Professional Documents
Culture Documents
Ân Tình Dạ Khúc
Đinh Hùng
Đêm thân ái có muôn Cả rạt rào thương nhớ Anh say ngất tình em
hoa hồng nở, đấy, em ơi ! trong khóe mắt
Em tới đây tình tự một Cả thao thức mạch Say hương thầm trên
đôi lời. đời trong tiếng nhẹ. mái tóc tơ nhung.
Hồn phong hương trầm Ôi bát ngát trái tim Cặp môi em, xuân
tuổi mộng hai mươi, hồng nhỏ bé thắm nét hoa rừng,
Anh mê uống nhụy
thơm tràn vị ngọt.
Ta nói khẽ đủ hai lòng Nghe làm sao ân ái
Nói đi em, lời tự tình
nghe rõ. điệu rung trời ?
thánh thót,
Tình chẳng xa xôi mà Nói đi em, cho từng
Hẹn ngàn năm trong
lời giăng gió mảnh sao rơi,
một phút êm đềm.
Đến làm chi thêm nhạt Từng vũ trụ tắt dần
Lời tự tình, em hãy
giấc mơ này ? trong lồng ngực.
nói đi em,
Nói đi em, từng ý nhỏ Xin hãy để cả mình
Lời tình tự cũng là
mà say, em thổn thức
lời bỡ ngỡ.
Từng rạo rực cánh lòng Trên tay này mở sẵn
Đêm thân ái có muôn
hoa đang mở. đón thân hoa.
hoa hồng nở,
Từng xao động vô Gió ân cần trộn lẫn
Phấn hương bay phơi
cùng trong nhịp thở, tóc hai ta,
phới báo duyên lành.
Từng mê ly qua một Gió đằm thắm giúp
Thơ ân tình, anh
thoáng môi cười. đôi hồn phơ phất.
chuốt lụa mong
manh.
BACK TO TOP
Hờn Giận
Đinh Hùng
Em đến hôm nào như Lời nguyền không Sánh vai nhưng
hoa bay, buộc vào mây sớm, không là vợ chồng,
Tình không độc dược Em có nghe tình Kề môi vẫn không là
mà đắng cay. khóc dưới sao ? tình nhân.
Mùa thu tàn nhẫn từ Em đến, trăng rằm Cười vỡ giấc mê đêm
đôi mắt. xanh bóng mây, hợp cẩn,
Mùi hương sát nhân Em đi, trăng hờn Vò nhàu mái tóc đêm
từng ngón tay. cong nét mày. tân hôn.
Em đến hôm nào như Chiều qua, má hồng Sính lễ không hòa đôi
mây bay, còn thơ ngây, linh hồn,
Gió mưa triền miên Chiều nay, hàng mi Đính ước không
từ nét mày. sương xuống đầy chung lòng cô đơn.
Đường vào lòng Thương nhau, gói Thầm trách vầng
nhau toàn sạn đạo, trọn hồn trong áo, trăng không biết sầu,
Bước chân tha hương Mất nhau từ trong tà Ngàn sao theo em bay
từ dấy giầy. lụa bay. về đâu ?
Anh rỏ đôi dòng Mắt ngại nhìn nhau Oán cả không gian,
nước mắt say, từng đêm dài, thù cả mộng,
Trao em, không ướt Nhòa hương kỷ Ghen cả trời xanh
trọn vòng tay. niệm, tóc thu phai. trong mắt nhau.
Chiều đi, vai thấm Dòng sông bơ vơ tìm Em đến hôm nào,
đầy sương núi, dĩ vãng, mưa trên vai,
Lệ cũng phai hương Thuyền trôi bâng Chiều thu, sương
tự lúc này. khuâng về tương lai. đượm nét mi dài.
Anh tiễn em sang Anh hận bình minh, Nụ cười rung cánh
giấc mộng nào ? ngờ nắng hồng, hoa hờn giận,
Giận lây tà áo cưới Hờn ghen bao nhiêu Trong mắt em còn
chiêm bao. hoa mùa xuân. bóng dáng ai ?
BACK TO TOP
Kỳ Nữ
Đinh Hùng
Ta thường có từng Mặc tay em định hộ Em đài các, lòng cũng
buổi sầu ghê gớm kiếp ngày sau. thoa son phấn,
Ở bên Em -- ôi biển Vì người em có bao Hai bàn chân kiêu
sắc, rừng hương! phép nhiệm mầu, ngạo dẫm lên thơ.
