Professional Documents
Culture Documents
Có một người bạn tôi thổ lộ, cô ấy yêu anh bạn trai suốt một năm, mà mới
chỉ nắm tay, còn chưa hề hôn. Tôi hỏi cô bạn, thế giờ là năm nào, cô ấy
trả lời là năm 2004. Cô ấy không còn trinh, cô ấy từng có bạn trai, nhưng
cô ấy chấp nhận chỉ nắm tay người yêu mới suốt một năm, mà vẫn chưa
vội hôn.
Từng có người bạn viết một bài, nói con trai thường nắm tay cô ấy lúc đi
qua đường, lúc đi dạ hội, lúc đi xem phim ma ở rạp, và bảo cô, nắm tay
hay không nắm tay rất quan trọng.
Tôi nhớ về khi còn yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên
quan đến cái nắm tay.
Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức
độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, dường như lúc
đó là tuyên bố: "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng
cuống quýt đến gần tắt cả thở.
Tôi rất thích người bạn trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng
hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên,
ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái
lắm.
Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới
gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm
lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi.
Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, lúc lái ô tô,
anh sẽ buông tay phải ra nắm lấy tay phải tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn
của một người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm
nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.
Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời
lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh.
Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho
dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen
với hơi ấm của người yêu thôi.
Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở
nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa
nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu
lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt
đầu bằng cầm tay nữa. Mà có thể tình yêu sẽ bắt đầu từ một cái hôn,
hoặc là ta có thể làm tình với một người con trai, rồi mới yêu anh ta.
Hoặc thậm chí, cái gì cũng đã "trao" rồi, nhưng vẫn không hề yêu anh ta
một chút nào.
Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể đồng ý hôn một cô
gái, làm tình với cô ta, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất,
thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám
đông.
Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen
dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một
cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là
một cái gì quan trọng và cần thiết.
Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ
xác thịt khó thực hiện nhất.
Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không
dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào.
Ngược lại, chúng ta có thể rất dễ làm tình với một người nào đó, nhưng
chúng ta lại rất khó nắm tay một cách giản dị và thiết tha với họ.
Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi
đường, đại đa số là tôi chủ động nắm lấy tay họ.
Họ vì là người chững chạc, trưởng thành, nên không còn bột phát và chủ
động, tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu
đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân
trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Mặc dù tôi là một cô gái rất tự tin
năng động, nhưng tôi rất cần bạn trai chủ động, anh hãy cho tôi sức mạnh
để tôi yêu anh đi.
Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế? Phụ nữ dù đã chững tuổi,
hay còn thơ ngây, cái phụ nữ cần rất giản đơn.
Có nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng
già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi
không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm?
Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy, bước đi thập
thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn
thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn
được nước mắt thấm ướt mi.
Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi
nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn
phân loại tình cảm theo thứ tự này: Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve -
làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ?
Không đâu.
Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi
mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì
là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ
muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa
đám đông?
Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là
lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc
đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như
thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành.
Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn
giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên
giường.
ôm sẽ thật ấm áp, càu nhàu sẽ rất bực mình, ở gần thì ghét, ở xa
em lại rất nhớ.
Đôi bàn chân giá rét của em áp vào đùi, họ rét nhưng họ sẽ không
bao giờ đẩy bàn chân em ra.
Đi siêu thị mua đồ, họ sẽ xách nhiều hơn em một hai cái túi lớn,
nhưng vẫn còn thừa ra một bàn tay để dắt em đi.
Đi dạo phố em sẽ thêm một người cằn nhằn, nhắc em đừng mua
linh tinh.
Trước khi ra khỏi nhà, mắt họ ngắm em kỹ hơn một cái gương soi.
Là người con trai hàng tháng nhớ mua Băng vệ sinh theo lịch, là
người dù cãi cọ với em dù có lỗi với em nhưng vẫn trơ trơ mặt dầy
tới cầm tay em.
Rồi sau nhiều năm, qua nhiều kỷ niệm ngày yêu nhau đầu tiên, họ
đã quên đi tất cả, quên ngày Valentine, họ cũng quên trên đời còn
có Lễ giáng sinh.
