You are on page 1of 114

Tình Yêu Tình Yêu (Quỳnh Dao )

Ngày đầu Ba Tâm đi làm, ngồi tâm trạng hồi hộp thích thú vì sắp được bước vào đời làm người
lớn, Tâm cảm thấy căng thẳng bất an. Năm nay vừa 22 tuổi, mới tốt nghiệp ở khoa báo chí
Trường đại học hành chính ra lại đuợc một tờ báo lớn nhất nước có số phát hành lớn nhất tuyển
dụng, không phải bằng sự may mắn hay đuợc người tiến cử, mà chỉ nhờ thành tích đỗ Thủ Khoa
khi thi tốt nghiệp, dó phải nói là nhờ bản lĩnh và Tâm nghĩ là mình đủ khả nang, dễ dảm nhận
trọng trách một phóng viên xã hội.

Giờ làm việc của Tâm bắt dầu từ 2 giờ chiều dến 10 giờ tối, nếu so với công việc phải là trễ hơn
của Ban biên tập, thì có thể nói là khoẻ hơn nhiều. Tâm dến phòng nhân viên báo danh, rồi vào
gặp Gíam dốc tòa soạn. Gíam đốc tòa báo thì cũng chẳng xa lạ gì với Tâm lắm, vì ông ta là thầy
cũ trong trường dại hoc nơi Tâm dã học. Đó là vị giáo sư khả kính, hiền lành. Sau khi dược thầy
cũ tiếp, và dộng viên bằng những lời khích lê. Tâm lại bước qua trình diện với trưởng phòng
phóng viên. Đây là sếp lớn trực tiếp diều dộng công việc của nàng.

Lúc chưa gặp sếp Tâm nghĩ, là trưởng phòng ít ra là phải người trong nghề ít nhất mười năm,
như vậy phải tối thiểu trên 40 hơn mới phải, hoặc ít ra phải là người già dặn phong trần, mặt đầy
nếp nhăn. Nhưng khi vừa đứng trước mặt sếp, Tâm hoàn toàn ngạc nhiên, không dám tin, dù
người đưa nàng vào giới thiệu.
- Cô Tâm này, đây là ông trưởng phòng của cô. Ông Lôi Bình. Từ dây về sau, cô sẽ làm việc
dưới sự điều động của ông ấy.
Khi người giới thiệu đã đi rồi. Tâm vô cùng bối rối trước cái nhìn của họ Lôi. Nàng cố lấy can
đảm chào lịch sự
- Xin chào ông trưởng phòng.
- Cô là cô Giang Ba Tâm à?
Ông trưởng phòng trẻ tuổi lên tiếng hỏi. Cái nhếch môi có vẻ khinh bạc, giọng nói khinh khỉnh.
- Giang Ba Tâm? có nghĩa là trái tim của dòng sông nổi sóng. Tên hay thật. Đặt tình cờ hay có ý
nghĩa gì đây?
Chưa quen biết, mới bắt đầu đã có thái độ trịnh thượng như vậy. Sự căng thẳng trong đầu Tâm
chợt biến thành cơn phẫn nô. Anh này điên ư? Hay hôm nay đang gặp chó cắn mèo? Một trưởng
phòng mà tiếp nhân viên với thái độ đó sao? Chẳng có một chút lịch sự, Tâm nổi cáu đáp trả
miếng.
- Tên thì chỉ là tên thôi. Nó chỉ là một ký hiệu để gọi như thằng Ba, thằng Tư, thằng Năm hay
Mẹo, Cẩu gì đó. Chẳng có gì quan trọng cả Ông à.
Câu trả lời của Tâm khiến Lôi Bình bất ngờ. Cô bé có vẻ bướng bỉnh, có nghĩa là có cá tính.
Bình gật gù nói.
- Được , trả lời hay đấy! Không chịu thua ai.

Tâm ngồi yên, nhìn xuống. Một lúc không cưỡng nổi sự tò mò lại nhìn lên. Ông trưởng phòng
này, tướng tá khỏe mạnh cũng có vẻ khá bụi đời. Cao lắm khoảng ngoài 30 nước đa ngăm đen.
Tuy đang ngồi nhưng Tâm biết anh ta cũng rất cao, mái tóc cắt ngắn, mũi thẳng tay có cơ bắp,
như một vận động viên hơn là phóng viên. Anh chàng lại có cái nhìn soáy sâu vào tim người
khác một cách khó chịu Mới gặp lần đầu mà Tâm đã không có cảm tình. Là trưởng phòng, mà ăn
mặt quá giản đị gần như cẩu thả, quần Jean, áo Pull, thêm một đôi giày thể thao trắng, như một
kiện tướng thể thao sinh viên, một con ngựa chứng trong sân trường hơn là trong văn phòng
nghiêm túc, chính vì có ác cảm trước, nên Tâm chẳng nhân nhượng, bổ túc.
- Tính tôi thích nói thẳng, nhưng nói thật, mong ông không phật ý cho.
Tâm nói một cách tự nhiên, tuy nói mạnh, nhưng Tâm lại căng thẳng vì anh chàng trước mặt như
có một nội lực vô hình, khiến người đối điện chỉ nhìn không đã nghẹt thở.

Trưởng phòng có tên Lôi Bình, ngước lên nhìn Tâm với một chút kinh ngạc, hình như anh ta
chưa hề gặp một cô gái nào đám cả gan đối kháng, nhất là khi đó là một thuộc cấp. Và quả thật,
anh chàng không hề chịu thua, lại nhếch mép cười.
- Nhưng mà muốn làm một phóng viên giỏi, thì tốt hơn cô phải hạn chế, chớ có nói nhiều quá,
phải biết yên lặng nghe, nghe không phải bằng tai, mà phải bằng cả trái tim, bằng mắt.
Tâm gật đầu:
- Điều đó tôi biết, tôi đã học qua ở trường.
- Ở trường chỉ đạy có lý thuyết. Còn ở đây đòi hỏi cổ phải chuyển những cái lý thuyết kia thành
hành động. Chứ chỉ lý thuyết suông thì chẳng nên cái trò trống gì cả.
Lôi Bình nói với nụ cười khinh khỉnh trên môi, rồi tiếp.
- Còn nữa, cô phải biết rằng nhiệm vụ của cô trong tòa báo này, là đi nhặt tin về xã hội, chứ
không phải là phóng sự ở sân khấu, nhà hát đâu nhé.
Câu nói của Bình làm Tâm đỏ mặt. Tâm nói.
- Vâng, tôi biết chứ, khi nhận nhiệm sở là tôi đã biết trách nhiệm của mình làm gì rồi.
Nhưng thái độ của Bình vẫn đầy thách thức.
- Vậy thì hay. Làm người điều quan trọng nhất là phải biết mình đang làm gì.
Và không đội Tâm phản ứng, Bình nói như xếp đặt:
- Đấy, cái bàn đằng kia kìa, là chổ ngồi của cô.
- Cảm ơn.
Tâm lạnh lùng nói, rồi quay người bước tới bàn làm việc riêng của mình, đặt ví da ngồi xuống.
Ngồi đó mà Tâm vẫn có cảm giác như Lôi Bình cứ nhìn mình. Anh chàng này vẻ thích gây sự.
Trưởng phòng gì mà rắc rối thế? Tâm không biết phải làm gì để phá vỡ cái không khí ngột ngạt,
thì cái anh chàng hắc ám lại lên tiếng, giọng như răn đe.
- Cô phải biết là cô gái tiền nhiệm của cô, chỉ nhận việc được 3 tháng là phải xin thôi việc.
Thấy Tâm yên lặng, anh ta hỏi:
- Cô có muốn biết nguyên đo không?
Tâm nhún vai:
- Chuyện đó chẳng quan hệ gì đến tôi cả.
Anh chàng Lôi Bình gác chân lên bàn một cách tự nhiên, nói:
- Sao laị không? Cô cần biết, vì không chịu nổi thử thách tôi đặt ra mà nghỉ việc đấy.
- Thử thách ư?
Tâm không dằn được nên hỏi:
- Thử thách gỉ làm khó?
- Vâng, có thể nói là làm khó cũng được--Lôi Bình nói--Vì cô cần biết là khi công việc tôi giao
mà không đạt yêu cầu tôi sẽ đòi làm lại nhiều lần, tôi không muốn nhân viên của tôi yếu kém.
Tâm chau mày, không hỏi thêm. Nhưng trong lòng đã quyết định. Nếu anh chàng Lôi Bình này
có khó dễ thế nào, thì Tâm cũng sẽ không thôi việc, không chiều lụy hắn, mà sẽ cương quyết đấu
tranh với "hắn"đến cuối cùng.
Lôi Bình cứ nhìn Tâm với ánh mắt xoi mói như muốn tìm hiểu thuộc cấp mới của mình đang
nghĩ gì. Đột nhiên cả 2 chẳng ai nói gi nữa.

Toà soạn ban ngày khá vắng. Đây là nhật báo, vì vậy bài vở giao nộp vào ban đêm, chỉ có ban
đêm đám phóng viên lấy tin từ khắp nơi mới đổ về. Lúc đó mọi thứ sẽ ồn ào như cái chợ.
Có tiếng điện thoại reo. Tâm quay qua, lúc đó Lôi Bình đã bắt máy, chỉ nghe anh chàng nói mấy
câu ngắn gọn.
- Vâng, đúng, tôi hiểu rồi!
Là cúp máy, rồi, chụp lấy máy ảnh, đứng đậy quay qua Tâm.
- Nào! Cô đi theo tôi.
- Tôi à?
Tâm ngỡ ngàng, chẳng hiểu gì cả.
- Thì cô chứ còn ai. Không lẽ cô không thấy là tôi chỉ cô à?
Tâm cắn môi không cãi lại, lặng lẽ cầm ví lên đi theo Bình. Nàng cảm thấy như mình bị người ta
bắt nạt. Mới hôm đầu đi làm Tâm chẳng biết công việc sẽ thế nào. Vậy mà...vậy mà tại sao anh
chàng này lại cư xử với mình như vậy. Anh ta đã nói đúng, thử thách mới bắt đầu.
Trước cửa toà soạn có một chiếc xe 2 bánh phân khối lớn. Bình tự nhiên leo lên, lấy nón an toàn
đội lên, rồi quay qua Tâm ra lệnh.
- Leo lên đi nào. Trong thùng xe có chiếc nón an toàn thứ 2 đó, cô tự lấy rồi đội lên, chúng ta
chẳng có thời gian đâu.
Tâm biết thân biết phận, lặng lẽ lấy nón đội lên đầu. Ngồi chưa yên thì "ù"! Chiếc xe đã bốc lên,
rồi chạy ào đến trước. Xe chạy như tên bắn, nhưng Tâm cũng nhìn ra mình đang đi về phía khu
Vĩnh Hòa. Án mạng gì xảy ra ở đấy.
Đến khu Vĩnh Hoà, Bình lại cho xe chui vào hết hẻm này đến hẻm khác, cuối cùng đừng lại
trước một quán mì. Quán mì đang đóng cửa, chẳng có khách, chỉ một người đàn bà và 2 đứa con,
một trai một gái. Người đàn bà đang vật vã khóc, còn láng giềng và người qua đường thì đứng
bên ngoài xì xào bàn tán.
Lôi Bình chỉ Lược thuật tóm tắt.
- Nơi đây vừa sảy ra án mạng. Người cha giết chết con gái mình. Rồi dặn dò.
- Cô có bổn phận thăm đò, tin tức qua lối xóm, người qua đường, còn tôi, tôi sẽ tìm hiểu qua
người me. Rồi không đợi Tâm đồng ý, anh chàng đã chui tọt vào trong nhà.
Tâm đúng chần chờ, thật ra bản chất nàng khó chấp nhận chuyện bị người khác ra lệnh hay sai
khiến. Tâm thích được chủ động trong bất cứ mọi sự Việc. nhưng thôi, tạm thời nhẫn nhục, dù gì
Lôi Bình cũng là sếp trực tiếp của nàng. Hôm nay lại là ngày nhận việc đầu tiên.
Và Tâm bắt đầu công việc, nàng đặt câu hỏi với những người đứng xem. Rồi nhanh cóng dùng
bút ghi vội, bao giờ cũng vậy, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì những nguời đứng xem lúc nào
cũng tỏ ra mình là người am hiểu sự việc rành rỏi nhất, mình là người phát hiện vụán sớm nhất.
Và nhờ vậy Tâm đã có một sổ tay tư liệu từ nhân thân đến tình cảm thủ phạm và nạn nhân. Khi
Tâm vừa thu thập xong quay qua thì đã thấy Lôi Bình đứng đấy đợi mình. Có lẽ nãy giờ anh ta
đã lẳng lặng theo dõi, mặc kệ Tâm nghĩ lần này mình sẽ viết một bài để anh chàng lé mắt chơi
Tâm còn đinh thu thập tiếp, thì Bình đã lên tiếng.
- Sao? Xong chưa? Về được rồi chứ?

Tâm yên lặng xếp giấy bút vào ví rồi ngồi lên xe. Chiếc xe lại rú ga, phóng gần hết tốc độ về toà
soạn. Ngồi trên xe, Tâm nghĩ ra được một điều, cách tốt nhất để ứng phó với thái độ ngang
ngược bá quyền của Lôi Bình, là yên lặng. Chỉ có yên lặng là đối sách tốt nhất. Bình đừng hòng
moi được bất cứ một tư liệu nào của nàng
Thế là Tâm như hến ngồi trên xe. Trong khi Bình chẳng kém một tay đua xe có hạng, lạng lách
với tốc độ cao giữa dòng xe hơi vô tận. Tâm không biết là Bình đã quen thói lái xe nhanh, hay cố
tình muốn làm vậy để Tâm khiếp đảm. Nhưng đã có chủ đích. Tâm mím môi yên lặng mặc cho
Bình muốn làm gì thì làm.
Rồi xe cũng về đến toà soạn báo. Xe vừa ngừng là Bình phóng như bay vào văn phòng, quên
bẵng cả chuyện đã chở Tâm ở phía sau, nhưng Tâm cũng không cần, chậm rãi cởi nón ra, bỏ vào
thùng xe, rồi đủng đỉnh đi vào. Tâm đã hứa với lòng rồi bất lận Bình có làm khó dễ gì, Tâm cũng
sẽ câm như hến. Và điều đó kẻ bực đọc sẽ không là Tâm mà ngược lại. Gậy ông đập lưng ông
mà.

Vào đến văn phòng. Tâm thấy ngay Bình đang cắm cúi viết. Có lẽ là bài tường thuật về vụ án
ban nãy. Anh chàng quả là năng nổ, nhạy bén, một đức tốt, có lợi cho nghề nghiệp mà Tâm cần
phải học. Khi Lôi Bình viết xong bài phóng sự, kiểm lại một lần, là đưa ngay cho Ban biên tập.
Sao lạ vậy? Hình như anh chàng đã quên bẵng chuyện có một cô phóng viên tập sự tên Tâm đi
cùng anh chàng lấy tin? Tâm rất bực dọc, cố tình đứng lên cho Bình thấy, anh chàng từ trong
phòng biên tập bước ra, nhưng chỉ thấy Bình vừa đi vừa huýt sáo một cách tự mãn, nửa mắt cũng
không thèm nhìn Tâm. Điều đó càng làm Tâm bực mình, nàng chận Bình lại hỏi
- Ông trửơng ban. Xin lỗi, còn bài chép của tôi, ông chẳng cần ư?
Anh chàng nhíu mày:
- Bài ghi chép nào? Tôi có bảo cô viết bài gì đâu?
Anh chàng quả là vô tâm. Vô tình hay cố tình? Tâm đỏ mặt nói
- Cái bài ban nãy đi làm phóng sự anh bảo tôi ghi lại đư luận quanh vụ án đó.
Bình như sực nhớ ra.
- Cái đó à? Đó chỉ là một cô hội để cô thực tập, cô chẳng hiểu ư?
- Nhưng mà.
Tâm cố nén cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng. Thật tiếc công ban nãy đã thực thà, năng nổ di
phỏng vấn, ghi lại rồi viết thành bài, Anh chàng này khinh người quá, phách lối quá.
Bình thấy Tâm yên lặng cười nhạt
- Như vậy có gì không phải nữa ư? Cô còn thắc mắc gi nữa?
Rồi anh ta bỏ đi. Tâm tức muốn lộn ruột. Hình như anh chàng này bệnh thì phải. Tại sao chẳng
để cho thuộc hạ ấn tượng tốt về mình. Bước đầu Bình chỉ gieo cho Tâm toàn ác cảm. Hay anh
chàng bị Bệnh thích hành hạ người khác chăng
Mãi một tuần lễ sau. Tâm mới chích thức đi vào quỹ đạo của công việc. Trừ Lôi Bình ra, các bạn
đồng nghiệp khác đều rất tốt với Tâm. Họ ca ngợi Tâm là phóng viên trẻ tuổi nhất lại viết tốt,
chịu khó xông xáo khai thác những khía cạnh mới của ván đề. Ngay chính Tâm cũng tin rằng, rồi
một ngày nào đó, mình sẽ viết không kém gì Bình đâu.
Tâm ghét nhưng cũng phải thán phục Bình. Tiềm năng về cả Kỹ thuật viết của anh chàng khá
độc đáo, mỗi lần đi phỏng vấn ai Bình phát hiện trọng tâm sự việc rất nhanh. Bình đến hiện
trường cũng sớm nhất. Một thế mạnh khác, lối viết sống động, đôi khi pha lẫn lời bình châm
biếm rất lôi cuốn người đọc.

Qua lời thổ lộ của đồng sự khác, Tâm cũng biết được một điều. Đấy là Lôi Bình chẳng phải bở.
Tốt nghiệp thạc sĩ khoa báo chí tại trường đại học Missouri ở Mỹ về. Mà trường đại học này đã
vang lừng thế giới về việc đào tại nhân taì cho ngành truyền thông, đương nhiên Bình cao ngạo
là phải. Chính vì quá cao ngạo nên Bình giống như một cánh chim cô đơn, chẳng bạn bè, có điều
cũng không có kẻ thù, chỉ bị người ganh tị một chút thôi, Lôi Bình cũng đã lập gia đình. Hiện có
một đứa con trai 3 tuổi, vợ của Lôi Bình là con gái của một quan chức có quyền lực ở đất Đaì
Bắc này. Nhưng tình cảm vợ chồng họ không được hạnh phúc lắm, chồng cao ngạo vợ lại quen
thói nuông chiều. Tâm nghĩ như vậy thì chuyện cũng đương nhiên thôi, mà với con người như
Bình, người bình thường còn không chịu được huống chi. Lấy một người chồng như anh ta, chịu
đựng được trên 3 năm mà chẳng ly dị thì qủa là một điều đáng phục. Tâm nghĩ và hoàn toàn
chẳng có một chút cảm tình gì với Bình cả. Mặc dù anh ta cao ráo đẹp trai, thông minh giỏi giắn.
khá toàn bích chỉ có điều hơi nhỏ Mọn và chẳng biết nịnh đầm.

Trong toàn soạn Tâm cố gắng làm việc, chỉ có công việc và chẳng thèm để ý gì đến Bình, coi
như chẳng có anh ta, với bản chất ương ngạnh, không chịu khuất phục ai, Tâm cũng la cô gái
cứng cỏi, cũng may là sau tuần lễ đầu Tâm cũng không bị Bình quấy rầy nữa, mà sự thật thì Bình
nào có thích quấy rầy ai, có việc chàng phân công ngay, không việc, chỉ ngồi đó gác chân lên
bàn nghĩ ngợi, anh chàng cũng thích trầm mặc đấy Bình cũng chẳng thường xuyên có mặt ở toà
soạn. Hình như trời sinh anh ra là để chạy rong , không có tin gì quan trọng, thì Bình lại xách xe
đi tìm tin, vì vậy Bình gần như không có bạn bè, chàng cũng không thích tranh giành quyền lực
hay lợi lộc gì với ai. Chàng chỉ thích hoàn thành công việc mà mìmh đảm nhận, một mẫu người
mê say công việc

Buổi trưa hôm ấy, lúc Tâm đến sở, không may gặp trận mưa to, đây là cơn mưa hiếm hoi, vì đã 2
tháng nay, Đài Bắc bị hạn nặng không có lấy một giọt nước. Tâm mắc mưa người ướt sũng vì
chẳng mang dù theo. Đến sở làm lại chui ngay vào văn phòng gắn máy lạnh. Áo quần có khô đi,
nhưng cơn bệnh đã ập đến. Trước tiên là nhức đầu, phát sốt, tiếp đó là đau nhói ở ngực, rồi
chứng dạ dày hành. Tâm cố gắng cầm cự tựa người vào bàn mà viết, cố gắng viết xong bài báo
mới về nhà, thật bực mình khi gặp chuyện thì công việc lại cả đống.
Vừa đặt bút xuống, là Tâm vội đi lấy nước, rồi uống một viên thuốc giảm đau, uống xong thuốc
mà chẳng thấy cơn đau giảm đi tí nào, trái laị còn có vẻ tăng hơn, Tâm len lén nhìn về phía Lôi
Bình. Anh chàng đang chăm chú làm việc, chẳng hề để ý gì đến Tâm cả. Điều này khiến Tâm
ngập ngùng. Thật ra thì Tâm biết mình bệnh không nhẹ, định xin phép về sớm, nhưng bản chất
háo thắng, không chịu thua khiến Tâm không muốn để Bình có cơ hội nhạo báng. Tâm lại cúi
xuống, tiếp tục làm việc. Lôi Bình bước qua đưa thêm một tập tư liệu
- Cái này cần phải làm trước, đang cần đấy
Lôi Bình chỉ nói ngắn gọn. Tâm biết ý, nên cũng chẳng buồn lên tiếng, quay qua nhận tập tài
liệu. Chẳng ngờ tay Tâm vừa chạm phải tay Bình đã khiến Bình"ồ!"lên một tiếng, và không đợi
Tâm đồng ý, Bình nâng cằm Tâm lên một cách tự nhiên:
- Cô..cô làm sao vậy? Bệnh à?
Tiếp đó sờ trán Tâm nữa. Điều này khiến Tâm nổi cáu. Ai cần anh quan tâm, thật chẳng lịch sự tí
nào!
Tâm đẩy tay Bình ra, nói:
- Không có việc gì cả, mặc tôi!
Lôi Bình chăm chú nhìn Tâm. Do dự một chút, rồi chụp lấy tay Tâm kéo Tâm đứng dậy, ra lệnh:
- Cô bệnh rồi để tôi đưa cô về nhà!
- Không!
Tâm lắc đầu, ngang bướng, nhưng Lôi Bình đã xốc Tâm lên.
- Tôi không cho phép ai cãi lại! Cô đừng cãi tôi!
Rồi dùng sức đẩy Tâm ra cửa, mấy bạn đồng sự đứng gần đó nhìn họ ngơ ngác chẳng hiểu
chuyện gì xảy ra. Tâm muốn cưỡng lại nhưng không được
Ra khỏi toà soạn, Lôi Bình ngoắc chiếc taxi rồi đẩy Tâm vào, anh chàng cũng đi theo. Quay qua
Tâm anh lại ra lệnh:
- Nói địa chỉ nhà cô đi chứ
Tâm đành phải nói với tài xế. Tâm là đứa ngang ngạnh chẳng chịu để ai khuất phục, vậy mà,
hôm nay có lẽ vì Tâm bệnh nên hơi yếu đuối
Suốt lộ trình xe chạy, Bình không hiểu vô tình hay cố ý cứ giữ chặt tay Tâm trong tay mình. Bàn
tay anh chàng thật rắn chắc, to lớn. Anh chàng là đàn ông, nhưng phải nói là rất "sạch"Chẳng hề
có mùi thuốc lá, rượu hay cả nước hoa. Chỉ có mùi thơm của vải mới giặt
Rồi xe cũng chạy đến nhà. Bình chủ động đỡ Tâm xuống xe, rồi trả tiền. Tâm không yên tâm,
nói:
- Thôi được rồi, để tôi một mình vào nhà!
Lôi Bình thản nhiên hỏi:
- Nhà cô ở tầng mấy
- Dạ tầng 3
Lôi Bình chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống bế xốc lấy Tâm, đi thẳng lên lầu 3. Điều đó làm Tâm
vừa xấu hổ vừa tức giận
- Anh..ạnh làm gì kỳ cục vậy
Lôi Bình vẫn bình thản, tự nhiên:
- Tôi sợ cô đi lên rồi ngất xỉu thôi, chứ chẳng ý gì cả
Tâm biết con người Lôi Bình là vậy đó. Cố ý làm ra vẻ lạnh lùng khó chịu để kẻ khác chịu ơn
cũng không phải cảm ơn chàng
Đến lầu 3, Lôi Bình nhấn chuông, cửa mở, chàng lại bế Tâm vào nhà trước sự ngạc nhiên của mẹ
Tâm,
- Dạ chào bác. Con là đồng nghiệp của Tâm, Thấy Tâm bệnh nên phụ đưa về
Lôi Bình giải thích ngắn gọn, người mẹ nghe vậy hoảng hốt:
- Ồ!Tâm, con bệnh ư? Bệnh gi vậy? Có nặng lắm không?
Lôi bình lại giải thích:
- Cô ấy bị sốt cao. Có thể là vì đầm mưa rồi lại vào ngồi phòng máy lạnh. Con thấy tốt nhất là
mời bác sĩ đến khám bệnh ngay
Người mẹ dìu Tâm lên giường, rồi quay qua Bình.
- Vâng, vâng. Hết sức cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Anh tên gì?
Lôi Bình cươì:
- Dạ con tên Lôi Bình. Thôi xin phép
Người mẹ ngăn lại:
- Khoan đã, ở lại uống nước rồi hãy về
- Dạ khỏi.
Lôi Bình nói rồi quay qua Tâm:
- Ngày mai, cô khỏi đến sở làm. Bao giờ khỏe hãy đi làm lại nhé
- Dạ tôi...
Tâm lí nhí, nhưng Lôi Bình đã quay người đi.
- Đừng lo, tôi sẽ xin phép cho cô nghỉ
- Vậy thì cảm ơn anh
Tâm nói 1 cách ngượng ngùng
Me. Tâm đưa Lôi Bình ra cửa xong quay lại, chợt thấy Tâm khóc, giật mình:
- Tâm, con làm sao thế? Đau lắm ư? Hay la mẹ đưa con đến bện viện nhé
Đừng khóc, rồi sẽ chẳng có việc gi đâu
- Đâu có gì đâu mẹ, chỉ là xoàng thôi, nghỉ ngơi sẽ khỏe ngay.
Tâm nói, mẹ làm sao hiểu được Nàng khóc nào phải vì đau bệnh, mà vì tay Lôi Bình kia, hắn đã
thắng nàng ngay keo đầu
- Thế tại sao con laị khóc
- Dạ tại con....
Tâm chỉ noi được vậy rồi không nói gì nữa, ngồi đó cứ nghĩ lại cảnh ban nãy Lôi Bình đã bế
nàng trên taỵ..Người mẹ như hiểu ra
- À...Hay là công việc ở nhà báo nặng nhọc quá. Hay là có ai đó đã làm gì khiến con không vui?
Tâm lắc đầu, vội lau nước mắt
- Dạ không có ạ con cũng không biết tại sao mình lại khóc
Người mẹ suy nghĩ, hiểu con hẳn có điều gì khó nói, thăm đò:
- Cái anh chàng Lôi Bình này làm việc gì trong nhà báo vậy? cái tên thấy lạ quá
- Anh ta là trưởng phòng, sếp trực tiếp của con đó
Người mẹ như hiểu ra
- À! nhìn tướng tá bên ngoài cũng khá đấy chứ! Tâm kêu lên
- Mẹ! có lẽ mẹ lại hiểu lầm rồi
- Thôi ! thôi không nói gì nữa đâụ con nghỉ ngơi đi, để mẹ đi pha cho con một ly nước chanh nhé
thức uống nay trị cảm hay lắm đấy
Rồi me. Tâm đi ra ngoài, khép cửa phòng lại
Tâm nằm đó nhắm mắt lại nàng thấy mệt mỏi khôn cùng, người mỏi nhừ nhưng lại chẳng hề thấy
buồn ngủ, Tâm lại nhớ đến cái hình ảnh Bình bế mình trên tay, hơi thở của anh chàng, cái nhìn
của anh chàng. Tâm chợt nghĩ Bình chưa hẳn là người khô khan. Anh chàng cũng tình cảm đấy
chứ, chỉ có điều không để lộ ra ngoài.

Tâm nghỉ bệnh được hai hôm, ngày thứ ba khi cơn sốt vừa hạ là vội vã đi làm ngay.
Trong phòng vắng lạnh. Bàn làm việc của Tâm sạch sẽ, không có hiện tượng tích luỹ công việc
như mấy hôm trước. Cả bài định viết hôm trước cũng không biết ai đẹp đâu mất tiêu. Lôi Bình
đang đứng ở một góc nói chuyện với một bạn đồng nghiệp khác. Hình như họ đang thảo luận về
một công việc đặt biệt Bình cũng đã trông thấy Tâm bước vào, nhưng anh chàng nói chuyện tỉnh
bơ, chẳng hỏi han nàng lấy một tiếng Anh chàng rõ là vô tình

Tâm chợt thấy nghi ngờ, caí anh chàng hai hôm trước đưa nàng về nhà, bế nàng lên cả lầu. Có
thật không hay chỉ là chuyện nằm mơ
Bình vẫn đứng đấy, vẫn chiếc quần Jean cũ kỹ, chiếc áo Pull hở nút, giày Adidas. Vẫn cuộn giấy
nháp trong túi quần, một cây viết trên áo thêm cả cái máy ảnh. Như vậy là mới đi làm phóng sự ở
đâu về hay là sắp sửa đi?
Rồi Lồi Bình trở lại bàn làm việc, để maý ảnh xuống, ngồi đó với tật cố hữu là gác chân lên bàn.
Hôm nay lại có thêm cái màn huýt sáo một bản nhạc nữạ có lẽ là đã xong việc rồi, nên ngồi
nghi? Điều làm Tâm bực mình ở đây là không thể chịu được cái thái độ bất lịch sự buông thả của
Bình. Đây là văn phòng làm việc, là toà soạn báo chí, nào phải ở nhà riêng đâu mà lại gác chân
lên bàn. Thế mà bao nhiêu nhân viên trong tòa soạn lại không lên tiếng họ lại sợ anh ta như vậy?
Sau khi huýt xong bản nhạc, Lôi Bình mới quay qua nhìn Tâm với ánh mắt khêu khích, nói
trỏng:
- Gấp gáp đi làm mà làm gì, ở nhà nghỉ có phải khỏe hơn không? cứ tưởng tích cực là sẽ được
lên lương ngay ư? Lầm to
Tâm đã học được chữ nhẫn nên đáp
- Ở nhà, ở không mãi chán, hết bệnh rồi phải đi làm chứ?
Lôi Bình vẫn lạnh lùng:
- Nói thì nghe ngon lắm. Tiếc một điều là thân như tờ giấy mỏng, đầm mưa có một chút là tả tơi,
vậy mà đòi đi làm phóng sư.
Tâm chau mày, anh chàng này sao dễ sinh sự vậy? Người ta bệnh mới nghỉ có hai hôm, mà lên
án rồỉ ai chẳng ngã bệnh qua chứ? người chứ đâu phải sắt? bệnh với chuyện làm phóng sự nào có
liên quan gi nhau?
Tâm không dằn được buộc miệng hỏi:
- Chuyện bệnh nghỉ của tôi đã làm trì trệ công việc ư?
Anh chàng chẳng khách sáo tí nào
- Chuyện đó một mình cô biết, hỏi aỉ có một ký giả như cô chắc tôi phải chết non mất!
Chết non? anh chàng rảnh rỗi nên muốn kiếm chuyện? Tâm nhìn đôi chân rung dùi trên bàn đối
điện mà tức giận:
- Nếu anh cảm thấy tôi làm saị làm đình trệ công việc của anh, thì anh đề nghị cho tôi nghỉ việc
đi. Cần gì phải nói điều sốc óc như vậy?
- "Sốc óc"à?
Lôi Bình chỉ nói vậy rồi yên lặng không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề. Nếu sớm biết
thế này, Tâm đà ở nhà thêm mấy hôm nữa. Thực ra sức khỏe của Tâm cũng chưa hồi phục.
Chẳng qua vì Tâm sợ công việc của mình chẳng ai làm. Biết điều vậy mà còn bị nói mắc nói rẻ.
Con người quả là không có lương tâm
Tâm quay laị thấy một đồng sự nam khác đang nhìn mình cười. Điều này mình chứng là anh ta
đã thấy chuyện cãi vã giữa Tâm và Bình. Cãi vã ử rảnh đâu mà làm chuyện đó?
Đồng sự nam này nguyên là huynh trưởng của Tâm. Cũng tốt nghiệp cùng khoa ở trường chính
trị trướcTâm 3 khóa, mãi đến giờ này gặp nhau, Tâm vẫn gọi anh ta là huynh trưởng. Tâm bước
qua chào
- Chào huynh trưởng, hôm nay không đi lấy tin sao mà thanh thản thế?
Tâm cố ý hỏi lớn để Bình nghe thấy. Ai cũng rảnh rỗi như vậy, sao Bình lại muốn làm khó dễ
Tâm như vậy?
Chẳng ngờ huynh trưởng Kiều Phong nói:
- À! tại cô không hay biết, lúc mọi người mệt thở không ra hơi, thì không có cô ở đây. Cô đúng
là số đỏ đấy, chớ tôi vừa 6 giờ sáng, đã bị đựng đậy, mãi đến ban nãy mới về được
Tâm giật mình:
- Sáu giờ sáng ư! chuyện gì lại xảy ra giờ đó?
Kiều Phong chỉ cười:
- Thì sáng mai đọc báo là cô biết liền chứ gì?
Tâm chợt thấy lúng túng, thì ra tất cả những người ở đây, sáu giờ sáng đã săn tin. chuyện này
cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Lôi Bình từ nào đến giờ nổi tiếng là nhạy bén, được mệnh đanh là
"đầu tàu"mà. Bao giờ cũng muốn có tin trước tiên, Tâm không dằn được tò mò, lại hỏi:
- Huynh trưởng, nhưng chuyện gì đã xảy ra lúc đó vậy?
Kiều Phong không trả lời ngay nói:
- Này, Ba Tâm, từ sau khi cái phong trào tập võ công bị xẹp, thì người ta cũng đã bỏ không dùng
đến một chữ sư huynh, huynh trưởng nữa rồi. Thôi được rồi nếu cô mê kiếm hiệp thì gọi tôi là sư
huynh đi, tôi kể cho nghe.
- Thôi được rồi, tôi gọi anh là sư huynh đấy, kể đi, chỉ khéo bày trò, chịu anh hết nổi !
Kiều Phong nhún vai nói:
- Chịu hết nổi ư? Ở đây, các sư huynh khác lại không biết, họ đang đề cử tôi chinh phục cô đấy,
vì vậy nói năng nhè nhẹ chút giữ sĩ điện cho tôi đi!
Tâm lắc đầu, nghiêm trang:
- Anh đừng có nói đùa chứ! thôi chuyện gi nào, kể nghe đi
Kiều Phong nghiêm chỉnh
- Thôi được rồi. Chuyện là thế này. Cảnh sát họ vừa khám phá ra một nhóm chuyên buôn lậu ma
tuý. Bắt được một số lớn bạch phiến, rồi cả hàng lậu thuế nữa. Đây là một mẻ lớn nhất mà họ
tóm được từ trước đến nay, cô xem có phải là chuyện động trời không?
- Đúng là chuyện động trời, nhưng mà như vậy báo chiều họ sẽ đăng trước cả rồi, tin mới của
chúng ta sẽ trở thành tin nguội mất. Các người có đậy sớm cũng hoài công thôi!
Tâm nói và liếc nhanh về phía Bình. Câu nói trả đũa đầy khiêu khích, nhưng Kiều Phong cười
nói:
- Làm gì báo chiều lại phổng tay trên của bọn này được. Kiều Phong này mà có chịu thì Lôi Bình
đại gia cũng chịu thua đâu!
Rồi Kiều Phong hạ giọng như thổ lộ điều bí mật:
- Bọn anh sẽ ra phụ trang đăt biệt
Tâm hiểu rạBỏ cả buổi sáng đi thu lượm tin tức, phỏng vấn, biên tập, in ấn. đương nhiên là phải
là phụ trang mới giành được độc giả. Nhưng mà cả tờ phụ trang ai lo?
- Ai phụ trách tờ phụ trang đó?
- Chỉ có Lôi đại gia và tôi
Tâm ngạc nhiên
- Chỉ hai người? nhưng tại sao anh gọi Lôi Bình là Lôi đại giả thời đại văn minh chứ nào còn ở
thời phong kiến đâu?
Kiều Phong ưỡn ngực lên, lớn tiếng như để cả Lôi Bình nghe thấy:
- Sao tôi gọi anh ấy là Lôi đại gia ử thì tại đại gia thì gọi là đại gia chứ, chẳng tin cô đi gặp bọn
thuộc hạ trong phòng này hỏi xem, ai chẳng gọi cậu ấy là đại gia?
Đương nhiên lời của Kiều Phong, Lôi Bình nghe thấy cả, chắc chắn là anh chàng cô cùng đắc ý,
Tâm nghĩ đến đỏ gấc cả mặt, chỉ nói:
- Ở đây, tôi không biết ai là thuộc hạ của người ta cả!
Rồi bỏ đi về bàn riêng mình, nhưng rồi lại thấy bối rối trước bộ mặt hả hê của tay trưởng phòng
trẻ tuổi tài cao. Tâm lại đứng đậy bước tới g'ia báo, lấy mấy số báo ra hôm trước xem lại
Cái bản tin đầu tiên đập vào mắt Tâm là cái bản tin Tâm đã viết đở, Phần đầu đúng là của nàng
viết, còn phần còn lại là của ai khác. chắc là của Bình, nhưng bài viết vẫn lấy tên nàng. rồi lật
sang tờ báo ngày hôm qua, thêm một bất ngờ. Hôm qua Tâm nằm nhà, vậy mà v ẫn có một bài
phỏng vấn đặt biệt mang tên nàng. Đó là bài phỏng vấn một thượng nghị sĩ Mỹ mới đến Đài
Loan.Tâm vội đọc ngay bài báo, rõ ràng là ngôn ngữ của Lôi Bình. Lôi Bình đi phỏng vấn mà
sao lại ký tên nàng? chợt nhiên Tâm nhớ lại. Cái hôm nàng ngã bệnh, trước khi về Bình đã trao
cho nàng một tư liệu gì đó, nhưng rồi dụng phải bàn tay nóng hổi của nàng, đã đẹp chuyện qua
một bên. Thì ra đó là tư liệu tham khảo để Tâm đi gặp vị thượng nghị sĩ Mỹ kia. Tâm cắn nhẹ
môi, liếc nhanh về phía Bình. Bìh lại bình thản đọc báo. Thì ra bao nhiêu công việc của Tâm lúc
nghỉ bệnh một mình Bình phải cáng đáng. Anh chàng ... là một cấp trên tốt, chứ không tồi!

Các ký giả khác gọi Bình là đại gia cũng đúng thôi!
Tâm đặt tờ báo xuống, cảm thấy hối hận vì điều mình đã nghĩ saị một trái tim nhiệt tình, giúp đỡ
đồng nghiệp đưới cái vỏ cao ngạo, khinh bạc. Bình đúng là con người kỳ đị, một con người kỳ đị
chẳng thích hoà đồng ai ca?
Tiếng chuông điện thoại reo vang trên bàn Lôi Bình. Tâm thấy Bình nhấc máy lên, rồi quay về
phía Tâm
- Alộ..Cái gì....Ban phóng sự à?
Không biết bên kia đầu đây nói gì, chỉ thấy Lôi Bình nhăn mặt:
- À!....Tìm Giang Ba Tâm ư? Đàn ông nữa!
Bình đẩy máy về phía Tâm với ánh mắt nghịch ngợm khiến Tâm đỏ mặt:
- Alô! Đây. Giang Ba Tâm đây!
- Ba Tâm đấy ư? Bá Cường đây! Bác gái nói hôm nay Tâm đã đi làm, nên gọi cho Tâm đây? Sao
thế? Bệnh mà? Sao chẳng nghỉ thêm mấy ngày nữa?
- À! thì ra là anh!
Ba Tâm gật gù. Trình Bá Cường là bạn trai của Tâm. hai người quen biết nhau đã hai năm,
nhưng tình cảm hình như lại giậm chân tại chỗ. Không hiểu sao. Tâm lại nóí
- À!...tôi đang bận lắm, có việc gì không?
Bá Cường rất nịnh đầm tỏ vẻ chăm sóc
- À! cũng không có việc gì, chỉ muốn biết là em khỏe chưa? Công việc ở toà soạn có quá căng
thẳng không thôi?
Bá Cường tốt nghiệp ngành điện cơ ở trường đại học Thành Công, hiện là kỹ sư của nhà máy
điện thành phố, đã lên được một trật
Tâm có vẻ không vui
- Cũng không có gì, thôi, để tan sở về sẽ gặp nhé!
- Vậy lúc tan sở anh sẽ đón em nghẻ 10 giờ đúng không?
Bá Cường nói rồi gác máy, Ba Tâm trả máy lại bàn Bình, đón nhận cái nhìn soi mói của anh
trưởng phòng trẻ, Tâm lại đỏ mặt, lí nhí:
- Cảm ơn!
Lôi Bình hỏi
- Cảm ơn tôi, sao phải cảm ơn tôỉ có phải vì đã tiếp điện thoại bạn trai giùm cô?
Tâm cười:
- Không phải, mà là cảm ơn chuyện anh đã viết nốt bài tôi đang viết dở
- Ồ! chuyện đó thì khỏi. Tôi là sếp cô mà. Tôi có bổn phận, chứ chẳng lẽ để trên trang báo có
một khoảng trắng?
Bình điền nhiên nói, nhu&ng Tâm biết đằng sau cái gương mặt lạnh lùng kia là một trái tim nóng
bỏng tình cảm
- Tôi mà không viết tiếp bài cho cô, ông chủ nhiệm sẽ lột đa tôi đấy
Tâm yên lặng. Con người gì chẳng biết để lộ thiện cảm cho mọi người ưa. Tâm thắc mắc không
hiểu ngày xưa Bình làm sao cua được vơ.
Lôi Bình tiếp:
- Này cô Giang Ba Tâm, cô cần phải ghi nhớ điều này, ở đây là tập thể mặc dù có phân công,
nhưng tất cả phải vì tập thể mà làm việc, đừng nên phân biệt chuyện này của tôi, chuyện này của
anh. Tôi như một quản đốc không muốn một bộ phận nào của cỗ máy bị long ốc ra ca?
Tâm biết điều đó. Đó cũng là lý đo để Bình khó tánh. Bình chưa đẩy Tâm đi, chẳng qua vì Tâm
viết được. Trước đây Tâm cũng nghe lóang thoáng. Bình rất kỵ nữ phóng viên, anh ta chỉ thích
sử dụng ký giả nam. Trường hợp của Tâm là trường hợp miễn cưỡng vì Chủ nhiệm đã chọn sẵn
rồi. Tâm gật đầu:
- Tôi hiểu
Lôi Bình nói một cách cao ngạo
- Vậy thì tốt. Tôi muốn nhân viên thuộc quyền phải hiểu chuyện đó, và tôi chỉ nói một lần Sau đó
là tôi chỉ nhìn qua hành vi
Tâm nhẫn nhục:
- Tôi mong là sẽ không phụ lòng anh
- Thú thật, tôi thấy cô làm việc cũng chẳng đến đỗi nào, chỉ có điều phóng viên nữ yếu đuối, hay
bệnh hoạn rồi lại yêu đương, giận hờn lăng nhăng, nên tôi nghĩ là khó mà tiến thân được
Lời của Lôi Bình như một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Anh chàng này có vẻ khinh thường nữ giới
quá, thật kỳ cục
- Ông trưởng phòng, tôi nghĩ là ông cũng biết phân biệt rõ ràng, giới nữ chúng tôi cũng biết đâu
là việc công, đâu là việc tư, chẳng bao giờ để lẫn lộn cho người ta nặng nhe.
- Vậy ư!
Lôi Bình thản nhiên hỏi. Tâm lạnh lùng:
- Tôi bảo đảm với ông, tôi là người rất biết công tư phân minh, riêng về chuyện bệnh hôm nọ, đó
là điều bất khả kháng và tôi nghĩ là chẳng ai tài đến độ chẳng bao giờ bệnh, ngay cả ông, đúng
không?
Lôi Bình nhìn thẳng vào mặt Tâm
- Cô nói thì hay lắm, để tôi chờ xem sự thể hiện của cô thế nào?
Tâm nhìn thẳng:
- Tôi tin là ông sẽ không phải thất vọng
Tâm nói đương nhiên là Tâm sẽ làm được điều đó, vì tự ái vì bản chất cao ngạo của mình.
Trời vào đêm, toà soạn bắt đầu náo nhiệt
Phòng nào cũng đầy ắp cả người, những chiếc bàn trống ban ngày, giờ đầy đủ chứ?
Tâm ăn đỡ một miếng Sanwich dằn bụng, cái đạ đày nàng yếu nên không thể ăn đúng giờ như
các đồng nghiệp khác

Đến lúc trở lại văn phòng, thấy Lôi Bình vẫn còn đó. Anh chàng này chẳng những lập đị mà lại
làm việc hùng hục chẳng mệt mỏi Sáng 6 giờđã lên đường làm phóng sự mãi đến tối vẫn chưa
chịu về nhà Mà công việc nào có đòi hỏi chàng phải hoàn tất hết việc trong ngày đâu? Vậy sao
chẳng biết nhà cửa là gì cả.
Tâm giả vờ như chẳng thấy Bình, trở về bàn mình hoàn tất bài viết chuyên đề. Tâm thấy viết
chuyên đề đòn hỏi đầu tư nhiều hơn các lọai khác. Phóng sự thì dễ hơn nhiều, vì chỉ chần ghi
chép lại điều hỏi và đáp, chăm sóc lại chút đỉnh. Phóng sự hay hay đở tuỳ thuộc trình độ người
được phỏng vấn. Còn chuyên đề thì khác. Người viết phải có óc quan sát, suy nghĩ và cảm tính
phải biết kết luận chính xác như viết một bài thi
Vậy mà chẳng hiểu sao, Lôi Bình cứ giao chuyên đề cho Tâm viết. Có lẽ anh chàng muốn gây
khó dễ cho nàng. Nhưng chuyện này chắc có nguyên đo. Đúng rồi vì lúc nào Tâm cũng ngang
bướng thích "kê tủ"chứ không ngoan ngãn thuần phục Bình mãi thử tay nghề của Tâm. Và Tâm
bằng mọi gía không muốn thua cuộc, không muốn để Bình có dịp hí hửng.
Viết xong bài chuyên đề Tâm đọc lại lần nữa, hài lòng rồi mới quay sang nhìn Lôi Bình
- Bài của tôi xong rồi, anh có cần đọc lại không?
Bình gật đầu, cầm bản thảo trên tay, lếc nhanh, rồi không phê bình là hay hay đở chỉ nói:
- Ðọc lại lần nữa đi, bỏ bớt chữ "Biệt"hay hơn
Tâm đỏ mặt, vậy là thừa chữ "biệt"ư? Tại sao ban nãy đọc lại chẳng thấy, Tâm đọc lại lần nữa và
phát hiện. Tức chết đi được, lại để cho tay trưởng phòng có địp lên mặt. Tâm tự nhủ lo `ng lầu
sau sẽ xem bài kỹ hơn
Nộp bài xong, Tâm đi qua tìm người phụ trách mục phụ nữ Lục Vân Lễ tán gẫu một lúc. Lễ là
đàn chị học ra trường trước Tâm hai năm, rất hoạt bát, giỏi. Cách đây mấy tháng được giấy mời
của Quốc vụ khanh Mỹ, sang Mỹ làm phỏng vấn một tháng

