You are on page 1of 11

c c

   
Tôi v͑n là con trai út nên rɢt đưͣc b͑ mɶ, anh chʈ, cưng chiɾu đɴc biʄt.
Thêm m͙t điɾu nͯa là tôi h͍c rɢt gi͏i. Khi còn ͟ Viʄt Nam, tͫ l͛p m͙t cho
đɼn l͛p b͑n, tôi đɾu mang phɤn thư͟ng cu͑i năm vɾ khoe v͛i gia đình. Sang
Canada, môn h͍c nào tôi cũng lɢy đưͣc hɞng A hɼt, vì thɼ b͑ mɶ tôi càng
thương yêu tôi hơn. Nhưng chính điɾu này đã làm tôi kh͕ tâm rɢt nhiɾu, vì
hai ông bà cͩ xem tôi như là m͙t đͩa con nít vɪy, làm cho tôi có cɠm giác
như mình vɨn mãi là m͙t trɸ con.
Trong ba anh em, anh Hai và chʈ Ba cͧa tôi tánh tình hơi gi͑ng nhau,
cɠ hai đɾu rɢt hoɞt bát, ăn nói lanh lɶ, riêng chʆ có tôi là hay trɤm lɴng và ít
nói trư͛c mɴt m͍i ngư͝i. T͑i ngày tôi chʆ thích thu mình trong căn phòng
yên tʈnh. Tôi g͍i căn phòng ɢy là giang san cͧa tôi. Đưͣc làm chͧ cái thɼ gi͛i
riêng cͧa mình, đó là điɾu tôi cɠm thɢy vui vɸ nhɢt. Bɢt kʀ anh Hai g͍i tôi là
"thɮng nhà quê" hay chʈ Ba kêu tôi là con "m͍t sách", tôi vɨn cͩ giam mình
trong cái giang san nh͏ bé đáng yêu ɢy.
Thɼ r͓i, có m͙t ngày kia, cái giang san cͧa tôi đã không còn như ngày
nào nͯa. Ngay cɠ cái đ͝i s͑ng tͱ do và cái thɼ gi͛i n͙i tâm cͧa tôi cũng đã
bʈ xáo tr͙n lên. Nhͯng ngày tháng bình dʈ, nhͯng gi͝ giɢc yên tʈnh, hɤu như
đã bʈ "ngư͝i ta" chiɼm đi hɼt. "Ngư͝i ta" mà tôi đang nhɬc đɼn đó là "Thúy
Vi". ͒, không! Phɠi g͍i nàng là "nh͏ Vi" m͛i đúng! S͡ dĩ tôi g͍i Vi bɮng
"nh͏", vì nàng có m͙t chiɾu cao rɢt khiêm t͑n, kém hơn tôi ít nhɢt là ba
tu͕i, và nàng rɢt h͓n nhiên như m͙t trɸ con. Chɰng nhͯng thɼ, nh͏ hay
ch͍c phá tôi như m͙t thɮng con trai và m͗i lɤn nh͏ m͟ miʄng là tôi phɠi t͑n
ít nhɢt vài tiɼng đ͓ng h͓ đʀ nghe nh͏ thao thao bɢt tuyʄt chɰng khác nào
m͙t bà bán cá ͟ ngoài chͣ. Có thʀ nói, tͫ cha sanh mɶ đɸ cho đɼn l͛n khôn,
đây là lɤn đɤu tiên tôi m͛i gɴp m͙t ngư͝i con gái kƒ cͥc như nh͏.
Cái ngày mà nh͏ đɼn g͏ cͭa con tim cͧa tôi tính đɼn hôm nay cũng
gɤn m͙t năm r͓i. Và sͱ hiʄn diʄn cͧa nh͏ trong cu͙c s͑ng cͧa tôi phɠi kʀ tͫ
cái ngày hôm ɢy...Y
Hôm ɢy, tôi đang ng͓i trong thư viʄn làm bài, b͗ng nhiên có m͙t
ngư͝i con gái kéo ghɼ tͱ nhiên ng͓i xu͑ng bên cɞnh tôi. Nàng n͟ m͙t nͥ
cư͝i rɢt tươi và h͏i tôi m͙t câu:
- Anh là ngư͝i Viʄt phɠi không?
Tôi miʂn cư͡ng gɪt đɤu m͙t cái.
- Vi thɢy anh có quyʀn sách "calculus" nên đoán là kiɼn thͩc vɾ toán
cͧa anh chɬc rɢt cao. Đúng lúc Vi có m͙t bài toán giɠi hoài mà chɰng ra kɼt
quɠ gì hɼt. Anh có thʀ giɠi giúp dùm Vi không?
Nh͏ tͱ nhiên thɼ đɢy! Khi không đi nh͝ m͙t ngư͝i con trai xa lɞ đʀ
giúp mình làm toán, và còn gi͛i thiʄu khéo tên mình nͯa chͩ. Trư͛c cͭ chʆ
thân thiʄn và ngây thơ cͧa nh͏, tôi đành phɠi nhɪn l͝i giɠi dùm m͙t bài toán
l͛p 10. Thɪt ra bài toán rɢt dʂ, nhưng không hiʀu sao, trông khuôn mɴt
sáng sͧa có vɸ rɢt thông minh cͧa nh͏ lɞi chɰng giɠi ra đưͣc m͙t bài toán
đơn sơ như thɼ.
Khi tôi giɠi xong, nh͏ cɠm ơn ríu rít và bɬt đɤu tͫ hôm đó tr͟ đi, hʀ
gɴp tôi ͟ trong thư viʄn, nh͏ đɾu mang sách v͟ đɼn nh͝ tôi chʆ dùm. Nhiɾu
lúc, tôi c͑ tình vào thư viʄn thɪt s͛m, tìm m͙t góc nào thɪt khuɢt đʀ kh͏i bʈ
nh͏ phát giác, nhưng vô ích, lɤn nào cũng bʈ nh͏ bɬt gɴp hɼt. Lúc đó tôi cɠm
thɢy rɢt bʈ phiɾn, đôi khi tôi c͑ tình chau mày, hoɴc nhăn mɴt lɞi ngɤm ra
hiʄu cho nh͏ biɼt là tôi không đưͣc rɠnh r͕i lɬm. Thɼ nhưng nh͏ vɨn kiên
nhɨn ng͓i ch͝ tôi, thʆnh thoɠng h͏i tôi cái này cái n͍, r͑t cu͙c tôi đành phɠi
chʈu thua nh͏.