Chỉ vì muốn xem trận bóng trực tiếp, họ sẽ vứt em sang một bên
lạnh lẽo.
Rỗi rãi chả có việc gì làm họ sẽ quẩn quanh ở nhà em, nhưng có
việc họ cũng vẫn cứ quẩn quanh ở nhà em
Là người vô cùng thích nhìn lúc em cười to thoải mái, rồi họ cười lại
với vẻ đầy ngốc nghếch.
Người hay bỏ sót các cuộc em gọi, nhưng lại gọi tới nóng rực máy
em.
Chăm em ăn cơm, chăm em xem phim, chăm em đi mua đồ, rồi lại
nghĩ sau này sẽ chăm em những gì.
Ghét nhất sợ nhất là khi em khóc, nên chỉ nghe tiếng nức nở, sẽ bay
từ hàng nghìn km về bên cạnh em.
họ là một người có lòng dũng cảm, dám giành giật cái điều khiển ti
vi với em, song sau cùng dù thắng cũng chỉ dám ngoan ngoãn ngồi
dựa cằm vào vai em xem MTV.
(một phần dịch của bọn Đài Loan một phần tự thêm thắt)
P/S: Nếu bạn thấy ở bên cạnh bạn có một người như thế này, thì... đừng
để họ chạy thoát!
Thói quen của tớ là mỗi khi gặp 1 cái gì mới, nhất định phải
google xem nó từ đâu ra, những cái gì quanh nó, ta sẽ có thêm
thông tin gì, hoặc cái gì bỏ qua cái gì cho vào kho xem như e-
book đọc lại, cái nào hay tớ cho luôn lên làm homepage để
luôn nhắc nhở mình.
Ví như đọc bài báo thương tâm, làm homepage để nhớ gửi tiền
quyên góp, vài hôm sau thay homepage bằng một bài "Người
Việt Trẻ" để nhắc đọc lại lần nữa.
Nên google gắn với tớ cùng thói quen mở rộng hiểu biết và tìm
thông tin có hệ thống.
Hoá ra Nghị Minh (YiMing) tức là Khuyết Danh (佚名). Thảo nào
tớ ngờ ngợ vì đọc nội dung mấy bài YiMing rất giống những
Chicken Soup. Thế thì bài tớ vừa dịch "Người đàn ông yêu em
sẽ như thế nào?" cũng là của Nghị Minh sao? (Tất nhiên không
phải tớ dịch mà tớ còn thêm thắt sửa chữa, nên tớ không thích
đề nó là sáng tác của... Nghị Minh!).
1 - Tớ quá dốt nên ko thể tìm ra nhà văn nào tên là Nghị Minh?
2- YiMing không phải nhà văn, chỉ là Khuyết Danh mà thôi, và đây là các
sáng tác lưu truyền trên mạng (đã được in thành sách) kiểu như
Chickensoup?
3- Vì sao người dịch không nói rõ điều này?
Một chi tiết rất nhỏ thôi, phải Nghị Minh là một nhà văn do người dịch tự
nghĩ ra?
Bởi Khuyết Danh (佚名) phiên âm tiếng Anh là Yiming, nghe qua
có thể dịch ngay là Nghị Minh. Tuy nhiên, thực sự hai chữ này
âm Hán Việt không phải là Nghị Minh mà là Dật Danh (dật = ẩn
dật, danh = tên), nhưng phải chăng, nếu viết tác giả là "Dật
Danh" thì ai cũng biết đó là khuyết danh, nên... nhà văn Nghị
Minh từ đó ra đời? Và cũng vì thế nên, trong những bài dịch
gần đây, Nguyễn Hải Hoành đã không còn ghi tác giả là Nghị
Minh như ban đầu, mà đã đổi thành YiMing. Nhưng vì sao
Nguyễn Hải Hoành tự nghĩ ra tên một tác giả thì tôi không biết.
