You are on page 1of 95

TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

TRƯỜNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN


BÌNH ĐỊNH

N é t Bú t
T R I ÂN
TÁC PHM HAY C A H C SINH
Truyện ngắn
Tản văn
Thơ
(LƯU HÀNH NỘI BỘ)

Năm học 2010 – 2011

1
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Vit V Th y Cô
NGI ĐA ĐÒ L NG L

2
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

THY C A CON
• ĐỖ LÊ NHƯ QUỲNH – 11VA

"Cn gió vô tình thi mnh sáng nay


Con bng thy tóc thy bc trng
C t nh r ng đó là b$i phn
Mà sao lòng xao xuy*n mãi không nguôi"
Bài th nh trong trang vit sáng nay bng khin con nh đn thy. Thy
ca con rt khác. Thy không nghiêm trang, đ"o m"o nh# con t$ng ngh% khi
mi vào tr#&ng. Thy c'ng không có mái tóc b"c màu vì b+i phn, không có
g#ng m-t hi.n t$ phúc h0u. Ln đu tiên g-p thy, con ng2 nh# mình nhm.
Thy hi3n ra trong m4t con theo m6t cách khác, vi nh7ng n t#8ng không th9
nào quên. Thy rt năng đ6ng, tr< trung, và đ-c bi3t là hay c#&i. Trên vai thy
luôn là m6t chic ba lô to t#ng ch>a đ?ng tt th@y mAi th> trên đ&i.

Mi gi& lên lp ca thy đ.u mang l"i rt nhi.u ni.m vui và s? thích thú.
Thy không giúp chúng con tip c0n bài hAc bDng nh7ng kin th>c lí thuyt
n-ng n. mà bDng nh7ng tr@i nghi3m cu6c sEng đích th?c ca riêng thy. Thy
luôn nói vì thy ln tuFi rGi, đã đi nhi.u ni, bit nhi.u th> và có đ#8c nh7ng
bài hAc v. cu6c sEng m6t cách sâu s4c. Thy muEn song hành vi vi3c d"y kin
th>c trên lp là cung cp thêm cho chúng con nh7ng kinh nghi3m sEng quý
báu. Đ9 mai sau, khi chúng con ra đ&i kh i bM b2 ng2. Qua nh7ng l&i k9 hóm
hOnh, thy đ#a chúng con vi vu kh4p mAi mi.n, bit thêm nhi.u đi.u mi l".
Ng#&i Anh khác ng#&i M% R đi9m nào m-c dù hA có cùng nguGn gEc? Hay vì sao
nh7ng n#c phát tri9n có n.n giáo d+c rt hi3n đ"i còn n#c mình vWn ch#a
có? Thy b@o n#c mình còn nghèo nên thy mong chúng con sau này hAc
hành thành tài đ9 còn nuôi sEng b@n thân, gia đình và góp phn nh vào công
cu6c đFi mi n#c nhà. Nh7ng bài hAc ca thy tuy nh nh#ng đã ch>a đ?ng
tm lòng thy, m6t ng#&i thy luôn ht mình vì chúng con.

Trong tr#&ng, thy nFi ting là m6t ng#&i năng nF. Nh7ng lp chuyên
ca thy luôn là nh7ng lp hAc rt gi i nh#ng c'ng không thua kém ai trong
các ho"t đ6ng t0p th9. Thy luôn t? hào v. đi.u đó. Ni.m t? hào y hi3n lên rt
rõ trong m4t thy mi khi thy k9 chuy3n cho chúng con nghe v. các anh chM
khóa tr#c. HAc trò ca thy xut s4c l4m. M-c dù hA không "hàn lâm" nh# các
lp t? nhiên, đôi khi c'ng rt qu0y, nh#ng hA luôn sôi nFi, có tinh thn trách
nhi3m cao. BRi v0y, thy rt ít khi ph@i phi.n lòng. Nh#ng, lp ca chúng con
không nh# v0y. M-c dù là lp đ#8c chAn rt k% đu vào, nh#ng lp này yu v.

3
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nhi.u m-t. Là lp chuyên ng7, l] ra chúng con ph@i rt m"nh d"n, ho"t bát.
Nh#ng đDng này, t0p th9 lp rt trm, nu không ph@i nói là nhút nhát. Thy
luôn l#u ý chúng con v. đi.u đó, đã dùng nhi.u cách đ9 c@i thi3n tình hình
nh#ng ôi thôi, đâu l"i vào đy. Ch_ng nh7ng th, lp này rt qu0y. Tun nào
c'ng th, luôn có vi ph"m x@y ra. Lúc thì m6t đ>a đi hAc tr`, lúc thì vài đ>a vi
ph"m tác phong. H0u qu@ là đi9m thi đua theo đó t+t dEc th@m h"i. Thày buGn
vì đi.u đó. C'ng ph@i thôi, nu nh# con là thy thì con c'ng rt buGn, ph"t bAn
chúng th0t n-ng đ9 chúng không vi ph"m n7a. Nh#ng thy không bao gi& làm
v0y. Thy chO nh4c nhR nh nha đ9 chúng con bit li mà không tái ph"m n7a.
Đó là nét rt riêng ca thy, không ph@i ai c'ng có.

Đã có lúc con rt gi0n thy vì thy ít quan tâm đn nh7ng đi.u nh nh-t.
Nh#ng khi đã bình tâm l"i, con nh0n ra rDng mình đã sai. Sai vì đã không hi9u
đ#8c lòng thày còn trách móc, h&n gi0n. Nh7ng lúc y, con c@m thy th#ng
thy bit bao. Nh7ng li lm chúng con gây ra đã làm thy mang thêm phi.n
mu6n. Nh#ng ch#a ln nào thày trách m4ng. Đã v0y, thy còn đ6ng viên chúng
con ph@i cE g4ng hn n7a, n l?c hn n7a. T#ng lai chúng con còn dài. Còn
rt nhi.u c h6i. Ph@i n4m b4t ly c h6i đó đ9 không ph@i là ng#&i đ>ng d#i
xã h6i. Con t? trách mình đã làm thy buGn. Đã bao ln, con t? h>a vi lòng
mnihf s] thay đFi, hAc t0p tEt hn vì thy. Nh#ng thy i! Ch#a bao gi& con
làm đ#8c đi.u đó. Có ph@i chăng vì con không đ d'ng c@m đEi di3n vi chính
mình, thay đFi nh7ng thói quen đã in sâu vào tâm th>c? Mi lúc đEi di3n vi
thy là mi lúc con thy mình có li. Bit bao gi& con mi có th9 làm thy vui,
làm thy t? hào v. con và t0p th9 lp mình?

