You are on page 1of 3

TTO - Chẳng mấy chốc, nét mặt cau có, bất cần của bố tôi bắt đầu dịu

xuống.
Ông tỏ ra quan tâm hơn đến ông khách mới đến và lắng nghe ông Chuan nói:
“Ông thật có phúc khi có cậu con trai chịu khó làm ăn, vừa có học thức vừa giỏi
kinh doanh, ông không ủng hộ con mình thì ủng hộ ai?”

Câu nói này làm bố tôi xiêu lòng, có thể vì thấy ông Chuan có lý. Lẽ ra bố tôi phải
tự hào về tôi mới phải.

Cuối cùng bố tôi bị ông Chuan thuyết phục đồng ý tạm ứng tiền đặt cọc 500.000
bạt cho tôi. Nghĩ lại chuyện này, tôi thấy ông Chuan quả là một doanh nhân khó
lường, vì lúc đầu ông nói rằng nếu tôi chịu dẫn ông đến cho biết cơ ngơi nhà bố
tôi, ông sẽ không bắt tôi đặt tiền cọc nữa. Số tiền này cộng với lãi, tôi đã hoàn trả
bố tôi sau khi bán được lô hàng sau đó một tháng. Đây là khoản tiền vay đầu
tiên và cuối cùng mà tôi vay của bố trong việc kinh doanh của mình.

Một hệ quả tích cực của việc bán được lô hàng bột sắn lớn lần đó là tôi có dịp
mở tín dụng với Chi nhánh Siam Square của Ngân hàng Bangkok. Tôi đã mở
L/C ba, bốn lần với ngân hàng này để bán bột sắn. Khi tôi đến gặp bà Atcharya,
Giám đốc chi nhánh, bà đã đồng ý cho cấp cho tôi khoản tín dụng 1,5 triệu bạt
sau khi cho người đến công ty tôi để kiểm tra tình hình hoạt động. Khi đó tôi đã
tuyển thêm hai nhân viên làm việc tại công ty.

Tôi nói chuyện với Suwan, người đại diện chi nhánh ngân hàng đến kiểm tra, về
công việc xuất hàng nông sản của tôi sang Đài Loan và Hồng Kông và mối quan
hệ của tôi với khách hàng tại Đài Loan kể từ thời tôi học đại học. Qua cuộc nói
chuyện hôm đó, tôi nhận ra rằng Ngân hàng Bangkok đang có chủ trương thúc
đẩy xuất khẩu nhằm thu hút ngoại tệ về Thái Lan, đặc biệt là đồng đô la Mỹ.

Theo đó, nhà xuất khẩu có thể vay tín dụng dựa vào L/C để bảo lãnh với lãi suất
7% theo quy định của Ngân hàng Trung ương Thái Lan mà không cần có người
bảo lãnh hay tài sản nào khác làm vật thế chấp. Khi đó tôi chẳng có tài sản gì để
thế chấp nếu ngân hàng yêu cầu.

Thông tin do anh Suwan cung cấp làm tôi mừng rỡ, vì nhìn thấy cơ hội mở rộng
kinh doanh trong tương lai. Từ nay tôi có thể kinh doanh linh hoạt hơn bằng cách
vay tiền ngân hàng mà không cần chạy vạy vay tiền của từng cá nhân nữa. Nhờ
đó, cơ hội mở rộng làm ăn cũng sẽ đến.

Vay vốn ngân hàng chắc chắn tốt hơn vay tiền ngoài hệ thống tín dụng, vì họ
hoạt động theo luật định, có chuẩn mực rõ ràng và bạn không phải áy náy với
tâm trạng mang ơn của con nợ khi vay tiền của cá nhân. Chiều hôm đó tôi ngồi
chơi trước sân nhà với chú nai con yêu thích của mình với tâm trạng phấn khích,
tưởng tượng ra những cơ hội làm ăn lớn sắp đến, dù khi đó ngân hàng vẫn chưa
phê duyệt khoản tín dụng của tôi. Biết làm thế nào được khi mà cái chất mơ
mộng đã ăn sâu vào ADN của tôi mất rồi.
Tôi bắt tay ngay vào việc trang trí lại ngôi nhà vừa là văn phòng vừa là nhà ở
của mình để đón nhận công việc kinh doanh sắp mở rộng. Tôi biến nhà bếp ở
tầng dưới, rộng gần 10 mét vuông, thành phòng làm việc riêng và mua thêm bàn
ghế cho bốn nhân viên , rồi bàn tiếp tân và ghế ngồi để tiếp cùng lúc ba người
khách. Tôi cũng trang bị máy đánh chữ điện tử hiệu Olympia cho nhân viên để
họ đánh văn bản cho đẹp hơn, riêng tôi vẫn dùng máy đánh chữ xách tay cũ
mang theo người.

