nói mà hãy nhìn nhưng gì CS làm ". Vì thế
khi anh đi lính anh không có những hận thù trào dâng, hay mang tâm trạng đi giải phóng
miền Bắc. CS đánh ta thì ta đánh lại , thế thôi. Cho nên đừng so sánh hai con người hoàn
toàn khác hẳn nhau, với hai cuốn nhật ký. Có một điều tôi hiểu rõ chính tôi, khi nào CS
còn tham nhũng, bóp nghẹt tôn giáo, phân biệt dân trong Nam và dân CS ngoài Bắc thì
CSVN cũng chỉ là một chính phủ xa vời đối với giới trẻ hải ngoại và ngay ở trong nước.
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
Tôi đã đọc qua các lá thư của anh ấy - anh ấy là một nhân cách - tôi có thể khẳng định
như vậy. Chiến tranh là điều tồi tệ nhất đối với bất cứ quốc gia nào, tồi tệ hơn nó lại là
cuộc chiến mà người Việt Nam lại có ở cả 2 đầu chiến tuyến có phải vậy không anh
Minh.
Tôi rất cảm động về những gì mà người thân của anh viết trong những lá thư ấy
"...Trong giờ huấn luyện họ thuật lại những trận mà họ một, VC mười mà vẫn thắng dễ
dàng. Vì vậy khoá sin! h rất tự tin. Quá tự tin. Và khinh địch. Có những lúc nghe họ kể
mà bực mình vì VC thì cũng là người VN và con thừa biết người lính cộng sản thua ai
chứ không thua người Mỹ về đánh giặc. Chẳng qua họ nghèo mà thôi...",
"...Họ không hiểu rằng vũ lực không phải là mạnh nhất, rằng chiến tranh mà không có
chính nghĩa thì không thắng được...",
"...Họ không hiểu khi con không đeo huy chương. Họ hỏi con và yêu cầu con đeo trong
những dịp đặc biệt. Mỗi lần đeo là con nhớ những kỷ niệm chết chóc. Một huy chương là
một lần những người VN đôi bên đều nằm xuống...".
Tôi trích nguyên văn những đoạn viết này vì nó đã nói lên tất cả những gì thuộc về người
thân của anh. Anh biết không, lúc này tôi đang tự hỏi rằng trong cuộc chiến ấy không biết
có bao nhiêu người Việt Nam mình nghĩ được như người thân của anh, như Đặ ng Thuỳ
Trâm nhỉ? Cảm ơn Anh đã cho tôi có cơ hội được đọc những bức thư ấy để tôi có thể
hiểu hơn về cuộc chiến tranh này, rằng dù ở nơi nào, ở vị trí nào đi chăng nữa thì người
Việt Nam mình vẫn có những người này người khác, rằng dù ở đâu đi chăng nữa thì
những con người có tấm lòng cao cả, một cái tâm với đời, một tình yêu với dân tộc, một
nhân cách vẫn luôn được trân trọng. Chúc Anh và gia đình luôn mạnh khoẻ và thành đạt.
Sau 1975 tôi đã cố gắng để tìm hiểu ba câu hỏi (1) Tại sao có cuộc chiến tranh trước
1975? (2) Ai gây ra cuộc chiến tranh này? và (3) Tại sao cộng sản đã chiến thắng?
Suy nghĩ của tôi về cuộc chiến rất tương tự với Tiêu Giao Bảo Cự trên (http://www.doi-
thoai.com/dangthuytram_tdbc.html). Tôi cũng chỉ là một người bình thường như muôn
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
triệu người Việt, cả Bắc lẫn Nam, không sống được với chuyên chính cộng sản, phải bỏ
nước ra đi.
Bạn Nguyễn Yên Phương, TpHCM, thân. Ngày trước tôi cũng như bạn cố công đi tìm
một anh hùng, một lãnh đạo hay một đấng minh quân. Sau vài năm ở Úc tôi pháp hiện
được một số điều là trong một thể chế dân chủ pháp trị đa nguyên đa đảng, người dân sẽ
sáng suốt chọn lựa đấng minh quân, các nhà lãnh đạo quốc gia, từ cấp trung ương đến cấp
cơ sở, lãnh đạo cộng đồng, lãnh đạo đòan thể, tổ chưc… Ngay cả các công ty, ban điều
hành cũng do các cổ đông viên bầu ra. Việt Nam chưa có một môi trường để dân mình
chọn lựa các nhà lãnh đạo. Hơn bao giờ người Việt chúng ta cần góp sức để tạo ra môi
trường này.
Dũng
Tôi cũng nghĩ như bạn Lux , Japan - CSVN cũng có những thay đổi rất đúng đắn, họ
không còn chuyên chính vô sản như trước kia, không còn chủ trương cải cách ruộng đất,
không còn tiêu diệt giới tư sản, đã cởi trói rất nhiều cho văn học nghệ thuật và báo chí.
Những cái gì trước kia chính quyền Sài Gòn thực hiện không nổi vì chỉ lo chống đỡ chiến
cuộc thì ngày nay CSVN đã tiếp tục theo đuổi và làm tương đối tốt rồi.
Chỉ có một điều duy nhất mà CSVN không muốn đáp ứng nguyện vọng của các tầng lớp
nhân dân trí thức hiện nay là cho các xu hướng chính trị khác được cùng với họ tham gia
xây dựng đất nước . Theo như ý kiến một cựu đảng viên CSVN đã phát biểu với BBC thì
đối với đảng CS nếu khác biệt về tư tưởng, tức là bất đồng chính kiến, là phản động, luật
pháp CS cần trừng trị hoặc tiêu diệt . Nếu CSVN từ bỏ được thói xấu này thì đất nước ta
mới thực sự là thoát ách nô lệ, và những thành phần từ trước đến nay thù ghét chế độ cai
trị này sẽ không còn vin vào lý lẽ gì để ......nói xấu VN.
Ẩn danh
Thưa quý vị! 1 vài đoạn nhật ký ,1cuốn tiểu thuyết vài chuyện ngắn...dù thật hay hư nếu
đọc thấy hay thì nhớ, thấy dở thì quên đừng nên quá suy diễn để rồi mất hết ý nghĩa nhân
bản của nó.
Thưa anh DAVID Nguyễn. Anh nói binh chủng của anh có cả 1 Website tôi xin hỏi đó là
binh chủng nào và nó tồn tại ở thời điểm nào vậy? Trước 75 tôi chưa nghe nói có hệ
thống INTER NET. ây giờ thì làm gì có binh chủng nào ở ngoài VN của các anh? Hay là
anh đang trong quân ngũ của bộ quốc phòng Hoa kỳ? Còn thưa bạn Quang Duy,
Canberra. Bạn mong đến tuổi 18 để nhập ngũ vì không muốn sống hèn nhìn CS Xâm
lược vậy hỏi bạn CS xâm nhập nước nào vậy? Và sao bạn chạy qua ÚC nhanh thế?
tuy nhiên hẳn ai cũng nhận thấy ngay những ghi chép trong nhật ký của Đặng Thuỳ Trâm
không chỉ là những dòng tự sự đầy tính văn học mà nó thật sự khích lệ tinh thần, ý chí
vươn lên, vượt mọi khó khăn của tuổi trẻ; cái điều tưởng đơn giản đó nhưng rất nhiều
thanh niên ngày nay không nghĩ tới và không muốn vì tư tưởng ăn chơi, hưởng thụ thành
quả lao động của của người khác, của cha mẹ mình và họ luôn kêu gào khổ sở, đói, thiếu
tự do nhưng thực chất chính họ tự làm khổ họ.