Tôi vẫn cho rằng nên ghi rõ là "theo web, theo sách abc..." thì
hay hơn tuỳ tiện dịch 1 chữ (thể loại) thành 1 nhà văn (có tư
cách). ít ra thế nó cũng trung thực với nghề và tôn trọng độc
giả hơn.
(P/S: Hôm nay thì đã rõ ràng hơn, một trong những truyện ngắn
mà Nguyễn Hải Hoành dịch là của nhà văn Nghị Minh, truyện
"Nụ hôn đầu tiên trong đời" thực ra là của một nhà văn nữ 7x
của Trung Quốc bút danh Trăn Sinh, người Bắc Kinh, hiện đang
làm việc ở Vũ Hán, tên thật là Tôn Lệ, chuyên phụ trách chuyên
mục trên báo thời trang ở thành phố Vũ Hán, cô đã in hai tập
sách và chưa bao giờ lấy bút danh Nghị Minh.)
Tôi sẽ gửi links cho các bạn vào đọc nguyên bản.
Truyện ngắn của Trăn Sinh:
Mảnh vá
Nụ hôn khắc trên mặt bàn cũ - Trăn Sinh
Tôi cũng vừa tìm được thêm một truyện ngắn nữa, hoàn toàn
không phải của Nghị Minh mà là của Liên Thục Hương. Ít nhất
tôi đã chứng minh được sự nghi ngờ của tôi là có cơ sở.
Mảnh vá
Tác giả: Trăn Sinh (Trung Quốc)
Mùa mưa Vũ Hán thường làm con người trở nên cô đơn và hoang hoải,
mỗi lần cô rời nhiệm sở về nhà, lại giặt chiếc khăn tắm hôm qua vừa
dùng. Một dãy năm chiếc khăn phơi trước buồng tắm, có màu hoa hồng,
màu xanh lá sen, màu lục nước hồ, màu tím ánh trăng, màu trắng sương
thu, nước chậm rãi nhỏ từ khăn, bồn tắm loang vũng nước, cứ quên tháo
nước hoài, quên hoài là quên.
Cô ăn xong những bánh mì với mứt lạc trong tủ lạnh, bắt đầu chờ anh
đến. Bánh mì là thứ cám ăn của nhân loại, nhưng con người cứ tình
nguyện vui vẻ xơi, cô trễ tràng nhai những vụn mì hư hao, thật sự có
những thứ cảm giác đời người khó gọi tên.
Quãng thời gian từ khi ăn xong tới khi anh đến, cô hầu như không làm gì.
Có lúc ngồi đần, có lúc dựa cửa sổ ngắm những học trò ra ra vào vào cổng
trường đối diện, có lúc đốt điếu thuốc. Trong ngày mưa, học trò nam
chống cán ô lớn, che chở bạn gái dưới tán ô, tay học trò gái để trong bàn
tay nắm của bạn trai, đi dọc đường yên tĩnh, đó là tình yêu cực kỳ hợp với
lý tưởng.
Cô quay đầu. Lúc này thì nhìn thấy một cô gái khác đang cau mày nhìn
cô. Một cô gái gầy gò cô đơn, thân thể như một dải khăn tắm trắng tím
đến lẻ loi, mắt cá chân đơn độc, ngón tay đơn độc, nét mặt đơn độc. Cô
gái chỉ cô, cười, bảo: “Này, mày thậm ngốc, mày thèm hư danh”. Cô
nghe, thốt nhiên cảm thấy thương đau, nước mắt nhỏ giọt xuống, cô gái
cũng cúi đầu, nhỏ lệ, cô đột ngột giận dữ, đi đến trước, gạt phắt làn hơi
nước mơ màng ngăn đôi hai người, bỗng nhận ra chính mình - một gương
mặt thật đã bị chiếc gương soi rạch tỏ.