Hai tháng sau, chúng tôi bɬt đɤu liên lɞc điʄn thoɞi v͛i nhau. Nh͏ g͍i
cho tôi rɢt thư͝ng xuyên, m͗i lɤn nói chuyʄn cũng ít nhɢt là m͙t tiɼng đ͓ng
h͓. Hɼt h͏i tôi cái này cái n͍, lɞi bɬt tôi kʀ chuyʄn h͓i thơ ɢu cho nh͏ nghe,
khi cɠm thɢy là mình đã h͏i và nghe chán r͓i thì nh͏ bɬt đɤu kʀ vɾ chuyʄn
cͧa nh͏. Ôi thôi, nào là chuyʄn bɞn bè, gia đình, điʄn ɠnh, v.v... Chͧ đɾ nào
nh͏ cũng say sưa bàn tán, và lɤn nào cũng vɪy, tôi phɠi bɠo v͛i nh͏ rɮng:
"Anh thɢy nh͏ nên "xì t͑p" đi là vͫa! Mɢy cái này nh͏ kʀ nhiɾu lɤn lɬm r͓i."
Lúc đó nh͏ m͛i chʈu ngưng câu chuyʄn cͧa mình.
R͓i hình như cɠm thɢy tôi chưa bʈ quɢy rɤy đͧ nên có m͙t ngày nh͏
mu͑n đɼn nhà tôi mưͣn cái computer xài đ͡ vì máy cͧa nh͏ đã bʈ trͥc trɴc
gì đó. Khi nh͏ vào phòng tôi, nh͏ reo lên như m͙t đͩa con nít:
- À bây gi͝ Vi m͛i hiʀu vì sao anh Duy hay nh͑t mình trong phòng. ͒
tuyʄt quá, phòng cͧa anh có đͧ thͩ hɼt... ti vi, đɤu máy này, máy vi tính
nè... còn có game và sách v͟ nͯa... hay thɪt.
Thɼ là hôm đó nh͏ đɞi náo phòng tôi m͙t trɪn. Nh͏ lͥc l͍i hɼt m͍i thͩ,
làm căn phòng ngăn nɬp cͧa tôi thoáng ch͑c biɼn thành m͙t bãi chiɼn
trư͝ng l͙n x͙n.
Nhͯng ngày tháng kɼ tiɼp, nh͏ rͧ tôi đi chơi bowling, ice skate, roller
skating... v.v... Hʀ tôi tͫ ch͑i thì nh͏ chu m͏ ch͍c quê tôi là m͙t thɮng con
trai nhát nhɢt trong đám bɞn trai mà nh͏ quen biɼt. Có lɺ nh͏ biɼt tôi có tͱ
ái rɢt cao nên c͑ tình nói như thɼ đʀ tôi chʈu đi chơi v͛i nh͏. Thɪt vɪy, tôi rɢt
tͱ ái và còn tͱ cao nͯa. Nɼu nh͏ dám bɠo là tôi không làm đưͣc thì tôi c͑
gɬng thͱc hiʄn cho bɮng đưͣc.Y
Y Y
c c
   
Tͫ ngày có sͱ hiʄn diʄn cͧa nh͏, anh chʈ tôi không còn g͍i tôi là
"thɮng nhà quê" hay con "m͍t sách" nͯa. Lúc m͛i đɼn nhà tôi đưͣc vài lɤn,
nh͏ h͏i tôi m͙t câu rɢt ngây ngô:
- Anh Duy nè! Tɞi sao chʈ cͧa anh kêu anh là "con m͍t sách" mà
không phɠi là "thɮng m͍t sách"?
Tôi g͏ đɤu nh͏ liên tiɼp vài cái:
- Nh͏ ngu ơi là ngu! Thɼ nh͏ có nghe ai g͍i con m͍t là "thɮng m͍t"
bao gi͝ chưa? Và con kiɼn là "thɮng kiɼn" không?
Nh͏ v͙i lɬc đɤu và nhe răng cư͝i trͫ.
R͓i có m͙t lɤn tôi đang lái xe đưa nh͏ vɾ nhà, trư͛c khi xu͑ng xe nh͏
quay qua bɬt l͗i tôi:
- Tɞi sao anh cͩ g͍i em bɮng "nh͏" hoài vɪy? Ngư͝i ta có tên đàng
hoàng chͩ b͙?
Tôi đáp nhanh:
- Thì nh͏ vͫa nh͏ con, lɞi ít tu͕i hơn anh, không g͍i là "nh͏" chͩ g͍i
bɮng gì?
Nh͏ v͙i đính chính:
- G͍i bɮng Vi đi! Ngư͝i ta sɬp 18 tu͕i đɢy! Không còn là trɸ con nͯa
đâu!
Tôi cư͝i khanh khách:
- Ha... ha... Trong mɬt cͧa anh, nh͏ lúc nào cũng là trɸ con hɼt...
Nhɪn thɢy nét mɴt cͧa nh͏ không đưͣc vui, tôi bèn xu͑ng nư͛c năn
nʆ:
- Nh͏ giɪn anh hɠ? Thôi đưͣc anh sɺ g͍i nh͏ là "nh͏ Vi", chʈu chưa?
Ai ng͝, nh͏ giɪn thiʄt:
- Anh đúng là m͙t thɮng nhà quê nhɢt trên đ͝i!