Nói cho đúng hơn nếu nhật ký chỉ ghi lại những 'phút huy hoàng, những chai rượu ngon,
gái đẹp, những giờ phút yên bình, hưởng thụ mà che lấp khổ đau, thất bại' thì đó chỉ là
những dòng viết 'hoa mỹ, phô trương, thiếu chân thật' nên không nên coi là "nhật ký".
Các bạn nếu ai đã học văn dù văn học Việt nam hay văn học Nước ngoài chắc đều hiểu từ
"nhật ký" theo đúng nghĩa của nó. Chúng ta không kỳ thị kích động nhưng lịch sử ngàn
năm của Việt Nam cũng như các nước đều không ủng hộ sự xâm lăng và chiếm đoạt tài
nguyên của nước khác bằng sức mạnh chiến tranh vì đó là sự tàn bạo và ích kỷ nhất của
những kẻ được coi là "mạnh và văn minh".
Chính vì thế nên ngay từ khi khai sinh nước Mỹ ông Tổng thống cũng đã nêu rõ vấn đề
này trong "tuyên ngôn", vậy thì bàn cãi mãi làm gì. Chỉ nên quan tâm vào vấn đề xây
dựng kinh tế, điều hành đất nước, trách nhiệm và đạo đức công chức. Còn chiến tranh đã
lùi xa, hãy nghĩ đến quy luật lịch sử, hãy nghĩ đến người sống nhất là những nạn nhân
của chiến tranh, nạn nhân của sự tàn bạo do vũ khí hiện đại, do bom "bẩn", do chất độc
để "bàn luận" cách khắc phục và cùng kêu gọi Chính phủ các nước nhất là Mỹ có thái độ
và trách nhiệm đối với những hành vi mà họ đã và đang gây ra cho nhân dân các nước
khác vì quyền lực, tài nguyên, tham vọng và tư tưởng "cá nhân độc đoán" của không ít
tổng thống.
"Nhật ký" của Hirosima và Nazasaki các vị đã đọc chưa, đã cảm nhận được sự tàn bạo và
độc ác chưa - Hãy để thanh niên cảm nhận và học hỏi tinh thần vượt khó, tự chủ, cống
hiến để xây dựng đất nước đó mới là điều tốt, đó mới là lẽ phải.
Lux, Japan
Thật là buồn cười. Phát biểu gì đó ở trên diễn đàn này, nếu nói về VN mà không có "ý"
nói xấu CS là y như rằng có một nhóm người cực nực phản đối. Đành rằng CS không
phải tất cả là tốt đẹp, nhưng rõ ràng họ cũng có những "giá trị, phẩm chất" đáng ngưỡng
mộ đấy chứ. Chẳng hạn Đặng Thùy Trâm - một ANH HÙNG của mọi dân tộc, chị là một
sản phẩm tuyệt vời của CNCS.
Điều này thì xin "mấy bác" đừng xúc phạm, vì chính bản thân mấy ông lính Mỹ kia đã
từng phát biểu vậy, không phải tự em nói ra đâu. Nay lại đến cái "bút tích" của người đã
khuất này, nghe cũng thấy "lạ tai", nhưng cũng có thể là thực lắm. Vì nói thật, mấy ông
Cục 2 hay Cục ... gì đó mà cụ David gì đó ám chỉ, họ chẳng dở hơi con vịt biết bơi mà
"phịa" ra mấy cái này làm gì. Ai mà lại mất công thế bao giờ ?!!
Le Hung, Đà Nẵng
Thưa anh Trần Minh, tôi rất không hiểu tại sao anh không tiện nói ra tên thật của anh và
người anh của anh với lý do là anh đang ở trong nước, bởi bài viết này chắc chắn sẽ được
nhà nước ta hoan nghênh và chiêu đãi anh nữa là khác. Ngay thời điểm này đang cần biết
nhân vật đó là thật hay ảo và đang là đề tài nóng hổi tranh luận giữa anh David Nguyễn
và anh, nếu anh để sau này sẽ biết thì lúc đó đâu còn ai để ý nữa và coi như anh thành
công trong việc câu giờ, theo tôi cứ công bố tên thật của anh và người anh của anh thì
người ta xác minh được và câu chuyện sẽ minh bạch hơn.
Tony, Canada
Cuộc chiến nào cũng có những tâm thư đoản bút của những người 2 phía, chỉ với vài lá
thư hoặc vài tập nhật ký cũng chẳng có thể qui kết 1 điều gì vì những người này không
thể lấy làm đại diện cho tất cả thanh niên Việt Nam cả 2 phía.
Cho nên mọi người nên đọc nó 1 cách tỉnh táo.Đặng Thùy Trâm không phải là tất cả
thanh niên miền bắc,và anh của thính giả Trần Minh cũng chẳng là tất cả lính VNCH,họ
chỉ là 1 trong những.....Chủ đề bài viết cũng nên hiểu là TÂM SỰ CỦA 1 NGƯỜI LÍNH
VNCH,nếu vậy những người lính VNCH không cùng quan điểm sẽ không bị cuốn vào
cái vòng hư thực tiểu tiết. Bản thân tôi luôn tôn trọng những bút ký này,chỉ mong những
người sử dụng nó không có hàm ý xấu.
Không chừng Đảng và nhà nước còn biểu dương vị cố sĩ quan này như vừa qua đã khen
ngợi ông Nguyễn Cao Kỳ, cựu Thủ Tướng, cựu Phó Tổng Thấng VNCH vì đã có công
đầu trong việc thực hiện nghị quyết số 36 nêu trên, bởi vì nội dung những lá thư của vị cố
sĩ quan TQLC này cũng có âm hưởng của nghị Quyết 36, và tinh thần bài viết của ông
Võ Văn Kiệt. Còn những địa danh anh Trần Minh nêu lên, nơi mà người anh của anh đã
hành quân qua thì bất cứ một người lính VNCH nào, không cần phải thuộc binh chủng
TQLC cũng đều biết cả. Ngoài ra chính quyền CSVN và nhất là Tổng Cục 2 còn biết
nhiều hơn cả anh Trần minh và tôi cộng lại. Kính chào anh và xin kinh chúc quí quyến an
khang.
sánh với nhật ký của Đặng Thùy Trâm được, dù nó ra đời cùng thời gian và tương tự về
hoàn cảnh lịch sử. Đây là cuốn nhật ký không có gì đặc biệt.
Thưa anh tôi vẫn còn trong nước nên không tiện nói ra tên thật của tôi và tên anh tôi.
