Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Thủy Hử Hài Hước
Thủy Hử Hài Hước
Thủy Hử Hài Hước
Ebook287 pages3 hours

Thủy Hử Hài Hước

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Mấy ngày nay con ngựa của Tống Giang tinh thần không vui, Tống Giang liền gặp xui.
“Vù”
Tống Giang bị quăng đi, cái chân gãy đứt.
Mời Nhập Vân Long Công Tôn Thắng phát công nối xương.
Lòng bàn tay của Công Tôn Thắng cùng cái chân bị thương của Tống Giang cách nhau nữa thước (thước TQ=0.33m-ND)...
Tống Giang cảm thấy nóng lên như sưởi ấm, xương chân vang lên kẹt kẹt.
Công Tôn Thắng nói:
“Xong rồi”.
“Sao, hết hy vọng rồi sao?”
“Không phải là đi đứt, là chữa xong. Nhảy thử xem.”
Tống Giang liền cố gắng nhảy. Lại nhảy càng cao hơn so với cái chân chưa bị gãy. Kỳ diệu quá!
Tống Giang kích động đề nghị:
“Công Tôn tiên sinh có thần công thế này, nếu như có thể phổ cập truyền thụ, nhất định công đức không nhỏ”.
Công Tôn Thắng gật đầu:
“Được, có thể mở một lớp học khí công”.
Thế là Tống Giang đi đầu ghi danh, chúng đầu lĩnh ai không hưởng ứng? Lớp học khí công liền có ngay 107 học viên.
Ngày thứ nhất, bài phát biểu có mang theo kỹ thuật của Công Tôn đại sư nghe đến các hảo hán múa chân múa tay, vừa khóc vừa cười.
Đầu tiên mở lớp sơ cấp luyện công khỏe mạnh thân thể.
Có thể mở ra thiên mục, cho phép con người nhìn thấy trị bệnh, đây là lớp trung cấp.
Không bao lâu sau, Công Tôn Thắng đứng ở trên một đám mây nói với mọi người:
“Lớp cao cấp phải học đằng vân giá vụ...”
Trí Đa Tinh Ngô Dụng nhận được gợi ý, cũng muốn đem kiến thức của mình cống hiến cho mọi người.
“Đúng rồi, ta có thể truyền thụ ‘Ba mươi sáu kế trong cuộc sống’...”
Thế là, các hảo hán buổi sáng tham gia lớp học của Công Tôn Thắng, buổi chiều tham gia lớp học của Ngô Dụng.
Bài học của Ngô Dụng giảng giải ý tứ sâu sắc lời lẽ dễ hiểu, rất thực dụng.
“...nếu như bạn giấu chút tiền riêng không muốn cho bà xã biết, có thể dùng ‘Man thiên quá hải’, ‘Ám độ trầm thương’, nếu như bà xã dùng ‘Tiểu lý tàng đao’, ‘Chỉ cây dâu chưởi cây hòe’, muốn ‘Đóng cửa bắt cướp’, ‘Nhân có đám cháy đi hôi của’, ‘Rút củi đáy nồi’, bạn sẽ có thể dùng ‘Đục nước béo cò’, ‘Giương đông kích tây’, ‘Đổi trắng thay đen’, cộng thêm một chút ‘Khổ nhục kế’, sau cùng ‘Điệu hổ ly sơn’, ‘Ve sầu lột xác’...”

LanguageTiếng việt
Release dateMay 14, 2012
ISBN9781476278537
Thủy Hử Hài Hước

Related to Thủy Hử Hài Hước

Related ebooks

Reviews for Thủy Hử Hài Hước

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Thủy Hử Hài Hước - Hùng Trần Thái

    LỚP HỌC ĐẠI ĐAO

    Mấy ngày nay con ngựa của Tống Giang tinh thần không vui, Tống Giang liền gặp xui.

    Tống Giang bị quăng đi, cái chân gãy đứt.

    Mời Nhập Vân Long Công Tôn Thắng phát công nối xương.

    Lòng bàn tay của Công Tôn Thắng cùng cái chân bị thương của Tống Giang cách nhau nữa thước (thước TQ=0.33m-ND)…

    Tống Giang cảm thấy nóng lên như sưởi ấm, xương chân vang lên kẹt kẹt.

    Công Tôn Thắng nói:

    Xong rồi.

    Sao, hết hy vọng rồi sao?

    Không phải là đi đứt, là chữa xong. Nhảy thử xem.