Tâm xem Lễ như tấm gương, mong mỏi một thời gian sau sẽ được như đàn chi. Giữa biên tập và
phóng viên, Tâm thích làm phóng viên hơn. Vì phóng viên có thể đi đó đi đây, tiếp xúc với nhiều
hạng người, cuộc sống như vậy sẽ phong phú hơn
Mãi đến 9:30, Tâm mới quay trở lại bàn. Lúc đó Lôi Bình vẫn còn ở đó tiếp điện thoại. Bình là
như vậy, chưa hết giờ chưa về, có lẽ thích chờ tin giờ chót
Bữa nay mà có tin sốt đẻo thế nào Tâm cũng không nhận, vì Bá Cường đã nói là 10 giờ đúng sẽ
đến đón Tâm. Cường là con người nghiêm chỉnh, lúc nào cũng đúng giờ
9:55 Lôi Bình đặt máy xuống rồi đi ra, Tâm đợi 30' nữa mới đủng đỉnh ra ngoài, nàng không
muốn chạm mặt Bình. Và khi xuống tới đưới nhà,đã thấy Bá Cường có mặt ở đấy
- Chào anh
Tâm chào Cường với nụ cười, không hiểu sao khi chẳng có Bình, Tâm lại thấy rất thoải mái.
Cường nói
- Em ra rất đúng giờ
Tâm pha trò:
- Đụng người chích xác như anh, có ai mà đám bê trễ chứ?
Nhưng ngay lúc đó Tâm nghe tiếng xe nổ, quay lại thì là Lôi Bình. Anh chàng nhìn Tâm với cái
nhìn đặt biệt, rồi mới rồ máy bỏ đi. Bá Cường hỏi
- Hắn là ai vậy?
Tâm cười:
- Lôi Bình, sếp của em, trưởng phòng phóng viên
Cường nhìn theo rồi lắc đầu
- À! chẳng giống một ông trưởng phòng nào cả, nhìn cứ y như là những tay đua xe tốc độ thôi.
Những tay chơi đấy mà!
Tâm tròn mắt:
- Tay chơi à? Anh không thấy người ta trên 30 rồi ư? Thạc sĩ báo chí ở Missourri đấy!
Bá Cường nhún vai:
- Thạc sĩ rồi sao? có là tiến sĩ mà là tay chơi thì vẫn là tay chơi thôi!
- Anh có vẻ khó tính nhỉ làm gì ghét ngươì ta dữ vậy?
- Ghét không những hắn mà cả chiếc xe hắn chạy nữa!
Tâm thấy vui vui:
- Anh có biết là ông ta có biệt đanh là Lôi đại gia không? Hách lắm đấy! chẳng coi nữ ký giả ra
gì cả, cứ kiếm chuyện với em hoài
- Vậy ư?
- Nhưng em không sợ, em có cái trết lý sống của em. Tuỳ người mà đối xử. Ai đối xử với em thế
nào, em sẽ cư xử lại như vậy
Cường vỗ nhẹ đầu Tâm:
- Cái con bé này, chỉ được nước dữ cái miệng
- Nếu em không dữ, đã bị cái tay Lôi Bình kia nghiền nát ra rồi. Ít ra nhờ vậy mà hắn chưa dám
đụng đến em
- Bá Cường chau mày:
- Hắn bắt nạt em đến thế cơ à? Lý đo không có ô dù chăng?
Tâm lắc đầu:
- Hắn có tài, có năng lực nên được trọng dụng. Thôi đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta về thôi
Cả hai yên lặng đi về phía trạm xe Bus. Bá Cường tuy đi làm đã bốn năm, nhưng vẫn thật thà
như cậu sinh viên. Ngày ngày đi làm đều bằng xe bus cả.
Đứng ở trạm đợi xe, Tâm hỏi:
- Tại sao hôm nay anh lại nảy ý đến đây đón em vậy?
Cường cười đôn hậu:
- À! tại nghe nói em bệnh mới khỏi nên sợ em ngã xỉu dọc đường vậy mà
Tâm trề môi:
- Anh làm như biết chiều chuộng em lắm đấy!
- Này đừng có bôi bác lòng tốt của anh chứ? thôi bây giờ đói chưa, kiếm cái gì ăn đi
Tâm lắc đầu:
- Thôi, mới ăn lúc 8 giờ, thức ăn còn chưa tiêu hết
Bá Cường yên lặng như nghĩ ngợi điều gì
- Anh suy nghĩ gì thế? Sao chẳng nói năng gì ca?
Bá Cường ngập ngừng
- Em biết là tên "Đạí Khờ"thứ 7 này sẽ đính hôn không?
Tâm có vẻ bất ngờ:
- Đại Thế Nghi ư? Hắn đính hôn với ai vậy? Hắn có người yêu lúc nào?
- Có lẽ em không ngờ đâu. Trần Hà đấy!
- Trần Hà à? bạn cùng lớp của em?
Tâm quả là bất ngờ thật, kêu lên
- Anh đùa ư? Làm sao có chuyện như vậy được?
- Lúc đầu anh cũng nghĩ là đùa, nhưng khi đọc thiệp mời của hắn, mới biết là thật, hắn đính hôn
với Trần Hà đấy
- Trần Hà?
tâm lắc đầu không tin. Trước mắt Tâm hiện ra đáng đấp cô gái ham vui, thích chưng điện, kiêu
hãnh. Lúc nào cũng luôn mồm là sẽ lấy chồng cỡ bác sĩ, tiến sĩ, thấy hơn đừng hòng lọt mắt
xanh....Vậy mà tại sao lại là Đại Thế Nghỉ anh chàng chẳng phải chỉ mới tốt nghiệp cử nhân ư?
- Em không tin. Đại Thế Nghi chưa đủ tiêu chuẩn của Hà1
Bá Cường cười lớn
- Vậy mới nói là tình yêu vĩ đại chứ? Thế Nghi thế nào nàỏ hắn thật thà, thành khẩn, đeo đuổi, có
tự tin. Thế là Trần Hà đành xiêu lòng thôi
- Nhưng chẳng lẽ anh không thấy cá tính hai người khác biệt nhau à? Thế Nghi thật thà, bảo thủ
lại sống bằng nội tâm, học cái môn văn là môn mà Trần Hà ghét nhất. Vậy thì làm sao hoà hợp
được?
- Không được thì cũng được. bằng chứng là họ mời bọn mình thứ 7 đến nhà dự đạ vũ, mừng đính
hôn đấy
Tâm phân vân:
- Em không ưa Trần Hà. Em không muốn dự.
- Nhưng Thế Nghi là bạn thân của anh, họ đã đưa thiệp thì mình phải dự chứ?
Tâm lắc đầu:
- Đi thì đi, nhưng em thâ[t thật kỳ lạ hai người hoàn toàn không hợp nhau lại đính hôn với nhau,
rồi sau này nếu lấy nhau, họ sẽ sống ra sao chứ?
Bá Cường nói:
- Anh thì rất phục Thế Nghi
- Phục ư? Vậy là anh cũng yêu Trần Hà nữa ư?
- Làm gì có chuyện đó. Phục họ vì họ biết chọn cho mình một cuộc sống ổn định
Tâm không đồng ý
- Em thì không nghĩ chuyện đính hôn chớp nhoáng thế là hay, chưa hẳn là vì tình yêu, mà còn có
thể có nguyên nhân khác
Bá Cường hỏi:
- Hình như em không thích? Em phản đối chuyện đó
- Không phản đối nhưng thấy hơi thừa, Yêu nhau thì tiến thẳng đến lễ cưới ngay, cần gì phải
đính hôn lôi thôi
- Đó là cách nghĩ của em, chứ đa số ai cũng muốn giữ tục lệ cổ truyền
Bá Cường nói rồi đề nghi.
- Ba Tâm này, hay là chúng mình cũng làm lễ đính hôn đi?
- Không rảnh bộ anh không tin tưởng em ư?
- Đương nhiên là không phải, nhưng anh cảm thấy đính hôn dù sao cũng hay hơn. Nó như là một
sự bảo đảm
Tâm cắt ngang:
- Anh Cường, hôm nay anh có vẻ hơi kỳ cục. Anh đâu phải đàn bà mà cần phải được đảm bảo
chứ?
- Đàn ông, đàn bà gì cũng vậy thôi. Thời buổi bây giờ hai ph'ia bình đẳng Đàn bà nào có lệ thuộc
đàn ông? mà là cả hai phải dựa vào nhau để sống đúng không?
Tâm cười:
- Anh nói như rất coi trọng nữ quyền vậy là người đàn ông tốt
- Em hiểu vậy, sao chúng mình chẳng đính hôn đi?
Tâm nghĩ ngợi:
- Không được, không cần thiết, chỉ tốn tiền, tốn sức vô ích thôi
Cường không tha:
- Em không thấy là đính hôn cũng có cái hay của nó sao?
Tâm lắc đầu nói
- Không thấy. Thú thật em thấy hôn nhân bây giờ chẳng có chổ nào vững chắc cả. Lấy nhau rồi
ly đị rất dễ dàng. Vậy thì đính hôn chi cho mệt Anh có thấy vậy không?
- Anh cũng không biết có điều anh vẫn thấy đính hôn cũng hay
Rồi Cường suy nghĩ một chút, nói:
- Nhìn cái nét mặt rạng rỡ trên mặt Thế Nghi, thấy hắn đúng là đang hạnh phúc. Quen biết hắn
bao nhiêu năm nay, mới thấy hắn vui như vậy
- Em thì thấy không cần, chẳng phải là chúng mình cũng đang yêu nhau ư?
- Thật không?
- Không lẽ không?
- Đương nhiên là đúng. chúng ta quen nhau hơn hai năm tình cảm vượt qua giai đoạn tình bạn
rồi, nhưng anh vẫn không biết là bao giờ mình mới lấy nhau được
Tâm nói ngay:
- Em nghĩ là đến năm 25 tuổi lấy chồng là thích hợp nhất
Bá Cường chau mày:
- 25 tuổi lận à? phải đợi thêm 3 năm nữa có nghĩ là anh 29 tuổi mới được cưới vợ?
Tâm cười:
- Vậy là còn sớm đấy. Hiện nay ai ai cũng thích lập gia đình trễ ca?
- Theo phong trào ư?
Lần đầu tiên cả hai thấy có sự khác biệt trong suy nghĩ, Tâm nói:
- Thôi, đừng nói chuyện phong trào nữa. Nhưng ít ra em mong là mình sẽ được mời sang Mỹ
một lần rồi sau đó mới lập gia đình
- Sang Mỹ à? bên đó có gì là lạ đâu? không lẽ được đi Mỹ một lần về là lột xác? Em có vẻ sùng
ngoại quá
Tâm vội đính chính
- Không phải là sùng ngoại. Mà sang đấy em có thể học hỏi. Điều đó rất có ích cho chuyện tiến
thân trên bước đường sự nghiệp của em
Bá Cường lắc đầu:
- Đàn bà mà cần sự nghiệp? chỉ cần anh thăng quan tiến chức nhanh, Em ở nhà trông con chẳng
là hạnh phúc ư?
Tâm nghĩ ngợi nụ cười biết mất trên môi
- Đàn bà không cần sự nghiệp anh cho như vậy là đúng ư?
Cường như thấy ra cái điều Tâm không hài lòng, nóí
- Anh thích phụ nữ giữ việc nhà hơn
- Người phụ nữ có sự nghiệp chẳng phải là xấu
- Đương nhiên, anh không phản đối chuyện phụ nữ có sự nghiệp riêng, nhưng vai trò nội tướng
của người phụ nữ hết sức quan trọng
- Đâu phải dễ gì có được một sự nghiệp riêng chứ
Tâm nói không khoang nhượng, Cường nhìn Tâm:
- Anh không ngờ em lại đầy tham vọng thế
- Đó không phải là tham vọng. Học ra phải làm, phải ứng dụng được sự học của mình
Cường cười:
- Em muốn trở thành người "đàn bà thép"nữa ư?
- Chuyện đó không biết. Nhưng ở đây hẳn không có
Cường nhìn Tâm nói:
- Tâm này, anh thấy em thay đổi nhiều lắm đấy
Tâm cãi lại:
- Em không hề thay đổi hẳn là trước kia anh chưa hoàn toàn hiểu em. Nhưng mà cho em hỏi.
Anh hình như có nhiều thiên kiến với chuyện phụ nữ đi làm?
- Vì anh thấy vai trò tốt nhất của phụ nữ là ở gia đình
- Đó là tư tưởng 20 năm trước. Lạc hâu rồi
- Sao lại bảo là lạc hậu được. đó là truyền thống tốt đẹp nhất của cha ông ta
- Thôi...thôi được rồi ta không nên tranh luận nữạ chuyện này phải suy nghĩ lại. Lúc bình thản
mới thấy ai đúng ai sai
- Nghĩa là em cho rằng lúc nầy ta không bình tĩnh?
- Anh đang có thiên kiến
- Anh không cho là vậy, mà là em thay đổi, từ ngày em đi làm, em đã thay đổi. Anh thấy rõ điều
đó
- Em thay đổỉ hay là niềm tin anh đã lung lay
- Không biết ai đúng, nhưng rõ là em khác xưa rất nhiều
Tâm đứng yên nghĩ ngợi, gật đầu:
- Có lẽ anh nói đúng, nhưng em rất bực chuyện người khác xem thường phụ nữ
Bá Cường cũng có vẻ suy nghĩ, chợt hỏi:
- Tay Lôi Bình kia làm em thay đổi?
Tâm nghe giật mình. Sự nhắc nhở của Cường làm Tâm phản kháng ngay
- Tại sao là hắn? anh có nhớ chị Lục Vân Lễ không? học trước em hai năm đấy. đó là thần tượng
của em
- Cô ấy đang làm gì? Rất thành công à?
- Chị ấy phụ trách mục chuyên đề phụ nữ, rất được độc giả ái mộ. Rất thành công trên đường
công đanh sự nghiệp
- Thôi được, coi như cô ấy là thần tượng của em, rồi cũng lập gia đình chứ?
Tâm cười:
- Đừng lo, chị ấy đã lập gia đình rồi. Hôm nay anh sao vậy? bộ phụ nữ giỏi là không có quyền
lấy chồng ư?
Bá Cường lắc đầu:
- Anh cũng không biết có lẽ chuyện Thế Nghi đính hôn với Trần Hà làm anh đây bị sốc mạnh
Tâm cười lớn
- Người ta đính hôn mà anh bị sốc? cô gái kia cũng nào phải là người tình cũ của anh đâu?
Bá Cường xua tay:
- Thôi, không nói chuyện này nữạ có lẽ ngủ một giấc, ngày mai thức dậy chúng ta sẽ nghĩ khác
- Hay lắm mong là sẽ như vậy
Để được tham gia vũ hội đính hôn của Ðại Thế Nghi và Trần Hà, Tâm định xin nghỉ phép ba
tiếng đồng hồ. Bảy giờ tối về nhà thay quần áo, tám giờ đến nhà Ðại Thế Nghi, chín giờ về. Thật
ra thì nếu Tâm lặng lẽ rời toà soạn, có lẽ cũng không ai biết. Cứ viết cho xong bài đem nộp. rồi
bỏ đi như là đi săn tin mới thì cũng được. Nhưng khi nghĩ đến cái bộ mặt khinh khỉnh của Lôi
Bình, Tâm nghĩ là tốt hơn nên xin phép một cách nghiêm chỉnh thì hơn, vì nếu Bình phát hiện,
cũng không có lý đo đđể sinh sự với nàng
Vì vậy, Tâm ngồi chờ, tính sáu giờ sẽ nói với Lôi Bình rồi bảy giờ đi, nhưng khi vừa vào nhà vệ
sinh bước ra thì Lôi Bình đã biến mất, Tâm ngồi chờ đến 7 giờ mà Bình vẫn chưa về. Thấy Tâm
bồn chồn, Kiều Phong còn chọc quê
- À! vắng mặt Lôi đại gia có một chút, mà đã ngóng trông. Bộ nhớ lắm hả?
Tâm bực đọc nói:
- Ðịnh gặp ông ấy xin phép nghỉ ba tiếng, dự lễ đính hôn của một người bạn đấy.
Kiều Phong nhìn đồng hồ
- Xin phép à? ồ, tiểu sư muội ơi, làm gì nghiêm túc vậy? Thôi khỏi đi đi. Mọi chuyện sẽ có sư
huynh đây cáng đáng cho
Tâm mừng rõ:
- Thật ư? rồi phòng nhân viên hỏi thì sao?
- Nghe này sư muội Ta sẽ bao là muội đi lấy tin vụ cháy ở vũ trường, đủ chưả đầy đủ pháp lý
mà?
Tâm lắc đầu, quay về bàn lây ví vọt ngay, nàng cảm thấy phòng làm việc khá ấm cúng, ai cũng
đối xử tốt với nàng, ngoại trừ Lôi Bình (nói đúng ra thì chỉ một phần nào thôi. Lôi Bình tuy
miệng lưỡi ác độc, nhưng cũng đã hỗ trợ nàng rất nhiều) Chính vì vậy mà Tâm càng ngày càng
thấy yêu công việc hơn. Tâm cũng đã tính, bao giờ lập gia đình xong , nàng cũng sẽ tiếp tục công
việc chứ không bỏ nghề
Khi về đến nhà Bá Cường đã có mặt, nên Tâm vội vã thay áo rồi theo Cường ra cửa
Tâm là như vậy đó, không cầu kỳ lắm trong chuyện ăn mặc thích mặc cái gì hợp với mình là mặc
không cần thời thượng. Một chiếc quần Jean, cái áo Pull lúc đi làm. một chiếc váy đài màu sáng
cho đạ hội là xong
Từ trước đến giờ, Tâm chưa hề đến nhà Thế Nghi nên hôm nay vừa đến cổng, Tâm đã hiểu
nguyên nhân tại sao Trần Hà chịu lấy Thế Nghi
Tâm hỏi Cường:
- Cha Thế Nghi làm gì mà nhà cửa sang thế này?
Bá Cường lúng túng:
- Nghe nói làm thương mãi, tôi cũng không rõ, Gia đình như có của từ trước
- Vậy mà từ nào đến giờ em cứ tưởng Thế Nghi nghèo lắm, thấy anh chàng ăn mặc giản đị, cũ
kỹ, người cũng bình đân, chẳng một chút gì giống con nhà giàu
Bá Cường gật đầu:
- Nghi nó không bao giờ khoa trương
Khi cô tớ gái nghe chuông ra mở cửa, Tâm càng ngạc nhiên hơn, nhà có cả một chiếc sân rộng
trồng hoa, kiểu đinh thư. Vào phòng khách, Bá Cường kéo tay Tâm dặn:
- Bữa nay ngày vui của người ta, em không được gọi biệt đanh "Ðại khờ"mà phải gọi là Thế
Nghi nghe không, để không người ta buồn
- Vâng
Trong phòng khách đã có một số khách trẻ có mặt, Thế Nghi đóng bộ trong bộ vest đậm coi co
vẻ sang sủa lắm người lớn lắm. Còn Trần Hà thì ngoài chiếc váy dạ hội sang trọng, nữ trang
cũng lấp lánh trông giống cây "Noel"Tâm cười tươi bước đến chào:
- Xin chúc mừng Thế Nghi, Trần Hà 2 người giữ bí mật kỹ quá. Mấy ngày trước bọn này mới
hay
Trần Hà liếc nhanh về phía Nghi với nụ cười tươi:
- Bây giờ biết nào có muộn đâu?
Thế Nghi vỗ vai Cường
- Tìm chổ ngồi đi, chúng ta là bạn biết nhau quá rồi. Self service nhé? mình còn bận tiếp khách
khác
Bá Cường cười:
- Các bạn cứ tự nhiên, đừng lo cho bọn tôi
Rồi Cường và Tâm chọn một góc vắng ngồi. Họ cũng không thích chuyện giao tế ồn ào. Phòng
khách khá rộng, mấy mươi người khách cũng không phải là đông lắm, đưới ánh đèn th?uy tinh
sáng dịu không khí rất lịch sự. Tâm ngồi đó quan sát, ngoài Thế Nghi và Trần Hà bận rộn ra,
Tâm còn thấy có một người đàn bà trẻ qúy phái, khoảng 27, 28 cũng rất bận rộn. Thế Nghi chẳng
có chị là con một và dĩ nhiên người đàn bà trẻ này cũng không thể là me. Nghi. Vậy là ai?
Người đàn bà đó rất lịch thiệp, ngoài chuyện phu. Nghi tiếp khách ra, còn phụ lo chuyện sai
người lấy nước, rồi thức ăn có vẻ như một chủ nhân trong nhà. Tò mò Tâm hỏi Cường:
- Anh biết bà ấy là ai không?
Bá Cường lắc đầu:
- Không. Hay là chị của Trần Hà?
- Chẳng giống Hà tí nào cả. Chắc không phải
Khách càng lúc càng đông. Những ngọn đèn pha lê trên trần tắt ngấn thay vào đó là ánh đèn
màu. Buổi đạ vũ bắt đầu. Tâm phê bình
- Dạ vũ thật mất thời giờ một việc làm vô vi.
Bá Cường liếc qua
- Sao em lại nói vậy? Nghi và Hà đã bỏ biết bao công sức vào đây để đánh dấu ngày hạnh phúc
của ho. Dó là một việc làm đáng nhớ đấy
- Phải có vũ hội mới đánh dấu hạnh phúc được ử có nghĩa là xem thường hạnh phúc quá
- Em lúc này có vẻ đổi khác, ăn nói khác đời. Hay là bị ảnh hưởng của anh chàng Lôi Bình kia
nữa?
- Còn anh? anh chẳng giống đàn ông đại trượng phu gi cả thắc mắc chuyện không đâu. Làm sao
em nương tựa được
- Dàn bà phải dịu dàng nhu mì mới dễ thương!
Tâm không nhượng bô.
- Em không muốn dịu dàng đến nhu nhược Đàn bà phải có cá tính phải giữ nguyên tắc
Bá Cường hạ giọng:
- Em phải vì anh một chút, sau này anh là chồng em mà?
Tâm cười:
- Thế còn anh? Anh có vì em mà hạ bớt cái thái độ kẻ cả của anh không?
Bá Cường nghe hỏi giật mình, nhưng giữa buổi vui vẻ thế này, chàng không muốn cãi lại Tâm
- Thôi, chúng ta khiêu vũ đi, còn chuyện đó để từ từ giải quyết
- Chuyện gì? Mâu thuẫn ư? Em chẳng thấy....
Cường nhìn Tâm:
- Dương nhiên là em không thấy những thay đổi của em từ sau ngày đi làm
- À! thay đổi ử nào có ai suốt đời không thay đổi anh không nhớ là trong một bài hát cónóí Sự
thay đổi khiến con người trở nên bất điệt à?"
- Chỉ là lời hát
- Như vậy thì anh đã không thấy sự thay đổi của mình rồi
- Anh đã thay đổi à
- Vâng, em thâ"y anh gần như đa nghi, ích kỷ hơn anh không khoan đung như trước
Tâm nhìn Cường chăm chú
- Vậy ử có nghĩa là trước giờ em không hề hiểu anh?
- Thôi đừng giỏ giọng nhà văn ra đây nữa
- Anh lúc nào cũng có thiên kiến với giới ký gỉa nhà văn. Thôi được rồi, đừng quên lát nữa mời
Trần Hà nhảy đấy nhé!
- Nhưng anh nhảy với Trần Hà, rồi em có nhảy với người khác không?
- Anh thật là.....thôi, lúc đó em sẽ vào nhà bếp phụ người nhà của Nghi, mang thức ăn ra cho mọi
người được chưa?
Bá Cường cười giả lả:
- Tại tính anh hay ghen. Anh không muốn bất cứ người con trai nào ôm em vào lòng, kể ca? Thế
Nghi
Tâm lắc đầu:
- Rõ là anh nhỏ mọn Nhớ là một lúc nữa phải mời Trần Hà nhảy để chúng ta còn về sớm đấy
- Dược thôi, nhưng ít ra phải đợi học cắt bánh , rồi mình mới về chứ, về sớm quá coi không được
- Nghĩa là phải học đúng nghi lễ của Mỹ, mới gọi là sành điệu ư?
- Em sao thế? làm gì như bất mãn đời. Phải có cái gì đánh dấu kỷ niệm chứ?
- Muốn đánh dấu kỷ niệm thiếu gì cách, cần gì phải học theo cách người
Vừa nói đê"n đó, chợt nhiên Tâm giật mình, nàng vừa trông thấy một người đi ngang
- Ủa sao anh ta lại ở đây?
- Ai?
- Lôi Bình đấy! anh ta là bạn của ai ở đây vậy?
Bá Cường quay lại rõ là Lôi Bình
Dến dự đạ vũ đính hôn mà anh chàng vẫn xuề xoà trong chiếc quần Jean, áo Pull, giày Ađiđas.
Anh ta không nhảy, lại nói chuyện với người thiếu phụ kia một cách hết sức thân mật
Cường vừa nhảy vừa dìu Tâm đến gần Bình, Bình có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tâm:
- À! cô cũng có mặt ở đây à?
Rồi như một thói quen, Bình quay lại nhìn đồng hồ. Diều khiến Tâm đỏ mặt. Bây giờ còn trong
giờ làm việc vậy mà Tâm lại có mặt ở đây khiêu vũ. Lại đi mà không xin phép. Tâm lúng túng
- Tôi...Tôi..
Thiếu phụ đang nói chuyện với Bình cũng quay lại nhìn Tâm rồi nhìn Bình
- Anh quen với cô ấy à? Tên gì vậy?
Lôi Bình chưa kịp trả lời thì Cường đã kéo Tâm ra xa, với lời cằn nhằn
- Bọn họ chẳng coi ai ra gì cả, chẳng biết hỏi một câu
Tâm bức rức:
- Thật xui xẻo, lại gặp Lôi Bình. Em chưa kịp xin phép
Cường nhíu mày:
- Sợ gì? hắn sẽ không làm gì được em đâu. Hắn cũng có mặt nơi đây mà?
- Nhưng dù gì cũng khó coi. Ðúng là quả đất hẹp. Rồi anh ta biếm nhã thật nhức đầu
Cường có vẻ không hài lòng:
- Tại sao em lại sợ Lôi Bình dữ vậy?
Tâm yên lặng, nàng không biết tại saọ có lẽ vì Bình là cấp trên của nàng, lại có thành kiến.
Bá Cường tiếp tục nói, giọng bực đọc:
- Sự xuất hiện của hắn làm em thay đổi. Em làm gì như người mất hồn?
- Anh Cường, anh nói gì lạ vậy? chẳng qua vì em thấy mình quá xui.
- Vậy ư? vậy mà....
- Vậy mà sao?
- Anh thấy em có cái gì đặt biệt đấy
- Chẳng có gì đặt biệt cả. Em không muốn thấy anh ta ngạo nghễ khi nhìn em.
- Tại sao cứ để ý đến hắn
Tâm đang nhảy, đừng chân lại
- Kià anh Bá Cường, anh lại nghi ngờ gì vậy? anh muốn em phải thế nào mới hài lòng?
Câu hỏi của Tâm làm Bá Cường lúng túng. Dúng là ta đa nghi. Tại sao lại có thể nghi ngờ, khi
chưa có một bằng chứng gì?
- Ồ! xin lỗi Tâm. Thôi, chúng ta tiếp tục nhảy đi, đừng bận tâm chuyện sai quấy ban nãy của anh
Tâm thở đài, tiếp tục bước theo điệu nhạc, nhưng sự hứng thú đã bay bổng đâu mất
- Anh Cường, em mong là không có chuyện bực đọc gì xảy ra, cũng như anh nên kềm chế đừng
nói những điều vô lý như vậy nữa
- Anh đã nói là cho anh xin lỗi rồi mà?
Tâm nói một cách cương quyết
- Tình cảm là một chuyện, nhưng em là con người độc lập, em không muốn ai xỏ mũi mình
Câu nói của Tâm làm Cường tái mặt, chàng thấy như giữa 2 người đã có một khoảng cách khá
sâu. Chuyện đùa tối qua, Kiều Phong bịa là cháy ở một vũ trường như một linh cảm. Buổi sáng
khi Tâm vừa vào đến toà soạn, thì nhận được tin có một trận hỏa hoạn đã xảy ra, nhưng không
phải tại vũ trường mà ở một khu nhà gỗ nghèo nàn. Dám cháy lớn, thiệt hại nhiều, có cả người
chết. Tâm chẳng cần nghĩ ngợi, chạy bay đến đám cháy
Taxi không thể đưa Tâm đến tận nơi. Xuống xe Tâm còn phải trèo lên sườn núi, men theo con
đường hẹp gồ ghề, nới đến được vùng đất cháy xém
Ðội cứu hỏa đã đệp tắt được ngọn lửa, nhưng vẫn còn tưới nước, họ sợ phần lửa âm ỉ đưới làn tro
có thể phực trở lại bất cứ lúc nào khi có gió thổi qua
Khói vẫn còn bốc, mấy ký giả đến trước đang đứng vây quanh vị chỉ huy đội chữa cháy phỏng
vấn, tìm hiểu, Riêng Tâm thì không thích như vậy. Cái công thức đó của chính những nạn nhân.
Thế là Tâm rảo mắt đi tìm. Xa xa có một bà lão đang gào khóc, có một đám đông đưng gần đấy
cũng khóc. Tâm chạy vội lại, đặt biệt chú ý đến một người đàn bà khoảng 40 thờ thẫn như một
mụ điên
- Thưa bà, tôi biết là hiện giờ bà rất đau buồn nhưng cho hỏi bà ngụ gần đây chứ?
Người phụ nữ ngước nhìn lên
- Vâng! tôi đã ra hỏi nhà với đôi bàn tay không. Tất cả đã mất sạch cả rồi
Tâm đò hỏi:
- Thế lửa bốc cháy thế nàỏ nguyên nhân?
Người đàn bà ôm lấy mặt khóc, khóc mùi mẫn, ngẹn ngào nóí
- Tất cả lỗi tại tôi cả. Tôi nào có cố ý, vậy mà ai cũng trách cũng nhiếc mắng tôi
Tâm giật mình nghĩ ngay đây là thủ phạm
- Này bà thế.....
- Dừng, hãy tha thứ cho tôi, đừng có chửi mắng tôi nữa, Tôi nào có cố ý, tại cái lò đầu nó ngã,
Tôi lấy khăn đập mà nó không tắt. Tôi lấy cả nước đội nhưng cũng chẳng giúp được, Tôi sợ quá,
Tất cả bịcháy hết rồi, chỉ còn lại mình tôi, chẳng ai hiểu họ sẽ chửi tôi....
Tâm đã hgiểu được nguyên nhân, thì ra vì người phụ nữ này lỡ tay đánh ngã cái bếp đầu một
mình định đập lửa, nhưng đập không được đẫn đến đám cháy
- Tôi nào có cố ý? lúc đó tôi rất sợ nhưng không đám la mà lửa càng lúc càng lớn tôi lại không
muốn bị chết cháy con tôi đi học chưa về
Người phụ nữ tiếp tục lải nhải rồi khóc oà
- Xin mọi người hãy tha thứ cho tôi. Tôi chẳng cố ý. Bây giờ tôi mất hết tất cả rồi. Tôi..........
- Bà cứ bình tĩnh nào, có khóc thế nào thì chuyện cũng rồi, chỉ cần còn sống là mọi thứ sẽ có lại
được
Người đàn bà kia nghe vậy từ từ nín khóc. rồi chợt ngẩn lên nhìn Tâm với ánh mắt sợ hãi
- Cô là aỉ cô là ký giả à?
- Vâng
Tâm gật đầu, không biết là người đàn bà kia càng sợ hãi:
- Tôi đã nói gì với cô vậy? tôi không biết tôi chẳng biết gì hết, tôi không nói gì ca?
Người đàn bà vừa nói vừa đứng đậy lùi ra sau:
- Cô đừng viết gì cả nghe. Tôi chẳng biết gì cả tôi nói bậy, cô mà viết lên báo là tôi sẽ kiện cô, Sẽ
kiện cô đấy
Và rồi bà ta lẫn vào đám đông bỏ chạy
Tâm đứng lắc đầu, rồi bỏ đi phỏng vấn thêm mấy người khác có điều lạ là mỗi người lại nói một
ý khác nhau. Nguyên nhân và cả thời than phát hỏa cũng khác hẳn. Người thì cho là vì chập điện
người nói đo trẻ con chơi lửa, người laị bảo trời nóng qúla nên vật khô dễ bốc cháy, không một
ai nói gì đến người đàn bà khốn khổ và chiếc bếp đầu ngã gây tai nạn
Tâm thấy bối rối, lúng túng. cái tâm trạng mâu thuẫn giằng co, Tâm biết sớm myộn gì đội cứu
hỏa cũng tìm ra nguyên nhân, vì vậy không có gì phải giấu. Ðiều quan trọng của nhà báo là phải
tìm ra tin tức gía trị, chích xác sớm nhất. Vì thế mà Tâm tìm gặp một cô gái trẻ trong xóm, hỏi có
quen biết người đàn bà ban nãy không
- Ồ! bà ấy hả một mụ điên đó sống với đứa con trai ở nhà cuối cùng đằng kia!
Tâm cảm ơn cô gái rồi vội vã lội qua đám tro tàn còn ướt sũng nước. Dến tận điểm mà căn nhà
của người đàn bà kia đã tồn tại Lính cứu hỏa vẫn còn tiếp tục xịt nước. khói vẫn bốc. Nước làm
người Tâm ướt theọ nhưng Tâm vẫn không rút lui. Và cuôi cùng Tâm cũng ti1m được chiếc bếp
lò gây tai họa cháy đen kia, nàng đưa máy ảnh lên chụp lấy, chụp để. Không khí vẫn nóng hầm
hập, đám nhân viên cứu hỏa sợ nguy nhiểm la hét đuổi ra. Tâm vẫn bất cần. Dến khi mục đích đã
đạt được mới chịu rút lui ra ngoài
Tâm tìm một khoảng trống ngồi nghỉ. Bấy giờ mới phát hiện mình mẩy lem luốc vì khói bụi và
nước. Chưa biết phải xử trí thế nào thì đã thấy Lôi Bình đứng trước mặt
- Bộ cô tưởng thế này là hay lắm ử thật là khùng chẳng biết là chuyện xông vào nơi đám cháy
vừa tắt là một chuyện vô cùng nguy hiểm ư?
Lời của Lôi Bình làm Tâm lúng túng:
- Tại vì....tại tôi muốn...
- Muốn gì? không biết bảo vệ tính mạng mình thì đâu phải là cách làm việc tốt. Chẳng ai vì
chuyện này mà lập đài liệt sĩ ca ngợi cô đâu
Câu nói châm biếm của Lôi Bình khiến Tâm tự ái
- Thân tôi tôi lo. Chẳng việc gì đến anh đâu mà anh lại lên giọng dạy đời
Bình biết Tâm giận, yên lặng một chút, nói:
- Cô sai rồi, nhưng dù gì thì việc làm vừa rồi của cô cho thấy cô chẳng kém một nam ký giả nào
ca?
Lời của Lôi Bình dù gì cũng làm cho Tâm thấy khích lệ, nàng lýng túlng đáp
- Tôi chỉ muốn chứng thực điều bà ấy nói là giả hay thật thôi
Lôi Bình nhìn Tâm với ánh mắt thật sắt, một cái cười nhếch môi
- Nếu không biết, người ta nhìn cô sẽ tưởng đậy là một trong những nạn nhân của co(n lửa vừa
rồi. Cô...cô...bẩn quá
Tâm đỏ mặt nhìn xuống
- Cũng chẳng sao mà!
Nhưng đã có một chiếc khăn tay đưa qua, Tâm còn chưa biết nên cầm lấy hay không, thì chiếc
khăn đã lướt nhẹ lên trán nàng lên mặt nàng. Hành động võ đóan nhưng đầy nam tính của Lôi
Bình làm Tâm cảm động
Sau đó Lôi Bình cất chiếc khăn thấm đầy mồ hôi và bụi than của Tâm vào túi rồi ra lệnh
- Thôi chúng ta về đi. Xe tôi đậu đằng kia kìa. tôi đưa cô về thay áo quần nhé
Tâm bối rối
- Thôi để tôi về một mình cũng được
Lôi Bình lắc đầu:
- Không được cô có vẻ mệt quá mặt tái xanh kìa. coi chùng kẻo ngã bệnh lại đó
Rồi không đợi Tâm phản ứng Bình nắm lấy tay Tâm kéo đi
- Cô Tâm này, đến bao giờ cô mới thôi đối kháng với tôi chứ? nên nhớ tôi là cấp trên của cô
Dối kháng? phải ngoan ngoãn? Tâm cảm thấy hơi bất bình, nhưng ngay lúc đó chiếc xe đã rú ga
chồm lên tiến về phía toà soạn. Xe chạy rất nhanh Tâm không thể buông lơi tay được
Vừa về tới toà soạn.Tâm chạy ngay về văn phòng và chuyện trước tiên không phải là để làm đẹp
mà chuyển nhanh những ý tưởng trong đầu ra trang giấy. Ngoài bài tường thuật ra, Tâm còn viết
thêm những nhận xét đầy cảm xúc của mình cho một nhân tài
Bài viết được đưa ngay cho Bình, Bình đọc không có ý kiến gì. Tâm chỉ mong như vậy và đưa
bài sang Ban biên tập. Như vậy là ngày mai bài viết nóng hổi của Tâm sẽ được đăng ngay. Tâm
sung sướng nghĩ
Và nàng chẳng hề thấy mệt mỏi, cho đến khi cảm thấy hơi nhức đầu khát nước, thì Tâm mới sực
nhớ ra, có lẽ sắp bệnh nữa rồi. Tâm vội đi lấy nước uống Bình nhìn Tâm nói:
- Thôi về nghỉ ngơi đi! coi như cô đã hoàn tất công việc
Tâm thấy còn sớm nên nói:
- Tôi chẳng sao cả. Có thể tiếp tục công việc
Lôi Bình nói với nụ cười:
- Ðừng cố gắng quá sức. Tôi chẳng thích bế cô lên lầu nhà cô nữa đâu. Cầu thang đài, lên đến
nơi đã mệt bở hơi mắt nổ đom đóm
Lời của Bình làm Tâm đỏ mặt, vội lái câu chuyện sang chổ khác
- Hôm qua tôi bỏ việc 3 tiếng, không xin phép!
Lôi Bình cười:
- Tôi cũng vậy, bỏ việc 4 tiếng lận
Lúc đó,Tâm mới phá lên cười:
- Hèn gì từ 6 giờ tôi đã không trông thấy anh
- À! cô đã đợi..định mời tôi cùng tham gia buổi dạ vũ đó phải không?
Tâm hỏi:
- Anh cũng quen với Nghí khờ"nữa à? hay là quen với Trần Hà
- "Nghi khờ"à? đặt cái tên gì nghe ngộ vậy?
- Vợ tôi là chị họ của Thế Nghi đấy
- À!
Tâm sực nhớ đến người thiếu phụ ăn vận qúy phái lịch thiệp lúc nào cũng vui vẻ tiếp khách
- Chị ấy... là vợ anh à?
Lôi Bình như biết ngay Tâm chỉ ai, nhưng chỉ nhún vai nói:
- à! cô ấy tên Ðại Thế Vy đấy
Tâm gật gù:
- Tôi đã gặp đó là người đàn bà dễ mến
Nhưng Lôi Bình lại nói:
- Chuyện ngoài thì cô ấy rất hay, nhưng chuyện trong nhà...Ồ! tiếc là tôi chỉ là một chủ gia đình
tồi
Tâm nhín mày, theo cách nói của Lôi Bình thì gia đình đanh chẳng hạnh phúc. Tâm chỉ nóí
- Dúng rạ lúc đó anh phải giới thiệu chúng tôi với nhau?
Lôi Bình cười đùa:
- Giới thiệu ư? cô chẳng sợ gặp rắc rối à?
Tâm cười vợ Bình hẳn là người đàn bà hay ghen
- Có người đàn bà hay để ý đến chồng thì người chồng đó hẳn vô cùng hạnh phúc
Tâm pha trò, làm Lôi Bình cười ngặt nghẽo, chàng dùng tay quơ lấy không khí hỏi
- Hạnh phúc đây ư? Cô thấy tay tôi giữ được cái gì đây chứ?
Tâm thật thà:
- Chẳng có gì ca?
Lôi Bình đáp
- Nếu cô không thấy thì tôi cũng đâu thấy?
Nụ cười có vẻ cay đắng rồi nhún vai, Lôi Bình tiếp:
- Thôi đừng nói chuyện đó nữạ bây giờ nếu cô không về nhà ngay thì chúng mình đi ăn hủ tiếu
bò kho đi? Sao?
Tâm phân vân nhưng rồi sau cùng đồng ý, thế là 2 người cùng đi ăn chiều.

oOo

Buổi sáng vừa thức đậy đã thấy bầu trời âm u đầy mây đen. Tâm lắc đầu. Tuy không để ý chuyện
mưa nắng, nhưng Tâm không thích cái không khí nặng trĩu thế này. Nó tạo cho người một cái
cảm gíac mệt mỏi sao đấy. Có điều sáng nay, Tâm lại thấy phấn khởi. Một ngày mới đang chờ.
Vì Lôi Bình không còn kỳ thị, công việc sẽ trở nên vui vẻ hơn. Trên bàn ăn, ngoài thức ăn sáng
ra, Tâm thấy có sẵn cả một xấp báo. Ðó là những tờ báo mà Tâm đã dặn mẹ mua hô. Ðể sáng
nay Tâm đọc so sánh. Rõ là tờ nào cũng có bài tường thuật về trận hỏa hoạn hôm qua. Mỗi một
tờ một vẻ, nhưng bài báo của Tâm với những lời đối thoại cùng người gây ra tai nạn lại sống
động hơn, phong phú hơn. Ðiều đó làm Tâm kiêu hãnh, chưa bao giờ Tâm vui hơn hôm nay, nếu
chịukhó thếnày, chắc chắn là Bình sẽ chẳng còn đám khinh thường nàng. Ản xong sửa soạn nhà
cửa một chút mới 11 giờ mà Tâm đã thấy bồn chồn. Nàng cảm thấy như hôm nay thời gian lại đi
rất chậm. Tâm muốn có mặt tại toà soạn sớm để xem phản ứng của Lôi Bình. Nhưng tại sao lại là
Lôi Bình? Tâm cũng không hiểu. Và sự nôn nóng khiến Tâm không chịu được, n`ang đi vào
phòng riêng thay áo, vừa xách ví bước ra, đã gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của me.
- Ba Tâm, con đi đâu giờ này vậy? Bỏ cả cơm trưa à?
Tâm cười nói:
- Con đến toà soạn, ăn cơm ngòai luôn
Người mẹ lắc đầu:
- Con thật là.... cơ thể con còn yếu lắm đấy, làm việc cũng vừa phải thôi, đừng gắng sức quá, ở
nhà ăn cơm rồi hãy đi thức ăn bên ngoài làm sao bằng ở nhà
- Thức ăn ngon thì mẹ cứ để phần, tối con sẽ về ăn hơn một chút, mẹ biết không, làm cái nghề
này, phải chạy đại luôn đấy, bằng không làm sao viết hơn được người ta.
- Viết hơn để làm gì? ở nhà ăn cơm đi, bữa cơm đi, bữa nay có món bí đồn thịt.
- Vậy mẹ chừa lại cho con nghe.
Tâm cười hòa với mẹ vừa đợm bước đi thì chuông điện thoại reo. Mẹ cầm máy lên, rồi nói:
- Bá Cường! lại Bá Cường, cứ gọi trong những lúc không đúng lúc thế này. chẳng biết là nàng
sắp phải đi làm ư? Tâm hỏi
- Anh Cường gọi em chuyện gì vậy?
Bên kia đầu đây yên lặng một chút, hỏi
- Hình như em không thích nghe điện thoại của anh?
Tâm nói
- Ðâu có! nhưng em đang chuẩn bị đi đây
- Ði à? đi đâu? đi với ai vậy?
Bá Cường hỏi tới. Tâm xẵng giọng:
- Ði làm , không được ư?
- Ði làm à? sao sớm vậy? thường khi đến 2 giờ em mới đi cơ mà? hôm nay lại đi sớm? Lôi Bình
bắt em phải đi sớm à?
Cường hỏi làm Tâm nhăn mặt, nhưng đứng trước mặt me. Tâm không muốn mẹ thấy 2 người có
chuyện lục đục thấy Tâm yên lặng Cường lại hỏi
- Tại sao em không trả lời tôi? Giờ này đến tòa soạn báo làm gì. Ai biểu?
Tâm không nhịn được
- Tôi muốn đi giờ này nào thì đi, không được à? Anh thật là quá quắt.
- Anh quá quắt ư?
- Chẳng lẽ không phải bộ mỗi lần muốn làm gì, đi đâu, tôi đều phải báo cáo cho anh biết cả à?
Anh là cái gì của tôi?
Bá Cường thấy Tâm lớn tiếng, kinh ngạc:
- Xem kìa, Ba Tâm, ai chọc em giận mà em lại giống như thùng thuốc súng được châm ngòi
vậy?
- Phải rồi, tôi đúng là thùng thuốc súng Vậy thì xem này "Bùm"
Nói xong, Tâm gác máy luôn, lòng vẫn đầy giận dữ. Me. Tâm có vẻ lo lắng:
- Các con làm gì vậy? Lần đầu cãi nhau ư?
Ở cái đất Ðài Loan này trai ít gái nhiều, nên những bà mẹ thường rất nhạy cảm, hay sợ con gái
"ế"
Tâm bực đọc:
- Tình cảm là tình cảm, nhưng con không muốn ai đòm ngó kiểm sóat con. Con muốn tự đo hành
động
Người mẹgóp ý:
- Biết đâu vì lo cho con, nó mới căng thẳng lo lắng thế, nó muốn tốt cho con mà.
- Tốt xấu gì cũng mặc. Con là một cá thể độc lập. Từ cá thể đến ý chí, hành động đều tự đo, mãi
mãi con không muốn bất cứ ai can thiệp vào chuyện đời tư của con
Người mẹ lắc đầu:
- Con này, đừng có quá khích như vậy chớ
- Ðó không phải là quá khích. Con người ai cũng có nhân vị riêng. Con không ỷ lại vào ai cũng
như ngược lại
Người mẹ lại thở đài:
- Con là con gái mà tính tình cứng cỏi mạnh mẽ như vậy, mẹ e sau này phần thiệt thòi sẽ thuộc
về con thôi. Bá Cường cũng không phải là người xấu. Nó rất tốt, lo cho con, vậy mà con làm nó
giận, nó mà không đến nữa là con ân hận đấy.
Tâm cứng cỏi:
- Con không bao giờ ân hận điều mình đã làm dù việc làm đó có saị con biết ý thức trách nhiệm

Và không để người mẹ nói thêm, Tâm chào:
- Thôi con đi nghe me.
Người mẹ cố níu Tâm lại:
- Tâm này, hay là gọi điện thọai cho Bá Cường đi, đừng để nó giận, thằng đó cũng cứng đầu lắm
- Nếu cứng đầu thì cho đi luôn
Lúc bước xuống cầu thang, Tâm mới giật mình Hôm nay, sao mình lại nóng nảy thế? thật ra Tâm
cũng không muốn gây chuyện với Cường. Ðù gì giữa 2 người tình cảm phát triển cũng đã hơn 2
năm. Nhưng lỡ rồi Tâm lắc đầu. Không thể hối hận gì về việc mình đã làm, phải chấp nhận. Thế
là Tâm đi thẳng ra trạm xe bus.
Ngồi trên xe, Tâm buồn buồn nhìn ra cửa. Ai cũng nói, cao ngạo cứng cỏi thường thì chỉ thiệt
thân. Nhưng mà hãy xem đó như một chút thử thách. Chiều nay nê"u rảnh rỗi, Tâm sẽ gọi điện
thọai cho Cường. Coi như một hình thức giảng hoà. Ngồi đó, Tâm lại nhớ đến lời Cường nói
hôm đạ vũ đính hôn nhà Nghi. Ta đã thay đổi Thật ư? Nhưng Tâm đâu có nhận ra. Rồi cũng đến
tòa soạn Ðiều bất ngờ là chẳng hiểu sao giờ này chưa đến giờ mà tổ phóng viên của báo lại có
mặt đầu đủ. Hay là lại có tin tức sốt đẻo nào mới xảy ra? Nhưng mặt mày người nào cũng hết sức
căng thẳng, nghiêm trọng. Tâm đến gần Kiều Phong, pha trò:
- Sư huynh, có chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Kiều Phong nhún vai:
- Có thể nói là có tin động trời
Tâm nhìn quanh, chẳng thấy Lôi Bình
- Còn anh Lôi Bình đâu? đi chưa về à?
Kiều Phong không đáp mà hỏi lại:
- Chưa đến giờ mà cô đến tòa soạn sớm quá làm gì?
Tâm đáp:
- Tại ở nhà cũng chẳng có việc gì làm nên đến sớm
rồi quay qua nhìn đám phóng viên còn lại đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí mỗi người. Tâm hỏi:
- Sư huynh còn các vị kia ngồi đây làm gì vậy?
Kiều Phong nhìn Tâm với cái nhìn kỳ la.
- À! cũng chẳng có gì họ ngồi đó đợi tin giựt gân đấy mà
Tâm chau mày không tin. Nàng nghĩ hẳn có chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy mọi người cứ yên
lặng. Tâm đành quay về chỗ ngồi của mình. Phòng phóng sự thiếu vắng Lôi Bình như thiếu vắng
đi trụ cột Tâm cũng hết sức ngạc nhiên sao chẳng thấy ai đề cập gì đến bài viết xuất thần của
mình phải chăng vì sự ganh tị? Tâm nghĩ rồi lại xua đi ý xấu đó, nàng biết mọi người đều tốt với
mình. Chẳng bao giờ có chuyện đó
Tâm bình tĩnh lại rảnh rỗi không có việc gì làm, Tâm giở quyển sách mua đã lâu mà chưa đọc
"The Crash of 79"một quyển sách khá nổi tiếng của Mỹ. mới đọc được mấy hàng đầu thì có tiếng
bước chân rầm rập bên ngoài. Vậy là Lôi bình đã đến. Tâm liếc nhanh qua phía Kiều Phong, thấy
mọi người vẫ
yên tĩnh, nên lại vùi đầu vào trang sách. Ðến khi ngẩn nhìn lên, Tâm giật mình mọi người đã bỏ
đi đâu cả, chỉ còn lại một mình Tâm và Bình. Lôi Bình đang nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ gần
như bực đọc
Chợt Lôi Bình nói:
- Nào, cô đi đi, đi ngay với tôi nào
Ði ngay với tôi vậy là mệnh lệnh. Tâm biết không nên hỏi nên lẳng lặng xách túi lên đi theo Lôi
Bình. Ngồi ph'ia sau xe gắn máy, Tâm để ý nhìn 2 bên thấy xe đi về hướng khu hoả hoạn ngày
qua,đến khu hỏa hoạn để làm gì? lại có chuyện gì nữa à? Quả nhiên Lôi Bình đã đừng xe ở khu
hỏa hoạn cũ. Lửa đã tắt, chỉ còn lại đống tro tàn, gạch đá ngổn ngang. Khu vực chẳng còn lấy
một bóng người. Lôi Bình đừng xe lại bỏ mặt Tâm ở đấy, chạy thẳng đến nơi Tâm đã xông vào
hôm qua, tì
m hiểu một chút suy nghĩ chụp ảnh rồi suy nghĩ sau đó mới bỏ quay lại xe. Chẳng hỏi han Tâm
một điều gì cả, lại ra lệnh
- Lên xe
Chiếc xe lại phóng đi Tâm thấy bất mãn, buồn bực nhưng chẳng nói gì hết, Xe lại đừng trước
cổng một trường trung học, Lôi Bình lại xuống xe trình thẻ ký giả cho bảo vệ rồi lái vào trường.
Cả 2 đi nhanh vào văn phòng, vua*`a đi Bình vừa quay qua nhìn Tâm, nói như quát.
- Mạnh lên nào, đừng có làm vẻ sơ, sệt gì cả. Ðã là ký giả thì sức làm sức chịu, không trốn tránh
trách nhiệm cũng đừng làm gì để lương tâm bức rức. Tâm chẳng hiểu Lôi Bình nói gì, nàng thấy
mình nào đã làm điều gì sai trái đâu? Nhưng mà chắc có vấn đề gì liên can đến nàng đây. Nơi
trước văn phòng có một khoảng hành lang rộng dùng làm chổ tiếp khách. ở đây đang nằm ngồi la
liệt bảy tám người, vừa nhìn qua là biết ngay đân bị nạn hôm qua. Người đàn bà trung niên hôm
qua nói chuyện với Tâm, cũng có trong số đó. Bà ta đang ngồi với một cậu có vẻ sinh viên. Lôi
Bình vỗ nhẹ vai Tâm, rồi đi thẳng về phía người đàn bà kia, vừa nhìn thấy Tâm, người đàn bà đã
lộ vẻ hoảng hốt, vưà chi? Tâm vừa luôn mồm nói:
- Ðó cô ta đó đó, cô ta đó
Cậu thanh niên chau mày , nét mặt khá đày đạn.
- Cái bài viết trên báp hôm nay là của cô đấy ử cô có biết là cô viết như vậy là đã gây rắc rối cho
chúng tôi và cả cho cô nữa không? Bây giờ mọi người đang try cứu, hạch hỏi chúng tôi. Tôi sẽ
đâm đơn kiện cô đấy
Lôi Bình trợt mắt:
- Kiện cô ấy về chuyện gì?
Anh thanh niên tỉnh bơ:
- Tội phao tin đồn nhảm, vì mẹ tôi đã tôi đã bị chứng tâm thần phân liệt, bệnh nhẹ thôi. Chung
quanh ai cũng đều biết cả. Vì vậy chuyện bà ấy nói ra không chính xác không hẳn la có thật, nên
khi đăng tin trên có nghĩa cô ta đã phao tinh nhảm
Lôi Bình nói:
- Cô ký giả này trước đây không hề quen biết gia đình anh, không hận thù thì phao tin hại anh, có
lợi lộc gì cho cô ta?
Gã thanh niên lý luận khá sắc bén:
- Viết tin gựt gân sẽ lôi cuốn được độc giả báo các người hôm nay hẳn là bán chạy lắm, phải
không?
Lôi Bình rất bình tĩnh:
- Cho cậu biết sự thật thì sớm muộn gì cũng được khám phá, Câu có nói thế nào cũng vô ích thôi,
Còn bài báo kia la đo tôi viết, Câu có muốn thưa gởi cứ thưa tôi naỳ.
Gã thanh niên có vẻ khong tin:
- Anh à? nhưng mẹ tôi nói là đã nói chuyện với cô này mà?
Lôi Bình cười lớn:
- Vậy là anh đã chứng thực chuyện mẹ anh đã nói chuyện với cô ấỷ chàng trai trẻ này. Chúng tôi
viết bài là báo cáo sự việc. chứ chẳng hề nhắm vào bất cứ cá nhân nào. Vì vậy tôi khuyên cậu
hãy nói với mẹ là nên nói hết sự thật Vì chuyện này cậu mà không đâm đơn kiện thì tôi cũng
không để yên đâu. Chúng tôi phải điều tra cho đến khi sự thật phơi bày chứ không muốn mập mờ
Gã thanh niên có vẻ hụt hẫng
- Chuyện đã xong rồi, các người còn muốn điều tra chuyện gì nữả các người gây phiền vậy còn
chưa đủ sao? còn muốn rắc rối à?
- Rắc rối là đo bọn các người tạo ra. Nếu các người chịu nói rõ sự thật thì có gì nữa đâu? cậu này
tôi thấy thì chuyện mẹ cậu bệnh, thật thì chẳng có gì phải ngại cả. Không ai kết tội người bị tâm
thần đâu. Có điều phải thú thật, đừng có đổi trắng thay đen
Gã thanh niên đỏ mặt:
- Các người nói gì? sự thật? sự thật gì chứ?
- Ban nãy cậu đòi kiện chúng tôi, kiện báo nếu chúng tôi không làm rõ sự thật thì làm sao giải
oan được chứ?
Rồi Lôi Bình gõ gõ vào chiếc máy ảnh của mình tiếp:
- Ban nãy tôi đã đến nơi xảy ra hỏa hoạn chụp được một số tấm hình này , tôi nghĩ là chúng sẽ
giúp ích rất nhiều cho chúng tôi làm sáng tỏ sự thật
- Các người cũng đã chụp được ảnh à?
Cậu thanh niên tái mặt hỏi, còn người đàn bà thì òa lên khóc, thái độ vô cùng sợ hãi, bà run run
hỏi:
- Rồi...rồi họ có bắt nhốt tôi không?
Cậu thanh niên lập tức trấn an me.
- Không đâu, không đâu me. Mẹ chẳng có làm điều gì sai trái cả. Ðừng sợ chẳng sao đâu
Người đàn bà lắc đầu
- Nhưng mà...nhưng mà tôi....
Lôi Bình dịu giọng nói:
- Các người hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Thật ra thì bọn tôi cũng không muốn khó dễ gì ai cả. Chúng
tôi với trách vụ của mình. chỉ muốn báo cáo cho đư luận biết được sự thật sự việc. Không bóp
méo và không muốn bị ai cho là mình phao tin đồn nhảm. Ðo đó chúng tôi có quyền bảo vệ
mình. Chân lý đó hẳn anh cũng biết chứ?
Gã thanh niên yên lặng, đăm đăm nhìn Lôi Bình
Lôi Bình lại tiếp:
- Vì vậy mà mẹ cậu cần phải được điều trị chứ nếu để kéo đài tình trạng này chẳng ích lợi gì đâu.
Và tôi đề nghị nếu cần, cậu cứ nhờ chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ.
Gã thanh niên chợt nói:
- Các người định mua chuột tôi ư?
Lôi Bình cắt ngang
- Cậu lầm rồi. Sự thật sẽ được làm sáng tỏ, mẹ cậu có tội hay không. Cậu không nên xem thường
sở cứu hỏa chứ. H.o có chuyên viên khám phá nguyên nhân. Chúng tôi sẽ giúp đỡ thêm tư liệu
cho họ còn vấn đề cấp bách ở đây là phải đưa mẹ cậu đi trị liệu ngay không thể chậm trễ
Anh thanh niên ngần ngừ
- Vậy ư?
Lôi Bình gật đầu rồi đưa tấm đanh thiếp cho anh ta
- Thôi, bây giờ chúng tôi đi, nếu cậu cần gì trong việc chạy chữa cho mẹ cậu, thì cứ liên lạc với
tôi
- Tôi...tôi không có tiền, chạy chữa cho mẹ tôi bằng cách nào?
- Bọn này sẽ giới thiệu cho một bệnh viện miễn phí, một bác sĩ chuyên môn chẳng lấy tiền chẳng
hạn
Lôi Bình nói rồi kéo tay Tâm đi ra ngòai
Từ trường học trở về tòa soạn báo, suốt đường đi Bình chẳng nói một tiếng gì với Tâm cả. Ðiều
đó làm Tâm bức rức. Vì Tâm biết, với các bài viết của nàng. chắc chắn là Bình đã bị ông Chủ
nhiệm "đũa"cho một trận. Bình đã lãnh "đòn"oan. Vậy mà không h'e răng trách nàng một tiếng.
Ban nãy lại còn giúp đỡ nàng vô điều kiện để đối phó với gã thanh niên chẳng biết phải trái. Vậy
có nghĩa là Tâm đã chịu ơn Bình. Ồ! Lôi Bình ta phải làm thế nào đây?
Mãi đến lúc bước vào cửa tòa soạn, Tâm mới mạnh đạn nói:
- Anh Bình tôt thật lấy làm tiếc. Tôi không ngờ việc làm của mình đã gây rắc rối đến như vậy
Lôi Bình cau mày:
- Nào có ai trách gì cô đâu?
- Vâng có điều baì viết đó là đo chính tôi viết , Tôi phải có tinh thần trách nhiệm chứ?
Lôi Bình cười nhe.
- Bô cô tưởng ông chủ nhiệm đám tin tưởng cô hoàn toàn ử đừng khờ. Tổ phóng viên chúng ta là
một tập thể. Tôi đã nói cô rồi trách nhiệm là của tập thể đấy
Tâm lắc đầu:
- Nhưng mà... không lẽ vì vậy mà anh phải gánh chịu mọi phiền phức?
Lôi Bình nhìn Tâm, chợt phá lên cười:
- Tội của mấy người tôi gánh. công của mấy người tôi hưởng. Bao nhiêu đó chưa đủ ư? Lôi Bình
này lúc nào cũng thích sự công bằng
Tâm lúng túng:
- Anh.ạnh không trách tôi chứ?
- Trách gì? cái tin của cô, độc một mình báo ta có, chẳng phải là đáng hãnh điện ư?
Lôi Bình nói một cách nửa đùa , nửa thật làm Tâm càng bức rức hơn.
Hôm đó khi trở về nhà, Tâm thấy vô cùng mệt mỏi mặc dù suốt buổi chiều Tâm chỉ phải viết 2
mẩu tin ngắn thôi. Cái mệt mỏi đó co lẽ là đo sự thất chí mà ra. Bài viết của Tâm dù đúng hay
sai, Tâm nghĩ nó cũng đã kết thúc. Không! không phải kết thúc mà trách nhiệm đã được giao cho
Bình gánh. Bước xuống xe bus. Tâm bước chầm chậm Cái ánh mắt ban trưa của Bình cứ đeo
theo Tâm Nó như trách móc, bực mình, cũng có vẻ như tha thứ. Xui thật! mới bản tin đầu tiên
mà đã gặp trở ngại. Sai thì không biết có sai không, có điều nó cũng khiến cho Tâm bị mất niềm
tin Rõ ràng là chuyện viết không dễ dàng như nàng tưởng. Vừa đi đến đầu hẻm, Tâm đã giật
mình. Có ai đứng đấy. À! Bá Cường! con người mà Tâm đã quên mất từ ban trưa đến giờ. Người
mà tương lai có lẽ sẽ gắn bó nhiều với nàng.
- À! anh Bá Cường, đứng đây lâu chưa? Sao không vào nhà?
Bá Cường có vẻ buồn buồn:
- Anh đang chờ em
Tâm liếc nhanh Cường:
- Chờ em thì vào nhà chờ cũng được, đứng đây mà làm gì?
Cường đáp:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em Chuyện này nói trong nhà không tiện
Tâm bỡ ngỡ
- Vậy à? chuyện gì quan trọng mà bí mật thế? ngay cả mẹ em cũng không được nghe ư?
Cường không nói ra chiều suy nghĩ
- Chúng ta lại đằng kia, được không?
- Ðừng đi xa quá, Hôm nay em mệt lắm đấy, chỉ muốn nghỉ ngơi ngay thôi
Tâm nói rồi đi theo Cường Cả 2 đi bên nhau rất lâu, chẳng ai nói gi cả, Tâm đánh tiếng trước
- Anh bảo là anh có công việc quan trọng muốn nói mà?
Câu nhắc nhở của Tâm làm Cường bối rối:
- Vâng...vâng...Ã! chuyện là thế này. Lúc gần đây anh cảm thấy là giữa chúng ta có cái gì không
ổn Chúng ta như chẳng hợp nhau.
- Vậy ư? em thì không thấy...
Tâm đáp nhưng cũng thấy câu nói vừa rồi của mình không trung thực
- Vì em không có thời gian nghĩ đến.
Tâm hỏi
- Hay là tại anh quá mẫn cảm
Cường lắc đầu:
- Không, sự thật là vậy đó. Tâm không thấy là sự nhận xét của chúng ta gần như trái ngược nhau.
Từ thái độ đến tình cảm và anh nghĩ nếu cứ để tình trạng này kéo đài thì dễ tổn hại đến tình cảm
chúng ta
Tâm cắn môi suy nghĩ, linh tính cho thấy có sự tan vỡ
- Nếu đúng như điều anh nói, thì cho em xin lỗi Em thật vô tâm, không để ý
- Vô tâm ư? đó không phải là một lý đo đúng. Chúng ta còn chưa lấy nhau đã như vậy rồi, nếu
tiến tới sự việc sẽ ra sao? Vì vậy tốt nhất chúng ta nên tìm nguyên nhân và mổ xẻ!
- Sẽ ra sao là sao? nguyên nhân à? làm gì có?
- Có chứ! Bởi vì trước kia em nào có như vậy đâu
Tâm nhìn thẳng Cường hỏi:
- Vậy thì theo anh , nguyên nhân của vấn đề là gì?
Cường không đáp ngay có vẻ suy nghĩ, Tâm nói tiếp:
- Nếu anh cho là có thì cứ nói ra đi! tôi sẽ không trách nếu anh nói sai Anh biết tính tôi mà
Tâm nói một cách tự tin. Bá Cường có vẻ suy nghĩ lung lắm, nhưng vẫn không lên tiếng, Tâm lại
hỏi:
- Có phải vì chuyện em đi làm không?
Cường gật đầu:
- Gần đúng . Lúc gần đây anh không biết trong công việc hằng ngày của em đã gặp phải chuyện
gì.Tóm lại con người em đã thay đổi, em không còn nhu mì như xưa, mà đụng tí bà bốp chát là
miếng trả miếng.
Tâm nghe Cường nói cười lớn.
- Con người mà, càng lúc càng trưởng thành, vì vậy hành vi, tư tưởng đều phải thay đổi. Vì vậy
anh đừng đem cái em mấy năm trước ra so sánh với bây giờ chứ?
Rồi hạ thấy giọng, Tâm nói:
- Em thừa nhận trên quan điểm và tư tưởng em có thay đổi
- Không phải chỉ tư tưởng và quan điểm thôi, mà cả ngôn ngữ và hành động cũng thay đổi
Tâm hỏi lại
- Thế anh cho rằng em không có quyền tự chủ, tự đo tư tưởng ư? em phải chiều lụy vâng lời,
thuần thục như thế thì còn gì là con người? Bá Cường anh đã lớn rồi đâu phải trẻ con? anh phải
biết không thể yêu cầu một người là anh và em là 2 con người bình đẳng
- Anh có nói là giữa anh và em không được bình đẳng đâu?
Tâm hít một hơi đài, nói:
- Nhưng mà anh lại đòi hỏi em phải thế này, em phải thế kia. Giao thiệp với bạn bè, đi đứng nói
chuyện phải hạn chế
- Ban sáng anh chỉ hỏi em đi đâu, đi với ai. Ðó đâu phải là hành vi ức chế hay can thiệp?
Cường lắc đầu, Tâm đang tay ra nói:
- Thôi được vậy thì em báo cáo anh biết, sáng nay em đến nơi xảy ra cơn hỏa hoạn hôm qua, gặp
một số nạn nhân Cùng đi có Lôi Bình đó đủ chưa?
Cường lại lắc đầu:
- Ý anh không phải như vậy, anh chỉ muốn biết em đi đâu, để đỡ phải lo lắng thôi
- Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của anh. Nhưng anh nên nhớ là em đã là người lớn. Em biết tự lo
cho bản thân. Cần gì phải quan tâm chứ?
Cường thở đài:
- Anh biết nhưng chẳng hiểu tại sao anh cứ có cái cảm giác không yên tâm
- Anh nói vậy là sao?
- Anh cũng không biết. Có điều anh hết sức tán đồng chuyện làm của bọn Thế Nghi. Ðính hôn
rồi, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn
Tâm cười
- À! Lại cái màn kịch này nữa. Em hỏi anh này chuyện đính hôn nó thể hiện được điều gì chứ?
ngay cỏ khi kết hôn rồi vẫn ly hôn được cơ mà? cái quan trọng ở đây là sự tin cậy thôi
Cuối cùng Bá Cường đành nói thật:
- Thú thật anh chẳng đám tin em chút nào.
Câu nói của Cường làm Tâm giựt mình . Sao lại vậy? quen nhau đã hơn một năm rồi mà vẫn
không tin cậy nhau. Thật vô lý, nếu nói vậy thì còn gì để nói nữa? Tâm nói:
- Ðiều anh vừa nói làm em bất ngờ, em thật thất vọng không ngờ anh lại cư xử với em như vậy
Cường nhìn Tâm:
- Ðó là cảm xúc thật của anh, anh không giấu điếm gì cả. em buồn anh xin lỗi em
Không khí căng thẳng, nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Tâm nói:
- Thôi để em quay về
Bá Cường phân vân , nói:
- Ba Tâm, thật ra anh cũng không ngờ, tính em lại cứng cỏi như vậy hôm nay chuyện chúng ta
nên đừng lại ở đậy đúng không?
Tâm mềm giọng:
- Không hẳn là như vậy, nhưng dù gì cũng cảm ơn anh. Anh đã nhắc nhở để em nhìn lại
- Em có thấy là em khác xưa không?
- Không! Em chỉ cảm thấy là...thôi, hôm nay em nệt quá chúng ta quay về đi. Chuyện gì để khi
khác nói tiếp. Thời gian còn dài mà
Bá Cường gật đầu
- Thôi được, để anh đưa em về
Cường đưa Tâm về đến tận cổng, Tâm hỏi:
- Lên nhà ngồi chơi một chút nhé
- Thôi khỏi! khuya lắm rồi- Cường đáp và có vẻ không vui lắm -- ngày mai anh có việc phải đến
Ðài Nam sớm
Tâm hỏi:
- Anh đi Ðài Nam mấy hôm lận?
- Chắc có lẽ 3 hôm
- Vậy thì khi nào về nhớ điện thọai cho em nhé
Tâm nói rồi chúc
- Ði chơi vui vẻ!
Cường chỉ cười không đáp, rồi quay người bước nhanh, lẫn vào màn đêm.
Tâm khép cổng lại, bước lên lầu Lòng không biết buồn hay vui, chỉ có một linh cảm lờ mờ. Bá
Cường đã đi ra khỏi cuộc đời nàng
Ðiều đó chẳng biết có đúng hay không?
Lôi Bình ngồi trên thảm chăm chú đọc báo. Duyệt báo mỗi ngày gần như cái thú của chàng. Vừa
đọc vừa so sánh cách viết, góc độ bình luận, quan điểm của mỗi tờ đều có cái khác nhau, cái hay
của nó. Và dựa vào đó, Bình có thể thay đổi lối viết để bài viết của mình sinh động, hoàn mỹ
hơn. Chức năng nghề nghiệp là lẽ sống của Bình. Bình chẳng hề để ý đến cái phô diễn bên ngoài.
Vì vậy lúc nào người ta vẫn thấy Bình trong chiếc áo Pull, quần Jean bạc màu và đôi giày Ađiđas
thể thaọ có một đứa bé trai khoảng 3 tuổi, đang ngồi gần Bình chơi tròn sắp hình, chiếc Tivi gần
đấy đang mở mà đã hết giờ phát hình, nên phất ra tiếng rè rè át cả tiếng máy lạnh. Nhà không
vắng người, nhưng chẳng có tiếng người. Lôi Bình đọc xong tờ báo cuối cùng, ngẩn lên. Ðứa bé
vẫn chơi sắp hình một mình, chẳng buồn để ý đến ai, hình như nó đã quen sống như vậy rồi.
Bình chau mày, một chút bất bình, chàng gọi
- Thế Vy ơi! Thế Vy đâu rồi?
Có tiếng đàn bà từ trong phòng ngủ vọng ra
- Làm gì ồn ào như vậy? gọi gì gọi hoài!
Lôi Bình nhíu mày:
- Mở truyền hình không xem, rồi bỏ mặc bé Trụ ở đây vào trong ngủ. Em làm mẹ như vậy ư?
Người đàn bà tên Thế Vy từ trong phòng ngủ bước ra trong chiếc áo ngủ, mặt tr'et đầy kem
đưỡng đa, tay chân cũng vậy, cằn nhằn:
- Anh làm gì như nuốt phải giấm vậy? ti vi thì đã hết đài, thằng nhỏ đang chơi một mình, có ai
quấy rầy gì anh đầu?
Lôi Bình nhìn vợ nhăn mặt, Thế Vy tiếp tục nói:
- Suy nghĩ coi, anh là chồng là cha làm gì? người suốt ngày ở tòa soạn, ôm lấy mấy cái phóng
sự , tin tức biết có báo chứ đâu biết tới nhà? Về tới nhàhồn vẫn để đâu đâu. Anh chỉ mới là
trưởng phòng phóng viên thôi mà, chứ đâu phải chủ báỏ làm gì như bán mạng vậy
Lôi Bình thảm nhiên:
- Tại tôi yêu nghề
- Yêu nghề ư? bỏ đi cho tôi nhờ. Có làm cho lắm người ta cũng nào có tăng lương cho anh? Nếu
trước đây chúng ta chẳng có một số tích luỹ ở Mỹ, thì với cái lương bổng của anh đó, chưa hẳn
là đủ để trả tiền nhà
Lôi Bình cười nhạt:
- Người ta lương thấp hơn anh một bậc, còn đủ nuôi sống cả gia đình nữa là, chỉ tại em xaì sang
thôi!
Thế Vy cãi lại:
- Người ta khác,tôi khác. Tôi không có quen cái chuyện đi chợ một đồng đường, hai đồng mỡ, 3
đồng raụTôi không quen cuộc sống cực khổ như thế!
Lôi Bình bất mãn:
- Thế Vy, em nên nhớ đây là Ðài Loan chứ không phải ở Mỹ, sống đừng có se sua quá.
- Tôi se sua đua đòi quá ư? Chỗ nào anh chỉ xem. ! tháng đi shopping một lần, sang HongKong
chơi hai lần là đã hoang phí rồi ư?
- Nếu em mua sắm hàng bình thường không nói, đằng này phải xài hàng hiệu, mà lại lựa tòan
mác hãng thời trang nổi tiếng của Pháp mỗi bộ gần cả ngàn Mỹ kim.em mặc vậy ở đây, người ta
nhìn cũng nào biết, vậy không phải là lãng phí à?
Rồi Lôi Bình lại bồi thêm:
- con người ta đẹp đâu chỉ cần một bộ quần áọ mà còn đòi hỏi những yếu tố khác nữa chứ?
Thế Vy nhún vai:
- Tôi thích là tôi mặc, đâu cần ai bình phẩm? mà anh cũng cần phải nhớ chuyện tôi thích mặc đẹp
đâu phải đợi đến lúc lấy anh rồi mới có đâu?
Lôi Bình chau mày, chàng không hiểu tại sao từ ngày về nước đến giờ, Thế Vy lại thay đổi
chóng váng như vậy. Trước kia ở Mỹ, Vy là cô gái dịu dàng, thân tiết. Còn bây giờ lại kiêu kỳ
như một công chúa. Lôi Bình cười nhạt:
- Anh quên em là một thiên kim tiểu thơ
- Anh định châm biếm tôi ư?
- Ðó là sự thật! một sự thật mà anh cần phải kiêu hãnh!
Lôi Bình nói và rồi để giảng hoà, chàng dịu giọng
- Thế Vy, anh không hề bực đọc chuyện em ăn mặc thế nào. Tình trạng kinh tế của chúng ta
cũng không đến đỗi nào nên cũng không sao, co điều anh muốn em đành nhiều thời giờ hơn một
chút cho bé Trụ đạy đỗ nó
Thế Vy không chịu kém:
- Bé Trụ thì sao? Nó vẫn bình thường. Mà không lẽ anh là cha, anh lại không có trách nhiệm gì
với nó ư?
Lôi Bình nhức đầu:
- Tại sao chuyện gì em cũng đổ cho anh cả vậy?. Chúng ta là vợ chồng chứ đâu phải kẻ thù?
- Ðúng, nhưng mà tại sao anh cứ gây rắc rối cho em? anh chứ lo chuyện của anh, còn chuyện của
tôi thì mặc tôi
Lôi Bình bực quá, nói:
- Thế Vy, em có biết mình đang nói gì không?
Thế Vy nhướng mày:
- Ðương nhiên là biết mình nói gì chứ? Lôi Bình anh đừng có khiêu khích. Tôi hiện cũng có
nhiều điều không hài lòng đây
Lôi Bình sa sầm nét mặt:
- Em không hài lòng điều gì? anh có để em thiệt thòi gì đâu?
Thế Vy nhướng mày:
- Em không thích cuộc sống thế này. Cuộc đời chẳng có gì vui cả. Ngày ngày cứ đánh mạc
chược, đi vũ trường, xem hát, coi tivi cán phèo. Em muốn trở lại Mỹ thích hơn
Lôi Bình cười nhạt:
- Về Mỹ ư? em đừng tưởng mình là người Mỹ mũi lõ. Ðương nhiên là anh biết em có quốc tịch
Mỹ rồi, nhưng gốc gác của em là ở đâu? Từ xứ Ðài Loan này ra đó. Nghĩa là em vẫn là người
Ðài Loan da vàng mũi tẹt. Có sang Mỹ ở vẫn là da vàng mũi tẹt thôi
Lời Lôi Bình làm Thế Vy đỏ mặt
- Anh có nói thế nào thi `nói, em vẫn không thích cái xứ Ðài Loan chán ngắt này.
Lôi Bình nhìn Thế Vy:
- Vậy sao lúc ở Mỹ vẫn nghe em nói chán?
Thế Vy cãi lại:
- Cái chán ở Mỹ khác cái chán ở Ðài Loan. Dù gì ở Mỹ vẫn hơn
Và đề nghi.
- Anh Bình! hay là mình trở về Mỹ đi. Ở đấy anh có thể tìm một việc gì nhè nhẹ làm. Bên đấy
lương bổng cũng cao hơn. Tờ báo cũ của anh bên ấy họ vẫn chừa chỗ chờ anh cơ mà
Lôi Bình lắc đầu:
- Anh chưa có ý bỏ đây ra đi. Anh hiện hài lòng với công việc mình đang làm. Ở đây anh được
trọng dụng
Thế Vy trợn mắt:
- Anh chỉ lý luận càn. Bây giờ em hỏi anh có đi hay không đi?
Lôi Bình cương quyết:
- Không đi! anh thấy ở đây làm việc cho quốc gia mình có ý nghĩa hơn là làm việc cho bọn mũi