Em lộng lẫy như một Một sợi tóc đủ làm Ôi vô lương ! Trong
ngàn hoa sớm, nên mê hoặc. một phút không ngờ,
Em đến đây như đến Ta đặt em lên ngai thờ Ta đã muốn trở nên
tự thiên đường. Nữ Sắc, người vô đạo.
Những buổi đó, ta Trong âm thầm chiêm Tất cả em đều bắt ta
nhìn em kinh ngạc, ngưỡng một làn da. khổ não,
Hồn mất dần trong Buổi em về xác thịt Và oán hờn căm giận
cặp mắt lưu ly, tẩm hương hoa, tới đau thương.
Ôi mắt xa khơi ! Ôi Ta sống mãi thở lấy Và yêu say, mê mệt tới
mắt dị kỳ ! hồn trinh tiết. hung cuồng,
Ta trông đó thấy trời Ôi cám dỗ! Cả mình Và khát vọng đến vô
ta mơ ước. em băng tuyết, tình, vô giác.
Gợn xuân tình lên bộ Hỡi Kỳ Nữ! Em có
Thấy cả bóng một ngực thanh tân. lòng tàn ác,
vầng đông thuở Ta gần em, mê từng Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp
trước, ngón bàn chân, yêu ma !
Cả con đường sao Mắt nhắm lại, để lòng Lúc cuồng si, nguyền
nguôi gió bão. rủa cả đàn bà,
mọc lúc ta đi, Khi sùng bái, ta quỳ Ta ôm ngực nghe trái
Cả chiều sương mây nâng nếp áo, tim trào huyết.
phủ lối ta về, Nhưng cúi đầu trước Ta sẽ chết ! Sẽ vì em
Khắp vũ trụ bỗng vô vẻ ngọc trang nghiêm. mà chết !
cùng thương nhớ. Ta khẩn cầu từng sớm Một chiều nào tắt thở
Ta run sợ, cho yêu là lại từng đêm, giữa môi hôn,
mệnh số, Chưa tội lỗi, đã thấy Ta hái trong em lấy
tràn hối hận. đóa hoa hồn.
BACK TO TOP
Một Tiếng Em
Đinh Hùng
Từ giã hoàng hôn Từng bước trôi cùng Sông biển nào nghe
trong mắt em, trăng viễn khơi, thấu nỗi niềm ?
Tôi đi tìm những phố Thâu đêm chưa hiểu Sóng đâu còn khoé
không đèn. miệng ai cười. mắt thâm nghiêm
Gió mùa thu sớm bao Nụ cười gửi tự thiên Lòng ơi ! hoài vọng
dư vị, thu lại, bao giờ nói,
Của chút hương thầm Tiền kiếp nào xưa, Thăm thẳm trùng
kia mới quen. em hé môi ? dương một tiếng Em.
Cùng bóng hàng cây Dĩ vãng nào xanh Nhẹ bước chiêm bao
gặp giữa đường, như mắt em ? tưởng lạc đường
Ân cần tôi ngỏ tấm Chao ôi ! Màu tóc Rưng rưng mùi phấn,
tình thương. rợn từng đêm ! bỗng ngùi thương.
Bao nhiêu hoài bão, Hàng mi khuê các Sương đầm vạt áo
bao hy vọng, chìm sương phủ mong manh lệ
Nói hết cho lòng nhẹ Vời vợi ngàn sao Sao rụng bay vào tóc
mối vương. nhạt dáng xiêm. dạ hương.
Rồi đây trên những Kỷ niệm thơm từ Tôi lánh trần ai đi rất
lối đi này, năm ngón tay, xa,
Ta sẽ cùng ai tay nắm Trăng lên từng nét Bâng khuâng sao lạnh
tay... gợn đôi mày. ánh trăng tà.
Nhịp bước năm cung Bóng hoa huyền ảo Ngày mai hứa hẹn
đàn ảo tưởng, nghiêng vầng trán, bừng hương cỏ,
Buông chìm tâm sự Chưa ngát hương Tôi sẽ say nằm ngủ
nửa đêm nay. tình, hương đã bay. dưới hoa.