    Tống Giang liền cố gắng nhảy. Lại nhảy càng cao hơn so với cái chân chưa bị gãy. Kỳ diệu quá!

    Tống Giang kích động đề nghị:

    Công Tôn tiên sinh có thần công thế này, nếu như có thể phổ cập truyền thụ, nhất định công đức không nhỏ.

    Công Tôn Thắng gật đầu:

    Được, có thể mở một lớp học khí công.

    Thế là Tống Giang đi đầu ghi danh, chúng đầu lĩnh ai không hưởng ứng? Lớp học khí công liền có ngay 107 học viên.

    Ngày thứ nhất, bài phát biểu có mang theo kỹ thuật của Công Tôn đại sư nghe đến các hảo hán múa chân múa tay, vừa khóc vừa cười.

    Đầu tiên mở lớp sơ cấp luyện công khỏe mạnh thân thể.

    Có thể mở ra thiên mục, cho phép con người nhìn thấy trị bệnh, đây là lớp trung cấp.

    Không bao lâu sau, Công Tôn Thắng đứng ở trên một đám mây nói với mọi người:

    Lớp cao cấp phải học đằng vân giá vụ…

    Trí Đa Tinh Ngô Dụng nhận được gợi ý, cũng muốn đem kiến thức của mình cống hiến cho mọi người.

    Đúng rồi, ta có thể truyền thụ ‘Ba mươi sáu kế trong cuộc sống’…

    Thế là, các hảo hán buổi sáng tham gia lớp học của Công Tôn Thắng, buổi chiều tham gia lớp học của Ngô Dụng.

    Bài học của Ngô Dụng giảng giải ý tứ sâu sắc lời lẽ dễ hiểu, rất thực dụng.

    ...nếu như bạn giấu chút tiền riêng không muốn cho bà xã biết, có thể dùng ‘Man thiên quá hải’, ‘Ám độ trầm thương’, nếu như bà xã dùng ‘Tiểu lý tàng đao’, ‘Chỉ cây dâu chưởi cây hòe’, muốn ‘Đóng cửa bắt cướp’, ‘Nhân có đám cháy đi hôi của’, ‘Rút củi đáy nồi’, bạn sẽ có thể dùng ‘Đục nước béo cò’, ‘Giương đông kích tây’, ‘Đổi trắng thay đen’, cộng thêm một chút ‘Khổ nhục kế’, sau cùng ‘Điệu hổ ly sơn’, ‘Ve sầu lột xác’…

    Chúng hảo hán nghe được giống như mạ sáng gặp mưa, dễ chịu vô cùng.

    Nhưng Nhất Trượng Thanh Hộ Tam Nương lặng lẽ nói với Mẫu Đại Trùng Cố Đại Thẫm, Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương:

    Toàn bộ là kế của nam nhân lập ra, có cần phải nghe không?

    Đồ ngốc!

    Cố Đại Thẫm nói,

    Em không nghe, sao có thể biết các nam nhân sẽ đối phó như thế nào với chị em phụ nữ chúng ta chứ? ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà.

    Mở lớp là cơ hội phát huy sở trường đặc biệt, các hảo hán tới tấp ngứa ngáy.

    Thiết Địch Tiên Mã Lân hướng về Tống Giang thỉnh thị:

    Đại ca, đệ cũng có thể mở một lớp âm nhạc được chứ?

    Tống Giang nói:

    Đương nhiên có thể.

    Thiết Diện Mục Khổng Bùi Tuyên lại đến:

    Đệ muốn mở một lớp pháp luật.

    Tống Giang nói:

    Hay lắm, mở đi.

    Tiếp theo sau, là Một Diện Mục Tiêu Đĩnh phổ biến rộng rãi cách ngã hau.

    Cửu Vân Long Sử Tiến giảng dạy thuật xâm mình.

    Ngay cả Tặc Vương Thời Thiên cũng mở lớp. Ông ta nhờ người viết cho một tấm thông báo:

    Truyền thụ kỹ thuật vận chuyển thần kỳ, người xấu không được tham gia.

    Rất nhiều người nhìn thấy tấm thông báo này, tuy rằng không nhất định muốn học kỹ thuật vận chuyển, nhưng vẫn là quyết định tham gia lớp học này. Vì tất cả không muốn bị xem là người xấu.

