như dòng sông xứ Huế. Chỉ tội, chẳng ai để ý viết tặng sông bài thơ in trên sách. Sông chở nước mang theo những nỗi niềm. Vì nhiều khi nước hỗn tràn bờ khách qua sông ái ngại, sông bị tiếng không hay. Đến vụ sau lúa được mùa, ai cũng vui nhưng đều quên sông đã đem phù sa làm quà cho ruộng. Vào mùa trăng sáng, sông là nơi hò hẹn, nghe chuyện những cuộc tình. Những lúc ấy sông hoá thành thơ, buồn vui lẫn lộn. Có người nhớ, kẻ quên, còn sông vẫn vậy, cứ miệt mài đi. Hôm nay anh về đứng nhìn con sông mà em đã kể. Em chỉ, chỗ kia ngày xưa hai bờ sông hẹp, không sâu, bọn trẻ trong làng thường hay xuống tắm. Chỗ này có cây sung già, mấy đứa con trai bơi giỏi, đua nhau leo lên nhảy ra giữa lòng sông ùm ùm như là đạn bắn. Đàn cá con hoảng loạn chạy đại vào bờ bị em bắt, đem về nuôi được mấy ngày thì chết. Em làm đám tang chôn dưới gốc cây khế, cũng xây lăng đắp mộ, chẳng mệt mà còn vui, chứ không như đám tang của người lớn … Thương con sông vô danh Nhiều lần em đã viết, chỉ tưởng là hay còn thật thì không phải. Nhiều chiều ra bến sông, nhờ sông gợi ý Sông vẫn lặng im như là an phận Nên thôi : kiếp của sông đơn giản là chở nước đi về những nẻo xa rồi xuôi ra biển!... Bây giờ nhìn lại bên lỡ, bên bồi, con sông thành mới Chợt nghĩ : Sông chở nước hay nước chở sông ?! Thưa Chúa Giêsu Xin cho con luôn biết sống làm ơn cho người Và xin cho con được thấy, những khi ấy, người đang trao tặng ơn Trời cho con. Lời : Nguyễn Việt-Ri Hình ảnh lấy từ Dũng Lạc & Internet Nhạc phẩm : Beethoven’s Silence Trình bày : Nt Maria Goretti Võ Thị Sương