Lúc anh gõ cửa bước vào, mưa đã ngớt rất nhiều. Nhưng anh thì trừ mái
tóc ra chỗ nào cũng ướt. Xưa nay người này nào biết tự chăm sóc mình,
đến cả chiếc ô cũng cầm không khéo. Những áo quần giày tất tuột ra đều
bẩn, có thể thấy anh đã chạy ngoài đường rất lâu, không nghỉ, mà ngực
áo lại cài một chiếc huân chương chuột Mickey, để cô biết, anh vừa đi nhà
trẻ đón con về.
Cô dùng một chiếc khăn tắm đã giặt sạch sẽ để lau tóc lau thân thể cho
anh, cô nghĩ đời người, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ giữa một trận ướt
và một trận lau. Thân phận thế, tình yêu anh cũng đã tan tác lâu rồi, phần
để cho vợ, phần giành cho con, phần giành cho cha mẹ, phần để đồng
nghiệp, phần nhớ tình đầu, phần cho hoang tưởng, cuối cùng, sớt lại mấy
đâu, đủ như hớp cháo, anh phải dành cho bản thân. Mà cái cô nhận cuối
cùng là cái phần nào đây? Nhiều không ít không? Liệu có bị lấy lại không?
Ngoài trời những cơn mưa to thô như sợi thừng trâu sầm sập đổ, gió lật
bay những phiến lá loài thân gỗ nào đó, cây xanh người trắng, thế giới an
tĩnh, cô ôm chiếc khăn tắm anh dùng qua, mặt gằm lên cái sản phẩm
bông sợi nặng mùi mưa, cảm giác một cơn ẩm ướt đến não nề.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô còn quá bé, vô cùng kiêu ngạo, có thời gian, có
tiền đủ tiêu, có nhan sắc vừa đủ đẹp, nhưng thế giới ạt ào, chả ai người
cao thủ tới nghênh trận. Cho đến khi gặp anh, nhanh như chớp giật, nhìn
nhau bàng hoàng, tình yêu là giọt thuỷ ngân rơi tan trên mặt thủy tương
lặng, mỗi lần gặp nhau, đều như quyết định yêu đến tận cùng sinh mệnh,
cái vẻ mê man vì ái tình và rầu rĩ đó, không ai tin lại là của một cô gái
trầm tĩnh như cô.
Nhưng, tay anh đã đeo lên nhẫn cưới, nhẫn bạch kim xinh đẹp, lấp lánh
sáng, cuộc sống của anh ở nửa kia thế thế giới cũng đẹp đẽ sáng láng như
thế: Kết tóc với người vợ thơ trẻ, con đẹp như ngọc, tất cả, anh đều yêu,
không hề nghĩ sẽ rời bỏ. Mà cô, bởi vì yêu anh, cũng yêu thế giới của anh,
yêu cuộc sống của anh. Cho nên, phải chịu những mất những đau nhiều
hơn. Giống như chiếc khăn bông tắm mới mua, chưa được dùng, đã phải
mang theo miếng vá, nếu đó là miếng vá do lâu ngày mài thủng thì đã
đành, đằng nào cũng nhà dùng, có hư hao cũng thể tất được, nhưng cái
buồn là bởi, ngay từ đầu cô đã phải dùng thứ người đã dùng cũ.
Nhưng làm thế nào oán trách anh? Anh cảm động như thế, anh thanh
sạch như thế, tác phong thong dong, dáng dấp điềm đạm, anh lúc đòi gì
thường mở nụ cười trắng bóc để người khác yêu mến quyến luyến thế.
Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn
sạch sẽ hoàn mỹ và không hề bị động tới – anh cũng chiều chuộng cô,
hoặc, là anh tự thấy đã nợ cô, không tiện đòi cô động tay nấu nướng.
Thức ăn được đầu bếp tiệm ăn đưa lên, màu sắc tươi ngon, mùi cũng
thơm ngon, nhưng ăn không ra vị - đều như những bóng đã cách ly khỏi
thế giới, không dám lộ ra ngoài ánh sáng, thì tất nhiên làm sao được
những cảm nhận như nhân gian, về ấm áp, về hương thơm.