    Mấy ngày nay Cố Đại Thẫm có thể bận rộn chết đi được, mỗi ngày buổi sáng tay dắt con yêu, vai vác nhạc khí tham gia lớp âm nhạc của Mã Lân. Buổi chiều là lớp thư pháp của Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng, Cố Đại Thẫm muốn mài mực cho con trai. Buổi tối lại là lớp toán học, Thần Toán Tử Tưởng Kính tay cầm bàn tính đang lên lớp, Cố Đại Thẫm ở cổng thập thà thập thò, bưng chén hoành thánh gì đó.

    Tưởng Kính này không hổ thẹn là Thần Toán tử, chạy đi rữa bộ óc cho Tống Giang:

    Đại ca, làm thầy giáo rất vất vả cực khổ, cần phải có chút thù lao chứ?

    Ờ,

    Tống Giang suy nghĩ,

    Có thể thu chút học phí thích đáng.

    Thế là, lớp học miễn phí biến thành lớp học có phí.

    Ngày thứ hai, Thôi Mệnh Phán Quan Lý Lập dẫn con gái đến lớp toán học ghi danh, chỉ thấy cửa phòng học bày cái bàn dài, một cái hộp tiền đang mở ra. Tưởng Kính lẩm nhẩm đọc:

    Dạy học, dạy học, trước giao sau học.

    Lý Lập nói:

    Quán rượu của tôi buôn bán không tốt, sắp đóng cửa rồi, tôi không có tiền.

    Tưởng Kính chỉ vẽ cho Lý Lập:

    Tôi mở lớp kiếm tiền của ông, ông cũng có thể mở lớp kiếm tiền của người khác mà…

    Lý Lập nghe xong cách của Tưởng Kính, xách thùng nước vôi, ở trên vách tường đỏ bên ngoài Trung Nghĩa Đường quét ra quảng cáo.

    Lớp món ăn cung đình công khai chiêu sinh.

    Vừa làm, Lý lập vừa thì thầm:

    Tôi vẫn là có chút lo, tôi chỉ biết làm thuốc mê…

    Nhưng Tưởng Kính an ủi ông ta nói:

    Đừng lo, có ai thấy qua món ăn cung đình là như thế nào chứ?

    Các nữ tướng nhận được tin, hăm hở chạy đến.

    Tôn Nhị Nương nói:

    Nghe nói lớp học này số người có hạn, đi chậm sẽ không ghi danh được!

    Hộ Tam Nương nói:

    Học nấu món ăn cung đình, để cho ông xã chúng ta cũng có mấy ngày sống làm hoàng đế.

    Họ đến cửa phòng học, thấy Lý Lập cũng ở chổ đó bày cái bàn dài.

    Hộ Tam Nương hỏi:

    Làm món ăn cung đình có phải là rất khó không?

    Lý Lập nói:

    Chỉ cần giao tiền, bao dạy bao biết.

    Làm xong thủ tục nhập học, Lý lập trấn tĩnh một chút, liền đi lên bụt giảng. Tay trái ông ta giơ lên một vật, hỏi mọi người:

    Đây là cái gì?

    Dưa…chuột…

    Các học viên đồng thanh trả lời.

    Tay phải ông ta giơ lên một vật:

    Đây là cái gì?

    Khoai…lang…

    Chính xác.

    Lý Lập bắt đầu giảng giải,

    Dưa chuột này đại diện chữ ‘hoàng’, khoai lang đại diện chữ ‘đế’…

    Tiếp theo cầm lên cây dao, làm thao tác mẫu:

    Đem chúng nó cắt vụn, đây chính là hoàng đế vạn tuế" (dưa khoai nát vụn).

    Dễ vậy sao?

    Các học viên nữ rất là vừa lo vừa mừng.

    Buổi tối hôm đó, Hộ Tam Nương từ trong nhà bếp bê ra một bát to dưa trộn nguội cắt hình quân cờ sắc mặt rạng rỡ:

    ‘Hoàng đế vạn tuế’ đến đây!

    Có lao động phu nhân đây.

    Oải Cước Hổ Vương Anh ngồi xuống thưởng thức một cách vui mừng.

    Hoàng đế vạn tuế ở trong miệng Vương Anh nhai vang lên cọt kẹt cọt kẹt

    Thế nào?

    Hộ Tam Nương chăm chú nhìn miệng của Vương Anh một cách căng thẳng.

    Hả, hừ,

    Vương Anh bình luận nói,

    Mùi vị thông thường, nhưng cái tên rất có ý nghĩa, hơn nữa phối liệu cũng không đắt.