- Ðừng có đở kịch anh hùng hào hiệp. Tờ báo ở đây không có anh , công việc vẫn chạy anh đã
đánh gía mình cao quá đấy
Thế Vy nói với giọng châm biếm, Lôi Bình lắc đầu, cảm thấy vợ mình càng ngày càng trở nên xa
lại
- Anh không hề tự đánh giá mình. Có điều anh thấy mỗi người đều có gía trị riêng. Ðược phát
huy cái gía trụ của mình là điều đáng tự hào, anh không muốn lãng phí cơ hội
Trong khi Thế Vy lại nói:
- Còn em thì lại thấy ở đây em như bị chôn vùi trong tẻ lạnh, sống chẳng một chút thú vi.
- Nếu vậy thì em đi làm đi?
Thế Vy cười lớn rồi nói
- Ði làm à? cái nghề thiết kế thời trang ư? ở cái xứ Ðài Loan này có biết thời trang là cái quái gì
chỉ giỏi nghề sao chép, ăn cắp kểu đáng của các nước Âu, Mỹ, nhật....sống ở đây em chẳng có
đất dụng võ. Em chẳng làm được gì đâu
Lôi Bình hỏi lại:
- Em chưa ra nghề sao biết là không?
Thế Vy nhúm vai:
- Em chẳng có hứng thú. Vả lại em mà có thiết kế ra chưa hẳn có ngươì đủ tiền mua
Lôi Bình cười:
- Em đã đánh gía mình cao quá rồi. Em sợ là tài em thiết kế của mình siêu quá nên người ta
không có tiền mua mặc, vậy sao em chẳng tự thiết kế cho chính mình mặc mà mua hàng hiệu của
các nhà thiết kế Âu châu Chẳng lẽ em thừa nhận tài mình thua họ.
Thế Vy là người không bao giờ chịu thua, bào chữa:
- Thiết kế cho chính mình mặc chẳng hiệu quả mấy, chí của em là ở đường 5 NewYork kia, em
chi thách thức cỡ hiệu "Houston"Ăn thua cỡ đó thôi.
- Anh tin em có tài năng cỡ đó đi, nhưng mà muốn làm gì thì cũn gphải hành động. Khi nào em
bắt đầu? ngày maỉ ngày mốt hoặc năm nay hay sang năm?
Thế Vy nhún vai:
- Lúc nào muốn thì em sẽ làm, anh không cần bận
Lôi Bình liếc qua bé Trụ đang chơi
- Anh đâu có bận tâm gì đâu, anh chỉ sợ là bé Trụ chẳng được ai chăm sóc
Thế Vy trợt mắt:
- Anh Bình! anh thay đổi tính tình tự bao giờ vậy? bổn phận em đâu phải vú em? nếu anh không
bằng lòn g thì cứ đưa bé Trụ về cho mẹ ruột anh lo cho nói đi
- Em đừng quen em là mẹ bé Trụ nhé!
- Mẹ rồi sao? chẳng lẽ là nô lệ? thôi anh đừng nói nhiều hãy lo chuyện báo chí cuả anh đi
Lôi Bình lắc đầu, thuận tay bế bé Trụ lên:
- Nào! Trụ con, lại đây với cha. Tối rồi con đi ngủ nhé? ngủ sớm mới khoẻ đấy
Bé Trụ mở to mắt nhìn cha, nói:
- Dạ, cha ơi cô con cũng nói như vậy đó
- Vậy thì con phải ngủ sớm đi, để chủ nhật này cha đưa con đi sở thú chơi, chịu không? mình đi
xem con khỉ nhé?
- Không không chịu đâu, con thích con cọp hơn cơ
- Ðược vậy thì coi cọp vậy, con ngủ ngon nhé
Lôi Bình đặt con lên giường, bé Trụ nói
- Chúc cha ngủ ngon
Bé Trụ là đứa bé ngoan ngõan. la con trai nhưng nó rất đặc biệt, nó có óc độc lập rất cao, có thể
ngồi chơi một mình không quấy rầy người lớn. Lôi Bình thích con chỗ ấy
Lúc Lôi Bình quay lại phòng khách thấy Thế Vy vẫn còn ngồi đó, Lôi Bình nói:
- Sao em chưa đi ngủ đi? Xài kem cao cấp cho nhiều mà chẳng có sức khỏe thì cũng vô dụng, đa
không đẹp đâu
Thế Vy nói
- Kệ tôi!
Năm nay Thế Vy chỉ mới 28 tuổi, nhưng cuộc sống quá sung túc, lại
ở không nên khá đầy đặn, điều này khiến Thế Vy đang lo âu
Lôi Bình lại trêu chọc:
- Anh nói thật đấy, ngủ sớm cho khoe?
- Ðược rồi. Anh gắng mà lo thân anh, ban ngày đi cày còn hơn cả trâu, thì tối mới đưỡng sức
- Ðúng đấy, sáng nay anh đã vì chuyện cô Tâm chạy mấy vòng rồi cãi lộn với ông Tổng biên tập,
sợ nhất là chuyện cãi lộn nó làm hao sức lắm
Thế Vy vừa nghe nói đến tên cô Tâm đã nhạy cảm
- cô Tâm là aỉ một nữ ký giả à?
Lôi Bình ngồi xuống:
- Ðúng rồi. Ðó là một cô gái đầy nhiệt tình có năng lực tiếc một điều là thiếu kinh nghiệm nên dễ
đụng chạm sơ sót
- Ðụng chạm, sơ sót?
- Vâng, một tin tức sốt đẻo chỉ riêng nhà báo mình có. Ðúng là ngon ơ rồi, nhưng vì xử dụng hơi
vội vàng, thành thử đưa đến kết quả trái ngược
Thế Vy nhìn Lôi Bình:
- Chuyện sai trái của cô ta thì để cô ta gánh có liên can gì đến anh chứ?
Lôi Bình nhún vai:
- Em quên tôi là gì của cô ta ư? cấp trên vì vậy cái sai của cô ấy anh cũng phải có trách nhiệm
thế Vy nghi ngờ:
- Anh có vẻ nhiệt tình với cô ta hơn là người khác
- Sai rồi, với ai anh cũng vậy thôi
- Vậy mà em tưởng, vì cô ta là nữ ký giả đuy nhất trong phòng nên được mọi người nuông chiều
hơn
- Trái lại thì có, anh nghiêm khắc hơn, khó chịu hơn, vì thú thật anh như có thiên kiến với phái
nữ, nhất là những người cùng nghề
- Thế cô ấy bây giờ thế nào?
Thế Vy hỏi, Bình thật thà:
- Phải công nhận là cô Tâm chẳng kém một nam ký giả nào cả, có khi còn hơn
Thế Vy càng nghi ngờ
- Em chưa thấy anh ca ngợi ai nhiệt tình vậy
- Với ai cũng vậy thôi
- Em nghĩ là rồi đường công đanh của cô ấy sẽ rộng mơ?
- Chuyện đó cũng bình thường, cô gái này không có những khuyết điểm mà các cô gái khác
thường mắc phải
Thế Vy nhìn chồng:
- Anh nói sao? Phụ nữ chúng tôi thường có khuyết điểm? anh nói vậy là sao?
- Anh không quơ dữa cả nắm
Lôi Bình chỉ nói vậy rồi yên lặng, định quay lại phòng ngủ thì nghe Thế Vy nói
- Cái cô nữ ký giả đó có phải là cô mà mình đã gặp trong buổi đạ hội đính hôn của Thế Nghi
không?
- Ðúng là cô ấy
Thế Vy tò mò
- Người có vẻ đầy cá tính đấy, còn cậu thanh niên đi theo có phải là bạn trai cô ta không?
Bình đáp:
- Có lẽ
- Có lẽ sao được Phải hay không thôi chứ
- Làm sao anh biết chuyện riêng tư của người khác? thôi ngủ đi , để không mai anh lại đậy muộn
Nhưng Thế Vy vẫn tò mò, hỏi:
- Anh Bình này, anh mỗi lần đi làm phóng sự với cô Tâm, chắc cô ấy phải ngồi phía sau cho anh
đèo chứ gì?
- Dĩ nhiên rồi, vậy mà cũng hỏi. Không lẽ để cô ta chạy bộ theo sau?
Thế Vy có vẻ khó chịu:
- Làm cấp trên như anh cũng sướng, đi đâu cũng có người đẹp theo
- Em nói vậy là sao?
Rồi Lôi Bình thở đài:
- Anh thấy thì...em cái gì cũng được cả, chỉ có tính hay ghen, như vậy không tốt đâu, thay đổi đi
- Thế còn anh? anh có thay đổi được cái thay độ kẻ cả của anh không? mà bắt kẻ khác thay đổi
- Anh mà kẻ cả ư?
- Còn gì nữa. Cả cố chấp và chủ quan
Lôi Bình nhìn Thế Vy rất lâu, rồi không biết nghĩ sao, chụp lấy Thế Vy kéo về phía phòng ngu?
- thôi lên giường ngủ đi, cứ nói mãi không biết đến bao giờ mới xong. Mai anh còn phải đi làm
nữa
Thế Vy vẫn không buông tha
- Này hỏi thật, cái con bé Tâm kia có thầm yêu trộm nhớ anh không?
- Chuyện đó làm sao biết được
Rồi Lôi Bình quay đầu qua bên kia ngu?
Lúc đến sở làm thì Lôi Bình hòan toàn biến thành một con người khác. Xông xáo nhiệt tình khi
làm việc, trần tư nghĩ ngợi đắn đo khi phán đóan. Lôi Bình là con người lúc nào cũng đi trước
đồng nghiệp trong việc làm, nhiều lúc tỏ ra rất yêu đời. Và quả thật hôm nay, Bình có vẻ yêu đời
thật, bởi vì người đàn bà tâm thần kia cuối cùng rồi cũng chịu nhập viện sau khi thú nhận trận
hoả hoạn kia la đo chính ta bà gây ra, Ðiều đó có nghĩa là bài viết của Tâm là thật, không phải
chuyện bịa đặt. Nhờ vậy mà mọi chuyện được minh oan, và ông chủ nhiệm đã đặt biệt gọi cả hai,
Lôi Bình và Tâm vào văn phòng, sụt sịt khóc, Lôi Bình hỏi:
- Cô Tâm làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe ư?
Tâm chỉ lắc đầu nói:
- Không, tôi không sao cả.
Rồi vội vã bỏ đi
Thái độ của Tâm là Bình ngạc nhiên. Tâm phải vui mới phải. Tại sao? Bình lắc đầu. Con gái là
vậy đó thật khó hiểu thôi kệ đợi một ch'ut xem sao, nếu đi làm phóng sự mà vẫn thế thì Bình
phải hỏi cho ra lẽ. Tâm đã trở vền bàn làm việc nàng đang viết một bài chuyên đề. Thái độ làm
việc thật cần mẫn, chẳng thèm để ý đến chung quanh. Lôi Bình ngồi bàn gần đó cứ chăm chú
nhìn về phía Tâm, chờ đợi. Ðiện thoại reo Bình tiếp máy mấy lần, chẳng có tin gì quan trọng,
không cần phải đích thân đi. Có điều Bình rất ngạc nhiên, không hiểu Tâm viết cái gì mà lại viết
lâu như vậy và rồi không dằn được. Bình đứng lên đi rảo ra phía sau Tâm định xem Tâm viết gì,
chỉ thấy trang giấy đầy nét nguyệch ngoạc chứ chẳng có chữ gì cả. Bình chợt nổi nóng kéo Tâm
đứng đây, chẳng nói chẳng rằng lôi ra ngoài, trước ánh mặt ngạc nhiên của Kiều Phong và các
đồng nghiệp khác giữa hai người có điều gì vậy? Tâm cũng ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn
theo Bình. Họ đi thẳng xuống đưới nhà vào quán cà phê
- Ngồi xuống!
Bình kéo ghế ra lệnh cho Tâm ngồi xuống bàn
- Nào nói đi chuyện gì xảy rả tôi đã làm gì để cho cô giận cơ chứ?
Bình lại hỏi giọng to tiếng khiến những người ngồi bàn bên đảo mắt qua nhìn. Tâm bực đọc
nhiều thứ khiến nàng bực đọc nhưng vẫn yên lặng
- Cô Tâm nói đi chứ? chuyện gì thì cũng phải nói ra chứ?
Tâm cố làm ra vẻ bình thản
- Tôi chẳng hiểu anh nói gì? mà anh có tư cách gì bắt tôi nói ra chứ?
Câu hỏi của Tâm làm Bình lúng túng
- Cô
- Tôi biết, anh là sếp của tôi, nhưng công việc ở sở làm tôi đều hòan thành tốt đẹp, thì anh đâu có
quyền xía vào chuyệb riêng của tôi
- Chuyện riêng ư?- Bình chộp ngay câu nói của Tâm- Tại sao cô đem chuyện riêng tư vào tòa
báỏ điều đó là không hợp lê.
- Tôi không có quyền buồn chuyện tôi ư? anh thật là quá lắm Tôi biết cô nữ ký giả trước vì sao
phải nghỉ việc không phải vì bị ôn g thử thách mà vì đã gặp phải một người điên
Tâm nói lòng đầy tức giận nên không kềm chế được:
- một người điên ! anh biết không? ngày thường còn co thể chịu đựng được, đến lúc nổi cơn làm
sao chịu nổi ai lại chịu làm thuộc cấp cho một người điên chứ. Lôi Bình tôi nói anh điên đó
- Cô Tâm! cô thật là....
Tâm vẫn chưa hạ cơn giận
- Anh Bình! tôi nói anh đấy. Anh là thằng điên! bấy lâu nay tôi còn nhịn nhục, còn bây giờ anh
có nói gì tôi cũng không nghe, tôi xin nghỉ việc đây, anh hãy đi chọn một phóng viên khác đi
Lôi Bình có vẻ bất ngờ:
- Cộ...
Tâm đứng bật đậy
- Anh khinh thường phụ nữ chúng tôi. Tôi không muốn đứng trong hàng ngũ của anh nữa. Anh
giống như một tên mọi chưa biết văn minh là gì. Nói xong chẳng đợi Bình phản ứng. Tâm bỏ đi.
Nhưng Bình nhanh chân hơn, bước tới ghì Tâm lại Bình phải ứng vì sơ. Tâm bok? đi chứ không
hề có ý khác. Tâm tái mặt, xấu hổ trước đám đông
- Anh..ạnh...
Lôi Bình nhìn thẳng vào mắt Tâm
- không được phép đi Tôi không đồng ý để cô đi khi mọi việc chưa rõ ràng. Cô phải đứng lại
nghe tôi nói hết đã chứ. Mọi ánh mắt đổ đồn về phía hai ngườị họ nghĩ đây là sự đôi co giữa hai
tình nhân, nên càng hiếu kỳ hơn
- Anh có buông tôi ra không nào? nếu không tôi la lên bây giờ?
- Cô đứng yên tôi sẽ buông cô ra
Lôi Bình nói, mặt kề đát mặt Tâm. hơi thở nóng bỏng gần như phả vào mặt Tâm dịu giọng
- Anh buông tôi ra tôi mới ngồi xuống được chứ
Lôi Bình nới lỏng vòng tay. Tâm ngồi xuống ghế
- Anh làm vậy ai mà chịu nổi, cái hành vi gần như điên cuồng. Anh lôi tôi từ văn phòng làm việc
ra đây rồi mọi người sẽ nghĩ sao, nói sao?
Lôi Bình cau mày
- Người ta muốn nói sao mặc họ, tôi không cần
- Nhưng tôi cần, tôi là con gái anh hiểu chứ?
Tâm nói, Bình tỉnh bơ
- Nhưng tôi hành động thẳng thắn không hề có dụng ý, cô đừng có nghĩ sai
- Anh tưởng anh quanh mình chính đại là người khác hiểu ngay ư? tôi là một thuộc cấp của anh.
Anh làm gì cần phải suy nghĩ, đừng quan tâm nhiều quá đến tôi, người ta dễ hiểu lầm
- Tôi không quan tâm ai cả.
- Tôi cũng mong là như vậy, mong là anh cư xử với gôi giống như mọi người khác
Lôi Bình suy nghĩ, rồi gật đầu
- thôi, tôi hiểu rồi.
Thật ra thì ban nãy ông chủ nhiệm báo cho mời hai người vào văn phòng là để giải thích, xin lỗi
và sau cùn gca ngợi sự can đảm của cả hai trong công việc. Chuyện đó đúng ra phải làm Tâm vui
và hãnh điện, đằng này... Tâm nói:
- Anh lúc nào cũng gây rắc rối cho tôi
- Nào đâu có! tôi chẳng hề muốn như vậy
Tâm nói:
- Không ư? anh hay xem thường phụ nữ
Lôi Bình nhún vai
- Không hề tôi rất quan tâm đến một câu nói
"Anh đừng bao giờ xúc phạm đến một phụ nữ vì coi chừng, có thể ngày maị cô ấy sẽ là vợ của
sếp anh"
- Nhưng thật ra tôi đã bị anh gây phiền phức rất nhiều
Lôi Bình cười:
- Tôi ư? làm cô bực mình? nhưng đó nhiều khi lại là cách khiến cô phát huy được hết nội lực
Tâm suy nghĩ Câu nói vừa rồi của Bình cũng đúng có thể là Bình không ác ý. nhưng cái hành vi
vừa qua của Bình là không chấp nhận được Lôi Bình như hiểu điều Tâm nghĩ, nói
- Cô Tâm tôi nghĩ là cô đừng nên có cách phán đoán hẹp hòi của phụ nữ thường tình thế
- Nhưng tôi vẫn là đàn bà con gái cơ mà
- Ðồng ý, nhưng côkhông phải loại đàn bà con gái tầm thường
- Anh so sánh tôi với ai vậy?
Lôi Bình lặng yên một chút
- Với bà xã tôi đấy
- Mỗi người đàn bà mỗi vẻ, anh không có quyền so sánh như vậy
- Thôi được bỏ chuyện đó qua một bên đi. Tôi hỏi cô tại sao ban nãy ở phòng Chủ nhiệm ra cô
lại khóc
- Ðó là chuyện riêng của tôi
Lôi Bình suy nghĩ rồi cười nói
- Ban trai Trình Bá Cường của cô mấy hôm nay chẳng thấy gọi điện thoại đến?
- Anh rõ là nhạy cảm. Bá Cường đã đi về miền Nam mấy ngày qua
- Coi như tin điều cô nói đi. Tôi bây giờ mệt quá
Tâm đã hết giận bông đùa
- Vậy anh co cần để tôi đưa về không?
- Bỏ việc để bị chủ nhiệm "luộc"à?
Tâm sực nhớ ra, nhìn lại đồng hồ nói
- Tôi cũng quay về văn phòng đâỵ có điều anh có bổn phận phải nói rõ cho các sư huynh đồng
nghiệp tôi biết về những hành động ban nãy của anh , đừng để tôi bị mất mặt
Lôi Bình lắc đầu:
- Tụi đồng nghiệp ư? đừng lo họ không nghi ngờ đâu. Họ còn đề nghi. Kiều Phong tán tỉnh cô cơ

Tâm đỏ mặt
- Họ nói đùa đấy!
- đương nhiên là đùa chớ nếu không Vương Bồi Ðệ đã đeo đính
- Vương Bồi Ðệ.
- À, đấy là cô người mẫu - Lôi Bình nói rồi thêm - làm ký giả cần phải có ba đầu sáu tay để biết
hết mọi sự việc
- Ðể ăn cho nhiều nữa chứ?
- Ăn thì tùy, tôi không đám ăn của mấy ông làm chính trị đâu. Cao lương mỹ vị đấy nhưng ăn
nhiều mắc quai
- Có nghĩa là anh chỉ thích ăn cơm của bà xà nấu thôi?
Câu nói đùa của Tâm không ngờ làm Bình kém vui
- Ðại Thế Vy không giống các cô gái khác đâu. Cô ấy là con người qúy phái, không bao giờ đi
vào nhà bếp cả.
Tâm bối rối:
- Xin lỗi nhé, tôi vô tình không biết
Lôi Bình cười nhạt:
- Không sao đâu, vì đó là sự thật. Nhưng không biết cô có nghĩ hẳn là ngày xưa vì tôi nghèo quá,
muốn đổi đời nên mới cưới con gái nhà giàu không?
- Không?
- Ðương nhiên rồi, Lôi Bình này nào phải kẻ hèn Ðâu có chuyện hạ mình như vậy?
Tâm gật đầu đồng tình, Lôi Bình hứng chí hỏi
- Này Giang Ba Tâm. cô có muốn nghe chuyện đời xưa của tôi không?
Tâm cười:
- Ðó là một tiểu thuyết kỳ tình lãng mạn ư?
- Kỳ tình tai hoạ thì có
Lôi Bình nói rồi đứng đậy. Tâm đứng theo
- Kể đi
- Thôi để lần sau, bao giờ ở không sẽ kê?

Bình nói và cả 2 cùng sóng bước trở về toà soạn


Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp, Tâm thường thức rất khuya. Mỗi ngày nếu không viết một bản
tin, địch vài trang sách và Tâm phải đọc. Không bao giờ Tâm, chợp mắt trước 12 giờ. Hôm nay
Tâm vẫn còn đọc quyển "The crash of 79"Quyển sách lúc đầu đọc hơi khô khó nuốt nhưng càng
đọc càng bị cuốn hút. Tâm đang đọc chợt nghe có tiếng gõ cửa, nàng ngạc nhiên nhìn đồng hồ.
12 giờ đêm, giờ này mẹ còn chưa ngu? Tâm đặt sách xuống
- Có chuyện gì vậy mẹ? sao chưa ngủ đi?
Người mẹ có vẻ ngập ngừng
- À!...Cũng chẳng có chuyện gì... có điều mẹ thấy lại sao thấy hơn một tuần rồi mà Bá Cường
không thấy đến? Tâm nghe hỏi mới sực nhớ ra. Cường nói là đi xuống miền Nam có mấy hôm,
vậy mà...quả là một tuần rồi.
Người mẹ lặp lại:
- Không phải ư? Bá Cường là đứa tốt. Giữa một con đã có sự trục trặc? hẳn là lỗi ở con nếu đúng
thì hãy làm lành với nó đi
Tâm cố nén sự xúc động trong lòng nói
- Mẹ nói gì vậy? Giữa con và Bá Cường có gì đâu? chẳng qua vì anh ấy đi công tác ở miền Nam
mà chưa về thôi
Người mẹ nghi ngờ:
- Đúng vậy chứ?
Tâm cười:
- Con đối mẹ làm gì? tối hôm đó khi đi làm về, chúng con đã gặp nhau và giảng hòa rồi
người mẹ chau mày suy nghĩ rồi cười nói:
- Con thật là...Sao chẳng nói cho mẹ biết sớm? Mẹ nói thật con biết nhé. Tính con nóng nảy làm
sao. Đụng một tí là hét. Bá Cường nó hiền mới chịu được con, nhưng con cũng cần dịu lại một
chút mới được
Tâm cười:
- Tính nóng nảy của con có từ bụng mẹ cơ
- Đừng có nói vậy. Trước kia con có vậy bao giờ. Mẹ thấy từ lúc con đi làm. con đổi tính. Cường
nó cũng thấy như me.
Tâm cãi lại:
- Con nào có thay đổi gì đâu? con vẫn vậy cơ mà? tại sao ai cũng bảo con thay đổi
- Sự thay đổi thường thường bản thân đâu thấy chỉ có người chung quanh mới nhận ra thôi
- Mẹ thấy con thay đổi thế nào?
- Con cư xử với Bá Cường khác hẳn, chẳng ngọt ngào như xưa, gặp là hay cãi nhau. Mẹ nghĩ hẳn
con cũng thấy điều đó. Có phải là con muốn xua đuổi nó không?
- Mẹ, sao mẹ lại quan trọng hóa vấn đề như vậy? con chẳng có ý gì cả.
Người mẹ lắc đầu:
- Nếu không có thì thôi, nhưng con cũng cần nhớ rằng tìm được một người bạn tốt rất khó, chừng
để xổng mất con a.
Tâm cười:
- Ca;i quan niệm năm mươi năm trước đâu còn hợp thời mẹ a. Torng thời đại hiện tại gái trai
bình đẳng. Đàn bà con gái không nhất thiết phải có tấm chồng để nương tựa có sự nghiệp và
được độc lập không phải là hay hơn không?
Người mẹ tròn mắt ngạc nhiên:
- ở đâu con học được cái tư tưởng kỳ quái đó? đàn bà mà không chồng thì đâu phải đàn bà nữả
sự nghiệp chỉ là phu.
Tâm cười:
- Mẹ nói gì lạ vậy không có chồng không được gọi là đàn bà ử vậy là gọi cái gì?
Người mẹ giận dữ
- không biết, nhưng mẹ và cả cha nữa cấm con con không được không có chồng
Tâm cười lớn:
- Trời ơi! sao mẹ lại làm to chuyện vậy Nếu con mà không có chồng, con cũng nào có bắt cha mẹ
nuôi con đâu? mẹ nói chuyện gì mà nghe buồn cười quá
- có gì đâu mà buồn cười. Nếu Bá Cường giận không đến đây thì con điện thoại kêu nó đến, mẹ
có chuyện muốn nói với nó
Tâm có vẻ không vui:
- Mẹ chuyện của con để con lo, mẹ đừng chen vào. Mà mẹ định gặp Bá Cường nói chuyện gì?
chúng con là bạn nhau, mẹ đừng bày chuyện để người ta cười con nhé
- Tâm! sao con lại nói vậy? mẹ chỉ muốn phụ giúp cho chúng con chứ đâu phải hạ nhục con đâu?
tình cảm giữa con và Bá Cường đâu phải dễ gầy đựng được. Tại sao con có thể nhẫn tâm phá hết
- Mẹ sao mẹ lại suy nghĩ đơn giản vậy? nào phải quen đứa con trai nào là phải lấy ngay hắn cho
bằng được Vả lại Bá Cường nào có ngỏ ý là sẽ cướio con đâu?
Người mẹ nghi ngờ:
- Vậy chớ bọn bây quen nhau để làm gì? mấy năm qua mẹ thấy con chỉ chơi với một mình Bá
Cường thôi.
- Mẹ quan niệm hẹp hòi quá đi mất. Bạn trai thì cũng là bạn như bạn gái nếu mẹ muốn, ngày mai
con sẽ gọi mấy thằng nữa đến cho mẹ xem.
Người mẹ giật mình:
- Tâm! con nói gì vậy? con...
- Mẹ ạ thời đại bây giờ khác hẳn thời xưa rồi chuyện có bạn trai cũng bin`h thường . Phụ nữ đã
được khai phóng. Nếu mẹ muốn con sẽ đưa về đây một lô bạn trai cho mẹ xem
Người mẹ nhạy bén:
- Có phải là anh chàng..ạnh chàng Lôi Bình gì đó không?
Tâm nhảy nhỏm lên
- Mẹ! sao mẹ lại nói thế? Lôi Bình không phải là bạn trai con mà là sếp con đấy
Người mẹ thở ra:
- Mẹ thấy con thay đổi. Mẹ biết là phải có vấn đề. Có phải là con đã có bạn trai khác rồi phải
không?
- Mẹ muốn con phải trả lời thế nào đâỷ bởi vì mẹ biết không, cái tiếng bạn trai ngày xưa và bây
giờ ý nghĩa nó khác nhau cả mẹ a.
Tâm nói, nhưng người mẹ không buông tha:
- Con nói đi, hắn là aỉ tên gì?
Tâm nhỏm đậy:
- Mẹ làm gì có chuyện đó? con đến toà soạn để làm việc chứ không phải đến đó để kết bạn đâu?
- Như vậy có nghĩa là bây giờ con có nhiều bạn trai ư?
Tâm không chịu được nói:
- Thôi được rồi, được rồi. Để mai con gọi đây nói cho Trình Bá Cường, nếu anh ấy đã về thành
phố, con sẽ biểu anh ấy đến cho mẹ nói chuyện được chưa?
- Con nói vậy là sao? không lẽ mẹ không thương con mẹ muốn hại con à?
- Ý con không phải như vậy, nhưng mà...ồ mẹ! con biết phải nói thế nào co mẹ hiểu đâỷ con biết
là mẹ quan tâm đến hạnh phúc đời con. Con cảm ơn mẹ nhưng xin mẹ hiểu cho là chuyện tình
cảm phải đo chính mình giải quyết chứ không ai giải quyết hộ cho được
- Nhưng con nhắm con tự giải quyết được chứ?
Người mẹ hỏi, Tâm khẳng định:
- Sao lại không hở me. Con biết hạnh phúc con nằm ở đâu và con biết mình phải làm gì nữa là
Người mẹ đành nói:
- Thôi được mẹ biết chuyện này không thể ép nhưng con nên nhớ là lúc nào mẹ cũng muốn con
được hạnh phúc
Tâm nắm lấy tay mẹ.
- Con biết mà mẹ con đã trưởng thành biết tự lo cho mình mà
- Mẹ cũng mong là như vậy
- Vậy thì mẹ hãy đi nghỉ đi
Tâm nói người mẹ trợn mắt
- Con đuổi mẹ ử thôi được nhớ sáng mai gọi đây nói cho Bá Cường chắc chắn cậu ấy đã về rồi
đấy
- Vâng mẹ yên tâm, con thật tình không hiểu. Bá Cường đã dùng gì để mua chuộc mẹ vậy?
Người mẹ trước khi đi nói:
- Chẳng có ai có thể mua chuộc người mẹ cả, trừ người đó có thể mang lại được hạnh phúc cho
con của bà ta
Tâm cười:
- Mẹ nói nghe văn chương đáo đê?
Người mẹ cũng cười và bỏ đi ra ngoài
Ba Tâm rất rõ tình cảm của mẹ đành cho mình. Người mẹ nào lại chẳng thương con? có điều
chuyện tình cảm là chuyện riêng của 2 ngườị chẳng ai sắp đặt được cả, nhất là ở thời đại mới
này. Thế hệ của mẹ và của nàng cách nhua những 30 năm. Khoảng cách khá lớn nên sự cách biết
nền tư tưởng cũng lớn.

Tâm lắc đầu, khép cửa lại định lên giường nằm, thì chuông điện thoại ở phòng khách reo vang.
Tiếng reo trong đêm vắng thật to, khiến cả me. Tâm chưa kịp rời phải sửng sốt
Bà bước nhanh tới cầm ống nghe lên
- Alộ..ờờ...đợi một chút nhé
rồi quay qua Tâm
- Tìm con đấy
Tâm cũng bất ngờ
- Tìm con à? ai vậy? Vâng tôi là Giang Ba Tâm đâỵ xin lỗi ai ở bên kia đầu đây ạ?
- Giang Ba Tâm đấy ư? Tôi đang ở trạm điện thoại trước hẻm nhà cô đây, cô có thể ra ngoài một
chút không?
Giọng nói của Lôi Bình. Tâm giật mình. Có chuyện gì mà tìm Tâm trong lúc nàỷ giọng nói lại có
vẻ rất khẩn trương. Tâm ngần ngừ
- Ra ngay bây giờ ử chuyện gì vậy?
- Thì cứ ra đi, tôi đợi cô 5' đấy!
Lôi Bình nói như ra lệnh, không hiểu sao Tâm như bị thôi miên, chẳng thể cưỡng lại được Liếc
nhanh về phía me. Tâm hạ thấp giọng nói:
- Vâng, 5' nữa em sẽ ra
Me. Tâm vẫn còn đứng đấy, nói:
- Ai vậy? sao giờ này lại gọi Làm ký giả đâu phải lúc nào cũng trực 24 tiếng đồng hồ sao con
không khước từ chớ?
Tâm giả vờ:
- Mẹ ở tòa soạn có chuyện gấp cần con đến ngay mà? đi một chút cũng đâu có gì? cao lắm một
tiếng đồng hồ sau con sẽ quay về. giờ này con cũng nào có ngủ được đâu?
Người mẹ lắc đầu, thở ra:
- Nếu sớm biết thế này mẹ đã không để con làm nghề ký giả. Cứ nửa đêm nửa hôm phải đi thế
này. làm sao mẹ yên tâm cho được
Tâm mặc áo vô, nói
- Mẹ yên tâm, nhà báo có cho xe đến rước, chẳng cógì xảy ra đâu
- Vậy ử vậy thì con mau mau mà quay về nhé
- Dĩ nhiên là con phải quay về chứ chẳng lẽ còn đi đâu? thôi mẹ đi ngủ đi khỏi đợi cửa, con có
chìa khoá riêng mà
Nói xong, Tâm vội vã bước xuống lầu.Trước mặt Tâm Bình vẫn quần Jean áo Pull, có điều thái
độ rất thiểu não, Tâm hỏi
- Có chuyện gì vậy, anh Bình?
Bình nhìn Tâm yên lặng một chút hỏi:
- Có thể cùng tôi đi uống bia được không?
Tâm bất ngờ nhưng nhìn thái độ của Bình không hiểu sao nàng lại mềm lòng, không nghĩ ngợi gì
cả, Tâm nói:
- Thôi được
vừa nghe Tâm đồng ý, Bình vội vã quay đầu đi trước. Tâm lặng lẽ theo sau. Nhìn thái độ của
Bình Tâm hiểu là anh chàng đang bị một cú "sốc"rất nặng. Đương nhiên là mặt riêng tư, vì vậy
Tâm không muốn hỏi ngay
Xe gắn máy của Bình đậu ngay đầu hẻm. Bình phóng lên và quay ra sau chờ Tâm. Tâm cũng yên
lặng leo lên. chiếc xe rồ ga phóng tới trước
Trời đêm lạnh, nhưng ngồi sau xe Bình, Tâm lại có cái cảm gíac ấm áp quen thuộc Cả 2 đến một
quán ăn đêm. Bình gọi 2 ly bia một cách tự nhiên, không cần biết là Tâm có uống được không
Bia được bưng ra, Bình không mời, bưng ngay lên đánh ực một hơi hết vèo. Tâm vẫn yên lặng
Sau khi cạn ly bia, Bình có vẻ như nguôi ngoai phần nào, anh chàng lên tiếng:
- Xin lỗi, vì đã rủ cô đi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, có lẽ lúc đó tôi thiếu cân nhắc,
nhưng mà chẳng hiểu sao, khi gặp chuyện bực đọc khó chịu là tôi nghĩ đến cô ngay
Tâm nghe vậy thấy xúc động, trấn an
- Nhưng lúc đó tôi chưa ngủ mà
Bình thở đài:
- Tôi muốn xin lỗi lần nữa. Có điều trong lúc buồn mà có cô bầu bạn là tôi thấy an ủi rất nhiều,
tôi hết buồn ngay
Tâm thăm đò:
- Chuyện công hay chuyện tư?
Bình lắc đầu:
- Chuyện tự chớ chuyện công từ nào tới giờ tôi có gặp gì trở ngại
Tâm cười:
- Chuyện tư mà làm anh thiểu não như vậy ư?
Bình chỉ thở đài:
- Tôi chịu thua. Tôi chịu là không làm sao hiểu được đàn bà
Tâm ngạc nhiên, nhưng hiểu ra có lẽ là giữa Bình và vợ có điều gì không vui một sự xung khắc?
chứng mình những lời đồi đại của bạn đồng nghiệp là đúng sự thật?
Bình thấy Tâm yên lặng, hỏi:
- Sao cô yên lặng? chẳng hiếu kỳ, chẳng hỏi han gì cả ư?
Tâm cười:
- Có chuyện gì phải hỏi anh gọi tôi đến đây đương nhiên là phải tự khai ra rồỉ đúng không? anh
Bình cứ nói đi,có thể tôi còn giúp được anh đấy
- Chẳng ai giúp được đâu, cô có biết không. Thế Vy bắt tôi phải từ chức ở đây quay về nước Mỹ.
Tôi không chịu thế là xào xáo Cả ngày gặp nhau chẳng có lúc nào yên cả tình thần tôi suy sụp
đầu muốn vỡ tung ra
Tâm ngạc nhiên
- Vậy anh gốc ơ? Mỹ ư?
- Sai rồi, chúng tôi bắt đầu từ Đài Loan sang Mỹ đu học rồi quay trở lại Đài Loan
- Thế....Thế sống ở đây, chị ấy có điều gì không thích?
Tâm hỏi, Bình nhăn mặt:
- Đủ thứ không thích, phải nói là cô ấy đã mất gốc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nước Mỹ thôi
Tâm thăm đò:
- Có thể là chị ấy chỉ muốn đi đu lịch thăm lại nước Mỹ thôi?
Bình cười:
- Đu lịch ử cô sai rồi. Cô có biết hiện nay mỗi tháng cô vợ tôi sang Hong Kong mấy lần không?
chuyện đi xa với cô ấy là bình thường, đằng này..tôi biết cô ấy muốn làm khó tôi, kiếm chuyện
với tôi
Tâm hỏi:
- Vậy có nghĩa là anh không ưa nước Mỹ ư?
Bình có vẻ kích động:
- Tôi không phủ nhận chuyện ơ? Mỹ hàng hóa đồi đào, đời sống tiện nghi nhưng ở đó là nước
của người ta, mình sang đó làm gì? vả lại hiện nay ở đây tôi thấy việc làm của mình có ý nghĩa,
ít ra mình cũng đóng góp phần nào cái công sức của mình có Tâm gật đầu, thán phục cái thái độ
cái tinh thần đân tộc của Bình, Tâm hỏi:
- Thế giữa 2 người không thỏa hiệp được ư?
- Chúng tôi ai cũng giữ vững lập trường của mình, và tôi nghĩ nếu cô ấy muốn cứ một mình quay
lại bên ấy
Tâm chau mày:
- Như vậy đâu được? rồi còn con của anh? tính sao?
- Con trai tôi ho. Lôi, đương nhiên sẽ đi theo tôi!
Lôi Bình nói, Tâm lắc đầu:
- Đôi lúc phải mền lòng một chút. Ai cũng cứng rắn làm sao giải quyết được sự việc? Bé Trụ nó
rất cần mẹ nó
Lời của Tâm càng làm Bình bất mãn:
- Từ nào đến giờ cô ấy nào có ngó ngàng đến nó đâu?
- Đâu thể nói như vậy được. Người mẹ lúc nào cũng là me. Trẻ con có nó thiên tính, nó cần mẹ
không ai thay thế Đừng vì sự nóng giận nhất thời mà làm đổ vỡ tất cả.
Bình có vẻ suy nghĩ, một lúc sau nói:
- Có lẽ là lúc đó tôi cũng hơi quá bất bình
- Nếu anh biết vậy thì hẳn không còn chuyện gì rồi chứ?
Tâm nói nhưng Bình vẫn lắc đầu:
- Với tôi thì không có chuyện gì nữa, nhưng còn Thế Vỷ nhường cô ấy một bước là cô ấy lấn
thêm một bước, không lẽ tôi phải sống mãi thế này ư?
Tâm đùa:
- Thôi anh cứ đọc thánh kinh đi
Bình tự nhiên cầm ly bia còn lại ở phía Tâm lên, nốc tiếp:
- Tôi bỏ đạo từ lâu rồi. Tôi như một kẻ vô thần. Đó có phải là điều đáng xấu hổ không?
- Còn biết xấu hổ là còn cứu được
- Vậy thì chủ nhật tới chúng ta cùng đến nhà thờ nhé
Bình cười nói, nhưng Tâm nghiêm chỉnh
- Anh nên đi cùng với vợ anh
Lôi Bình cười nhạt
- Đi với bà ấy à? Mai bà ta lại đi Hong Kong rồi, cô biết không? cả tháng lương của tôi không đủ
để bà ta sắm một chiếc áo mới
- Áo gì mà mắc dữ vậy?
- Hàng hiệu! hàng của mấy tay thiết kế chuyên lừa gạt phụ nữ ngu xuẩn để lấy tiền đấy
Cách dùng từ của Bình để nói về các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, làm Tâm phì cười:
- Anh phải thấy hãnh điện vì có được người vợ có óc thẩm mỹ và biết ăn mặc chứ? thú thật với
anh tôi đốt lắm nên không thưởng thức được mấy kiểu thời trang lạ mắt bây giờ
- Tôi thì chỉ thấy mình sắp xuống địa ngục tới nơi! Lôi Bình nói và gần như bình thản trở lại
Tâm thấy vậy đứng đậy
- Thôi tôi phải về đây
Lôi Bình cũng vui vẻ đứng đậy:
- Vâng! nhưng về giải thích thế nào với gia đình đi chơi với bạn trai ư?
Tâm cười đùa:
- Phải nói là đi uống rượu chứ?
Lôi Bình nhún vai:
- Lần sau mà thế này nữa, mẹ cô sẽ giết tôi mất!
- Không những thế còn đốt cả toà soạn nữa.
Trong giờ làm việc, Lôi Bình lúc nào cũng ồn ào, nhanh nhẹn nhưng hay quát tháo chẳng nể
nang ai cả. Bình phân biệt rất rạch ròi thế nào là chuyện công, thế nào là tư. Ngay hôm sau, khi
trở lại văn phòng, Bình vẫn là ông sếp như thường ngày, và Tâm cũng không bận tâm nhiều
chuyện đó, Bình ở một chút rồi đi.
Buổi chiều công việc khá nhàn, Kiều Phong hôm nay cũng không có ra ngoài, mọi người có vẻ
rỗi rảnh khi không có mặt Lôi Bình.
Kiều Phong chợt đề nghị với Tâm:
- Sư muội này. Bọn mình đi đạo một vòng đi!
Tâm cười:
- Hôm nay anh có vẻ gan cùng mình nhé, không sợ sếp "luộc"à?
Kiều Phong nhún vai:
- Lo gì! Lôi đại gia đã lên phi trường đưa vợ đi chơi rồi!
Một đồng nghiệp khác đóng góp:
- Sếp có con vợ thật hết biết. Tôi có vợ như vậy chắc đã treo cổ tự tử từ lâu.
Tâm lắc đầu:
- Nói gì nghe dễ sợ vậy? Tôi đã gặp chị ấy rồi, rất dễ thuong!
Kiều Phong góp ý:
- Cô chỉ nhìn thấy bề ngoài chứ Đđại Thế Vy xưa nay nổi tiếng ngang nguọc. Chẳng hiểu Lôi đại
gia chúng ta làm sao có thể chịu cưới.
Một đồng nghiệp khác -- Trần Gia Toàn nói:
- Mấy người lạ không, thế mới gọi là ái tình chứ.
Rồi mọi người cười "ồ", không khí hết sức vui vẻ.
Kiều Phong suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi thấy thì Lôi đại gia chúng ta đến sở làm việc thế này hẳn có nguyên đo. Chắc có lẽ là để
quên nồi buồn g/đ chứ gì?
- Nói vậy chuyện g/đ Lôi Bình lục đục là có thật?
Trần Gia Toàn nói, nhưng Tâm cãi lại:
- Làm sao các người biết g/đ người ta lục đục? Đđuong sự khai ra ư?
Nhưng Trần Gia Toàn nhún vai nói:
- Vậy mà cũng đòi làm ký giả. Chức năng nghề nghiệp là gì? Phải biết suy luận. Nếu không thì
về nhà bán đậu phộng rang có lý hơn.
Kiều Phong cắt ngang:
- Đđừng tin hắn nói đóc.
Rồi cầm máy ảnh lên quay qua Tâm:
- Sao có đi với tôi không?
- Nhưng anh đi đâu mới được chứ?
- Đđến hội Phù Luân. Hôm nay chẳng có tin tức gì sốt đẻo đành phải đi nhặt tin hoạt động xã
hội. Ở không cũng chẳng làm gì.
Tâm lắc đầu:
- Vậy thì em không đi đâu, đến mấy chỗ đó chán chết.
Kiều Phong nói:
- Vậy thì cô trực văn phòng nhé, bao giờ sếp quay về, cô báo cho tôi biết.
Kiều Phong đi rồi, Tâm cũng không thích tán gẫu với những người còn lại trong phòng, nên cố ý
cầm sách lên đọc. Nhưng mới đọc được nửa trang thì điện thoại bên bàn Lôi Bình reo.
Tâm cầm ống nghe lên, bên kia đầu đây là giọng của Bá Cường.
- Alô! Có cô Giang Ba TâM ở đấy không ạ?
Tâm vui vẻ:
- Anh Cường đấy ư? Tôi đây. Về từ lúc nào vậy?
Giọng Bá Cường không được tự nhiên lắm.
- Về đã được ba hôm nay. Nghe bác gái nói, Tâm muốn tìm tôi à?
Tâm ngạc nhiên:
- Tôi ư?
Vậy là me. Tâm đã can thiệp vào chuyện riêng của nàng nữa rồi, Tâm hỏi tiếp:
- Mẹ tôi đã gọi điện thoại cho anh à?
Bá Cường cũng có vẻ ngạc nhiên:
- Vâng, vừa sáng sớm là bác gái đã gọi điện thoại đến sở tìm anh, lại còn đặn là chiều đến dùng
cơm tối nữa.
Ba Tâm lúng túng.
- Nhưng mà mãi đến mười giờ khuya tôi mới tan sở lận?
- Đđiều đó anh biết. Vì vậy, nhờ Tâm chuyển lời đến bác gái là chiều nay tôi bận không đến
được.
Tâm thắc mắc:
- Vậy sao anh không đích thân nói lại với mẹ tôi?
Bá Cường chỉ nói:
- Anh nghĩ là Tâm trực tiếp báo cho bác hay là tốt hơn vì bác ấy là mẹ ruột Tâm mà.
Tâm đáp nhanh:
- Thôi được, nếu anh muốn vậy tôi sẽ nói. Còn chuyện gì nữa không?
Bá Cường hỏi:
- Mà Tâm có tìm tôi không chứ?
Tâm chợt thấy tự ái, đáp nhanh:
- Không có.
- Vậy mà nghe bác gái nói là Tâm tìm tôi. Hoặc có thể tôi đã nghe lầm. Vậy xin lỗi nhé, không
làm phiền Tâm nữa đâu.
Tâm bực đọc:
- Anh Cường, anh nói vậy là sao? Ai chọc mà anh lại nổi quạu như vậy, nói gì nghe chẳng vô.
- Tôi chẳng có ý gì cả, xin lỗi.
Rồi cúp máy, Tâm thấy bực bội vô cùng. Bá Cường sao lại có thể trẻ con như vậy. C`on mẹ nữa.
Không dằn được cơn giận, Tâm quay số gọi về nhà. Nguoì mẹ vừa bắt máy lên hỏi ngay:
- Alô! Tâm đấy ư? Cường nó gọi điện thoại cho con không vậy? Mẹ có mời nó tối nay dùng
cơm, con có thể sắp xếp về sớm một chút không?
Tâm không nén được tức, nói to:
- Mẹ thật là kỳ cục. Tại sao mẹ lại làm như vậy? người ta sẽ coi con ra gì chứ?
Người mẹ ngạc nhiên:
- Ba Tâm, con sao vậy? Tại sao lại khóc? Bá cường nó có đến tìm con không?
Tâm mím môi, cố nén cảm xúc:
- Bá Cường có gọi điện đến, bảo con chuyển lời với mẹ là hôm nay anh ấy bận, không thể đến
dùng cơm được.
Người mẹ ngạc nhiên:
- Sao kỳ cục vậy? có phải là hai đưá lại cãi nhau không?
- Không có!
- Thế tại sao? Con nói thật cho mẹ nghe đi.
- Nói thật gì? Chẳng qua vì Trình Bá Cường không muốn đến dùng cơm của me. Mẹ đã làm
chuyện bao đồng chẳng hay ho tí nào.
Người mẹ không tin:
- Không thể như vậy được. Hay là con nghe không rõ? Đđể mẹ gọi điện thoại hỏi nó xem?
- Mẹ! Nếu mẹ còn gọi điện thoại cho anh ấy nữa, thì con sẽ không về nhà, sẽ không là con gái
của mẹ nữa đâu.
Câu nói của Tâm làm người mẹ giật mình.
- Tâm, con nói gì vậy?
- Con nói với mẹ là nếu muốn thấy mặt con thì từ đây đừng có nhắc đến ba chữ Trình Bá Cường
trước mặt con nữa. Coi như con chưa hết biết đến người đó.
Người mẹ sợ hãi:
- Thôi được rồi, được rồi, mẹ không gọi đây nói nữa. Con đừng có xúc động quá đáng, chuyện gì
từ từ sẽ tính.
Ba Tâm cứng rắn.
- Nếu mẹ không gọi điện thoại nữa thì chẳng có chuện gì để bàn. Mẹ thấy đấy, mẹ đã làm chuyện
chẳng hay ho gì cả, khiến con trở thành trò cười thiên ha. Tại sao mẹ không nghe lời con?
Chuyện của con để con một mình giải quyết được rồi.
Người mẹ có vẻ hối hận:
- Tất cả chỉ vì mẹ muốn tốt cho con thôi, mẹ muốn giúp đỡ con.
Tâm thở ra:
- Có nhiều vấn đề chỉ người trong cuộc mới giải quyết được, mẹ hiểu không? Có muốn giúp
cũng giúp không được.
- Thôi được rồi, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện con nữa. Bá Cường có gọi điện thoại đến mẹ
cũng không bắt. Cái con người đó thật là không biết điều. Mẹ chưa xử tệ với cậu ta bao giờ mà?
Ba Tâm nói:
- Chuyện đó chẳng đính đáng gì đến biết điều hay không, con chỉ mong rằng từ đây về sau mẹ
đừng có đính líu vào là được rồi.
- Thôi mẹ biết rồi. À... Hôm nay con định về sớm không?
Tâm đáp:
- Nếu chẳng có việc gì, chắc con sẽ về sớm!
Rồi gác máy, nhưng khi Tâm ngẩng đầu lên thì đã gặp ngay Lôi Bình ngồi trước mặt, với ánh
mắt như đùa cợt làm Tâm nổi sùng:
- Nghe trộm điện thoại của người khác là một việc làm kém đạo đức đấy.
Lôi Bình cười:
- Chỗ này là chỗ ngồi của tôi, tôi không thể không ngồi, còn lỗ tai lại mọc trên đầu tôi, các người
nói to quá, tôi đâu thể khôNg nghe?
Tâm trợn mắt, nhưng rồi chịu thua, Lôi Bình hỏi:
- Có chuyện gì mà vừa khóc vừa hét vậy? Thái độ ban nãy của cô thật dữ dằn. Có phải tay Bá
Cường đó chọc giận không?
Tâm hừ một tiếng nói:
- Cái tay đó và tôi khôNg còn một sự liên hệ nào nữa.
Bình cười tự nhiên:
- Nghĩa là đã chia tay? Hết màn thứ nhất?
- Cái gì mà hết màn một?
- Cô có xem phim khôNg? Mà tay Bá Cường kia đã làm gì khiến cô cắt đứt liên hệ vậy?
- Sức mấy mà anh ta đám!
Tâm chỉ nnói thế rồi yên lặng, Bình lại tò mò hỏi:
- Hình như ban nãy cô đâu phải nói chuyện với Bá Cường?
- Đđúng! Tôi nói với mẹ tôi.
- Ồ! mẹ cô cũng có vai trò trong chuyện đời tư của cô ư?
Bình gheọ, Tâm trợn mắt:
- Đđừng có nói năng thất đức như vậy? Mẹ tôi chẳng qua chỉ muốn giúp đỡ anh ta hàn gắn lại
với tôi.
- Giúp anh ta à? Bộ cô giận thật sao? Đđàn bà rõ là khó hiểu được. Tôi nói có đúng không?
Tâm nhìn Bình, anh chàng đang nói chuyện của mình hay chuyện anh ta vậy? Tâm hỏi:
- Chi. Vy đi rồi ư? Vợ anh đấy!
Nghe nhắc đến vợ, nụ cười trên môi Bình biến ngay.
- Cô nhắc chi để tôi mất vui thế?
- Vậy thì xin lỗi!
Lôi Bình suy nghĩ một chút nói:
- Tôi cũng sai. Đđúng ra không nên đem chuyện người ra giễu cợt. Chuyện tôi, tôi cũng đâu lẩn
tránh được phải không? À, đúng rồi, cô ấy đi rồi, nhưng tôi không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm, có
điều sự thoải mái chỉ có tính cách tạm thời. Cô ấy là vợ tôi, rồi cô ta sẽ quay về. Và sự thất đó
không thể nào thay đổi được.
Tâm nhìn Bình:
- Có nghĩa là tối qua hai người vẫn chưa làm lành?
- Thế còn cô? Cô và Bá Cường có dễ làm lành không?
Tâm hết cười, như vậy là giữa Tâm với Lôi Bình, cả hai phải chăng là đồng bệnh tuong lân?
Sau khi đứt khoát được với Bá Cường, có thể coi là như vậy đi, Tâm cảm thấy tinh thần như sảng
khoái hơn. Đđó là một chuyện kỳ la. Nhiều lúc Tâm băn khoăn không hiểu trước kia chuyện giữa
nàng và Bá Cường có thể gọi là tình yêu chăng?
Tinh thần sảng khoái thì công việc hiệu quả hơn. Tâm đã viết đuoc. hai bài chuyên đề thật xuất
sắc, đến đô. Lôi Bình còn phải khen. Tâm nghĩ Bình quả là có lý, con gái mà vướng chuyện yêu
đuong, dễ bị phân tâm nên trước kia Tâm làm sao viết hay cho được?
Về nhà, Tâm cũng không thường nghe mẹ nhắc đến tên Bá Cường nữa, chắc có lẽ chuyện Bá
Cường hôm trước từ chối đến dùng cơm còn làm mẹ giận.
Tâm vừa viết xong một bản tin nhỏ, thì Lôi Bình bước tới bàn ra lệnh:
- Chuẩn bị, năm phút nữa xuất phát. Mục tiêu: một nhân vật quanh trong vừa mới đến Đđài Bắc.
Tâm vừa nhìn lên thì Lôi Bình đã bỏ đi, Tâm biết đây là lệnh. Nàng vội vã thu đọn đồ đạc vào tủ,
lấy ví, giấy bút, máy ảnh rồi đứng đậy đi ra.
Lôi Bình đã ngồi trên xe gắn máy chờ. TÂm vừa ngồi lên yên sau là xe chạy ngay. Chiếc xe chạy
thẳng đến nhà hàng Viên Sơn.
Lôi Bình vừa ngừng xe là bỏ chạy vào trong ngay, Ba Tâm lục đục theo sau.
Bên trong tình hình yên tĩnh, Tâm nghi ngờ:
- Anh có lầm không? Ở đây có gì?
- Chắc chắn là khôNg, tin tức rất đáng tin cậy.
- Thế nhân vật đó bây giờ ở đâu?
- Cô đứng đây đợi, tôi sẽ quay lại ngay.
Nói xong, Bình bước ngay đến quầy tiếp tân trao đổi với cô quản lý điều gì đó rồi quay lại:
Lôi Bình kéo tay Tâm đi và nói.
- Nào theo tôi. Tôi đã tìm ra rồi.
Vào đến thang máy, Tâm vẫn thắc mắc:
- Ông ta là ai vậy? Nhân vật có quan trọng không?
Lôi Bình cười:
- Đđuong nhiên là quan trọng rồi. Vi. Thuọng nghị sĩ Mỹ đầu tiên ghé thăm Đđài Loan từ sau
ngày Mỹ và Trung Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao.
Tâm thật thà:
- Nếu quan trọng như vậy trước khi sang đây, người ta đã có thông báo, vậy thì mọi người đều
biết, đâu có gì sốt đẻo?
- Vậy mà chẳng ai biết mới hay!
Cả hai đến một căn phòng lớn chẳng có gì đặc biệt, chỉ khác một điều là trước phòng có hai
người Mỹ tướng vạm vỡ kiểu FBI đứng canh.
Lôi Bình vội lấy chiếc thẻ ký giả ra rồi tự giới thiệu mình bằng tiếng Anh. Một trong hai anh
chàng kia bước vào trong một lát quay ra, cho phép cả hai vào.
Trên chiếc salon rộng lớn đặt ở phòng khách có một người đàn ông trên đưới năm muoi tuổi.
Lôi Bình tự giới thiệu rồi giới thiệu cả. Tâm, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế trước mặt vi.
Thuọng nghị sĩ.
Tiếng Anh của Tâm rất khá nhưng so với Bình thì kém xa. Vi. Thuọng nghị sĩ nói:
- Thật bất ngờ, tôi chỉ lặng lẽ đến mà các vị cũng hay được.
Lôi Bình đáp:
- Tôi có người bạn ơ? Mỹ về đã đáp cùng chuyến bay với ông, anh ấy biết ông nên báo cho tôi
biết.
- Đđúng là nhà báo có khác, nhạy bén thật, nhưng quí vị có gì muốn hỏi chỉ gói gọn trong ba
muoi phút thôi nhé. Sau đó tôi có hẹn.
- Vâng!
Lôi Bình vội đặt máy ghi âm xuống bàn, rồi bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Ba Tâm lần đầu tiên được dự cuộc phỏng vấn quốc tế, Bình ngoài tiếng Anh lưu loát ra, còn biết
sử dụng cả những thuật ngữ ngoại giao nên rất được vi. Thuọng nghị sĩ kia nể trọng, hai người
thảo luận sự việc rất hợp tác.
Sau hai muoi lăm phút, Bình tự động ngưng lại vì chàng là người biết xử sự, Bình nói:
- Vô cùng cảm ơn ngài Thuọng nghị sĩ, đã đành cho chúng tôi thời gian quí báu và những tư liệu
bổ ích. Chúng tôi xin thay mặt tờ báo chúng tôi trân trọng cảm ơn ông lần nữa.
Vi. Thuọng nghĩ sĩ cười:
- Này, chàng trẻ tuổi, tôi rất thích sự nhiệt thành và cách làm việc nghiêm túc của cậu. Quý quốc
mà có được những phóng viên ưu tú thế này, thì sự nghiệp truyền thông sẽ vô cùng phát triển.
Lôi Bình gật đầu cảm ơn rồi cùng Ba Tâm đi ra ngoài. Ra đến han`h lang, lúc đó mới thấy các ký
giả của báo khác lục đục kéo đến. Tiếc là đã trễ mất một bước, vì vi. Thuọng nghị sĩ kia bận họp
không còn thì giờ để tiếp khách.
Lôi Bình vô cùng sung sướng vì sự chiến thắng của mình, chàng phóng ngay ra xe, nhưng vẫn
cẩn thận bảo Tâm:
- Hãy mở máy ghi âm nghe lại một đoạn băng xem có gì trục trặc không?
Tâm làm theo, Bình lắng nghe có vẻ rất yên tâm, vỗ dùi nói:
- Chúng ta về ngay tòa soạn, địch ngay bài phỏng vấn này. Sau đó cùng đi ăn, coi như mừng
công vậy.
Tâm cười:
- Tôi đi theo đâu có phụ giúp gì, coi như công lao của anh cả chứ?
Lôi Bình lắc đầu:
- Tại cô không biết, có nữ ký giả đi theo bọn Mỹ mới tỏ ra lịch sự hơn. Vả lại cô đi theo thì cũng
coi như một chuyến thực tập.
- Đđi theo chơi thôi, chớ trình độ tiếng anh của em không hiệu quả lắm.
- Tất cả đều phải học. Cô có thể thảo sẵn tài liệu ở nhà, đến đó đọc ra cũng là một cách phỏng
vấn.
Và khi vừa về đến toà soạn, Bình lại cắm cúi làm việc. Cả phòng đều biết đây là giây phút quan
trọng không được quấy rầy Lôi đại gia.
Tâm sau khi cùng đi với Bình về, là rảnh rỗi cứ ngồi phân vân không biết có nên nhận lời dùng
cơm tối nay với Bình không. Đđang nghĩ ngợi, Tâm nghe Bình gọi giật:
- Cô Tâm này, hãy đọc giùm tôi đoạn văn này xem, tôi có địch sát không. Tôi muốn là bài phỏng
vấn phải hoàn toàn mang sắc thái Trung Quốc, không được có hơi hướng kiểu Mỹ.
- Vâng.
Tâm vội đỡ lấy bài báo, đọc và sửa chữa một vài đoạn rồi đưa trả lại cho Bình.
Gần sáu giờ, công việc coi như hoàn tất.
- Cô ở đây chờ, tôi đưa sang ban Biên tập, xong chúng ta đi ngay. Hôm nay không hiểu sao tôi
lại thấy rất đói.
- Hay là tôi xuống lầu trước chờ anh!
Tâm đo dự, chuyện hôm trước đã xảy ra trước mặt mọi người, hôm nay lại nhận lời đi ăn với
Bình? Tâm ngại lời đồn đại không tốt của các bạn đồng nghiệp.
- Không sao đâu! Cô cứ ngồi đây chờ tôi.
Bình nói rồi chạy bay vào phòng biên tập. Mười phút sau chàng bước ra xách tay Tâm một cách
tự nhiên xuống lầu.
Tâm ngại ngùng:
- Anh Bình, chưa đến giờ tan sở mà?
Bình thản nhiên nhảy lên xe:
- Đđừng lo, tôi viết được bài phỏng vấn đặc biệt này, Chủ nhiệm đọc qua là phải giật mình.
Đđáng thuỏng tối thiểu mười ngày phép đấy.
- Nhưng đi với anh thế này, tôi sợ bị người ta đị nghị!
- Sợ gì? Mình quang minh chính đại mà ---Bình nói rồi đề nghị---- Chúng ta đến nhà hàng, vũ
trường nhé?
- Nhà hàng vũ trường? Tôi không biết nhảy!
- Ồ! Chẳng có gì ngại. Tôi cũng chỉ đưa cô đến nhà hàng bậc trung thôi. Ở đấy, vừa ăn vừa xem
tiết mục biểu diễn, có khiêu vũ thì chỉ nhảy những vũ điệu bình thường thôi.
- Nhưng ăn mặc thế này, đến đó được không?
Lôi Bình nói:
- Thì tôi đưa cô về nhà thay áo, rồi đi cũng đâu muộn.
Tâm cười:
- Đđó là ích lợi của việc vợ vắng nhà đấy ư?
- Thôi đừng nhắc đến cô ta nữa.
Bình đưa Tâm về nhà, Tâm thay chiếc váy đài xuống ngay. Người mẹ ngạc nhiên nhưng chẳng
hỏi gì cả. Lôi Bình thì về nhà thay âu phục, cà vạt tuom tất, Tâm nhận xét:
- Tôi thấy thích anh mặc áo Pull, quần Jean hơn, trông có vẻ thể thao.
- Tôi cũng thích thế, nhưng hôm nay phải tỏ ra quan trọng một chút, nhất là đi với người đẹp.
- Anh đã có vợ!
Lôi Bình nói.
- Có vợ rồi không được yêu nữa à?
Câu nói làm Tâm giật mình