Thy trong lòng con không ph@i là m6t ng#&i v% đ"i, cao c@. Thy đn
gi@n là thy, là ng#&i dìu d4t con trong nh7ng năm tháng con ngGi trên gh nhà
tr#&ng. Thày thân tình, quan tâm đn con nh# cha v0y. Dù không th9 di`n t@
đ#8c ht lòng kính yêu ca con đEi vi thy, con mong mình có th9 gAi thy
m6t ting "BE". "BE" thy thân yêu ca con!

"Th.i gian i xin d0ng li đ0ng trôi


Cho chúng con khoanh tay cúi đu ln n2a
G4i ti*ng thy v5i tt c6 tin yêu"

Đ.L.N.Q

4
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CÓ MT NGI THY NH TH…


• HÀ KIỀU MY – 11VA
Cũng gn mt năm rư i ri con không đi trên con đưng y thưng xuyên
như xưa na. Lên cp ba, b#n bè m%i, nh&p s(ng m%i, nhng m(i quan tâm m%i
dn d,p kéo con ri xa nhng ngày cũ, đ/ gi c0 con đưng con đi v2 cũng
ch3ng còn quen thuc...

Nhanh quá cô nh8, ch9ng y thi gian con ch3ng còn là h;c trò nh< c=a
cô...

L#i mt mùa mưa na đ?n, k8 ni@m ùa v2 bên con, ăm Ap đy c0 mt vùng
tri xanh quá khB, ru nhC lòng con bDng b0n nh#c quy@n vào ti?ng mưa, m áp,
ti?c nu(i và sáng trong đ?n nao lòng.

Con vEn nh%, đó là mt ngày hè đang chuy/n dn sang thu. SAp lên l%p 8,
con ph0i chuIn b& cho môn Hóa, môn h;c m%i con sK đưLc h;c. Trong mt buNi
ngo#i khóa, nh< QuPnh nói v%i con rDng cô có mQ l%p d#y kèm Q nhà và r= con
đi h;c. Con h hng g,t đu.

Thú th,t là khi y nghe tên cô, con không m0y may có mt tí n tưLng
nào. Tt c0 thông tin con có đưLc qua nh< QuPnh ch8 là cô tr#c b(n mươi lăm
tuNi, Q gn nhà nh< QuPnh, d#y trưng tUi con và đ#t giáo viên gi<i cp thành
ph(. Th,m chí lúc y con vEn có suy nghĩ là cB h;c thW mt thi gian, ri sK
chuy/n sang h;c cô Hoa - cô giáo mà hu h?t l%p con đ?n h;c.

Nhưng dn dn con bi t con đã sai..

Ngày đu tiên, con đã b& n tưLng bQi vZ ngoài gi0n d& nhưng hi@n đ#i và
gây thi@n c0m y. Cô trZ hơn cái tuNi gn năm mươi c=a mình rt nhi2u nh
nư%c da trAng, đôi mAt sâu và sáng l# kì, ánh mAt như có thn l\c, có sBc hút
ngưi đ(i di@n vào s\ thăm th3m mênh mang vô ch9ng y; đôi gò má cao và nU
cưi lúc nào cũng nQ r tươi tAn đy thân thi@n. Vào h;c ri, con càng thêm
thích l(i d#y khoa h;c, d_ hi/u v%i cht gi;ng BAc kh<e khoAn rõ ràng mà êm
nhC c=a cô.

BuNi h;c đu tiên k?t thúc, tt c0 đ2u Nn ch8 tr9 mt rAc r(i nh<: con nghĩ
rDng con không có năng khi?u h;c Hóa!

Con gdp khó khăn v%i vi@c nh% công thBc hóa h;c, nh% s( proton, và đ?n
bài vi?t phương trình hóa h;c thì gn như con mt g(c. Nhng bài ki/m tra nh<

5
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

c=a cô, đi/m c=a con dao đng t9 0 đ?n 6 ! Con chán n0n, t\ ti v%i các b#n và v%i
b0n thân mình…

Ri tt c0 thay đNi sau mt hôm con b& (m, b< mt buNi h;c. Con ng#c
nhiên bi?t bao khi cô bt chLt g;i đi@n h<i thăm và nhAc con u(ng thu(c đ2u
đdn. Và chLt con nh,n ra…by lâu nay, con ch3ng làm đưLc gì đ/ cô vui lòng
c0…

Con sau đó lao vào t\ h;c tt c0 lý thuy?t con b< l , ri t\ gi0i tt c0 bài
t,p trong sách giáo khoa. Mt buNi t(i đưLc b< ra, và con hài lòng nhìn k?t qu0.

Bài ki/m tra ngày đi h;c trQ l#i, con đ#t 9 đi/m, đBng nhì l%p. Con nh,n
ra không ph0i con không h;c đưLc, mà t#i con không bi?t t\ đào sâu suy nghĩ,
lưi làm bài t,p và d_ chán n0n. T9 đó, dư%i s\ tin tưQng và ch8 b0o nhi@t tình
c=a cô, con trQ l#i cuc đua cùng v%i các b#n, đ/ giành nhng phn thưQng nh<
cu(i mli buNi h;c, giành nhng ki?n thBc m%i và chuyên sâu hơn mà cô cung
cp, giành v& trí gi<i nht và hơn c0 là giành s\ tin yêu nhi2u nht nơi cô.