Dͩt l͝i, nh͏ đóng gɤm cͭa xe lɞi và đi thɰng vào nhà. Không đɤy ba
bͭa sau, nh͏ tͱ đ͙ng làm lành v͛i tôi. Chiɼn tranh cũng là nh͏ mà hòa bình
cũng m͙t tay nh͏ cɠ. ͞ bên cɞnh nh͏ su͑t mɢy tháng nay, tôi hɤu như đã
làm quen hɼt nhͯng tính nɼt kƒ dʈ cͧa nh͏. Trong lúc tôi nhɪn thɢy rɮng
mình rɢt thɢu hiʀu nh͏ thì có m͙t ngày kia, nh͏ tͱ dưng cɬt đͩt m͑i quan
hʄ v͛i tôi.
Sͱ kiʄn xɠy ra bɬt đɤu tͫ cái hôm sinh nhɪt 4 tu͕i cͧa bé Lan, đͩa con
gái đɤu lòng cͧa ông anh cɠ tôi. Sau khi tiʄc tùng xong, nh͏ phͥ rͭa chén
v͛i chʈ dâu tôi, còn tôi thì nhanh chân b͏ tr͑n trong phòng vì xưa nay tôi v͑n
ghét cái không khí ͓n ào và náo nhiʄt. Lát sau chʈ Ba tôi đi vào, c͑ tình dò
xét tình cɠm giͯa tôi và nh͏:
- H͓i nào t͛i gi͝, chʈ tư͟ng đâu em chʆ biɼt có sách v͟ và cái v͏ ͑c sên
này thôi chͩ, không ng͝ em lɞi quen đưͣc m͙t cô bɞn gái rɢt xinh đɶp và dʂ
thương ghê. Theo chʈ thɢy thì cɠ nhà mình trên dư͛i đɾu quý mɼn Vi cɠ, vɪy
ngư͝i nhà cͧa nó có thích em không?
Tôi tr͑ mɬt, kinh ngɞc nhìn chʈ mà trɠ l͝i:
- Tr͝i h͡i, b͙ chʈ tư͟ng tͥi em có gì v͛i nhau sao? Con nh͏ đó nó
không phiɾn em m͙t ngày là em cám ơn tr͝i phɪt lɬm r͓i. Con gái gì mà phá
phách y như con trai, nói chuyʄn thì gi͑ng như mɢy bà bán cá ngoài chͣ,
chɠ có tí dʈu dàng và đoan trang cͧa m͙t ngư͝i con gái chút nào cɠ.
T͛i phiên chʈ tôi tròn mɬt h͏i lɞi:
- Em không thích ngư͝i ta, sao cͩ đi chơi v͛i con gái ngư͝i ta hoài
vɪy? Năm nay em cũng đã 21 tu͕i r͓i, tu͕i này có bɞn gái là thích hͣp nhɢt.
à, hay là em đang chɢm trúng ngư͝i khác?
Tôi v͙i vàng đính chính:
- Tɞi nh͏ ép em đi chơi chͩ em nào có mu͑n đi đâu, và em cũng chưa
có đʀ ý đɼn m͙t ai cɠ. Em nói r͓i, ngày nào chưa lɢy xong bɮng đɞi h͍c, thì
em quyɼt không quen ai cɠ.
Chʈ tôi chɬc lư͡i vài cái:
- Ch... ch... ch... Em đúng là m͙t con m͍t sách chính hiʄu!
Nói xong, chʈ tôi b͏ đi ra ngoài, ra t͛i cͭa, chʈ tôi đͥng ngay Vi đang
đͩng bên cánh cͭa tͱ bao gi͝. Trong khi chʈ tôi t͏ ra lúng túng thì nh͏ vui
vɸ trɠ l͝i:
- Chʈ nói rɢt đúng! ɟnh đúng là m͙t con m͍t sách chính hiʄu và là m͙t
thɮng nhà quê nhɢt trên đ͝i này. Còn khuya em m͛i thích anh?
Chiɾu hôm đó, tôi ch͟ nh͏ vɾ như thư͝ng lʄ. Trái hɰn m͍i khi, hôm
nay nh͏ im lɴng m͙t cách kƒ lɞ song tôi chɰng bu͓n h͏i nh͏ vì sao. Mãi đɼn
lúc xe đɪu trư͛c nhà nh͏, thì nh͏ m͛i quay sang h͏i tôi m͙t câu:
- Có bao gi͝ con m͍t sách biɼt yêu không nhʆ?
Câu h͏i bɢt ng͝ cͧa nh͏ khiɼn tôi sͭng s͑t vài giây. Có phɠi nh͏ mu͑n
ám chʆ tôi chăng? Tôi chưa kʈp nói gì thì nh͏ đã nhanh nhɶn bư͛c xu͑ng xe
r͓i, và đó là lɤn cu͑i cùng mà tôi đã ͟ riêng v͛i nh͏.Y
Y Y
c c
   
Sau cái ngày hôm ɢy, nh͏ không hɾ g͍i điʄn thoɞi hoɴc đɼn nhà tôi
chơi như ngày xưa nͯa. M͙t tuɤn, hai tuɤn, m͙t tháng trôi qua, nh͏ hoàn
toàn biɼn mɢt. Nh͏ cũng không còn đɼn thư viʄn đʀ tìm tôi như m͍i khi.
Thʆnh thoɠng tôi bɬt gɴp nh͏ đang đi trên hành lang cùng v͛i vài đͩa bɞn
gái, tôi mͫng r͟ mʆm cư͝i v͛i nh͏, nhưng nh͏ c͑ tình ph͛t l͝ như chɰng hɾ
nhɪn ra tôi là ai. Tôi nghĩ là nh͏ đang giɪn hoɴc chơi trò gì v͛i tôi, nên tôi cͩ
đinh ninh ch͝ đͣi rɮng nh͏ sɺ tͱ đ͙ng làm lành v͛i tôi. Hơn nͯa ngày thi
cu͑i năm h͍c cũng sɬp t͛i r͓i, thɼ nào nh͏ cũng đi kiɼm tôi nh͝ chʆ toán
dùm.