BACK TO TOP
Huyền Ảo
Hàn Mặc Tử
Mới lớn lên trăng đã Tôi với hồn hoa vẫn Ánh trăng mỏng quá
thẹn thò nín thinh không che nổi
Thơm như tình ái Ngấm ngầm trao đổi Những vẻ xanh xao
của ni cô những ân tình của mặt hồ
Gió say lướt mướt Để thêm ấm áp Những nét buồn buồn
trong màu sáng nguồn tơ tưởng tơ liễu rủ;
Hoa với tôi đều cảm Để bóng trời khuya Những lời năn nỉ của
động sơ. bớt giật mình. hư vô.
Đang khi màu nhiệm Từ đầu canh một đến Không gian dầy đặc
phủ ban đêm canh tư, toàn trăng cả:
Có thứ gì rơi giữa Tôi thấy trăng mơ Tôi cũng trăng mà
khoảng im. biến hóa như nàng cũng trăng.
-- Rơi từ thượng tầng Hương khói ở đâu Mỗi ảnh mỗi hình
không khí xuống -- ngoài xứ mộng thêm phiếu diễu
Tiếng vang nhè nhẹ Cứ là mỗi phút mỗi Nàng xa tôi quá ! nói
dội vào tim. nên thơ. nghe chăng?
BACK TO TOP
Trường Tương Tư
Hàn Mặc Tử
Hiểu gì không, ý Lệ Kiều ơi! em còn giữ Mà đêm nghe tiếng
nghĩa của trời thơ ý thơ khóc ở đáy lòng,
Của hương hoa trong Trong đôi mắt mùa thu Ở trong phổi, trong
trăng lờn lợt bảy trong leo lẻo, tim, trong hồn nữa.
Của lời câm muôn vì Ở xa xôi lặng nhìn anh Em có nghĩ ra một
sao áy náy khô héo chiều vàng úa,
Hiểu gì không em hỡi! Bên kia trời hãy chụp Lá trên cành héo hắt,
hiểu gì không? cả hồn anh. gió ngừng ru:
Anh ngâm nga để mở Hãy van lơn ở dưới
rộng cửa lòng chân Bàn Thành, "Một mối tình nức nở
Cho trăng xuân tràn Cho yêu ma muôn năm giữa âm u,
trề say chới với vùng trở dậy, "Một hồn đau rã lần
Cho nắng hường vấn Náo không gian cho lửa theo hương khói,
vương muôn ngàn sợi; lòng bùng cháy, "Một bài thơ cháy tan
-- Cho em buồn trời Và để cho kinh động trong nắng dọi,
đất ứa sương khuya, đến người tiên, "Một lời run hoi hóp
Để em buồn, để em Đang say sưa trong thế giữa không trung,
nghiệm cho ra giới Hão Huyền "Cả niềm yêu, ý nhớ,
Cái gì kết lại mới Đang trửng giỡn ở bên cả một vùng,
thành tinh tú; sông Ngân biếc... "Hóa thành vũng
Và uyên ương bởi đâu máu đào trong ác
không đoàn tụ, Anh rõ trước sẽ có ngày lặn".
Và tình yêu sao lại dở cách biệt,
Ngó như gần nhưng
dang chi, vẫn thiệt xa khơi!
Đấy là tất cả người
Và vì đâu, gió gọi giật Lau mắt đi đừng cho lệ
anh tiêu tán,
lời đi. đầy vơi.
Cùng trăng sao bàng
-- Lời đi qua một Hãy mường tượng một
bạc xứ Say Mơ,
chiều trong kẽ lá, người thơ đang sống
Cùng tình em tha
Một làn hương mới Trong im lìm lẻ loi
thiết như văn thơ,
nửa lừng sa ngã trong dãy động.
Ràng rịt mãi cho đến
Anh mến rồi ý vị của -- Cũng hình như, em
ngày tận thế.
làn mơ. hỡi! động Huyền
Không!
BACK TO TOP
Áo Trắng
Huy Cận
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng. Hồn em anh thở ở trong hơi.
Nở bừng ánh sáng . Em đi đến, Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.
Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày,
Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.
Em lùa gió biếc vào trong tóc Dịu dàng áo trắng trong như suối
Thổi lại phòng anh cả núi non. Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
BACK TO TOP
Ngậm Ngùi
Huy Cận
Nắng chia nửa bãi; Ngủ đi em, mộng bình
chiều rồi... thường !
Vườn hoang trinh nữ Ru em sẵn tiếng thùy
xếp đôi lá rầu. dương mấy bờ...
Sợi buồn con nhện Cây dài bóng xế ngẩn
giăng mau; ngơ...