Nhưng tôi xin hứa sẽ nhớ tên anh (nick name) của anh để nếu câu truyện của tôi được
đưa lên mạng trong một ngày nào đó thì anh cứ vào đó ắt rồi sẽ biết gia đình tôi tên thật
của tôi và có thể liên lạc để biết anh tôi là nhân vật ảo hay là thật.
Nếu câu truyện tôi có dịp ra mắt thì tên của cuốn này là "mê lộ" anh cứ nhớ lấy điều đó
và đợi chờ. Thơ anh tôi gởi về từ chiến trường có đến hàng 100 lá. Tôi sơ lược cho anh
thấy quá trình nơi anh tôi đóng quân. Trước hết là Sàigòn, Tây ninh, Tam hà, Thủ đức,
Long thành, Chương Thiện, Rùng Cấm, Bà rịa, Cà mau, U minh, Neaklương, Prey-veng,
Kampuchia, Nam Căn, Charles, Quảng trị, Ba lòng...
Thưa anh tôi là một người dân thường đã phải nhìn thấy sự đau khổ của ba má mình khi
phải mất con. Gia đình tôi có một quá khứ hơi đặc biệt nên ba tôi đã có một quyết định
thời trẻ mà sau đó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh tôi sau này. Ba tôi cũng không phải
là người vô danh nên sau này anh có thể kiểm chứng.
Cám ơn anh. Và mong anh cũng như đồng đội TQLC và gia đình có nhiều thăng tiến
đóng góp nhiều lợi ích cho xã hội mà các anh đang sống.
Trung Ngôn
Những bức thư này là thực hay giả không quan trọng đối với tôi, nhưng tôi thấy nó không
nói lên điều gì rõ ràng về ý thức một thanh niên ở miền Nam trong thời chiến, rõ ràng về
xã hội, và những hành vi trách nhiệm của những quân nhân VNCH ở hậu phương, ở
chiến trường.
So với lối hành văn của Đặng Thuỳ Trâm thì người sĩ quan VNCH này khô khan và ngây
ngô, không biểu lộ chút tình gia đình ngoài những điều ...trình bẩm với ông bố, cách hành
văn của ông thua xa cậu em, hay là lính thì có lối hành văn như thế . Tôi thấy thời trước
1975 ở miền Nam không thiếu gì những đoản văn, những truyện ký về đời lính đăng rải
rác trên nhiều văn phẩm, hiện nay vẫn còn được người đọc truyền tay, so ra trung thực và
rõ nét thời cuộc hơn những lá thư này .
lực VNCH Có đầy đủ tư liệu về binh chủng của mình và cũng đã phát hành một cuốn
chiến sử của binh chủng kể từ ngày thành lập năm 1955 tại Nha Trang cho đến tháng Tư
năm 1975 với đầy đủ những giai đoạn và các cuộc hành quân, cũng như huấn luyện.
Ngoài ra binh chủng của chúng tôi cũng có một website trên mạng với đầy đủ moị hình
ảnh. Xin cũng thưa cùng anh rằng chúng tôi đã nhiều lần trở lại huấn khu của Thuỷ Quân
Lục Chiến Hoa kỳ và nhất là trường căn bản (TBS) tại Quantico, Virginia. Hiện các sĩ
quan TQLC đồng minh của Hoa Kỳ vẫn được huấn luyện tại đó và chương trình huấn
luyện căn bản về hành quân thuỷ bộ vẫn như xưa và chỉ thêm về phần kỹ thuật cao hiện
đại mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp ở trường Can Bản này, các sĩ quan TQLC Hoa Kỳ và đồng minh còn
có thể được gởi đi các trường học về chuyên môn mọi ngành của mình (nếu được chọn đi
ngàng nghề)còn các sĩ quan thuần tuý bộ chiến thì về các đơn vị được phân phối của họ.
Cũng chính vì chúng tôi nắm rất rõ về binh chủng của mình nên mới dám quả quyết là tác
giả những lá thư kia không có thật hoặc không phải là sĩ quan TQLC Quân lực VNCH.
Còn tại sao người ta lại dựng lên những lá thư đó và với mục đích gì thì để mọi bạn đọc
thẩm định. Thân ái chào bạn và cám ơn BBC
Còn cái tội của VNCH là đã tranh quyền đoạt vị, làm
suy yếu quân đội, dẫn đến mất miền Nam năm 1975. Bao giờ thì người dân Việt mới
thoát khỏi cảnh đói nghèo và lạc hậu? Câu trả lời đơn giản là, khi nào không còn nữa
những tranh ghành quyền lợi, biết hy sinh thật sự cho đất nước.
Còn giờ đây, người dân Việt biết trông chờ vào đâu, khi xung quanh họ chỉ là những lời
kêu gọi suông, không tìm thấy bóng dáng của một anh hùng? Vị anh hùng dân tộc ơi,
Ông hiện giờ đang ở đâu và đang làm gì? Bao giờ Ông mới xuất hiện để giải thoát cho
dân tộc hở Ông?
Thực ra trước 1975, tôi chỉ là một học sinh trung học. Ba tôi thì cố gắng lo cho tôi học,
đậu cao, để có thể du học nước ngoài. Hiệp định đình chiến Paris đã được ký kết nhưng
chiến sự thì ngày một gia tăng. Bà con tôi năm nào cũng có người tử trận. Trong xóm tôi
có khi hai đám ma cùng lúc. Bạn tôi có đứa dùng khai sanh giả nhập ngũ.
Tôi thì mong đủ 18 để tòng quân, với suy nghĩ rất đơn giản, không thể sống hèn nhìn
cộng sản xâm lấn đất nước, cướp đi tự do. Sau 1975, tôi có dịp làm quen với nhiều người
ở bên kia hay ở cả hai bên chiến tuyến. Đặc biệt tôi có một ngừơi bạn rất thân. Anh hơn
tôi chừng 10 tuổi. Ba anh tập kết ra Bắc. Anh lại là một sỹ quan nhảy dù QLVNCH. Anh
đã kể tôi nghe vui buồn thời chiến, thời tù và các chuyện riêng tư, gia đình.
Một hôm anh hỏi tôi:"Biết CS thắng mày có còn muốn đi lính không?". Tôi đã trả lời
ngay:"Tại sao không?". Anh cười và nói "Sớm xanh cỏ". Hôm ấy, trong câu chuyện anh
cũng cho tôi biết, khi còn trẻ anh đã mộng làm phi công. Tuy nhiên vì ba anh tập kết anh
đã bị không quân QLVNCH từ chối.
Tôi hỏi anh :"Như vậy anh có bất mãm với chế độ cũ hay không?". Anh đã thẳng thắn trả
lời tôi :"Có trách là trách ở ỗng theo CS bỏ mẹ mình.". Cuối tháng 2 vừa qua, thiếu tướng
QLVNCH Lê minh Đảo vào Quốc Hội Liên Bang Úc tường trình về tinh hình Việt Nam
và vận động cho tự do dân chủ tại Việt Nam. Cộng đồng Canberra có tổ chức bữa ăn trưa
với ông. Trong lúc đàm đạo ông có nói: "Chúng ta phải tiếp tục chống cộng, bởi vì nhà
cầm quyền CS đã cứơp hết quyền tự do của đồng bào trong nước." Tôi nghe mà đồng
cảm với ông.