Có thi gian con b< lWng môn Hóa đ/ theo h;c môn Anh cho kì thi h;c
sinh gi<i. Khi bi?t con đưng con ch;n là ti?ng Anh, cô ng#c nhiên. Cô vEn luôn
nghĩ con sK ch;n và sK thành công khi ch;n môn Hóa. Cô kì v;ng vào con nhi2u
lAm, rt nhi2u… V,y mà đ?n bây gi, khi đã đi đưLc mt phn hai quãng đưng
cp ba, con nhìn l#i và xu hN nh,n ra thi gian qua con đã phU lòng cô ngày
nào tin tưQng, đã phU môn Hóa mà mt thi con yêu thích… Con bi?t cô sK
bun lAm n?u bi?t con l#i không c( gAng như th? này.

Ngày y, cô không ch là mt ngưi truy!n d"y ki n th#c, mà th$c s$ cô
là ngưi b"n l%n c&a con. Ch3ng bi?t t9 bao gi, con và cô thưng chia sZ th3ng
thAn v2 vi@c h;c và c0 nhng vn đ2 trong cuc s(ng. Cô cho con cách nhìn l#c
quan nhưng thu đáo v2 cuc đi, cô chia sZ cách đ(i nhân xW th?, cô tư vn
cách gi0i quy?t mâu thuEn sao cho tròn lý vCn tình. Cô luôn nói "Nhân chi sơ
tính b0n thi@n", ph0i nhìn ra đi/m t(t luôn có trong mli ngưi trư%c khi đánh
giá h;, và đi2u quan tr;ng nht là ph0i nhìn nh,n vn đ2 t9 nhi2u phía, tránh
tính ch= quan và l(i nghĩ thi/n c,n. Cô giúp con ý thBc rDng không ai là hoàn
h0o, ch8 có ngưi cô gAng và không c( gAng hoàn thi@n mình. Con vui và t\ hào
vì đưLc là đBa duy nht trong đám h;c trò có đưLc m(i quan h@ gn gũi và thân
thi?t v%i cô. Nhng buNi t(i l%p ngh8, con Q l#i tíu tít k/ cô nghe nhng ni2m vui
con có trên l%p, nhng đi/m cao con đ#t đưLc và nhng chl con chưa nAm bAt
kĩ Q môn Hóa. Cô lúc nào cũng th?, như mt ngưi mC hi2n d#y con thơ, như
mt ngưi ch& kèm cdp em nh<, như mt ngưi b#n đ/ chia s%t vui bun. Ngoài
gi h;c, vưn cây nh< nhà cô là nơi con h;c cách yêu thương và trân tr;ng thiên

6
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nhiên cây c<, cho con mQ lòng v%i th? gi%i s(ng đng và dành cho con kho0ng
ldng bình yên. Cô còn là ngưi đu tiên d#y cho chúng con nhng bư%c đ@m
guitar cơ b0n, nhng đi@u nh#c c=a cô kh<e khoAn, tươi m%i mà d&u ng;t đ?n vô
ch9ng. Cô thưng ví âm nh#c như mũi kim, đan nhng toan tính r(i ren và m<i
m@t thành nhng d0i len êm m2m và g;n ghK, do đó bi?t cách t#o ra âm nh#c thì
cuc s(ng chAc h3n sK nhC nhàng và tinh t? hơn.

Năm l%p 9, con không ngoan. S\ b(c đng Q cái tuNi t,p làm ngưi l%n và
s\ lì lLm không đáng có đã làm con hoàn toàn không xBng đáng v%i v& trí c=a
mt l%p trưQng l%p ch;n. Con đã nghĩ rDng con đ= l%n và đ= chín chAn đ/ gi0i
quy?t m;i vn đ2 mà không bi?t rDng cách gi0i quy?t c=a con đ/ l#i h,u qu0. Con
có lli, n?u s\ hèn nhát và bao che cho cái xu là mt lli l%n. Các thy cô, k/ c0
cô ch= nhi@m, tht v;ng v2 con và l#nh nh#t v%i con. Có mt giai đo#n con rơi
vào kh=ng ho0ng vì không bi?t ph0i làm sao đ/ ly l#i lòng tin c=a m;i ngưi..

Ch có mt ngưi gn như là duy nht , l"i bên con - là cô.

Cô lên ti?ng b0o v@ con trong buNi h;p xét h#nh ki/m h;c sinh cu(i h;c
kì c=a hi đng giáo viên. Cô nói tuy cô không bi?t con là ai và cU th/ con làm gì,
nhưng s\ t\ l,p c=a con không đáng trách, và xét ra con không gây ra lli, ch8 là
con không bi?t ph(i hLp v%i giáo viên trong công tác qu0n lý thôi. Cô còn nói
thêm nhi2u, các giáo viên khác =ng h, và con thoát kh<i mBc h#nh ki/m khá -
s\ đe d;a cho quy2n đưLc tham gia kì thi t8nh c=a con.

Sau này cô m%i nói, cô giúp con không ph0i là s\ bênh v\c c( chp, mà là
vì cô bt mãn v%i s\ buc ti đy tính ch= quan c=a mt s( giáo viên b0o th=, và
hơn c0 là cô tin con - h;c trò c=a cô không xu xa như h; nói, con c=a cô ch8
đơn gi0n là mt con c9u ngây ngơ đi l#c đưng.

Con ldng ngưi. Con không ng con trong mAt cô t(t đ?n th?, cô tin
tưQng Q con nhi2u đ?n th?, v,y mà con đã l#i làm cô tht v;ng.. Con bi?t cô
bun khi nghe ngưi khác nói không t(t v2 con, đBa trò nh< cô đã xem như con
gái. Con gi,n mình nóng n0y b(c đng, th,m chí đã không h<i ý ki?n cô mà t\
quy?t đ&nh nhng vi@c con chưa th/.

