You are on page 1of 1

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Tôi tên là Phạm Ngọc Lan , năm nay 13 tuổi, học sinh lớp 8a11 trường trung học cơ sở Ngô Sĩ
Liên ,phường Hàng Bài , quận Hoàn Kiếm, thành phố Hà nội .

Một buổi sáng thức dậy , tôi nhìn vào trong gương và nhân thấy tôi không còn là một cô
bé nhỏ con , thấp bé , tinh nghịch hay chạy lăng xăng khắp nhà như trước nữa. Tôi đã thay đổi
nhiều so với ngày còn bé , tôi đã cao hơn , khỏe mạnh hơn và cũng chững chạc hơn nữa .Buổi
sáng không còn cái cảnh mẹ phải vất vả gọi tôi dậy để đi học , cái chuông báo thức kêu đến hồi
thứ hai là tôi đã tự dậy và tự tay sắp xếp chăn màn gọn gàng rồi .Tôi cũng đã học được cách
dậy sớm để tập thể dục cùng em và bố .Tập thể dục xong , 3 cha con lại chạy bộ quanh hồ Hai
Bà Trưng – cái hồ mà ngày bé tôi đã từng chơi trốn tìm cùng mấy đứa bạn hàng xóm . Tôi
không còn thích sưu tầm những bộ đĩa phim hoạt hình Tom và Jerry hay sưu tầm những bộ
truyện về trẻ con 3 tuổi nữa. Bây giờ tôi cũng đã biết làm nhiều việc hơn như nấu cơm, rửa bát ,
quét nhà, giặt quần áo nên mẹ cũng hay khen con gái của mẹ giỏi quá! Điều đó làm tôi hãnh
diện lắm! Đối với cô em gái năm nay 7 tuổi của tôi , uy tín của tôi cũng tăng lên rất nhiều . Mỗi
tối tôi ngồi vào bàn học bài , tôi không chỉ tự giác mà còn thay bố mẹ kèm cặp cho em . Bé
Phương khéo nịnh nên nhiều khi khen chị giỏi , tôi vui mừng lắm.

Nhớ ngày còn bé tôi chỉ thích xem ti vi chứ không chịu học nên ảnh hưởng rất lớn đến
kết quả học của tôi . Tôi còn nhớ mãi lời cô Hương dặn : “Chiến thắng bản thân là gay go và vinh
quang hơn cả ”.Bước đầu tôi đã sửa được một số tính xấu như ham chơi và ích kỷ …Trong sinh
hoạt hằng ngày , tôi đã biết quan tâm và chia sẻ nhiều hơn với gia đình mình.

Tôi thấy mình đã khôn lớn trong từng lời ăn tiếng nói ,suy nghĩ kỹ trước khi làm một việc
gì đó . Khi đi trên con đường với cái xe đạp bố mới mua cho , tôi cảm thấy vẫn là con đường
quen thuộc nhưng sao lại thấy lạ thường . Tôi thấy con đường như ngắn lại chứ không quá dài
như những ngày còn bé. Tôi cũng không còn sợ những dòng người và xe tấp nập nữa. Tôi thấy
bầu trời đẹp và cao hơn, gió lồng lộng thổi , tim tôi muốn cất lên những tiếng ca yêu đời . Tôi
mơ một ngày nào đó tôi có mặt ở những bến bờ xa lạ để học tập, tìm tòi những điều mà mình
chưa biết. Tự trong thâm tâm, tôi biết rằng mình đã khôn lớn.

You might also like