Trong quá khứ, mặc dù khác chiến tuyến, chị Đặng thùy Trâm và anh của anh Trần Minh,
cả hai đều chiến đấu cho lý tưởng tự do. Tôi tin rằng nếu cả hai còn sống, ngày nay họ
cũng sẽ là những chiến sỹ tiếp tục chiến đấu cho các quyền tự do của người dân Việt.
Tôi cũng từng tốt nghiệp ở TBS (The Basic School) của TQLC Hoa Kỳ tại Quantico,
Virginia, nhưng trươc vị sĩ quan này 7 năm (1965).
Tôi xin nói thẳng rằng vị sĩ quan TQLC/VNCH, táv giả của những bức thư này là...không
có thực. Điều ngụy tạo nhất chính là vào thời gian cuối tháng 12 năm 1970 tức Lễ Giáng
Sinh được nêu trong thư, không có bất cứ đơn vị Thuỷ Quân Lục Chiến VNCH nào hành
quân ở vùng Năm Căn, cái Nước, Đầm dơi thuộc tỉnh Cà Mau.
Trong năm 1970 này Sư Đoàn TQLC Quân Lực VNCH đã hành quân tại Campuchia,
yểm trợ cho chính phủ Phnom Penh chống lại sự gia tăng tấn công mạnh mẽ của lực
lượng Khmer Đỏ, và kể từ năm 1969, sau cuộc hành quân Lam Sơn 719, xuất phát từ Khe
Sanh, Lao Bảo đánh vào Hạ Lào, cắt trục tiếp tế của Quân CS Bắc Việt, và từ đó Sư
Đoàn TQLC VNCH đã phải trấn đóng những căn cứ Hoả Lực thuộc thung Lũng Sông Ba
Lòng ở đường số 9, là những căn cứ của T! QLC Mỹ để lại sau khi họ rút khỏi khe sanh.
Chương trình huấn luyện ở TBS Quantico không chia ra làm 3 giai đoạn nào cả, suốt thời
gian học đều có học tại phòng, học tại bãi.
Các Huấn Luyện Viên của trường này cũng không chạy, lan, bò như khoá sinh. Sĩ Quan
Đồng Minh cũng không được tham dự giờ lãnh đạo chỉ huy và quân kỷ của TBS, vì hai
lãnh vực này mỗi quân đội một khác nhau. Do đó tôi không tin người viết những lá thư
này là một cựu sĩ quan TQLC đã tử trận. Giá mà cậu em ruột của vị sĩ quan trên nêu ttên
thật của anh mình thì chúng tôi biết ngay vị này là ai, bởi các Hội Ái Hữu binh chủng
TQLC đã được thành lập gần 20 năm qua tại Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu và có một Tổng
Hội tại Mỹ.
Thanh
Cám on bài viết của người chiến sĩ VNCH. Tôi cũng có cha là một sĩ quan Quân đội Việt
Nam(VC), tôi có nhiều tư liệu về lính VNCH, có cách nhìn trung thực về cuộc chiến vì
ba tôi là người theo chủ nghĩ trung lập, có sao nói vậy chủ yếu là dạy cho tôi sự trung
thực, biết tất cả sự thực của cuộc chiến mà ông tham gia.
Trước đây tôi thường xem diễn đàn của BBC tôi thường không thích vì có những quan
điểm các bạn nói không đúng sự thật, nhưng tôi tôn trọng và tin tưởng những dòng nhật
ký của người CS VNCH này.
Là người VN không biết gì về cuộc chiến nhưng tôi cho nó là vô nghĩa, tự thân chúng ta
đánh nhau, giết nhau chỉ vì mục đich thống nhất nước nhà. Ngày nay không phải nghĩa là
bên nào chiến thắng bên nào mà hãy cùng nhau xây dựng đất nước VN. Đưa con người
VN ngang bằng vời các dân tộc khác.
Tháng 5/1974 ông Hạnh ''bị'' Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu cho về hưu, nhưng được
Tướng Dương Văn Minh mời trở lại và ông là một trong số 16 nhân vật lãnh đạo cao cấp
nhất của miền Nam còn ở lại khi Sài Gòn thất thủ.
Ông Hạnh cho biết việc đầu hàng đã được quyết định trong vòng 1 giờ, "Ông Minh là
một tướng, mà ông nhận chức Tổng thống sau phòng tuyến Xuân Lộc đã bị chọc thủng."
"Ông cũng không muốn dời chính phủ xuống miền Tây như ông Nguyễn Cao Kỳ đề nghị.
Như vậy ông làm cái gì? Ông nhận Tổng thống để có hòa bình, để quân đội hai bên và
dân chúng không bị đổ máu."
Ông Hạnh cho biết ông không phải đi học tập cải tạo mà chỉ học chính trị trong 18 tháng.
Sau đó ông sinh hoạt trong Mặt trận Tổ quốc và cũng vất vả như mọi người ở lại sau 75.
Ông Hạnh bây giờ đã 81 tuổi hiện sống với vợ con trong một căn nhà khang trang ở
Sàigòn, "Cuộc đời của tụi tôi cũng sắp hết rồi, nhưng tôi mong sau này con cháu của
mình có thể sống trong một nước dân chủ và độc lập."
------------------------------------------------------------------------------------
Hồ Long, Đà Nẵng
Sau 30/04/1975 Ai là kẻ đã bao vây cấm vận Việt Nam mấy chục năm? Ai đã làm cho
kinh tế Việt nam điêu đứng,Việt nam muốn nhập khẩu lương thực, phân bón, hàng hoá
tiêu dùng đều bị cấm vân triệt để. Muốn nhập khẩu đựơc Việt nam phải thông qua nước
thứ ba nên chịu thua thiệt đủ bề.Đó chính là nước Mỹ thủ phạm đã gây ra những hậu quả
trên. Tại sao chúng ta không thấy kẻ đã gây đau thương cho Dân tộc mình mà cứ ngồi
tranh luận đâu đâu. Chuyện thắng thua đã rõ chúng ta không cần bàn cãi nữa. Cộng sản
tại Việt nam đang ngày càng lớn mạnh và dân chủ. Cuộc sống của nhân dân được cải
thiện nhiều, chúng tôi chưa thấy bao giờ và ở đâu dân chủ và tự do như bây giờ ở Việt
Nam. Còn cái thứ quốc gia VNCH chắc đất cũng chẳng còn chứ nói đến thây ma làm gì.