Thi h;c sinh gi<i xong, trQ v2 l%p h;c, con lao vào ly l#i ki?n th\c các
môn t\ nhiên, trong đó có Hóa. Kì thi cu(i năm đ?n dn, và đi/m cao tuy@t đ(i
môn Hóa là món quà con dâng tdng cô. Đ?n bây gi con vEn nh% ánh mAt cô m
áp và r#ng r nhng tia vui ngày bi?t k?t qu0 cu(i năm c=a con, và con quên sao
đưLc bàn tay cô xi?t tay con trìu m?n và t\ hào khi con đ,u vào trưng chuyên
c=a t8nh. Con nh,n ra đ(i v%i cô, ngưi mC hi2n h?t lòng vì đàn con y, h#nh

7
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

phúc l%n nht và giá tr& nht là khi chúng con trưQng thành và thành công trên
bư%c đưng h;c t,p. Con ng,m ngùi hBa v%i cô rDng sK c( gAng đ/ ch3ng bao
gi cô bun vì con thêm mt ln nào na.

Nh,p h;c đưLc nWa năm, con nghe tin cô chuy/n nhà ra BAc đ/ thu,n ti@n
cho công vi@c c=a thy. Con không k&p đ?n chào cô, không k&p gdp và ghi nh%
ln cu(i nhng hình 0nh thương yêu su(t t9ng y thi gian con nâng niu và quý
tr;ng, hình 0nh v2 mt ngưi thy tuy con chưa bao gi may mAn đưLc chính
thBc h;c trên l%p, nhưng h?t lòng tin yêu và d#y dl con v%i tt c0 nhng tình
c0m chân thành, thiêng liêng và nng h,u.

L#i mt ngày 20/11 na đ?n, ngày Hi?n chương Nhà giáo Vi@t Nam, con
không th/ ôm bó hoa ch#y đ?n bên cô tíu tít chúc m9ng như con c=a hai năm v2
trư%c. Bài vi?t này cùng lòng tri ân sâu sAc nht con xin gWi tdng đ?n cô, chúc cô
luôn luôn m#nh kh<e và thành công trong s\ nghi@p trng ngưi.

Hôm qua v l i trng c, phòng thí nghim Hóa vn nh xa,
nhng thiu đi dáng cô cao g#y cùng n& ci đôn h'u. Con h*a s, s-ng
x*ng đáng v.i kì v1ng c2a cô, s, mãi nh. v cô, v bao k5 nim đ6p c2a
tình th#y trò cao quý…

H.K.M

8
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

THY C A CON
• MAI HÀ THẢO – 11V-A

Con miên man nhìn ra ca s. Nhng ngày mùa đông, m$a
n%ng tr'u t)ng c*n kéo v., tr/ng xoá. Ti3ng m$a r*i m4i lúc m7t to
h*n, đ8 l9i m7t không gian nh9t nhòa, m; <o, ch= th>y rõ nhng ngôi
nhà đang l%ng l@ trAm mình d$Ci c*n m$a. Con chDt ngh' đ8n thAy,
bi3t bao k= niFm l9i ùa v., hiFn rõ trong tâm trí con.
ThAy cIa con bên ngoài không có gì đ%c biFt, m7t dáng ng$;i
cao tAm v)a ph<i, m7t mái tóc đen đã đi8m màu bNi ph>n, m7t giOng
nói khàn khàn nh$ng >m áp và có sPc lôi cuQn đ3n kì l9. Con còn
nhC nhng ngày đAu tiên v)a ghép lCp, lòng con v)a th>y buRn v)a
hNt hSng vì thAy Hà không còn chI nhiFm na. ThAy vào d9y lCp con
nhng ti3t văn đAu tiên vCi khuôn m%t nghiêm nghV, r>t ít khi c$;i.
Nhng khi sinh ho9t chung vCi lCp văn, lCp chúng con cWng hay bV
thAy nh/c nhX. Con đã lAm t$Xng thAy là m7t ng$;i khó gAn, ch=
bênh vYc cho m$;i m7t b9n lCp văn... Nh$ng th;i gian trôi đi, con
đ$Dc hOc và ti3p xúc vCi thAy nhi.u h*n, con nhZn ra bên trong v[ b.
ngoài l9nh lùng >y, thAy cWng r>t yêu th$*ng chúng con, nhng l;i
nh/c nhX, rAy la cWng vì mong chúng con nên ng$;i.
H*n m7t năm, thAy luôn theo sát t)ng b$Cc chân cIa chúng
con. Có nhng lúc thAy giZn vì cái lCp nghVch ngDm, luôn bV tr) đi8m
thi đua, đPa thì đi tr\, đPa thì vi ph9m tác phong, rRi chuyFn vF sinh
lCp hOc. Có nhng khi thAy l/c đAu ngao ngán vì nhng l4 hng ki3n
thPc, k' năng vi3t văn còn y3u kém cIa lCp chúng con nh$ng con th>y
không bao gi; thAy n<n lòng. T)ng ngày, thAy giúp chúng con l>p đi
nhng l4 hng đó, nh/c nhX chúng con có ý thPc tQt h*n. Có l@ chính
vì sY kiên trì cIa thAy đã là đ7ng lYc, sY thôi thúc cho m4i đPa. K3t
qu< thi đua cIa lCp ngày càng đ$Dc c<i thiFn, lCp cWng hOc văn khá
h*n, con l9i th>y thAy c$;i mãn nguyFn.
Nhng ngày làm câu l9c b7, thAy lo l/ng vì lCp con ch$a thYc
sY đoàn k3t. LYc l$Dng làm câu l9c b7 ch= có m$;i m>y b9n, l9i nhi.u
lAn thay đi kVch b<n, có nhng lúc chán n<n nh$ muQn buông xuôi
t>t c<. ThAy vSn l%ng l@ quan sát, góp ý cho chúng con. CuQi cùng,
câu l9c b7 đ$Dc t chPc và thành công ngoài sPc t$Xng t$Dng.
Chúng con n/m tay nhau hát, hai thAy cWng lên c>t chung l;i hát vCi
chúng con. Khi >y, con th>y trong đôi m/t thAy ánh lên ni.m h9nh
phúc, tY hào. LCp chúng con đã cho mOi ng$;i th>y V - A cIa thAy
không còn là m7t tZp th8 tan rã na...