Đèn trong nhà hàng khiêu vũ trường mờ tỏa, âm nhạc êm dịu, một khung cảnh hữu tình dành cho
những kẻ yêu nhau. Điều đó khiến Tâm ưa thích. Nàng sợ nhất là đến những nơi đầy các âm
thanh chói tai.
Họ chọn một góc vắng người. Lôi Bình vừa ngồi xuống đã chụp ngay thực đơn.
- Phải tìm món gì ngon thật ngon ăn. Bữa nay không nên nhún nhường, mai có gì tôi đưa hóa
đơn cho toà soạn thanh toán.
- Vậy ăn tôm đi. Món này chẳng sợ lạ miệng.
- Ở đây có món súp cá cũng khá lắm.
- Em không thích ăn cá, vậy cho món súp cải Ý.
Lôi Bình gọi hầu bàn đến kêu bò bít-tết, súp cá, tôm tươi hấp.. Tâm trợn mắt.
- Gọi gì mà nhiều vậy?
Lôi Bình cười lập lại.
- Ăn một lần phải cho đã. Hôm nay vui mà.
Tâm tò mò:
- Hàng ngày anh cũng dùng cơm Tây ư?
Bình lại cười:
- Ăn đủ thứ. Có ăn là tốt rồi, đói là cái gì tôi cũng ăn cả.
Tâm ngại không muốn hỏi chuyện gia đình Bình, nên nhìn quanh rồi nói:
- Không khí ở đây rất ấm cúng, dễ chịu, lần đầu tôi đến đây đấy.
- Chớ Bá Cường chưa đưa cô tới sao?
Tâm khó chịu hỏi lại.
- Tại sao anh nhắc đến tên đó ở đây vậy?
Lôi Bình gật đầu.
- Quen miệng thôi.
Tâm muốn thay đổi đề tài hỏi:
- Lúc nhỏ hẳn anh cũng nghịch lắm.
- Thế còn cô?
Tâm không đáp, hỏi lại:
- Tôi ư? không nghịch, nhưng rất ngang. Tôi chỉ làm những gì tôi thích.
Lôi Bình gật đầu:
- Tôi biết, tôi đã từng bị cô một trận. Lúc đó trông cô giống như bà chằng.
- Tôi mà bà chằng ư? Nếu người ta trước đó không bức hiếp tôi không hung dữ với tôi thì tôi
chẳng bao giờ hung dữ lại cả.
- Tôi hung dữ với cô ư?
- Lúc trước, chứ bây giờ thì không có rồi. Lúc đó mà có súng trong tay thì tôi đã giết anh.
- Dữ vậy ư? Thôi ba6y giờ nâng ly giảng hoà đi. Chuyện cũ bỏ qua hết được chưa?
Và Bình nâng ly lên, chỉ là ruợu bia. Hôm nay Bình hoàn toàn khác hẳn Bình ngày thường. Vui
vẻ, hoạt bát, Bình nốc cạn một hơi, trong khi Tâm chỉ liếm mép.
- Anh uống vừa phải thôi, say đấy.
Bình pha trò:
- Say ư? Chẳng có gì đáng sợ, có cô đưa về mà!
Tâm trợn mắt:
- Đừng có giỡn. Tôi không thể đưa anh về, vì tôi rất sợ người say.
- Vậy hôm nay tôi uống ba ly thôi, được chứ?
- Vâng. Uống càng it' càng tốt.
- Cô khó tánh như bà vợ già, nhưng thôi tôi thua vậy.
Súp đã được mang ra, hai ngươì chậm rãi ăn. Có thức ăn vào bụng, con người như tỉnh táo, bình
thản hơn. Ăn xong, Bình gọi thêm cho mình một ly bia, còn Tâm một ly cam vắt, nhưng Tâm lại
phản đối.
- Tôi không thích uống cam, anh cho tôi một ly bia như anh cũng được.
Bình ngạc nhiên:
- Lạ thật. Thường đi với các cô, tôi thấy thức uống cuối cùng lúc nào cũng là cam vắt. Đó là một
công thức quen thuộc.
- Nhưng cái công thức đó không thích hợp với tôi.
Tâm nói, và uôn'g cạn ly bia. Bình nhìn Tâm ngạc nhiên hơn đề nghị:
- Chúng ta đã no nê rồi, bây giờ làm vài động tác thể dục nhé? Và đưa tay nắm lấy tay Tâm. Hai
người bước ra sàn nhảy.
Âm nhạc như một thứ kích thích. Bên cạnh đó cái không khí của vũ trường. Ánh đèn mờ ảo
khiến hai người như bớt e dè đi, tự nhiên hơn.
Một bản nhạc chấm dứt. Bình không buông Tâm ra thêm bản nhạc thứ hai rồi thứ ba.
Có nhiều sự việc đã xảy ra rất tự nhiên, thời gian bên nhau như kéo hai người xích lại gần. Tay
Bình vòng qua lưng Tâm, đầu Tâm tựa lên ngực Bình. Họ cứ thế dìu nhau theo tiếng nhạc. Hết
bản này đến bản khác, mãi đến lúc đèn trong phòng giảm hẳn, nhạc dứt hẳn, mới trở lại bàn.
Ngồi vào vị trí cũ, cả hai không nói lời nào, thật lâu Bình hỏi:
- Tâm, em nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mặt Tâm đỏ gấc, ánh mắt long lanh.
- Em.. em cũng không biết... Em chưa hề gạp một cảm giác như vậy bao giờ.
Bình nghĩ ngợi, lắc đầu.
- Không hiểu sao cả chính anh cũng chưa hề gặp qua. Phải chăng đây là... là tình yêu?
Tâm nghe đến' hai tiếng đó, cúi đầu thật thấp như thẹn thùng, xấu hổ. Có thể như vậy được sao?
Làm sao được khi mà bên Bình còn có Thế Vy và cả bé Trụ nữa? Tâm sợ hãi lắc đầu.
- Không... không! Không thể như vậy được.
Nhưng Bình đã đưa tay qua nâng cằm Tâm lên.
- Tâm này... Anh nghĩ nếu đó là sự thật thì xin em đừng phủ nhận. Vì phủ nhận là một dối trá tệ
hại nhất.
- Nhưng mà... nhưng mà chuyện đó đâu có thể chấp nhận được?
Bình vòng tay qua người Tâm.
- Tình yêu chỉ có thể có hoặc không, chứ không nói là có thể hay không có thể. Vì đó là cảm xúc
mà con người khó mà khôn'g chế được nếu việc xảy ra.
- Không... không được.
Tâm cố gắng chống trả, nhưng Bình đã kề mặt sát vào mặt Tâm.
- Dù em có nói thế nào, thì với tôi đó là tình yêu, một lần yêu duy nhất.
Bình nói và đặt nụ hôn lên môi Tâm. Tâm hoàn toàn bị băng hoại. Lý trí, sự sáng suốt hoàn toàn
như đi mất. Đến khi nụ hôn kết thúc, dư vị ngọt ngào còn đọng trên môi, lại nghe Bình hỏi:
- Ba Tâm thế nào? Em có thể cho anh biết em đang nghĩ gì không?
- Em cũng không biết, em sơ.
- Anh muốn em nói với anh đó là tình yêu. Nói đi.
Tâm lắc đầu rồi gật đầu thú nhận:
- Có lẽ...
Bình chỉ chờ có vậy, xiết chặt lấy Tâm.
- Em có biết là điều này xảy ra từ bao giờ không hở Tâm?
- Có lẽ từ cái hôm anh đưa em về nhà em, trong lúc em sốt.
Bình gật đầu:
- Anh cũng nghĩ vậy, nhưng mãi sau này anh mới biết.
Sự xác nhận của Bình chợt nhiên làmTâm sợ hãi. Đó là tình yêu ư? Vậy thì tình yêu chẳng đơn
thuần là ly ruợu ngọt. Tâm nói:
- Anh Bình, hãy đưa em về nhà đi.
- Về ư? ngay bây giờ.
- Vâng, khuya quá rồi sợ mẹ lo.
Tâm nêu ra lý do để trốn chạy. Bình hình như cũng căng thẳng.
- Vâng. Để anh đưa em về, chúng ta đi thôi.
Trả tiền xong, bước ra ngoài. Cái mát lạnh của đêm làm họ tỉnh táo phần nào. Bình gọi chiếc
taxi, rồi nói với Tâm.
- Tâm này, sau này dù có thế nào đi nữa thì xin Tâm hãy tin tôi, những lời ban nãy tôi nói đều là
sự thật, tôi đã yêu Tâm điều đó chính tôi nhận thức.
Nhận thức? Vậy thì tình yêu là gi? Yêu nhau? Chẳng sao cả nhưng có thể làm tổn hại người khác
được không?
Trở lại công việc hằng ngày ở tòa báo. Lôi Bình vẫn là con người cũ, vẫn xông xáo lăn xả vào
công việc, nhiều lúc cãi nhau với cồng nghiệp với cấp trên đến
độ đỏ mặt tía tai, chỉ để tìm chân lý. Bình rất hạn chế tiếp xúc với Tâm có chăng chỉ là công việc
hay những cái nhìn bất chợt đằm, thắm
SAu lần tỏ tình của Lôi Bình Tâm lúc nào cũng căng thẳng. Bảo tình yêu chỉ đơn thuần là cả xúc
thì cảm xúc đó thế nào? Nó sẽ mang lại cho ta hoạ hay là phúc
Buổi chiều, Lôi Bình đang cắm cúi viết bài thì chuông điện thoại reo vang. Bình bận nên nhờ
Tâm tiếp máy Bên kia đầu dây la giọng nói đàn bà rất kiêu kỳ
- Cho gặp Lôi Bình đi!
Tâm chưa gặp ai nói điện thoại mà lại bất lịch sự như thế. Nhưng vẫn hỏi
- Dạ xin cho biết qúy danh ạ!
Giọng bên kia đầu dây vang lên:
- Tôi muốn biết la anh Lôi Bình có mặt ở đó không? Sao không nghe điện thoại? Cô là ai mà tiếp
giùm chứ?
Tâm kiên nhẫn xưng danh:
- Tôi họ Giang. Vì ông trưởng phòng bận nên tôi mới tiếp máy. Nếu bà muốn gặp trực tiếp thì
hãy chờ cho một chút
- Cô bảo anh ấy đến nghe điện thoại ngay nhé Tôi không thích chờ đâu
Ba Tâm chau mày, trong khi Bình đã nghe Tâm nói đến ông trưởng phòng biết là gọi mình, nên
đưa tay tiếp điện thoại
- Tôi là Lôi Bình đây, cô là ai?
Thế Vy bên kia đầu dây kêu lên:
- Tôi mới đi có 4 ngày mà anh đã quên vợ mình? là ai ư? Hừ điện thọai cũng không muốn tiếp,
đưa cho cô nào õng ẹo thấy ghét
Bình sa sầm nét mặt:
- Em về từ bao giờ vậy? Nói năng gì chẳng lịch sự tí nào
- Không lịch sự à? Thôi không nói nữa. Anh Bình, mau lên sân bay đón em, nhớ mang theo tiền
đấy
Thế Vy ra lệnh, Bình nghe đến chuyện mang theo tiền ngạc nhiên
- Ðến sân bay ngay lập tức ư? Em không biết là giờ này anh đang làm việc?
Giọng Thế Vy thật khó chịu:
- Làm việc rồi sao? anh phải đón em ngay bây giờ em mang theo không đủ tiền mặt
- Tiền mặt? Phải cần bao nhiêu chứ?
- Em hỏi anh đến không? Bữa nay làm sao vậy Chỉ thiếu có 20 ngàn nữa thôi
- 20000? với em số đó quá nhỏ nhưng nó là cả tháng lương của anh biết không? anh bận lắm,
không đón được đâu
Thế Vy rất tức giận nhưng chẳng biết làm sao đành xuống giọng
- Anh Bình! anh mà không đón thì em sẽ chẳng ra sân bay được đâu
Lôi Bình tỉnh bơ:
- Có gì khó đâu. Quần áo cứ gởi lại đó, mai lãnh ra cũng được cơ mà? em về nhà một mình đi,
anh đang bận việc
Thế Vy giận dữ:
- Anh ác thật! chống mắt ra mà xem nhé!
Rồi gác máy
Lôi Bình cũng gác máy, chậm rãi quay sang nhìn Tâm nói:
- Thế Vy về rồi đấy!
Tâm nói:
- Vậy anh phải đi đón chị ấy, Bài còn lại để em viết phụ cho
Bình lắc đầu:
- Không! để cô ấy bỏ đi cái tính ương ngạnh cứ tưởng trời sinh mình ra để mọi người nuông
chiều.
Tâm cười:
- Sao anh lại nói vậy? chị Vy nào có bắt cả thế giới này chiều đâu? chỉ muốn được một mình anh
chiều thôi. Anh phải đi, chứ không chị ấy kẹt đấy, khó coi lắm
- Cô ấy phải có một bài học
Tâm vẫn cười:
- Tại sao anh cứ thích để người khác bị dạy dỗ? Còn anh? không lẽ anh chẳng có khuyết điểm
sao?
Bình chau mày, rồi nói cộc lốc
- Em đừng có can thiệp vào chuyện riêng của tôi.
Lời của Bình làm Tâm đỏ mặt
- Xin lỗi xem như tôi đã nhiều chuyện vậy
Bình vội khoát tay:
- Thôi thôi, coi như tôi chẳng nói gì cả vậy
- Nếu vậy thì anh đi đón chị Vy đi
Tâm nói. Bình lại trợn mắt
- Không ! cô đừng gây áp lực cho tôi
Tâm lắc đầu:
- Anh đúng là có trái tim bằng đá
- Ðến giờ cô mới biết à?
Bình nói rồi cúi xuống tiếp tục viết
Hôm nay Tâm chẳng có việc gì làm, lại không muốn quấy rầy Lôi Bình, nên đi vào phòng tư
liệu. Tâm nhớ có lần Bình nói là lúc mới quay về nước Bình đã vùi đầu vào phòng tư liệu suốt 2
tuần lễ để đọc các tài liệu cũ có liên quan đến ngành. Ðó là điều cần thiết.
Tâm đã đọc gần 2 tiếng đồng hồ những trang tư liệu gân như lôi cuốn nàngmãi đến khi thấy mỏi
bước ra thì không khí trong phòng phóng viên làm Tâm bối rối. Những đôi mắt tò mò như cứ
đăm đăm nhìn nàng. KHông khí khá căng thẳng. Lôi Bình thì đã đi đâu mất. Trên bàn chàng thì
bản thảo bài viết ban nãy bị vò nát còn để đó. Tâm hỏi:
- Ðã có chuyện gì xảy ra ư? các người làm gì nhìn tôi kỹ thế?
Kiều Phong nhún vai:
- Thế giới đại chiến đến nơi không hay à?
- Vậy à? điểm nóng ở đâu? Trung Ðông? Châu Phi hay Châu Mỹ?
Kiều Phong lắc đầu:
- Cô còn cười được ư? ban nãy cô chẳng có mặt ở đây là may lắm đấy, cô biết chuyện gì đã xảy
ra không?
Tâm ngồi xuống:
- Chuyện gì vậy?
- Ðại thế Vy đại náo!
Kiều Phong nói Tâm chau mày
- Thế Vy đến đây ư?
Kiều Phong chẳng nói bước tới bài Lôi Bình nhặt những mảnh giấy vụn nát lên đưa cho Tâm
xem
- Ðây là chiến tích!
- Chị ấy đã đến đâỷ anh nói thật chứ
Kiều Phong chẳng trả lời thẳng câu hỏi của Tâm chỉ nói
- Ban nãy may là chẳng có cô ở đây. Thái độ bà ấy làm tôi có cảm gíac sống độc thân coi bộ thọ
hơn
Tâm hỏi:
- Tôi có mặt hay không có liên quan gì đến chuyện này?
Kiều Phong nói:
- Không liên quan ư? Người ta đến chỉ với mục đích tìm cô gái họ Giang đã tiếp điện thoại ban
nãy thôi
Tâm nghe vậy lè lưỡi:
- Tìm tôi ư? Thế còn Lôi đại gia ở đâu?
- Gặp hạng đàn bà như vậy, Lôi đại gia cũng phải chịu phép chỉ có cách là lôi cô ta đi, chỉ tội cho
các bài viết này gánh họa
Kiều Phong nói xong dặn dò Tâm:
- Nhưng mà Tâm này. Có thế nào thì phải cẩn thận một chút, đừng có dính líu đến Ðại Thế Vy,
chỉ tổ phiền phức
Tâm chau mày, nhưng lòng cùng đầy căng thẳng
- Giữa tôi với chị ấy đâu có quan hệ gì? tôi có làm gì chị ta giận đâu?
Kiều Phong chỉ lắc đầu:
- Chị ta cứ như là chó điên đấy gặp ai cắn nấy ban nãy cô không oc' đây. Chị ta coi đây như chỗ
không người, vừa to tiếng vừa đập bàn rầm rầm, thật là quá đáng, Tôi chưa thấy đàn bà như vậy
bao giờ
Ba Tâm tò mò:
- Nguyên nhân gì mà bà ta lại làm dữ như vậy?
- Cần gì nguyên nhân Lôi đại gia có lẽ kiếp trước vụng tu nên mới phải gặp một bà vợ như thế
Ba Tâm trợn mắt
- Anh ăn nói giữ mồm giữ miệng một chút. Nếu chẳng có chuyện gì xảy ra thì chị ấy làm sao đến
quậy? Ban nãy tôi nghe điện thoại của 2 người hình như cũng tại anh Bình không chịu ra phi
thường đón vơ.
Kiều Phong lắc đầu:
- Cô ơi! đâu phải muốn thế nào cũng được? giờ làm việc mà bắt chồng nghỉ ngang đi đón ư?
đúng là không hiểu chuyện gì cả. Ðàn bà người nào cũng ngang ngược
- Ðừng vơ đũa cả nắm nhé
Tâm phản kháng, Kiều Phong bỏ đi
Tâm ngồi đó, nhìn những tờ giấy nhàu nát trên bàn Bình. Thế Vy quả ngang ngược. chồng làm
việc mà lại có một chút chức vu. Dù gì cũng cần nể mặt một chút chứ? Tâm đứng dậy, nhặt
những mảnh giấy nhàu đó đem sang bàn mình. Tâm chỉ muốn làm một cái gì đó trong lúc rảnh
rỗi thôi. Những tờ giấy nhàu được vuốt thẳng và xếp lại ngay ngắn thành từng trang một. Tâm đã
làm việc đó một cách tỉ mỉ, đến khi xong tất, giậtmình nhìn lên thì đem đã khuya, mọi người đã
về hết mình nhìn lên thì đêm đã khuya, mọi người đã về hết
Lúc Tâm đứng dậy định về thì có tiếng chân bước vào--Lôi Bình
Tâm luống cuống như người phạm tội bị bắt quả tang, nói chữa thẹn:
- May là chẳng mâ't mảnh giấy nào cả. Ðủ hết đấy
Lôi Bình yên lặng đứng nhìn Tâm
- Sao vậy? Anh chẳng cần những tờ này nữa ư? vậy mà tôi lại khổ công làm
Tâm nói và nhìn lên. Ánh mắt của Bình đầy xúc cảm. Bình như quên cả chuyện đây là tòa soạn
báo, chàn ngắm tay Tâm xiết mạnh, Nghẹn giọng nói:
- Cảm ơn em ... Em có biết là ban nãy anh đã điên tiết đến độ muốn giết chết cô ấy. Anh thật bất
ngờ... Cô ta không biết nể vì anh, kính trọng nghề nghiệp anh. Dám xé nát bài anh viết trước mặt
mọi người
Tâm chìa những trang giấy đã được dán dính lại
- Nhưng bây giờ anh vẫn còn nguyên vẹn bài viết mà?
- Thật anh không ngờ...Nhưng anh phải làm gì để cảm ơn em đây?
- Không cần cảm ơn, hôm nay em rảnh thành thử coi như em đã chơi trò ghép hình vậy
- Cái này khó hơn cả trò ghép hình! Rất cảm ơn em
Tâm chỉ lắc đầu nói:
- - Thôi em đói bụng quá, em đi ăn tối đây!
Bình nói ngay:
- Anh cũng vậy, chúng ta cùng đi nhé
Tâm muốn từ chối nhưng không hiểu sao chẳng lên tiếng
Chủ nhật, bọn nhà báo cũng chẳng được nghỉ, nhưng ở tòa soạn hôm ấy cũng không có việc gì
làm nên đám Kiều Phong ru? Tâm cùng đi xem hát, Tâm đồng ý
Ki chung với các bạn đồng sự sư huynh. Tâm rất tự nhiên Kiều Phong cũng vậy. Phong nắm lấy
tay Tâm đùa nói với chúng bạn
- Này, này. Các người nghe đây, Ba Tâm là bạn gái của tôi, các người cần phải nể mặt một chút
nhé!
- Nói mà không biết xấu hô? Ai là bạn của anh bao giờ?
Tâm phản kháng rút tay lại Phong giả vờ ngạc nhiên
- Sao lại xấu hổ, không tin cô hỏi các sư huynh cô xem. Ai cũng bảo tôi đứng ra cua cô đấy
- Họ nói mặc họ Nhưng tôi coó để mắt xanh đến anh đâu
một tay phóng vei^n khác nghe vậy hỏi
- thế cô đã để mắt xanh đến ai nàỏ tôi chăng?
- Dĩ nhiênlà không phải--Tâm lắc đầu nói--bo&?i vì tôi xem các anh và tôi như nhau. Chúng ta
người cùng phái
Kiều Phong tròn mắt:
- Nói thế là sao chứ? bọn này là đàn ông chứ đâu phải pê để
- Không phải pê đê nhưng chúng ta đều là bạn bè.
Kiều Phong gật đầu:
- Có nghĩa là cô chỉ biết một mình Trình Bá Cường thôi!
Tâm nghe nói giật mình:
- Ai bảo anh vậy?
- Ðừng quen bọn này là ký giả. Nếu cái gì cũng không biết thì quay về nhà bán bánh tiêu bánh bò
hay hơn
- Vậy thì về nhà bán bánh đi, tin mà mấy người nhận được nó đã mất tính thời sự rồi, Trình Bá
Cường đã đi vào quá khứ!
- Thế thì tương lai hay nói gần hơn thì hiện tại là ai?
- Không biết!
Kiều Phong cười rồi hỏi:
- Này, này sư muội, làm ơn cho hỏi nghe, hỏi thì cũng đừng giận nhé Hôm trước lúc Lôi đại
nương Ðại Thế Vy đến đại náo toà soạn Tại sao cứ nằng nặc đòi gặp cho bằng được cô gái họ
Giang là sao?
Tâm nghe hỏi giật mình, có lẽ lúc đó mặt nàng đỏ gấc, chỉ nói:
- Này đừng có phao tin đồn nhảm nhé, bộ muốn tôi xin nghỉ việc ư?
Nhưng Kiều Phong có vẻ nghiêm túc
- Anh là người có lương tâm, chỉ muốn điều tốt cho sư muội thôi. À mà này hình như giữa sư
muội và Lôi đại gia có chuyện gì lộn xộn ư?
Tâm càng lúng túng, chuyện của 2 người đã bị đổ bể rồi ư? vô lý! Tâm lấp liếm
- Làm gì có chuyện đó? Mà lộn xộn gì mới được chứ?
Trần Ðại Trung liếc nhanh về phía Kiều Phong, nói:
- Ðừng có bê chuyện đi quá xa, Ba Tâm này, không biết là cô có để ý không. Lôi đại gia hình
như có một tình cảm khá đạc biệt với cô đấy, bọn này làm ở đây thấy rõ chuyện đó
Tâm biện minh:
- Anh ấy đặc biệt với tôi chẳng qua vì thấy tôi làm việc tốt
Kiều Phong nói
- Không, không hẳn như vậy. Bọn tôi ngồi chung phòng nhận xét chính xác mà. Lôi Bình có cảm
tình đậm với cô, và điều này làm bọn tôi quan tâm
Tâm bối rối:
- Các anh quan tâm ư? chuyện gì chứ?
Kiều Phong vẫn bình tĩnh:
- Cô hẳn biết Ðại Thế Vy là người đàn bà hay ghen, ngay Lôi đại gia mà còn không trị được...Vì
vậy bọn này thấy tránh lửa hơn là phải bỏng lửa
Tâm càng lúng túng hơn
- Bọn này chẳng có gì cả. Các anh đừng hiểu lầm
Trần Ðại Trung là người trực tính
- Cô Tâm này, cô nên nhớ bọn này không phải là đứa trẻ lên ba, cái cách Lôi đại gia cư xử với cô
thế nào, bọn này đều thấy rõ cả
Tâm đỏ mặt:
- Anh nói gì chứ? Như vậy có phải các anh hôm nay rủ tôi ra đây là để nói những thứ này ư?
đừng có đánh gía lầm tôi
Kiều Phong gật đầu:
- Vâng, bọn này rủ cô ra đâu là để trình bày những suy nghĩ của mình Tất cả chỉ vì muốn tốt cho
cô thôI
chứ chẳng có ý bôi bác gì đâu, cô hãy nghĩ xem, cô là sư muội của bọn này, học cùng trường,
bọn này chỉ muốn bảo vệ thanh danh cho cô không muốn cxô bị thân bại danh liệt
Tâm có vẻ cảm động
- Cảm ơn các sư huynh
Kiều Phong tiếp:
- Cái anh chàng Trình Bá Cường kia chẳng có gì xuất sắc, nhưn ít ra cũng chưa bị bận bịu gì, tại
sao cô chẳng tiến tới
Tâm càng bối rối hơn
- Chẳng tại sao cả. Có điều giữa tôi và Bá Cường có những dị biệt khó hoà hợp được, chớ chẳng
phải vì một nguyên nhân nào cả
Kiều Phong đắn đo rồi nói:
- bọn này chẳng có quyền chen vào việc riêng tư của cô nhưng mà làm việc với Lôi đại gia lâu
ngày bọn này biết. Tính của Lôi B`ình rất kỳ quái. Ðã quyết làm việc gì là lao tới làm chẳng cần
nghĩ đến hậu quả Chuyện đó nhiều khi rất nguy hiểm vì vậy bọn này chẳng qua là muốn nhắc
nhở cô
Tâm gật đầu:
- Tôi biết, xin cảm ơn các vi.
Trần Ðại Trung nói vào:
- Nếu đã biết thì tốt, phải công nhận là Lôi đại gia một người đàn ông xuất sắc, có nhiều ưu điểm
Tiếc một điều là anh ấy đã có gia đình
Ro6ì hạ thấy giọng, Trung tiếp:
- Ba Tâm này, cô chưa nghe thấy trong toà soạn đã có tiếng xì xầm rồi ư?
Tâm giật mình:
- Họ nói gì?
- Chuyện của cô vối Lôi Bình nhất là sau cái hôm Ðại Thế Vy đến toà soạn làm om sòm. HỌ còn
đồn là thấy cô với Lôi Bình đi khiêu vũ nữa
Tâm chau mày, quả là giới làm báo có khác, cái gì cũng biết cả Tâm đính chính
- Hôm đó chúng tôi đi ăn mừng cuộc phỏng vấn vị thượng nghị sĩ Mỹ thành công mới kéo nhau
đến nhà hàng ăn. Chứ nào phải hẹn hò gì đâu như lời đồn đãi
Kiều Phong gật gù:
- Lời đồn vẫn là lời đồn. Có điều phải lưu ý để không có thể bất lợi cho bản thân. Còn những gì
bọn tôi nghe được nói ra đều chỉ muốn kể lại cho Tâm biết để cảnh gíac, chứ bọn này không có
ác ý gì hết. Chuyện này Tâm cần phải suy nghĩ kỹ và tìm cách đối phó thôi
Tâm cươi:
- Vâng, một lần nữa xin cảm ơn các anh
Trần Ðại Trung phủi phủi tay:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên, Bây giờ phải vui lên để xem chiếu phim chứ
Tâm cười:
- Tôi vẫn vui đấy chứ
- Nếu vậy từ rày mỗi khi rảnh, bọn mình nên đi chơi với nhau
Tâm pha trò:
- Ðược thôi, nhưng còn các cô bạn gái của 2 người? họ có nghi ngờ khi thấy mình đi chung
không?
- Bạn gái ư? bọn này sắp chia tay rồi. Vả lại cho họ gặp Tâm,họ sẽ mặc cảm chết!
- Ðừng có h ạ gía bạn gái như vậy, nói xấu bạn gái coi chừng về nhà bị nhéo tai đấy
Kiều Phong nghe Tâm nói cười lớn
- Bạn gái chứ nào phải vợ sao mà dám nhéo lỗ tai?
Khi cả bọn kéo đến trước rạp hát thì đã thấy đoàn người rồng rắn chờ mua vé vào rạp. điều đó
chứng tỏ là phim hay, Kiều Phong thấy vậy để Tâm vào Ðại Trung sắp hàng, còn mình thì chạy
đi mua nước, đậu phộng kẹọ..để giải khuây lúc nào xem
- Sắp đến giờ chiếu rồi đấy, nghe nói phim này cười từ đầu đến cuối nên ai cũng thích xem
- Nhìn đoàn người rồng rắn chờ xem là đã thấy cười rồi, cần gì xem phim. chưa nói phim này lại
do Thành Long đóng
- Thành Long thì khỏi chê rồi
Kiều Phong định nói thêm điều gì thì nghe có ai đó gọi "Ba Tâm"
Tất cả quay lại thì ra là Trình Bá Cường
Bên cạnh Trình Bá Cường còn có một cô gái tre?
Bá Cường bước tới cạnh Tâm hỏi:
- Ði xem hát đấy ư? Ði với bạn?
Tâm cố làm ra vẻ bình thản nói:
- Vâng, đi với sư huynh Kiều Phong và Trần Ðại Trung đâỵ còn bạn gái anh đấy ư?
Trình Bá Cường nói một cách kêu hãnh
- Vâng, đây là Trương Các Vân, Sinh viên năm thứ tư đại học nông nghiệp
Ba Tâm cười với cô gái hỏi:
- Các bạn cũng đi xem hát ư?
Bá Cường thấy thái độ bình thản của Tâm như không hài lòng đáp cộc lốc
- Ờ!
Rồi hỏi:
- Ủa còn Lôi Bình đâu?
Câu hỏi của Bá Cường làm Tâm, Kiều Phong, Ðại Trung đều giật mình. Tâm hỏi ngược lại
- Ai bảo anh là Lôi Bình có đến đây?
Bá Cường cười một cách tự mãn
- Vì tôi nghĩ là anh ta phải ở đây chứ?
Trần Ðại Trung tò mò
- Anh cũng quen Lôi Bình nữa ư?
Bá Cường nói một cách ung dung
- Tôi thì biết anh ta, nhưng anh ta chưa hẳn biết tôi. Có điều tôi có ấn tượng khá sâu sắc về con
người ấy.
Kiều Phong ngạc nhiên:
- Ấn tượng sâu sắc?
Bá Cường nói nửa đùa nửa thật
- Cô Tâm đây hiểu rõ điều đó mà? mà cái anh chàng Lôi Bình kia quả là khiến người ta khó quên
Tâm bực dọc trước thái độ của Cường nói:
- Anh Cường nói gì tôi chẳng hiểu
Bá Cường vẫn cười:
- Cô giả vờ thôi chứ sao không hiểu? Lôi Bình là người làm tôi gíac ngộ cũng là người giúp tôi
nhìn rõ mặt thật của một số người
Ðại Trung nghe vậy châm biếm
- Thế tại sao anh không cảm ơn anh ấy
- Ờ! Cảm ơn chứ? Nếu có lôi Bình ở đây tôi sẽ nói lời cảm ơn anh ta ngay
- Ðừng lo, rồi anh sẽ có cơ hội mà
- Vâng, tôi cũng nghĩ vậy, thôi chào nhé!
Rồi Bá Cường vội và dẫn cô bạn gái đi
Khi cả 2 đã đi khuất. Kiều Phong mới nhún vai nói
- Chẳng giống đàn ông tí nào cả
Ðại Trung bồi thêm:
- Con người rõ là có tâm địa hẹp hòi
Tâm thì nói:
- Có điều đáng ngạc nhiên là, tại sao anh ta lại sớm có bạn gái khác như vậy?
Trung nói:
- Anh ta có vẻ cố ý phô trương chuyện mình có bạn gái đấy
Kiều Phong nói thay cho Tâm
- Ồ! chuyện đó có ai thèm để ý. Với con người như vậy chia tay được càng sớm càng tốt
Tâm lắc đầu:
- Anh ấy trước kia đâu có vậy
Trung cười:
- Chẳng lẽ vì giận Lôi đại gia?
Tâm bối rối:
- Chuyện này đâu có liên quan gì đến Lôi Bình các người nói như thật vậy đó
Kiều Phong nói:
- Nếu không thật tại sao Trình Bá Cường lại nổi điên lên như vậy?
- Anh sử dụng ngôn ngữ một cách tùy tiện
- Ðó là một sự ví von chích xác
Tâm nói thêm vào
- Thất đức thì có
Ngay lúc đó chợt có tiếng xe gắn máy quen thuộc chay tới sát dòng người
- Ồ! Lôi Bình
Tâm giật mình kêu lên. Kiều Phong cũng quay lại
Phong hỏi, như đã hiểu điều gì sảy ra
- Tại sao anh biết bọn này ở đây?
Lôi Bình nói:
- tôi nghe nói các người đe xem hát và đã đi tìm bảy rạp. Cuối cùng cũng tìm được
Ðại Trung hỏi:
- Tìm bọn này có chuyện gì?
Bình nói thẳng
- Chẳng có chuyện gì cả, chỉ muốn ru? Tâm đi nơi khác
Tâm bối rối:
- Ðị..Ði đâu chứ?
Lôi Bình nói
- Không biết. Chỉ cần Tâm nghe theo tôi. Có thể là chân trời góc biển nào đó
Tâm nghe cũng giật mình
Lôi Bình đưa Tâm đến nhà hàng Thống Nhất
Nơi đây chủ yếu tiếp đón khách nước ngoài. Phục vụ viên đa số là đàn ông
Tâm căng thẳng ngồi xuống ghế Nàng chẳng hiểu sao Lôi Bình lại có thể hành động thế này, gần
như công khai chuyện quan hệ giữa 2 người. Kéo Tâm tách riêng với Kiều Phong và ÐẠi Trung.
Ðó là bản chất cố hữu muốn làm gì thì làm của Bình như Phong đã nói hay là một xuong động
nhất thời? Tâm gọi:
- Anh Bình
Nàng địhh hỏi cho ra lẽ nhưng Bình như chẳng quan tâm gì đến sự căng thẳng của nàng. Bình
gọi bồi bàn mang đến 2 ly bia
- Anh làm sao vậy? anh hành động mà chẳng nghĩ gì đến hậu quả cả
Tâm nói nhưng Bình gạt ngang:
- Chúng ta đến đây uống rượu chứ chẳng phải nói những thứ không vui đó!
Tâm hết ý chỉ biết nhìn Bình lắc đầu. Bình lại nói:
- Ðừng có nhìn anh với ánh mắt kỳ cục vậy? Uống bia với anh đi chứ
Tâm nhìn vào ly bia, những chiếc bọt bia như đâm tim nhức nhói
- Anh Bình , ban nãy đám Kiều Phong nói chuyện về anh
Bình Trừng mắt
- Tôi đang muốn hỏi cô chuyện đó đây. Tại sao lại đi xem phim với họ Bộ muốn khiêu khích tôi
ư?
- Anh Bình sao vậy? Kiều Phong là sư huynh của em, mọi người cùng đi xem phim là chuyện
binh thường thôi,cógì đâu quan trọng? anh thật là buồn cười
Tâm kêu lên, Bình trợt mắt
- Cái gì mà buồn cườỉ em không biết là tình cảm của tôi dành cho em ư?
Tâm lắc đầu:
- Anh nói năng phải tỉnh táo một chút. Giữa tôi vào anh đừng có để người ta dị nghị hay hơn.
Ðừng có để chuyện này kéo dài nữa
Bình vụt chụp lấy tay Tâm bóp mạnh
- Em nói vậy là thế nào? Kiều Phong đã nói xấu chúng ta ư?
Tâm đau quá kêu lên:
- Buông tay tôi ra! anh hẳn biết Kiều Phong lúc nào cũng muốn tốt cho ta. Anh ấy không bao giờ
nói xấu
Bình buông tay Tâm ra:
- Nhưng tại sao thái độ em hôm nay lạ vậy?
Tâm nhìn Bình đau khô?
- Anh phải biết Chúng ta không thể kéo dài tình trạng này, kéo dài càng đau khổ thôi
- Bộ cô tưởng bây giờ muốn dừng lại dễ lắm ư? Cô biết thế nào là tình cảm con người chứ?
- Nhưng chúng ta phải lý trí một chút!
Tâm nói nhưng Bình lại lắc đầu:
- Không được, khi anh biết là anh đã yêu em. Anh biết là anh không thể xa em nữa, thì không có
gì để nói đến lý trí
- Anh Bình! anh nên nhớ rằng trên đời này ngoài tình yêu ra, còn có bao nhiêu thứ khác quanh
ta, ta không thể chỉ biết có mình mà không suy nghĩ được
Tâm nói nhưng lòng đầy mâu thuẫn, nàng biết với bản chất ngang ngược của Bình, chẳng có gì
làm Bình nghe theo
Bình đau khi nốc cạn ly rượu nói:
- Bây giờ tôi chấp hết tất cả, không sợ gì hết! tôi vừa mới cãi nhau với Thế Vy một trận
Tâm lắc đầu, hỏi:
- Hai người đã cãi nhau về chuyện gì vậy?
Bình ôm lấy đầu:
- Không nhớ! lúc đó anh quá giận quá căng thẳng cô ấy thật hết biết!
Tâm nhìn Bình:
- Và sau đó anh đi tìm tôi? Anh nghĩ đến chuyện uống rượu? nhưng như thế có giải quyết được
gì đâu?
Bình lại gọi rượu rồi uống:
- Anh không biết. Nhưng có em bên cạnh anh cảm thấy bình tĩnh được
Tâm lắc đầu:
- Nhưng bây giờ có em bên cạnh, anh cũng nào có bình tĩnh đâu? anh cứ kêu rượu. Thế này
không được. anh phải ngưng uống rượu rồi chúng ta đi tản bộ một lúc cho thư giãn được chứ?
- Tản bộ ư? không anh muốn ngồi đây uống rượu với em thôi
Tâm lại lắc đầu:
- Nếu vậy thì nguy qúạ rồi mai đây chị Thế Vy sẽ đến tòa soạn tìm cô gái họ Giang nữa cho xem
Bình hừ nhẹ:
- Mặc cô ta, để cô ta biết thế nào là lễ độ, không dám xem thường anh
Tâm kêu lên:
- Không được! chuyệng cắng đắng là chuyện của 2 vợ chồng anh , em không muốn làm vật hy
sinh cho tình yêu 2 người
- Ai bảo em làm vật hy sinh? Ba Tâm hãy hiểu anh, anh yêu em mà
Bình nói lớn làm mặt Tâm đỏ gấc. Tâm nhìn quanh may quá chung quanh chỉ là người nước
ngoài
- Anh Bình, anh nói nhỏ một chút chứ? ở đây là nơi đông người cơ mà?
Bình bất mãn:
- Tại sao em càng lúc càng sợ dư luận vậy?
Tâm hỏi ngược lại:
- Không lẽ anh không sợ? anh hày suy nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ mà Thế Vy đến đây hậu quả sẽ thế
nào chứ?
Bình khoát tay:
- Anh không cần nghĩ đến chuyện đó
Tâm lắc đầu:
- Ðó là sự trốn tránh, chứ không phải cách giải quyết vấn đề
Lời Tâm làm Bình chựng ra, anh chàng trở nên thiểu não:
- Giải quyết vấn đề ư? chuyện đó không bao giờ giải quyết được. Tâm ơi, em muốn anh phải làm
sao bây giờ? không lẽ cái mà anh có chỉ toàn là ác mộng?
Tâm ngồi yên. Bình có lẽ nói đúng, chuyện này chẳng bao giờ giải quyết được. Nhưng mà tại sao
biết vậy mà ta vẫn lao vào? Lời của Bình vẫn tiếp bên tai
- Cô ấy sẽ không bao giờ buông tha anh đâu. Cô ta như một đại dương của tuyệt vọng và muốn
nhận chìm anh mới hả nư. Tâm, em hãy nghĩ đi em hãy giúp anh, em là nguồn hy vọng duy nhất.
Em hãy nói cho anh biết. Anh phải làm gì bây giờ
Tâm thấy vô vọng, đau khổ và đầy mâu thuẫn, nàng lắc đầu
- Em sợ là... em chẳng giúp ích được gì cho anh cả. Ngay chính bản thân em chẳng phải là cũng
đang chới với giữa biển tuyệt vọng đấy ư?
Bình như bị xúc động tột đô. Nắm lấy tay Tâm, nói:
- Tâm à.. chúng mình có thể đồng tâm hiệp lực được không?
- Em cũng không biết. Nhưng em nghĩ là anh hẳn biết rõ chị Thế Vy hơn em
- Vâng anh biết rất rõ! đó là một người đàn bà ác độc, chỉ cam tâm khi thấy chồng bị đày đoạ, bị
đi đến đường cùng
Bình nói, Tâm vội đưa tay ngăn lại:
- Thôi đủ rồi! đủ rồi!
Tâm biết trong cái tâm trạng quá khích nếu để Bình nói, Bình sẽ lỡ lời. Làm gì có một bà vợ
đáng sợ như vậy? nhưng Bình không yên, tiếp tục nói:
- Tại sao đừng nói, bản chất cô ấy là như vậy mà, em có biết không, chính miệng Vy nói với anh
là nàng muốn huỷ diệt tất cả từ sự nghiệp của anh đến gia đình, nàng cũng không cần cả bé Trụ.
Tâm chau mày:
- Không thể như vậy được Tất cả phải có nguyên nhân chứ? chỉ có người điên mới hành động mà
chẳng cần nguyên nhân
- KHông tại gì cả cô ấy đúng là người điên. Bản chất cô ta như vậy từ nhỏ cơ mà. Tâm ! có lẽ
anh chết mất!
Tâm đặt tay lên vai Bình:
- Anh phải bình tĩnh một chút, đừng quá xúc động như vậy mà hại thân
Bình trợt mắt nói
- Hại gì, tự huỷ diệt cũng được. Thà là tự huỷ diệt hơ n là để cô ta hủy diệt mình. Ba Tâm, em
biết không, đã có mấy lần anh muốn giết Thế Vy rồi tự sát, còn hơn là sống một cuộc sống vất
vưởng thế này.
- Anh đừng quá khích như vậy, chuyện vợ chồng đâu có thể tệ hại đến độ như vậy? Thế Vy có
thể ngang ngược một chút nhưng chắc chắn là vẫn yêu anh
Tâm nói, vì không thể hình dung được chuyện vợ chồng mà đến độ phải giết nhau. Trong khi
Bình cười lớn:
- Cô ta mà yêu tôi ư? nếu cô ta mà còn yêu thì làm gì có chuyện xảy ra. Thật là hoang đường khi
nói chuyện đó!
Tâm có cảm gíac Bình không còn bình thường nữa nàng vội đề nghị.
- Anh Bình hay là mình ra ngoài một chút, giờ này đã đến giờ cơm tối rồi, chúng mình kiếm gì
ăn đi!
Bình vẫn nhìn ly rượu vơi nửa
- Anh vẫn muốn uống anh không đi đâu cả
Tâm thật thấy lo lắng. Bây giờ phải làm sao đây? Bình không đi cứ tiếp tục uống, nếu chuyện gì
xảy ra nàng phải xử trí cách nào?
Tâm chợt nảy ra một ý, nàng đứng dậy
- Vậy anh ngồi đây chờ, Em đi gọi điện thoại báo cho mẹ biết là không về dùng cơm
Bìh đưa cao chiếc ly lên:
- Nói với mẹ là bọn mình đang uống rượu nhé!
Ba Tâm gật đầu rồi đi đến quầy gọi điện thoại, nàng chẳng có cách nào khác hơn và Tâm biết chỉ
có Kiều Phong mới gíup nàng
Bên kia đầu dây đã có người tiếp máy
- Anh Kiều Phong đấy ư? May mà anh có ở nhà Ðến đây nhanh lên giúp tôi, anh Lôi Bình say
quá rồi!
Tiếng Kiều Phong lo lắng:
- Ở đâu? Ðừng quýnh lên như vậy. Tôi sẽ đến ngay
- Nhà hàng Thống Nhất nhanh lên nhé. Anh ấy vẫn tiếp tục uống em sợ quá!
- 15 phút nữa tôi sẽ đến nơi
Kiều Phong đáp và gác máy. Tâm quay lại Lôi Bình đà gọi ly khác và lại nốc cạn. Nếu tình trạng
thế này cứ tiếp tục thì nguy quá! Tâm bối rối lo lắng, phải tìm mọi cách để chận lại mới được
Bình sau khi uống cạn, lại gọi rượu Tâm nháy mắt ra hiệu cho bồi bàn ngưng cấp. Ở đây bồi bàn
được huấn luyện rất chu đáo, nên chỉ đứng ca gỉa vờ như không thấy Bình kêu, Bình thấy Tâm
quay lại, hỏi:
- Sao? Thế nào? Mẹ em đồng ý để chúng ta uống rượu không?
Tâm nói:
- Mẹ bảo là hãy về nhà. Anh Bình này, anh say lắm rồi đấy
Bình lắc đầu:
- Anh cũng biết là mình say, mà lạ ghê, càng say càng thấy lòng tỉnh táo, Vậy là rượu chỉ làm
người say chứ không làm cho trái tim cũng say luôn
Tâm nắm tay Bình
- Tại sao anh cứ tự dằn vặt mình như vậy? Trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết
được đâu. Anh từ nào đến giờ nổi tiếng là cứng cỏi là có niềm tin nhất kia mà?
Bình lắc đầu:
- Nhưng trên đời này lại có một Ðại Thế Vy!
- Thì đã sao nàỏ chuyện của anh và chị Vy đâu phải là đã hết thuốc chữa?
Tâm nói, lòng đầy mâu thuẫn.Bình lại lắc đầu
- Anh đã cố gắng hết sức mà vẫn không tác dụng
Cái cảm giác mà cô ấy mang đến cho anh là cô ta muốn hủy diệt hết những gì mà anh đã có
- Anh đừng có nghĩ vậy. Chi. Vy sẽ không làm gì anh đâu. Hãy tự tin chứ sao lại nản sớm vậy?
Bình nhìn Tâm:
- thế còn em? em có mang đến niền tin cho anh không?
Tâm lúng túng không biết phải trả lời sao, nên nói:
- Em sẽ cố hết sức mình để giúp anh
- Nghĩa là em cũng khiến anh tin tưởng được ư?
Bình hỏi, Tâm cắn nhẹ môi. Phân vân giữa thực tế mâu thuẫn cuối cùng thở dài:
- Chính em, em cũng không có niềm tin
- Hay là....Em hứa đợi anh?
Bình hỏi tới càng khiến Tâm bối rối
- Anh Bình, hãy để cho em một thời gian, em cần phải suy nghĩ cẩn thận. Giữa chúng tạ...mọi
chuyện đến đột ngột quá, em cũng không biết phải nói sao
Bình lắc đầu:
- Tình yêu chỉ có 2 sự lựa chọn, yêu hoặc không yêu, vậy thôi
Tâm cũng lắc đầu:
- Em đã nói với anh rồi chỉ có nên hoặc không nên thôi
- Vậy thì theo em nên hay không?
- Trên đạo nghĩa thì không nên, lý trí cũng trả lời là không nên, còn tình cảm ư? thú thật với anh,
em không làm chủ được nó. Vì vậy anh Bình, xin anh đừng hỏi em
Bình trờ người tới, mùi rượu nồng nặc
- Thôi được anh không ép nhưng hỏi thật em nếu không em có cảm thấy hối tiếc không?
- Em không biết em đầy mâu thuẫn
- Anh cũng vậy. Sao chúng mình không cùng đối phó với mâu thuẫn kia
Bình nói làm Tâm càng rối rắm. Bởi vì Tâm biết vấn đề là ơ? Ðại Thế Vy. Và cả 2 người đều
không phải là đối thủ của người đàn bà đó. Nhưng rồi không hiểu sao Tâm lại gật đầu
- Ðược ta làm thử xem
Bình cảm động hôn lên tay Tâm
- Tâm, em đáng yêu vô cùng
Tâm lắc đầu:
- Em cứ nghĩ mãi. Cái đẹp nhất trong tình yêu chỉ có trong tưởng tượng chứ không phải là chiếm
hữu. Và khi tình yêu chỉ là niềm mơ ước thì nó mới ngự trị được trên đỉnh cao
Bình nhìn Tâm thật lâu, rồi nói:
- Ý em là chúng ta phải giữ tình yêu năm trên đỉnh cao đó
Tâm cười:
- Như vậy là anh nào có say, rõ là em lo chuyện không đâu
ngay lúc đó, Kiều Phong đứng phía sau 2 người cũng lên tiếng:
- Và chuyện tôi đến đây, cũng là vô duyên tệ!