Các bạn đi trật rồi đấy " Mồ cha không khóc lại đi khóc cái tổ mối mục".
theo tôi biết ông Hạnh bất mãn vì bị Quân Đội cho giải ngũ ( be demobilized ) theo loại...
bất hảo nên ông có những hành động nông nổi! giờ đây ông hối tiếc... muốn nói... muốn
thú tội... nhưng ông ta đang ngồi trên lưng cọp nên đành ngậm miệng hưởng bổng lộc!
hiện nay ông đang ở trong một căn nhà khang trang tại TP Hồ Chí Minh. Ông là một loại
người mà bên phía Quốc Gia cho là Việt gian, bên phía cộng sản thì ông cũng chỉ là...
một tên Việt Gian mà họ cần lợi dụng để tuyên truyền. Ông Hạnh đã có 30 năm để chiêm
nghiễm chuyện thế trần, với cái tuổi 81, ông đã gần đất xa trời, ông hãy can đảm nói thật
những gì ông muốn nói để con cháu ngàn đời sau không nguyền rủa ông chính là một tên
Việt Gian vô liêm sỉ đã lừa thầy phản bạn, đã giúp dáo cho giặc. Ngày nay ông được gì?
Đó là một điều sĩ nhục cho biết bao người dưới quyền họ đã hy sinh nằm xuống cho tổ
quốc dù thất trận! và rất hổ thẹn cho con cháu của họ! Nếu như ông Khánh, ông Hạnh,
ông Có, ông Mậu, ông Quyền, ông Minh làm cộng sản và công khai nói mình là cộng sản
ngay từ đầu thì tôi không nói gì.Đàng này các ông lại đứng đầu một chính phủ cộng hoà,
hưởng biết bao nhiêu bổng lộc của chính phủ lại đi phản bội lại tổ quốc, chà đạp lên biết
bao tinh thần hy sinh của người lính đã ngã xuống vì tổ quốc.
Oang
Cuộc phỏng vấn ông Nguyễn Hữu Hạnh có phần hay ho và có phần vô ích. Phần hay là
ông Hạnh kể lại một số dữ kiện, không biết là đúng mấy phần nhưng kể cũng có gía trị.
Phần còn lại là ông Hạnh vô tình tuyên truyền cho nhà nưóc CS.
Đề nghị với anh Quốc Vinh là khi phỏng vấn các nhân vật kiểu này thì chỉ cần phỏng vấn
lấy dữ kiện thôi còn về mặt tư tưởng của họ thì nên phớt qua vì họ có thể không dám nói
thật không phải vì họ sơ VC mà họ không muốn mất danh dự.
Đối với tôi, ông Hạnh cũng chỉ là không đáng để bàn. Vì ngay cả lý luận về việc ông ấy
chống cọng hay không thì không ăn nhập gì về việc có bị đi tù hay không. Trong hàng
ngàn tù nhân, rất ít người có tư tưởng hay hành động chống cọng triệt để. Không nhiều
người miền Nam có "ý thức chống cọng" có nghĩa là phần lớn họ làm công việc bổn phận
chiến đấu. Sau khi hết chiến tranh họ đã mong ước có cuộc sống yên lành. Trong đó coi
như có ông Hạnh.
Thế nhưng họ phải đi tù rục xương. Chống cộng theo kiểu ông Hạnh chỉ có một người.
Ông Hạnh và các ông "thế giới thứ 3 đó" không bị đi tù là được trả ơn và để cho thế giới
biết là VC có chút công bằng chứ! Việc thứ hai là hòa hợp, chỉ có mấy ông đó là được
hòa hợp thôi, còn tất cả từ trí thức quân cán chính VNCH là cái gai trong mắt của VC.
Ông Hạnh nói rằng VC cấp dưới hư còn cấp trên tốt. Cấp trên chịu nghe nhưng không
chịu sửa thì là "ý gì....."!? Cấp dưới vơ vét thì cấp trên giàu sang. Và cấp trên phải bao
che cấp dưói chứ. Ông lại không biết điều đó thì làm sao ông làm tướng được, hay là ông
Hạnh giả đò làm ngưòi ngu để che mắt VC mà sống qua ngày.
Có một điều tôi rất muốn nói ra vì rất nhiều người Việt nhất là giới trẻ không biết. Đó là
ông Dương Văn Minh không phải dũng cảm gì khi nhảy ra giữ chức Tổng Thống như lời
bạn Minh, Hunggary. Sự thật là ông ấy đã mơ đến chức vụ này từ hồi giết ông Diệm (đại
úy Nhung nhận lệnh trực tiếp từ ông Minh). Theo lẽ thường thì người đứng đầu cuộc đảo
chính sẽ có được ghế nguyên thủ quốc gia như tướng Park Chung Hee ở Đại Hàn. Nhưng
ông Minh không được lòng người nên không giành nổi ghế Tổng thống. Mười mấy năm
kèn cựa, cuối cùng ông Minh cũng thỏa nguyện nhờ vào vận nước suy vong.
Nếu ai từng ở miền Nam cuối tháng 4/1975 có thể đã nghe truyền thanh trực tiếp về cuộc
họp quốc hội cuối cùng. Khi đề nghị Quốc hội cho từ chức, Cụ Trần Văn Hương đã cho
biết lý do như sau: cụ Hương đã mời ông Dương Văn Minh đến Bình nguyên quán ở Thủ
Đức để đề nghị ông Minh giữ chức Thủ tướng. Ông Minh không bằng lòng và nói "Thầy
đã hy sinh rất nhiều rồi. Nay thầy hãy ráng hy sinh thêm chút nữa. Hãy nhường ghế Tổng
thống lại cho tôi. Tôi có cách nói chuyện với bên kia". Ông Minh cũng có mặt lúc đó nên
lời cụ Hương không thể giả được. Đó chỉ là cách nói của ông Minh.
Sự thật là ông Minh chẳng "nói chuyện" được với ai hết. Quân cộng sản vẫn không chịu
ngừng bắn dù chính quyền Saigon đã nằm trong tay phái thứ ba. Người dân chúng tôi
mới hiểu rằng phái thứ ba chẳng có giá trị gì trước con mắt bên kia. Sau 72 giờ từ dinh
Hoa Lan vào dinh Độc Lập, ông Minh đành phải đầu hàng vô điều kiện. Nhiều người dân
miền Nam chúng tôi vẫn nhắc lại chuyện này để "tưởng nhớ" ông Dương Văn Minh.
Vũ Sinh, Hà Nội
Theo tôi, một vị tướng tài là người có thể nhìn xa trông rộng biết được thế cục cũng như
lòng người. Trong chiến trường, thất bại thường có 2 kết cục xảy ra: thứ nhất, anh đầu
hàng, thứ hai, anh tử chiến đến hơi thở cuối cùng. Cả hai kết cục, tùy vào quan điểm mà
bị nói là xấu hay tốt. Với kết cục thứ nhất anh có thể bị coi là hèn nhát mà cũng có thể coi
là người biết giữ gìn cho tính mạng nhân dân, đô thị không bị phá hủy. Với kết cục thứ
hai, anh có thể được đưa lên thành tấm gương anh hùng mà cũng có thể bị coi là kẻ cố
chấp, không nghĩ đến hậu quả người khác phải gánh về sau.
