You are on page 1of 5

Còn chờ gì nữa hỡi Việt Nam?

Ta tuổi trẻ đường dài


Phải dài như đất nước
Đất nước hôm nay, đất nước mai sau (*)

Sự bất xứng của tập đoàn lãnh đạo cộng


sản Việt Nam các cấp đã lộ rõ ra trước
mắt mọi người, kể từ khi Hà nội phải mở
cửa ra ngoài. Quan chức ngoại giao bắt
trộm sò ở Mỹ, văng tục tại Tokyo, buôn
lậu ở Phi châu, ăn cắp trong siêu thị ở
Singapore vân vân. Lãnh đạo thì tham
nhũng hối lộ, nhân danh phát triển, đem
tài nguyên đất nước từng mảng cầm cố
cho tài phiệt ngoại quốc lấy tiền bỏ túi là
“chuyện dài ngàn lẻ một đêm” kể hoài
không hết. Đảng bán đất dâng biển để
giữ lấy ngôi vị cai trị dân nhưng là tay
sai cho ngoại bang thì không phải là
chuyện để bàn nữa, mà ảnh hưởng của
nó đã đè lên đời sống hàng ngày của
người dân trong nước.

Theo tin mới nhất từ các phương tiện


truyền thông VN, TQ vừa ra lịnh “tất cả
các tàu cá VN đều không được vào vùng
biển Đông từ 12 độ vĩ Bắc trở lên để
đánh bắt cá từ 12g ngày 16-5 đến 12g
ngày 1-8-2009.” Tin này như một cái tát
mới trên khuôn mặt trơ trẽn của lãnh
đạo CSVN. Sự lo lắng không biết sinh
sống làm sao của các ngư nhân Việt Nam
cùng lời than thở của chủ tàu ĐNa –
66456 – ông Nguyễn Văn Hoà, phường
Xuân Hà, quận Thanh Khê, Đà Nẵng
khiến những ai muốn quay lưng với sự
thật cũng không thể chạy trốn.

“Thực ra tàu cá Việt Nam đã bị tàu nước


ngoài [TQ] đuổi ngay trên vùng biển Việt
Nam từ nhiều năm nay. Nhiều tàu cá bị
đâm chìm, bị bắt phạt hành chính.
[Nhưng] chúng tôi ngậm đắng nuốt cay
chấp nhận, bởi nếu không thì bị dẫn độ
về nước họ thì tốn kém nhiều hơn.” Dân
thì như thế còn những người bảo vệ dân
thì sao? trung tá Nhơn đại diện CSVN ởm
ờ nói: “Ngư dân mình đương nhiên đánh
bắt cá trên vùng biển chủ quyền của Việt
Nam. Tuy nhiên, cách tốt nhất là ứng xử
thật mềm dẻo và khôn khéo để tránh các
trường hợp va chạm và đụng độ không
đáng có với tàu nước ngoài, để tránh
thiệt hại về người và của.” Một câu trả
lời khoả lấp làm nổi bật hai chữ đầy tớ
của kẻ phát ngôn. Nhưng nói thế, cũng
thương hại cho viên trung tá thừa hành
của cả một hệ thống tay sai từ trên chóp
bu trở xuống.

Nói cho đúng, tất cả khởi đầu từ những


“hiệp định đất liền và biển” mà Việt
Nam đã ký với Trung Quốc từ năm 2000,
thêm vào là “Hiệp định hợp tác đánh cá
chung” trong vùng biển của Việt Nam
mà giờ ai cũng hiểu đó chẳng qua là
những mỹ từ để che dấu những giao kèo
bán nước dâng biển. Chuyện ngư dân bị
trấn áp từ lâu bây giờ nói ra khiến người
ta hiểu tại sao thủ tướng VC Phan Văn
Khải mở tiệc thết đãi đại diện TQ đến
Việt Nam không một lời khiếu nại sau khi
hải quân TQ bắn giết 9 ngư dân Thanh
Hóa đang đánh cá trên vùng biển của
ông cha vào đầu năm 2005. Những tầu
của ngư dân VN trên vịnh Bắc Việt bị TQ
kéo về Hải Nam cả người lẫn thuyền,
Việt Nam lại phải đem tiền qua chuộc.
Hành động như thế thì lãnh đạo CS hiển
nhiên coi TQ là chủ của biển Đông.

Nhìn lại chuyện cá và biển như vậy thì


người ta hiểu ngay rằng mấy chữ “chủ
trương lớn” của đảng nhân danh phát
triển, mà thủ tướng Hà nội NTDũng dùng
để giải thích chuyện công nhân và kỹ sư
Tầu vào khai thác mỏ Bauxite trên cao
nguyên, sống trong khu riêng không
người VN nào được tới, cũng lại là những
mỹ từ che dấu giao kèo bán thêm một
vùng đất quan trọng nữa của tổ tiên.
Đến lúc người dân Việt nam lên vùng đất
này bị đuổi bắn thì tập đoàn bán nước
CSVN đã đang sống ở ngoại quốc với con
cháu rể dâu như những tỉ phú, và rồi
cũng lại chép miệng lùi xa, đứng ngoài,
đóng vai trò cung cấp vật dụng hàng
ngày cho kẻ xâm thực giầu có chủ nhân
của mỏ, để kiếm sống.

Nghĩ như thế là chuyện tương lai, nhưng


với nhưng ai không chỉ chúi đầu vào cơm
áo, còn thì giờ để mà nhìn quanh, sẽ
thấy không cần chờ đợi thêm mà thực tế
người mình bây giờ đã bị lấn lướt ngay
trước mắt, tại thành phố đông người Hà
Nội bởi vì cách đây không lâu có chuyện
hai người Tầu đi xe vì mâu thuẫn giao
thông đã chặn đánh một kỹ sư Việt Nam
đến chết mà chỉ bị xử phạt trước toà vài
năm tù lấy lệ. Và người ta chưa biết
chừng là hai tên Tầu này sẽ được thả ra
bất cứ lúc nào.

Nghĩ lại thời còn ở tiểu học, được thầy cô


giảng dậy những gương anh hùng bất
khuất của tiền nhân mà lòng hãnh diện.
Nghĩ lại thời ông bà của kẻ viết bài này,
kể chuyện người dân Việt Nam không
chịu nổi cảnh Tây đi xe kéo, bợp tai đá
đít người phu mà bỏ đi đấu tranh giành
độc lập, mà lòng cảm khái. Và bây giờ
tuy xa quê hương mà tự hỏi sao lòng vẫn
băn khoăn bứt rứt vì cảnh ngoại nhân
chà đạp lên dân tộc hàng ngày, ở những
vùng đất, vùng rừng, vùng biển và ngay
thành phố. Nghĩ như vậy bỗng không
khỏi cười bật thành tiếng mà chảy nước
mắt.

Tuệ Vân
Ngày 8 tháng 6 năm 2009

--
Hồn Nhiên
Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Lý Thường Kiệt

You might also like