Sau cơn say hôm ấy, Bình lại trở về bình thường không những thế, chàng còn có vẻ ít nói hơn.
Ngoài những người đã biết chuyện thấy khác, còn những người còn lại thì không nhận ra sự khác
biệt đó
Riêng với Ba Tâm vì quan niệm đỉnh cao của tình yêu chỉ là cảm nhận nên chẳng có chút hành vi
gì để người khác nghi ngờ. Nhưng tình yêu chỉ là cảm nhận thì quá không tưởng, nó chỉ mang
đến nỗi buồn mênh mang
Tâm đang viết chợt cần tra 1 số tư liệu ơ? Internet. Nàng vội vã bước vào phòng tư liệu Nơi đây
thường ngày toàn la người quen vậy mà mới vắng có mấy ngày. Tâm lại thấy nhân viên trực
không phải là người cũ. Đó là 1 thanh niên la.
Tâm đẩy cửa bước vào. Thanh niên kia nhìn lên
- Tôi có thể giúp gì cho cô?
Chàng thanh niên có vẻ rất lịch sự, 1 nét lịch sự phương Tây, mặc dù anh ta mang 100% dòng
máu Trugn Quốc trong người
- Anh mới nhận việc ở đây à? tôi xin phép tự giới thiệu tôi là Giang Ba Tâm. Ký giả ở phòng
phóng sư.
Tâm nói, chàng thanh niên kia cũng đứng lên
- Còn tôi là Đỗ Nghi. Chi tôi mới đến nhận việc 2 hôm nay
Tâm nói với vụ cười thân thiện
- Hèn gì chẳng biết anh!
Đỗ Nghi Chi giải thích
- Tôi mới về nước không bao lâu. Trước đó tôi đã ơ? Pháp hơn 10 năm
- Vậy ư? Anh ơ? Pháp về à?--Ba Tâm nói với ánh mắt ngưỡng mộ -- Hèn gì trông anh lịch sự
làm sao đấy. Anh là Huê Kiều hay là lưu học sinh vê nước?
Chi nheo mắt đáp:
- Học thì học ơ? Pháp nhưng chưa hẳn là lưu học sinh
Rồi chẳng đợi Tâm hỏi thêm, Chi hỏi:
- Đinh tra Internet à?
Tâm lắc đầu, nói:
- Cũng không có gì quan trọng lắm, tại rảnh rỗi nên muốn tra tìm hiểu thêm thôi. Tôi cũng mới
vào đây làm có mấy tháng thôi nên còn phải học nhiều thứ lắm
Chi hăm hở nói
- Để tôi phụ giúp cô nhé. ơ? Pháp tôi cũng làm nghề truy cập này đấy
- Vậy thì anh hẳn có thừa kinh nghiệm hơn tôi
Tâm nói và cảm thấy nói chuyện với anh chàng này cũng vui vui sau khi truy cập được bản tin,
Tâm đứng đậy
- Chào nhé, xong rồi
- Vâng
Chi đáp rồi nhìn vào đồng hồ
- À đã đến giờ dùng cơm tối rồi phải không? chúng ta cùng đi ăn được chứ?
Anh chàng ơ? Pháp về, có vẻ đã quen cái lối sống Âu Châu nên nói năng rất tự nhiên, Ba Tâm
suy nghĩ. Đây là chuyện cũng bình thường thôi. Có gì mà từ chối. Vả lại đây là cơ hội để mọi
người thấy sự quan hệ giữa nàng và Lôi Bình cũng chưa có gì. Tâm hỏi
- Được, mấy giờ anh đi?
Nghi. Chi nói:
- Bảy giờ sẽ có người đến thế
Tâm vừa đi ra ngoài vừa khóat tay
- Vậy thì 7 giờ chúng ta sẽ gặp nhau đưới lầu nhé?
Tâm về đến văn phòng, Kiều Phong đã chạy tới
- À! sư muội đi đâu về đấỷ có vẻ vui đó có tin vui gì ư?
- Mới quen được anh chàng ở phòng Internet Đỗ Nghi. Chi
- Đỗ Nghi. Chi à? Biết rồi anh chàng vừa ơ? Pháp về đó mà?
- Anh cũng biết anh ta nữa ử đúng là nhà báo đánh hơi giỏi
Thái độ của Kiều Phong rất đặt biệt
- Thế cô có biết anh ta là ai không?
Ba Tâm nhún vai
- Đồng nghiệp thì biết là đồng nghiệp thôi cần gì biết vai vế, mà tôi cũng vừa mới nhận lời cùng
anh ta ăn tối đấy
Kiều Phong nói nhỏ:
- Thế không sơ. Lôi Bình ghen ư?
- làm gì có chuyện đó
Tâm nói và ngồi xuống ghế định làm việc tiếp, nhưng Kiều Phong đã kéo ghế ngồi đối điện
- Có chứ sao lại không? Vì Đỗ Nghi. Chi không phải người tầm thường đâu
Phong nói khiến Tâm cười:
- Không phải thì là loại ba đầu đáu tay ư?
- Ba đầu sáu tay thi không có, nhưng có ô dù lớn
- Thôi đừng có đài dòng nữa. Anh ta là ai, nói đi
Kiều Phong đáp:
- Cháu trai của 1 nhân vật VIP ở đây đó
Tâm cười:
- Vậy tôi cũng có thể nói, tôi cũng là cháu của 1 ông bự nào đó vậy?
Giọng Kiều Phong vẫn có vẻ quan trọng
- Cô Tâm này, tại cô không biết, chớ nhân vật VIP mà tôi vừa đề cập là 1 nhân vật rất có thẩm
quyền trong giới truyền thông ở đây đấy
Tâm suy nghĩ rồi chợt hiểu ra
- Hèn gì anh chàng mới vào làm mà đầy vẻ tự tin. Vậy mà ban nãy tôi còn đám lên mặt đạy khôn
anh ta nữa, tưởng anh ta là người nước ngoài mới đến
- Thì đúng là người nước ngoài lầu đầu tiên về xứ Đài Loan này
- Nghĩa là trước kia anh ta không có ơ? Đài Loan?
Kiều Phong đáp
- Đúng! Anh ta từ Hoa lục sang Hong Kong học xong trung học sang Pháp xong quay về đây. Có
điều đáng khâm phục là anh ta tự ý xin vào đây làm, không dựa thanh thế ai cả, sau mới biết
Tâm góp ý:
- Người cũng lịch sự nho nhã đấy
Kiều Phong đứng đậy
- Đừng khen quá rồi Lôi Bình ghen, gây sự với người đấy
Tâm không quan tâm lắm đến điều Kiều Phong vừa nói. Đúng 7 giờ nàng xuống lầu, vừa đến nơi
đã thấy Nghi. Chi có mặt ở đấy
Tướng Đỗ Nghi. Chi cao gầy cộng thêm hơn 10 năm sống bên Pháp nên thái đô. Chi phần nào
cũng ảnh hưởng cái phong cách giao thiệp phương Tây . Rất trân trọng phụ nữ Tâm thấy Nghi.
Chi vội nói:
- Anh đúng giờ quá
chi nắm lấy tay Tâm 1 cách tự nhiên
- Chào cộ cảm ơn cô đã đến đúng giờ
Ba Tâm đưa Chi đến 1 quán ăn nhỏ gần đấy. 1 quán ăn mà đám bạn Tâm thường đến dùng bữa
mỗi ngày, nàng nói:
- Chúng tôi ở đây rất dễ tính, có gì ăn nấy. Không biết thức ăn ở đây có hợp khẩu anh không thôi
Chi cười:
- với tôi thì mọi thức ăn Trung Quốc đều ngon ca?
Tâm hỏi:
- Lúc ơ? Pháp anh học môn gì?
Chi lại cười:
- Chắc cô không ngờ đâu, tôi học về điện ảnh đấy
Tôi có vẻ không tin
- Học đei^.n ảnh mà vào tòa báo làm thông địch viên Internet? tại sao anh không sang làm bên
điện ảnh?
Chi lắc đầu:
- Những điều tôi học lại không phù hợp với nền điện ảnh hiện nay trong nước. Vả lại tôi hiện
cũng không còn thiết tha lắm với nghề nghiệp này, vì vậy cái sở học đó đành để quay phim tư
liệu cho chính mình thôi
- Thế công việc bây giờ anh thấy thích hợp không?
- Tốt lắm ở toà soạn báo chúng ta đa số là người trẻ, mọi người lại nhiệt tình với nhau, không khí
làm việc rất tốt
- Vâng, tôi cũng thấy đây là 1 tờ báo rất thân thiện
Nghi. Chi nhìn Tâm nói:
- Nghe bọn họ nói cô là 1 nữ phóng viên rất xuất sắc
Tâm khiêm tốn:
- Đâu hẳn như vậy? ở đây có rất nhiều người xuất sắc hơn cả tôi. có người đã được ca? Thượng
nghi. Viện Mỹ mời sang đấy làm phóng sư.
- Vậy ư? Nhưng ở đây tôi nghe người nói nhiều đến cô hơn, vì vậy tôi nhớ đến tên cô rất rõ
- Còn nhớ tên ai nữa không?
Tâm giả vờ hỏi, không ngờ Nghi. Chi nói:
- Còn nghe nói đến Lôi Bình nữa. Họ còn gọi là Lôi đại gia, nghe nói ông này mỗi lần làm phóng
sự là chết sống bất kê?
Tâm cười:
- Đó là sếp tôi đó
- Vâng! ban nãy cũng đà gặp anh ấy. Đó là 1 mẫu người đàn ông điển hình
- Anh đã gặp anh ấy à? ở đâu?
tâm ngạc nhiên hỏi, Chi đáp:
- Lúc cô xuống cầu thang đấy! cô đi cầu thang bên này thì anh ấy đi cầu thang bên kia
Tâm chau mày nghĩ nếu Lôi Bình mà đã về, lại biết được chuyện nàng đi ăn với Nghi. Chi thì
chắc sẽ có chuyện
Nghi. Chi thấy Tâm có vẻ nghĩ ngợi hỏi:
- Cô Tâm cô suy nghĩ gì vậy?
Tâm vội vàng né tránh:
- Ờ! ờ! chẳng có gì cả. Tôi chỉ ngại Lôi Bình phân công tôi viết bài
- Ăn rồi về viết cũng đâu có sao?
Nghi. Chi nói, cái thái độ an nhiên tự tại của Chi làm Tâm nể, Tâm hỏi:
- Anh 1 mình ơ? Đài Loan à?
Chi cười:
- Đâu có, tôi còn 1 ông chú ở đây, ông ấy đối với tôi rất tốt, nhưng vì thích sống 1 mình, tự đo
quen rồi nên tôi không đọn về ở chung với ông ấy
- Anh có tinh thần độc lập đấy
Tâm nói, Chi nhún vai:
- Chẳng qua là thói quen. Mà tôi nghĩ mọi người đều phải như vậy, không nên ỷ lại ai cả, tự lực
cánh sinh, gặp khó khăn khắc phục, rồi nó cũng quen đi
Tâm tán đồng:
- Anh nói đúng, nhưng mà ở xứ Đài Loan này, con cái từ nhỏ đã quen sống chung với cha mẹ
nên không có tinh thần tự lập nhất là lúc chưa lập gia đình
Chi nhận xét
- Đó là ảnh hưởng phong thái xã hội Tôi thấy thì chuyện con cái sống chung với cha mẹ cũng
không phải là không tốt. Cái yếu tố gia đình của người Trung Quốc chúng ta tốt hơn ở các nước
phương Tây nhiều
Tâm tò mò:
- Thế cha mẹ anh đâu?
- cha tôi đà qua đời,còn mẹ thì ơ? Hong Kong chung với gia đình chị tôi
Nghi. Chi nói, Tâm lại thắc mắc:
- Thế tại sao anh lại không ơ? Hong Kong làm việc? ở gần gia đình có phải là hạnh phúc hơn
không?
Chi thú thật:
- Tại tôi không th'ich Hong Kong. Cái xứ sở gì mà Tây chẳng ra Tây, Tàu chẳng ra Tàu, nó lai
căng thế nào đấy, mà ở đó lại chật hẹp, đông đúc, chẳng thích hợp với cá tính của tôi, nó có vẻ
quá thực dụng
Tâm góp ý:
- Đài Loan rồi cũng thế thôi, càng ngày càng giống phải chăng đó là biểu hiện của nên văn minh
vật chất khuynh hướng công nghiệp hóa?
Nghi. Chi lắc đầu:
- Tôi nghĩ không hẳn vậy. Đài Loan khác Hong Kong. ít ra cũng ở 1 điểm, đấy là ở đây người
Hoa nhiều, gần như thuần là người Hoa, còn Hong Kong nó là 1 thuộc địa của Anh Quốc
- Nhưng xu thế đã khác rồi, đã trở về với Trung Quốc rồi
Tâm nói nhưng Chi vẫn bảo lưu ý kiến
- Bên ngoài thì rõ là có thay đổi nhưng trong ruột vẫn y nguyên, lấy 1 điển hình cho cô xem nhá.
Thí đụ như muốn hành nghề y ơ? Hong Kong, Chi phải tốt nghiệp từ đại học y khoa ở nước Anh
hoặc đo Anh bảo trợ về, còn ngoài ra ở các nước khác đến đều bị kỳ thi.
- Vậy là bất công, nhưng tại sao?
- Chẳng biết tại sao, tốt nhất tránh xa những gìthuộc về Ănglê
- Anh có vẻ khá tự ái đấy! hôm nào anh đạy tiếng Pháp cho tôi nhé!
Tâm nói, Nghi. Chi gật đầu:
- Sẵn sàng!
Thức ăn đã mang đến, cuộc nói chuyện tạm ngưng. 2 người bắt đầu ăn, và khi buổi ăn vừa kết
thúc. Tâm nhìn thấy 1 người bước tới bàn mình. Tâm nhìn lên--Lôi Bình--Sự xuất hiện đôt ngột
của Bình, khiến bao nhiêu vui vẻ của Tâm biến mất Tâm sợ cái tật bốc đồng của Bình. Nhưng lạ
thay Bình rất bình thản bước tới, lịch sự hỏi Nghi. Chi
- Tôi có thể ngồi được chứ?
Nghi. Chi đáp
- Vâng , xin tự nhiên
Tâm thấy Bình hôm nay thay đổi kỳ la.
Với bản tính nóng lạnh bất chợt của Lôi Bình. Đã tưởng là có chuyện không hay xảy ra. Vậy mà
chẳng nghe Lôi Bình trách móc gì Tâm, lại còn cùng ngồi vào bàn dùng cơm tối chung với 2
người nữa. Đúng là chuyện la.
Nguyên nhân là gì? Phải chăng là Bình đã ý thức được chuyện giữa chàng và Tâm sẽ chẳng đi
đến đâu cả nên đã thay đổi điều đó Tâm cũng nghĩ đến nhưng không đám hỏi
Lôi Bình càng ngày càng trở nên lầm lì hơn. Nhưng cái lầm lì đó không phải là 1 sự đầm tính.
mà nó giống như hòn hỏa sơn sau phút phun trào tạm yên nghỉ đung nham vẫn còn sôi sục trong
lòng núi. Chính vì vậy mà cái yên tĩnh đó mới thật đáng sơ.
Ngay cả người thân nhất là Kiều Phogn cũng phải né Bình, Sự thay đổi của Bình tại đâu? Thế Vy
hay Ba Tâm? Tâm hồi hộp căng thẳng phân vân giữa ngã ba. Nghi. Chi thì rõ ràng là rất có cảm
tình với Tâm. Thỉnh thoảng còn tìm cách tiếp cận. Lúc thì rủ đi ăn tối lúc thì rủ đi đạo. Nghi. Chi
là người lịch sự có gíao đục có phong độ làm việc gì cũng rõ ràng , mình bách nên chẳng ai có lý
đo gì để gây sự với Chi. Kể ca? Lôi Bình
Thế mà lại có lời xì xào Nghi. Chi đang tán tỉnh Tâm, Tâm không buồn đính chính. Trái lại cảm
thấy như vậ.y còn tốt hơn là để họ nói chuyện này với Lôi Bình
Mấy hôm liền Tâm cũng không trao đổi với Bình, dù gặp mặt thường xuyên. 2 người như cố
tránh né hay đè nén 1 cái gì đó
Ăn tối xong với Nghi. Chi, Tâm quay về định viết 2 mẩu tin ngắn, viết xong sẽ quay ra cùng
Nghi. Chi về nhà. Vì qua lỜi Chi nói thì mới mua 1 apartment ở gần nhà Tâm, nên 2 người có
thể về chung chuyến xe
Vậy mà khi vừa bước vào văn phòng, Tâm đã thấy không khí khác la. Tất cả các sư huynh trong
phòng đi đâu cả chỉ còn 1 mình Lôi Bình, mà Bình cũng có vẻ thật căng thẳng bên chiếc máy
điện thoại
Tâm bước tới:
- Có chuyện gì đấy, anh Bình? 1 thời sự quan trọng ư?
Bình gác máy xuống, chỉ nói ngắn gọn
- Có muốn đi thì đi theo tôi!
Tâm nghe vậy không đo dự chụp lấy ví trên bàn chạy theo Bình, có lẽ 1 án mạng hay 1 vụ cháy
lớn nữa mới xảy ra?
Ngồi phía sau xe, Tâm chỉ biết ghì chặt lấy Bình để khỏi rơi xuống đật chiếc xe chạy thục mạng,
len lỏi giữa dòng người đen nghịt cuối cùng đừn glại trước toà nhà chung cư 4 tầng. Khung cảnh
rất yên tĩnh, chẳng có vẻ gì là có xảy ra vụ án ca?
Bình xuống xe, nhìn quanh rồi quay sang Tâm:
- Đứng đợi ở đây 1 ch'ut nhé
Đặn xong Bình trèo qua chiếc của cây màu đỏ, vượt tường vào trong, sau đó chàng quày trở ra
mở cổng
- Nào vào đây!
Tâm chẳng nghĩ ngợi gì căng thẳng đi vào. Nàng biết đây là khu vực tư nhân. Đi vào lén lút thế
này là phạm pháp, nhưng Bình đã làm được, sao nàng lại sợ? hẳn có điều bí ẩn bên trong
Và đúng như điều Tâm nghĩ ngôi nhà tối đen hoàn toàn trống vắng. Nhà không có người, nhưng
trên gác lại có đèn. Bình lấy đèn pin thủ sẵn ra quét nhanh. trong nhà chẳng có gì ngoài mấy
chiếc bàn ghế cũ. Trên bàn còn đầy lon bia không và vỏ thuốc lá. Rõ ràng là trước đó đã có
người ở đây
Bình nghĩ ngợi 1 chut rồi nói với Tâm:
- Chúng ta chia nhau, em chụp ảnh ph`ong khách, còn tôi phần còn lại nhớ lấy khẩu độ rộng nhé
- Vâng, nhưng đây là đâu vậy?
Tâm tò mò hỏi, Bình chỉ nói ngắn gọn:
- Hang ổ của bọn cướp đấy!
Lồi của Bình làm Tâm kinh sợ, cắm đầu làm việc chứ không đám lên tiếng hỏi thêm
10' sau họ lặng lẽ rút ra khỏ nhà, hcẳng có ai phát hiện sự xâm nhập của ho.
Tâm vừa trèo lên xe, vừa hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu nữa đây?
Bình quay qua nhìn Tâm chẳng nói gì cả, chiếc xe lại vụt chạy đi. Sau đó họ đừng lại trước cục
cảnh sát. Lúc đó, Tâm mới thấy có cả 1 đám ký giả các báo tụ tập tại đây. Họ vây lấy các cảnh
sát trực nhật,hỏi han đử thứ. Bình vừa xuống xe, không làm như các bạn đồng nghiệp mà đi
thẳng vào văn phòng, tìm 1 cảnh sát quen.
Anh chàng cảnh sát mà Bình tìm, nhún vai nói:
- Trước mắt là chẳng thể tiết lộ điều gì cả, đợi sáng mai đi, chúng tôi sẽ có 1 buổi họp báo
Bình vỗ vai anh cảnh sát:
- Này, anh Lưu ơi, bọn này đâu cần cái hình thức cổ điển đó, mình muốn 1 ít tin tức mật cơ.
Không lẽ bạn không giúp ích được mình, chúng ta đều là bạn học cũ cơ mà?
Anh chàng ho. Lưu nhìn Tâm, rồi nói:
- Thật mà, mình chẳng được phép tiết lộ điều gì ca?
- vậy thì không phải rồi--Bình nói--Hãy cho mình biết này, những tên tội phạm đó đâu. Bị bắt cả
rồi ử đang lấy khẩu cung chứ gì?
Anh chàng ho. Lưu chỉ cười:
- Nhưng làm soa các anh phát hiện được? tình báo? Nội gián? chứ làm sao bắt kịp, trước khi bọn
họ leo được lên máy bay trốn thoát? nói đi! sớm muộn gì ngày mai cảnh sát cũng công bố cơ mà
- Lôi Bình, mai cậu dự họp báo đi sẽ rõ, chứ nếu không nói, tôi không đi cơ mà?
- Cho cậu biết các báo khác sẽ chửi tôi, nhưn gmà thôi được, 1 câu thôi nhá
Anh chàng ho. Lưu hạ thấp giọng, rồi tiếp:
- Đúng đấy, bọn này có đường đây chìm. Tại phi trường cũng có bố trí tai mắt, nên bọn chúng
làm sao thoát thân được?
- Thế lúc bị bắt bọn họ có phản ứng không?
- Câu xem phim hành động nhiều quá nên bị nhiễm đấy. Sự thật thì sau khi phát hiện bọn này
bao vây, thế là tóm gọn cả lũ
- Thế còn số tiền bọn chúng cướp được?
- Lấy lại được tất cả ngân hàng chỉ bị thiệt hại số lãi suất của 1 triệu đô la thôi
- Đến 1 triệu đô la lận ư?
Tâm nghe nói kêu lên khiến anh cảnh sát ho. Lưu sơ ý nói toạc ra ca?
- Bọn chúng là những tay cướp quốc tế cơ mà. Chúng gồm 4 tên, 2 quốc tịch Inđonesia, 1 quốc
tịch Thái, 1 quốc tịch Hong Kong, nhưng tất cả gốc Hoa ca?
Lôi Bình hỏi:
- Nghĩa là vụ án đã toàn bộ được phá?
- Thủ phạm và tiền cướp đều thu hồi, thì còn gì để truy cứu nữa chứ?
Anh chàng ho. Lưu nói. Lôi Bình hỏi thêm:
- Thế làm sao các anh nhận điện họ nhanh như vậy?
- Rất đơn giản thôi. Các camera bí mật trong ngân hàng đã thu trọn vẹn hình đạng bọn cướp và
cả diễn biến của vụ cướp
Lôi Bình đã thoả mãn vỗ vai anh cảnh sát ho. Lưu
- Thành thật cảm ơn anh, các anh có biết gì về chuyện chúng xắp làm không?
- RẤt tiếc là không, vì bọn chúng rất khôn lanh. Lúc nhập cảnh vẫ bình thường như bao nhiêu đu
khách khác. Đó là 1 sơ xuất mà chúng tôi phải rút kinh nghiệm
- Thế còn hang ổ chúng khi đến đây?
Lôi Bình hỏi nhưng viên cảnh sát ho. Lưu đã vỗ vai Bình
- chắc chắn là cậu đã mò đến đấy rồi, phải không? Tôi biết mà cái bản chất lì lợm không sợ chết
của cậu làm sao bỏ được
Lôi Bình đùa:
- Cuộc sống khó khăn quá, không lì lợm làm sao sống được chứ?
Ngay lúc đó anh cảnh sát ho. Lưu chợt hỏi:
- Thế còn Thế Vy, cô ấy lúc này ra sao?
Câu hỏi của anh ta làm nụ cười trên môi Bình tắt ngay. Bình chuyển hướng câu chuyện
- Thôi, bây giờ tôi phải về tòa soạn viết bài ngay,mai mình mời cậu uống rượu nhé
Rồi vội vã bỏ đi, Tâm cũng phải đi theo Sự việc vừa sảy ra càng khiến Tâm thấy phục Bình.
Bình quả là 1 phóng viên xuất sắc nhanh nhạy nên chuyện thành công là tất nhiên
- Có cần kéo đám Kiều Phong cùng về không
Tâm hỏi khi đi ngang đám phóng vei^n cùng tờ báo, nhưng Bình gạt nhanh:
- Đừng! làm vậy bọn kia sẽ biết hết như vậy tin của chúng ta sẽ không còn độc quyền nữa
- Vâng.
Tâm hiểu đợi đến lúc sở cảnh sát họp báo công bố vụ án thì các báo còn lại đã trễ hơn bọn Tâm 1
bước rồi. Bình hiểu Tâm nghĩ gì nên nói:
- Đừng có tưởng mình hơn người, Báo nào cũng cónhững cái hay của họ . Tin tức có khi họ đã
có trước mình rồi cũng nên
Tâm vẫn còn thắc mắc
- Làm sao anh biết được sào huyệt bọn cướp mà đẫn em đến vậy?
Bình chỉ nháy mắt nói:
- Thiên cơ bất khả lô.
Lúc về đến toàn soạn thì đã hơn 10 giờ đêm. Đỗ Nghi. Chi không chờ Tâm được đã về nhà, chỉ
để lại cho Tâm 1 mảnh giấy
"Tôi không chờ được phải về trước. Mai gặp lại nhé"
Lúc Ba TÂm đoc. thì Lôi Bình cũng đã thấy, chỉ thấy anh chàng chau mày rồi bỏ về bàn riêng
viết bài, Tâm bước tới hỏi:
- Có cần em giúp gì không?
- Không em có thể về được rồi đấy
Bình vẫn tiếp tục viết, nói. Tâm thở ra, biết là Bình giận mình, phải chăng vì ghen? Tâm hạ thấp
giọng
- Thôi để em ở lại làm bạn với anh nhé?
Nhưng giọng Bình lại gay gắt"
- Ai cần em ở lại! tôi bảo về là về đi Đừng có ở lại quấy rầy tôi!
Lời của Lôi Bình làm Tâm ngỡ ngàng nàng vội vã thu xếp đồ đạc rồi quay người bỏ đi ra ngoài.

04-20-2006, 08:52 AM
Tâm thấy bực tức và thất vọng thái độ ban nãy của Bình rõ là vô cùn gbất công. Tại sao lại xua
đuổi Tâm? bô. Bình đã quên là đã có lần chàng, nói:"có em bên cạnh anh mới thấy lòng thanh
thản lại ư?"
Tâm cảm thấy tự ái bị thương tổn. Tình cảm Tâm đành cho Bình mặc dù trên lý trí đã xác định
đó là một sai lầm, không thể có kết quả nhưng...chẳng lẽ vậy rồi hết thúc như thế này ư? Có lẽ
vậy! có lẽ vì khi Bình đến với Tâm không phải bằng trái tim thật sự mà chỉ là một dự bấu víu của
kẻ bị đắm thuyền, muốn tìm một điểm tựa đó là tình cảm lúc bị kích động tột độ còn Tâm? một
sự buông thả ngu xuẩn, ngây thơ nên mới đưa đến hậu quả thế này. Tình yêu rõ là mong manh,
đến bất chợt và đi bất chợt nhưng tình yêu chỉ giới hạn trong "cảm xúc"thì cũng chỉ là một tình
yêu đau khổ, không tưởng
Tâm bước xuống xe bus chậm rãi bước về nhà nỗi đau cũng vơi đần đi vì biết tình yêu là vô
vọng. Nhưng vừa đến khúc quanh vào nhà, chợt nghe có tiếng nổ của xe máy, tiếng nổ khá quen
thuộc Tâm biết al` điều gì xảy ra. Nàng đứng lại chờ đợi Lôi Bình trờ xe đến đừng trước mặt
Tâm ánh mắt thành khẩn
- Ba Tâm, anh xin lỗi. Anh đến đón em đây em về toà soạn với anh nhé?
Tâm chẳng nói chẳng rằng đứng đó với hai dòng nước mắt chảy dài giọng Bình tiếp:
- Anh xin lỗi anh bậy quá, Anh không kềm chế được tình cảm của mình Tâm đừng khóc nữa
được không em?
Tâm lắc đầu lòng đầy mâu thuẫn, nhưng dù gì Tâm cũng thấy vui. Lôi Bình đã trở lại
Giọng Bình như vang từ hư vô:
- Ði với anh về toà soạn nhé? Em biết không em đi rồi anh không viết được một chữ nào cả. Thôi
hãy trở lại toà soạn với anh đi
Tâm chẳng biết làm sao hơn lẳng lặng leo lên xe Bình

Tâm bắt đầu luyện tiếng Pháp ở nhà Nghị Chi. Thật ra, thì lúc còn ở đại học. Tâm cũng đã học
qua hai năm tiếng Pháp nhưng không ngờ ra trường xong, vì không sử dụng đến nên đã trả hết
cho thầy
Tâm phải học lại từ đầu
Nghị Chi là người biết rõ nguyên tắc sư phạm dạy rất cẩn thận chịu khó trình độ Pháp văn của
chàng chẳng kém trình độ chữ Hoa, vì vậy sự truyền đạt rất có hiệu quả, Tâm học một cách thích
thú, trên nguyên tắc là giờ học chỉ một tiếng mỗi ngày nhưng nhiều lúc quên cả thời gian có khi
kéo dài đến cả giờ cơm trưa. Những lúc như vậy Tâm phải mời Chi về nhà mình dùng cơm rồi
sau đó hai người cùng đến tòa soạn báo
Vì sự việc xảy ra rất tự nhiên Nghị Chi sông có một mình việc bếp núc nhiều khi rắc rối đến nhà
Tâm ăn cũng tiện lợi
Hôm ấy hai người dùng cơm xong cùng đến tòa soạn vừa đến nơi cũng vừa lúc Lôi Bình từ trong
bước ra anh chàng có vẻ vội vã như đi làm gì đó
- Chào!
Nghị Chi lên tiếng trước
- Chào!
Bình đáp liếc nhanh hai người rồi nói thêm:
- Tôi có chuyện gấp cần đi đây!
Rồi đi ngay, Tâm và Nghị Chi đi vào thang máỵ Tâm băn khoăn không biết Bình thấy hai người
đi chung phản ứng ra sao? Tâm đang yên lặng nghĩ ngợi thì nghe Nghị Chi nói:
- Lôi Bình như coi tòa soạn làm nhà vậy. Suốt ngày ở đây
Tâm phản ứng
- Một phóng viên yêu nghề phải như vậy chứ!
Nghị Chi lắc đầu:
- Ðâu phải nhất thiết như vậy? nếu anh ấy đã có gia đình làm vậy phải là khổ cho vợ con ở nhà
không?
Tâm giật mình:
- Vâng anh nói cũng đúng
Nghị Chi tiếp:
- Anh Bình chưa làm tròn bổn phận người chồng người cha
Tâm bênh vực:
- Nhưng đàn ông cân phải coi trọng sự nghiệp
- Ðồng ý, nhưng quá trọng sự nghiệp mà bỏ bê gia đình thì cũng không đúng
Hai người bước ra khỏi thang máy Tâm nghĩ Thế Vy rõ là cũng tội Phải chăng vì muốn lấp đầy
khoảng trống nên Vy mới tìm thú đam mê trên việc mua sắm?
Tâm vụt hỏi Chi:
- Anh có thấy vợ anh Bình qua chưa?
Nghị Chi cười lịch sự nói:
- Chưa nhưng với người như anh Bình hẳn phải có bà vợ rất đẹp
Tâm yên lặng đi về phòng làm việc của mình, Nghị Chi chợt hỏi:
- Cô Tâm này tối nay chúng ta về sớm một chút được không?
Tâm ngạc nhiên:
- Sao phải về sớm? lý do
- Tôi đã mua hai vé hoà nhạc rất đặt biệt do nhà đánh cầm violon Nhật bản biểu diễn cơ hội hiếm
hoi mong là được cùng cô đi xem
Tâm do dự thật ra Tâm cũng không muốn khước từ một lời mời chân thành thế này, đó là chưa
nói, buổi hoà nhạc này đã được mọi người ở thành phố bàn tán vé nào phải dễ mua. Sau một phút
do dự Tâm gật đầu:
- Thế mấy giờ bắt đầu?
- 8 giờ khai mạc 7:30 chúng ta đến đấy là vừa, đến trễ không lịch sự cho lắm
- Vâng, thế thì 7:30 chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới lầu
Vào phòng làm việc chỉ có một mình Kiều Phong ở đấy Tâm hỏi:
- Chẳng có tin chiến sự gì cả ư?
Kiều phong cười:
- Sao tối ngày cô cứ trù có chuyện hoài vậy. Ðể sư huynh đây nghỉ ngơi một ngày không được
sao?
Tâm nghe vậy , nói:
- Vậy hôm nay tôi phải về sớm, nhà có chút việc
Tâm nói dối không quen, nên chẳng được tư nhiên, Kiều Phong cười:
- Nhà có việc gì? định dối cả tôi nữa à?
Tâm chuyển hướng câu chuyện:
- Ban nãy dưới lầu đụng mặt Lôi đại gia đi ra , ông ấy có vẻ rất vội
Kiều Phong cười:
- Vậy là sư muội nhà tôi vẫn còn nhớ đến Lôi đại gia ư?
Tâm nổi nóng:
- Hôm nay anh làm gì gây sự với tôi mãi vậy?
Kiều Phong như chẳng để ý điều Tâm nói
- Hỏi thật này, Chuyện với Ðỗ Nghị Chi tiến triễn đến đâu rồi
Tâm liếc dài Kiều Phong nói:
- Sắp đính hôn đến nơi rồi, được chưa? Ông sao càng ngày càng giống đàn bà quá
Kiều Phong lắc lư:
- Vâng đàn ông mà nhiều chuyện thì còn hơn đàn bà nữa là. À, mà hôm nay cô cùng Nghị Chi đi
làm đấy à?
- Ðã báo cho anh biết mấy trăm lượt rồi. Anh ấy đang dạy tiếng Pháp cho tôi mà
- Tại sao dạy cho cô mà chẳng dạy cho tôi
Tâm trừng mắt:
- Thôi đừng đùa nữa. Anh nói như thật vậy đó
Kiều Phong vẫn không buông tha
- Hãy nói thật đi. Tối nay về sớm là đi hẹn với Nghị Chi phải không?
Câu hỏi của Kiều Phong làm Tâm giật mình đỏ mặt:
- Anh Kiều Phong!
Nhưng Kiều Phong vẫn tiếp tục:
- VẬy là sắp có chiến tranh đấy "Song hùng đoạt mỹ nhân"kịch bản này căng đấy. Nè sư muội,
phải dè chừng đấy. Ðể không sau này lại trách sư huynh sao không báo trước
Tâm như qủa bóng xì hơi ngồi xuống:
- Sư huynh này! anh đã nghe người ta xầm xì gì nữa phải không?
- Xầm xì thì chẳng có, vì cô với Nghị Chi đi lại công khai cơ mà? có điều phải đè chừng anh
chàng Lôi Bình đấy
- Em nghĩ chẳng có gì cả
- Sao lại không. Trời tĩnh lặng có thể sấm sét. Ba Tâm cô phải coi chừng có chuyện rắc rối đấy
- Ai gây rắc rối?
Tâm giật mình hỏi, nàng nghĩ Lôi Bình không đến đổi ấu trĩ như vậy. Kiều Phong suy nghĩ một
chút nói:
- Tôi biết nói thế nào bây giờ? có điều cô và Nghị Chi cũng đừng công khai quá như vậy, tôi sợ
có người bị nóng mũi đấy
- Sư huynh muốn nói là....
Kiều Phong chợt hỏi:
- Cô có biết chuyện Thế Vy sang Mỹ rồi chưa?
Tâm hoàn toàn bất ngờ:
- Không biết? nào có nghe anh Lôi Bình nói gì đâu?
- Nghe nói hai người đã cãi nhau một trận tóe lửa họ suýt đánh nhau đấy.
Tâm bất an:
- Có nghe nói vì chuyện gì không?
Kiều Phong nhún vai:
- Tôi làm sao biết. Cô muốn rõ hỏi Lôi Bình đấy
Tâm chau mày:
- Từ nào đến giỜ tôi không thích hỏi những chuyện đại loại như vậy nhưng Thế Vy đi rồi, bé Trụ
làm sao?
ai chăm sóc nó?
Kiều Phong lắc đầu
- Nghe nói Lôi Bình phải đưa cháu về nhà ngoại vì vậy Ba Tâm ơi, Ba Tâm hỡi, cô phải cẩn thận
đấy
Tâm lúng túng:
- Chuyện đó có đính đáng gì đến tôi?
Kiều Phong thành khẩn:
- Tôi mong là chẳng đính đáng gì đến cô cả. Tôi cũng thấy Nghị Chi thích hợp với cô Nhưng mà
Lôi Bình rất ngang ngược tôi không biết phải nói thế nào nữa
Tâm gật đầu:
- tôi hiểu rồi, hiểu rồi!
Kiều Phong cười, trở về bàn làm việc của mình và một lúc sau chàng nhận được lệnh phải đi lấy
tin, thế là Phong đi ngay. Văn phòng bây giờ còn lại một mình Tâm. Chẳng có việc gì làm Tâm
cũng thấy buồn. Tâm rất thích được đi lấy tin, nhất là đi với Lôi Bình, như lần đột nhập vào hang
ổ bọn cướp lần trước. Ngồi nghĩ lại, Tâm thấy vẫn còn hồi hộp. Lần đó ngày hôm sau tờ báo của
Tâm làm đà đưa ra được mấy phóng sự thật phong phú giựt gân. Tin tức chi tiết về bọn cướp khá
đầy đủ, khiến các báo khác phải lé mắt Lôi Bình là vậy đó. Có thể làm được nhiều việc mà người
khác không làm được
Ðang lúc nghĩ ngợi thì Tâm nghe có tiếng bước chân đồn đập chạy đến, Tâm biết ngay là Bình
đã về. Và quả là như vậy, Bình đã xuất hiện trước mặt. lại huýt sáo, có vẻ vui vẻ nữa chứ
Thấy Tâm, Bình đưa tay lên, đầu lắc lắc
- Sao mà một mình ngồi ở đây vậy?
Tâm nói :
- Kiều Phong mới vừa đi ra. À! anh vừa đi lấy tin về đấy à?
Bình lắc đầu:
- Không mượn cớ để làm việc tư thôi
Thấy thái độ vui vẻ của Bình, Tâm nói:
- Anh Bình này, tối nay tôi xin phép về sớm nhé, nhà có chút việc
Lời của Tâm làm Bình chựng lại. Tâm tiếp:
- 7:30 em sẽ về, việc quan trọng lắm, phải có mặt ở nhà
Bình nhìn Tâm một chút, rồi nói:
- Ðược, 7:30 về đi, chuyện quan trọng thật ư?
Bây giờ đến lượt Tâm bối rối:
- Anh Bình mà....
- Thôi chẳng sao cả, nếu có việc cứ về. Công chuyện có anh làm thay được mà
- Vậy thì cảm ơn
Không khí yên lặng đến căng thẳng bao trùm suốt buổi chiều hôm ấy. Thật lạ là cả buổi lại chẳng
có tin gì sốt đẻo đê? Bình đi săn tin, chẳng ai nói với ai điều gì cả
Ðến giờ cơm tối, Tâm đi ăn với một người bạn gái bên phòng biên tập. 7 giờ quay về toà soạn đã
không thấy bóng Lôi Bình đâu. Tâm đành quay về chỗ ngồi, chờ mãi đến 7: 30 mới xách cặp
xuống lầu, Nghị Chi đã đứng chờ sẵn ở đấy
Chi là một người lịch sự lúc nào cũng đúng giờ, tính tình lại hoà nhã chẳng trách vào đâu được.
Khi cả hai người đến rạp hát thì đã 8 giờ kém 5, người xem đông nghẹt
Ðến khi Tâm và Chi vào được chỗ ngồi thì buổi biểu diễn cũng bắt đầu. Ban nhạc vừa bắt đầu
trình tấu. Tâm chưa kịp tập trung lắng nghe, thì có cảm gíac như có ai đó đang theo đõi mình,
Tâm cảm thấy mất tự nhiên. Ai vậy? trong cái bóng tối lờ mờ, thật khó biết là ai
Và rồi cuối cùng không chịu được Tâm quay lại tìm kiếm Ðôi mắt theo đõi nàng hình như ở góc
xéo của mấy hàng ghế phía saụ tâm quay lại nhìn kỹ, đúng là Lôi Bình
Làm sao Lôi Bình lại có mặt trong cái buổi hoà nhạc này? Tâm phân vân, đúng là Lôi Bình rồi,
bên cạnh chàn glại là chiếc ghế trống, và đến khi nhìn thấy ghế trống, Tâm hiểu ngay vì sao Bình
bước vào lại có vẻ vui như vậy. tâm thấy thất vọng, thì rạ...nhưng tại sao Bình không nói trước?
Buổi hoà nhạc chợt nhiên trở thành vô nghĩa với Tâm, Nàng không nhìn lên sân khấu mà chỉ
nhìn xuống, Tâm thấy hổ thẹn vì những điều mình đã nói đối với Bình. Nghị Chi ngồi kế bên
ngạc nhiên nhìn qua
- Ồ! cô Tâm, làm sao thế, không khoẻ à?
Tâm lắc đầu, đôi mắt lạnh và bén của Lôi Bình hiện rõ trong đầu Tâm không tắt.
Sau buổi hoà nhạc đó, chuyện tình giữa Lôi Bình và Ba Tâm gần như kết thúc. Lôi Bình ngày
ngày vẫn đến sở làm, không nhắc lại chuyện cũ một câu. Hết giờ làm việc vẫn nán lại, vẫn ngồi
đối điện với Tâm, nhưng Tâm cảm thấy giữa họ giờ đã có một sự ngăn cách
Tâm khác với mọi người, chuyện đi nghe hoà nhạc với Nghị Chi, chuyện nói dối Bình bị lộ đã
khiến Tâm vừa xấu hổ vừa hối hận, có điều dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng
chẳng ích gì, chỉ nội tâm cứ bứt rứt không yên, Tâm cũng đà nhiêu lần muốn qua nói với Bình
mấy tiếng xin lỗi nhưng nghĩ đến cái cá tính nóng như lửa của Bình, Tâm lại không dám
Thế là Tâm cũng yên lặng Bao nhiêu tinh thần tập trung cả trên công việc. Ngay chuyện ra ngoài
lấy tin, Tâm cũng chủ động đi tìm. Càng ít có mặt ở văn phòng càng tốt. Một cách để tránh khỏi
phải chạm mặt Lôi Bình đối với Tâm đó là những ngày nặng nề khó xử nhất. Vậy mà Tâm thấy
Bình như tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra
Chuyện hai người chẳng nói ra vậy mà cả tổ phóng viên bình như ai cũng biết hết chẳng có lời tò
mò hạch hỏi nhưng những ánh mắt căng thẳng của họ đã nói rõ hết mọi chuyện. Cái không khí
ngột ngạt kia nhiều lúc khiến Tâm đặt câu hỏi. Hay là mình hoán chuyển qua làm việc khác đi?
Ðó chỉ là một ý niệm chứ thật ra Tâm cũng không muốn thay đổi công việc. Từ trong tiềm thức,
Tâm nào có muốn xa Lôi Bình
Ngày Ngày Tâm vẫn đến nhà Nghị Chi học tiếng Pháp vì Tâm thích học, mà Chi cũng nào có
làm điều gì để Tâm giận để phải cắt đứt sự qua lại giữa hai người? Tuy Tâm gắng giữ sự bình
thản, nhưng đâu qua được mắt Nghị Chi:
- Cô Tâm bình như cô có chuyện gì lo nghĩ, nên tinh thần không được tập trung
Tâm vội lấp liếm:
- Ðâu có. Công việc ký giả khá bề bộnnên có lúc căng thẳng có lúc thư giãn. Tôi chẳng có gì cả
- Thật vậy ư?
- Giấu anh mà làm gì? Hay là anh thấy tôi học chẳng tiến bộ?
Nghị Chi lắc đầu:
- Chuyện học thì khác. Ðằng này tôi thấy cô hình như có tâm sự gì đấy nên cô có vẻ chẳng tự
nhiên
Ðiều Nghị Chi nói càng làm Tâm lúng túng
- Vậy ư? Thế anh có hối hận vì có một người học trò rắc rối như tôi không?
- Từ nào đến giờ đã làm việc gì là tôi không hối hận. Nếu việc đó là sai thì như rút kinh nghiệm
vậy thôi
Tâm đẩy quyển sách tới trước:
- VẬy thì chúng ra bắt đầu học đi
Nhưng Chi nhìn Tâm lắc đầu:
- Hôm nay ta nghỉ một bữa vậy, cô Tâm này tôi thấy thì cô hình như cố làm thật nhiều việc để
quên lãng một điều gì đó đúng không?
Tâm giật mình nhưng bản chất háo thắng khiến Tâm chẳng đám nhìn sự thật lắc đầu nói:
- Không đúng, hoàn toàn không đúng, May là lúc xưa anh không học môn tâm lý học nếu học
chắc anh ra trường không nổi
- Cô có thừa nhận hay không tôi không ép, nhưng tôi vẫn bảo lưu những gì mình đã nhận xét
Chi nói Tâm giữ vững lập trường
- Tôi biết rõ tôi hơn anh, vì vậy anh sai rồi
Chi thấy vậy nói:
- Thôi được chuyện đó gác qua một bên
- Nghĩa là chúng ta tiếp tục học chứ?
- không đã bảo ngưng một bữa mà. BÂy giờ tôi mời cô dùng cơm với tôi, tôi mời
Tâm cười:
- Nguyên do bữa nay có gì đặt biệt ư?
- Ðâu cần phải có gì đặt biệt mới mời cơm đúng không? bây giờ cô ngồi đây nhé 5 phút thôi để
tôi đi thay áo
Tâm phân vân không biết có nên đi không, nhưng rồi nghĩ giữa mình với Lôi Bình không còn gì
nữa rồi, có đi cũng chẳng sao nên gọi dây nói về nhà, báo cho mẹ biết là không về dùng cơm.
Nghị Chi đã thay đồ xong, bước ra:
- Thôi đi, hôm nay mình ăn cơm Việt Nam nhé?
Tâm bất ngờ:
- Ở ÐÀi BẮc mà có cơm Việt Nam à? sao tôi không nghe nói?
Nghị Chi cười:
- Cô đừng lo không chừng vài tháng nữa thôi, cả cơm Congo đài bắc cũng có
Tâm nghe nói cười lớn:
- Cơm đó chắc chẳng ai dám ăn. phải gõ phèng la quảng cáo mời mọc
Nghị Chi nhìn Tâm gật gù:
- Ðấy đã mấy hôm rồi chẳng thấy cô cười được thế, cô biết không?
- Tại anh không gặp tôi thường xuyên
- Không hẳn nhưng tôi tin cái gì mình thấy
Rời khỏi nhà Nghị Chi hai người ngồi xe đến đâu con hẻm trên. Quả thật nơi đấy có treo tấm
biển đề: "Quán ăn Việt Nam"Tâm nói:
- VẬy là nghề lấy tin của tôi chưa bén, cần phải học nhiều
Chi cười:
- Thật ra tôi cũng nào có hay ho gì, tình cờ đi ngang trông thấy thôi
Bước vào trong, Tâm hỏi:
- Ðúng là đân Việt Nam nấu không?
Nghị Chi cười:
- Làm sao biết được tôi cũng chưa hề đến việt nam có điều trông cách ăn mặc cũng giống người
Việt kệ cứ thử đi để biết món ăn việt Nam ra sao
Vì chưa hề dùng món ăn Việt Nam qua , nên Nghị Chi và Tâm kêu thử mỗi thứ một ít, ăn xong
Tâm nhật xét
- Thức ăn hơi ngọt
- Ngọt thì dễ béo, tốt thôi, lúc này tôi thấy Tâm hơi gầy đấy
Chi nói, Tâm vội chống chữa
- Ðừng lo khi mùa đông đến là tự nhiên tôi mập ra chu kỳ nó như vậy mà
- Lúc đó nhờ ăn thức ăn béo
- Không hẳn--Tâm nói, rồi nhìn vào đồng hồ--thôi tính tiền rồi về, bằng không trễ việc mất
Nghị Chi gọi bồi bàn tính tiền,hỏi:
- Tôi đi làm sớm hay trễ gì chẳng ai nói, chắc Lôi Bình nghiêm khắc lắm ư?
Nghị Chi nhắc đến Lôi Bình làm Tâm mất vui ngay.
- Không có điều chúng ta phải có trách nhiệm chứ?
Tâm nói, Nghị Chi lại tiếp:
- Có người nói Lôi Bình có thiên kiếm với phóng viên nữ, ngoại trừ cô
- Vậy ư? Tôi không biết chuyện đó
- Bằng chứng là trong tổ phóng viên chỉ có một mình cô là nữ
- Một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi
Nghị Chi chặn một chiếc taxi lại, cùng Tâm bước lên Chi nói:
- Tối qua tôi cùng Lôi Bình mới vừa uống rượu đấy
Tâm ngạc nhiên
- Anh đi với Lôi Bình?
Nghị Chi thấy Tâm ngạc nhiên, nhìn Tâm với ánh mắt rất đặt biệt Tâm thấy vậy, vội nói:
- Ý tôi muốn nói là làm sao anh và Lôi Bình lại gặp nhau đúng lúc vậy?
Nghị Chi cười:
- Tụi này trên đường tan sở về rủ nhau. À, mà tửu lượng của Lôi Bình kém lắm, uống một chút
đã say
Tâm ngạc nhiên :
- Say ử rồi sau đó?
Chi nhún vai:
- Tôi phải đưa anh ấy về nhà, ồ nhà dơ bẩn quá! Không có bà xã ở nhà có khác
Tâm nhìn xuống nói:
- Nghe nói Thế Vy đã bỏ sang Mỹ
Chi hình như chẳng quan tâm, tiếp tục nói:
- Cô không biết, vừa vào đến nhà là anh ta ói đầy sân, sau đó nở cửa bước vào là nằm đài đưới
sàn ngủ say như chết, tôi gọi mãi không đậy nên khép cửa lại và bỏ về nhà
Tâm ngồi yên mà lòng nghe nhói đau. Nghị Chi lại tiếp tục:
- Anh chàng Lôi Bình này. lúc say cũng rất đặc biệt có bao nhiêu chuyện cứlảm nhảm ra hết
không nhớ cả chuyện bên cạnh còn có tôi
Tâm bối rối:
- Thế lúc anh Bình say, anh ấy đã nói gì?
Nghị Chi lẩn tránh:
- Lải nhải thôi tôi nghe không được rõ lắm
Tâm chau mày, hay là Nghị Chi chẳng muốn nói ra?
Lúc đó, xe ngừng lại trước tòa soạn báo, Tâm bước ra trước, nói với Nghị Chi:
- Cảm ơn bữa cơm của anh, cả cuốc taxi nữa nhé?
Rồi chạy bay lên lầu

Lôi Bình đã có mặt ở văn phòng từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Bình, mắt Tâm đỏ hoe, nhưng không
đám nói gì cả. Hôm nay trông Bình thật thiểu não. Tóc rối bù râu không cạo áo quần xốc xếch.
Bình ngồi đó biết Tâm vào nhưng vẫn tiếp tục làm việc không ngó lên. Điều đó làm Tâm rất đau
lòng nhưng Tâm cố nén cảm xúc xuống. Ở đây là văn phòng làm việc chớ không phải chỗ riêng
tư, Tâm không thể để mọi người thấy sự bức xúc của nàng. Tâm giả vờ bình thản ngồi xuống bàn
bắt đầu công việc
Làm được một chút Tâm lại không chịu nổi quay qua hỏi Kiều Phong:
- Sư huynh hôm nay khỏi phải ra ngoài ư?
Kiều Phong nhìn Tâm rồi quay qua nhìn Bình nói:
- Sao cô không hỏi Lôi đại gia mà hỏi tôi?
Tâm yên lặng lúc đó Tâm thấy Bình đứng đậy ném một mảnh giấy lên bàn Tâm, nói như ra lệnh:
- Cô cầm cái này sang phòng Internet tra cứu ngay bản tin này, tôi đang cần nó đấy!
Rồi bỏ đi.
Cái xốc xếch của Lôi Bình là vì đâu? Tâm tự hỏi. Vì sự vắng mặt của Thế Vy hay vì sự bực dọc
Tâm? Nhưng nếu vì nàng tại sao Bình lại có vẻ lạnh lùng như vậy?
Lòng Tâm rối như tơ vò, có lẽ Lôi Bình đã giận mình vì lần nói đối để cùng Nghị Chi đi nghe
hoà nhạc đó. Nhưng nếu vậy thì nhỏ nhen quá. Tâm nào đã là của Bình đâu? Cũng có thể là vì
mọi thứ đã chấm hết rồi, phải không? Tâm tự nhủ như vậy
Chuyện tình chóng đến sẽ chóng tàn. Sao chẳng nhân cơ hội này mà đứt khóat? Tâm nghĩ.
Nhưng con người nào có phải là sắt đá đâu. Máu còn chảy còn lụy tình. Nhìn vẻ tiều tụy của
Bình, Tâm không hỏi không đau lòng, không phải chỉ đau mà còn tuyệt vọng. Dù gì thì cũng có
một thời yêu nhau. Yêu nhau? phải chăng chỉ là ảo tưởng?
Chiều thứ 7, tổ phóng viên có một buổi họp mặt tại sâu nhà Kiều Phong, chuyện vãn rồi ăn uống
thịt nướng, Tâm không muốn dự nhưng Kiều Phong không buông tha.
- Chẳng ai được phép vắng mặt cả, nhất là cô
Tâm khó xử:
- Nhưng mà em không khỏe thật mà. Em chỉ muốn được nghỉ ngơi!
- Tôi không có quyền cho cô vắng, nếu muốn cô hãy xin phép Lôi đại gia đi. Nếu cô sợ ở lại quá
khuya thì tôi sẽ đích thân đưa cô về
- Sư huynh này!
Kiều Phong hỏi:
- Phải chăng là đã có hẹn với Nghị Chỉ đúng là có bồ quên bạn
Tâm chau mày:
- Làm gì có chuyện đó? Đỗ Nghị Chi với tôi cũng chỉ là bạn thôi
Kiều Phong hỏi:
- Thế còn vụ cùng nhau đến xem hoà nhạc
Tâm giật mình:
- Ai kể cho anh nghe vậy?
Kiều Phong chỉ nói
- Cô quả thật là làm Lôi Bình bẽ mặt. Nếu không có gì tại sao đi công khai trước mặt Lôi Bình
vậy? Cô muốn khiêu khích ư?
Tâm cúi đầu:
- Thật tình tôi chẳng cố ý
- Tôi biết là cô chẳng cố ý, nhưng hãy nhìn xem. TỪ hôm đó tới nay thái độ của Lôi đại gia thế
nào?
- Tôi...tôi phải làm sao bây giờ?
Tâm hỏi Kiều Phong thở ra:
- Tôi cũng không biết. Chuyện của hai người quả thật khó tính vô cùng. Lơ mơ coi chừng tất cả
đều hư hỏng cả. đổ vỡ hết
Tâm nói:
- Tôi không sợ đổ vỡ! có làm có chịu!
Kiều Phong quay qua:
- Thế sao cô chẳng nói với Lôi Bình!
Tâm lắc đầu, nhưng nước mắt rưng rưng:
- Tôi sợ.. Hạnh phúc của anh ấy đổ vỡ, anh ấy sẽ bị tai tiếng
Kiều Phong nắm lấy tay Tâm, xúc động:
- Tâm này, tôi không biết phải nói sao, nhưng tôi nghĩ là tối nay cô không nên vắng mặt
Tâm lặng lẽ lau nước mắt:
- Vâng, tối nay tôi sẽ đến đư. Vì tôi là một thành viên của tổ phóng viên cơ mà
Kiều Phong vỗ vai Tâm nói
- Vậy mới đúng chớ. làm gì cũng cần phải bình tĩnh. mọi chuyện xử lý một cách rõ ràng
Tâm chợt hỏi:
- Anh có nghe nói chi. Thế Vy về chưa?
- Hình như chưa
Tâm lại tò mò:
- Thế anh Bình? này nào cũng uống rượu ư?
Kiều Phong thở ra:
- Còn phải hỏi. Cô không thấy mắt ông ấy đỏ ngầu ử có điều phải chịu thua. Vậy mà công việc
vẫn tốt như thường
Tâm gật đầu:
- Vì anh ấy biết phân biệt rõ ràng, đâu là chuyện công, đâu là chuyện tư
Kiều Phong cười tán đồng, nói:
- một lúc nữa, tan sở, chúng ta sẽ cùng đi nhé. Tôi sợ là cô tìm không ra nhà tôi
Tâm trở về bàn mình tiếp tục công việc, vẫn không thấy Lôi Bình đâu. Đến giờ tan sở, mới thấy
Lôi Bình đi vào, Tâm cũng cùng bạn bè trong tổ đứng đợi. Vừa thấy Bình. Kiều Phong nói:
- Chúng tôi đang chờ một mình anh đấy Lôi đại gia a.
Lôi Bình quét mắt nhanh, nhìn thấy Tâm có mặt trong đám hơi bất ngờ, Kiều Phong hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi cách nào đây?
Lôi Bình khoát tay:
- Các người ngồi taxi, tôi cưỡi xe gắn máy đến đấy là xong. Thôi đi, còn chờ gì nữa
Cả tổ chia ra làm 3 toán lên 3 chiếc taxi trực chỉ nhà Kiều Phong
Nhà ở của Kiều Phong chỉ là một ngồi nhà trệt kiểu Nhật nhưng được cái có sân rộng. Thức ăn
làm sẵn để trong tủ lạnh, chỉ cần đốt lửa lên là mang ra nấu nướng thôi
Kiều Phong nói:
- Chúng ta ăn kiểu tự phục vụ nhé. Mỗi người lấy thịt nướng riêng phần mình, ai không nướng
chẳng có ăn ráng chịu
Thế là mười mấy người trong tổ phóng viên, quây quần quanh bếp lửa, bắt đa6`u gắp thịt tự đặt
vào lửa nướng, tâm ngồi đối điện với Lôi Bình, qua màn khói biết là Bình đang nhìn mình nhưng
nàng giả vờ như chẳng thấy. Mùi thịt nướng bốc lên theo khói làm mọi người đói bụng. Kiều
Phong còn mang cả rượu bia, nước ngọt và trái cây ra, thức an ê hề
Kiều Phong hồ hởi nói:
- Mọi người ăn uống tự nhiên nhé, đừng khách sáo gì cả. Đừng để thức ăn, thức uống dư thừa
đấy
Thế là mọi người thoải mái ăn. Có lẽ vì tuổi trẻ cũng có lẽ vì đã quá thân nhau. Ăn xong mọi
người lại ca hát, chuyện tiếu kể cả Ba Tâm. Chỉ có một mình Lôi Bình là ngồi yên từ đầu đến
cuối. Đang lúc cuộc vui đến phần cao điểm thì Bình hỏi Phong:
- Kiều Phong này có rượu mạnh không? uống bia nhạt nhẽo này mình không thích
Kiều Phong nói :
- Rượu mạnh thì có đấy, nhưng hôm nay chỉ nên uống bia thôi, Lôi đại gia a.
Lôi Bình đứng đậy:
- Nếu ông không cho uống thì tôi đi mua vậy
Kiều Phong thấy vậy vội nói:
- thôi được Tôi đi lấy đây, nhưng nhớ uống ít ` chút nhé
Lôi Bình nổi nóng:
- Ngươi làm gì giống đàn bà vậy?
Ba Tâm vừa nướng xong miếng thịt, vội đứng đậy lấy một chai nước ngọt rồi mang đến một góc
nhà ngồi xuống ăn như không can dự gì đến đám đông
một phóng viên nam tên Tuyên bước tới:
- Cho tôi cùng ngồi ăn nhé, sư muội? Ăn một mình buồn chết
Tâm vội bào chữa:
- Ngồi bên bếp lửa nóng quá nên tôi mới ra đây. Tôi rất sợ nóng, chứ đâu có gì mà buồn
Tuyên nhìn Tâm cười, rồi chợt nhiên nói nhỏ:
- Nếu có thể cô hãy khuyên Lôi đại gia đi, bảo ông ấy uống ít một chút, rượu rất có hại cho sức
khỏe
Tâm lắc đầu cười buồn:
- Tôi không khuyên nổi đâu, chẳng khéo lại bị mắng nữa thì xui
Kiều Phong bước tới ngần ngừ một chút nói:
- Tâm có biết không hôm nay là sinh nhật của Lôi đại gia đấy. Tôi nhớ mà không biết ông ấy có
nhớ không
Tâm vụt đứng đậy:
- Có chuẩn bị bánh sinh nhật không?
Kiều Phong gật đầu:
- Có để tôi mang ra nhé! cô cắt cho anh Bình?
Tâm lắc đầu:
- Không tôi không muốn sự việc trở nên rắc rối. Tôi chỉ nghĩ là mang bánh sinh nhật ra anh ấy sẽ
bỏ rượu
Kiều Phong yên lặng suy nghĩ, rồi bỏ đi vào trong một lúc sau, mang bánh và đèn nến ra. Tất cả
vội vàng hát bản"mừng sinh nhật vui ve?"rồi đồng đứng đậy nắm tay nhau làm thành một chiếc
vòng, vây Lôi Bình bên trong, mọi người cùng nói:
- Chúc sếp một sinh nhật vui ve?
Tâm cũng có mặt trong số đó. Lôi Bình sau một phút ngạc nhiên rồi hiểu ra. Anh chàng đứng
đậy có vẻ mừng có vẻ cảm động lắp bắp:
- Các bạn.....tôi...à tôi...
Kiều Phong thấy vậy vội hối:
- Nào cắt bánh ra đi. Cắt nhanh lên để không tan kem ca?
Lôi Bình chủ động bước tới thổi tắt nến. Tất cả các ngọn nên đều tắt, chỉ còn một ngọt phải thổi
mấy lần mới tắt. Lôi Bình quay qua nhìn thấy Ba Tâm đứng gần đó, giọng nói gần như nghẹn lại:
- Tôi...tôi rất cảm ơn, các bạn đã chuẩn bị chu đáo cho tôi. Thật là...
Lôi Bình thường ngày ngang ngược, hôm nay chợt trở nên yếu đuối lạ lùng, chỉ nói được mấy lời
là không nói được gì nữa. Và giữa lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, thì đột nhiên, Bình phá vỡ
vòng vây, chàng bỏ chạy ra ngoài. một phút sau, mọi người nghe tiếng xe nổ máy Vậy là Bình đã
bỏ đi mất
Tất cả còn lại đều ngẩn ngơ. Điều gì đã xảy rả tại sao Bình lại phản ứng dữ đội như vậy. Có ai
làm gì đê? Bình buồn?
Buổi tiệc đang vui chợt vô nghĩa. Thật lâu sau đó, Kiều Phong mới như sực tỉnh lại, kêu lên:
- Chết rồi! chiếc bánh kem!
Tuyên nói:
- Thôi bỏ bánh kem vào tủ lạnh đi, để không nó tan hết. còn buổi tiệc hôm nay đến đây tan là vừa
Kiều Phong phản ứng:
- Không được tan ngay, các người hãy phụ ta đon đẹp nhà cửa. Còn ta thì đưa Ba Tâm về nhà
Có ai đó kêu lên:
- Sao ông khôn quá vậy? Ai cho ông cái quyền ưu tiên đó chứ?
Kiều Phong đọa:
- Không cần biết các người có bổn phận dọn dẹp nếu không một lát nữa quay về mà ta thấy chưa
xong thì mai các người đừng hòng yên với tôi
Thế là tất cả các phóng viên còn lại phải dọn dẹp, Kiều Phong gọi chiếc taxi, rồi cùng Ba Tâm
chui vào. Xe chạy. Kiều Phong rầu rĩ nói:
- Thật tôi không ngờ mình lại khiến Bình phản ứng như vậy. Lúc gần đây tánh khí Lôi Bình thất
thường quá
Ba Tâm thở đài:
- Tôi nghĩ đó chỉ là hình thức xì hơi
Kiều Phong lắc đầu:
- Nghĩ lại thấy Lôi đại gia cũng tội. Một đại thế Vy đã làm ông ta thất điên bát đảo. Bây giờ lại
thêm....
- Lại thêm tôi nữa phải không? Tôi có làm gì sai đâu?
Tâm nói, Kiều Phong vẫn tiếp tục:
- Tôi có nói sai hay không? Cô xử lý như vậy là đúng, tiếc một điều là phải chi...đừng có gặp
nhau quá muộn màng
- Anh nói chuyện nghe cải lương quá
- Chẳng lẽ tôi nói sai?
Kiều Phong hỏi, Tâm yên lặng một lúc, nói:
- Anh có biết là anh ấy đã đi đâu không? tiếp tục uống rượủ tôi thật sự không yên tâm, nhất là
trong lúc anh ấy đang phát tiết thế này
Kiều Phong nói:
- Đừng lo. Lôi Bình có thể lái xe đưa khắp thế giới đấy. Tôi nghĩ giờ này chắc anh ấy đang ở nhà
- Ở nhà? chỉ một mình ư?
Lời của Tâm khiến Kiều Phong chau mày
- Thôi được rồi, đưa cô về nhà xong, tôi sẽ đến đấy với anh ấy, cô yên tâm
- Vậy thì cảm ơn sư huynh
Kiều Phong nghĩ ngợi, rồi lắc đầu:
- Tại cô không biết, trước khi cô vào làm, giữa chúng tôi--Tôi và Lôi Bình đấy--cũng không
thuận thảo lắm, còn bây giờ tất cả đều qúi nhau. Mọi người giúp đỡ anh ấy. Có thể đó là vì một
nguyên đo--sự hiện diện của cô!
- Anh chỉ khéo nói tốt cho tôi
Đến nhà, Tâm nhảy xuống xe, khoát tay chào Kiều Phong, không quên đặn đò
- Nhớ là phải ghé qua xem anh ấy thế nào nhé? thật tôi chẳng yên tâm
Rồi mới bỏ đi vào nhà
Kiều Phong vừa định gọi tài xế cho xe quay đầu lại, thì nhìn thấy xa xa có chiếc xe máy quen
thuộc, trên xe có một người ngồi yên như tượng trên đấy
Phong vội đẩy cửa xe nhảy xuống đi ngay đến đó, lòng cũng xót xa
- Lôi Bình ở đây ư?
Bình ngồi yên đôi mắt sâu hoắm
- Hình như cô ấy dặn dò cậu ghé qua thăm tôi phải không?
Bình hỏi, Kiều Phong gật đầu:
- Vâng, sao ban nãy cậu không gọi cô ấy lại?
Bình lắc đầu nói :
- Tại sao lại gọi? Tôi chẳng làm gì được cho cô ấy, không mang lại được hạnh phúc cho người,
thì đừng đòi hỏi người điều gì cả
- Nhưng mà...
Kiều Phong chưa kịp nói, thì Lôi Bình đã nổ máy tiếp:
- Đừng có cho cô ấy biết là tôi đến đây. Đỗ Nghị Chi dù gì cũng thích hợp với cô Tâm hơn tôi
Rồi rồ máy chạy ngay
Kiều Phong đứng ngẩn ra đó nhìn theo, chàng bổng thấy tội cho Bình, Còn người giàu tình cảm
lại gặp toàn chuyện vô đuyên, Lỡ lún sâu rồi chỉ chuốc lấy đau khô?
Lôi Bình từ phòng ông Chủ nhiệm bước ra với xấp báo trên tay, mặt đỏ bừng. Vừa về đến bàn đã
né,m xấy báo lên bàn ngồi xuô[ng thở đốc
Ông chủ nhiệm từ nào đến giờ nổi tiếng dễ đãi, Lôi Bình vào đó gây gổ gì nữa đây? Nhìn thần
sắc Bình, biết Bình vừa mới gặp chuyện rắc rối, nhưng chẳng ai đám hỏi gì cả. Chỉ lúc gần đây
thôi, Bình thay đổi một cách kỳ lạ, đụng ai cũng gây. Hôm nay lại gây cả với ông Chủ nhiệm.
Hay là Bình không muốn làm việc ở đây nữa
Nhiều lời xì xầm được đưa ra, người nói vì Lôi Bình và vợ gây gổ nhau, hậu quả là vợ bỏ đi Mỹ,
không một tin tức nên Bình trở nên nóng nảy hơn trước, Người thì cho rằng vì Ba Tâm. Tất cả
đều là tin đồn chứ chẳng ai có được bằng chứng xác thực. Chỉ có một thứ rõ ràng là ngày ngày
mắt Bình đỏ ngầu lầm lì, hung hăng hơn
SAu buổi tiệc ở nhà Kiều Phong, cả tổ phóng viên trở nên đè đặt, Trừ những trường hợp cần
thiết mới nói chuyện với Bình chẳng ai đại gì mà bỗng đưng chuốc họa vào thân ca?
Tâm thì yên lặng, mọi thứ không bỏ sót. Cái bức xúc càng đầy thì nhỗi đau càng to, nỗi đau chỉ
để trong lòng. Phải chăng vì vậy mà càng ngày Tâm càng trở nên gầy hơn. Tâm biết ngoài Bình
ra, hcẳng ai có thể giúp đỡ được cho chàng chính Tâm cũng không thể làm được việc đó
Buổi tối Tâm kiếm cớ về trước 5' nàng cố ý về sớm như vậy để khỏi phải về chung với Nghị Chi.
Mặc dù giữa hai người cũng chưa có gì. nhưng Tâm không muốn để mọi người tiếp tục xì xào,
đê? Bình không có ký đo bực đọc
Vừa đến tầng trệt, Tâm chợt trông thấy một cậu bé khá kháu khỉnh đứng cạnh một người đàn bà
có vẻ là vú em. Đứa nhỏ có khuôn mặt khá quen thuộc -đdúng rồi gươn g mặt của Lôi Bình
Tâm xúc động bước tới hỏi
- Phải bé Trụ đây không? con đến đón cha à?
Đứa bé rất ngoan
- Vâng, đì cũng biết cha con phải không? Đì thấy cha con trên đó không? con chờ cha con để
cùng về nhà
Ba Tâm ôm chầm lấy bé Trụ, giọng xúc động
- Có chứ, cha con còn trên đấy đấy, sao còn không ở nhà chờ mà đến đây? Rồi cha con sẽ về nhà