Thế đó, chiến tranh luôn có hai mặt. Nhưng tướng tài là phải biết nhìn rõ thiệt hơn để
quyết định đúng đắn nhất. Ví dụ: Trần Hưng Đạo có thể bỏ ngỏ Thăng Long, không đầu
hàng, di dân vì sao? Vì tấm gương về các quốc gia bị Nguyên Mong tàn sát còn nguyên
đó. Rồi Napoleon, đầu hàng để giữ Paris tráng lệ cho muôn đời sao. Chung quy tôi đánh
giá, quyết định của tướng Minh là hợp thời (vì không thể giữ được nữa) và hợp lòng
người (vì quân VNCH đã rệu rã lắm rồi, súng đạn vứt đầy đường rút chạy).
Trần Thức
Có vài thính giả thường phàn nàn về cách hỏi của phóng viên với những đối tượng đã
chấp nhận cho phỏng vấn, và phê phán . Theo tôi, chúng ta nên nhớ một điều người
phóng viên phục vụ cho thắc mắc của thính giả, đọc giả từ nhiều khuynh hướng, nhất là
những phỏng vấn để tìm hiểu lịch sử, chính trị . Do đó mặc dù người phóng viên đã phải
chuẩn bị rất nhiều câu cần hỏi cho chủ đề rồi, cũng phải tùy theo cách trả lời mà hỏi cho
ra sự sơ sót, hay tránh né, có như thế mới gọi là phỏng vấn, đi điều tra sự thật . Chẳng lẽ
cứ hỏi cái kiểu xã giao văn nghệ, cái kiểu "khuyến mãi", phải xun xoe lấy lòng giống như
đi làm mai, hỏi vợ cho ai thì đâu phải là phóng viên nhà báo, phóng viên BBC . Tuy
nhiên nếu người ký giả biết đưa ra c! âu hỏi "thuốc đắng bọc đường" thì vẫn giá trị hơn,
và thính giả đã muốn nghe phỏng vấn thì phải chấp nhận những câu hỏi phục vụ cho mọi
khuynh hướng . Hy vọng BBC và anh Quốc Vinh sẽ mời thêm được nhiều chứng nhân
thời cuộc cho chủ đề lịch sử 30 thang Tư 1975
Minh, Hungary
Tướng quân ra trận thắng bại là chuyện thường tình. Thế mà ông Minh, một vị đại tướng,
người thừa khả năng biết kết cục sau cùng của cuộc chiến, khi mà Tây Nguyên, Xuân
Lộc đã thất thủ, khi mà 5 cánh quân hùng mạnh như vũ bão của Bắc Việt Nam đang dần
siết chặt Sài Gòn - lại vẫn can đảm nhận lấy chức Tổng thống VNCH, dù biết nó sẽ quá
ngắn ngủi. Ông nhận lấy cái trách nhiệm của sự thất bại về chính mình để bao người
được sống, để đất nước bớt lầm than hơn. Tôi khâm phục ông. Tôi chợt nhớ đến một câu
nói của tiền nhân : Chim sẻ làm sao mà hiểu được tiếng hót của chim hồng tước. Không
thể có cái gọi là tổ quốc Nam Việt Nam, cũng không thể có cái gọi là tổ quốc Bắc Việt
Nam. Chúng ta chỉ có 1 tổ quốc, đó là tổ quốc Việt Nam. Cám ơn tiếng hót của những
con chim hồng tước.
Dân đen
Thống nhất đất nước là mục tiêu trên hết, đầu hàng để bớt chết chóc cho dân khi lực
lượng và tinh thần quân đội không còn là thức thời. Đương nhiên dĩ vãng vinh quang hay
nhục nhã thì không thể quên được, nhưng hãy bỏ qua một bên, người yêu CS, người thích
VNCH hãy bỏ chính kiến của mình xuống, nhìn ra thế giới chung quanh rồi công tâm xét
đoán, xem hiện nay dân Việt đã thoát khỏi đời sống nô dịch hay chưa, làm sao để cùng
dân tộc thoát ra khỏi ách đô hộ này và không gây tang tóc. Nếu chúng ta cứ vay mượn
kinh nghiệm thiếu trung thực, tư liệu không chính xác của bên này, bên kia, cộng thêm sự
nông cạn cá nhân mà tranh luận để thắng với nhau thì vô tình chỉ gây chia rẽ, làm lợi cho
bọn đầu cơ quyền lực, làm hại cho tương lai đất nước.
Qua tư liệu cuả các phiá, tôi thu được có vài dòng của phiá chính phủ CS Việt nam về
ông Hạnh. Còn tài liệu phiá người gốc Việt nam ở Hải ngoại bên Âu Mỹ này rất nhiều.
Một số lên án ông là kẻ phản bội, thúc giục những đơn vị quân đội Miền nam buông súng
theo lệnh cuả ông Tổng thống mới hèn nhát đầu hàng. Họ tiếc là không đưọc tiếp tục
chiến đấu tiêu diệt Cộng sản.
Dựa vào thông tin, và qua lời ông Hạnh, ông là một người chống Cộng sản. Ông còn là
người Ki tô giáo. Ngay ông Dương Văn Minh cũng chưa bị ai quy cho là Cộng sản.
Nhưng quyết định cuả các ông xuất phát từ tình yêu dân tộc Việt nam, muốn chấm dứt
cuộc chiến ''huynh đệ tương tàn''. Tôi chắc là Việt nam phải cảm ơn các ông vì lệnh
ngưng bắn. Lệnh này là do cả Nội các quyết định sau cuộc họp, chứ đâu phải riêng ông
Minh. Theo một tờ báo cuả người Việt nam tỵ nạn tại Mỹ, có một cựu Thiếu tá quân
Miền Nam canh gác Bộ Tổng Tham mưu, gọi điện lên xin thêm quân phòng thủ, thì ông
Minh nói, "Hết, hết rồi em ơi. Còn gì nữa đâu để mà đánh!"
Bây giờ, ta đặt giả thiết ông Minh ra lệnh ''Tử thủ". Thế thì trên 3,000 cỗ đại pháo
120mm, 130mm, pháo tăng 100mm...và cả pháo 105mm, pháo 175mm từ Đồng dù và các
nơi bị tràn ngập sẽ bắn nát Sài gòn. Trên 1 triệu trong số 3 triệu dân Saigon sẽ chết, hàng
triệu bị thương. Tuy Quân đoàn 4 gần như còn nguyên vẹn,nhưng đuợc trang bị yếu nhất
trong 4 quân đoàn. Tới 29.04.75, 3 Quân đoàn tinh nhuệ với vũ khí tối tân cùng các Sư
đoàn Dù và Thuỷ quân lục chiến, mà bị đánh cho tan nát trong có 54 ngày, thì với 60
ngàn người QD số 4 làm sao chống lại trên 1 triệu người đang thắng ''như chẻ tre?'' Tài
giỏi lắm,quân đoàn có thể chống được 1 tháng, rồi bị tiêu diệt hết. Cần thơ sẽ thành bình
địa. Tất nhiên quân Cộng sản có lẽ cũng chết vài chục ngàn người.