Trong khi chờ đợi Ngân hàng Bangkok phê duyệt tín dụng, tôi lập kế hoạch hợp
tác đầu tư với nhà máy bột sắn Chayawat tại tỉnh Chonburi, có công suất gần
2.000 tấn. Tôi rất hợp tính với anh Chuchat, tức Prachan, chủ nhà máy. Anh
Prachan rất quan tâm đến kế hoạch của tôi vì hai bên cùng có lợi.

Anh còn mời người anh rể tên là Tong, cũng có một nhà máy chế biến bột sắn
tại tỉnh Rayong cùng tham gia. Ba người chúng tôi đồng ý chung vốn thành lập
công ty xuất khẩu bột sắn với tên là Siam Tapioca để khi tôi có khách hàng,
chúng tôi sẽ lấy sản phẩm từ hai nhà máy này mà không phải vướng chuyện tiền
nong như khi mua từ các nhà máy khác trước đây.

Nhưng sau khi hoạt động một thời gian tôi nhận thấy việc để anh Tong tham gia
góp vốn tỏ ra không ổn, có thể dẫn đến nhiều hậu quả bất lợi về sau. Điều này
có thể là dobản năng kinh doanh hình thành từ nhỏ mách bảo tôi rằng nên rút lui
làm kinh doanh độc lập hơn là liên doanh với đối tác mà mình chưa đủ tin cậy và
không dám chắc về thiện chí và sự sòng phẳng của họ. Bài học trong việc chọn
đối tác làm ăn là không nên vội vàng hay bỏ qua một số cá tính của đối tác.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác hôm Ngân hàng Bangkok cấp cho tôi khoản tín dụng
1,5 triệu bạt, với điều kiện mỗi lần vay phải có L/C làm bảo lãnh, khoản vay
không vượt quá 70% L/C và phải chịu lãi suất 7%. Khỏi phải nói tôi vui mừng
đến mức nào. Từ nay tôi đã có nguồn vốn riêng, tôi được tiếp thêm tinh thần và
nguồn lực để tiến về phía trước mà không còn phải băn khoăn lo lắng như trước.
Tôi bắt đầu mơ tưởng đến việc đi học trở lại, là điều tôi vẫn hằng ấp ủ bấy lâu
nay. Lúc đó tôi vẫn còn trẻ, mới chỉ 26 tuổi đời, vẫn chưa quá muộn để học tiếp.

Tối hôm đó tôi đưa Kelly, cô bạn gái người Đài Loan vừa từ Đài Loan sang thăm
tôi, và Viboon, em trai tôi đến hiệu ăn Sifa, đối diện Soi 20 Sukhumvit. Đây là
bữa ăn ngon nhất đối với tôi, cùng với những cốc bia mát dịu trong sự hân hoan
mừng sự thành công của thương vụ đầu tiên trong cuộc đời tôi, sau một quá
trình khởi nghiệp gian nan từ con số không.

Tôi thầm cám ơn cái chất kiên trì phấn đấu trong con người tôi, một tố chất quan
trọng dẫn đến thành công hôm nay. Nhờ kiên trì mà tôi đã không chùn bước dù
có gặp khó khăn gian khổ đến đâu. Tôi tin rằng rồi có ngày mây đen sẽ trôi qua
và trời lại sáng. May mắn chỉ dành cho những ai có đủ kiên trì chờ đợi.
Điều quan trọng là suốt trong thời gian qua, dù có gặp khó khăn trở ngại đến
đâu, tôi vẫn luôn tin tưởng vào sự chính trực, đạo đức và đạo lý. Tôi không bao
giờ gian lận, ức hiếp hay làm điều xấu với ai. Tôi luôn tin rằng bất cứ ai có suy
nghĩ đúng, làm điều tốt và quyết tâm cao, cuối cùng sẽ gặt hái được kết quả tốt,
chỉ có điều là kết quả đó đến nhanh hay chậm mà thôi.

Đối với tôi, định nghĩa về “sự thành đạt” không nhất thiết phải đồng nghĩa với
việc có nhiều tiền, không nhất thiết cứ phải giàu có như các tỷ phú. Tôi chỉ cần
không bị túng thiếu như thời gian vừa qua, có đủ thu nhập để duy trì hoạt động
của công ty, có đủ tiền để đi học tiếp và có chút ít dự trữ phòng khi ốm đau hay
gặp tai nạn. Như thế là đủ đối với tôi.

Thật tình tôi không phải là người tham lam, mà là người có lý trí. Ngoài ra, tôi là
đứa biết sống tiết kiệm từ nhỏ. Tôi xem việc xây dựng một cuộc sống ốn định và
vững chắc là niềm hạnh phúc trong đời. Điều đó tôi học được từ mẹ tôi, một
người không bao giờ chi tiêu hoang phí. Nhờ tiết kiệm mà bà đủ sức nuôi nấng
cả gia đình tôi. Đó là nền tảng mà tôi duy trì từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Nó giúp
tôi luôn có một cuộc sống ổn định, vững vàng.

Và đó là giai đoạn học hỏi và phấn đấu trong ba năm đầu tiên sau khi tôi rời
trường đại học.

You might also like