Bé Trụ phụng phịu:
- Đã lâụ..đã lâu lắm rồi Bé Trụ chẳng gặp cha. Đì ơi! có phải là cha con không còn yêu mẹ và
con nữa không?
Tâm thấy tội nghiệp:
- Sao bé Trụ nói vậy? Đừng có nói thế cha nghe sẽ giận đấy. Cha con lúc nào cũng yêu con cơ
mà. Làm sao lại không yêu con cho được?
Tâm nghĩ. Vợ chồng mà gây gổ nhaụ chỉ khổ cho con 'cai. Bé Trụ nói như muốn khóc:
- Nhưng hôm trước cha và mẹ cãi nhau. Mẹ giận bỏ đi, cha cũng đem bé Trụ bỏ đằng bà ngoại,
rồi cha chẳng thèm đến với bé Trụ nữa, bé Trụ nhớ cha quá. Đì ơi! Đì đưa con đi gặp cha đi
Tâm nghẹn lời:
- Bé Trụ này....
Cô vú em đứng gần đấy nhìn Tâm lắc đầu,hỏi
- Cô ơi, như vậy là ông lôi có trong tòa soạn chứ? Hôm nào bé Trụ nó cũng khóc đòi gặp cha, tôi
phải đỗ đành hết sức, tột thật thằng nhỏ chẳng có tội tình gì cả....
- Các vị cứ đứng đây chờ, ông Lôi sẽ xuống ngay thôi
Tâm chưa đứt lời đã nghe bé Trụ reo lên
- Cha! cha!
Rồi nó chạy ùa tới trước
Lôi Bình có vẻ ngỡ ngàng nhìn con rồi nhìn về phía Tâm, Bé Trụ líu lo
- Cha ơi! cha! cha đẫn con về nhà nhé! con thích ở nhà với cha thôi. Con không muốn về nhà bà
ngoại đâu
Lôi Bình vỗ nhẹ lên vai con nhưng không có vẻ gì là quan tâm cho lắm, mắt cứ nhìn về phía
Tâm
- Cha ơi! con đi với cha về nhà mình nhẻ sao cha không trả lời, cha làm sao vậy?
Lời của bé Trụ kéo Bình trở lại thực tại, chàng vội vã cúi xuống, mắt rướm lê.
- Bé Trụ, sao con không nghe lời chả sao đến đây tìm cha làm gì? cha bận đi làm đâu có ở không
đâu mà chơi với con? con hiểu chứ?
Bé Trụ ôm chặt chân Bình
- Không, không đâu con không thích ở nhà bà ngoại, con muốn ở với cha à. Ở đằng bà ngoại
chẳng bao giờ cha đến thăm con
Lôi Bình vội cúi xuống bế con, vỗ về
- Hãy nghe lời cha, con theo chi. Quỳnh về nhà ngoại đi, cha hứa với con từ rày sẽ ghé thăm con
mỗi ngày. Cha không nói đối đâu
Nhưng bé Trụ vẫn lắc đầu
- Không, con không về đâu, con muốn ở với cha mà
Lôi Bình làm mặt giận
- Nếu bé Trụ không biết nghe lời, cha sẽ giận cho mà xem, bây giờ bé Trụ về với chi. Quỳnh
nhé, rồi chủ nhật cha sẽ đưa con đi xem phim "Siêu nhân"
Bé Trụ nghe vậy có vẻ thỏa hiệp:
- Thật chứ? cha đẫn con đi xem phim "siêu nhân"cha không nói đối con nghe
- không bao giờ
Lôi Bình cúi xuống hôn con rồi trao bé Trụ cho vú em, nói thêm:
- Cha cho con xem phim "siêu nhân "rồi còn đẫn con đi ăn nữa
- Được nếu vậy thì con chịu
Bé Trụ nói rồi vẫy tay chào cha, sau đó theo cô Quỳnh lên taxi về. Lôi Bình thở ra liếc nhanh về
phía Tâm, sau đó lên xe nổ máy đi thẳng. Tâm nhìn theo lòng đầy xốn sang, ngay lúc đó có tiếng
hỏi:
- Làm gì mà đứng ngẩn ra đó? Định chờ ai à?
Tiếng hỏi của Nghị Chi. Tâm giựt mình
- Ồ! không, không phải. Tôi đang chuẩn bị đi đây
- Vậy thì mìng cùng đi nhé?
Nghị Chi hỏi, rồi nhìn Tâm nhận xét
- Hôm nay cô có vẻ vui hơn mọi khi đấy
Tâm lấp liếm
- Ngày thường tôi vẫn vui đấy chứ, có gì bực mình đâu mà buồn
Nghị Chi lắc đầu
- Cô đừng giấụ lúc gần đây tôi thấy cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào đấy chứ đâu có được như hôm
nay.
- Vậy ư?
Cả hai đừng trước trạm xe bus. Tâm cười hỏi
- Anh thấy tôi hôm nay khác mọi khi à? khác chỗ nào
- KHó nói quá chỉ thấy là hôm nay cô tươi mát hơn nhiều
Rồi Nghị Chi chợt hỏi
- Thằng bé ban nãy là con của Lôi Bình đấy, phải không?
Câu hỏi của Nghị Chi làm Tâm lúng túng
- Ồ! bé Trụ đấy ử đúng rồi vậy là ban nãy anh đã thấy tất ca?
- Thằng bé cũng dễ thương đấy chứ? nhưng mà Lôi Bình hình như không thương con lắm, nếu
không nói là có chút tàn nhẫn
Nghị Chi nhận xét Tâm vội bào chữa
- KHông hẳn như vậy, anh ấy là đàn ông làm sao có thể chăm sóc con?
Nghị Chi cười nhẹ như chẳng biết gì ca?
- Cô có để ý thấy thái độ ban nãy của Lôi Bình không? rất đặt biệt
- Vậy ư?
Tâm giả vờ, nhưng cảm thấy mặt đã nóng ran. Thì ra tất cả sự việc ban nãy, Chi đã nhìn thấy cả
Nghị Chi thấy Tâm yên lặng, nói tiếp
- Tình cảm của Lôi Bình dành cho cô khá đặc biệt. Anh ấy phải tự kiềm chế một cách khổ sở.
Con người sống trong mâu thuẫn thường rấy khổ sơ?
Tâm lúng túng:
- Làm gì có chuyện đó?
Nghị Chi cười:
- Đừng có phủ nhận nữa, tôi là bạn cô mà không lẽ tôi chẳng biết gì cả sao?
- Tôi...
- Tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhất là lúc gần đây, cô có sự thay đổi đặc biệt. HÌnh như cô có cái tâm
sự gì đó, cô cố xua đuổi, phủ nhận. Cố tỏ ra mình chẳng quan tâm nhưng sự giằng co đó làm cô
gầy đi, cô có biết là lúc sau này, cô xanh xao hẳn
Tâm chẳng biết làm sao hơn là nhìn xuống, mắt đỏ hoe
- Lôi Bình suốt ngày say rượu còn cô thì cứ bị ray rứt. Lần trước khi cùng cô đi dự buổi hoà
nhạc, tôi đã nhìn thấy điều đó. Cô Tâm, cô quả là vụng về
Nghị Chi nói, đến nước này thì Tâm đành nói thật
- Tôi chẳng muốn giấu gì anh, Thật ra thì mọi thứ xảy ra một cách hết sức tự nhiên. Tôi cũng hết
sức lo lắng. Anh Bình, bản chất tốt, không muốn làm gì để chị Thế Vy đau khổ, không muốn làm
đổ vỡ hạnh phúc gia đình, nên bọn này...bọn này chia tay
- Chia tay hay cố gắng cách ly? câu nầy nghe không được suôn sẻ lắm
Tâm vội biện minh
- Thật đấy. Tôi....tôi không muốn phá hoại những gì anh ấy đang có, chuyên Thế Vy đi Mỹ
chẳng dính líu gì đến tôi cả
- Nếu Lôi Bình tốt như vậy thì...cô làm gì phải bức rứt?
Nghị Chi hỏi, lúc đó xe cũng vừa đến nơi. Cả hai nhảy xuống. Nghị Chi nói
- Tôi xuất hiện quá đúng lúc, phải không?
Tâm vội phân bua:
- Anh Chị xin hãy tin tôi. Tôi chẳng hề có ý lợi dụng gì anh. Tôi xem anh như một người anh
ruột, một người thầy, một người bạn, chẳng qua sự việc trùng hợp...có lẽ là ý trời chăng?
Nghị Chi gật gù:
- Sự trùng hợp này quả như ý trời vậy đó
- Lần trước cũng vậy, trong buổi hoà nhạc đấy? Mình cùng đi xem vô tình làm Bình giận. Đó là
một sự vô tình trùng hợp và kết quả là Lôi Bình không tha thứ cho tôi
Nghị Chi cười:
- Cô nghĩ là Bình đã không tha thứ cho cô ử đừng có khéo tưởng tượng như vậy, ngược lại thì
có. Bản chất của Bình tôi biết. Anh ấy càng muốn có cái cớ để cô giận anh ấy, không yêu anh ấy
nữa. Chỉ có như vậy, lương tâm anh ta mới yên ổn được
- Khi anh Bình đã thấy yên ổn. anh ấy sẽ hết yêu tôi?
- Đúng, nhưng anh ta bị mâu thuẫn giằng co, nửa muốn yêu mà nửa không muốn yêu. Vì vậy cô
thấy đó, ban nãy cái thái độ của anh Bình là một sự thú nhận
Tâm lắc đầu:
- Tôi không nhìn thấy chuyện đó
Nghị Chi cười:
- Nếu cô mà không nhìn thấy, không cảm thấy thì coi như cô không phải là Giang Ba Tâm nữa.
Vậy tôi hỏi cô. Khi Lôi Bình đi rồi, cô đứng tượng ra đó thật lâu, là tại sao?
- Tôi...Tôi..
Nghị Chi thở đài:
- Tôi mà có thể làm gì giúp được hai người thì tôi đã giúp, tôi rất thích Lôi Bình, anh ấy làm gì
cũng minh bạch, chẳng nể ai, còn cô, cũng là một người bạn gái đáng yêu
Tâm cảm động:
- Cảm ơn anh.
Nghị Chi suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi nghĩ rồi cũng có cách giải quyết. Hãy tin tôi, khi người ta thật lòng yêu nhau thì chẳng bao
giờ bế tắc ca?
- Nhưng mà... tôi....
- Tôi biết là cô chẳng cố tình muốn phá hoại gia cang người khác. Đúng không? còn chuyện tình
yêu, khi nó đến thì đâu ai ngăn được
- Anh Chi
Chi gật gù:
- Riêng phần tôi, Tâm đừng lo. Tôi sẵn sàng đóng bất cứ vai gì mà Tâm muốn.
Tâm đang ngồi viết bài, thì nhận được điện thoại khẩn cấp của Kiều Phong
- Tâm ơi! đến mau, Bệnh viện Vinh Dân nhé. Lôi Bình bị tai nạn
Vừa nghe Kiều Phong nói điều đó.Tâm nhảy nhỏm lên
- Sư huynh anh không đọa tôi chứ?
- Đọa cô mà làm gì. Lôi Bình bị tai nạn lưu thông rồi
Tâm chẳng chần chừ gì nữa vội chụp lấy ví da, run rẩy nói với nhân viên trực duy nhất còn lại
trong phòng.
- Sư huynh, mau mau đưa tôi đến bệnh viện Vinh Dân đi
- Bệnh viện Vinh Đân ử làm gì? cô bệnh ư?
Tâm nói ngắn gọn:
- Tôi thì không có gì, nhưng Lôi Bình mới bị tai nạn lưu thông, Kiều Phong vừa báo cho biết
Tử Huyên--tay nhân viên trực vội nói:
- Được rồi, tôi sẽ đưa cô đến đó ngay, nhưng cô đừng lo lắng thái quá như vậy, người ở hiền gặp
lành mà, trời sẽ phò hộ cho anh ấy
Cả hai bước nhanh xuống lầu, gọi một chiếc taxi đường xá quá đông đúc lại chật hẹp, xe chạy
chậm khiến Tâm bực dọc khôn cùng
- Sao lại có thể xảy ra tai nạn chứ? không lẽ anh Lôi Bình vô ý như vậy?
Tử Huyên suy nghĩ rồi nói:
- Ban nãy hình như Kiều Phong lên phi trường Đào Viên nghe được tin là có một nhân vật qua
trọng ghé qua Đài Loan, không lẽ anh Lôi Bình cũng đến đó
Tâm nghe nói đến phi trường Đào Vien chợi nghĩ ngay đến con đường cao tốc lắm xe cộ khiến
nàng rùng mình
- Sư huynh này, anh có cho rằng anh Bình đã....
Tử Huyên cắt ngang:
- Đừng có nghĩ ngợi bậy bạ lung tung, Đến Bệnh viện là biết rõ ngay thôi. Mà tôi thấy mấy hôm
rày cũng nghi lắm
- Anh nghi điều gì?
Tâm hồi hộp hỏi:
- Tôi thấy thì mấy hôm rày đầu óc Lôi Bình như không được tập trung, lại uống rượu hay mất
ngủ, mà cái tật của anh ấy lại thích lái xe tốc độ cao. Đúng là điều tôi lo đã xảy ra
Tâm nghe vậy khóc oà. Huyên an ủi
- Chắc chẳng có gì xảy ra đâu, đừng sợ.

Cuối cùng rồi bọn họ cũng đến được cổng bệnh viện Vừa nhảy xuống xe, bọn họ chạy nhanh đến
phòng cấp cứu ngay
Kiều Phong đã túc trực bên ngoài hành lang, đi tới đi lui một cách nôn nóng, vừa thấy họ đến đã
hét lên
- Sao đến chậm thế
- Vừa nhận được tin bọn này tới ngay, nhưng đường xá tắc nghẽ nên đến chậm. Anh Bình đâu
rồi?
Tâm hỏi, Kiều Phong đáp:
- Ðang trong phòng mô?
- Chuyện thến nào anh biết không?
Phong đáp gọn:
- Ðụng xe trên đường cao tốc
Tâm nghe nói lặng người không nói được lời nào. Huyên hỏi
- Thế có nặng lắm không?
- Thật không rõ tôi ngồi taxi chạy phía sau, chỉ thấy anh Bình bị xe đụng văng ra, chiếc xe kia
chạy luôn
- Bác sĩ trực ở phòng cấp cứu chẳng no['i gì ư?
Huyên lại hỏi. Kiều PHong thiểu não nói:
- Mấy ông ấy có thì giờ đâu mà nói với mình? tôi chở anh ấy vào đây. Chỉ thấy máu me đầy
người, Bình lại bất tỉnh nên sợ quá điện cho mấy người đến
- Máu me đầy người ư?
Tâm run giọng hỏi, Tư? Huyên trấn an:
- Ðừng cólo, chảy máu là đo đa thịt rách bên ngoài tạo thành, không có gì nghiêm trọng chỉ sợ
không chảy máu thôi
Kiều Phong bổ túc:
- Nghe nhân viên cấp cứu nói thì có thể chân mặt anh Bình bị gãy
- Còn những chỗ khác?
Kiều PHong nói:
- Không rõ tôi cũng không đám hỏi, thấy máu là tối tăm mặt mày
Tâm ngã người trên ghế như người đã chết, Huyên lại hỏi:
- Vào phòng mổ bao lâu rồi?
- Khoảng nửa tiếng, nếu không kéo dài lâu thì có nghĩ là viết thương không nặng lắm
Phong nói. Và khi chàng vừa đứt lời, đã thấy đèn đỏ trên cửa phòng mổ tắt. Rồi bác sĩ bước ra.
Tâm vụt tới như mũi tên
- Thưa bác sĩ, bệnh nhân có sao không?
Vị bác sĩ mới bước ra nhìn Tâm, hỏi:
- Cô là vợ anh ấy ư? Vết thương cũng không nặng lắm, gãy một chân, chắc khoảng 2 tháng nữa
mới đi lại được, còn những chỗ khác chỉ trầy nhẹ không có gì nguy hiểm đến sự sống đâu, cô
đừng lo
Tâm đỏ mặt trước sự ngộ nhận nhưng không buồn đính chính, chỉ nói
- Xin cảm ơn bác sĩ
Vị bác sĩ nhân hậu cười
- Ðừng nóng chỉ một lúc nữa là bệnh nhân sẽ được đưa sang phòng bệnh bình thường, cô có thể
thăm ngay. Chân bị gãy nhưng chỉ tại té. Tai nạn giao thông mà chỉ bị thế này là may mắn lắm
rồi
- Dạ cảm ơn
Và đúng như lời vị bác sĩ nói. Chỉ một lúc sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, Lôi Bình nằm trên xe
đẩy, với vải băng quấn đầy người được các cô y tá đưa vào ph`ong bệnh, Kiều Phong, Ba Tâm,
Tư? Huyên theo sau
Khi trông thấy Lôi Bình, mọi sự lo lắng căng thẳng ban nãy chợt biến mất. Tâm phân vân không
biết sắp tới sẽ cư xử với Bình với tư cách gì đây
Bình được nhập viện nằm tại lầu 3. Khi các cô y tá rút lui. Kiều PHong nói:
- Chúng mình vào đi nào!
Lôi Bình nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Tư? Huyên nói
- Lôi Bìn bọn này đến thăm anh đây, anh vẫn còn thức chứ?
Bình từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ba Tâm đứng phía sau. Kiều Phong chợt nói
- Ồ! cô Tâm cũng đến đây ử không ngờ Lôi Bình này có phúc như vậy
Tâm cắn nhẹ môi, rồi nói:
- Bác sĩ nói viết thương của anh không nặng lắm đâu, gắng mà tịnh đưỡng sẽ chóng lành thôi
Lôi Bình chợt to tiếng:
- Lôi Bình nầy số thọ lắm, sẽ không chết đâu, còn bổn phận nuôi vợ nuôi con nữa chứ? thôi mấy
người hãy về đi cho tôi nhờ
Kiều Phong nghiêm giọng:
- Không nên cư xử thế Bình ạ tại sao mọi người quan tâm đến anh, nhất là Ba Tâm mà lại dùng
cái thái độ đó đối xử lại chứ?
Lôi Bình cười lớn:
- Vậy các người muốn tôi phải làm sao? Sụp xuống lạy cảm ơn hay là oà lên khóc vì cảm động
chứ?
Kiều Phong lúng túng chẳng biết phải nói sao, đành nói
- Thôi được rồi, bọn này sẽ về. Tôi sẽ tiếp tục tìm cho được nhân vật quan trọng kia tại khách
sạn, không để đở chuyện phỏng vấn đâu
Lôi Bình nhắm mắt lại nói:
- Ðúng, đó là điều cần thiết các người từ đây về sau đừng có ghé qua đây nữa,vì không chừng
ngày mai là tôi sẽ xin phép xuất viện đấy
Kiều Phong lắc đầu bỏ đi trước. Tư? Huyên nối gót theo sau, Chỉ có một mình Tâm là đứng bất
động, vẫn đứng đấy nhìn Lôi Bình
Phong và Huyên không chờ Tâm, họ bỏ đi trước
Phòng bệnh trở nên yên lặng lạ thường. Chỉ có tiếng thở không đều của Bình, có lẽ Bình cũng
không ngờ là Tâm không đi mà ở lại nên những giọt nước mắt đã lăn đài xuống má Bình, những
giọt nước mắt làm Tâm hàng hoàng thương xót, và không dằn được Tâm nhoài người tới nắm
chặt lấy tay Bình, khóc theo
Tâm cảm thấy bàn tay Bình siết chặt tay mình .Và cái phút giây yên ổn, bình an đó đã đầy mật
ngọt trong cay đắng, Bình không con` nghĩ đến sự ngăn cách, bất chấp tất cả đư luận đạo đức xã
hội Bình đưa cánh tay đầy viết thương lên ôm chầm lấy Tâm
Họ không còn biết đến thời gian, đến ngôn ngữ. Họ hôn nhau, không có gì ngăn cách họ được,
sự đày vò đau khổ được những nụ hôn xóa tan
- Ba Tâm. Anh yêu em, anh cần có em. Anh bất chấp tất cả đạo nghĩa lương tâm gì cả. Anh chỉ
biết là mình không thể sống thiếu em
Tâm trong cơn xúc động tột cùng, cũng nói
- Vâng, anh Bình, em là của anh, của anh, mặc cho thiên hạ có nói gì, mặc cho thiên hạ có đè bỉu
ra sao, em vẫn chấp nhận, miễn sao em có anh là được
- ồ! Tâm, thật vậy sao em?
Bình siết chặt Tâm vào lòng, muốn yêu nhau sao mà phải khổ như vậy? Tâm nói:
- Giờ đây cả thế giới có chỉ trích em là con đàn bà hư đốn, mất nết, phá hoại gia cang người khác
thế nào em cũng chấp nhận miễn sao em có anh
Bình nhìn Tâm:
- Em không giân anh vì những thái độ hôm trước ử thái độ cố tình lạnh nhạt, hất hủi em đó?
Tâm lắc đầu:
- Em hiểu anh, vậy là đủ rồi
- Tâm ơi, sao em lại tốt như vậy? Mà sao em lại gặp anh làm chi?
Tâm cười:
- Thế sao anh chẳng nghĩ lại. Tại sao có biết bao người anh không chọn lại chỉ chọn em?
- Ðó là tại yêu
Tâm hỏi:
- Nhưng tại sao anh lại để xảy ra tai nạn như vậy?
- Em muốn biết ư?
- Vâng, em muốn biết sự thật
- Ồ! thì lúc đó tại anh nghĩ đến em, nghĩ đến nỗi khổ đau mâu thuẫn của chúng ta, nghĩ đến cái
gút mà chẳng bao giờ mở được, và anh muốn buông xuôi tất cả, nên buông lỏng tay ga thế là
chiếc xe ngoài sau tông tới
- Có nghĩ là anh cố ý....
- Không, anh chỉ muốn buông xuôi thôi
Bình đáp làm Tâm nghĩ ngợi không nói gì cả. Bình thấy vậy hỏi
- Sao em chẳng nói gì ca?
- Em hiểu cảm gíac của anh lúc đó, Chính em có lúc em cũng đã nghĩ vậy
Bình cảm động nhìn Tâm chẳng nói gì thêm nữa. Với họ bây giờ những rối rắm, những ngăn
cách, những đồng cảm và tình yêu như đan xen nhau. Trước mặt có lẽ trở ngại hay thuận lợi.
HỌđ ều bất cần, bởi vì bây giờ họ đã hiểu nhau, nên sẵn sàng chấy nhận ca?
Lôi Bình nằm viện mới 2 hôm đã đòi xuất viện bất chấp sự khuyến cáo của thầy thuốc
Chiếc xe gắn máy đã hỏng nát trong lần đụng xe nên Bình chỉ còn gọi taxi về nhà. Viet^'t thương
vẫn còn đau, tay chân vẫn băng đầy vải. Mọi chuyển động đều rất khó khăn. Nhưng trái tim đang
rực lửa của chàng đã bất chất tất cả. Bình về nhà một mình Bình giấu rất kỹ chuyện chàng xuất
viện đến Tâm cũng không biết. Bình nghĩ để khi về đến nhà rồi sẽ gọi đây nói báo cho Tâm biết
sau, Tâm khác với Thế Vy, khi nào Bình cần la Tâm có mặt bên cạnh ngay
Rõ là Tâm chẳng ngờ. Bình lại đột ngột xuất viện vì mới ngày hôm qua. Tâm còn vào bệnh viện
đặn đò Bình cố nằm yên tịnh đưỡng để chóng hồi phục. Thế này một lúc nữa đây khi nhận được
điện thoại của Bình Tâm thế nào cũng trách móc, giận hờn như một người tình bé nhỏ cho xem.
Nghĩ đến đó Bình nở nụ cườị nụ cười ngập đầy hạnh phúc
Xe đã đi vào đường Trung Sơn Bắc, sắp đến nhà, chợt nhiên xe ngừng lại. Ðây không có đèn đỏ,
xe lại không đông sao lạ vậy. Linh cảm nghề nghiệp cho Bình biết chắc chắn phía trước hẳn có
điều gì xảy ra
Và Bình chẳng nghi ngờ gì cả, đưa tiền co tài xế, bước ngay xuống xe trước sự ngạc nhiên của
bác tài, Bình lách người đi tới trước
Quả nhiên trước mặt một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra. Mấy ông cảnh sát đang chận đường lại
làm nhiệm vụ, 3 chiếc xe đang châu đầu vào nhau, Có cả một chiếc xe khách, máu me chảy lai
láng. Tiếng khóc la, rên rỉ, có một chiếc xe con bị bẹp đí, người lái xe còn ke,t bên trong chưa
biết sống chết thế nào
Lôi Bình vừa mới xuất viện nên không có máy ảnh trong tay nếu không chàng đã có một bức ảnh
tư liệu sống động
Mấy ông cảnh sát còn lại đang cố cứu lấy người bị thương. Chiếc xe vì bị đâm ngang, nên cánh
cửa bị móp vào không làm sao mở ra được
Lôi Bình đứng gần góp ý
- Nhờ cảnh sát cứu hỏa đến phá cửa đi, không sợ nguy đến tính mệnh người bị nạn đấy
Anh cảnh sát giao thông đứng kế bên như nhớ ra vội bước tới xe tuần tra gọi điện thoại. Bình
bước về phía chiếc xe khách. Anh tài xế này cũng bị thương nhưng tương đối nhe. Bình hỏi
- Anh có thể cho biết tai nạn xảy ra làm sao không?
Anh tài xế xe khách nhìn Lôi Bình chần chừ nói
- Chuyện xảy ra nhanh quá, tôi đang quẹo của thì bất ngờ chiếc xe đu lịch kia từ đâu xông tới.
Chỉ nghi cái"rầm"là tai nạn đã xảy ra. Tiếng la khóc, tiếng rên rỉ....Trời ơi! thật không
ngờ.....nhưng đây không phải là lỗi tại tôi.....không phải tại tôi....
Lôi Bình hỏi
- Có nghĩa là chiếc xe đu lịch kia tông vào xe anh?
- Vâng, chính nó đụgn xe tôi. Ðiều này có nhiều người ở đây thấy, có thể làm chứng
Lôi Bình hỏi
- Theo anh thì nguyên nhân đo đâu?
- Ðiều này tôi không biết chắc phải đợi điều tra mới rõ nhưng theo kinh nghiệm của tôi có thể
chiếc xe đu lịch đã bị hỏng gì đó, nên không làm chủ được tốc đô.
Lôi Bình cảm ơn rồi quay qua một nạn nhân khác ngồi gần đó...đó là một cô nữ sinh
- Này cô bé, cô có bị thương không?
Cô gái nhìn Bình. Những bông băng trên người Bình làm cô bé quên cả khóc. Bình vội đính
chính
- Không, tôi không phải bị trong tai nạn này mà là mấy hôm trước , thế cô có bị thương không?
có cần tôi giúp đỡ gì không?
Cô gái gạt nước mắt
- Dạ không cần, tôi chỉ bi xây xát nhẹ nhưng vì sợ quá nên tôi khóc
Lôi Bình kéo tay cô bé
- Nếu không bị thương thì xuống xe đi, Vậy là may lắm đấy, đừng sợ nữạ chuyện cũng qua rồi.
Cô rất may
Có bé nhìn Bình như cảm ơn, Bình lại bỏ đi qua chiếc xe đu lịch. Lúc đó đội cứu hỏa đã đến,
đang dùng dụng cụ phá cửa xe, để kéo người lái xe đu lịch ra
một anh lính nói:
- May là xe không phát hỏa chứ nếu chuyện xảy ra thì coi như chẳng cứu được gì
một người đứng gần đó hỏi
- Trong thành phố làm gì lái xe nhanh như vậy? tai nạn làm sao tránh khỏi
một người khác nói
- Có khi máy móc trục trặc nên không làm chủ được tốc độ. Tôi đứng đây thấy nó húc tới như
một cỗ xe tăng
Có người thở đài:
- Bị thương nặng thế này không chết cũng tàn phế
Ðội cứu hỏa đã phá được cửa xe, mang nạn nhân ra. Ðám đông đứng quanh lại bàn tán
- Còn trẻ quá chỉ khoảng 20 thôi, thật tội nghiệp
- Trẻ nên hăng, lái xe nhanh, đùa với tốc độ là đùa với tử thần
Ðội cứu hỏa đã dùng cách đưa nạn nhân ra xe cứu thương, Lôi Bình thừa cơ chẳng ai để ý nhìn
vào xe. Có 2 quyển tập vấy máu. Chàng nhặt lên xem. một quyển là kinh tế đối ngoại, quyển kia
có đề rõ họ tên Huỳnh Peter có tên trường, tên lớp và khóa học Nạn nhân lái xe đi học, vậy chắc
hẳn là con nhà giàu
Lôi Bình không đo dự nhét những quyển trên vào người rồi trở ra ngoài ngoắc xe taxi khác đi
thẳng đến tòa soạn báo
Vừa về đến toà soạn báo. Lôi Bình đã điện ngay đến trường đại học xác minh đúng là có Huỳnh
Peter sinh viên khoa kinh tế đối ngoại lớp tối. Sau đó Bình điện thoại về nhà nạn nhân báo tin.
Ðến lúc Bình bước vào phòng phóng viên mọi người trông thấy chàng là "ồ!"lên ngạc nhiên
- Ồ! Lôi Bình!
Bình đưa 2 tay lên, bào chữa
- Ở trong đó buồn quá chịu không nổi nên tôi đi ra đây
Ba Tâm lo lắng
- Bác sĩ cho phép anh ra ngoài ư?
- Không cho cũng không được, chân anh là chân đi mà-- rồi Bình lại thêm--Nằm mãi một chỗ,
anh có cảm tưởng như mình bị tàn phế
- Nhưng còn vết thương?
Tâm định hỏi tới nữa, nhưng khi thấy mọi người nhìn mình với cái nhìn khác lạ vội ngưng lại,
chỉ có Lôi Bình là bất chấp tất cả. nên không giấu giếm tình cảm của mình, Bình nói:
- May thật trên đường về nhặt được tin sốt đẻo Ba Tâm này em hãy viết hộ giùm anh
Ba Tâm hỏi:
- Có phải cái vụ đụng xe liên hoàn không? Mấy sư huyng đi đến đấy rồi
- Giờ mới đi thì đã quá trễ anh có nguyên xấp tài liệu ở đây
Bình nói, rồi kể hết những điều mình đã mắt thấy tai nghe, Chỉ một thời gian ngắn họ đã hoàn tất
bài viết
Ðến lúc bài viết xong thì mới thấy Kiều Phong lót tót quay về
- Ồ! đụng xe thật khủng khiếp , 4 chiếc xe đụng vào nhau. Bị thương quá đông, cái chiếc chính
giữạ..
Vừa nói đến đó Kiều Phong mới trông thấy Lôi Bình, ngạc nhiên
- Ồ! Lôi Bình ! anh xuất viện ư?
Bình nói
- Vâng, về để làm phóng sự chử bài phóng sự về sự đụng xe đã được đưa sang ban biên tập, anh
bạn không cần viết nữa đâu
Kiều Phong cười lớn
- Vậy ử ông đúng là trời sinh ra để đi làm phóng sự mà. Mới ở bệnh viện ra đã nhặt được tin,
Khâm phục khâm phục
- Không khâm phục cũng không được, sếp ngươi mà
Kiều Phong lo lắng
- Thế còn viết thương của anh
- Chuyện nhỏ nếu cứ nhốt tôi ở bệnh viện tôi sẽ bệnh nặng thêm
Kiều Phong nghe vậy liếc nhanh về phía Bình rồi về phía Ba Tâm với cái nhìn tinh nghịch
Tâm nói:
- Sư huynh càng lúc càng đáng ghét
- Phải chăng vì làm chướng ngại vật?
Lôi Bình đoa.
- Ngươi nói nữa ta sẽ cho ngươi ăn đòn đấy
Ðến giờ cơm tối, lúc đó Lôi Bình mới thấy khó chịu trong ngườị có lẽ vì lý đo sức khoẻ, Bình
nói
- Anh phải về thôi
Tâm hỏi:
- Em đưa anh về nhé?
Bình nghe thế rất vui, đứng đậy
- Thôi để chúng ta đi ăn cơm xong hãy về
Tâm lắc đầu:
- Không cần, em đưa anh về xong ra chợ mua một vài thức ăn tối nay em sẽ làm cơm cho anh ăn
Lôi Bình có vẻ bất ngờ:
- Em biết làm cơm à?
- Biết, nhưng không ngon anh cũng phải ăn nhé
rồi Tâm lấy ví ra về với Bình. Ðến cầu thang, tình cờ đụng mặt Nghi. Chi cũng đang đi xuống
Chi thân thiện chào:
- À, anh Bình, khỏe chưả sao ra viện xớm như vậy?
Bình lạt lẽo nói:
- Tại không khí bệnh viện ở không quen
Chi đề nghị:
- Mình cùng dùng cơm tối nhé?
Tâm sơ. Bình nói lộ, vội nháy mắt với Bình, rồi tranh đáp
- Thôi cảm ơn. Anh Bình không được khỏe, tôi giúp anh ấy về nhà. Có lẽ chúng tôi an nhẹ món
gì đó cũng nên
Nghi. Chi lịch sự nói
- Vậy thì để lần sau
3 người cùng ra khỏi cầu thang. Lôi Bình có vẻ phân vân gì đó, đắn đo một lúc mới nói
- Anh Nghi. Chi này, tôi có chuyện muốn hỏi anh
Nghi. Chi đứng lại:
- Vâng, anh muốn hỏi gì cứ hỏi
Lôi Bình nhìn Tâm rồi nói
- Hình như anh cũng thích cô Tâm đây lắm phải không?
Tâm nghe Bình nói giật mình
- Anh Bình
Nhưng Lôi Bình tiếp:
- Ðừng trách tôi trực ngôn nhé. Nhưng anh Chi này, tôi muốn biết sự thật
Nghi. Chi cười nhẹ nói
- Cô Tâm là một cô gái dễ thương mà bất cứ người đàn ông nào biết đều phải ưu thích, tôi đương
nhiên không ở ngoại lê.
Lôi Bình đỏ mặt, lúng túng:
- Nhưng mà....nhưng mà...
Tâm thấy vậy vội lôi Bình đi
- Xin lỗi anh Chi, bọn này đi đây
Nhưng Lôi Bình chợt nổi nóng nói với Tâm
- Ðừng kéo tôi như vậy. Nghi. Chi này, tôi yêu Tâm, mà Tâm cũng yêu tôi như vậy. Anh phải rút
lui
Thái độ của Lôi Bình cộc cằn, gây sự khiến Tâm giựt min`h, Chi thì chỉ cười nhe.
- Tôi biết ý anh nói gì, nhưng tôi không rút lui
- Anh....
Bình ngạc nhiên, chẳng biết Chi định nói gì.Trong khi Chi vẫn bình thản, nhẹ nhàng
- Tôi với cô Tâm đây chỉ là bạn bè thông thường. Tình cảm chưa tiến sâu thì lam sao lại phải rút
luỉ đúng không?
Lôi Bình thích thú gầm lên, vỗ mạnh lên vai Chi
- Anh Chi, anh thật là....
Chi cười:
- Tôi cầu chúc cho 2 người
Lôi Bình gật gù:
- Cảm ơn, cảm ơn! thật xấu hổ quá, vậy mà có lúc tôi đã xem cậu như tình địch
Chi lại cười:
- Tại anh không hiểu tính Tâm chứ, cô ấy đã đành trọn cho anh rồi thì còn chỗ nào để chứa người
khác
Rồi Nghi. Chi bỏ đi, Lôi Bình cảm thấy vô cùng hạnh phúc
- Ba Tâm, thật vậy không em?
- Em cũng không biết
một tuần lễ sau
Những lớp băng trên người Bình đã tháo sạch trên phần thương tích để lộ những lớp sa non màu
đỏ hiện ra
HÔm ấy một ngày chủ nhật. 10 giờ sáng, Lôi Bình thức đậy. Những ngày không phải đi làm
bình thường đậy trễ một chút. Rửa mặt xong, đang đứng trong bếp nướng bánh mì thì Bình nghe
có tiếng trẻ con reo ngoài cửa
Giật mình Bình mở cửa sổ nhìn ra, thấy bé Trụ đang hí hửng bước vào, Bình vội bỏ xuống, chạy
ra bế lấy con
- Bé Trụ con mới về đấy à?
Bé Trụ nũng nịu nói
- Vâng, con mới về! cha ơi từ đây con ở luôn nơi đây nhé? con không về nhà ngoại nữa đâu
Bình lắc đầu:
- Không được! ngày thường cha mắc đi làm,rồi ai trông nom con? thế này nhé! khi nào cha được
nghỉ cha sẽ rước con về đây chơi
Bé Trụ quay qua nhìn Tâm:
- Thế, ngày thường đì ở với cháu cũng được mà?
Tâm cười:
- Ðì cũng phải đi làm vậy
- Thì đi làm về sẽ đưa Bé Trụ về đây. Bé Trụ muốn được ngủ với cha hà
Lôi Bình đặt bé Trụ xuống
- Ðể cha nghĩ lại xem. Bây giờ con đi lấy đồi chơi chơi đi, để cha nói chuyện với gì con một chút
- Vâng!
Bé Trụ nói rồi đi vào phòng của mình, Lôi Bình quay qua ôm lấy Tâm
- Cảm ơn em, em đã giúp anh nhiều việc, anh không biết phải trả ơn em thế nào đây?
Tâm nũng nịu:
- Ðược anh yêu là qúi rồi, không đám đòi gì hơn
- Ðương nhiên là anh yêu em. Yêu trong bất cứ hoàn cảnh nào, mãi mãi
Tâm ngước lên, cảm động
- Anh Bình, em yêu anh, và tình thế có thế nào, em cũng chấp nhận, không hối hận, cũng không
trách anh đâu
2 người ghì chặt nhau, tận hưởng những giây phút hạnh phúc qúy báu, không ai nói với nhau
điều gì nữa. Chợt nhiên có tiếng bước chân nhẹ làm Tâm giật mình. 2 người vừa buông nhau, đã
thấy bé Trụ đứng cạnh
- Cha ơi, con có thể chơi chiếc phi cơ này không?
Lôi Bình lúng túng:
- Ðương nhiên là được. một lúc nữa cha và đì sè đưa con đi ăn, rồi còn đi xem hát nữa nè
bé Trụ thích chí reo lên
- Con thích xem phim Thành Long à!
- Con cũng biết Thành Long nữa ử được rồi, vậy thì đẫn con đi xem phim Thành Long
Bé Trụ thích chí chạy vào trong trở lại, Lôi Bình hỏi:
- Làm sao em đón bé Trụ đến đấy được vậy?
Tâm cười:
- Anh quên là lân trước anh đã hứa với bé Trụ gì à?
Bình thở đài:
- Bây giờ cái gì anh cũng quên hết, ngoại trừ em, thế em đến đó đón họ cho em rước đi à?
Tâm cười:
- Cái cô vú em hôm trước đó biết em nên tin em.
Lôi Bình nhìn sang phòng cạnh, thấy con vô tư ngồi chơi, nói
- Phải chi bé Tr.u là con của 2 chúng ta thì hay biết mấy
Tâm liếc nhanh Bình:
- Cẩn thận đấy, còn nít nó tinh lắm , nghe rõ cả. KHông nên nói năng lộn xộn
- Không lẽ điều anh nói là lộn xộn?
Bình hỏi. Tâm nói
- Có nhiều thứ đúng, nhưng chỉ nên để trong lòng không nên nói ra
- Ðược rồi, anh nghe lời em
Bình nói, rồi thắc mắc:
- Nhưng Tâm này, ban nãy em đến nhà ngoại của bé Trụ đằng ấy họ có nghi ngờ gì em không?
Tâm nghe hỏi giựt mình, nhưng lại nói:
- Chắc không đâu, em chỉ nói là anh nhờ em rước hô.
Bình lắc đầu:
- Thôi được, không nên bận tâm điều đó nữa. Bây giờ chúng ta tính xem , nên đến đâu ăn cơm
trưa này?
- Em không có ý kiến. Sao không hỏi bé Trụ đấy?
Bé Trụ nghe nói đến tên nó, vội vã ôm chiếc máy bay bước ra, nó thơ ngây hỏi:
- Cha ơi, mẹ có ngồi chiếc phi cơ nầy về đấy không?
Lôi Bình chau mày:
- Cha cũng không biết
Bé Trụ tiếp tục nói:
- Mấy hôm trước con co nói chuyện với mẹ bằng điện thoại nè, mẹ gọi từ bên Mỹ về
Lôi Bình hỏi:
- Mẹ con nói gì với con?
- Con quên rồi, ba hỏi bà ngoại xem?
Bé Trụ đáp, Lôi Bình yên lặng một chút, hỏi:
- Mẹ có nói mẹ sẽ quay về không?
Bé Trụ lắc đầu:
- Con không biết! Mẹ chỉ nói sẽ mua súng cao bồi cho con
Lôi Bình nhìn Tâm, mặt sa sầm hẳn. Tâm nói:
- Ðó là chuyện tự nhiên thôi. Ðây là nhà của chị ấy mà, chồng còn con ở đây. Chuyện chi ấy
quay về là tự nhiên
Bình ngập ngừng:
- Nhưng chúng mình đã...
Tâm lắc đầu:
- Anh yên tâm. Chị ấy dù có quay về hay không, em vẫn không thay đổi
- Nhưng mà như vậy là xử ép em, là bất công
- Em không thấy bị xử ép, em không thấy bất công là được. Ðây là chuyện tự nguyện cơ mà
Bình lắc đầu, vỗ bàn:
- Chuyện gì cũng phải giải quyết đứt khóat, chúng ta không thể sống thế này mãi được
Tâm lắc đầu:
- Anh đừng nói vậy bé Trụ sơ. Từ lúc biết anh tới giờ, em không hề nghĩ đến chuyện chúng ta
phải thế nào. Ðể tình trạng như vầy cũng tốt thôi
- Nhưng mà anh không muốn, anh không đành lòng
Tâm lắc đầu cười:
- Coi anh kìa, trên đời này có nhiều sự việc muốn hay không thì nó cũng xảy ra, anh phải biết
chuyện đó. Thôi, hôm nay tạm thời không nói chuyện đó, hãy để cho Bé Trụ có một ngày thật
vui chứ?
- Thôi được, chúng ta không nói đến những chuyện đó nữa
Bình nói. Và Tâm nói thêm:
- có nói khơi khới cũng chẳng giúp ích được gì. Em nghĩ là ông trời lúc nào cũng đành cho
chúng ta một lối thoát
- Có thể. chẳng bao giờ trời lại để ta vào con đường cùng, nhưng Thế Vy thì khác
Tâm cười:
- tại sao anh lại nói chị ấy đáng sợ vậy? em không tin. Chẳng lẽ chị ấy lại nhẫn tâm đẩy ta vào
con đường chết ư?
- Cũng có thể là như vậy!
- Anh có thành kiến quá lớn với vợ anh. Em không tin trên đời này lại có người ác như vậy, nhất
là người đó là vợ anh
Bình thở đài:
- Ðấy chính là nỗi bất hạnh của anh
- Anh Bình, hãy công bằng một chút chứ? hãy nhớ là trưỚc kia anh và chị ấy yêu nhau mới cưới
nhau, đâu phải là chi. Vy đã kề đao vào cổ anh bắt cưới đâu?
Bình lại thở đài:
- Lúc đó, anh đã mù!
Tâm nghe Bình nói, yên lặng suy nghĩ
- Em lại nghĩ ngợi gì mà chẳng nói năng gì ca?
- Em đang nghĩ là phải chăng khi tình cảm giữa 2 dàng đã hết, thì tất cả đều có thể xảy đến?
người yêu trở thành kẻ th`ủ nếu đúng vậy thì cuộc đời tàn nhẫn quá, đáng sợ quá! sao họ không
trở thành bạn của nhau được?
- Ðâu phải đóng phim! người trần trùi trụi kia mà?
Tâm lắc đầu:
- Vấn đề này đâu phải chỉ người với người, mà là tình cảm , không oc' tình yêu thì vẫn có thể còn
tin`h người cơb mà
Bình cộc cằn:
- Tình người ử với aỉ với Thế Vy à? cô ấy sẽ tưởng mình ngu đần nhữ lũ heo đấy
Tâm lại lắc đầu:
- Tại sao lại cả quyết vậy? tại sao không thử? em không tin hận thù là tình cảm có sẵn trong mỗi
người. Vì thù hận chỉ đưa đến giận dữ, căng thẳng, đau khổ, chứ không mang đến hạnh phúc.
Trái lại tình yêu mới mang đến hoà bình, tin vui
- Em nói như cha giảng đạo vậy!
- Anh không chấp nhận à?
Ðó là một chuỗi ngày hạnh phúc của Lôi Bình
Ai cũng nhìn thấy điều đó, Lôi Bình giống như lột xác. Vui vẻ, trẻ trung, ít đi chuyện quát tháo.
Còn Ba Tâm như chú mèo ngoan, lúc nào cũng có mặt cạnh Bình
Mỗi ngày, trưa đến, Lôi Bình đi xe đến tận nhà Tâm, đón Tâm đi làm. Tối đến đưa Tâm về nhà.
Chỉ bao nhiêu đó là đủ, là đã ngập đầy hạnh phúc
Có lần Bình nói:
- Tâm, em có thấy chúng mình như vầy là quá vui không?
Tâm không đo dự nói
- Em rất hạnh phúc
Tâm ngồi yên sau chiếc xe gắn máy mới mua của Bình, hạnh phúc ngập đầy. Mặc dù cả 2 đều
biết, con đường họ đang đi không phải là bằng phẳng. Bóng tối đe đọa, sóng gió chập chờn
chung quanh, sẵn sàng cuốn phăng họ, khi họ chẳng cảnh gíac
Tiếng xì xào thì rất nhiều, trong toà soạn có quá nhiều người. Ðâu phải người nào cũng cảm
thông cho họ? chấp nhận việc làm của ho.
Ngay chính mẹ ruột của Tâm cũng rất là khổ tâm. Cách nghĩ của người lớn khÔng có phóng
khoáng như người trẻ. Tâm còn con gái mà cứ đánh đôi với đàn ông đã có vợ. thì là một chuyện
không bình thương. Bà không đám nói lại cho chồng biết. và nỗi buồn đó chất chứa trong lòng
khiến nụ cười trên môi bà càng lúc càng vắng bóng đi
Chuyện đó rồi Tâm cũng thấy. một hôm trước khi đi làm, Tâm hỏi:
- Mẹ ơi, con thấy mẹ sao mà....
Người mẹ chỉ lắc đầu, buồn bực:
- Có phải con đã yêu cái gã Lôi Bình rồi ư?
Tâm bối rối:
- Mẹ!
Người mẹ thở đài:
- Thật ra thì mẹ đã thấy điều này ngay từ đầu. Cái ngày đầu tiên mà hắn bế con lên lầu, mẹ đã
nghi
- Mẹ!
- Con đừng quên là trước khi đến tuổi già, mẹ đã từng trải qua tuổi trẻ, mẹ rất hiểu chuyện đó
- Không phải! cái chuyện hôm đó....
- Con đừng phủ nhận, nếu con nói là không phải,thì hoặc là con không biết, hoặc là con đối lòng.
Con hãy nghĩ xem, tại sao vô đuyên cớ con lại gây gổ với Bá Cường? con phải biếtb nguyên đo
chớ?
Ba Tâm chống trả:
- Ðó là một chuyện khác nhau, mẹ ơi!
- Mẹ biết chắc là không hẳn khkông liên can nhau, nhưng mà thôi, mẹ chỉ muốn hỏi con. Con có
nghĩ đến những gì sẽ đến không?
- Không mẹ ạ! mà tại sao phải nghĩ?
- Không nghĩ ử vậy, không lẽ con để tình trạng này kéo đài mãi
Người mẹ đau mày hỏi. Tâm không chịu thua
- Như vậy có gì không tốt hở mẹ?
- Con chấp nhận, nhưng cha con chắc chắn là không đồng ý. Cha mẹ chỉ có một mình con là con.
Không cam lòng để con gái mình sống một cách mập mờ như vậy, nhục lắm
- Mẹ!
- Mẹ không muốn can thiệp vào chuyện đời tư của con, nhưng con lớn rồi, nên suy nghĩ căn kẽ
Tâm ngang bướng, nói:
- Trong đời sống xã hội hiện nay, phụ nữ đau nhất thiết phải có chồng đâu?
- Không có chồng? sống một đời phóng viên gái già? rồi khi về nhà, ai sẽ hủ hỉ với con? con suy
nghĩ coi bộ ngây thơ quá!
- KHông phải là con ngây thơ, nhưng quả là con muốn chọn nghề phóng viên suốt đời. Và nghề
nghiệp đã là niềm an ủi của con rồi
Người mẹ thở đài:
- Tâm, con làm mẹ thất vọng vô cùng. Giả sử như cha mẹ bỏ qua cho con đi, rồi còn người thân.
Còn bạn bè con, con cũng phải tính đến chứ? Riêng cái tay Lôi Bình kia, người đàn ông đà một
lần bỏ vợ, liệu có đáng tin không
Tâm đỏ mặt biện minh:
- Không phải anh ấy bỏ vợ, em không biết rõ sự việc đâu
Người mẹ không buông tha:
- Thế nó có đồng ý ly đị vợ không?
Tâm nói như hét:
- Kìa mẹ! bọn con chưa hề đề cập đến chuyện đó, con không yêu cầu anh ấy ly đị vơ.
Người mẹ tái mặt:
- Vậy là con ngu q'ua trời ngu. Trên đời này, sao có người ngu như vậy. Con không yêu cầu nó
ly đị vợ, vậy thì con định thế nào? sao con lại đần thế?
Tâm nói:
- Mẹ con biết con làm gì mà. Chuyện tình yêu đâu nhất thiết phải gắn liền với chiếm hữu
- Con nói chuyện như trong tiểu thuyết đấy. Ðừng làm chuyện không tưởng như vậy, mà phải
thực tế con a.
Tâm lắc đầu:
- mẹ không hiểu con, còn con biết mình đang làm gì
Người mẹ nói:
- Mẹ chỉ sợ là vợ của Lôi Bình về đây sẽ không để con yên, nhất là khi chuyện đã rùm beng lên...
- Thế Vy sẽ không làm gì con được Giữa con với Lôi Bình chẳng hề có chuyện gì mờ ám. Chúng
con vẫn thanh bạch
Người mẹ lắc đầu:
- Thế vợ của Bình có tin sự trong sạch giữa 2 người không?
Ba Tâm nói:
- Chị ấy không tin thì cũng phải tin. Riêng về chuyện tình cảm đâu có ai ngăn cản được. Yêu
cũng không phải là cái tội
Người mẹ lắc đầu:
- Thôi thì tuỳ con. Ðù gì mẹ cũng đã nói rõ cái tốt, cái xấu cho con nghe rồi, Nữa sau cógì con
không đươc. trách me.
- Mẹ lo lắng gì chứ? con đã nói rồi, con không có làm điều gì không phải, chẳng lẽ mẹ chẳng tin
con ư?
Người mẹ cười buồn:
- Tin con có ích lợi gì? Mẹ chỉ thắc mắc cái anh chàng Nghi. Chi kia có gì kém hơn Lôi Bin`h?
- Mẹ, sao lại kéo ca? Nghi. Chi vào đâỷ anh ấy có liên quan gì đến tình cảm con đâu
Người mẹ bức rức:
- Sự xuất hiện của Nghi. Chi khiến mẹ mừng hụt, mẹ đã tưởng con đã ghé mắt xanh tới nó
Tâm hiểu mẹ yêu quí mình, nên nắm tay mẹ nói:
- Mẹ hãy yên tâm, con bảo đảm với mẹ là sẽ chẳng có việc gì xảy ra đâu, khi chi. Thế Vy về đây,
con sẽ cố cách xa Lôi Bình một chút. Mẹ cũng phải thông cảm cho con, Con đã cố gắng hết sức,
anh ấy cũng vậy nhưng chẳng được
Người mẹ thở đài
- Con là con của mẹ mà , mẹ hiểu con lắm chứ?
- Mẹ!
- Mẹ chỉ mong là con được vui vẻ, hạnh phúc. Người mẹ nào cũng mong con mình được như vậy
c?a con a.
- Vâng
- Thôi, hãy chuẩn bị đi làm đi. Ðừng có tự làm khổ mình nữa
Lời của mẹ làm Tâm rơm rớm nước mắt. để mẹ buồn Tâm thấy bức rức, nhưng Tâm chẳng biết
làm sao, Vì sống mà chẳng có Bình, Tâm thấy cuộc đời chỉ là một khoảng trống, Tình yêu giống
như một vũng lầy, Tâm đã rơi xuống. Bây giờ muốn thoát ra chẳng làm sao thóat được
Phía đưới lầu có tiếng xe gắn máy, Lôi Bình đã đến, Tâm nói với me.
- Thôi, con đi làm đây
Rồi bước nhanh ra ngoài, Tâm nghe có tiếng thở đài của mẹ vướng theo, nhưng khi đến tới đân
đã thấy Lôi Bình mặt mày hớn hở:
- Sao vậy? làm sao em có vẻ kém vui thế?
- À, chẳng có gì đâu, thôi chạy đi
Lôi Bình là con người cố chấp, chẳng được trả lời đúng là không buông tha
- Nói, nói đi. Cho anh biết đi, chuyện của em cũng là chuyện của anh cơ mà?
Tâm nhìn lên lầu, bón gmẹ vẫn còn bên trong cửa sô?
- Thì cứ đi khỏi đây đi, rồi nói!
Lôi Bình chau mày, là người nhạy cảm, chàng đã hiểu ra nguyên nhân
- Có phải là mẹ em đã nói gì không?
- không có mà
- Chắc chắn là có. Em nói đi. Mẹ phản đốĩ trách cứ mắng em?
- Ðã bảo là không có mà, có điều mẹ quan tâm mẹ lo cho em
Lôi Bình nghĩ ngợi, rồi đột nhiên nắm tay Tâm
- Xuống xe, chúng ta cần phải lên lầu, Anh muốn nói chuyện với mẹ cho rõ ràng
Tâm giật mình:
- Anh định nói gì với mẹ đây?
Bình kéo Tâm đi thẳng lên lầu:
- Ðừng hỏi gì cả, lên sẽ biết
Tâm chau mày:
- Anh Bình, anh đừng có làm to chuyện nhé. Mẹ chỉ muốn những điều
ốt cho chúng ta
- Anh biết, chính vì vậy mà anh mới cần gặp mẹ để giải thích cho người biết, chẳng có gì đâu mà
em sơ.
- Nhưng anh không mói mẹ cũng đã biết chuyện chúng ta rồi
- Nhưng đây là trách nhiệm của anh, Vì anh yêu em nên anh phải trình bày với người về mối tình
quanh minh chính đại của ta
Khi 2 người bước tới cửa chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở, người mẹ xuất hiện trước mặt 2
người
- Me.
Tâm gọi. Bình cũng nói ngay:
- Thưa bác, cháu có mấy điều muốn nói với bác về chuyện giữa cháu và Ba Tâm để bác yên tâm
- Vậy thì mời cậu vào nhà
Người mẹ nói, nhưng Bình lắc đầu:
- Dạ khỏi cần, nói xong là con sẽ đi ngay vì con con` phải đến sở làm ngay. Thưa bác, bác hãy
tin tưởng con. Chuyện con yêu Tâm là chuyện thật lòng, con không hề có ý đối gạt hay muốn
làm hại Tâm, con sẽ tìm cách giải quyết vấn đề
Người mẹ gật đầu, nhưng chẳng n'i năng gì ca?
- Ðù cho tình thế có phức tạp thế nào, tình yêu đó vẫn không thay đổi, con hứa vớ bác, suốt cuộc
đời
này, con sẽ không phụ bạc Tâm
Người mẹ thở ra:
- Tôi tin lòng thành của cậu, nhưng con hoàn cảnh nếu nó không cho phép thì sao?
Lôi Bình nói một cách tự tin:
- Trời không bao giờ phụ lòng người ngay. Vì vậy con chỉ xin bác hiểu và thông cảm cho. Chúng
con không bao giờ làm bậy đâu
Người mẹ thở đài:
- Nếu sự thông cảm của tôi mà giúp ích được hco con tôi, thì tôi sẵn lòng
Lôi Bình vỗ tay:
- Con chỉ cần bao nhiêu đó. Con xin hứa với bác là bằng mọi gía con sẽ giải quyết xong chuyện
này. Vì con yêu Tâm
- Ta chỉ mong vậy, mong mọi thứ tốt đẹp, thôi đi đi!
Người mẹ nói, rồi khép cửa lại. Bà muốn khóc vì thấy mình bất lực trong chuyện này
Lôi Bình nắm tay Ba Tâm đi xuống lầu, hí hửng nói:
- Mẹ em đã tin anh
Tâm nói:
- Anh Bình, em không đòi hỏi gì ca?
- Anh biết, và sẽ co em tất ca?
Tâm lắc đầu:
- Chuyện sẽ trở thành phức tạp hơn, em không muốn
- Nhưng bắt buộc phải qua cửa ải đó
- Em thì thấy không cần, thế này cũng được rồi, đỡ rắc rối
Bình nói lớn
- Không được! thế này chẳng đến đâu cả, anh yêu em và muốn em hoàn toàn thuộc về anh
- Anh làm gì ồn ào vậy? Thôi, chúng ta đi nào
- Nhưng em phải hứa với anh, khi anh phải đối điện bất cứ sự khó khăn nào, em cần phải hợp lực
với anh
- Nhưng mà...chuyện bé Trụ thế nào?
- Không lẽ em chẳng yêu bé Trụ? em không thích nó sao?
- Em yêu nó thế nào, thích nó thế nào thì em cũng không phải là mẹ ruột của nó. Mẹ thì không
bao giờ thay thế được
Bình lại to tiếng:
- Cái tư tưởng có hủ lậu lắm rồi, mà đâu có ai bắt em phải thay thế, Mẹ nó vẫn còn sờ sờ đó. Em
chỉ cần yêu nó thôi
Tâm nghĩ ngợi, rồi lắc đầu:
- Chuyện này để từ từ tính. Dù gì thì Thế Vy cũng chưa quay về đây
Bình bực đọc nói
- Từ từ tính gì nữa. Cô ấy chử nhật này đã về. Bà ngoại của bé Trụ vừa thông báo cho anh biết
Tâm chợt đỏ mặt như kẻ phạm tội
- ba ngày nữa à?
- Ðúng, 3 ngày nữa. Tất cả phải giải quyết thôi
- Sao anh lại nghiêm trọng như vậy?
- Ðó là sự thật. Khi đối điện với Thế Vy, phải rõ ràng dứt khoát. Con người cô ấy là vậy
- Nếu mọi sự nghiêm trọng như vậy, thì em thấy tốt hơn nên giữ nguyên trạng như vầy
- Nhưng liệu có trốn được sự việc không?
Ðưa Tâm về nhà xong, Lôi Bình vội vã quay xe về nhà. Hôm nay chàng thấy mệt, nên muốn về
nhà tắm sớm rồi nghỉ ngơi, để dành sức cho 3 ngày tới đối mặt với Thế Vy
Chuyện ban chiều hứa với me. Tâm và với Tâm, liệu Bình có làm được không? Bây giờ nghĩ lại
Bình thấy giật mình. Thế Vy là người đàn bà bình thường như bao nhiêu đàn bà khác. Khi bị mất
chồng phản ứng ra sao? Bình thấy lúng túng và không tin là mọi thứ sẽ suôn sẻ như chàng nghĩ
Về tới nhà, vừa đẩy cửa bước vào, Bình đã giật mình. Đèn sáng, có ai trong nhà đây? Nhưng rồi
khi nhìn thấy chiếc valy màu đỏ nằm giữa nha, Bình đã biết điều gì xảy ra. Thế Vy đã về nhà,
nhưng tại sao là hôm nay? Nghe nói là chủ nhật lận mà?
Bước vào, Bình đã thấy Thế Vy ngồi trên salon phòng khách
- Về nhà đúng giờ quá hơ?
Thế Vy nhếch mép nói, tính cố hữu vẫn như cũ
Bình cởi giày để ở gía nới bực thềm
- Đến giờ thì về ở lại mà làm gì. Thế tại sao đột ngột quay về vậy?
- Thế là không vui, phải không?
- Tôi có nói thế bao giờ đâu?
Bình nói. Thế Vy vẫn châm biếm
- Nhưng tôi biết trong bụng anh nghĩ gì. Vừa về đến nhà nhìn nhà cửa ngăn nắp thế này là tôi
biết ngay.
- Chẳng lẽ em muốn nó rối beng như cái ổ chuột?
Thế Vy cười:
- Tôi rõ tật anh. Tôi biết cá nhân anh chẳng bao giờ để ý đến trật tự nhà cửa. Vậy mà về đây thấy
mọi thứ tươm tất như vầy, không lẽ anh còn định giấu?
Bình dợm đi vào trong nói:
- Thôi, tôi mệt quá rồi. Tôi đi tắm đây
Thế Vy ra lệnh
- Khoan đã, xách chiếc vali tôi vào trong đi. Về mà chẳng thấy anh vui chút nào
Bình bực dọc:
- Cô muốn tôi làm sao? đốt pháo lên ăn mừng à?
Thế Vy lớn tiếng:
- Tôi không cần như vậy. Bô anh tưởng tôi không biết chuyện xấy xa của anh hẳn
Bình tái mặt:
- Cái gì xấu xa? Ăn nói chẳng nghĩ ngợi gì cả.
- Sao lại chẳng nghĩ ngợi. Tôi quay về sớm thế này, anh hẳn phải rõ nguyên nhân chứ?
- Tìm hiểu làm gì cho mệt xác
Bình nói rồi bỏ đi vào nhà tắm
Sự trở về của Thế Vy mang lại cho Bình nhiều phong ba bão táp, nhiều ác mộng. Vừa từ phòng
tắm ra, Bình thấy Thế Vy đã thay áo ngủ, nằm trên giường, thái độ lạnh lùng.
- Tôi vừa thay drape giường đấy. Hẳn là không biết bao nhiêu con điếm đã nằm trên chiếc
giường này!
Bình trợn mắt:
- Thế Vy, em nói năng cẩn thận một chút được khÔng?
Thế Vy không vừa:
- Tôi làm sao? Tôi có lên giường với thằng đàn ông nào khác đâu? Tôi trong sạch thì có gì sợ?
Bình lắc đầu, leo lên phần giừơng trống của mình, nhắm mắt lại, nhưng Thế Vy không buông tha
- Hôm nay sao cái con điếm đó chẳng về cùng vậy?
Bình giả vờ đã ngủ, Thế Vy tiếp:
- Sao không lên tiếng? Con điếm đó bi^'t hôm nay tôi về à?
Bình kéo chăn trùm kín đầu không muốn nghe. Thế Vy vẫn quậy phá:
- Anh làm gì vậy? Không muốn nghe ư? đừng quên tôi là vợ anh, một bà vợ chính thức
Bình cố gồng mình lên, không muốn nghe
- Anh Bình anh nói đi chứ, sao chẳng nói gì ca?
Bình không chịu được lên tiếng
- Cô muốn tôi phải nói gì bây giờ? cả ngày tôi đi làm, mệt nhừ. Bây giờ tôi muốn ngủ. Có gì để
sáng mai nói, được không?
- Không, tôi muốn nói ngay bây giờ. Lần đầu tôi về cũng chỉ vì cái chuyện đó
- Cô về vì chuyện gì không quan hệ gì đến tôi. Cô muốn gì tùy cô. Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi rõ
chưa?
- Tôi không cho phép anh nghỉ. Anh trả lời tôi rồi muốn gì thì muốn. Tôi hỏi anh,có phải anh
mới có một con điếm không?
- Em nói năng đàng hoàng chứt được không? Sao chẳng có chuyện cũng kiếm chuyện được vậy?
- Tôi kiếm chuyện à? Tôi chỉ muốn làm rõ chuyện lem nhem kia thôi
- Tùy em muốn sao cũng được!
- Em không cho anh ngủ. Anh phải nói rõ, con điếm đó là aỉ anh phải nói ra
- Anh không biết em muốn nói gì cả. Em chỉ nói bậy!
- Nói bậy? anh có đám nói là chẳng có con điếm nào ngủ trên giường nầy không? Anh thề đi!
- Em cho là có thì là có đi
- Nhưng nó là ai? Anh đã thừa nhận thì phải nói rõ chứ?
Bình nhắm mắt lại thiu thiu ngủ. Thế Vy nhéo mạnh vào tay làm Bình nhảy thót lên. Còn buồn
ngủ tiêu tan
- Em điên rồi ư? làm gì kỳ vậy?
- Làm gì kỳ ư? tại sao tôi nói anh không nghe, không trả lời. Anh phải trả lời tôi trước khi được
ngu?
- Em phải biết điều một chút chứ? Sao ngang ngược vậy?
- Em ngang ngược, còn anh? Nói đi, nó có phải tên Giang Ba Tâm không?
Bình bực mình:
- Chuyện giữa chúng ta sao lại kéo người thứ 3 vào chi vậy?
- Nhưng nó rõ là hiện hữu, anh có nhận không?
Bình nhìn Thế Vy tức tối, quay người đi định ngu?
- Em riết rồi giống như con điên!
Thế Vy không chịu thua, vỗ mạn lên người Bình
- Anh không được ngủ, anh phải thức với em. Bao giờ sự thật rõ ràng mới thôi
Bình giả vờ nằm yên không phản ứng, Thế Vy nói:
- Anh Bình, anh đừng tưởng là tôi ngu nhé. Anh tưởng yên lặng là mọi việc sẽ trôi qua ư? Con
Thế Vy này không phải dễ đụng đâu
Bình lấy tay che tai. Thế Vy lại kéo ra:
- Dù anh có chạy trốn đằng trời nào cũng không thoát đâu. Anh phải nói thật tôi nghe nào
Bình mệt mỏi:
- Em để tôi ngủ yên được không. Mai sáng tôi sẽ nói hết cho nghe
- Không được! Nói ngay bây giờ
- Tôi năn nỉ em mà. Bây giờ tôi mệt q'ua
- Không năn nỉ gì cả. Tôi hỏi anh, người đến đón bé Trụ rồi đưa nó đi chơi là aỉ người nấu cơm
cho cả cha con anh ăn nữa, là ai? Nói đi!
Bình ngẩn ra:
- Ai nói cho em nghe chuyện đó?
- Anh cần gì biết chuyện đó? Như vậy là chuyện có thật, đúng không?
- Đúng
- Đúng à? anh dám nhận ư? Vui quá hử con đó là ai?
- Chuyện người ta đến đón bé Trụ rồi đưa nó đi chơi là vì thương nó. Chuyện đó tự nhiên thôi,
đừng có méo mó
Bình nói và biết là không thể nói tên Tâm ra lúc này, rất nguy hiểm
- Anh méo mó hay tôi méo mó? chuyện như vậy mà còn đám cho là tự nhiên. Sao không đăng ký
kết hôn luôn đi!
- Em thật quá lắm!
- Quá lắm à? anh chẳng giấu gì tôi được đâu. Bé Trụ đã kể hết cho tôi nghe qua điện thoại rồi
- Lời của trẻ con nói mà em cũng tin được à?
- Ít ra nó biết rõ cái con đó
- Nhưng người ta cũng nào có làm chuyện gì xấu đâu?
- Làm sao biết được? anh đợi bắt qủa tang trên giường mới gọi là xấu à?
Bình đỏ mặt:
- Em đừng có ngậm máu phun người nhé. Chúng tôi bạn bè trong sạch
- Trong sạch? Anh tưởng tôi là đứa bé lên 3 hẳn . Lôi Bình, tôi thật không ngờ anh đám cả gan
như vậy! Đám phản bội tôi! tôi cũng không phải là thần thánh. Tôi cho anh biết, anh chẳng chạy
thóat khỏi tay tôi đâu
Bình bực tức:
- Em coi tôi là gì chứ? Tôi đâu phải là nô lệ, là bù nhìn? tôi chẳng có gì phải lệ thuộc cô. Cô suy
nghĩ kỹ đi!
- Tôi phải suy nghĩ ư? Rõ thật là hoang đường. Anh hãy nghĩ lại xem trong chuyện này, ai có lỗi
với ai?
Bình nhìn Thế Vy như nhìn người xa lạ:
- Coi như anh có lỗi với em đi, nhưng cái cách nói chuyện của em giống như bà chủ của anh vậy,
xem sao được?
- Cuối cùng rồi anh cũng nhận mình có lỗi chứ? Đương nhiên em không là bà chủ của anh rồi,
nhưng em là sao khắc của anh. Anh chỉ làm những điều sai trái làm sao em phục anh được?
Bình lạnh lùng nói:
- Vậy thì tùy em. Em muốn làm gì cứ làm, giết anh cũng được
Thế Vy cười khẩy:
- Giết anh làm gì? để đền mạng à? em chỉ muốn anh nói thật, nó' có phải là con Giang Ba Tâm
không?
Bình cắn môi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, có gì đâu mà giấu
- Đúng! Giang Ba Tâm đấy. Anh yêu cô ta. Đó là tình yêu đuy nhất trong đời anh
Thế Vy tái mặt:
- Anh nói một cách hứng khỏi vậy ư?
- có gì đâu mà phải giấu? đúng ra anh đã cho em biết chuyện này từ lâu rồi, tại cái thái độ của em
làm anh bực đọc
Thế Vy cười gằn:
- Thì ra là cái con Giang Ba Tâm?
- Đúng, và chưa bao giờ anh yêu ai như yêu cô ấy!
- Nói hay lắm! thế còn vợ anh? tôi đây này
Bình lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, Có điều với Ba Tâm, rõ ràng đó là tình yêu
Thế Vy cười lớn:
- Vậy là tình yêu vĩ đại! Lôi Bình thú nhận điều ấy, hèn gì quá nhiều thay đổi
Bình chậm rãi nói:
- Bây giờ cô biết hết rồi đó, cô định làm gì đây?
- Tôi định làm gì ư? không làm gì ca?
- Tôi mong là em sẽ sáng suốt suy nghĩ đừng gây chuyện rắc rối cho Ba Tâm. Chuyện này chẳng
có gì hay ho đâũ
- Con đó nó đám giựt chồng người khác thì nó có sợ gì chuyện xấu xa. Thứ mặt lì mặt lợm đó