9
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CP t$Xng nhng ngày tháng đbp đ@ >y s@ mãi vbn nguyên. Nào
m7t ngày thAy b<o vCi chúng con thAy không d9y lCp na, chúng con
sng s;, ng* ngác nhìn nhau. Con c<m th>y nh$ có gì đó nghbn l9i X
c hOng, không nói lên l;i. Khi Duyên đOc l;i thAy vi3t chia tay lCp,
thAy b<o "con gái, con trai", m7t sQ đPa m/t đe hoe. Đã t) lâu l/m,
chúng con cWng coi hai thAy nh$ hai ng$;i bQ, hai ng$;i bQ và ba
m$*i b<y đPa con nh$ m7t câu chuyFn c tích có thZt.
Gi; đây, khi nhìn l9i nhng ngày tháng >y, con kh@ m=m c$;i.
Con bi3t kí Pc s@ đong đAy yêu th$*ng. Cho dù thAy không còn d9y
chúng con na nh$ng con s@ vSn nhC mãi hình <nh cIa thAy đPng
trên bNc gi<ng trong nhng chi.u bNi ph>n bay bay đ8 con bi3t khi
>y, c tích đang trX v..
M.H.T

10
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

THfY…
• Đinh Thị Minh Huyền – 12H
12 năm là kho<ng th;i gian đI dài cho chúng ta nhZn ra cu7c
đ;i hOc sinh đbp bi3t bao nhiêu. Nh$ng 12 năm tr;i >y l9i không đI
đ8 m4i hOc sinh th>u hi8u h3t công lao to lCn và t>m lòng cIa thAy
cô, nhng ng$;i lái đò đã chX bi3t bao th3 hF hOc sinh đ3n b3n đ4
thành công cIa cu7c đ;i. Khác vCi b9n bè cùng trang lPa, tôi th>y
mình thZt may m/n khi đ$Dc ThAy dSn d/t và ch= b<o nhi.u đi.u.
Ng$;i thAy đó cho đ3n bây gi; và mai sau s@ mãi là ng$;i thAy có ý
ngh'a nh>t trong cu7c đ;i tôi.
Tôi vSn còn nhC khi mình còn là m7t cô bé nghVch ngDm và luôn
tò mò v. mOi thP. Câu hei đAu tiên mà tôi hei ThAy là: “T9i sao xung
quanh M%t Trăng l9i có quAng sáng vZy 9?”. ThAy ch= c$;i: “Con cP
cQ g/ng hOc thZt giei đi. Sau này con s@ bi3t t>t c<.”. Tôi nWng nVu
không brng lòng vCi câu tr< l;i cIa ThAy. Nh$ng rRi, khi lCn lên,
ThAy đã mang đ3n cho tôi nhng ki3n thPc h3t sPc b ích, kiên nhSn
tr< l;i t>t c< các câu hei do tôi đ%t ra. ThAy còn truy.n cho tôi ni.m
say mê, tìm tòi trong hOc tZp.
Nhi.u lúc tôi nhìn ThAy và giZt mình. Mái tóc ThAy ngày càng
b9c thêm có l@ vì nhng đêm thPc khuya chusn bV bài cho hOc sinh.
M4i lAn tôi g%p th>t b9i thì ThAy luôn X bên, c vW, đ7ng viên tôi,
thZm chí còn t>t bZt, lo l/ng khi tôi bV đau ph<i nhZp viFn. ThAy là
vZy đ>y! H3t lòng th$*ng yêu và tZn tình truy.n đ9t ki3n thPc cho hOc
trò. Th3 nh$ng không ít cô cZu hOc sinh l9i có thái đ7 không tQt vCi
thAy cô, nào là “ông này, bà kia”… Và ThAy vô cùng giZn d: “HOc
sinh th;i nay khác x$a l/m rRi!”. Bên ngoài trong ThAy có v[ r>t
nghiêm kh/c nh$ng ch= có ai hOc ThAy mCi bi3t đ$Dc ThAy là ng$;i
vui tính nh$ th3 nào. M4i ti3t hOc cIa ThAy luôn tràn đAy ti3ng c$;i.
Vì vZy tôi th>y thZt tho<i mái khi ti3p thu nhng ki3n thPc “khó nuQt”
nh>t. Tôi cWng đã th>y đ$Dc tình c<m cIa nhng anh chV hOc sinh cW
dành cho ThAy. HO xem ThAy nh$ ng$;i cha thP hai cIa mình. Nhi.u
ng$;i nh; vào sY dSn d/t cIa thAy đã thành đ9t ngày hôm nay. Có
ng$;i hiFn là giám đQc chi nhánh Công Ty CocaCola X mi.n Trung.
Tôi có bi3t m7t anh t)ng hOc lCp do ThAy chI nhiFm. Vì vQn mR côi
cha t) nhe, đQi vCi anh, ThAy là ng$;i cha cIa mình. Ngày anh k3t
hôn, anh đã nh; ThAy làm chI hôn cho đám c$Ci cIa mình. Vì anh
muQn ngày quan trOng nh>t trong cu7c đ;i có ThAy tham gia và chI
trì. S@ là không đI đ8 có th8 hi8u h3t t>m lòng cIa m7t ng$;i thAy
bao la, r7ng lCn đ3n nh$;ng nào. Ni.m vui lCn nh>t cIa ThAy là th>y
hOc trò cIa mình thành công trên đ$;ng đ;i. ThAy đã c$;i và hãnh