Mùa thi lɴng lɺ trôi qua, mùa hè nɬng ɢm lɞi đɼn v͛i m͍i ngư͝i, nhưng
nh͏ vɨn không thèm đɼn tìm tôi. Đáng lɺ không còn ai quɢy rɤy mình thì tôi
phɠi vui m͛i đúng. Song bao ngày qua, tôi dư͝ng như đã quen v͛i sͱ hiʄn
diʄn cͧa nh͏. Không có nh͏, tôi thɢy mình ít nói tr͟ lɞi, giang san cͧa tôi
chɰng còn xáo tr͙n nͯa, m͍i thͩ tr͟ nên im lìm, vɬng vɸ. Tôi bɬt đɤu biɼt
bu͓n, cɠm thɢy mình rɢt cô đơn. Kƒ thɪt, trư͛c nay tôi vɨn s͑ng như thɼ,
nhưng tôi chưa hɾ có cái cɠm giác hiu quɞnh như là lɤn này. Song tôi tͱ
khuyên mình rɮng th͝i gian r͓i tôi cũng sɺ làm quen tr͟ lɞi thôi.
Đó là nhͯng chuyʄn cͧa ngày ɢy. Còn hôm nay, chuyʄn gì sɺ xɠy ra?
Hôm nay đúng là ngày sinh nhɪt 18 tu͕i cͧa nh͏. Nh͏ có m͟ tiʄc sinh nhɪt
như là nh͏ đã tͫng nhɬc v͛i tôi không? Nɼu có, tɞi sao đã hơn 6 gi͝ chiɾu r͓i
mà nh͏ vɨn chưa m͝i tôi?
Tôi nhɪn thɢy lúc gɤn đây tôi thư͝ng hay thɬc mɬc và tͱ h͏i mình rɢt
nhiɾu câu v͛ vɦn. Su͑t 2 tháng hè qua, tôi chɰng nhͯng không quên đưͣc
nh͏ mà tôi càng thɢy nh͛ nh͏ nhiɾu hơn. Sau cùng, tôi dɶp hɼt các tͱ ái và
tͱ cao sang m͙t bên, tôi quyɼt đʈnh tɠn b͙ đɼn nhà nh͏ đʀ chúc mͫng sinh
nhɪt cho nh͏ và luôn tiʄn h͏i nh͏ m͙t lɤn cho rõ ràng.
Tôi r͝i kh͏i nhà lúc 8 gi͝ t͑i, bên ngoài mɴt tr͝i vɨn chưa lɴng hɰn. Tôi
vͫa đi vͫa suy nghĩ xem mình sɺ nói gì v͛i nh͏ đây? Tôi lɞi thɬc mɬc không
biɼt nh͏ có thích món quà sinh nhɪt mà tôi đang mang đɼn cho nh͏ chăng?
Thɪt ra đây là lɤn đɤu tiên tôi tɴng quà cho m͙t ngư͝i con gái, nên tôi không
biɼt là mua quà gì. Cũng may chʈ Ba ch͍n h͙ tôi m͙t chiɼc váy dài cho nh͏,
chʈ nói dáng nh͏ mɴc váy là hɼt sɠy. Tôi cͩ nghĩ ngͣi v͛ vɦn đưͣc nͭa tiɼng
thì thoáng ch͑c đã thɢy mình đang đͩng trư͛c sân nhà nh͏.
Quɠ nhiên, nh͏ đang m͟ tiʄc sinh nhɪt trong nhà vì trông thɢy xe c͙
đɪu đɤy sân và tiɼng cư͝i nói phát ra tͫ nhà nh͏ là tôi đã đoán trúng r͓i. Tôi
mon men nép mình bên cánh cͭa s͕ phòng khách nhà nh͏, tôi thɢy m͙t
đám trai gái khoɠng chͫng 16 t͛i 25 đang vây quanh m͙t ngư͝i con gái có
mái tóc dài ngang vai. Phɠi mɢt vài phút sau tôi m͛i nhɪn ra đưͣc ngư͝i con
gái đó và tôi không kh͏i bu͙t miʄng kêu lên vài tiɼng:
- Tr͝i ơi nh͏ Vi đɢy sao?
Nh͏ bây gi͝ trông khác xưa rɢt nhiɾu. Mái tóc quăn tít ngày nào đã
đưͣc du͗i thɰng ra. Nh͏ mɴc m͙t chiɼc áo đɤm hai dây, đʀ l͙ hai b͝ vai
trɬng n͏n nà trông rɢt khiêu gͣi. Chiɼc áo đɤm dài chɢm gót làm dáng nh͏
thư͛t tha, dʈu dàng như m͙t thͥc nͯ. Màu áo xanh điʀm vài hoa trɬng nho
nh͏ làm tăng thêm vɸ tao nhã và thánh thoát tͱa m͙t tiʀu thơ đài các. Bư͛c
chân cͧa nh͏ nhɶ nhàng, uyʀn chuyʀn như m͙t nàng công chúa dư͛i th͝i
nhà Thanh cͧa Trung qu͑c xa xưa. Bɢt giác, tôi say mê ngɬm nh͏ mà tư͟ng
chͫng như mình đang lɞc vào ch͑n thɤn tiên. Tôi nghe trái tim mình đɪp
loɞn xɞ kèm theo nhͯng tiɼng nho nh͏:
- Thúy Vi! Nh͏ cͧa anh đây sao? Không gɴp hai tháng, nh͏ đã rùng
mình biɼn thành m͙t thiɼu nͯ xinh đɶp đɼn thɼ này sao?
Có m͙t tiɼng nói rɢt l͛n làm h͓n tôi nhɪp xác tr͟ lɞi. Tiɼng nói đưa tôi
vɾ v͛i hiʄn tɞi:
- Các bɞn thân mɼn! Nguyên xin thay mɴt Vi cɠm ơn các bɞn đã đɼn
đây chúc mͫng sinh nhɪt cho Vi. Bây gi͝ xin m͝i các bɞn nâng ly lên đʀ
chɰng nhͯng chúc mͫng sinh nhɪt 18 tu͕i cho Vi mà còn chúc mͫng Vi vͫa
đưͣc lɠnh bɮng khen danh dͱ là h͍c sinh gi͏i toán nhɢt l͛p 10 toàn trư͝ng.
