Professional Documents
Culture Documents
cái bình
Một người ấn Độ có hai cái bình lớn, mỗi cái được buộc vào một
đầu của cái sào và hàng ngày ông phải đi gánh nước. Một cái bình có một
vết nứt nhỏ, còn cái bình kia thì hoàn hảo và luôn mang được đầy đủ
phần nước từ suối về nhà. Trong khi đó thì cái bình nứt khi về đến nhà thì
trong đó chỉ còn một nử nước.
Tất nhiên cái bình hoàn hảo luôn tự hào về nó. Còn cái bình nứt tội
nghiệp thì luôn xấu hổ và đau khổ về sự thiếu sót của mình, vì chỉ mang
được một nửa bình nước về mỗi ngày.
Sau hai năm kể từ khi cái bình nứt nhận thấy sự thất bại của nó, nó
nói với người chủ:
- Tôi rất xấu hổ, và muốn xin lỗi ông!
Khi người chủ hỏi tại sao, cái bình giải thích là chính nó đã làm cho
ông chủ không thể có được một bình nước đầy dù đã cố múc cả một bình
đầy từ suối.
Người chủ nói:
- Khi chúng ta đi múc nước về, hãy để ý những bông hoa xinh đẹp dọc
đường đi.
Hôm ấy, cái bình nứt để ý thấy những bông hoa xinh đẹp ở một bên
vệ đường. Nhưng nó vẫn rất buồn vì một nửa bình nước vẫn bị chảy qua
khe nứt.
Người chủ giải thích:
- Chỉ có những bông hoa ở một bên vệ đường, chính bên phía ta gánh cái
bình nứt, vì ta đã sử dụng được vết nứt ấy: gieo trồng hạt giống hoa ở
bên cái bình nứt, và hàng ngày khi ta đi qua nó, rõ ràng chính cái bình nứt
đã tưới những bông hoa ấy. Đã hai năm nay ta luôn mang những bông hoa
xinh đẹp ấy để trang trí nhà cửa. Nếu cái bình không nứt, thì hẳn không có
những bông hoa đó.
Mỗi chúng ta đều có vết nứt riêng. Mỗi chúng ta đều có một cái bình
nứt. Khi nhận thấy được vết nứt của riêng mình, chúng tôi lại có thể tạo
được vẻ đẹp từ vết nứt ấy. Hãy nhớ rằng, trong những khiếm khuyết của
mình, chúng ta có thể tìm được sức mạnh.
anh trai
Nhân dịp Giáng sinh, Paul nhận được cả một chiếc xe hơi đời mới
do anh trai gửi làm quà. Đêm Giáng sinh, Paul đỗ xe ở cửa một siêu thị để
vào mua hàng. Khi Paul đi ra, anh nhìn thấy một cậu bé lem luốc đang đi
quanh chiếc xe bóng loáng. Cậu bé đang nhìn ngắm chiếc xe đẹp đẽ với
vẻ thích thú rồi hỏi lễ phép:
- Cái xe này của chú ạ, thưa chú?
Đề phòng một cậu bé đường phố như vậy, Paul chỉ gật đầu.
- Chú mua nó à? - Cậu bé hỏi tiếp.
- Không, anh chú đã tặng chú nhân dịp Giáng sinh.
- Ôi, anh chú đã cho chú và thậm chí không phải trả ít tiền nào? Ôi, ước
gì…
Cậu bé có vẻ ngập ngừng.
Tất nhiên Paul biết cậu bé ước gì. Chắc chắn nó ước là nó có một
người anh như thế. Nhưng những gì cậu bé nói tiếp lại ngoài dự đoán của
Paul.
- Ước gì… - cậu bé tiếp - ước gì cháu có thể là một người anh như thế!
Cảm thấy hơi ngượng ngùng, Paul hỏi cậu bé có muốn được chở về
nhà không. Tất nhiên là cậu bé vui vẻ đồng ý. Ngồi trên xe được vài phút,
cậu bé quay sang hỏi Paul:
- Liệu chú có ngại lái xe đỗ trước cửa nhà cháu không? Như vậy có làm
phiền chú không?