11
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

diFn khi tôi đ9t gi<i hOc sinh giei và b$Cc chân vào tr$;ng THPT
Chuyên Lê Quí Đôn.
Không nhng th3, tôi đã đ$Dc nói chuyFn vCi nhng anh chV hOc
sinh cW cIa ThAy. Nhi.u anh chV r>t ng$xng m7 ThAy không ch= bXi
v[ b. ngoài đi8n trai, “nN c$;i thiên thAn” cIa ThAy mà còn bXi kh<
năng tính toán cYc kì chusn xác. Ch= trong vòng vài giây, ThAy có
th8 nhsm ra k3t qu< m7t bi8u thPc đ9i sQ r>t dài mà không cAn máy
tính be túi. Khi ThAy nhsm xong thì X d$Ci lCp còn có r>t nhi.u ánh
m/t ng* ngác vì ch$a tính kVp k3t qu< nh$ th3 nào.
Nh$ng đi.u khi3n tôi >n t$Dng nh>t v. ThAy chính là nhng bài
gi<ng. Đó không ch= đ*n thuAn là nhng bài hOc lý thuy3t khô khan
mà còn là nhng bài hOc cu7c sQng tôi không th8 nào quên. ThAy
d9y tôi cách sQng th3 nào cho tQt, rrng cu7c đ;i là “thuy3t t$*ng
đQi”, không có gì là tuyFt đQi c< và mOi thP đ.u có hai m%t đQi l%p
cWng nh$ h9t và ph<n h9t vZy. “Ch= có cQ g/ng và quy3t tâm mCi có
th8 thành công đY*c.” ThAy b<o th3 và khuyên tôi nên be qua nhng
bui đi ch*i hay online đ8 tZp trung vào hOc tZp. Tôi vSn còn nhC có
m7t lAn bài ki8m tra cIa tôi không đ$Dc cao đi[m nh>t lCp. Tôi đã r>t
tPc tQi vì đi.u đó. Nh$ng thAy nhb nhàng nh/c nhX: “Con không cAn
ph<i hOc giei h*n b>t kì ai, không cAn ph<i là ng$;i giei nh>t lCp. Ch=
cAn con chi3n th/ng đ$Dc b<n thân mình, chi3n th/ng đ$Dc m7t con
ng$;i x>u xa đang tRn t9i trong con. Con ng$;i đó là ngI n$Cng, l$;i
bi3ng, thích đi ch*i… Lúc đó, con s@ chi3n th/ng t>t c<!”. HRi >y, tôi
không hi8u l;i d%n dò đ>y cho l/m. Nh$ng dAn dAn tôi đã đ9t đ$Dc
k3t qu< tQt khi v$Dt qua “con ng$;i x>u xa” đó. Nh; thAy, tôi cWng
bi3t đ$Dc không nên tY cao, tY đ9i vCi nhng viFc mình làm. “Nhí nhQ
là ch3t!”- ThAy hay đùa vZy. Nh$ng không vì th3 mà b<n thân ph<i tY
ti vì thYc ch>t không ai là hoàn h<o c<..
VZy đ>y, ThAy đã d9y tôi t>t c<.
Tôi th>y mình thZt vô tâm vì đ3n bây gi; mCi nhZn ra đ$Dc
ngAn >y đi.u, ngAn >y sY quan tâm cIa ng$;i thAy luôn nhiFt tình dSn
d/t hOc trò cIa mình mà không cAn tr< *n. Đúng vZy, tôi thZt may
m/n khi mình đã “trúng x sQ đ7c đ/c” t) thAy. Đ*n gi<n vì ThAy
cWng là ng$;i bQ h3t sPc tuyFt v;i cIa tôi…
“ThAy *i! C<m *n s@ không bao gi; đI đúng không thAy? Th3
nên em s@ cQ g/ng h3t sPc hOc tZp thZt tQt, đZu vào tr$;ng đ9i hOc
mình m* $Cc, đ8 không phN lòng thAy và đ8 gi đ3n thAy món quà ý
ngh'a nh>t, bù l9i sY vô tâm đáng trách cIa em trong nhng năm
qua.”
….Và muôn l;i chúc cIa con đ3n bQ thân yêu!
Đ.T.M.H