Em ơi ! Hãy ngủ... anh -- Hồn em đã chín
hầu quạt đây. mấy mùa thương đau ?
Lòng anh mở với quạt Tay anh em hãy tựa
này; đầu,
Trăm con chim mộng Cho anh nghe nặng
về bay đầu giường. trái sầu rụng rơi...
BACK TO TOP
Vạn Lý Tình
Huy Cận
Người ở bên trời, ta ở Trông về bốn phía
đây; không nguôi nhớ,
Chờ mong phương nọ, Dơi động hoàng hôn
ngóng phương nầy. thấp thoáng bay.
Tương tư đôi chốn, tình Cơn gió hiu hiu buồn
ngàn dặm, tiễn biệt,
Vạn lý sầu lên núi tiếp Xa nhau chỉ biết nhớ
mây. vơi ngày.
Nắng đã xế về bên xứ Chiếu chăn không ấm
bạn; người nằm một
Chiều mưa trên bãi, Thương bạn chiều
nước sông đầy. hôm, sầu gối tay.
BACK TO TOP
Tình Tuyệt Vọng
Khái Hưng
Lòng ta chôn một
khối tình Nhìn ta như thể nhìn
Tình trong giây phút người không quen,
mà thành thiên thu Đường đời lặng lẽ
Tình tuyệt vọng nỗi bước tiên
thảm sầu Ngờ đâu chân đạp lên
Mà người gieo thảm trên khối tình!
như hầu không haỵ Một niềm tiết liệt,
Hỡi ơi người đó, ta đoan trinh
đây Xem thơ nào biết là
Sao ta thui thủi đêm mình ở trong.
ngày chiếc thân? Lạnh lùng lòng sẽ hỏi
Dẫu ta đi trọn đường lòng
trần Người đâu tả ở mấy
Chuyện riêng đâu giòng thơ đây
dám một lần hé môi. Dịch bài SONNET
Người dù ngọc thốt, d'ARVERS
hoa cười
BACK TO TOP
Tiếng Thu
Lưu Trọng Lư
Em không
nghe mùa thu
Dưới trăng
mờ thổn thức
?
Em không
nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ
chinh phu
Trong lòng
người cô phụ
?
Em không
nghe rừng
thu,
Lá thu kêu
xào xạc,
Con nai vàng
ngơ ngác
Đạp trên lá
vàng khô ?
BACK TO TOP
Áo Lụa Hà Đông
Nguyên Sa
nhưng sao đi mà
không bảo gì nhau
Nắng sài gòn anh đi gặp hai hôm thành
để anh gọi, tiếng thơ
mà chợt mát nhị hỹ của tâm hồn
buồn vọng lại
bởi vì em mặc áo lụa thơ học trò anh chất
Hà Đông lại thành non
để anh giận, mắt anh
anh vẫn yêu màu áo và đôi mắt ngất ngây
nhìn vụng dại
ấy vô cùng thành chất rượu
giận thơ anh đã nói
thơ của anh vẫn còn
chẳng nên lời
nguyên lụa trắng em không nói đã
em đi rồi, sám hối
nghe từng gia điệu
chạy trên môi
anh vẫn nhớ em ngồi em chưa nhìn mà đã
những tháng ngày
đây tóc ngắn rộng trời xanh
trên vai buồn bỗng
mà mua thu dài lắm anh trông lên bằng
nặng
ở chung quanh đôi mắt chung tình
linh hồn anh vội vã với tay trắng, em vào
em ở đâu, hỡi mùa
vẽ chân dung thơ diễm tuyệt
thu tóc ngắn
bay vội vã vào trong
giữ hộ anh màu áo lụa
hồn mở cửa em chợt đến, chợt đi,
Hà Đông
anh vẫn biết
anh vẫn yêu màu áo
gặp một bữa, anh đã trời chợt mưa, chợt
ấy vô cùng
mừng một bữa nắng, chẳng vì đâu
giữ hộ anh bài thơ
tình lụa trắng.
BACK TO TOP
Tháng Sáu Trời Mưa
Nguyên Sa
Tháng sáu trời mưa, Gió có lạnh hãy cầm
trời mưa không ngớt tay cho chặt
Trời không mưa anh Đêm có khuya em hãy
cũng lạy trời mưa ngủ cho ngoan
Anh lạy trời mưa Hãy biến cuộc đời
phong toả đường về thành những tối tân
Và đêm ơi xin cứ dài hôn
vô tận Nếu em sợ thời gian
dài vô tận
Đôi mắt em anh xin
đừng lo ngại Tháng sáu trời mưa,
Mười ngón tay đừng tà em có nghe mưa
áo mân mê xuống
Đừng hỏi anh rằng: có Trời không mưa em có
phải đêm đã khuya lạy trời mưa?