Lần này thì hẳn Paul đoán đúng. Chắc cậu muốn hàng xóm đều nhìn
thấy cậu ta được về nhà trên chiếc ô tô to và đẹp đây mà. Nhưng Paul lại
đoán sai một lần nữa.
Cởu bé chạy đi đâu đó, và khi Paul nghe thấy tiếng bước chân cậu bé
quay lại, Paul thấy tiếng bước chân thật chậm: Cởu bé đang bế đứa em
trai bị liệt của mình. Paul thấy cậu bé ôm đứa em và bảo:
- Đấy, cái xe mà anh đã kể cho em nghe đấy! Anh của chú kia đã cho
chú ấy làm quà Giáng sinh. Một ngày nào đó, anh cũng sẽ tặng em một cái
như thế. Anh sẽ chở em đi khắp nơi và kể chuyện Giáng sinh cho em
nghe...
Đó cũng là lúc Paul bước tới gần, một tay bế cậu bé bị liệt lên và
đặt cậu bé ngồi ở ghế trước của chiếc xe, một tay dắt câuu bé anh - lúc
này đang mở tròn mắt - lên ngồi ở băng ghế sau xe. Dù gió mùa đông đang
thổi rấ mạnh, nhưng cả ba người đã có một Giáng sinh đẹp, và ấm áp
nhất.
Giáng sinh năm ấy, Paul đã học từ cậu bé tình cờ gặp trên đường ấy,
rằng: Cho đi thì hạnh phúc hơn là nhận.
một nụ cười
Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm
thấy phấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết
cho người ấy một lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận được
lá thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa ăn trưa anh
boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn vì món tiền boa quá
lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm sau
chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ.
Người ăn mày rất biết ơn vì đã hai ngày anh ta chẳng được ăn gì.
Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm, tồi tàn của mình. Trên đường
về, anh ta thấy một chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về
nhà để sưởi ấm cho nó. Chú chó con rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn
bão tuyết sắp đến gần. Đêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say, thì
ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa rống riết. Chú sủa cho đến khi đánh
thức tất cả mọi người trong nhà dậy và cứu tất cả mọi người thoát chết.
Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành
bác sĩ tìm ra một loại văcxin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy hiểm
của loài người.
Tất cả là nhờ một nụ cười.
người thợ mộc trở thành ngôi sao như thế nào
Không thể quên được Harrison Ford trong loại phim phiêu lưu mạo
hiểm đã từng khiến chúng ta mê mẩn. Những cuộc phiêu lưu của Indiana
Jones. Chắc hẳn bạn đã xem ít nhất là “Chiếc dương thành tích”? Hẳn
bạn cũng đã từng xem “Không lực một” (Air Force One), trong đó Harrison
Ford đóng vai Tổng thống Mỹ để cứu sống cả gia đình và các nhân viên
cộng sự trên một chiếc máy bay bị bắt cóc và gần đây nhất là “Sáu ngày
và bảy đêm”, một sự khẳng định rằng “bố già” 57 tuổi Ford vẫn có thể thi
đấu ở giải ngoại hạng với phong độ đỉnh cao.
Có thể nói cuộc đời của Harrison Ford là một câu chuyện cổ tích kết
thúc có hậu ấy xảy ra thì nhân vật chính phải trải qua biết bao gian nan.