Dͩt l͝i, m͙t tràng pháo tay tán thư͟ng vang lên. M͍i ngư͝i cùng nâng
ly m͙t cách vui vɸ. Sau đó, tôi thɢy gã con trai tên Nguyên cúi xu͑ng hôn
vào má Vi m͙t cái và hai ngư͝i tình tͩ cùng cɬt bánh sinh nhɪt v͛i nhau.
Trong thoáng ch͑c tôi đã hiʀu ra tɢt cɠ. Thì ra nh͏ tránh mɴt và xa hɰn tôi
chʆ vì gã con trai này.
Sau vài giây trɢn tʆnh, tôi chɪm rãi đɴt món quà sinh nhɪt trư͛c cͭa
nhà nh͏, vì tôi biɼt chɬc chɬn chiɼc váy màu xanh này rɢt hͣp v͛i nh͏, và
luôn tiʄn tôi tháo tɢm thiʄp xu͑ng. Tôi không mu͑n nh͏ nhɪn ra tôi là chͧ
nhân cͧa món quà đó. Tôi lɤm lͧi trên lɾ đư͝ng đʀ cɠm thɢy trái tim mình
đang bʈ nghiɾn nát ra tͫng mɠnh v͛i m͙t n͗i bu͓n man mác xâm chiɼm cɠ
lòng tôi.
c c
   
Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngͧ đưͣc. Hʀ tôi nhɬm mɬt lɞi thì thɢy
ngay m͙t dáng ngư͝i con gái xinh đɶp đang nhɠy múa trư͛c mɴt tôi. Tôi linh
cɠm có m͙t chuyʄn gì rɢt không ͕n. Tuy cái gã con trai tên Nguyên kia là lý
do khiɼn nh͏ cɬt đͩt m͍i quan hʄ v͛i tôi, song nh͏ v͑n là m͙t h͍c sinh gi͏i
toán, c͛ sao nh͏ lɞi c͑ tình giɢu diɼm tôi? Phɠi chăng nh͏ xem tôi như m͙t
trò đùa? Đùa xong cɠm thɢy chán vì nh͏ đã kiɼm đưͣc m͙t mͥc tiêu khác đʀ
đùa tiɼp chăng? Bây gi͝ tôi m͛i biɼt là mình hoàn toàn không hiʀu nh͏ chút
nào. Nh͏ gi͑ng như m͙t bài toán, thoɞt nhìn cɠm thɢy rɢt dʂ, nhưng đɼn lúc
đi tìm đáp s͑, m͛i phát giác ra rɮng bài toán không có đáp s͑, b͟i đó là m͙t
nan đɾ phͩc tɞp nhɢt.
Kɼ tiɼp, tôi bɬt đɤu ôn lɞi nhͯng kͷ niʄm vui vɸ mà tôi và nh͏ đã tͫng
có bên nhau. Phɠi thành thɪt mà nhɪn xét rɮng, chưa có m͙t ngư͝i nào đã
làm cho tôi vui vɸ như là nh͏, ngay cɠ ngư͝i nhà cͧa tôi cũng chưa tͫng
mang đɼn nhͯng cɠm giác như là nh͏ đã mang đɼn cho tôi. Nghĩ ngͣi m͙t
h͓i tôi cɠm thɢy đôi mɬt mình tͫ tͫ khép lɞi lúc nào không hay. Trong giɢc
ngͧ, tôi mơ thɢy nh͏ v͛i nͥ cư͝i xinh xinh cͧa bu͕i ban đɤu, mái tóc quăn
ngoɮn ngoèo làm tăng vɸ bư͛ng bʆnh trên khuôn mɴt cͧa nh͏, bɮng đôi mɬt
ngây thơ, nh͏ nhìn tôi tinh nghʈch h͏i: "Có bao gi͝ con m͍t sách biɼt yêu
không nhʆ?" Sau đó, tôi thɢy nh͏ quay m͙t vòng thɪt nhanh, tͩc thì nh͏
biɼn thành m͙t ngư͝i con gái dʈu dàng trong m͙t chiɼc áo đɤm v͛i mái tóc
dài đen mưͣt, nh͏ nhìn tôi bɮng đôi mɬt bu͓n dʈu vͣi r͓i đ͙t nhiên bóng nh͏
lɦn khuɢt trong màn đêm đen t͑i. Tôi h͑t hoɠng la to: "Thúy Vi! Đͫng b͏
anh!" Tiɼng kêu làm tôi thͩc tʆnh, ánh nɬng r͍i vào phòng giúp tôi chͣt hiʀu
đó chɰng qua là m͙t giɢc mơ.
Su͑t ngày còn lɞi, tôi đͩng ng͓i không yên, ăn u͑ng không vô. Tôi m͟
toang cánh cͭa phòng, m͙t cͭ chʆ mà tôi chưa tͫng làm qua bao gi͝, mͥc
đích m͟ cͭa cͧa tôi là mong m͏i ngư͝i nhà ghé vào trò chuyʄn v͛i tôi đôi
l͝i. Nhưng rɢt tiɼc, chɠ có ngư͝i nào đʀ ý đɼn căn phòng cͧa tôi, b͟i h͍ v͑n
hiʀu xưa nay tôi chɰng thích ai quɢy rɤy đɼn cái giang san bé nh͏ cͧa tôi,
riêng chʆ có nh͏ là không m͝i mà vào, không kêu mà dɞ, không g͍i mà đi.
Gi͝ tôi m͛i hiʀu ra là nh͏ rɢt quan tr͍ng đ͑i v͛i tôi. Thiɼu nh͏ là như thiɼu
hɰn nͥ cư͝i.
Sau cùng, tôi quyɼt đʈnh đi tìm nh͏ đʀ nói rõ lòng mình m͙t lɤn, vì nɼu
tôi không tͱ tháo g͡ cái thút mɬc này thì tôi sɺ chɰng bao gi͝ đưͣc yên cɠ.