Sao lại sợ đêm khuya, Anh vẫn xin mưa
sao lại e trời sáng... phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc
Hãy dựa tóc vào vai dầu mây ảm đạm.
cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà Da em trắng anh
sưởi ấm trời mưa chẳng cần ánh sáng
Hãy gửi cho nhau từng Tóc em mềm anh
hơi thở mùa thu chẳng thiết mùa xuân
Có gió heo may và Trên cuộc đời sẽ
nắng vàng rất nhẹ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là
Và hãy nói năng nhan sắc
những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, Anh sẽ vuốt tóc em
ngủ bằng vai cho đêm khuya tròn
Hãy để môi rót rượu giấc
vào môi Anh sẽ nâng tay em
Hãy cầm tay nhau cho ngọc sát vào môi
bằng ngón tay bấn Anh sẽ nói thầm như
gió thoảng trên vai
loạn Anh sẽ nhớ suốt đời
mưa tháng sáu.
BACK TO TOP
Cần Thiết
Nguyên Sa
Không có anh lấy ai Ánh thu buồn trong
đưa em đi học về mắt sẽ hao đi
Lấy ai viết thư cho em Tóc sẽ dài thêm mớ
mang vào lớp học tóc buồn thơ
Ai lau mắt cho em Không có anh thì ai ve
ngồi khóc vuốt.
Ai đưa em đi chơi Không có anh lấy ai
trong chiều mưa cười trong mắt
Những lúc em cười Ai ngồi nghe em nói
trong đêm khuya chuyện thu phong
Lấy ai nhìn những Ai cầm tay mà dắt mùa
đường răng em trắng xuân
Đôi mắt sáng là hành Nghe đường máu run
tinh lóng lánh từng cành lộc biếc.
Lúc sương mù ai thở Không có anh nhỡ
để sương tan ngày mai em chết
Ai cầm tay cho đỏ má Thượng đế hỏi anh sao
hồng em tóc em buồn
Ai thở nhẹ cho mây Sao tay gầy sao đôi
vào trong tóc... mắt héo hon
Không có anh nhỡ Anh sẽ phải cúi đầu đi
một mai em khóc vào địa ngục...
BACK TO TOP
Ma Soeur
Nguyễn Tất Nhiên
đưa em về dưới em hiền như ma đưa em về
mưa soeur dưới mưa
nói năng chi vết thương ta áo dài sầu hai
cũng thừa bốn mùa vạt
phất phơ đời trái tim ta làm khi chấm bùn
sương gió mủ lưa thưa
hồn mình gần ma soeur này
nhau chưa ? ma soeur đưa em về
có dịu dàng ánh
tay ta từng ngón mắt
tay có êm đềm cánh
dưới mưa
vuốt lưng em tóc môi
hỡi em còn nít
dài ru ta người bệnh
nhỏ
những trưa ngồi hoạn
chuyện tình
quán vắng ru ta suốt cuộc
nào không
chia nhau tình đời
xưa ?
phôi thai
xa nhau mà (cuộc đời tên vô
vai em tròn
không hay đạo
dưới mưa
vết thương hành
ướt bao nhiêu
(hỡi em cười vô liệt tim!)
cũng vừa
tội
cũng chưa hơn
đeo thánh giá đưa em về dưới
tình rụng
huy hoàng mưa
thấm linh hồn
hỡi ta nhiều sám xe lăn đều lên
ma soeur
hối dốc
tính nết vẫn chở tình nhau
hoang đàng!) mệt nhọc!
BACK TO TOP
Cô Hàng Xóm
Nguyễn Bính
Nhà nàng ở cạnh nhà Bỗng dưng tôi thấy bồi Cô đơn buồn lại thêm
tôi, hồi, buồn,
Cách nhau cái dậu Tôi buồn tự hỏi: "Hay Tạnh mưa bươm
mùng tơi xanh rờn. tôi yêu nàng?" bướm biết còn sang
Hai người sống giữa -- Không, từ ân ái lỡ chơi?
cô đơn, làng,
Nàng như cũng có nỗi Tình tôi than lạnh gio
Hôm nay mưa đã tạnh
buồn giống tôi. tàn làm sao? rồi!