    Hộ Tam Nương vui nhất đời:

    Thế thì, tôi tiếp tục đi học thêm vài tài!

    Bài thứ hai

    Lý Lập lại bắt đầu,

    Chúng ta nấu món ‘Chân long thiên tử’.

    Wa!

    Món ăn này là món ăn thưởng thức có thể nhìn không thể ăn, nhưng so với thao tác của bài học trước giản tiện hơn…

    Mọi người cứ thúc:

    Đừng bán điểm nút nữa, mau dạy đi!

    Lý Lập bê ra một vật một cách từ tốn:

    Đây là cái gì?

    Mọi người vừa nhìn:

    Lồng… hấp…

    Hộ Tam Nương bổng nhiên thông suốt, vội vàng giơ tay:

    Thưa thầy, cái lồng hấp này chính là đại diện ‘chân long’ đúng không?

    Thật thông minh, trò có thể được nhận xét là học viên ưu tú.

    Lý Lập lại cầm tờ giấy để ở trên lồng hấp,

    Tiếp tục thêm lên một tờ giấy, chính là ‘chân long thiên tử’ (lồng hấp thêm giấy).

    Wa! Wa!

    Buổi tối hôm đó, Hộ Tam Nương tiếp tục lộ ra bản lĩnh:

    Chân long thiên tử’ đến đây!

    Hả? Cái này…

    Lại nói về Lý Lập có chút của cải, uống nước không quên người đào giếng, cầm lấy bao bạc đi tìm Tưởng Kính:

    Đa tạ cách hay của người, đây là ‘phí biện pháp’.

    Thế là người tìm Tưởng Kính đông lên.

    Nhất Chi Hoa Thái Khánh và Thiết Tí Bác Thái Phúc cặp đôi đến thăm.

    Thái Khánh nói:

    Hai huynh đệ chúng tôi cũng muốn mở lớp, nhưng chúng tôi là đao phủ…

    Thái Phúc nói:

    Vẫn không thể mở ‘lớp học cắt đầu’ đúng không?

    Tưởng Kính thu bạc rồi, đưa ra đề nghị:

    Các ông phải đem đại đao đổi thành tiểu đao, cắt cắt hai mí mắt gì đó, hiện tại không phải rất mốt đó sao?

    Đúng quá!

    Huynh đệ họ Thái lập tức mở lớp học sửa sắc đẹp.

    Tôn Nhị Nương kéo Cố Đại Thẫm đến ghi tên. Hai người họ không biết Hộ Tam Nương khuôn mặt đẹp, hai người họ vẫn là nói một người con gái tốt không nhất thiết phải có khuôn mặt đẹp, nhưng hiện tại đã có cơ hội làm đẹp, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

    Ngày thứ nhất khai giảng, thầy Thái Khánh hướng về các học viên kêu gọi:

    Có ai giúp làm mẫu không?

    Thầy Thái Phúc nói:

    Chẳng khác gì sửa sắc đẹp miễn phí!

    Các học viên ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám đem da mặt mạo hiểm.

    Chỉ nghe một tiếng hô oanh liệt, Cố Đại Thẫm đứng thẳng người bước ra:

    Có tôi!

    Cô ta nghĩ: đã có biệt hiệu Mẫu Đại Trùng, tiếp tục xấu xí cũng không khó coi hơn nữa, chi bằng đập nồi làm thuyền, có lẽ có cơ hội sống còn.

    Bụt giảng trở thành bàn phẩu thuật. Tôn Nhị Nương đứng ngoài xem xét một cách chờ đợi căng thẳng.

    Thái Phúc vừa đè chặt Cố Đại Thẫm, vừa ở bên tai Thái Khánh nhắc nhở:

    Đại ca, nhất định nhẹ tay cho, đây là hồi khai đao không phải là vấn trảm…

    Tan buổi học, tôn Nhị Nương dùng cần tre dắt Cố Đại Thẫm trên mặt quấn đầy băng đi về. Nhìn không thấy biểu hiện của Cố Đại Thẫm, nhưng giọng nói của cô ấy rất là hạnh phúc:

    Thầy nói, sau 3 ngày nữa, tôi sẽ có thể đẹp như trước.

    Tôn Nhị Nương nói:

    Thật vui thay cho bạn, cũng nơm nớp lo sợ thay cho bạn…

    Thần Hành Thái Bảo Đới Tôn cũng đến tìm Tưởng Kính.