Bình trừng mắt:
- Em đừng có vô cớ sỉ nhục người khác. Giữa anh và cô Tâm tình cảm hoàn toàn trong sáng
Thế Vy cười khảy:
- Đưa cô ta vào bệnh viện khám thử xem còn là gái trinh không?
Bình đỏ mặt:
- Tình yêu đâu nhất thiết phải làm tình mới gọi là tình yêu?
- Nghe coi bộ thanh cao, trong trắng dữ. Anh nói chuyện giống như trong phim tình cảm lãng
mạn vậy.
Bình bực mình lăn xuống đất ngủ, nhưng Thế Vy đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy
- Anh Bình, anh đừng mong là tôi sẽ như trong phim mà hy sinh bản thân mình để ban bố hạnh
phúc cho người khác. Tôi không có vĩ đại ngu xuẩn vậy đâu
- Tôi biết là chẳng bao giờ em hành động như vậy
- Vậy anh biết tôi sẽ làm gì không?
- Không biết, mà cũng không cần biết!
Thế Vy nghiến răng nói
- Vậy thì tốt! rồi anh chống mắt lên mà xem nhé! Anh cũng đừng trách tôi.
- Em định làm gì chứ?
- Làm gì à? Thì mở mắt mà xem. Dĩ nhiên là tôi không đâm đầu vào chỗ chết đâu, mà người
khác đó.

Lôi Bình không đến đón Tâm đi làm, Tâm đã cảm thấy bất ổn. Hẳn là đã có chuyện gì, nhưng
nếu có sao Bình chẳng gọi đây báo trước cho nàng biết
Đến toàn soạn một min`h, vẫn không thấy Bình. Hỏi các đồng nghiệp, chẳng ai biết. Tâm đành
gọi điện thọai đến nhà Bình. Chuông reo mãi mà chẳng ai bắt máy.
Đang lúc căng thẳng thì nhân viên phòng Chủ nhiệm bước tới:
- Cô Giang, ông chủ nhiệm mời cô vào phòng
Tâm ngạc nhiên:
- Ông chủ nhiệm gọi ư? được rồi, tôi vào ngay, nhưng anh biết chuyện gì không chứ?
Dạ không biết. Cô thư ký bảo tôi ra mời cô!
Tâm nghĩ, chưa có việc gì làm, ông chủ nhiệm gọi hẳn là có tin gì đặc biệt đây. Lôi Bình chẳng
có mặt, hẳn Chủ nhiệm định phái Tâm đi
Nghĩ vậy, Tâm vội vã bước đến ph`ong chủ nhiệm. Cửa chỉ khép hờ, Tâm gõ cửa. Tiếng ông chủ
nhiệm:
- Vào đi!
Ba Tâm vừa đẩy cử?a bước vào đã chựng lại ngay. Ngồi đối điện với ông chủ nhiệm là Thế Vy,
người đàn bà đúng ra phải còn ở nước Mỹ
Thế Vy nhìn Tâm với ánh mắt sắc lạnh, nói:
- Sao không vào trong nàỷ đứng ở đó làm gì, cô Giang Ba Tâm
Ông chủ nhiệm thì nhẹ nhàng hơn:
- Vào đây, cô Tâm. Hẳn cô biết đây là bà Lôi Bình, cô đã gặp bà ấy qua rồi chứ?
Tâm bối rối bước vào, lòng bảo lòng phải bình tĩng. Bình tĩnh mới ứng phó được
- Chào bà
Thế Vy cất cao giọng nói
- Không đám a. Tôi phải cảm ơn cô chứ. Bé Trụ nói là cô đã đẫn nó đi chơi, rồi nấu cơm cho nó
ăn nữạ cô thật là tử tế quá, chăm sóc chu đáo cho cả chồng và con tôi
Ba Tâm đỏ mặt, vội quay qua ông chủ nhiệm:]
- Thưa ông, ông cho vời tôi vào có việc gì ạ?
Ông chủ nhiệm có vẻ bối rối, nói:
- Chuyện là thế này, tôi nghĩ là bà Lôi Bình đây có điều ngộ nhận cô, nên muốn cô đến đây để
giải thích rõ
Tâm hỏi
- Ngộ nhận ư?
Thế Vy nhín mày:
- Phải nói rõ hơn đó là sự thật, chứ không phải ngộ nhận gì cả, phải không cô Tâm?
Tâm vội làm tỉnh, nói:
- Thưa bà. Tôi không hiểu bà định nói gì. Giờ này là giờ tôi làm việc, không rảnh, bà muốn nói
gì hãy nói nhanh đi
Thế Vy cất cao giọng
- Cô không rõ ư? Lôi Bình cũng đã thừa nhận, vậy mà cô lại tảng lờ không rõ?
Tâm giật mình, nhưng rồi nói:
- Tôi thật ra đến đây là vì nghĩ ông chủ nhiệm có lệnh gọi, vì vậy tôi xin miễn trả lời bà
Và quay qua ôgn chủ nhiệm, Tâm nói:
- Ông chủ nhiệm, nếu không có việc gì thì tôi xin phép được quay về làm việc
Ông chủ nhiệm rất khó xử, nhưng chẳng có lý đo gì giữ Tâm lại, nên gật đầu, Nhưng Thế Vy đâu
có hài lòng
- Không được. Trước kh isự việc được làm rõ, cô không có quyền đi
co định trốn tránh tôi ư?
Tâm bình tĩnh:
- Tôi nghĩ là giữa chúng ta chẳng có gì cả. Còn chuyên tôi trở về với công việc cũng không phải
là trốn tránh gì
- Cô Tâm này, cô hẳn nghĩ là tôi chẳng làm gì được cô? Rồi xem tôi sẽ đem chuyện làm xấu xa
của 2 người công bố cho mọi người cùng biết, xem cô còn có vẻ mình là chính chuyên nữa
không? Tôi nói thật, tôi không dễ ghẹo đâu, cô a.
Tâm cũng thấy lo, chuyện xấu xa? Yêu một người là làm chuyện xấu xa ư? Tâm chưa hề có ý
chiếm đoạt. Tâm chỉ yêu Lôi Bình. Tâm không muỐn phái hoại gia đình ai cả. Tình yêu đơn
thuần thì sao gọi là xấu xa?
- Tôi hiểu bà, cũng hiểu chính mình. Tôi không hề có ý đụng chạm. Vì giữa chúng ta chẳng có
liên quan nhau. Riêng về chuyện bà muốn làm gì thì cứ làm. Bà có quyền tự đo của bà, tôi có
quyền của tôi. Có điều lần sau muốn gặp tôi. Bà cứ gặp trực tiếp không cần phải qua trung gian
ông chủ nhiệm
Lời của Tâm làm Thế Vy nổi nóng
- Này cô Tâm! cô hoàn toàn không biết xấu hổ là gì ư? Chẳng lẽ con gái thời hiện đại coi chuyện
giựt chồng người khác là chuyện bình thường không nhục? thật hết n'i. Cô đã làm ô anh tri thức
của cô, ô đanh cả nghề nghiệp cô! Rõ là loại vô liêm si?
Lời nhục mạ của Thế Vy làm Tâm tái mặt. Tâm run giọng nói
- Thưa bà. Xin bà hãy nói năng thận trọng một chút. BÀ không có quyền nhục mạ người khác
một cá'ch vô cớ. Nếu bà nói là tôi giựt chồng của bà, thì làm ơn đưa ra chứng cớ đi. BẰng không
tôi sẽ tố bà tội vu khống. Ngậm máu phun người đấy!
Thế Vy giận dữ đến độ nói không ra lời
- Mị..Mi còn....
Ông chủ nhiệm thấy tình thế căng thẳng quá can thiệp:
- Bà Lôi này, tôi thấy thì bà cũng nên bình tĩnh một chút. Bằng không khó mà giải quyết được sự
việc
Thế Vy không nguôi được giận
- Như vậy mà ông còn bảo tôi bình tĩnh? bình tĩnh sao được khi mà nhân viên của ông quyến rũ
chồng người khác. Không lẽ ông đung túng? không trách họ? ông cần phải đứng về phía chính
nghĩa, đừng có đứng về phía nàọ ở đây tôi là người bị hại mà?
Lời của Thế Vy phản tác dụng, làm cho cả ông chủ nhiệm bực mình
- Tôi không bao che cho ai cả. Nhưng xin
lỗi bà. tôi không muốn thấy chuyện cãi vã xảy ra ngay trong văn phòng tôi
- Nếu ông không muốn thấy tôi đến đây làm ồn, làm phiền ông thì xin ông hãy đuổi việc cô ta đi,
Nếu ông đuổi cô ấy thì tôi sẽ không có lý đo gì đến đây quấy rầy nữa
Ông chủ nhiệm chậm rãi:
- Bà Lôi này, tôi không thể dựa vào một sự việc mà chứng cớ chưa đầy đủ, để đuổi việc nhân
viên. Tôi rất tiếc
Thế Vy giận quá không kềm chế được nói:
- không có chứng cớ ư? ông chủ nhiệm, rõ là ông sã xử ép tôi, ông bênh vực nhân viên ông, chứ
chuyện lăng nhăng giữa Lôi Bình và cô Tâm đây cả tòa soạn từ trên xuống đưới thấy đều biết,
còn chờ chứng cớ gì nữa?
Tâm hỏi:
- Vậy thì, thưa bà. Xin bà hãy cho tôi biết. Ai đã thấy tôi làm chuyện xấu xa đó, bà chỉ người đó
đi? Bà đừng có đặt chuyện để mà bôi nhọ tôi nhé
Thế Vy trừng mắt:
- Chuyện ngươi cám đỗ anh Lôi Bình, ai cũng biết mà ngươi còn chối nữa sao? Mà chẳng lẽ trên
đời này hết đàn ông rồi sao mà người lại đi quyết rũ anh Lôi Bình chứ? Nếu ngươi không có làm
chuyện đó thì chẳng lã ta vô cớ kiếm chuyện với ngươi?
- Bà...
Tâm giận quá nhưng nói không thành lời. Ông chủ nhiệm lại chen vào
- Bà Lôi Bình này. Bà đến đây hẳn có mục đích? vậy bà muốn gì nói đi
- Ông phải đuổi cổ con Giang Ba Tâm. Đó là một đứa không đúng đắn
- Được rồi, chuyện đó để tôi suy nghĩ
- Suy nghĩ gì nữả sự thật đã rành rành, mọi người đã biết cả. Ông suy nghĩ. Được rồi, tôi nói cho
mà biết. Nếu ông khÔng đuổi cô ấy, thì tôi sẽ không để yên đâu
Ba Tâm nhún vai:
- Nếu thật tôi muốn chiếm hữu Lôi Bình, thì chuyện đuổi việc tôi nào có ích lợi gì? Tôi không
cần việc làm này lắm đâu, bà đừng gây áp lực với chủ nhiệm tôi
Thế Vy suy nghĩ. Tâm nói đúng. Nếu cô ta cố tình bám lấy Lôi Bình thì công việc nào nghĩa lý
gì?
- Có nghĩa là cô không buông tha chồng tôi?
Tâm tỏ ra bình tĩnh:
- Này bà Lôi ạ, tôi chỉ muốn nói với bà, là tôi không có ý giựt chồng bà, tôi cũng không muốn
phá hoại gia cang của bà, Riêng chuyện tình cảm thì không thể cấm cản được nhưng tôi xin thưa
với bà, tôi chỉ xem đó là chuyện tinh thần, chứ không có ý chiếm hữu. Tôi nghĩ, những điều tôi
nói đã hết
Và Tâm đứng đậy định bỏ đi, nhưng Thế Vy nào có chịu buông tha
- Khoan đã, cô hãy đứng lại. Tôi không cần biết chuyện cô yêu chồng tôi vì lý đo gì. Tôi chỉ
muốn một điều là từ đây cô đừng qua lại với chồng tôi nữa. Cô đừng đính líu gì đến anh ấy
Tâm nhún vai:
- Xin lỗi bà, nhưng anh Lôi Bình là sếp củ tôi
Thế Vy nghe vậy quay qua ông chủ nhiệm:
- Vậy ông hãy đổi cô ta đi khỏi nhóm phóng viên để tình trạng xấu này không phát triển thêm
nữa
Ông chủ nhiệm chỉ cười. Có đâu người đàn bà bá đạo thế này. Chẳng biết kính nhường ai cả.
Chuyện của ông phải để ông giải quyết chứ, sao lại ra lệnh. Ông nói
- Cô thấy tôi có cần phải từ chức luôn không?
Thế Vy kêu lên
- Cái gì? ông nghĩ là tôi nói sai ư? không lẽ ông là cấp lãnh đạo ở đây mà lại đung túng để nhân
viên thuộc cấp của mình cứ làm chuyện bại hoại gia phong này à? ông khuyến khích họ nữa sao?
Ông chủ nhiệm nghe Thế Vy trách, sa sầm nét mặt
- Bà Lôi Bình à, tôi nghĩ bà hiện không được bình tĩnh cho lắm, thôi thì vềnhà nghỉ ngơi, suy
nghĩ. Biết đâu bà lại chẳng thấy sự việc khác hẳn đi?
- Tôi thấy không cần nghỉ ngơi gì cả chính Lôi Bình, rồi Ba Tâm đều đã thừa nhận sự việc thì
quá rõ ràng rồi còn gì? ông còn tính bao che, giúp đỡ họ? chuyện này có tốt lành gì với ông đâu
Ông chủ nhiệm bắt đầu tức giận, ông đứng đậy:
- Bà thật là quá lắm. Tôi mời bà rời khỏi đây cho!
- Ông đuổi tôi ư? đừng tưởng là tôi dễ bị hiếp đáp nhé. Tôi sẽ khởi tố lên cấp cao hơn. Những
người đó còn phải nể cha tôi nữa là ông. Được rồi! ông chống mắt mà xem
Thế Vy vừa đứng đậy thì bên ngoài Lôi Bình đẩy cửa bước vào, với đôi mắt đỏ ngầu, nắm lấy
tay Vy nói
- Thế Vy! cô điên rồi à! cô biết là cô đã làm điều gì chưa? Cô đang nói chuyện với ai đấy?
Thế Vy vùng vẫy:
- Buông tôi ra! con người vô ơn bạc nghĩa! tôi không cần biết ai là ai nữa. Anh cư xử tệ với tôi là
tôi phải hỏi tội họ!
Lôi Bình nói như hét
- Cô thật là quá lắm! tôi chưa thấy người đàn bà nào ác độc như cô. Cô định để cho mọi người
cười tôi à?
Thế Vy hét lại
- Anh đám nói tôi ác độc ư? Anh thử nhìn lại mình xem. Nếu ngày xưa không có sự giúp đỡ của
cha tôi, anh có được cái ngày hôm nay không? con người bội bạc, con người chẳng có lương tâm
Lời của Thế Vy là Lôi Bình đỏ mặt, chàng nhìn ông chủ nhiệm rồi nhìn Ba Tâm. Xong cố kéo
xệch Thế Vy ra ngoài
- Về nhà! về nhà rồi em muốn nổi cơn thế nào mặc ý
Khi cả 2 đi rồi, ông chủ nhiệm lắc đầu với Tâm
- Thật lần đầu tiên tôi mới gặp một người đàn bà hung dữ như vậy
Tâm cắn nhẹ môi, suy nghĩ rồi nói
- Xin lỗi ông chủ nhiệm. Tôi không ngờ mình đã mang lại sự phiền toái cho ông
Ông chủ nhiệm là người rất khoan đung chỉ nói
- Trong chuyện ày nếu cô thấy mình không có lỗi thì chẳng cần phải xin gì ca?
Tâm vừa khóc vừ nói:
- Thưa thầy. Chuyện giữa con và Lôi Bình tuy chẳng làm điều gì xấu xa, nhưng bây giờ, những
tin đồn không tốt trong bạn bè đồng nghiệp thật không hay chút nào
- Tôi hiểu ý em. tôi cũng thông cảm cho những gì em nghĩ. Tôi không khuyến khích chuyện phá
họai gia đình người khác, cũng không muốn thấy cuộc hôn nhân của người ta đổ vỡ. Nhưng mà
em....Ồ! tôi không biết phải nói sao nữa. Tôi cảm thông cho em và Lôi Bình, nhưng tôi là một
con người cổ hu?
- Thưa thầy
- Tôi biết là Dại Thế Vy hung dữ. Lôi Bình chịu đựng cũng nhiều nhưng dù gì cô ấy vẫn là vợ
của Lôi Bình. Vì vậy có làm gì em cũng nên suy nghĩ chín chắn, nhớ là chỉ có mình mới chọn
được hướng đi của mình
- Vâng
- Thôi em hãy về làm việc đi! Nhưng phải giải quyết vẹn toàn cho cả 2 bên.

Suốt buổi chiều hôm ấy! Lôi Bình không trở lại toà soạn làm việc. Mọi người đều hiểu chuyện gì
đã xảy ra. Nhưng chẳng ai nói gì. Vì họ chẳng muốn Tâm khó xư?
Tâm cũng cố cắm cúi làm việc, cố tỏ ra bình thản và mãi đến lúc tan sở. Tâm mới kéo Kiều
Phong lại hỏi
- Sư huynh nãy giờ có tin gì về anh Bình không?
Kiều Phong lắc đầu:
- Hẳn là ở nhà thôi, sư muội cứ yên tâm
Tâm lắc đầu:
- Yên tâm làm sao được? Thế Vy đang điên tiết kiểu đó, tôi sợ là sợ có chuyện thôi
- Thế Vy lúc nào mà chẳng vậy. Cô yên tâm, chẳng có gì đâu
- Hay là sư huynh....
- Có phải cô muốn tôi gọi đây nói đến đấy giùm cô phải không? Gọi thì tôi gọi được đấy
Kiều Phong nói xong hạ thấp giọng
- Nhưng từ đây về sau, cô cố tránh đừng để sự việc xảy ra thế này nữa nhé
Tâm cúi đầu, mắt đỏ hoe
- Dạ, tôi biết
- Nghe nói Thế Vy đã la lối um sùm trong phòng chủ nhiệm phải không?
Tâm nói
- Vâng, chị ấy mất bình tĩnh
Kiều Phong cũng không hỏi thêm gì, bước đến bên máy điện thoại quay số, một lúc sau quay qua
nói
- Chẳng ai bắt maý cả, tôi nghĩ là tất cả đã kéo nhau đến nhà cha mẹ vợ của Lôi Bình. Chắc họ
đang gây áp lực
- Anh Bình là chồng mà....
- Chồng gì. Cô ấy nào có coi chồng ra gì đâu. Cử xử như chủ với tớ
Tâm yên lặng đứng yên, Kiều Phong giục
- Thôi tối rồi về đi. Cô có cần tôi đưa về không?
Tâm lắc đầu:
- Tại sao phải đưa, tôi về một mình được mà
Và xách ví lên, lặng lẽ ra ngoài
Chưa bao giờ Tâm buồn như hôm nay. Tâm không ngờ sự việc lại diễn biến thế này. Nàng tưởng
chỉ yêu suông là không có điều gì xảy ra. Cuộc sống là phức tạp. Bây giờ Tâm mới thấy mình
quá ngây thơ
Bước xuống xe bus, từ xa Tâm đà thấy trước cột điện gần nhà nàng có một bóng người. Ồ! Lôi
Bình! Sao chàng lại ở đây? Tâm bước nhanh tới, nghẹn giọng
- Anh Bình!
Bình ôm chặt lấy Tâm. Chẳng nói gì cả
- Anh không về nhà ư?
- Về sao nổi! cãi nhau với cô ta suốt một buổi chiều ở nhà ông già vơ.
- Rồi chị ấy đã bớt giận chưa?
Lôi Bình bực tức nói
- Ðừng nhắc đến cô ta nữa. Cô ta là con người không bình thường. Tánh nóng như lửa làm sao
nguội được. Em đi đạo với anh một lúc nhé?
- Nhưng mà chuyện đã thế nào rồi
- Thế Vy trách cha cô ấy chẳng bênh con và giận bỏ đi ra ngoài. Ðúng là con người không bình
thường.
- Ðể chị ấy đi như vậy, không sợ nguy hiểm ư?
Lôi Bình nói
- Có người đi theo rồi. Lúc trước không hiểu sao tôi lấy cô ấy được. Chắc tôi cũng điên
Họ yên lặng đi bên nhau, nỗi buồn trùm kín hai người
- Cha chị Vy nói thế nào?
- Cha cô ấy đâu phải người ngu mà nghe lời con. Nên mắng cô ta một trận và khuyên giải hoà
Tâm gật đầu:
- Em nghĩ, đừng nên xốc ý chị ấy. Chi Vy mà ghen là vì còn yêu anh
Bình nghe vậy kêu lên:
- Làm gì mà yêu? Cô ấy cứ nghĩ mình là bà chủ còn anh chỉ là nô lệ ấy. Ðàn bà trên đời này mà
giống như cô ta là kể như tận thế
Tâm chậm rãi:
- Anh Bình, em nghĩ là anh cũng nên bình tĩnh, đừng quá thành kiến như vậy. Chị Vy vẫn có ưu
điểm của chị ấy chứ?
Bình nói to:
- Anh không muốn cả đời sống trong địa ngục
- Anh Bình
- Anh đã đề nghị ly hôn
Tâm giật mình:
- Cha mẹ chị Vy không trách anh à?
- Trách hay không anh bất cần, anh muốn được sống thêm vài năm nữa
- Thế chị Vy nói sao?
- Cô ấy chẳng nói gì cả, bỏ đi
- Hai người không ai nghĩ gì đến bé Trụ.
Bình bình thản đáp:
- Bé Trụ cũng chẳng sao. Bây giờ nó còn nhỏ nhưng sau này lớn lên từ từ nó sẽ hiểu. Rồi nó sẽ
có đời sống riêng, gia đình riêng ở thời buổi này. Con cái không nên là vật cản để cha mẹ chúng
cứ sống bên nhau một cách không hạnh phúc
- Nhưng chị Vy có đồng ý điều đó không?
- Mặc cô ấy
Rồi Bình quay sang Tâm hỏi:
- Ông chủ nhiệm nói sao? Ông ấy có trách cứ gì anh không?
- Không. Ông chủ nhiệm rất thông cảm anh. Ông ấy còn nói có lẽ anh đã chịu đựng quá sức. Ông
ấy cũng không trách em
Bình ngờ ngợ:
- Không thể tin. Ông ta thuộc người thế hệ trước
- Người thế hệ trước cũng biết phân định đúng sai. Anh Bình, em thấy tốt hơn anh đừng ép chị
Thế Vy ly hôn
Bình chau mày:
- Nếu không ly hôn thì chúng ta sẽ không có hy vọng
Tâm ngây thơ nói
- Thế này cũng tốt chán rồi
Bình lắc đầu
- Em rõ là con người tiêu cực. Hạnh phúc là phải giành giựt tranh thủ. Bộ em tưởng tình trạng
này kéo dài. Thế Vy để yên cho em à?
Tâm nói:
- Em sẽ xin nghỉ việc này và chọn một việc làm khác
- Em từ chức? Sợ ư? Em nhớ kỹ thành phố có to cách mấy, nếu Thế Vy muốn, em chẳng làm sao
tránh được đâu, vả lại nếu em nghỉ việc,thì anh sẽ làm sao?
- Thì nah vẫn tiếp tục công việc của anh, ông chủ nhiệm sẽ không để một người có tài như anh
bỏ đi đâu. Anh Bình, chiều nay ở trong phòng làm việc không khí khá ngượng nghịu
Lôi Bình đỏ mặt:
- Sao? tụi nó lại xì xầm gì à? Mai vào, anh sẽ chỉnh bọn họ!
- Anh lầm rồi, chẳng ai nói gì cả, mọi người đều thương em,có điều em vẫn thấy ngượng
- Có gì mà ngượng? Mai cứ đi làm tỉnh bơ đi
Tâm nghĩ ngợi:
- Mai đây, không biết chị Thế Vy lại đến toà soạn quậy nữa không?
Bình nghe nói cũng đâm lo nhưng nói cứng
- Nếu cô ấy còn đến, anh sẽ không khách sáo nữa đâu
Tâm lắc đầu:
- Như vậy khác nào làm trò cho mọi người xem? Anh Bình, tốt hơn chúng ta nên bình tĩnh suy
xét. Không thể để tình trạng này kéo đài được
- Có gì mà suy xét nữa. Chỉ có nước ly hôn. Anh nghĩ làm một cuộc phẫu thuật lớn có đau chỉ
đau một lần
Tâm thở đaì:
- Cái gì anh nghĩ cũng đơn giản, cũng dễ dàng như vậy? Em không thích có vết sẹo mãi trong
lòng, chúng ta tìm phương thức nào vẹn toàn cho cả đôi bên
- Nếu không làm người khác đau, thì chỉ có nước mình chịu đau thôi
Tâm lắc đầu:
- Chủ nhiệm bảo là phải tìm một cách vẹn toàn cho cả hai bên thì mới được
- Làm gì có cách đó?
- Vì vậy chúng ta cần phải suy nghĩ để tìm biện pháp. Ngày mai em sẽ chạy tin vòng ngoài. Biết
đâu không khí ở ngoài sẽ khiến ta dễ suy nghĩ hơn
- Ðược, em làm gì thì làm, Chỉ mong sao em đừng bỏ rơi anh là được
Lời của Lôi Bình yếu đuối lạ lùng. một ngày như vậy có thể đến không?
Sau một giấc ngủ mệt nhọc. Tâm thức đậy. Chuyện của Lôi Bình và Thế Vy làm Tâm khó ngủ
yên, Tâm có cảm giác mình xa xuống vũng lầy. Khó mà thoát ra cuộc.
Hôm nay Tâm bắt đầu săn tin vòng ngoài, một hình thức để tránh né sự việc? Tâm cũng không
biết. Có điều muốn giải quyết sự việc này. Chắc chắn không thể toàn vẹn hai bên
Tâm vừa bước xuống giường chợt nghe b4ên ngoài có tiếng vật dụng đổ bể rồi có tiếng kêu to
của mẹ. Chuyện gì xảy ra vậy? có cướp? giữa ban ngày ban mặt mà? Tâm vội mặc áo chạy ra
phòng khách. Vừa mở cửạ một cái bình to ném về phía nàng. Va vào tường bể tan
Tâm giật mình nhìn kỹ lại trước mặt nàng chẳng ai khác là Thế Vy
Tại sao Thế Vy lại đến đâỷ một việc khó tin, không thể ngờ. Thế Vy chẳng biết nể nang gì ai cả,
bà ta đang đứng đấy. Tiếp tục chụp lấy đồ đạc trong tầm tay ném. Thái độ hung hãn như một bà
điên. Trong khi mẹ Tâm đứng gần đấy mặt trắng bệch vì sơ.
Tâm giận dữ, hét:
- Ngừng tay! Bà Vy nếu bà còn phá phách là tôi gọi cảnh sát đến đấy
Sự lên tiếng của Tâm, làm Thế Vy dừng tay một chút. Nhưng chỉ một chút thôi. Thế Vy lại chụp
lấy ngọn đèn bàn ném mạnh xuống đất vỡ tan
- Báo cảnh sát ư? Cứ báo. Con này không sợ ai cả. Báo cảnh sát ngươi chỉ thiệt thòi thôi. Rồi mai
báo chí sẽ đăng rùm lên. Lúc đó xem ai xấu cho mà biết. Người mẹ đứng gần đó run rẩy hỏi
- Ba Tâm, Thế này là thế nào? bà này là ai vậy?
Ba Tâm không trả lời me, nàng không muốn mẹ lo lắng hơn, trong khi Thế Vy cười lớn
- Là ai ử chuyện gì ư? Vậy ra là con gái cưng của bà chẳng nói gì cho bà nghe cả à, Tôi là vợ của
Lôi Bình đây!
Người mẹ sợ hãi lùi ra sau
- Ba Tâm, vậy ra con...con ....
Tâm cố nén cơn giận dữ xuống, có điều thấy mẹ bi. Thế Vy làm nhục vậy không đành lòng. Tâm
chỉ ra cửa
- Bà đi ra khỏi đây ngay. Tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát , tôi không sợ đu luận đèm pha, miễn tôi
thấy lòng mình không hổ thẹn là được rồi
- Tự thấy lòng không hổ thẹn là được?--Thế Vy lặp lại rồi cười phá lên--Vậy thì cứ gọi cảnh sát
đi! Xem thể ai xấu hổ cho biết
Ba Tâm chụp ống nói lên. Không con sự lựa chọn nào khác và hành vi của Tâm đã khiến cho
Thế Vy ngỡ ngàng. Thế Vy không ngờ Tâm lại đám hành động liều mạng như vậy. Nhưng có gì
đâu mà ngạị tâm mới là kẻ giựt chồng nàng. Ở đây Thế Vy là kẻ bị hại. Vì vậy Thế Vy bình thản
chọn một chỗ ghế sạch sẽ ngồi xuống chờ. Chỉ có mẹ Tâm là hoảng hốt nhìn con
- Tâm! sao con làm vậy? con có nghĩ đến hậu quả không?
Tâm trấn an:
- Con biết con làm gì mà mẹ. Con sẵn sàng chấp nhận hết
Tâm nói. Bây giờ thì Tâm biết rồi. Thế Vy chẳng những muốn hủy diệt Lôi Bình. Mà muốn hủy
điệt cả nàng. Hủy diệt hết mọi thứ không đứng về phía nàng. Vì vậy chẳng còn cách nào khác
- Tâm...ơi!
Người mẹ đau khổ kêu lên khiến Tâm khÔng đám nhìn mẹ. Dù gì thì Tâm cũng đã báo cảnh sát,
nàng không có quyền hối hận điều mình làm. Tâm cũng nào có muốn làm hại ai, nhưng Thế Vy
đã đưa nàng vào đường cùng
Không khí trong phòng căng thẳng, yên lặng chờ đợi và chỉ ít phút sau đưới lầu đã có tiếng chân
gnười chạy lên, kế tiếp cửa mở. mấy cảnh sát mặc sắc phục lẫn thường phục bước vào
Nhìn cảnh hỗn độn trong phòng một người hỏi
- Ai ban nãy đã báo cảnh sát?
- Dạ tôi, tôi tên là Giang Ba Tâm. Ban này tôi đã nhờ cảnh sát giúp đỡ
một cảnh sát bước vào quan sát cảnh vật trong phòng rồi hỏi:
- Chuyện gì xảy rả có cướp hay có ai gây rối?
Tâm chỉ về phía Thế Vy
- Ðấy, bà ấy! chính bà ta đã đập nát hết tất cả đồ đạc ở đây
Thế Vy nghe nói đến mình, ngẩn cao đầu cười nhạt
Vị cảnh sát quay qua Thế Vy:
- Bà là aỉ tại sao đến đây đập vỡ đồ đạc của người ta?
Thế Vy nhún vai:
- Tại tôi thích như vậy đó. Tôi phải đập phá hết. đó là hậu quả của điều cô này làm
Viên cảnh sát mặc thường phục nhíu mày
- Bà có biết làm vậy là phạm pháp không?
Thế Vy cười lớn
- Phạm pháp à? tại sao mấy người nói vậy? Tôi phải phá nát cái nhà của con đàn bà không biết sĩ
điện này mới đã nư. Còn phạm pháp? tôi không sợ. Cấp trên anh còn phải nể cha tôi mà?
Mấy ông cảnh sát nhìn nhau, họ có vẻ không hài lòng trước thái độ hách địch của Thế Vy
- Bà tên gì? nếu bà đã xác nhận việc này đo bà làm. thì chúng tôi không cần biết cha bà là ai, mời
bà theo chúng tôi về sở cảnh sát cho
Thế Vy nhảy đựng lên
- Cái gì? muốn bắt ta về sở cảnh sát à? các người cả gan vậy ư?
Vị cảnh sát mặc thường phục cười nói:
- Thưa bà, chúng tôi chỉ thi hành pháp luật ngay cả cha bà mà có bị ai kiện, tôi cũng mời ông ấy
đến đó để làm cho rõ chuyện
Thế Vy tái mặt:
- Tại sao? tại sao các người không hỏi nguyên đo tại sao tôi lại đập phá nhà cô ả các người phải
biết chứ?
- Ðúng nhưng chuyện đó phải đến sở, chúng tôi mới hỏi cho ra lẽ
Thế Vy ương ngạch:
- Tôi không đi đâu hết! giỏi mấy người kêu sếp mấy người đến đây
Anh cảnh sát vẫn khiên tốn:
- Sếp tôi ở tại sở. Bà có thể đến đó gặp ông ấy. Nào mời
- Tôi không đi đâu cả. Các người thi hành luật pháp gì kỳ vậy? cái ả này giựt chồng tôi, chẳng lẽ
tôi để yên cho ả không có quyền đập phá nhà à?
Đám cảnh sát nghe vậy quay qua nhìn Tâm. Cô gái còn trẻ quá lại giựt chồng người?
Tâm mím môi nói:
- Nếu bà mà còn nói thêm một tiếng, tôi sẽ khởi tố bà tội vu cáo đấy!
Thế Vy đỏ mặt:
- Tôi thách cô đấy, chẳng lẽ đó không phải là sự thật?
- Bà có bằng chứng gì không?
- Bằng chứng à? đương nhiên là có, rồi ngươi chờ xem
Cảnh sát nhìn Thế Vy rồi nhìn Ba Tâm
- Vậy là hai người đã quen biết nhau từ trước à?
Thế Vy lại lớn tiếng:
- Ai thèm quen biết nó, cái thứ giựt chồng người khác?
Ba Tâm lắc đầu:
- Xin đưa bà ấy đi đi tôi chịu hết nổi rồi
Thế Vy tức tối:
- Ðừng hòng, chẳng ai bắt tôi đi được hết. Này Giang Ba Tâm, cô đã lầm rồi, tôi không sợ cảnh
sát đâu
Vị cảnh sát vẫn khiêm tốn nói
- Chúng tôi nào có làm gì bà, chúng tôi chỉ mời bà về ty cảnh sát với chúng tôi thôi
Thế Vy vẫn cứng cỏi
- Mấy người dựa vào chuyện gì mà mời tôi chứ?
- Có người tố cáo bà phá rối trật tự , là chúng tôi có quyền mời bà
- Mấy người biết cha tôi là ai không? Ông Ðại Kế Quang đấy!
- Mời bà theo chúng tôi. Còn chuyện à là con ai chúng tôi không cần biết
- Các người rồi sẽ hối hận! Nếu tôi không đi các người sẽ làm gì tôi?
Vị cảnh sát lạnh lùng nói:
- - Thì chúng tôi sẽ truy tố bà về tội chống lại nhân viên công lực
Thế Vy hiểu không thể chống lại được nữa, quay qua Tâm nói:
- Này Giang Ba Tâm, đừng đắc ý, hãy chống mắt lên mà xem nhé. Ta sẽ khiến ngươi không có
giây phút nào an ổn đâu
rồi Thế Vy mới đi ra. Vị cảnh sát còn nán lại, nói với Tâm
- Cô Tâm, tôi mong là cô cũng đến đấy, để chúng tôi lấy khẩu cung nhé
Tâm gật đầu:
- Tôi vừa mới thức đậy thì đụng chuyện. Nhưng tôi sẽ cố gắng đến đó ngay
- Cảm ơn sự hợp tác của cô!
Vị cảnh sát đi rồi. Tâm khép cửa lại, buông người xuống ghế. Chưa bao giờ Tâm thấy mình mệt
mỏi thế này. Người mẹ bước tới:
- con thấy thế nào? chuyện con làm mẹ hết hồn!
Tâm vừa khóc vừa nói:
- Me. Con xin lỗi mẹ con đã để người ta coi thường mẹ
Người mẹ nhân từ ôm lấy con:
- Mẹ không trách con đâu, Tâm ạ người đàn bà đó cũng quá lắm, bà ta hung dữ quá, trên đời này
hẳn không ai như bà ta
Tâm thút thít:
- Con cũng không ngờ, bà ấy đám đến cả đây. Mẹ ơi, thật ra con có làm gì sai quấy đâu? Tụi con
rất trong sạch
- Mẹ tin con. Con mẹ mẹ chẳng tin thì tin ai chứ, con ngoan của mẹ
Người mẹ vừa khóc vừa nói, Tâm hỏi:
- Mẹ, mẹ nói đi! có phải con đã làm điều không phải không?
Người mẹ lắc đầu:
- Mẹ cũng không biết, mẹ không biết nói sao nữa.
Tâm chợt nói:
- Đúng ra con không muốn cướp anh Lôi Bình trên tay bà ta, nhưng bà ta đã làm vậy, thì con sẽ
làm cho bà ta xem!
Người mẹ nghe nói giật mình:
- Ba Tâm!
Nhưng Tâm đã đứng đậy:
- Thôi con đi thay áo để đến đồn cảnh sát đây!
Rồi bỏ đi vào trong, để lại người mẹ cả một cõi lòng nặng trĩu
Từ ty cảnh sát trở ra, Tâm đi thẳng đến toà soạn
Tâm không ăn cơm trưa, vì không thấy đói có quá nhiều chuyện đồn đập thế này, còn lòng đạ
nào nữa để mà ăn
Vừa bước vào văn phòng. Tâm đã gặp ngay Lôi Bình. Bình ngồi đấy với đáng vẻ nặng nề. Chỉ
bao nhiêu đó Tâm cũng biết có chuyện gì xảy ra
Với một tâm trạng buồn phiền. Tâm lẳng lặng ngồi xuống chỗ ngồi cố hữu của mình. Vừa ngồi
xuống, Tâm đã nghe Bình nói:
- Thật tiếc đã làm em không vui, Tâm a.
Tâm lắc đầu:
- Ta đã từng hứa với nhau ngọt bùi cùng chia mà.
- Nhưng sự thiệt thòi đành cho em quá lớn
Bình nói, Tâm nhìn lên
- Chẳng có gì thiệt thòi, được chia đẻ với anh, em cam lòng rồi
Bình có vẻ xúc động, nhìn Tâm
- Tâm à, Em biết gì không, nếu chuyện đổ bể thế này, sáng mai các báo sẽ đăng tin....
- Em biết, nhưng em không sơ.
- Anh cũng vậy, nhưng tội nghiệp cho mẹ em, hẳn người rất buồn
- Nhưng mẹ nào có trách gì chúng mình đâu?
Tâm nó, nhưng khi nói tới mẹ lòng bỗng xót xa.
Bình gật đầu
- Nếu vậy thì anh rất cảm kích
Tâm để ví vào hộc tủ, xong quay sang Bình
- Ai báo cho biết chuyện đó?
Bình gọi đích tên cha vơ.
- Ông Đại Kế Quang
- Anh biết sao anh khÔng đến đồn cảnh sát?
- Đến để làm gì, anh không muốn nhìn mặt con vợ điên, vả lại ông Đại Kế Quang cũng không
nhờ anh đi.
- Vậy ai bảo lãnh cho chị ấy?
- Chuyện đó đâu phải việc em. Ông Quang vừa có tiền vừa có thế, có điều Thế Vy làm lần này
cũng khiến ông ta bị mất mặt
- Chị Vy nông nổi, nhưng em không thể làm khác được, vì em sợ chị ấy còn làm tới nữa
- Đâu có cái gì có thể ngăn cô ta. Thế Vy là vậy đó, điếc chẳng sợ súng!
Lời của Bình làm Tâm thở đài:
- Em thật có lỗi với mẹ cha, đồ đạc ở phòng khách em hôm nay bể nát cả
Bình nói:
- Ðể tối nay anh đến đấy xin lỗi, Mọi việc đều đo anh gây ra
Tâm lắc đầu:
- Tạm thời anh không nên đến đấy, Cha em tính hơi cố chấp. sợ không thông cảm anh đâu
Bình nghĩ ngợi rồi gật đầu. Thái độ hoàn toàn khác trước. Ngày xưa Bình ngang ngược, độc
đoán bao nhiêu, bây giờ lại có vẻ thụ động hẳ. Phải chăng vì đã mệt mỏi hay khuất phục trước
sức mạnh Thế Vy?
Bình lại nói:
- Ban nãy anh cũng đã nói với ông Quang, là anh muốn ly đị với Thế Vy
- Rồi ông ấy nói sao?
- Ông ta chỉ nói, chuyện của con gái ông để cô ấy tự giải quyết, ông không có ý kiến
- Thế ngày xưa tính tình chị Vy thế nào?
- Ðâu có giống bây giờ. Rất ngoan chỉ có mấy năm gần đây là thay đổi. Mà chuyện đó cũng có
thể là có trước , nhưng giỏi che đậy
- Em nghĩ có lẽ vì quá xúc động, nên chị Vy không làm chủ được hành động. Ðợi bao giờ bình
tĩnh lại, chị Vy sẽ hiểu ra
- Chuyện đó coi bộ khó quá. Sự việc đã xảy ra thế này, anh căng thảng chẳng làm việc gì được
Tâm gật đầu:
- Em cũng vậy, nhưng em đã nghĩ kỹ rồi, Vấn đề này cần phải thật bình tĩnh, bình tĩnh mới có
thể giải quyết
Bình thở đài:
- Em nói đúng, phải bình tĩnh. Nhưng thế nào bình tĩnh được đây?
- Anh Bình, hãy tin em. Dù cho chị Vy có không buông tha anh thì em vẫn bên anh. Em sẽ chờ
anh , cả một đời cũng được
- Em nói làm anh cảm động quá
Mắt Bình đỏ hoe làm Tâm không chịu được, nàng đứng đậy
- Thôi để em sang phòng biên tập có chút việc
Tâm vừa bước ra khỏi phòng săn tin, thì nước mắt rơi xuống như mưa. Chợt nhiên có tiếng hỏi:
- Cô Tâm, làm sao thế?
Tiếng của Nghị Chi, làm Tâm lau vội nước mắt
Nghị Chi vẫn nói giọng điệu nhẹ nhàng:
- Cô Tâm naỳ, đứng ở hành lang khóc, nhiều người để ý lắm đấy, đến phòng tôi đi? Hômnay ở
đấy chỉ có một mình tôi trực thôi.
Tâm gật đầu, nàng biết ở đây, chỉ có một Nghị Chi là thông cảm cho nàng, hiểu được nàng
Vào đến phòng tư liệu Vừa ngồi xuống Nghị Chi hỏi:
- Không được vui phải không? Nhưng rồi chuyện cũng sẽ qua đi!
Tâm hỏi:
- Chuyện xảy ra hôm qua anh biết chứ?
Nghị Chi gật đầu chứ chẳng nói gì cả
- Sáng hôm nay bà ấy lại đến nhà tôi, đập phá đồ đạc va tôi vì không kiên nhẫn được, nên đã báo
cảnh sát
Nghị Chi chau mày, suy nghĩ rồi nói:
- Cô đã làm lớn chuyện làm phức tạp thêm sự việc, cô có biết không?
- Biết chứ. Nhưng bà ta đã bức tôi phải hành động như vậy. Tôi không còn cách nào khác
- Lúc đầu chỉ là chuyện giữa cô và Thế Vy, bâ giờ thì khác rồi nó bị vấy động nhiều thứ, lôi kéo
thêm cả tờ báo vào
- Tôi không hiểu?
- Ðây nhé? khi sựv việc nổ bùng lên thì cô sẽ phải ứng phó không chỉ với Thế Vy mà còn với đư
luận, với những cặp mắt đè bỉu của xã hội truyền thông đầy thành kiến. Rồi còn bà con họ hàng,
lối xóm, bè bạn cũ của cô nữa. Họ sẽ nghĩ gì về cổ đó là chưa nói còn đính líu đến cả pháp luật
- Tại sao lại đính líu đến cả pháp luật? tôi có phạm pháp bao giờ đâu?
- Ðứng về phía chủ quan thì có thể nói là vậy. Nhưng nếu ba ta tố cáo phá họai gia cang, gây rối
gia đình người ta, thì sao?
- Tôi không có! tôi không có làm chuyện đó!
- Tôi tin cô. Nhưng dù gi `cô cũng phải đề cao cảnh giác, phải chuẩn bị cách đối phó, để khỏi bất
ngờ khi sự việc xảy ra
Tâm ngẩn ra nghe rồi nghĩ ngợi. Thật ra nàng cũng không ngờ sự việc phức tạp đến độ phảI đối
phó thế này. Nghi Chi thành thật khuyên
- Cô phải chuẩn bị tâm lý trước, nếu không sẽ làm chuyện giữa cô và Lôi Bình càng lúc càng trở
nên phức tạp. Tốt nhất là tạm thời nên giữ khoảng cách nhật định nhất là trong lúc này
Ba Tâm gật đầu, hiểu ý Nghị Chi, ngập ngừng một chút hỏi
- Anh là người ngoài cuộc, anh khách quan hơn, xin cho hỏi như vậy có nghĩa la chuyện tôi và
anh Bình bế tắc rồi ư?
Nghị Chi nói thật:
- Trước mắt thì tôi thấy rõ là ngõ cụt. Bây giờ nếu hai người kéo nhau ra nước ngoài,thì Thế Vy
cũng không buông tha đâu
Tâm thở đài:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy
Hai người yên lặng,rồi Nghị Chi nói:
- Cô biết không, tôi thấy chuyện này nó làm sao đấy, mặc dù tôi ơ? Âu Châu hơn 10 năm, đà
nhiễm cách sống bên ấy. Tôi vẫn không chấp nhận được cách xử sự trong hôn nhân của hai
người này
- Nghĩ là sao?
- Nếu không ở với nhau được nữa thì chia tay. Làm sao phải chịu đựng, rồi lại làm khổ nhau như
vậy?
- Cái đó là bên Tây, còn ở đây chẳng ai nghĩ đến điều đó
- Vậy là ngu, là tự làm khổ mình. Ca? Thế Vy và Lôi Bình đếu tốt nghiệp đại học, đà ở qua nước
ngoài mà vẫn chưa thông điều đó ư? Chính vì vậy, mà tôi không muốn lấy vợ, yêu nhau cứ sống
chung với nhau. Bao giờ chán nhau,thì chia tay chẳng ai phiền ai cả
- Tây quá! bọn này không làm được
- Ở đây chẳng Tây chẳng ta gì cả. Nếu hoàn cảnh đưa đến chuyện đó thì cô làm sao?
- Tôi hiểu ý anh. Nhưng nếu không là bước đường cùng, chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế
từ sở cánh sát về nhà. Thế Vy cứ giam người trong phòng không bước ra ăn cơm . Người nhà rất
ngạc nhiên
Nhưng khi thấy Vy cứ im lìm trong phòng, mẹ Vy lại lo sợ, người mẹ bước tới gõ cửa, Vy vẫn
không trả lời càng khiến bà sợ hãi
- Vy ơi Vy. Con trong đấy làm gì đấỷ ra ăn cái gì đi chứ? Sao con chẳng trả lời
Thế Vy vẫnbất động. Bà mẹ càng sơ.
- Thế Vy con đừng ngu nhé. Có buồn bực điều gì cũng nên nói với cha mẹ một tiếng, nhốt người
trong phòng nào có ích gì, chỉ buồn thêm thôi, ra đây đi, con đừng làm mẹ sơ.
Cha của Thế Vy chậm rãi bước tới, ông có vẻ bực đọc
- Ðừng có gọi nữa, để nó nằm trong đấy mà phản tỉnh. Rồi nó sẽ hiểu được điều nó làm, không
sao đâu,
Người mẹ lo lắng:
- Tôi thì chỉ sợ nó nghĩ mãi không ra rồi làm quẩn. chứ tại ở trong đấy suỐt 5 tiếng đồng hồ rồi,
mà chẳng nghe động tĩnh gì?
Ông Ðại Kế Quang chau mày
- Bà sợ nó tự tử ử đừng lo, con bà giết người ta thì có, chứ không bao giỜ tự giết mình đâu
Người mẹ khÔng hài lòng:
- Ông sao kỳ vậy? con nói bị người ta bức hiếp, ông không giúp thì thôi, còn nói xấu nữa
- Nói xấu gì nó. Chuyện của nó với thằng Bình một phần trách nhiệm là ở nó. Nó cứ bỏ bê gia
đình. Còn bà nữa, nếu bà không đung túng nó, thì chuyện đã đâu đến nước này, làm xấu cả tôi
- Nhưng tôi hỏi ông thằng Lôi Bình nó có coi ông ra gì không? khi mà nó đòi ly đị con gái ông bị
người ta xem thường
- Chuyện này tôi cấm bà khÔng được chen vào. Chuyện của chúng nó để chúng giải quyết bà
chen vào coi chừng hối hận đấy
- Không chen vào mới hối hận. Ông nghĩ xem nếu chúng nó ly đị nhau thì Thế Vy sẽ thế nào?
còn bé Trụ nữa ông nghĩ xem
- Nghĩ mình thì cũng phải nghĩ người. Chúng ta cần sự công bình
- Công bình ử ở đây ai là người có lỗi? Lôi Bình bỏ vợ cặp với cái ả ho. Giang kia. Không lẽ đó
là lỗi của con gái ông?
- Tại sao bà không nghĩ, không đặt câu hỏi là tại sao cô ký giả ho. Giang kia lại chen được vào
gia đình của Thế Vy chứ? thôi bà nói gì thì nói, chuyện chúng tự giải quyết, tôi quyết không can
dự vào đâu, chỉ ê mặt.
- Ông thật là...
Bà Quang chưa đứt lời thì cánh cửa phòng xịch mở. Thế Vy bước rạ cô nàng có vẻ bình thản, nét
mặt còn lạnh lùng hơn. Thế Vy nói:
- Thưa cha, con có chuyện muốn nói với cha
Ông Kế Quang, có vẻ bất ngờ. vì Thế Vy từ nào chỉ nói chuyện với mẹ Ông gật đầu nói:
- Nào hai cha con ta cùng vào thư phòng đi!
Người mẹ thương con:
- Khoan đã, Thế Vy con ăn chút gì đi chứ? sáng tới giờ mẹthấy con chưa có hạt cơm nào trong
bụng
Thế Vy chẳng quay lại:
- Con không đói mẹ ạ chút xíu con sẽ nói chuyện với mẹ sau
Rồi vào phòng khép cửa l.ại chỉ có hai cha con trong phong. Thế Vy nói:
- Con xin lỗi vì đã làm phiền cha, nhưng mà anh Bình làm con giận quá. Anh ấy đám cư xử xấu
với con như vậy
Ông Kế Quang chau mày, rồi chậm rãi nói
- Thế Vy, còn phải hiểu là chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Mấy năm qua Lôi Bình nào
có như vậy đâu?
Thế Vy gật đầu:
- Con công nhận rằng cok' lúc con cũng quá đáng
- Chỉ có quá đáng chưa hẳn đã đưa đến tình trạgn này. Thế Vy con có thấy là gần đây con có quá
nhiều sự thay đổi không?
- Con không thấy
- Tiếc là con không thấy....trong khi đó thì ai cũng thấy, còn không còn là Thế Vy ngày cũ. Con
trở nên phô trương, nói năng tuỳ ý, nhiều lúc gần như cố chấp, ngang ngược. Cha nói thẳng
đie6`u này không sợ con giận vì con là con gái cha. Cha biết con đã magn đến cho Lôi Bình
không ít sự bực mình và khó chịu
- Con thì thấy mình chẳng khác xưa tí nào!
- Thật ra thì con đã thay đổi nhiều từ lúc ơ? Mỹ về, tụi con không giống một đôi vợ chồng nữa,
mà giống như hai kẻ ghét nhau đấy
- Ðâu có, con nào co xem anh ấy là thù nghịch, trước khi Giang Ba Tâm xuất hiện, tụi con đâu có
cãi nhau tiếng nào đâu?
- Tại nó không cãi với con thôi, chứ cách nói chuyện của con, thái độ của con với chồng nhiều
lúc quá đáng giống như kiểu bà chủ sai thằng đày tớ đấy!
Thế Vy cố biện bạch
- Vậy ư? Thật ra không phải vậy đâu chẳng qua vì con bất mãn, con không muốn sống ở nơi này,
con muốn sang Mỹ để?phát triễn
- Sang Mỹ ử thế ơ? Mỹ là nhà hay ở đây là nhà con? con quên là con từ cái đất nước này sang
Mỹ học ư?
- Nhưng...nhưng con không quen cái lối ở đây, vì vậy con đòi trở về Mỹ, anh ấy lại không chịu
- Ở đây có gì xấu đâu nàỏ thuở nhỏ con lớn lên từ đây mà? cha mẹ con vẫn còn ở đây?
- Không phải cha ơi, thật ra thì.....con cũng không biết mình muốn gì nữa, định làm gì nữa. Cuộc
sống như bế tắc. Con không thể ngồi yên. Con không muốn sống ở đây cũng không muốn đi đâu
cả. Sang Mỹ chỉ là một cái cớ, con biết có sang đó, con cũng khkông thể ở yên được. Con thế
nào đấy. Ôi! con chán ghét cái lối sống đơn điệu này, con cũng không biết mình phải làm gì...
Ông Kế Quang nhìn con ngỡ ngàng. Bây giờ ông mới thấy nỗi khúc mắc đầy mâu thuẫn của con.
Sự hung dữ đối với Lôi Bình chi là một phần của phát tiết. Ông suy nghĩ rồi nói:
- Hay là con tìm một việc gì làm đi, có việc làm, tinh thần sẽ ổn định. À, cha nhớ ra rồi, ngày xưa
hình như con học môn thiết kế thời trang phảI không?
Thế Vy lắc đầu:
- Không, con không muốn làm việc, hoàn toàn không muốn. Nhìn thấy giấy bút vẽ, là con ớn lên
tận cô?
Ông Quang ngạc nhiên:
- Vậy con cứ hết sang Hongkong, sang Nhật, rồi sang Mỹ để làm gì?
- Con đi để mua hàng, mua xong mang về, nhiều lúc con cũng không mặc đến, con không hiểu
sao, chỉ có những lúlc đi mua sắm như vậy lòng con mới thấy thanh thản
Ông Kế Quang lắc đầu:
- Con lấy chuyện mua sắm làm thú vui. Vậy là giữa con và Lôi Bình không có hạnh phúc?
chuyện này xảy ra từ bao giờ vậy?
- Con cũng không biết. Có điều con cảm thấy anh bình như lúc nào cũng đứng về phía đối lập
với con!
- Vậy là đã đó vấn đề, mà chuyện này hẳn đã xảy ra từ lâu. Bởi vì nếu cha nhớ không lầm, trước
khi Giang Ba Tâm xuất hiện, con đã có thói quen bỏ đi HongKong, đi Nhật
Thế Vy ngẩn ra:
- Con cũng không biết, con chỉ thấy lấy nhau được mấy năm à chuyện đó xảy ra. Con tưởng đời
sống hâu hôn nhân là như vậy đó
- Con sai rồi. Kết hôn chỉ là một hình thức, còn tình cảm giữa hai người nếu thật yêu nhau thì
chẳng bao giờ thay đổi
- Nhưng tại sao trước khi Giang Ba Tâm xuất hiện anh ấy lại chẳng phản ứng như bây giờ?
- Giang Ba Tâm chỉ là một cái cớ, một ngòi nổ. Con là đứa thông minh hẳn con hiểu được điều
đó chứ?
- Vậy thì bây giờ con phải làm sao?
- Cha thích công bằng,hợp lý nên cha kông phải chút gì cũng đứng về phía con. Cha thấy cái
hành vi la lối phàm phu của con coi không được dù gì min`h cũng là người trí thức
Thế Vy yên lặng nhìn cha
- Chuyệnhôm nay đối với con, với cha mẹ với Lôi Bình, với cả nhà ho. Giang đều như ác mộng,
cha mong là rồi con sẽ quên nó tìm được cách giải quyết. Ðừng để nó xảy ra lần nữa
Thế Vy lắc đầu nói:
- Có lẽ vì con cũng không thể tự khống chế được nghĩ đến hành vi bội phản của Bình là con điên
tiết lên. Rồi ông chủ nhiệm lại không chịu đuổi việc Giang Ba Tâm. cô ấy cứ nhơn nhơn cái mặt
lên, chẳng biết hổ thẹn gì cả. Thế là con không dằn được
- Nhưng việc làm của con hôm này là sai. Con háo thắng, tự đại con làm dữ chừng nào là kéo họ
xích lại gần nhau chừng đó!
Thế Vy chau mày, nói lớn tiếng
- Họ đám ư? Họ chẳng sợ pháp luật à? nếu vậy con sẽ làm tới
Lời Thế Vy làm ông Kế Quang lắc đầu:
- Con muốn sao tuỳ con!
Rồi ông bỏ đi ra ngoài
Khi Lôi Bình đưa Ba Tâm về nhà, thì mọi bề bộn tàn đư của cuộc chiến buổi sáng đã được đọn
đẹp. Cha Tâm không có ở nhà, chỉ có một mình mẹ Tâm, người vẫn không vui
- Tâm về đấy ử tụi con ăn cơm chưa?
- Dạ rồi
Tâm nói. Lôi Bình bước vào quỳ đưới chân mẹ Tâm
- Thưa bác, con thật có lỗi đã làm phiền nhiễu cho bác
Người mẹ lắc đầu:
- Cậu phải thông cảm cho, tôi là mẹ nên không đành lòng để con gái mình bị nhục
Lôi Bình nói
- Vâng, tất cả tại con cả, tại con chứ Ba Tâm chẳng có lỗi gì cả
Người mẹ lắc đầu
- Lỗi ai thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có trách cũng làm gì được đâu?
- Xin cảm ơn bác. Con xin hứa với bác là sau này con sẽ đối xử tối với Tâm,đ ể đền bù cho Tâm
Người mẹ lắc đầu:
- Ðền bù gì? biết các người có được cái ngày đó không?
Lôi Bình nói:
- Có chứ, sao không bác? Tâm naỳ, em nói đi. Chúng ta rồi sẽ có hạnh phúc tràn trề ở tương lai
chứ?
Ba Tâm xúc động:
- Vâng, em tin là có, chắc chắn phải có!
Người mẹ nhìn con gái, thở đài:
- Các người nói chuyện đơn giản quá, ngây thơ quá
Bình cãi lại:
- Không, chúng con tin là mọi chuyện sẽ kết thúc. Con sẽ giải quyết được, đứt khóat chuyện của
mình với Thế Vy
Tâm cũng nói:
- Con tin anh Bình cũng làm được
Người mẹ thấy vậy đành nói:
- Ðược rồi, mẹ tin các con. Thế bây giờ Thế Vy ở đâu?
Bình nói:
- Cô ấy đã về nhà cha mẹ ruột
- Vậy thì sao con chẳng....
Người mẹ chỉ nói vậy rồi ngưng lại, nhưng Bình và Tâm hiểu mẹ muốn nói gì. Bình nói:
- Vâng con sẽ gọi điện thoại sang đấy, hoặc có thể con sẽ đi thẳng đến đấy. một lần cuối để đứt
khoát rõ ràng
Rồi nhìn đồng hồ, Bình nói:
- thôi khuya rồi, con về đây
- Ðể em đưa anh xuống lầu
Tâm nói và hai người chào mẹ ra ngoài
Ði đến cầu thang Bình nói:
- Mẹ em tốt quá
- Chẳng qua mẹ em thông cảm cho bọn mình thôi.
- Anh mong là đến nhà ho. Ðại cũng được thông cảm như vậy
- Anh đi đến đấy bây giờ ư?
- Ừ! phải tốc chiến tốc thắng, mong là mọi chuyện chẳng trở ngại. Thế Vy hiểu biết....
- Thế còn nếu không?
- Thì một sống một chết thôi
Bình nói. Tâm lắc đầu:
- Em không thích anh nói điều đó, vì nó quá tiêu cực
- Ðúng, chúng ta phảI chiến đấu đến chiến thắng thôi. Ban nãy vì anh quá căng thẳng nên nói
bậy
Ðừng căng thẳng, rồi mọi chuyện sẽ qua đi, ngày mai trời lại sáng mà
Bình nghe nói cảm động
- Tâm, số anh còn đỏ mới gặp được người như em.
Tâm cười:
- Phải nói là số anh đen chứ vì mọi chuyện phiền phức này là tại gặp em mới có mà
Bình lắc đầu:
- Không, Tâm ạ, anh đã hứa với lòng là bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không để mất em
- Vâng, em cũng nghĩ ngoài anh ra, em sẽ chẳng yêu được một ai khác
Hai người ôm ghì nhau, như sợ mất nhaụ một lúc Bình nói:
- Thôi để anh đi gặp Thế Vy, hai mặt một lời nói cho rõ ràng
- Thế anh định nói gì?
- Ðương nhiên là chuyện ly đi.
- Thế còn bé Trụ ai nuôi?
- Ðương nhiên nó phải theo anh, vì nó ho. Lôi cơ mà
Tâm lắc đầu:
- Mẹ em nói đúng anh quả là ngây thơ. Anh tưởng chị Vy để anh được nói dễ như vậy à?
- Chớ cô ta có lý đo gì để phản đối?
- Lý đo ử anh đã phản bội chị ấy. À mà còn nữa chuyện lộn xộn ban sáng, ngày mai báo đăng lên
thì sao?
Tâm hỏi, Bình đáp:
- Chuyện đó em khỏi lo. Ông Ðại Kế Quang cũng sợ ê mặt, nên đã nhờ các báo giả câm giả điếc
rồi
- Ông ấy qủa là có thế có thân`!
- Người có tiền chuyện gì làm chẳng được? đó là luật tự nhiên
Tâm nhìn đồng hồ, rồi giụt:
- Thôi anh đi đi, em trở lên lầu với mẹ đây
Rồi quaỳ quả bỏ lên lầu, Lôi Bình đứng thêm một chút mới bước ra đầu hẻm đã thấy Thế Vy
đứng trong bóng đêm nhìn về phía chàng
Sự xuất hiện của Thế Vy làm Bình căng thảng lại, Thế Vy cười nhạt hỏi
- Hình như anh định đi tìm tôi phải không?
Bình nhún vai:
- Ðúng, tìm cô và cả cha cô nữa
- Chuyện giữa tôi và anh, đâu có đính líu gì đến cha tôi?
Bình thản nhiên:
- Nếu không có ông ấy, tôi không nói gì cả
- Anh sợ là tôi lại quậy nữa à?
Bình chẳng đáp, lầm lũi đi, Thế Vy nói:
- Anh Bình, tôi cảnh cáo anh đấy. Nếu anh không nói bây giờ, thì sẽ chẳng có lúc nào nói nữa
được đâu.
Bình biết là Thế Vy nói là làm, không gì ngăn được đành nhượng bô.
- Ðứng ở đây nói à?
- Tuỳ anh!
- Vậy thì về nhà đi rồi nói
Bình nói rồi đi trước. Chàng nghe thấy có tiếng chân đi phía sau,biết là Thế Vy đã đồng ý, Thế
Vy nói
- Cho hỏi một câu. Anh thấy tôi ngang ngược lắm phải không?
Bình bực đọc:
- Chuyện đó một mình cô biết, còn hỏi
Có tiếng cười phá của Thế Vy
- Vậy mà bấy lâu nay anh chẳng nói tôi biết
- Tôi nói, liệu cô có nghe không? cô không bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác
Thế Vy yên lặng một lúc, nói:
- Thì ra tôi là một con đàn bà đáng ghét vậy à?
Lôi Bình thấy một chiếc taxi trờ tới, ra dấu đón xe. Thế Vy ngạc nhiên:
- Xe anh đâu rồi?
Bình trả lời cụt ngủn
- Hư rồi, đụng xe
- Vậy à, có sao không?
Bình không muốn đài dòng, nói:
- Thôi bỏ chuyện đó qua bên, Tôi muốn chúng mình ly đị cô cho biết điều kiện trước đi
Thế Vy nghe vậy cười lớn:
- Ðiều kiện à? anh nhắm làm được không nào?
Bình nói:
- Thì cứ nói!
Nhưng Thế Vy không trả lời, có lẽ đợi về nhà rồi sẽ hay
Ngồi đối điện nhau trong phòng khách, giữa hai người là chiếc bàn đài ngăn đôi giới tuyến. Lôi
Bình nói
- Tôi cảm ơn khi được cô đồng ý ngồi lại cùng thương thảo
Thế Vy bình thản chẳng nói một lời, Lôi Bình lại tiếp
- Tôi đã quyết định ly hôn, vì vậy cô cứ hco biết điều kiện
Thế Vy chỉ cười nhạt rồi thủng thẳng nói
- Ban nãy tôi đã hội ý với cha tôi. Anh có muốn nghe ý kiến của người không?
Lôi Bình lắc đầu:
- Không, dù ông ấy muốn hay không, tôi vẫn giữ ý định ly đi.
Thế Vy cười:
- Chẳng lẽ tôi đáng ghét vậy ử thế nào trước kia anh lại cưới tôi nhi?
- Cô trước kia và bây giờ là hai người khác nhau. Tôi chẳng muốn nói nhiều, cô chỉ cần cho biết
có đồng ý hay không?
Thế Vy cười tiếp:
- Tôi đồng ý hay không anh vẫn cương quyết ly hôn cơ mà? đó là điều ban nãy anh đã nói:
Bình đỏ mặt:
- Vậy cô cho biết điều kiện đi nhanh lên!
- Chuyện này cũng đơn giản thôi, nhưng tôi muốn anh cho biết tôi sai chỗ nào, mà anh đòi ly
hôn?
Lôi Bình nghĩ ngợi một chút, nói:
- Lỗi có lẽ tại tôi. Có điều giữa hai ta đã không còn tình cảm ở với nhau làm gì? tôi đã hết yêu
em rồi Vy a.
Thế Vy bình thản
- Vì không còn yêu nên anh muốn ly dị? thế ngược lại nếu tôi nói vẫn yêu anh thì sao?
Bình trợn mắt, bực tức
- Ðó hoàn toàn đối trá. Không làm sao có chuyện đó được. Thôi, tôi không thèm nói chuyện với
cô nữa. Ðể tôi đi gặp cha cô. Tôi đi gặp ông Ðại Kế Quang đấy!
Thế Vy trừng mắt:
- Dám gọi cả tên tộc cha tôi ra nữa ư? Anh là con người gì? đã phản bội tôi, đòi ly đị tôi. Thái độ
còn hung hăng nữa. Anh tưởng tôi dễ bắt nạt vậy à?
Bình giận không kém:
- Nhưng hcính cô đề nghị tôi về đây nói chuyện đó. Thế Vy! dù cô có muốn giở trò gì, tôi vẫn
không thay đổi ý định
- Tôi biết là anh không đổi ý, mà tôi cũng vậy, tôi cũng giữ vững lập trường của mình
Thế Vy vẫn cười nói:
- Nhưng mà thôi được, giả sử như tôi đồng ý ly đị đi thì anh có chịu cam kết là không cưới vợ
trogn 20 năm sau đó không?
Lôi Bình trừng mắt giận dữ, rõ ràng là Thế Vy định làm khó chàng, Thế Vy tỉnh bơ nói
- Ðó là một điều kiện hết sức hợp lý. Bởi vì bé Trụ còn quá nhỏ, em không nhẫn tâm để ai làm
me ghẻ nó Bao giờ nó lớn lên, tốt nghiệp đại học xong, anh muốn sao cũng được nếu anh đồng ý,
ngày mai em sẽ ký giấy ngay
Lôi Bình xẵng giọng:
- Cô làm vậy có lợi lộc gì chứ?
Thế Vy lại cười:
- Chẳng có lợi gì cho tôi cả. Nhưng có lợi cho bé Trụ.
- Bé Trụ à? cô đừng đem nói ra làm chiêu bài để khó dễ tôi, nếu cô sợ nó khổ thì đâu có gì khó.
Cô cứ nuôi nó đi, tôi không cần đâu
- Anh thật sự không cần? dù nó ho. Lôi của anh à?
Lôi Bình nói như hét lên
- Cô đừng đem nó ra để đọa tôi. Bé Trụ họ gì cũng mặc, miễn trong dòng máu của nó có máu ho.
Lôi này là được rồi
Thế Vy không ngờ Giang Ba Tâm lại quan trọng với Bình hơn cả con ruột. Rõ là quá lắm, Thế
Vy hỏi:
- Hỏi nhỏ anh một câu, Ba Tâm nó có cái gì mà làm anh mê tít thế?
- Cô đừng dùng những đanh từ khó nghe như vậy? cô tưởng ai cũng sống bằng vật chất như cô ử
họ không xấu xa như cô đâu!
Thế Vy cười nhạt:
- Bữa nay tôi mới phát hiện thêm một điều, là cũng biết cách cãi lộn đấy chứ? vậy anh đâu có
thua gì tôi
Lôi Bình trợn mắt:
- Thôi đừng có lòng vòng nữa. Sáng mai 10 giờ gặp nhau ở phòng luật sư!
Thế Vy giả vờ hỏi:
- Nhưng mà tôi nào đã đồng ý ký tê đâu?
Bình khoát tay:
- Tôi sẽ ký sẵn để đằng luật sư, cô yêu sách gì nếu tôi có, cô cứ lấy. Cả tiền trợ cấp tôi cũng sẵn
sàng đáp ứng
- Ðại Thế Vy này mà cần tiền của anh ư? Anh có bao nhiêu tiền chứ? Anh có biết là hai năm qua,
tôi đã lấy từ nhà qua cho anh bao nhiêu rồi không?
Lôi Bình nổi nóng
- Im đi! Lôi Bình này chưa hề xài một đồng bạc của nhà cô. Tiền lương mỗi tháng của tôi đã đư
xài rồi. Còn chuyện cô lấy tiền bên nhà cô bao nhiêu tôi không biết, cô sử dụng những đồng tiền
đó để hoang phí mua sắm để đi đu lịch chứ đâu có bù đắp gì vô nhà tôi?
- Ðược tôi biết là anh tự ái cao, không xài tiền của vợ nhưng anh cũng đừng nghĩ là số tiền trợ
cấp của nah đủ nuôi sống mẹ con tôi. Tôi nhắc lại điều kiện để ly đị là 20 năm sau anh mới được
lấy vợ khác
Lôi Bình nói như hét:
- Không ai ngăn cấm được chuyện tôi cưới Giang Ba Tâm. Tôi phải cưới ngay. Tôi muốn làm
chuyện này lâu rồi. Và chẳng ai ngăn tôi được cả
- Tôi thách anh đấy, anh không sơ, là bị tôi trùng hôn, hoặc xa hơn, anh có thể bi kết án là thông
đâm đấy
- Thì cô cứ đi tố đị tôi không sợ, bọn này không sợ, cho cô biết này Thế Vy, bất luận cô sử dụng
hình thức nào để phá rối đều không ngăn cản được tụi này cả
Thế Vy nổi nóng:
- Thế anh chẳng sợ bị pháp luật chế tài, thân bại anh liệt ư?
Lôi Bình đã cạn tàu ráo máng:
- Tôi không sợ, không sợ gì hết, cả chết cũng không sợ kia mà!
Thế Vy cười khẩy rồi đi vào nhà bếp, một lúc sau trở ra với cây đao lớn trên tay
- Nếu anh không sợ chết thì tôi sẽ giúp anh
Rồi bước tới chém xối xả về phía Lôi Bình, đến lúc đó Lôi Bình mới giật mình, vừa lùi vừa thủ,
nhưng Thế Vy rượt tới, và một đường đao đã phớt qua tay Lôi Bình. Cắt một lằn đài trên cánh
tay. Máu chảy làm Lôi Bình ngạc nhiên và Thế Vy cũng sợ hãi
- Thế Vy cô điên rồi ử đưa đao đây?
Lợi dụng lúc Thế Vy còn đang ngỡ ngàng. Lôi Bình chụp được tay cầm đao của Thế Vy dằn
xuống. Hai người giằng co cao đao, người nào cũng sợ người kia giành được con đao sẽ giết
mình. Máu trên tay Lôi Bình tiếp tục chảy. Lôi Bình cố gồng mình nén đau. Vẫn không đám
buông Thế Vy ra. Thế Vy rít lên
- Anh Bình anh buông tôi ra không?
Tay Lôi Bình vẫn như đôi gọng kềm khoá chặt
- Anh Bình, buông tôi ra. Anh mà định làm gì, là chết tôi cũng không buông tha anh đâu!
Thế Vy nói nhưng Lôi Bình vẫn bất động càng lúc giọng kềm càng xiết chặt. Thế Vy đau quá
nhưng vẫn no[i cứng
- Anh Bình anh đừng hòng đọa tôi, tôi không sợ đâu . Buông tôi rạ...
Lôi Bình vẫn không buông, đến nước này đau quá Thế Vy bắt đầu khóc, xuống nước
- Anh Bình buông tôi ra đi, lần này tôi nói thật chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Tôi sẽ không
làm khó anh
- ....
Thế Vy vừa thút thít khóc, vừa nói
- Anh Bình, buông tôi ra đi, tôi không nói gạt anh đâu. Tôi biết mình làm vậy là sai rồi. Cho tôi
xin lỗi. Hãy buông tôi ra
- Anh cũng không thể trách tôi được. Chuyện này anh cũng sai vậy? Anh với Giang Ba Tâm...tại
sao anh không nghĩ, nếu tôi cũng có bạn trai, tôi yêu người khác. Thì anh sẽ thế nào. Anh nghĩ
xem?
Lôi Bình giật mình, nghĩ ngợị bàn tay nắm lấy tay Thế Vy đã vơi ra. Thế Vy thừa sức vùng
mạnh, nhưng con đao cũng đã rớt xuống đất. Thế Vy chạy vụt qua một góc nhà thủ thế
- Lôi Bình! chỉ có thằng ngu mới tin điều tôi nói. Tôi cho anh biết. Chẳng bao giờ tôi để cho anh
và Giang Ba Tâm được sống gần nhau đâu. Tôi sẽ đến tòạ nhưng không phải ly đị mà là tố cáo
các người phá hoại gia cang và tội thông đâm
Lôi bình lắc đầu
- Thế Vy, tôi nghĩ là dù gì cũng đã từng là vợ chồng nhau, nếu có chia tay, thì cũng nên chia tay
một cách vui ve?
Thái độ hoà nhã của Lôi Bình làm Thế Vy bất ngờ
- Anh..ạnh định dùng những lời đó để gạt tôi lần nữa ư?
- Không, tôi không gạt em. Thôi nào, Thế Vy, tôi đưa em về nhé?
Thế Vy trừng mắt:
- Đi về? Về đâu? Ðây là nhà tôi cơ mà?
- Đúng, nhưng trong tình hình hiện nay, tôi nghĩ là em nên về nhà cha mẹ em một thơi gian. Ðể
chúng ta có địp ngẫm nghĩ lại
- Người cần nghĩ lại là anh chứ không phải là tôi!
Thế Vy lại nổi nóng tiếp
- Còn người phải đi cũng là anh chứ không phải là tôi
Lôi Bình nhìn Thế Vy rồi gật đầu
- Thôi được, vậy cô ở đây, tôi đi
Lôi Bình vừa bước ra cửa, đà nghe Thế Vy hét theo
- Đứng lại! Lôi Bình! anh định đi đây đấy?
- À! tôi đi tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi đấy mà
- Nghe này. Nếu tôi mà gặp anh với Ba Tâm ở nơi nào lộn xộn thì đừng có trách tôi đấy
Lôi Bình chỉ lắc đầu
- Thế Vy, tôi thấy thì em cũng cần nghỉ ngơi. Bữa nay như vậy là quá mệt rồi
Rồi Lôi Bình đi thẳng ra ngoài