Giá đừng có dậu Tơ hong nàng chả cấtTơ không hong nữa,
mùng tơi, vào, bướm lười không
Thế nào tôi cũng sang Con bươm bướm trắng sang.
chơi thăm nàng. hôm nào cũng sang. Bên hiên vẫn vắng
bóng nàng,
Tôi chiêm bao rất nhẹ Mấy hôm nay chẳng Rưng rưng... tôi gục
nhàng... thấy nàng, xuống bàn rưng
Có con bướm trắng Giá tôi cũng có tơ vàng rưng...
thường sang bên này. mà hong. Nhớ con bướm trắng
Bướm ơi! Bướm hãy Cái gì như thể nhớ lạ lùng!
vào đây! mong? Nhớ tơ vàng nữa,
Cho tôi hỏi nhỏ câu Nhớ nàng? Không! nhưng không nhớ
nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ
Quyết là không nhớ
này chút thôi... vàng!
nàng!
Chả bao giờ thấy Mau về mà chịu tang
Vâng, từ ân ái nhỡ
nàng cười, nàng đi thôi!
nhàng,
Nàng hong tơ ướt ra Đêm qua nàng đã chết
Lòng tôi riêng nhớ bạn
ngoài mái hiên. rồi,
vàng ngày xưa.
Mắt nàng đăm đắm Nghẹn ngào tôi khóc...
trông lên... Quả tôi yêu nàng.
Tầm tầm giời cứ đổ
mưa,
Con bươm bướm Hồn trinh còn ở trần
Hết hôm nay nữa là vừa
trắng về bên ấy rồi! gian?
bốn hôm.
Nhập vào bướm trắng
mà sang bên này!
BACK TO TOP
Ghen
Nguyễn Bính
Cô nhân tình bé của Tôi muốn mùi thơm Tôi muốn làn hơi cô
tôi ơi của nước hoa thở nhẹ
Tôi muốn môi cô Mà cô thường xức Đừng làm ẩm áo
chỉ mỉm cười chẳng bay xa khách chưa quen.
Những lúc có tôi và Chẳng làm ngay Chân cô in vết trên
mắt chỉ ngất người qua lại đường bụi
Nhìn tôi những lúc Dẩu chỉ qua đường Chẳng bước chân
tôi xa xôi. khách lại qua. nào được dẫm lên.
Cô Lái Đò
Nguyễn Bính
Xuân đã đem mong Xuân này đến nữa, đã
nhớ trở về ba xuân
Lòng cô lái ở bên sông Ðốm lửa tình duyên
kia. tắt nguội dần.
Cô hồi tưởng lại ba Chẳng lẽ ôm lòng chờ
xuân trước, đợi mãi
Trên bến cùng ai đã Cô đành lỗi bước với
nặng thề. tình quân.
Nhưng rồi người Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ
khách tình xuân ấy, dòng sông,
Ði biệt không về với Cô lái đò kia đi lấy
bến sông. chồng.
Ðã mấy lần xuân trôi Vắng bóng cô em từ
chảy mãi dạo ấy,
Mấy lần cô lái mỏi Ðể buồn cho những
mòn trông. khách sang sông.
BACK TO TOP
Lỡ Duyên
Nguyễn Bính
- 1940 -
Pháo ơi, đừng nổ rộn
Than ôi nàng sắp lấy
ràng
chồng
Ðừng phô sắc thắm,
Sắp mang pháo đỏ
đừng làm ta say
rượu hồng tiễn tôi
Biết đâu chịu khổ thế
Xe hoa sắp đón nàng
này
rồi
Thà rằng đừng sống
Mang nàng về với
những ngày yêu đương
cuộc đời chồng con
Riêng tôi sắp sửa đón
Bao giờ cho vơi cơn
buồn
buồn
Ðể mang tim héo, để
Cho tan thương nhớ,
hồn hết mơ
cho hồn thảnh thơi?
Nàng đi còn có bao
Bao giờ ráo lệ nàng ơi!
giờ
Ðể tìm duyên mới cho
Ngoảnh trông lại kẻ se
tôi hết buồn.
tơ lỡ làng?