    Tưởng tiên sinh,

    Đới Tôn nói:

    Tôi muốn lợi dụng sở trường đặc biệt của mình, mở một lớp học ‘thần hành’…

    Nhưng Tưởng Kính nói với Đới Tôn:

    Hiện tại ngoại ngữ được ưa thích, ông có thể dạy ngoại ngữ.

    Nhưng tôi chỉ biết nói tiếng mẹ đẻ.

    Ông có thể lợi dụng sở trường đặc biệt của mình. Tưởng Kính chỉ vào cái chân của Đới Tôn.

    Thế là, mỗi ngày buổi sáng, Đới Tôn đeo giáp mã (một loại giấy thẻ bài) cột ở trong chân, làm lên thần hành pháp.

    Chớp mắt chạy đến kinh thành, đi nghe giảng một lớp học ngoại ngữ.

    Thầy giáo ở bên trên dạy:

    Ji li gu lu, gu lu ji li…

    Đới Tôn cùng các bạn học cùng nhau đọc:

    Ji li gu lu, gu lu ji li…

    Sau khi tan học lập tức chạy về.

    Đới Tôn ở bên trên dạy:

    Ji li gu lu, gu lu ji li…

    Mọi người cùng đọc:

    Ji li gu lu, gu lu ji li…

    Cứ như thế, ngày ngày hai đầu chạy, hai đầu không bỏ lở.

    Một hôm chạy đến kinh thành, lại thấy một vị công sai cầm giấy niêm phong, đang niêm phong ở ngòai cửa lớp học ngoại ngữ.

    Sao vậy?

    Đới Tôn rất hoảng hồn.

    Công sai nói với Đới Tôn:

    Cái lão này vốn không hiểu ngoại ngữ, dám mở lớp làm trò lừa gạt…

    Trời ạ,

    Đới Tôn rất hối hận,

    Ta cũng trở thành kẽ lường gạt rồi!

    Ông ta đi theo hướng đường về mặt mũi ủ rũ, đã không còn nhanh nữa.

    Lại nói về trong đêm ngày hôm đó, phòng Tống Giang chớp vào một bóng đen.

    Tống Giang tính cảnh giác, khi nhảy người lên nhìn, chỉ thấy người này dáng người lùn mập, đeo cái che mắt.

    Tống Giang quát lớn một tiếng:

    Bọn cướp che mặt phương nào, muốn ám toán ta chăng?

    Lại nghe người đến trả lời nói:

    Muội là Cố Đại Thẫm, huynh đệ họ Thái mở lớp lừa tiền, đại ca huynh không thể không quản!

    Cố Đại Thẫm một tay kéo xuống che mắt, lộ ra vết sẹo to nhỏ trên mí mắt:

    Nhìn xem này, đây là sửa sắc đẹp hay là hủy dung nhan vậy?

    Sao có lý này!

    Tống Giang nổi giận,

    Muội đi tìm Thần Y An Đạo Toàn điều trị, ta đi tìm huynh đệ họ Thái tình sổ…

    Phải tính nhiều chút đấy!

    Cái đầu Tống Giang bị tranh cãi đầu óc mơ màng:

    Vì danh tiếng của Lương Sơn, bất kể lớp thật lớp giả lớp chính lớp tà, toàn bộ dừng lại hết rồi hãy nói!

    VĂN VÕ BẤT SONG TOÀN

    Huyện Dương Cốc mới đến một huyện lệnh, cả ngày cứ lầu bầu:

    Một nơi nhỏ bé thế này, nghèo thế này. Không có người đến kiện, món chấm mút được ở đâu có chứ? Lại không thể đem hội trường sửa thành cửa hàng bách hóa…

    Sư gia đưa ra cách cho ông ta:

    Lão gia, Cảnh Dương Phong có thể là cái cây tiền…

    Huyện lệnh liền đích thân đi khảo sát.

    Kiệu quan đi đến Cảnh Dương Phong.

    Trên Cảnh Dương Phong, sư gia chỉ vào một miếng đá to nói với huyện lệnh:

    Võ Tòng ngủ ở miếng đá này, bị hổ gầm giật mình tỉnh giấc, có thể gọi nó là ‘Kinh Hổ Thạch’.