Anh phơi lên chiếc khăn tắm sợi dọc tím len trắng, bên năm chiếc khăn
màu trơn của cô, nhìn có vẻ khác biệt quá rõ, cũng giống như tình yêu
của anh với cô, chắc chắn không phải rành rẽ chia hai phần, những gì anh
bỏ ra vĩnh viễn sẽ không thể nhiều như của cô, vĩnh viễn cô yêu anh sẽ
nhiều hơn anh yêu lại. Cô đi tới kéo lại chiếc khăn tắm, phát hiện ở chính
giữa khăn sao lại có một lỗ thủng, rách rồi. Hồi nhỏ cô có học nữ công,
nhưng anh nói: "Rách rồi, thì kệ!"
Đúng, giờ còn dùng khăn tắm rách, khác nào ai còn mặc áo vá? Cho dù
mảnh vá nhìn không thể biết đó là mảnh vá.
Ăn xong, cô để anh đi, lần này cô không hề giữ anh lại qua đêm. Trước
đây mỗi lần thế này cô đều cần anh ở lại, nhưng giờ cô phát hiện, làm đĩ
là bán buôn, còn làm nhân tình chẳng qua là bán lẻ từng lần, có khác gì
nhau đâu!
Khăn tắm có mảnh vá, và một cuộc tình có miếng vá, đều làm lòng ta đau
buồn như nhau.
Anh đi rồi, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, mưa vẫn một cơn mau một cơn
thưa, một ngày mưa hoang mang. Cô làm một quyết định lớn lao đầu tiên
sau ba năm: Đi!
(Trang Hạ dịch)
Tối nay lên mạng của mình, đọc thấy bọn Đài Loan thảo luận,
bọn nó bảo
anh là một canh bạc mà em không dám chơi (不敢賭)
Em nghĩ chúng nó tuy chả hiểu gì những khúc mắc nhưng cũng
nói đúng phần nào.
Vì sao em chưa bao giờ mời anh vào nhà, chỉ gặp anh nơi công
cộng
Nhưng thằng Đài Loan thì có, và anh cũng biết không phải chỉ
một lần?
Vì em hiểu anh, em đủ kinh nghiệm để phán đoán về đàn ông
Anh sẽ ôm em ngay khi nào có thể, anh muốn được cầm tay
em, ôm em từ bao nhiêu tháng rồi.
Em giữ khoảng cách để khỏi làm tổn thương anh và em và
những người ở chung quanh ta.
Còn thằng Đài Loan, cho dù nó ở trong nhà em, nó đã đi cùng
em bao nhiêu chặng đường, nhưng nó chưa bao giờ dám chạm
vào em.
Em vẫn bảo em luôn tin tưởng vào sự trung thành của những
kẻ thua kém
Còn một câu em chưa nói tiếp, về đàn ông
em sợ sự táo tợn của những người tự biết mình là kẻ mạnh.
Đêm hôm đó, thằng Đài Loan đến gõ cửa lúc 2h sáng, nó bảo
em:
Mày có biết giờ này X. tiên sinh đang làm gì không?
Có thể đã làm tình với vợ xong rồi
Và có thể đã ngủ rồi, có thể lắm
Còn tao, tao đến để giúp mày thu dọn đồ về Việt Nam.
Nhưng thằng Đài Loan chỉ là một thằng béo, một thằng bẩn
thỉu, một thằng có nghề nghiệp mà không có địa vị, một thằng
chỉ thích làm tình tập thể
Nó biết thân phận nó là loại chỉ có thể xếp sách vở vào vali cho
em mà thôi
Và hùng hục khuân đồ xuống cầu thang
Anh bảo 4h sáng, anh đã ngồi ở dưới nhà, nhìn thấy xe thằng
Đài Loan
anh vội vã chạy tới nắm lấy ống bô xe của nó, hy vọng tay bị
bỏng
thật tiếc, ống bô lạnh ngắt, làm anh đau đến ngưng thở.
em giữ mình cho một ngày nào đó một người nào đó yêu em
Cho dù có thể em ít may mắn, em chỉ gặp kẻ mạnh và kẻ yếu,
em không bao giờ gặp được người yêu em.