12
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

YÊU THNG
THNG TÌM LI
• NGUYỄN VŨ QUỲNH TRÂM – 11A1

Ai đo đa t#ng noi: Hanh phuc ln nhât cua con ng#i la yêu th#ng va
đ#8c yêu th#ng! Nhân yêu th#ng khiên ta hanh phuc nh#ng trao yêu th#ng
còn khiên ta hanh phuc hn gp b6i. Không co tinh yêu nao thiêng liêng hn
tinh mâu t# va không co nghê nghiêp nao cao quy hn nghê giao viên,  đo
không chi la trach nhiêm ma con là tâm huyêt, không chi la nghê ma con la
nghiêp, la trong trach quôc gia, la trach nhiêm vi thê hê tre chinh vi vây ma
hăng năm mi co ngay nhà giáo đê tôn vinh nh#ng ng#i đ#a đo thâm lăng ây,
đê nh#ng yêu th#ng đ#8c trao đi khi con co thê. Riêng b@n thân tôi, dù tôi
không thích làm giáo viên nh#ng tôi l"i rt ng#2ng m6 nh7ng ng#&i hàng ngày
vWn đ>ng trên b+c gi@ng, kiên trì xây nh7ng b3 phóng v7ng ch4c cho nh7ng #c
m, nh7ng hoài bão, cho nh7ng chú chim non có th9 v7ng vàng b#c vào đ&i.
và cô ca tôi c'ng là m6t ng#&i nh# v0y.
jn t#8ng đu tiên ca tôi v. cô là cô rt đap, không đap theo ki9u “s4c
n#c h#ng tr&i” nh#ng là v< đap khin ng#&i ta rung đ6ng, mn trong đó là s?
đáng yêu nh#ng l"i có cái gì đó m ng manh, yu đuEi khin ng#&i ta chO muEn
ôm ly đ9 che chR và yêu th#ng. Tt c@ t"o cho cô cht văn thm đWm giEng
nh# đMnh m3nh đã an bài đ9 ng#&i nh# cô nht đMnh ph@i là con ng#&i ca th
văn. Tôi rt thích nh7ng tit gi@ng văn ca cô, thích cái cách cô say s#a vi m6t
bài th hay nh# đ-t tt c@ tình c@m vào đó, thích giAng nói dMu dàng trm m
pha chút đi3u đàng ca cô, thích cái cách cô c#&i thích thú khi chúng tôi đAc
m6t đo"n văn hài h#c, nh#ng l' chúng tôi vWn khoái nht là nh7ng giây phút
r@nh ri him hoi sau bài hAc, là khi cô tâm s? v. nh7ng kO ni3m “ngày x#a i”,
là nh7ng kinh nghi3m, nh7ng quan ni3m sEng ca cô khin chúng tôi ph@i E á
lên thy sao đúng quá, là nh7ng đo"n th, nh7ng câu chuy3n c@m đ6ng cô tình
c& đAc đâu đó…nh7ng lúc nh# th tôi bng thy lòng bình yên đn l" lùng.
Th nh#ng đáng tic thay cái gì đap đ] th#&ng chO tGn t"i trong th&i gian
ng4n ngi.m6t kho@ng th&i gian có th9 nói là sóng gió trong tình c@m cô trò
chúng tôi. Tâm tr"ng háo h>c ch& đón tit văn thay bDng s? chán ch#&ng, ng6t
ng"t trong t$ng phút vì thái đ6 khó chMu và nh7ng l&i phàn nàn n-ng n. ca cô
v. nh7ng sai ph"m nh nh-t, đi.u mà chúng tôi ch#a h. thy R cô. Và tt c@
dGn nén đã bùng nF khi cô th_ng tay tr$ng ph"t m6t b"n trong lp vì vi ph"m
n6i quy, cô đã chAn nguyên t4c và tt nhiên cô làm đúng, nh#ng trong tr#&ng
h8p này khi mà m#a bão ch#a qua giông tE l"i 0p đn, chuy3n này nh# m6t cú
sEc ln v#8t ra kh i gii h"n chiu đ?ng ca chúng tôi, nó nh# cú đánh quyt
đMnh khin chúng tôi g+c ngã - bùng nF. Th&i gian c> n-ng n. trôi... 1 ngày, 2

13
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

ngày, 3 ngày… tit văn. Nh#ng ngày hôm đó s? im l-ng bt th#&ng ca lp đã
bu6c cô ph@i lên ting.cái hE sâu kho@ng cách đã đ#8c lp đy bRi nh7ng tâm
tình chân thành và đy yêu th#ng ca cô. Lúc này tôi mi nh0n ra chúng tôi
đã quá vô tâm khi chO bit đn c@m giác ca mình mà không quan tâm đn c@m
nh0n ca ng#&i khác. Nh7ng th4c m4c đã có l&i gi@i, nh7ng b>c xúc đ#8c gi@i
t a, chúng tôi c'ng đã bình t%nh đ9 nhìn nh0n l"i vn đ., qu@ th0t chúng tôi đã
sai quá nhi.u, nh#ng vì cE chp chúng tôi đã không nh0n ra…
Đó là m6t kO ni3m buGn mà mi khi ngh% l"i tôi vWn không nén đ#8c ting
thR dài, giá nh# chúng tôi không nghMch ng8m, bit tôn trAng cô hn thì mAi
chuy3n đã khác, giá nh# cô chia s< vi chúng tôi c@m nh0n ca cô sm hn thì
đã không khin đôi bên ph@i m3t m i và giá nh# chúng tôi bit quan tâm đn
c@m xúc ca cô hn… giá nh# và giá nh#… nh#ng dù sao sau chuy3n này
chúng tôi c'ng hAc đ#8c rt nhi.u đi.u và cái quan trAng nht là bit cách trân
trAng t$ng kho@nh kh4c ca hôm nay, nâng niu t#ng h"nh phúc dù là nh nhoi
nht đ9 sau này không ph@i hEi tic vì đã không sEng ht mình…
Có th9 nói cô ca tôi là chumn m?c ca m6t ng#&i ph+ n7: xinh đap, đáng yêu,
trong sáng và rt m?c dMu dàng, không quá coi trAng v< b. ngoài mà đ. cao cái
giá trM bên trong, không quá trau chuEt hình th>c nh#ng chính vì v0y mà tôn lên
đ#8c v< đap t? nhiên ca mình, ý th>c đ#8c đi.u đó càng làm cho ng#&i đEi
di3n khó r&i m4t kh i cô hn. Có lúc tôi thm ngh% nu tôi là con trai nht đMnh
cô s] là type b"n gái mà tôi tìm kim. Ng#&i đàn ông nào có đ#8c trái tim cô
h_n s] ph@i rt h"nh phúc và đ#8c là hAc sinh ca cô, vi tôi là m6t đi.u may
m4n.
Tip xúc vi cô ch#a đ nhi.u đ9 có th9 nói tôi hi9u cô nh#ng theo c@m
nh0n ca cá nhân tôi, cô là ng#&i sEng thiên v. tình c@m hn là v0t cht, cô có
tâm hGn tinh t, nh"y c@m và sâu s4c nh#ng đôi khi đa su đa c@m quá l"i khF,
khF cho chính mình và cho nh7ng ng#&i yêu th#ng mình. Vì v0y tôi cu chúc
cô luôn luôn đ#8c h"nh phúc, thành công trong công vi3c và h"nh phúc vi gia
đình nh ca mình. N+ c#&i ca cô nh# ánh n4ng ban mai và tôi mong rDng
không đi.u gì có th9 làm nó v+t t4t!
Nhân cu6c thi này tôi muEn gti đn cô l&i c@m n chân thành nht vì tt
c@ s? t0n t+y, nh7ng yêu th#ng mà cô dành cho chúng tôi và hn tt th@y,
món quà quý nht cô t-ng chúng tôi là trái tim bit rung đ6ng tr#c cu6c đ&i,
bit cách “ sEng ch0m l"i, ngh% khác đi và yêu th#ng nhi.u hn”, đ9 chúng tôi
ln lên mà không mang nh7ng t bào ung th# trong tâm hGn. Báo Hoa hc trò
có m6t câu khin tôi rt tâm đ4c:” Chúng ta hAc nhau đ9 ln lên, đ9 tr#Rng
thành không đau đn”, đúng v0y, cô đã d"y cho tôi cách sEng sao cho mi
ngày trôi qua ta không thy hEi tic, d"y tôi bit cách tin lên mà không dWm