BACK TO TOP
Dòng Dư Lệ
Nguyễn Bính
Tặng T.T.KH Lạnh lùng canh lại Rồi ông kết: (giọng
sang canh, bất bình)
Cho tôi ép nốt dòng dư Lòng tôi thao thức với "Trời cay nghiệp thế
lệ tình bâng quơ. cho đành! Thưa ông.
Rỏ xuống thành thơ Bởi sinh lạc kiếp Cô tôi nhạt cả môi
khóc chút duyên giang hồ, hồng,
T.T.KH Dám đâu toan tính xe Cô tôi chết cả tấm
tơ giữa đường. lòng ngây thơ.
Gió đưa xác lá về Ðâu còn sống lại trong
đường Thu sang rồi lại thu mơ,
Thu sang nhuộm cả sang Ðâu còn sống lại bên
sầu thương một trời Cúc bao lần nở, lá bờ sông yêu?
Sầu thương nhuộm lấy vàng bao rơi? Buồng the sầu sớm
hồn tôi, Bao nhiêu vật đổi sao thương chiều.
Ðêm qua ngồi đọc thơ dời? Khóc thầm biết có bao
người xa xăm. Ðường bao dặm thẳm! nhiêu lệ rồi.
Hỡi người bốn Tơ duyên đến thế là
Một ngàn năm, một phương! thôi!
vạn năm, Trọ bao nhiêu quán Thế là uổng cả một
Con tằm vẫn khiếp bên đường, đời tài hoa.
con tằm vương tơ. Nhưng không lần nữa Ðêm đêm bên cạnh
Tặng người gọi một qua vườn Thanh xưa. chồng già,
dòng thơ Cô nàng năm ấy quay Và bên cạnh bóng
Hay là dòng nước mắt tơ. người xa hiện về..."
thừa đêm qua? (Tôi quên sao được!) Rùng mình tôi lại gạt
Hẳn chưa lấy chồng. đi:
Ðường về Thanh Hoá Một hôm lòng lại nhủ "Già ơi! Thảm lắm!
bao xa lòng: Kể chi dài dòng?
Bao giờ ra nhớ rủ ta Nơi đây giáp với cánh Cháu từ mắc số long
với, Chàng! đồng vườn Thanh. đong,
Bảo rằng quan chẳng Rồi tôi len lén một Yêu đương chìm tận
cho sang mình, đáy lòng đã lâu.
Ai đời quan cấm đò Ra đi với một tấm tình Ðau thương qua mấy
ngang bao giờ! hay hay. nhịp cầu,
Ðường mòn tràn ngập Cạn dòng nước mắt
Vườn Thanh qua đấy bông may, còn đâu khóc người!
năm xưa Gió heo báo trước một
Trọ nhờ đêm ấy trời ngày thu sang. "Dối già một chút mà
mưa tối trời Dừng chân trước cửa thôi,
Quanh lò sưởi ấm, bên nhà nàng. nghe lời già kể cháu
tôi, Thấy hoa vàng với mười đêm luôn
Bên người lão bộc bướm vàng hôn nhau. Chợt thương, chợt
đương ngồi quay tơ Tìm nàng chẳng thấy khóc, chợt buồn,
nàng đâu. Cháu như một kẻ mất
Tuổi nàng năm ấy còn Lá rơi lả tả bên lầu hồn, già ơi!"
thơ như mưa...
Còn bao hứa hẹn đợi Chợt người lão bộc Truyện xưa hồ lãng
chờ một mai. năm xưa, quên rồi,
(Rồi đây bao gió bụi Từ đâu mang mảnh Bỗng đâu xem được
đời, guồng tơ lại nhà thơ người vườn Thanh.
Tôi quên sao được con Một hai xin phép ông Bao nhiêu oan khổ vì
người vườn Thanh) già, tình,
Trọ nhờ đêm ấy, nữa Cớ sao giống hệt
là hai đêm. chuyện mình gặp xưa?
Ông già nể khách Phải chăng? Mình có
người quen. nên ngờ,
Ngậm ngùi kể lại một Rằng người năm ngoái
thiên "hận tình" bây giờ là đây?
BACK TO TOP
Mắt Em
Nguyễn Chí Thiện
Mắt em mềm mại con
đò
Anh nhìn chẳng thấy
hẹn hò một câu
Mắt em trong mát
giòng sâu
Anh nhìn chẳng thấy
nhịp cầu bắc qua
Mắt em là một vườn
hoa
Vắng anh, thắm nở
chóa lòa sắc hương
Vườn hoa ấy, cảnh
thiên đường
Anh nhìn chỉ thấy cửa
thường đóng nghiêm!