Dù nh͏ đã có bɞn trai, nhưng tôi chʆ mong nh͏ lɬng nghe tâm sͱ cͧa tôi m͙t
lɤn, đʀ r͓i tôi tiɼp tͥc s͑ng v͛i kiɼp s͑ng cͧa con "m͍t sách", còn nh͏ thì
vɨn vui vɤy bên ai kia.Y
Y Y
c c
   
Đͣi cho màn đêm vͫa buông xu͑ng, tôi v͙i vã thɠ b͙ đɼn nhà nh͏.
Nhưng khi đͩng trư͛c nhà nh͏, tôi thɪt sͱ thɢt v͍ng vô cùng, m͛i có 10 gi͝
t͑i mà đèn phòng khách chʆ lóe lên m͙t ánh sáng nho nh͏, chͩng t͏ m͍i
ngư͝i trong nhà đã ra đi chưa vɾ hoɴc đã ngͧ s͛m hơn thư͝ng lʄ. Tôi bu͓n
bã ng͓i xu͑ng bɪc thɾm cͭa nhà nh͏. Tôi bɬt đɤu suy đoán lung tung. Tôi
thɤm đoán rɮng, gã con trai kia đang t͕ chͩc sinh nhɪt riêng cho nh͏? Cũng
có thʀ đêm nay là đêm thͩ bɠy, hai ngư͝i lɞi có hɶn đi chơi như m͍i khi...
Tôi cͩ ng͓i nghĩ ngͣi miên man đưͣc m͙t lúc khá lâu thì chͣt nh͛ ra,
nɼu như lát nͯa đây nh͏ đi vɾ cùng v͛i gã con trai đó, chɬc chɬn là tôi sɺ
quê lɬm. Tôi vͥt đͩng dɪy, chưa kʈp bư͛c đi thì tͫ đɮng xa, tôi phát hiʄn
m͙t dáng ngư͝i con gái đang tiɼn dɤn đɼn tôi. Khi ngư͝i con gái đó cách tôi
chʆ chͫng ba thư͛c, tôi m͛i nhɪn ra là nh͏. Chʆ vì tôi cͩ ng͡ là nh͏ rɢt nh͏
con, nào ng͝ nh͏ mang giɤy cao gót làm xém chút tôi không còn nhɪn đưͣc
nh͏ nͯa. Nh͏ mɴc chiɼc váy màu xanh gi͑ng hʄt chiɼc váy mà chʈ Ba tôi đã
ch͍n cho nh͏, trông nh͏ vɨn thư͛t tha và xinh đɶp như ngày hôm qua.
Khi nh͏ chʆ cách tôi chͫng vài bư͛c, nh͏ m͛i ngɦng đɤu lên v͛i đôi
mɬt hɼt sͩc kinh ngɞc nhìn tôi. Nhưng chʆ trong thoáng ch͑c, nh͏ lɢy lɞi vɸ
bình tĩnh ngay. Nh͏ đͩng đó v͛i nét mɴt lɞnh lùng, xa lɞ, ánh mɬt l͙ vɸ chút
mʄt m͏i và hiɼu kƒ. Trong khi đó, tôi cũng đͩng im lɴng ngɬm nh͏. Tôi cɠm
thɢy tay chân mình thͫa thɠi, miʄng câm như hɼn. Bây gi͝ tôi m͛i thɢm thía
hai cái danh hiʄu mà anh chʈ đã gán cho tôi : "Thɮng nhà quê" và "con m͍t
sách".
Sau vài phút im lɴng, tôi thu hɼt can đɠm h͏i nh͏:
- Em... - Lɤn đɤu tiên tôi g͍i nh͏ bɮng "em" - ...Sao em lɞi vɾ m͙t
mình? Sao ngư͝i ta lɞi không đưa em vɾ nhà?
Tôi cͩ ng͡ là nh͏ sɺ h͏i tôi vì sao tôi biɼt đưͣc ngư͝i ta cͧa nh͏,
nhưng nh͏ thɠn nhiên đáp:
- Ngư͝i ta v͑n không biɼt sͱ b͏ đi đ͙t ng͙t cͧa em.
Câu trɠ l͝i cͧa nh͏ khiɼn tôi phɠi suy nghĩ vaì giây. Tɞi sao nh͏ lɞi b͏
đi đ͙t ng͙t? À, chɬc là nh͏ đang giɪn h͝n ngư͝i ta. Tôi tͱ thɬc mɬc r͓i tͱ
mình tìm lɢy câu trɠ l͝i. Nh͏ tiɼp tͥc im lɴng, còn tôi thì tr͟ nên lúng túng
m͙t cách kƒ lɞ. Tôi cɠm thɢy nh͏ như đã thay đ͕i rɢt nhiɾu. Ngày xưa nh͏
vui vɸ, thao thao bɢt tuyʄt bao nhiêu thì bây gi͝ nh͏ lɞi tiɼt kiʄm l͝i nói bɢy
nhiêu.