Tôi đã qua Magdeburg, Đông Berlin... nhiều nơi không còn mảnh ngói, thành phố toàn
nhà mới tẻ ngắt. Nhớ về lịch sử thành Kharkov. Toàn bộ Đảng ủy, Hội đồng Thành phố,
quân đội đầu hàng phát xít Đức. Sau này, dân Ukraine ở đây vẫn biết ơn hành động này,
vì nếu không Đại quân Phát xít sẽ biến thành phố ra tro bụi. Như thế, hàng triệu người
Việt nam phải biết đến công lao cuả các ông góp phần chấm dứt cuộc chiến tranh giữa
những người anh em ruột thịt.
Không tên
Nghe ra 30 năm mà vẫn mù mờ. Tôi hiểu vì sao đất nước tôi đến giờ vẫn chẳng ra làm
sao.
hotac
Không biết sau khi sau khi CS chiếm miền Nam thấy cảnh nhân dân nheo nhóc, bản thân
ông Hạng và gia đình phải bán quần áo để sống, những người bạn đồng ngũ của ông bị
CS đọa đày, không biết ông Hanh nghĩ gì? có chút cắn rứt lương tâm hay không? Giờ đây
đất nước đầy dẫy tham nhũng tiêu cực, những người mang danh cách mạng đè đầu đè cổ
dân, sống trên pháp luật, ông Hạnh nghĩ gì?
Việt kiều
Tôi không thể so sánh ông Nguyễn hữu Hạnh với những ông Dương văn Minh,ông Võ
văn Kiệt, ông Hoàng Minh Thảo từ những cuộc phỏng vấn trên BBC, hoặc trên những
báo chí mà tôi đã đọc. Ông Chuẩn tướng Hạnh này dè dặt cầu an, xu thời, nếu thời thế
còn thay, tư cách ông còn đổi. Hiếm có tướng quân nào như ông, đừng vội đánh giá
những người như ông là hiền hay hiếu hoà.
Tam, HCM
Ông này có nhiều điều muốn nói, nhưng tiếc thay cho đến cuối cuộc đời ông cũng chẳng
dám nói. Tôi thông cảm với ông. Ông cũng như tôi và nhiều người Việt Nam khác, muốn
nói nhưng không dám nói. Tiếc thay.
Xin chuyển đến tất cả anh em cựu quân nhân QLVNCH. Một bức thư Không
Tên
Một anh bạn tôi ở Chicago đã nhận được một bức thư của một người thương
binh QLVNCH bị cụt một chân và hư một mắt tại chiến trường An Lộc năm 72
gởi từ ViệtNam sang Mỹ cho các cấp Chỉ huy ngày xưa của mình. Tôi đã mạn
phép nhuận sắc
lại bức thư đó cho lời thư gẫy gọn và nhẹ nhàng hơn.
Kính tặng tất cả Cựu Quân Nhân QLVNCH. Chúng ta nên đọc bức thư nầy để
suy gẩm.
**************************************
Việt Nam, ngày tháng năm .
Các Anh kính quý,
Thật tình tôi không biết phải xưng hô với các Anh thế nào cho phải đạo, bởi lẽ
dù sao đi nữa, các Anh cũng đã có một thời là thượng cấp, là cấp chỉ huy của
chúng tôi.
Giờ đây, cho dù thời gian có vô tình lặng lẽ đi qua ngót 30 năm, trong lòng
chúng tôi vẫn khắc ghi hằng khối những kỹ niệm của một thời binh lửa, thời
mà chúng tôi và các Anh còn xông pha ở giửa làn tên mũi đạn, thời mà chúng
ta còn được vinh dự cầm súng bảo vệ quê hương. Những trận chiến càng về
cuối của năm 1975 ! càng khốc liệt, chúng tôi đã không nao núng, không rời
hàng ngũ mà càng sát cánh hơn với các Anh, không màng nguy hiểm, không
sợ cái chết lúc nào cũng sẵn sàng đến với người lính trong thời lửa đạn.
Quả tình lúc ấy trong lòng chúng tôi khâm phục các Anh nhiều lắm, các Anh
là những người có ăn học, được huấn luyện những kiến thức quân sự để trở
thành những sĩ quan chỉ huy chiến trường, chỉ huy chúng tôi. Lòng dũng cảm
cùng với kiến thức của các Anh đã phát sinh từ trong thâm tâm của chúng tôi
một thứ tình đồng đội trong thời chinh chiến, mặc dù kỷ luật quân đội đã bắt
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
buộc chúng tôi luôn luôn chỉ biết tuân lệnh của các Anh, nhưng hình như
trong lòng chúng tôi không hề than oán mà còn cảm thấy thật vui mỗi khi
thực hiện được một việc gì cho đơn vị, hay nói đúng hơn là cho các Anh.
Chúng tôi là những người ít học, nên với những suy nghĩ thật giản đơn lúc
bấy giờ : Làm vui lòng các Anh chính là chúng tôi đã làm
tròn nợ nước,nhiều lúc tuân hành và thực hiện mệnh lệnh Xung phong vào
mục tiêu, ôm súng
băng mình qua tuyến, chúng tôi chỉ với hai điều tâm niệm : Thắng trận nầy
thật nhanh và bảo vệ cho bằng được. . . các Anh.
Chúng tôi chưa có ý niệm về quê hương dân tộc, chúng tôi thật tình lúc bấy
giờ cũng chưa hiểu được thế nào là lòng yêu nước. Chính các Anh đã dạy cho
chúng tôi những điều trọng đại ấy và với đầu óc của chúng tôi, chúng tôi chỉ
hiểu nôm na : Bổn phận chúng tôi là những thanh niên Việt Nam,chúng tôi
phải cầm súng bảo vệ Tổ quốc, chấp nhận tất cả những hy sinh gian khổ
cùng những hiểm nguy mà chiến trường đã dành riêng
cho người lính. Và.. . chúng tôi đã cảm thấy vô cùng hãnh diện với việc làm
của mình. Cũng
chính vì thế, chúng tôi đã lăn xả vào trận địa để trong mặt trận cuối cùng, tôi
đã để lại chiến trường một phần thân thể. Không kịp nói lên một
lời từ giã các Anh khi trực thăng bốc vội tôi về Quân Y viện.
Sáu tháng dài ở bệnh viện đủ cho tôi lấy lại được chút hơi tàn mà đủ sức
chống nạng khi di chuyển. Tôi rời khỏi quân đội trong một nổi buồn không tả
được, cuộc chiến đã đến giai đoạn sau cùng và tôi vẫn theo dõi tin tức của
Miền Nam,, nhất là bước tiến quân của đơn vị cũ của mình. Ngày Miền Nam
hoàn toàn sụp đổ làm tôi chết lặng người, bạn bè đồng đi tôi sẽ ra sao ? và
nhất là các Anh - những cấp chỉ huy của tôi sẽ ra sao ?
Mặc dù đã bị cắt phần tiền thương tật, học tập ở xã hết 1 tuần, tôi đã phải
bán đi cái radio
yêu quý đã theo tôi suốt đoạn đường chinh chiến để lấy tiền tìm đến nhà của
các Anh mà hỏi thăm tin tức. Chị nhà cho hay Anh đã bị tập trung cải tạo.
Tôi buồn quá lủi thủi về nhà, lòng vẫn luôn luôn van vái những an lành sẽ
đến với các Anh.