BACK TO TOP
Tình Câm
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Anh sợ lắm lòng anh Nếu có em, trời đất lại
xiêu đổ mất rờn xanh!
Anh ngăn anh đừng Hãy thứ cho mơ ước
qua lại nơi đây của lòng anh
Nhưng than ôi, em Mơ ước để đời đau
vắng bóng một ngày thêm lạnh tối
Anh đã sống như Đường vào tim em,
người điên loạn nhất anh không có lối
Anh lạnh lẽo, em ơi, Mỏi mắt chờ, em
đừng tưởng thật chẳng hé một giây!
Anh cũng giống như Tâm linh anh ôi đã bị
đọa đầy
vỏ ngoài quả đất Trong dáng dấp, trong
Chứa trong lòng bao nụ cười tiếng nói
khói lửa hôn me. Trong ánh mắt em,
Anh nhìn em rồi lặng nàng tiên chói lọi!
lẽ ra về Trong hững hờ, tan nát
Để đau khổ, để âm mộng cùng mơ
thầm cay đắng Tình của anh như một
Không thể nữa, không sớm sương mờ
làm sao cố gắng Không được bóng
Giữ cho tình câm nín vầng dương - Em - tỏa
ở trong tim chiếu
Nhưng còn chi, ngoài Điều đau khổ em làm
khao khát im lìm sao thấu hiểu!
Khi thương tích tình - Lòng của em chưa
anh thầm rỏ máu một vết thương ghi
Lòng của em hờ hững Thế nên anh cam chịu
thấy chi đâu! ôm ghì
Em có nghe trong Bao gai sắc của tình
tiếng thở u sầu đau buốt ấy
Bao yêu dấu đè sâu Niềm an ủi, anh chỉ
đang thổn thức còn trông cậy
Em có hay trong Ở thời gian em hỡi,
quãng đời cơ cực em có hay!
(1963)
BACK TO TOP
Tình Mơ
Nguyễn Chí Thiện (1963)
Anh yêu em,anh chỉ Trong hồn anh quen Anh ôm em, em
nói thế thôi nếp đau thương... ngạt thở vì anh
Nói thế thôi cũng đã Có những đêm trăng Nhưng em biết
thừa rồi óng ánh trên đồng lòng anh say đắm
Vì tình ái đâu cần Trăng tắm sáng lên quá
ngôn ngữ đầu em tóc rối Gì ngây ngất bằng
Tình từ tim, mà ngôn Trăng lấp ló qua hôn lên đôi má
ngữ từ môi hàng cây gió thổi... Mịn như hoa và
đượm hương da!
Đôi Bờ
Quang Dũng
Thương nhớ ơ hờ, Khói thuốc xanh
thương nhớ ai ? dòng khơi lối xưa
Sông xa từng lớp lớp Đêm đêm sông
mưa dài Đáy lạnh đôi bờ
Mắt kia em có sầu cô Thoáng hiện em
quạnh về trong đáy cốc
Khi chớm heo về một Nói cười như
sớm mai ? chuyện một đêm
mơ
Rét mướt mùa sau
chừng sắp ngự Xa quá rồi em
Bên này em có nhớ bên người mỗi ngả
kia Bên này đất nước
Giăng giăng mưa bụi nhớ thương nhau
quanh phòng tuyến Em đi áo mỏng
Hiu hắt chiều sông buông hờn tủi
Dòng lệ thơ ngây
lạnh bến Tề
có dạt dào ?
BACK TO TOP
Ao Ước
Tế Hanh
Anh là kẻ say mê Anh không uống , anh
nhưng nhút nhát; không ăn , không ngủ,
Không hiểu giùm em Anh khóc than , than
lại nỡ cho anh khóc đến bao giờ
Là không yêu , là một Nước mắt anh lầy lội
kẻ vô tình. cả nấm mồ
Anh tức quá , đem Nhỏ từng giọt xuống
lòng ao ước tệ. thân em lạnh lẽo.
Yêu Thương
Diệu Thanh
Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ?
Vì sao nói mãi mà chưa hết ?
Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm.
BACK TO TOP
Anh Biết Em Đi
Thái Can
Nụ Hôn Đầu
Trần Dạ Từ
Vì Sao
Xuân Diệu
Âm Thầm
Xuân Diệu
Tương Tư Chiều
Xuân Diệu