Sau cùng, tôi chͣt nh͛ ra cái mͥc đích đɼn đây cͧa mình, tôi bèn đem
hɼt nhͯng gì thɬc mɬc trong lòng tͱ bɢy lâu nay, trút ra m͙t lưͣt:
- Anh không biɼt anh đã làm gì nên t͙i khiɼn chúng ta tr͟ nên xa lɞ
như thɼ này? Vì sao em cɬt đͩt m͑i quan hʄ tình cɠm cͧa tͥi mình? Anh đã
làm gì cho em bu͓n chăng? Có phɠi vì sͱ hiʄn diʄn cͧa Nguyên nên em
không mu͑n anh quɢy rɤy đɼn em? Hɬn ta đã làm gì phɪt ý em khiɼn cho
em phɠi b͏ ra vɾ m͙t mình trong đêm t͑i như vɤy? Còn nͯa, em v͑n là m͙t
h͍c sinh gi͏i toán, c͛ sao em lɞi gɞt anh ngay tͫ bu͕i ban đɤu?...Y
Tôi còn rɢt nhiɾu điɾu mu͑n nói v͛i nh͏, nhưng tôi phát hiʄn nh͏ đang
chăm chú nhìn tôi v͛i m͙t đôi mɬt thɪt bu͓n. Ánh mɬt l͙ vɸ u uɢt khiɼn tôi
b͑i r͑i, không biɼt phɠi nên tiɼp tͥc ra sao. Tôi nhɪn thɢy có hai gi͍t lʄ sɬp
sͭa trào ra tͫ khoé mɬt cͧa nh͏. Nh͏ v͙i ch͛p mɬt liên h͓i, như c͑ gɬng
kiɾm chɼ cho nhͯng gi͍t nư͛c mɬt kia đͫng tuôn xu͑ng má. Cu͑i cùng r͓i
nh͏ cũng m͟ miʄng nói:
- Phɠi, em là m͙t h͍c sinh gi͏i toán. Em c͑ tình giɢu anh chʆ vì em
mu͑n đưͣc làm quen v͛i anh. Chɰng nhͯng em đã bʈ vɸ chͯng chɞc, điɾm
đɞm, cͧa anh thu hút ngay tͫ đɤu, mà càng làm bɞn v͛i anh, em càng thɢy
anh là m͙t ngư͝i có chiɾu sâu vɾ n͙i tâm và là m͙t ngư͝i biɼt vɞch rõ hư͛ng
đi cͧa mình. Có lɺ sau khi nghe xong nhͯng l͝i này, anh sɺ cho rɮng em là
m͙t ngư͝i con gái đã bʈ ɠnh hư͟ng quá nhiɾu b͟i l͑i giáo dͥc cͧa tây
phương, nên m͛i không biɼt tͱ ái và mɬc c͡ là gì. Nhưng chɰng phɠi chʆ có
mình anh là có tͱ ái cao đâu. Em có thʀ bɞo dɞn tͱ mình chͧ đ͙ng làm quen
v͛i m͙t ngư͝i con trai xa lɞ, nhưng không thʀ nào mãi làm m͙t vɪt chư͛ng
ngɞi trong đư͝ng h͍c vɢn cͧa anh, và điɾu quan tr͍ng nhɢt là em v͑n không
phɠi là loɞi ngư͝i con gái mà anh hɮng mong đͣi. Chɬc hɰn mɢy tháng vͫa
qua, ngày nào anh cũng chɢp tay cám ơn tr͝i phɪt!
M͗i m͙t l͝i nói cͧa nh͏ như đang đi sâu vào lòng tôi. Tôi cɠm thɢy
nhͯng sͣi dây thɤn kinh cͧa tôi sau bao nhiêu ngày ngu mu͙i nay b͗ng
nhiên tr͟ nên tʆnh táo m͙t cách lɞ thư͝ng. Thì ra nh͏ bu͓n và giɪn vì cu͙c
đ͑i thoɞi giͯa tôi và chʈ Ba hôm nào. Mɴc dù nh͏ nói mà trên mɴt chɰng hɾ
l͙ vɸ lɞnh lùng hay xa lɞ như lúc đɤu, nhưng tôi có cɠm giác trong m͗i m͙t
câu nói cͧa nh͏ đɾu ngͥ ý ngɤm oán trách tôi. Bɢt giác, tôi rɢt ân hɪn vì đã
l͡ làm cho nh͏ bu͓n. Nhưng, niɾm ân hɪn chưa kʈp xóa tan thì n͕i thɢt v͍ng
chͣt dâng lên trong lòng tôi khi bɢt ng͝ tôi nghĩ đɼn gã con trai kia. Tuy nh͏
đã t͏ bày tɢt cɠ, nhưng dɨu sao đó cũng là tɢm chân tình trong th͝i gian
nh͏ cɪn kɾ bên tôi, song có lɺ ngày hôm nay nh͏ đã sang xɸ trái tim mình
cho ngư͝i khác r͓i. Nghĩ đɼn điɾu đó, tôi chua xót bɠo:
- Hãy nói cho anh biɼt, em và ngư͝i bɞn trai tên Nguyên kia đã bɬt
đɤu tͫ khi nào?
Bɢy gi͝ hai gi͍t nư͛c mɬt m͛i lăn dài trên đôi gò má h͓ng cͧa nh͏.
- Anh ɢy chưa phɠi là bɞn trai cͧa em. Em chʆ m͛i chɢp nhɪn sͱ đeo
đu͕i cͧa ɠnh tͫ khi em r͝i xa anh thôi.
Nh͏ dͫng lɞi m͙t chút, hơi cúi xu͑ng nhìn chiɼc váy mình đang mɴc,
r͓i tiɼp tͥc nói trong hơi th͟ nghɶn ngào:
- Nhưng mãi đɼn đêm nay em m͛i biɼt đưͣc mình không thʀ d͑i gɞt
ngư͝i ta và d͑i gɞt luôn cɠ chính mình. Vì em... em yêu chͧ nhân cͧa chiɼc
váy này. Vì... vì... em vɨn chưa quên đưͣc chͧ nhân cͧa nó... Vì thɼ em m͛i
b͏ ra vɾ mà không m͙t l͝i tͫ giã hay giɠi thích v͛i ngư͝i ta...
Chao ơi! Nh͏ vͫa m͛i nói gì làm cho trái tim tôi đɪp thìch thʈch liên h͓i
như thɼ này? Cùng lúc, m͙t thͩ cɠm giác sung sư͛ng pha lɨn mùi vʈ ng͍t
ngào đang tràn ngɪp cɠ tâm h͓n tôi. Thì ra nh͏ v͑n biɼt món quà sinh nhɪt
đó là cͧa tôi. Giͯa lúc tôi còn đang đͩng lɴng ngư͝i trong niɾm hɞnh phúc
bɢt ng͝ thì nh͏ hɢp tɢp b͏ đi như mu͑n chɞy tr͑n kh͏i nơi này. Nhanh như
ch͛p, tôi cɠn nh͏ lɞi:
- Khoan đã, anh còn có chuyʄn rɢt quan tr͍ng mu͑n nói v͛i em.