Bạn bè đồng ngủ về quê tôi khá đông nhưng không có công việc làm nên
càng bi thảm hơn.Thằng vá xe đạp ở cuối phố, thằng khuân vác, thằng chạy
xe ôm,chúng tôi không từ ch! ối bất cứ một việc làm gì để kiếm được chút
đỉnh tiền vừa để tạm sinh sống no đói qua ngày vừa gom góp lại được vài
mươi đồng nhờ Chị nhà có đi thăm nuôi thì mua một ít thức ăn và đồ dùng
cần thiết gởi đến Anh. Chúng tôi dù trong nhọc nhằn vẫn thường hay nhắc
đến các Anh, ở trong tù dù buồn nhưng nhận được quà của chúng tôi chắc
các Anh cũng
vui được phần nào.
Ðó ! chúng tôi chắt chiu những tình cảm trân quý, thủy chung gởi đến các
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
Anh, mỏi mong các Anh một ngày nào đó được tự do mà tính chuyện quang
phục lại quê hương mình.
Thằng thượng úy trưởng Công an phường lợi dụng việc cấp giấy phép đi thăm
nuôi đã cưỡng hiếp bà Trung Úy Phúc, sự nhục nhã nầy đã khiến Bà Trung Úy
Phúc phải treo cổ tự tử. Tôi nghỉ từ trong tù các Anh buồn và hận lắm.
Ngày Anh được ra tù chắc Anh còn nhớ chứ ? Chúng tôi đã đón mừng các Anh
như đơn vị của mình được tái lập, bao nhiêu vui mừng không kể xiết, mừng
đến rơi lệ, mừng vui khi nổi mỏi mong rửa nhục của chúng ta đã được gần
kề.
Rồi các Anh được sang Hoa kỳ, niềm vui thật sự càng nhân lên gấp bội,ngày
chia tay rượu hồng đã pha nước mắt, tiễn các Anh đi mà lòng thầm mong đợi
một ngày về của các Anh. Chúng tôi - những người lính QLVNCH vẫn ấp ủ
một niềm tin tưởng vào các Anh như ngày xưa. Sự ra đi của các Anh là điều
kiện thuận lợi cho công cuộc đấu tranh với Cộng sản VN.
Các Anh ạ ! Bây giờ thì buồn quá ! Các Anh - những sĩ quan QLVNCH, những
người Anh của chúng tôi, những Ðại bàng, những Bắc Ðẩu, Hắc Báo của ngày
nào, một thời tung hoành ngang dọc khắp các chiến trường, các Anh đã có
một thời vinh quang và một thời nhục nhã, giờ đây sau 30 năm lặng lẽ, các
Anh cũng bị nhòa đi hình ảnh của ngày xưa ?
Các Anh đã quên rồi sao ? Quên rồi những chiến sĩ thuộc quyền của các Anh
đã nằm xuống vĩnh viễn trên đất Mẹ thiêng liêng, quên đi những đồng đội
còn sống sót trong một tấm thân tật nguyền đau khổ, sống lất lây ở đầu
đường xó
chợ. Xin cảm ơn các Anh về những đồng Dollars mà các Anh đã gởi về cho
chúng tôi trong chương trình giúp đỡ thương phế binh QLVNCH. Những đồng
tiền đó dù có giúp cho chúng tôi trong một thời gian ngắn, dù có an ủi cho
những đớn đau vật chất được đôi phần nhưng cũng không làm sao giúp
chúng tôi quên đi nổi nhục mất nước. Chúng tôi cần ở các Anh những chuyện
khác, các Anh có thấu hiểu cho chúng tôi hay không ?
Tôi đã hiểu vì sao thằng khuân vác ở xóm trên, thằng vá xe đạp ở đầu
đường,thằng chống nạng đi bán vé số ở cạnh nhà lại ghét cay ghét đắng đám
Việtkiều. Họ là những người lính năm xưa, họ đã từng tuân hành lệnh của Ðại
bàng, Thần Hổ xông pha nơi trận mạc. Họ đã từng chắt chiu từng đồng bạc
nghĩa tình chung thủy gởi vào tận chốn tù đày cho các Anh, Họ đã từng uống
với các Anh chung rượu ân tình ngày đưa tiễn các Anh lên Phi cơ về vùng đất
mới, Họ đã từng nuôi nấng một hoài vọng, một kỳ vọng trong ngày về vinh
quang của QLVNCH.
Nhưng chính các Anh đã làm họ oán ghét, oán ghét đến độ khinh bỉ khi các
Anh Áo gấm về làng, chễm chệ ngồi dựa ngữa ở nhà hàng khách sạn 5
sao,tung tiền ra để tỏ rỏ một Việt kiều yêu nước. Các Anh có biết không ? Từ
2006 Allrights reseved by Rosea
HD060406020 http:// danghoanghai.999.org
^=^ §Æng Hoµng H¶i ^=^
hoanghai.dang@gmail.com – hoanghai85lc@yahoo.com
trong sâu thẳm của cuộc đời, những người lính của QLVNCH đang lê lết ở
ngoài cửa nhà hàng mà các Anh đang ăn uống vui chơi, đang nhìn các Anh
với một ánh mắt hận thù. Hận thù lớn nhất của người Lính là sự bội bạc, là
sự phản bội. Không biết khi tôi kết tội các Anh là Phản bội có quá đáng hay
không, nhưng các Anh tự suy nghĩ một chút sẽ thấy rõ hơn chúng tôi. Tôi
không tin là tất cả các Anh đã biến thái thành những tên Việt gian, nhưng
sự trở về như các Anh trong hiện tại là đồng nghĩa với sự phản bội. Các Anh
đã phản bội lại Tổ quốc và rõ ràng nhất các Anh đã phản bội lại chúng tôi.
Các Anh chống Cộng mà cứ về Việt Nam thì còn chống Cộng gì nữa ? Tôi lại
còn nghe sự bát nháo của các Anh trên xứ người. Ôi ! không lẽ nỗi
nhục nầy đời ta không rửa được?
Toàn thể quân nhân và đồng bào đang tin tưởng vào các Anh. Tin tưởng một
ngày về rửa nhục, để
Mẹ Việt Nam không còn cất lên tiếng than ai oán, để chúng ta cùng nhau trở
lại kiếp làm người, chấm dứt đêm trường u tối đã phủ trùm lên Tổ quốc ngót
30 năm dài. Người Lính chỉ biết tuân hành mệnh lệnh của cấp chỉ huy, nhưng
qua bức thư góp ý nầy, mong các Anh thứ lỗi cho những suy nghĩ của chúng
tôi. Các Anh, cho dù đã chậm, nhưng chúng tôi vẫn mong mỏi các Anh ở một
ngày về.
Trân trọng,
Sống
Sống tủi làm chi đứng chật trời?
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến?
Sống chịu ngu si để chúng cười?
Sống tưởng công danh, không tưởng nước.
Sống lo phú quý chẳng lo đời,
Sống mà như thế đừng nên sống!
Sống tủi làm chi đứng chật trời?