    Sư gia lại dẫn huyện lệnh đến dưới một cây thông

    Cành thông này bị Võ Tòng đánh gãy, chính là thay hổ bị một gậy, có thể gọi nó là ‘Thế Hổ Tùng’.

    Họ lại đến bên một hố cạn, sư gia nói:

    Hố này là khi đánh hổ lưu lại, có thể đào sâu xuống, gọi là: ‘Bác Hổ Khang’.

    Tuyệt tuyệt tuyệt!

    Huyện lệnh cứ mãi gật gật:

    Có những danh mục hay này, thì dễ bán phiếu vào cửa thu tiền.

    Có điều,

    Sư gia lại đề nghị,

    Hay nhất mời Võ Tòng đích thân viết thư lưu niệm, mới càng có giá trị.

    Thế là huyện lệnh liền viết thư, phái người phi ngựa chuyển về Lương Sơn.

    Võ Tòng đọc thư rồi, đẩy cái mâm đầy vàng bạc của sứ giả dâng lên ra, nói:

    Sửa chữa lại Cảnh Dương Phong, bồi dưỡng nam tử hán, đây là việc hay. Có điều, chữ của tôi sợ hù dọa du khách, hay là mời cao thủ khác vậy.

    Đây vẫn không phải là bán tên tuổi của ngài mà?

    Sứ giả khổ sở van nài,

    Ngài không viết tôi không thể báo cáo được.

    Võ Tòng con người này trước giờ ăn mềm không ăn cứng…, vội nghĩ một cách, đi tìm Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng:

    Việc xãy ra không biết làm sao được, đành nhờ Tiêu huynh làm thay một lần vậy.

    Người khó không biết, người biết không khó.

    Soạt soạt soạt soạt, Tiêu Nhượng bút đi rồng rắn, tự nhiên quá chừng.

    Cầm lấy đi

    Võ Tòng đem những chữ lưu niệm này giao cho sứ giả.

    Những cái này huynh cầm đi.

    Võ Tòng đem mâm vàng bạc giao cho Tiêu Nhượng.

    Tiêu Nhượng nhìn thấy vàng bạc, có chút ngẩng người ra. Chữ viết thế này, Tiểu nhượng viết qua vô số, nhưng thù lao cao thế này lại là lần đầu tiên.

    Chữ viết của Tiêu Nhượng cộng thêm tên tuổi của Võ Tòng, hợp tác chặt chẽ, trên gấm thêm hoa. Công trình sửa chữa mới Cảnh Dương Phong rất nhanh hoàn thành, Võ Tòng nhận lời mời tham gia lễ lớn khánh thành công trình.

    Cô tiểu thư đưa cây kéo, Võ Tòng ở trong tràng tiếng vỗ tay cắt băng khánh thành, sau đó được mọi người quay quần, đi thăm lại nơi cũ.

    Lên đến Phong Lai, chỉ thấy trên đá to khắc chữ, trên cành cây gãy treo tấm bảng, bên hầm đất dựng tấm bia.

    Các du khách thưởng thức Kinh Hổ Thạch, Thế Hổ Tùng, Bác Hổ Khang, bất giác tới tấp ca ngợi tán thưởng.

    Có người nói:

    Không hổ thẹn là anh hùng đã hổ, chữ này quá có sức!

    Có người nói:

    Chữ này có phong cách lạ, có thể gọi là ‘Võ thể’.

    Có một vị rất chân thật, tìm đến giấy bút, đem giấy trãi ở trên Kinh Hổ Thạch, bút nhét vào trong tay Võ Tòng,

    Võ quán chúng tôi sắp khai trương, Võ anh hùng, xin kính thỉnh ngài đề cho một cái tên.

    Việc này…

    Việc này làm sao đây?

    Lại cứ bình nào không mở là xách bình đó, lại có một vị đến cầu xin chữ.

    Tôi là đồ đệ của anh ngài,

    Người này thấp lùn như Võ Đại Lang, mũ dạ tạp dề như nhau,

    Xin ngài vì ‘tiệm bánh hấp Võ gia’ của tôi viết cho một tấm bảng hiệu.

    Hòa Thượng cũng chen đến:

    Xin Võ anh hùng vì miếu Quan Đế viết cho bức hoành, a di đà Phật.

    Võ Tòng biết mình nói dối sẽ đỏ mặt, liền vội vàng kêu người đem đến rượu ngon Tam Uyển Bất Quá Phong, cứ uống đến mặt bắt đầu đỏ lên, bấy giờ mới nói

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1