Dͫng lɞi m͙t chút, tôi tiɼp:
- Anh đã nͣ em m͙t câu trɠ l͝i tͫ mɢy tháng vɾ trư͛c. "Có bao gi͝ con
m͍t sách biɼt yêu không nhʆ?". Câu h͏i này cͧa em đã làm anh mɢt ăn mɢt
ngͧ bao ngày qua. Em có biɼt chăng, tͫ khi em r͝i xa con m͍t sách kh͝
khɞo này, tͫng gi͝ tͫng phút, đɤu óc cͧa nó luôn tràn ngɪp b͟i hình bóng
cͧa em. Đó em thɢy không, chɰng nhͯng con m͍t sách biɼt yêu, mà là biɼt
yêu tͫ lâu lɬm r͓i.
Dͩt l͝i, tôi đánh bɞo tiɼn thɪt gɤn đɼn trư͛c mɴt nh͏. Bây gi͝, nh͏ và
tôi chʆ cách nhau có m͙t gang tɢc mà thôi. Nh͏ cúi mɴt, lɴng lɺ đưa tay quʄt
nư͛c mɬt. Tôi h͓i h͙p khɺ nâng cɮm nh͏ lên. Nhͯng ngón tay cͧa tôi bɬt
đɤu di đ͙ng lên trên mɴt, mɬt, và trán nh͏. Tôi run run vén vài sͣi tóc con
đang rũ rưͣt trên má nh͏ qua m͙t bên. Tôi thɢy đôi mɬt nh͏ đang nhìn tôi
m͙t cách say đɬm, hai tròng mɬt như mu͑n thôi miên tâm trí tôi. Trong giây
phút ng͡ ngàng đó, tôi không biɼt phɠi tiɼp tͥc phɠn ͩng ra sao. Tôi trách
mình chʆ biɼt có sách v͡ ͟ trư͝ng h͍c, đã không chʈu đ͍c tiʀu thuyɼt, không
chʈu th͍ giáo anh Hai vài chiêu vɾ chuyʄn luyɼn ái cͧa nam nhi, khiɼn cho
gi͝ này phɠi bí l͑i bí đư͝ng như thɼ này.
Sau cùng, tôi chʆ biɼt hành đ͙ng theo bɠn năng cͧa mình. Nhͯng ngón
tay cͧa tôi bɬt đɤu mɞnh dɞn lɤn xu͑ng môi nh͏. Ôi, đôi môi tràn trɾ nhͱa
s͑ng cͧa nh͏ luôn luôn sɲn sàng n͟ nhͯng nͥ cư͝i tươi chào đón tôi. Bɢt
giác, tôi không tͱ chͧ đưͣc bɠn thân mình. Tôi hơi cúi xu͑ng, h͓i h͙p đɴt
môi mình lên đôi môi bé b͏ng cͧa nh͏. M͛i đɤu tôi chʆ đʈnh hôn ph͛t qua
môi nh͏, nhưng khi môi tôi chɞm môi nh͏, m͙t hương thơm kƒ diʄu cͧa thʈt
da, cͧa son phɢn, và cɠm giác n͓ng ɢm ng͍t ngào cͧa đôi cánh môi mɾm
khiɼn tôi ngây ngɢt như vͫa u͑ng m͙t chung rưͣu quý. Thͩ men n͓ng tình
yêu quɠ là m͙t kích thích t͑ mãnh liʄt giúp tôi bɞo dɞn hơn. Tôi v͙i vàng
khóa nh͏ trong vòng tay ɢm áp cͧa mình. Nh͏ cũng đáp ͩng m͙t cách vͥng
vɾ, nhưng cͱc kƒ n͓ng nhiʄt. Chúng tôi im lɴng hôn nhau, say đɬm hôn
nhau và trong cái giây phút thɤn tiên đó, tôi nghe rõ m͗i m͙t nhʈp đɪp tim
cͧa mình đɾu kèm theo hai tiɼng: THÚY VI!
Không biɼt th͝i gian đã trôi qua bao lâu, chúng tôi vɨn đͩng yên lɴng
trong vòng tay cͧa nhau. Lát sau, nh͏ ngɦng đɤu lên, khɺ h͏i:
- Anh có thʀ hͩa v͛i em m͙t điɾu đưͣc không?
- Điɾu gì thɼ?
- Đͫng bao gi͝ g͍i em là "nh͏" nͯa!
Tôi tươi cư͝i bɠo:
- Vɪy em cũng đͫng g͍i anh là "anh nhà quê" hay "con m͍t sách" nͯa
nhé?
Nh͏ trách nhɶ:
- Anh t͏ ra khôn ngoan h͓i nào thɼ? Chưa hͩa ngư͝i ta mà đã ra điɾu
kiʄn r͓i!
Tôi lɞi cư͝i:
- Khôn ngoan tͫ lúc anh nghe đưͣc m͙t câu nói có ý nghĩa nhɢt: "Em
yêu chͧ nhân cͧa chiɼc váy này".
Nh͏ thɶn thùng, đɢm nhɶ vào ngͱc tôi vài cái.
Tôi vui vɸ g͍i tên nh͏:
- Vi nè!
- Dɞ!
- Thôi không có gì.
- Anh quͷ quái thɪt!
- Anh h͍c cͧa em đɢy!
Nh͏ cư͝i khanh khách, sung sư͛ng áp đɤu vào ngͱc tôi.
Thɪt ra tôi mu͑n nói v͛i nh͏ ba chͯ: Anh yêu em. Song tôi biɼt dͫng
lɞi đúng lúc, vì tôi vͫa lãnh ng͙ ra m͙t điɾu rɢt quan tr͍ng: Tình yêu không
cɤn ngôn ngͯ, tình yêu tͱ nó đã là thͩ ngôn ngͯ huyɾn diʄu r͓i.

Y
á Y
Y

You might also like