Thơ: Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đông Mãi xa ta không sao giữ được Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền Làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, Nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm. Gió sớm mai thổi đi bốn phương Xưa nay chỉ thấy người nay cười Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng Ái Tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô Như đôi uyên ương bươm bướm Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ Sao còn muốn lên tận trời xanh? Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng ngàn thu…
Ca rằng:
Còn đâu đó dấu môi ngọt ngào,
Trong lòng ai bướm mơ hoa vàng Thu đã qua đông về buồn hắt hiu Còn đây những dấu chân dịu dàng, Em là ai cớ sao vội vàng? Duyên hỡi duyên có là mộng xưa…
Kỷ niệm đó đã xa thật rồi,
Trong lòng vương vấn bao ưu phiền Như lá rơi bên hồ đời cuốn trôi Rồi năm tháng đắng cay nhạt nhòa, Ly rượu say giúp ta quên người Khi đã yêu ta sầu một mình ta
Khói sương giờ đây cũng đã tan,
Theo gió mây bay về ngàn Còn lại ta lang thang với giấc mơ xưa Buồn đau muôn đời mang theo Còn mơ bướm hoa, còn vương mắt buồn Mong được bên người mai sau, Duyên mình sẽ là ngàn năm Xin đừng ngang trái tình ơi…!
Sướng vui cùng ai trong nỗi đau,
Trong giấc mơ ta ngậm ngùi Hồ điệp uyên ương ơi số kiếp ta Mang sầu như hoa tàn thu sang Trời xanh có hay, tình duyên có là… Đâu hồ điệp mộng uyên ương, Duyên ngàn năm còn hay chăng, Nếu là duyên số tình còn đây..!