Từ lâu lắm rồi, vào ngày 13/7/1942, ở ngoại ô thị trấn Pes Plaines bang
Chicago, trong một túp lều bằng gỗ ghép nghèo nàn của một cặp vợ
chồng nhập cư, chồng là người Ailen thep đạo Thiên chúa, vợ là người
Nga gốc Do Thái, định cư tại Mỹ, có một chú bé ra đời, nhăn nhúm như
một quả táo khô. Chú bé được đặt một cái tên rất kêu và đặc sệt Mỹ -
Harrison Ford, không có tên đệm như nhiều đứa trẻ khác. Lớn lên một
chút, đi học, Ford gầy gò như một chú heo còi vì ăn uống trong gia đình
quá kham khổ và trở thành mục tiêu của những kẻ thích bắt nạt trong
trường học. Ford có rất ít bạn bè và kiếm được toàn điểm C và D. Không
một cô gái nào chú ý đến Ford, anh chàng kiếm tiền phụ giúp gia đình
ngay trong trường học bằng cách làm công việc của người giúp đỡ chiếu
phim, chuyên đẩy cái máy chiếu phim di động từ phòng này sang phòng
khác. Tốt nghiệp trung học, Ford cũng đăng kí học ở một trường đại học
không mấy tên tuổi, ngay lập tức gây cho anh chàng một ấn tượng xáu khi
anh bị phê bình nặng nề vì không chịu cắt tóc thường xuyên. Có thể nói
phần lớn thời gian trong trường đại học Ford dùng để ngủ, anh chán ngán
đến cùng cực chuyện học hành ở trường, niềm an ủi duy nhất là một cô
gái đối xử với anh rất tốt, hiểu anh, tên là Mary. Và niềm quan tâm duy
nhất là những buổi tập diễn kịch trong một cái nhà hát giống nhà kho của
trường. Mùa xuân cuối cùng người ta thông báo với Ford là anh sẽ không
được dự thi tốt nghiệp vì số môn thi hỏng vượt quá số lượng cho phép.
Ford không ngạc nhiên lắm, anh cúng Mary xách tất cả đồ đạc của hai
người lên một cái xe buýt và tới… Hollywood, với ước mơ trở thành diễn
viên.
Tại đó họ cưới nhau và lần lượt cho ra đời hai cậu bé trai kháu
khỉnh. Đó là câu chuyện cách đây đã 25 năm. Harrison Ford sống cùng gia
đình nhỏ của mình trong một ngôi nhà đổ nát ở thung lũng Hollywood,
vùng dành cho những người cùng khổ của thành phố được mệnh danh là
thành phố giấc mơ với một cái chăn thay cho tấm cửa buồng tắm. Lúc này
Ford đã có một vài vai diễn nhỏ nhưng không thành công lắm và thực sự
số tiền kiếm được không đủ để nuôi gia đình 4 miệng ăn. Ford quyết định
gác lại ước mơ trở thành diễn viên để quay sang nghề thợ mộc. Anh ngồi
trên trần nhà, một tay cầm cuốn sách dạy nghề mộc, tay kia cầm một cái
búa, đầu tiên anh tự sửa mái nhà bị dột, sau đó đóng một tủ sách cho các
cậu con trai, dần dần tay nghề được nâng cao, anh thực sự kiếm được ra
tiền nuôi gia đình bằng nghề thợ mộc, thậm chí kiếm dư tiền để sửa lại
toàn bộ ngôi nhà. Như một cách thách thức với sự thất bại của nghề diễn
viên, anh mặc bộ đồ thợ mộc tới các xưởng phim, hồi đó hầu hết làm
bằng gỗ để tìm kiếm việc làm. Một ngày kia, khi Ford đang làm một cái
khuôn cửa bằng gỗ tại một trường quay thì một giọng nói quen thuộc của
anh bạn thân George Lucas cất lên: “A, Ford, cậu đang làm gì đấy? Nghe
này, bọn tớ đang duyệt kịch bản cho một phim này, tại sao cậu không ra
đọc thử cho mọi người nghe một vài đoạn nhỉ?”. Harrison Ford đã tới
Hollywood được 10 năm, anh hầu như không còn nghĩ đến ước mơ của
mình nữa và chuyên tâm với nghề mộc, nhưng không vì thế mà từ bỏ, nó
vẫn còn trong tâm hồn anh, nguyên vẹn. Ford bỏ búa xuống, lau tay vào
ống quần, bước tới và cầm lấy tập kịch bản.
25 năm sau, diễn viên kì cựu Harrison Ford tâm sự về sự khởi đầu
muộn màng ấy: “ở một vài thời điểm tôi nghĩ rằng, cách duy nhất để
giành chiến thắng là trường kỳ mai phục, khi tất cả mọi người đã bỏ đi,
anh là người duy nhất ở lại thì cơ hội tới, và anh là người duy nhất có
khả năng nắm lấy nó”. Bộ phim mà Lucas “rủ” Ford đọc kịch bản là Star
War, vai của Ford là Han So, phần còn lại của câu chuyện đã trở thành
huyền thoại như ta biết.