Lôi Bình chẳng đi đâu cả, vì vết chém trên tay khá sâu máu lại ra nhiều, nên Lôi Bình đi thẳng
vào bệnh viện. Qua giai đoạn cấp cứu, vết thương đã ổn định, Lôi Bình được đưa sang phòng
bệnh nằm, ở đây Lôi Bình lại được uống thuốc an thần nên đã ngủ một giấc đến chiều hôm sau
mới tỉnh lại
Vừa mở mắt ra, Lôi Bình nhờ y tá gọi đây nói cho Ba Tâm báo tin. Tâm vừa nhận được tin đã
tức tốc đến ngay. Tâm nhìn Lôi Bình nghẹ giọng nói
- Anh Bình! anh làm sao đến đổi thế này vậy?
Lôi Bình vì mất máu quá nhiều nên mắt trắng bệch.
- À! chẳng có gì đâu. Chỉ bị thương nhẹ ngoài đa một chút!
- Ai chém anh vậy?
Lôi Bình lắc đầu:
- Cô ấy đã không kềm chế được tình cảm mình, anh tin là hẳn cô ta cũng không vui không gì
đâu!
Tâm nhìn Bình:
- Tại sao chị ấy chém anh? Hẳn là anh đã nói điều gì làm xúc phạm chị ấy?
Bình suy nghĩ:
- Chắc cũng có điều đó. Vì lúc trước anh và cô ấy đã từng là vợ chồng!
Tâm lắc đầu:
- Anh đừng nói vậy. Hiện nay hai người vẫn còn là vợ chồng mà?
Lôi Bình nắm lấy tay Tâm
- Tâm em nói thế là sao? em định bỏ anh à?
- Không! em đã nói với anh rồi, bất cứ lý đo gì em vẫn ở bên anh
Bình cảm động:
- Lời của em làm anh có chết cũng vui lòng
Tâm với đôi mắt đỏ hoe
- Anh Bình , anh đừng nói vậy. Em hiểu anh, nhưng em cũng muốn anh đừng làm chi. Vy buồn
- Anh biết. Nhưng tại tối qua Vy đã làm anh giận quá, anh không kềm chế được nên lỡ lời
- Thế chị ấy đã dùng gì chém anh?
- Đao xắt thịt
Tâm bàng hoàng:
- Đao sắt thịt ư?
Lôi Bình nói
- Lúc đó có lẽ là cô ấy đã mất hết lý trí, nên mới định giết anh
Tâm lo lắng
- Vậy từ rày anh đừng có ở nơi riêng rẽ với chi. Vy nữạ..
- Cô ấy đã quen tính ngang ngạnh vì được nuông chiều. Chứ bản chất thì vẫn tốt
Tâm cúi đầu nhìn xuống
- Em biết! em hiểu phản ứng của những người được nuông chiều từ nhỏ, chưa hề gặp trắc trở
trong cuộc sống. Họ lúc nào cũng phản ứng dữ đội khi giận dữ
Không khí trong phòng yên lặng nặng nề. Bình nói
- Sao chẳng nghe em hỏi gì đến chuyện ly hôn? Em không muốn biết à?
Tâm cứ ngồi lắc đầu rồi nói:
- Tối qua em không ngủ được, cứ năm suy nghĩ hoài. nghĩ mãi và sau cùng em thấy là, chuyện
chi. Thế Vy muốn hay không muốn ly hôn thì nào có gì đâu quan trọng tại sao cứ bức ép chị ấy
phải làm thế?
Lôi Bình ngồi bật đậy
- Ai nói với em là không quan trọng? em chẳng muốn sống với anh một cách đanh ngôn chánh
thuận ư?
Tâm cười buồn
- Đanh chánh ngôi thuận ử hẳn anh hiểu chi. Thế Vy rõ hơn em. Ví đụ chị ấy chịu ly hôn đi nữa.
Lúc nào thích vẫn có thể quấy rầy anh cơ mà. Xin lỗi anh nhé. Chuyện ký tên trên tờ giấy ly hôn,
chỉ là một hin`h thức thôi
Lôi Bình gật gù
- Đúng, cô ấy cái gì mà chẳng đám làm, nhưng mà lúc đó chúng ta đã có đủ tư cách pháp lý
- Pháp luật chỉ là một hình thức bảo vệ con người. Em không sợ bằng lương tâm. Khi lương tâm
cắn rức....Thật ra thì phản ứng của chi. Thế Vy cũng không sai
Lôi Bình ngạc nhiên:
- Tâm! tại sao em lại nghĩ ngợi kỳ cục vậy? chẳng lẽ em để chúng ta không có lối thóat?
- Em thấy thì chuyện này không có gì gấp gáp, phải đợi chi, Vy. Chị ấy tự nhận thức ra và giải
quyết vấn đề
- Sao chờ được? em quên cả chuyện Thế Vy hôm qua đã làm gì ở nhà em rồi sao?
- Làm sao em quên được. Nhưng mà...Em nghĩ lại rồi. Nếu đổi vào vị trí chị ấy, em cũng hành
động như vậy, có khí còn ác liệt hơn!
- Tâm! em đừng để tư tưởng đó đánh bại chính mình, em không được tiêu cực như vậy
- Em không tiêu cực, em vẫn làm chủ mình đấy chứ?
- Em đừng đối anh
- Đối anh tức là tự dối mình
- Tâm! hay là có chuyện gì em muốn giấu anh. Nói anh nghe đi!
- Sao anh biết em giấu anh!
- Thần sắc của em hôm nay không được tự nhiên lắm!
Tâm cười buồn
- Anh có biết là sáng nay có báo đà đăng tin chi. Thế Vy làm hôm qua, Mặc dù tên nạn nhân
được viết tắt. Nhưng chỉ cần hiểu chuyện , là biết ngay họ đang nói về mình
Lôi Bình giật mình
- Báo sã đăng tin à? thế hôm qua khi anh gọi điện thoại sang các nơi đó, người nào cũng thông
cảm, họ hứa là sẽ lờ đi mà? tại sao?
- Có lẽ là vì đã lên khuôn nên không xóa được, bây giờ đi đâu cũng nghe xầm xì bàn tán
Lôi Bình thở đài
- Tôi nghiệp em! nếu vậy chuyện naỳ không thể để kéo đài
Tâm cắn môi một chút,tiếp:
- Còn nữa, bệnh viện sáng nay đã báo cảnh sát!
Lôi Bình giật mình
- Báo cảnh sát? anh nào có làm gì phạm pháp đâu mà họ báo?
- Bởi vì họ không muốn gánh chuyện rắc rối. Anh bị chém phải có nguyên nhân chứ. Họ sợ trách
nhiệm!
- Họ báo mà chẳng đợi ý kiến anh
- Hãy bình tĩnh đi, suy nghĩ liệu mà tìm cách trả lời. Họ sắp đến rồi đấy
- Nếu vậy cần gì nghĩ ngợi. Sự thật thế nào nói thế đó
- Anh định nói là anh muốn ly đi. Thế Vy chẳng chịu nên chém anh? anh muốn cho tình tiết éo le
thêm cho báo chí khai thác?
Lôi Bình đỏ mặt hỏi
- Không lẽ anh phải nói đối?
Tâm nói
- Anh muốn chuyện đổ bể tùm lum ử để rồi sau đó ra toà và Thế Vy phải ngồi tù
Điều Tâm nói quả thật Lôi Bình không nghĩ đến. chàng trở nên lúng túng
- Vậy thì anh phải nói làm sao?
- Chỉ có cách nói vợ chồng cãi nhau, rồi trong lúc lỡ tay bị thương thôi
- Họ tin không?
- Nếu hai vợ chồng nói giống nhau thì cảnh sát sẽ tin chứ?
- Anh không nói chuyện với cô ấy nữa
- Anh Bình! đây không phải là chuyện giỡn chơi. Anh phải chủ động thôi
Lôi Bình nói
- Thôi được rồi, để anh nói chuyện với ông Dại Kế Quang, em làm ơn đìu anh xuống giường để
anh gọi đây nói
Tâm đìu Lôi Bình xuống giường, đẫn đến máy nói ngoài hành lang, Lôi Bình nói chuyện xong
quay lại , nét mặt không vui
- Lúc anh nói chuyện với ông ấy sao em bỏ đi, em có quyền nghe cơ mà?
Tâm lắc đầu, hỏi
- Ông Kế Quang nói sao?
- Ông ấy nói lời xin lỗi anh và hứa chuyển lời cho Thế Vy
- Ông Quang rõ là người biết điều
- Người lớn mà. Thôi đi hỏi giùm bác sĩ xem bao giờ thì anh sẽ ra viện được?
- Làm gì gấp vậy. Vết thương khá sâu, anh cần phải nghỉ ngơi thêm ít hôm
- Anh muốn ra ngoài có em!
- Nhưng em vẫn phải đi làm, chứ đâu có ở nhà?
- Anh cho phép em nghỉ. Anh
là trưởng phòng mà?
Ba Tâm lắc đầu:
- Anh Bình, ông chủ nhiệm đà cho em chuyển công tác rồi
Lôi Bình nhảy nhổm lên:
- Công tác gì? tại sao ông ấy làm vậy? anh phải đi gặp ông chủ nhiệm mới được
- Anh Bình, sao vậy? anh không biết Chủ nhiệm làm vậy là để giúp đỡ chúng ta ư?
- Vậy ông ấy chuyển em làm gì?
- Chỉ có một chỗ, đấy là phòng Internet, điện tín
- Phòng Internet à? Nơi Nghị Chi làm việc? vậy là có mưu đồ, không được!
- Em đã đồng ý, đây là cách giải quyết tạm thời, anh không thấy là chúng ta cần có một thời gian
cách ly ư?
- Họ muốn chia rẽ bọn ta thì có. Nghĩ đến chuyện em ở bên cạnh Nghị Chi là anh đã sôi máu lên
- Như vậy là anh không tin tưởng em?
- Không phải, nhưng anh ghen với hắn!
- Em cũng nào phải là hoa hậu. Nghị Chi đối với em như anh em ruột thịt anh đừng hiểu lầm
Lôi Bình ngồi yên lặng nghĩ ngợi. Giữa lúc đó cửa chưa được gõ báo trước, đã mở. hai người
cùng nhìn lên. Không phải là cảnh sát mà là Thế Vy
Vừa trông thấy Thế Vy Tâm giật mình. Trong khi Lôi Bình sa sầm nét mặt hỏi
- Cô còn đến đây làm gì?
Thế Vy nói:
- Nghe cha tôi nói là anh đã báo cảnh sát?
Lôi Bình đính chính:
- Chính bệnh viện báo chứ không phải tôi
Thế Vy cười nhạt:
- Họ đang truy nã hung thủ chứ?
Lôi Bình nhíu mày:
- Chẳng ai làm chuyện phí thời giờ như vậy
- Nhưng anh bị chém thì đương nhiên có người chém?
- ồ! chuyện vợ chồng cãi nhau lỡ tay, thế thôi. Bây giờ cô hãy đi đi, tôi không muốn nhìn thấy
mặt cô nữa
Thế Vy nhếch mép cười:
- Còn biết vợ chồng à?
Lôi Bình bực đọc:
- Cô đi đi. Đừng ở đây nữa. Cô ở đây sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn
- Có gì đâu mà phức tạp? Chỉ có 3 người chúng ta thôi mà?
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa. Thế Vy lên tiếng
- Vào đi!
hai viên cảnh sát bước vào, một vị hỏi
- Ông Lôi! có thể hỏi ông một vài điều chăng
Lôi Bình lúng túng:
- Dạ được chứ, thật làm phiền các ông
Viên cảnh sát hỏi tiếp
- Vết thương của anh là bị người ta chém, đúng không?
Lôi Bình liếc nhanh về phía Thế Vy rồi nói:
- Dạ không, đo tôi vô ý bị đứt a.
Anh cảnh sát nhíu mày
- Vô ý bị đứt? trường hợp nào mà đứt ngộ vậy?
Lôi Bình đỏ mặt:
- Vâng, tôi và vợ tôi cãi nhau, đưa đến xô xát
- Vợ anh là người nào?
Câu hỏi làm Lôi Bình và ca? Tâm đỏ mặt, Bình chỉ vào Thế Vy
- Cô ấy!
- Vết thương của anh không nhẹ vì vậy tôi muốn anh kể rõ diễn biến sự việc tôi nghe
Lôi Bình chau mày:
- Có gì đâu mà kể lại? Vợ chồng cãi nhau rồi xung đột, đây chỉ là chuyện nhỏ trong gia đình, tôi
không báo cảnh sát, không tố ai, vì vậy tôi nghĩ các anh không cần điều tra gì ca?
Viên cảnh sát còn lại quay sang Ba Tâm
- Cô này là ai?
Tâm còn đang lúng túng thì Lôi Bình nói
- Cô ấy là bạn đồng nghiệp của tôi, ký gia?
- cô làm ơn cho biết tên?
- Da. Giang Ba Tâm
- Cô có chứng kiến chuyện xung đột của hai vợ chồng ông Lôi này không?
- Dạ không. Tôi mới ghé qua thăm ông ấy
- Vậy cảm ơn
Xong vị cảnh sát mới quay sang Thế Vy
- Bà Lôi, xin bà hãy kể rõ sự tình của cuộc xung đột
- Kể rõ à, có gì đâu, chúng tôi cãi nhau, xong tôi xuống bếp xách đao lên
Lôi Bình vội ngăn lại
- Thế Vy!
Nhưng viên cảnh sát kia lại ra lệnh
- Mời bà tiếp tục no[i
- có gì đâu nữa mà nói. Chuyện như vậy đó
- Nhưng động đơ nào làm bà chém chồng chứ?
Lôi Bình vội cắt ngang
- Mấy ông đâu phải quan toà. Chuyện gia đình riêng tư. Thế Vy em đừng nói gì với họ ca?
Nhưng Thế Vy bất chấp. Tỉnh bơ nói
- Tôi sẽ nói cho cả các vị biết hết. nếu có báo chí ở đây càng hay hơn
- Thế Vy đừng nói
Lôi Bình can, nhưng viên cảnh sát kia vẫn khuyết khích
- Cô cứ nói đi
- Tôi chém chồng tôi vì tôi phát hiện ra có kẻ thứ 3 đã chem vào đời sống hôn nhân của chúng tôi
- Chuyện đó, cô có thể nhờ pháp luật can thiệp, chứ giết người là phạm tội
- Tôi không màng chuyện phải ở tù. Tôi chỉ muốn giết kể phản bội đó là chồng tôi, và cô gái tên
Giang Ba Tâm naỳ
- Bà có chứng cớ về sự phạm pháp của họ không?
- Chứng cớ à? Các ông cư"hỏi họ xem chuyện đó có hay không? Chồng tôi định ly đị tôi để cưới
cô Tâm này, Nhưng mà tôi không để chuyện đó xảy ra đâu, tôi sẽ giết tất cả bọn ho.
Viên cảnh sát ghi ghi chép chép, rồi quay qua Lôi Bình
- Ông Lôi, ông có điều gì muốn nói không?
Thế Vy cướp ngang:
- Ông ta còn gì để nói nữa chứ? con người vô lương tâm, bội bạc đó. Phải gánh hết mọi hình phạt
Viên cảnh sát lên tiếng:
- Bà đừng làm ồn như vậy. Chuyện này cảnh sát chúng tôi sẽ can thiệp để trả lại sự công bình
cho mọi người. Chúng tôi đến đây chỉ để hỏi cho ra lẽ. Chứ không phải để chứng kiến hai bên
cãi nhau
- Sao lại cãi nhau. Không lẽ các ông không để tôi chửi hắn, Gaỉ sử như bà nhà các ông ở nhà
ngoại tình, đòi ly dị với các ông,ông có chịu ngồi yên không? hay là phải giết bọn họ?
Viên cảnh sát nhăn mặt:
- Xin lỗi chúng tôi đến đây là để điều tra
Và không muốn chuyện kéo đài vô ích. Cảnh sát hỏi Thế Vy
- Như vậy là bà đã xác nhân chính bà đâm ông ấy?
- Vâng, Tôi phải giết hắn để không có người đàn bà nào cướp chồng tôi được
Cảnh sát quay sang Lôi Bình
- ông Lôi này, ông có định kiện vợ ông về tội làm ông bị trọng thương không?
Lôi Bình bối rối, sợ làm lớn chuyện
- Không! đây chỉ là một sự hiểu lầm. tôi không muốn kiện vợ tôi
Nhưng Thế Vy đã la lớn tiếng:
- Anh đừng có giả nhân giả nghĩa . Anh tưởng tôi không biết ư? Anh chẳng muốn làm lớn
chuyện vì sợ việc làm xấu xa của anh với con Tâm đây, bị bể tùm lum thôi
hai vị cảnh sát thấy tình hình căng quá nói
- Thôi được rồi, bữa nay tôi chỉ hỏi bấy nhiêu thôi, bao giờ cần chúng tôi sẽ mời các vị hỏi thêm
Rồi bảo Lôi Bình, thế Vy và ca? Giang Ba Tâm ghi tên họ địa chỉ nơi làm việc lên giấy khẩu
cung ban nãy, mới ra về. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại 3 người, Lôi Bình giận dữ
- Thế Vy cô làm thế là sao? cô làm chuyện gì cũng gây khó khăn bất lợi cho người ta không vậy?
Thế Vy nhướng mày:
- Tôi thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói. Tôi chỉ ngạc nhiên sao cái cô này lại còn ở đây
Lôi Bình giận dữ:
- Đây là phòng bệnh của tôi. Tôi muốn ai ở thì ở ai đi thì đi chứ?
- Vậy anh thử đuổi tôi xem?
Thế Vy thách thức. Lôi Bình nói
- Tôi không đuổi cô đi. Cô phải ở đây để 3 mặt một lời. Tôi không muốn chuyện này kéo đài
thêm
- Chuyện anh không muốn là chuyện của anh, có đính líu gì đến tôi?
- Nhưng hôm qua cô đã hứa với tôi rồi. Phải giải quyết cho xong, vậy mà hôm nay cô lại nói gì lạ
vậy?
Thế Vy chỉ yên lặng
- Cô nói đỉ định làm gì chứ? rõ ràng giữa hai ta đã không còn tình cảm, Vậy thì kéo đài làm gì
cho khổ thêm?
Thế Vy thủng thẳng nói
- Đó là chuyện của tôi. Chẳng bao giờ tôi buông tha anh!
- Cô không buông tha tôi, thì cũng là làm khổ mình thôi?
Thế Vy cười phá lên
- Làm khổ tôi à? đâu có người nào đợi tôi cưới đâu mà gấp gáp? tôi có thể kéo đài tin`h trạng này
đến bao giờ cũng được
- Cô thật ác! rồi cô sẽ bị báo ứng
- Tôi ác lâu rồi, đến giờ này anh mới biết à?
Lơì của Thế Vy làm cơn giận của Lôi Bình đâng cao đến đô. Lôi Bình thấy choáng
- Cộ..cô thật là......
Rồi gập người lại, Ba Tâm thấy vậy vội đỡ Lôi Bình,
- Anh Bình, anh hãy bình tĩnh
Thế Vy thấy vậy nói
- hai người đám âu yếm nhau trước mặt tôi không sợ tố cáo ư?
Ba Tâm nói:
- Xin bà giữ lời cho!
Lôi Bình trợn mắt:
- Cô đừng có nhục mạ người ta chứ?
Thế Vy chống tay:
- Nhục mạ thì sao nàỏ nếu tôi sợ mấy người tôi đã không đến đây, cho các người biết. Còn nhiều
màn ngoạn mục nữa chờ các người đấy, hãy chống mắt mà chờ xem!
- Cô định làm gì nữa đây! Muốn gì hãy thương lượng
- Thì cứ chờ đi, nói thật anh biết, Như điều anh đã nói. Tình cảm giữa hai ta hết rồi, Thì còn gì
thương lượng nữa chứ? Riêng về chuyện tôi vẫn quấy rầy không buông tha anh. Chẳng có nghĩa
là tôi còn yêu anh đâu! Đừng hy vọng
Nói xong Thế Vy bỏ ra ngoài. Lôi Bình buông người xuong giường mệt mỏI
Sau khi uống một liều thuốc an thần Bình ngủ luôn một giấc đến lúc tỉnh lại đã một giờ sáng. Ba
Tâm vẫn còn ngồi đấy
- Anh có thấy đói không? cần ăn gì không?
Lôi Bình cảm động:
- Vậy là em không có về nhà, em đã ở đây với anh đấy à
- Không có, em đi làm, khi về mới quay lại đây,
Lôi Bình lắc đầu:
- Anh cũng khỏe rồi, em về nhà đi, đừng có khổ cực thế này mất sức
- Không sao đâu, về ngủ không được cũng vậy thôi!
Không hiểu sao Lôi Bình chợt khóc, những dòng lệ hiếm thấy chảy đài trên đôi má rám nắng của
chàng. Điều đó làm Tâm phân vân
- Anh Bình, em muốn hỏi. Có phải là anh đang cảm thấy hối hận? Em muốn nói là hối hận vì đã
để cho sự việc trở nên phức tạp thế này?
Lôi Bình lắc đầu:
- Không! anh không hối hận, có điều anh cảm thấy rất mệt mỏi!
Lôi Bình yên lặng một chút rồi lại tiếp:
- Thế Vy đã khiến anh cảm thấy như kiệt sức. Nghe nói mai này cô ấy còn định diễn trò gì nữa
đây?
Ba Tâm lắc đầu:
- Chị ấy làm vậy nhưng chưa hẳn là vui đâu. Chi. Vy có nổi khổ riêng của chị ấy?
- Khổ ư? Cô ấy không bao giờ khổ. Đó là con người vị kỷ độc ác
- Em thấy anh chỉ nghĩ những điều xấu của chị ấy. Anh quên lúc xưa yêu nhau. Anh mới cưới
chi. Vy
- Lúc đó anh là thằng mù!
- Đừng nói vậy, vừa rồi em ngồi đây không ngủ và em đã suy nghĩ. Em thấy rõ là mỗi người đều
có nỗi đau riêng. Tình cảm ai cũng có, chỉ có cách biểu lộ là khác nhau. Đừng vì sự khác biệt đó
mà phủ nhận người ta là không đúng
- Tâm! hôm nay em nói năng lạ lùng quá? Em định biện hộ cho Vỷ hay là em đã hối hận vì
những gì mình làm? Đừng quên là em đã hứa với anh. Bất cứ lý đo gì em cũng không xa anh
- Vâng em đã hứa. Vì sẽ chẳng ai thay thế được anh ca?
- Vậy thì còn lo lắng điều gì? chúng ta phải kề vai chiến đấu, đến thắng lợi cuối cùng thôi!
- Chúng ta chiến thắng vậy ai sẽ chiến bại?
Câu hỏi của Tâm làm Lôi Bình ngẩn ra. Đương nhiên là Thế Vy, là mẹ của bé Trụ. Sự chiếng
thắng đó có vinh quang không? Hình như có điều gì đó hơi tàn nhẫn. Lôi Bình ngại ngùng
- Như vậy chúng mình phải làm sao đây?
Tâm lắc đầu. Trong suốt quá trình giông tố vừa qua. Niềm tin giữa hai người rõ là đã suy giảm
Bên ngoài có tiếng chân người qua lại. Vậy là trời đã sáng. Tâm cười
- Chúng ta nói chuyện suốt đêm, vậy mà em vẫn không thấy mỏi mệt
Bình khuyên:
- Thôi em hãy về nghỉ đi. Ngày còn phải đi làm. Tối ghé qua được rồi
Tâm còn chưa trả lời, thì có tiếng mở cửa. Ai lại bất lịch sự vậy. hai người cùng nhìn rạ thì ra là
Kiều Phong. Chuyện gì xảy ra nữa đây? Tâm tự hỏi
- Anh Kiều Phong!
Kiều Phong không đợi Tâm nói đứt lời đã giục
- Cô về ngay toà soạn đi! có nhiều chuyện xảy ra lắm. Cô phải về phụ chúng tôi một chút lấy tin
Nhưng cách nói của Kiều Phong không qua mắt được Lôi Bình .Bình hỏi
- Cô Tâm đà chuyển sang phòng Internet rồi, làm sao có chuyện đi lấy tin
Kiều Phong không buồn giải thích, kéo Tâm đi ra ngoài. Tâm hỏi
- Có chuyện gì mà anh có vẻ khẩn trương như vậy?
Kiều Phong trợn mắt:
- Nguy cho cô và Lôi Bình đến nơi rồi. 10 giờ sáng này Thế Vy sẽ tổ chức họp báo. Và rồi mọi
thứ sẽ như quả bom nổ tung lên!
Tâm nghe nói giật mình:
- Aị..ại cho anh biết vậy?
kiều Phong lắc đầu:
- Còn ai nữa, toà soạn phái tôi đi dự nè
- Vậy anh tìm tôi để làm gì? chị ấy hận tôi thấu xương, tôi đến chỉ như đổ đầu vào lửa
Kiều Phong nhìn thẳng Tâm
- Nhưng cô không thể để cho bà ấy phá nát cả đanh dự cô và Lôi Bình. Chuyện này mà để xảy ra
thì nguy lắm. Đư luận xã hội chúng ta đâu dễ dàng chấp nhận? Và lúc đó sợ là chẳng có ai giúp
được hai người nữa đâu
- Nhưng chúng tôi nào đã làm gì đâu? chúng tôi chẳng cần ai cả?m thông hay giúp đỡ
- Cái chuyện hai người yêu nhau ai ai cũng đều biết. Đó là cả vấn đề. Còn chuyện mấy người có
làm gì hay không, người ta không cần biết. Co Tâm naỳ, hãy tỉnh táo mà suy nghĩ đi. Cả một
tương lai đen tối đang chờ hai người đấy
Tâm nghĩ ngợi rồi nói
- Hay bảo anh Bình đi gặp chị ấy?
- Anh Bình đến chẳng tác dụng gì đâu. Cô chẳng thấy sao? Anh Bình lúc gần đây đâu còn là một
Lôi Bình ngang ngược rắn rỏi ngày trước? Anh ấy đã có vẻ nhục chí rồi?
- Nhưng mà...tôi đến đấy có giải quyết được gì?
Kiều Phong suy nghĩ
- Tôi cũng không biết....nhưng ý ông chủ nhiệm là muốn cô, bằng mọi cách phải ngăn buổi họp
báo đó lại
- ông chủ nhiệm nghĩ là tôi làm được ư?
- Chắc thế, nhưng này cô Tâm. Đây là giây phút sinh tử. Cô cần phải bình tĩnh suy xét. Không
thể sử dụng thuần tình cảm để giải quyết sự việc của mình
- Ý anh muốn nói là không nênđ ể tình cảm lôi cuốn
- Vâng. Tụi này ở ngoài nên khác quan hơn và cảm thấy là cô còn trẻ. Tương lai còn đài, đừng
chỉ nghĩ bằng tình cảm mà phải sử dụng lý trí, nếu không để thân bại đanh liệt thì uổng lắm.
Chuyện đó chẳng đáng tí nào!
Kiều Phong nói và nhìn Tâm thăm đò, sau đó nói tiếp
- Cô Tâm này, co người họ nhận định. Họ nghi ngờ cái tình cảm giữa cô và Lôi Bình. Họ cho là
cuộc tin`h đó như là một đoản khúc nhỏ trong các cuộc đời đài. Vì vậy phải suy nghĩ chín chắn.
Đừng để hỏng một đời. Cô suy nghĩ xem sự hy sinh đó có đáng hay không? Bởi vì sau naỳ khi
đã lớn tuổi nhìn lạị...nhiều khi ta sẽ hối tiếc
Lời của Kiều Phong khiến Tâm bối rốị lòng rôi như tơ. Tâm thấy Kiều Phong cũng có lý. Kiều
Phong vừa trình bày cũng xuất phát từ thành ý. Nhưng hiện tại, Tâm thấy mình chỉ có thể có một
tình yêu đuy nhất. đó là với Lôi Bình. Còn trong tương lai có hối tiếc không? Chuyện đó Tâm
không biết
- Tâm này, cô là người thông minh. Tôi tin là cô sẽ biết mình nên làm gì. cuộc đời giống như mặt
biển có lúc sóng to ,có lúc phẳng lặng. Có vui có buồn, có khổ đau. Cái quan trọng nhất là biết
hy sinh đúng lúc, nhận đúng lúc. Đời nó đâu phải hoàn toàn lý tưởng như ta nghĩ
Kiều Phong tiếp tục nói. Tâm nhìn vào đồng hồ, Bây giờ là 8 giờ, Còn đúng hai giờ nữa Thế Vy
sẽ họp báo. Phong nói tiếp:
- Hiện bây giờ Thế Vy và bé Trụ đang ở nhà Lôi Bình một lúc nữa buổi họp báo sẽ diễn ra tại
nhà hàng Quốc Tân
Nói xong, Phong bỏ đi. Tâm đứng tượng ra đấy rất lâu. Phải làm sao bây giờ? nếu không muốn
cuộc chiến bùng nổ. Nếu không muốn thân bại đanh liệt. Chỉ còn cách là từ bo? Lôi Bình. Từ bỏ
mối tình đớn đau! cuộc đời không trải thảm nhung như ý ta tưởng. Vậy thì....

Đứng trước cửa nhà Bình. Tâm vẫn chưa biết mình phải bắt đầu thế nào. Nhưng thôi. Thời gian
quá cấp bách. Tâm đưa tay lên bấm chuông
Rất nhanh co người bước ra mở cửa. Không ai khác hơn là Thế Vy. Tâm thu hết can đảm nói
- Thưa bà, tôi đến đây là để hầu chuyện bà, tôi muốn giải quyết sự việc
Thế Vy yên lặng nhìn Tâm, rồi đáp cụt ngủn
- Vào đi!
Tâm theo Thế Vy vào phòng khách. Mọi thứ bày biện ngăn nắp. Đó quả là một sự ngạc nhiên.
Bé Trụ đang chơi đưới đất thấy Tâm, nó cười mừng rỡ
- À, đì đến rồi, hôm nay đì đưa con đi chơi vườn thú nữa phải không?
Ba Tâm chợt thấy có cái gì nghèn nghẹn trong họng, nói
- À để lần sau, mẹ và cha sẽ đưa con đi nhé
Lời của Tâm khiến Vy có vẻ ngạc nhiên. Bé Trụ lại hỏi
- Đì không đối con chứ? cha me đẫn con đi thật à?
- Đương nhiên rồi, cả hai người
Bé Trụ nghe nói đứng bật đậy, chạy lại ôm Thế Vy
- Vậy thì hoan hô! Mẹ! Đó nói có thật không?
Thế Vy có vẻ hơi lúng túng, nhưng nói:
- Nếu con ngoan. Mẹ sẽ đưa con đi chơi. Còn bây giờ con vào trong đi, để mẹ và đì đây nói
chuyện
- Vâng--Bé Trụ ngoan ngoãn đáp, còn quay sang Tâm--Thôi chào đì nhé!
Tâm nhìn thằng bé, xúc động nhập đề
- Xin lỗi chi. Vy, tôi thật không ngờ tình hình lại diễn biến phức tạp thế này. Tất cả sự việc
đó...Tôi chẳng biết nói làm sao cho chị hiểu. Bây giờ tôi chỉ muốn nói với chị là, dù chị có ưng
hay không, tôi vẫn xin rút lui
Thế Vy ngạc nhiên nhìn Tâm. Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy? Thế Vy hỏi
- Có phải anh ấy bảo cô đến đây không?
Tâm lắc đầu:
- Không, tôi tự ý đến. Anh ấy còn chưa biết chuyện tôi đến đây nữa. Tôi thấy thì thật ra mọi
chuyện đều hết sức giản đi. Tôi rút lui là vấn đề giải quyết, mà tôi cũng thấy chẳng có lý đo gì,
mình lại chen chân vào chuyện của hai người
Lời của Thế Vy dịu hẳn
- Tôi hiểu ý cô nói
- Cũng có nhiều điều chị không cần hiểu. Chị cũng không cần biết tại sao tôi hành độgn như vậy.
Chỉ cần chị đồng ý là tôi rút lui
Thế Vy nói:
- Nhưng tôi thấy nghi ngờ...Hay là cô sợ buổi họp báo sắp diễn ra của tôi?
Tâm nói một cách bình thản
- Chị lầm rồi. Tại sao tôi phải sợ? tôi chỉ nghĩ là tôi chẳng có lý đo hoặc tư cách gì để làm khổ
người khác
Thế Vy chau mày định phản ứng nhưng Tâm đã nói tiếp
- Tôi biết mình có tình cảm riêng của mình, người khác cũng có. Vậy thì mình đâu thể phủ nhận
tình cảm của người tả tối quá không ngủ tôi đã suy nghĩ rất nhiều!
Thế Vy nghi ngờ:
- Nhưng cô có đòi hỏi điều kiện gì không?
- Điều kiện à? nếu đòi hỏi thì đã không đến đây. Tôi đến với sự thành tâm, thiện chí
Thế Vy chăm chú nhìn Tâm:
- Nhưng tại sao phải đồng ý? Anh Lôi Bình chẳng nói là đã hết tin`h nghĩa gì với tôi rồi ư?
- Đó là lời nói lúc giận hờn. Vả lại tôi nghĩ tình cảm có thể hun đúc được, vun bồi được. Vì vậy
chuyện chị và anh Bình có thể trở lại như ngày xưa
Thế Vy vẫn nghi ngờ:
- Dựa vào đâu mà tôi tin cô?
- Không dựa vào đâu cả. Tin hay không tin là chuyện của chi. Nhưng tôi đến đây với cả tấm
lòng.
- Nhưng phải có lý đo chứ?
- Lý đo thì có chứ! này nhé. Tôi còn trẻ, tôi không thể vì một chút tình cảm mà bỏ phí mọi thứ,
chị hiểu chưa?
Thế Vy nhún vai:
- Nhưng đã có một lúc, hai người đã bất chấp tất cả. Đã tuyên bố là sẵn sàng hy sinh mọi thứ?
- Vâng. Trong đời ai chẳng có mấy lúc lỗi lầm. Tuy chuyện này chưa hẳn là sai, nhưng tôi không
có quyền vô cớ làm thương tổn người khác, nhất là chị và bé Tru.
Thế Vy tự ái:
- Chưa hẳn là cô làm khổ tôi được đâu!
- Tôi biết. Nhưng rõ ràng là chị vẫn còn yêu anh ấy. Bằng không chị bỏ phí bao nhiêu sức lực để
đánh đổ, trả đũa anh Bình làm gì?
Thế Vy yên lặng, có chiều suy nghĩ. Tâm tiếp:
- Giữa chúng ta lại chẳng có gì thù hận nhau, tại sao ta phải quyết đấu với nhau, để người chết
người thương tích? Nói thật với chi. Tôi thì không cần, nhưng anh Bình là đàn ông, anh ấy phải
làm việc phải có chân đứng trong xã hội phải đối điện với mọi người. Vì vậy, bà Lôi Bình ạ tôi
xin phép rút lui
- Nói như vậy, có nghĩ là cô vẫn còn yêu anh ấy?
Tâm cười buồn:
- Yêủ đó là một thứ tin`h cảm đẹp. Mà đã là đẹp thì không có quyền làm người khác khô?
Thế Vy yên lặng, cảm nhận
- Bà Lôi Bình1 hẳn bà hiểu những điều tôi nói và cảm thông cho tôi chứ?
- Vâng
- Vậy thì tôi rất sung sướng. Và tôi mong là bà bình tĩnh suy xét trước khi hành động, đừng để
việc làm nhất thời của mình tạo nên sự ân hận cả đời. Hãy tin tôi ! bà và ông nhà rồi sẽ hàn gắn
và hai người sẽ có một mái ấm hạnh phúc
Thế Vy có vẻ bị thuyết phục
- Bé Trụ nó cần tình yêu không chỉ của cha mà cả của mẹ gia đin`h là một tổng thể thống nhất.
Nó cần hạnh phúc để phát triễn
Thế Vy bắt đầu khóc
- Cảm ơn cô Tâm!
- Anh Lôi Bình sau cơn bãi táp này sẽ hụt hẫng, anh ấy cần nhiều sự giúp đỡ của chi. Mong chị
cố gắng để giúp anh ấy hồi phục
- Vâng
Thế Vy nóị và nghĩ lại những ngày quạ rõ ràng là mình đã ích kỷ. Chỉ biết bản thân, bỏ bê gia
đình. Chỉ có sự lục đục vừa qua mới giúp mình nhìn lại, mới khám phá ra những thiếu sót trong
cuộc sống hôn nhân của mình
Tâm thấy mình đã nói hết những điều cần nói rồi, nên đứng đậy
- Thôi tôi về đây! và tôi mong chị cũng hiểu cho tôi không phải là hạng gái mất nết lăng loàn
Thế Vy lúng túng hỏi
- Vâng, tôi hiểu, tôi hiểu! cô rất tốt, tình yêu không thể trách! Nhưng mà....nhưng mà...cô dự
định sau đó sẽ làm gì?
Tâm cười
- Ồ! có gì đâu mà lo. Năm nay tôi chỉ mới 23 tuổi. Trẻ chán! dĩ nhiên tôi sẽ lánh mặt khỏi thành
phố này một thời gian. Sau đó có thể tôi tiếp tục học . Tôi phải tìm cho mình một hướng đi chứ?
Chị khỏi lo cho tôi
Rồi Tâm bước ra ngoài, Thế Vy chạy theo
- Quên nữa, tôi muốn nói lời cảm ơn cô. Còn nữa, tôi cũng sẽ cố gắng để gia đình không đổ vỡ
lần nữa
Tâm cười:
- Còn nữa, tối nay chị nhớ mang cơm vào cho anh ấy, gặp chị đương nhiên anh Bình sẽ hiểu
chuyện gì đã xảy ra
- Cảm ơn cô!
Tâm đi ra ngoài. một nỗi buồn vời vợi. Mọi chuyện như vậy là đã kết thúc rồi ư? Tâm không biết
Vừa ra khỏi nhà Bình, là Tâm đã thấy Kiều Phong đứng cạnh cột đèn gần đấy, Vừa chăm chú
nhìn Tâm. Phong hỏi
- Thế nào? mọi chuyện giải quyết rồi chứ? Kết quả?
Tâm chỉ nói:
- Bây giờ tôi phải về nhà, lấy thêm một ít áo quần rồi tạm thời xa Đài Bắc. có lẽ tôi sẽ xuống
phía Nam, ở nhà đì tôi một thời gian, rồi sau đó sẽ tính. Có điều không biết anh Bình sẽ ra sao
- Đừng quan tâm đến anh ấy. Chuyện đó có tôi lo. Cái quan trọng là cô đã thuyết phục được Thế
Vy hủy cuộc họp báo. Mọi thứ còn cứu vãn được. tôi phục cô!
- Tôi?
- Vâng. Dứt khóat được không phải dễ dàng, nhưng này sư muội làm gì cũng cần trầm tĩnh, đừng
có vì vậy mà lấy chồng một cách dễ dãi nhé
Tâm thở đài
- Lấy chồng ư? tôi nào còn tâm trí để lấy ai bây giờ?
Rồi Tâm lắc đầu bỏ đi, buổi sáng thành phố vẫn đệp mà lòng Tâm trĩu nặng. Cuộc đời có lẽ là
màu hồng. Màu hồng của bình minh nhưng cũng có màu hồng của chiều tà
Tâm trạng của Tâm là hồng gì đây? Mong rồi mọi thứ sẽ qua đi. Sẽ quên lãng được
Bóng Tâm mất hút ở cuối đường....

Hết
:rose:

You might also like