14
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

đ"p lên ng#&i khác,bit cách sEng sao cho x>ng đáng vi m6t tm lòng, đ9
không nuEi tic vì đã b#c v6i qua nhau…
N.V.Q.T

15
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

MT MÓN QUÀ


• Nguyễn Hữu Hoàng – 12T

Đã gần ba năm rồi, ba năm con được học dưới mái trường Lê Quý Đôn nổi tiếng
khắp trong và ngoài tỉnh, trong tình yêu thương của thầy cô và bạn bè. Và hơn hết là
được thầy Đào Xuân Luyện chủ nhiệm lớp trong suốt ba năm học ngắn ngủi. Tuy thời
gian thầy dạy con chỉ bấy nhiêu nhưng như thế cũng đủ để con hiểu được cách làm
người. Con yêu thầy lắm, thầy ơi!
Ngày nhà giáo sắp tới, con cũng như bao học trò khác, muốn làm một điều gì đó
cho thầy giáo kính yêu của mình. Con muốn mua một món quà nhưng món quà nào cho
xứng đáng với công lao dạy dỗ của thầy suốt mấy năm ròng rã. Những ngày tháng thầy
trò cùng bên nhau bàn luận bài học, những khi khoảng cách thầy trò bỗng biến mất và
nhường chỗ cho những cử chỉ nhẹ nhàng chứa đựng muôn vàn tình yêu thương. Sự quan
tâm, lo lắng cho nhau che lấp đi những lúc bình lặng mà cả con cũng chẳng biết nói gì và
giải thích sao cho thấu. Con tìm mãi, tìm mãi cũng chẳng lựa chọn được món quà nào
thích hợp cả.
Và rồi con nghĩ con sẽ hát tặng thầy một bài hát thật hay, ca từ chứa đọng những
cảm xúc dâng trào với điệu nhạc có thể gửi gắm vào trong đó tất cả lòng yêu quý của con.
Nhưng bài hát nào, ca từ nào, điệu nhạc nào có thể diễn tả hết tâm trạng của con bây giờ
đây. Những tháng ngày thầy chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với con. Thầy mừng cho con khi
con đậu giải nhì trong kì thi cấp tỉnh lớp 11 THPT và khuyên chúng con không nên tự
mãn, hãy cố gắng nữa lên. Rồi những khi con vấp ngã, thầy vẫn an ủi và giúp con vượt
qua khó khăn. Răn dạy con điều xấu không nên làm vì như thế sẽ làm đau lòng bố mẹ. Và
lúc khi không bàn tay nào chịu nắm lấy con thì chính đôi bàn tay đã gần như khô ráp đi vì
bám đầy bụi phấn đã đưa ra và kéo con ra khỏi niềm tuyệt vọng ngập chìm, chìm mãi.
Không biết từ bao giờ, con đã có người cha thứ hai của mình. Xin cho con được gọi thầy
hai tiếng “cha ơi!” mỗi ngày. Vì như thế, con cảm thấy ấm áp, hạnh phúc như đang được
ôm ấp trong vòng tay yêu thương của người thân, cho con đôi cánh tung bay giữa bầu trời
rộng lớn. Đôi cánh là do bố mẹ ban cho con, nâng dìu con mỗi bước vào đời. Dù cuộc đời
không như con tưởng tượng. Liệu rằng tình cảm con dành cho thầy có thể kể hết qua một
bài hát sao?
Rồi con nghĩ con sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp có thầy , có con, có bạn bè, có gia
đình Toán khóa 10, có ngôi trường Lê Quý Đôn tươi đẹp, có tình thương của tất cả chúng
con ở trong đó. Con đã lựa ra những trang giấy trắng nhất, đẹp nhất, chọn được cây bút
và loại màu tốt nhất. Nhưng con vẫn không vẽ được. Làm sao con tái hiện lại được hình
bóng thầy ân cần, dịu dàng lại vô cùng gần gũi. Mái tóc những lúc bạc đi vì bụi phấn hay
vì những đêm không ngủ lo lắng cho tụi con trước mỗi kì thi. Như một lẽ tự nhiên, kì thi
càng cao càng khó thì cứ như mấy năm nữa lại qua đi trên mái tóc thầy.Làm sao con vẽ
nên đôi mắt những lúc đăm chiêu suy nghĩ, những khi xúc động vì tụi con sắp phải rời xa,
những lúc suy tư cho tụi con khôn lớn làm vầng trán lại lượn lên những làn sóng nhấp
nhô mà không biết bao nhiêu lần đã như thế. Ôi những lời dạy dỗ, chỉ bảo của thầy làm
sao con vẽ nên. Con không biết phải vẽ cho thế nào là hay nhất, đẹp nhất. Cứ đắn đo cầm
cây bút mà lại không biết vẽ gì cả.
Con nghĩ mình chẳng có thể tặng được gì cho thầy cả. Con thật buồn lúc đó. Sắp
phải rời xa mái trường, rời xa thầy mà vẫn chẳng thể tặng được cho thầy thứ gì sao. Rồi
con nhớ lại tất cả mọi chuyện và con đã nhận ra rằng món quà lớn lao nhất, ý nghĩa nhất

16
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

đối với thầy chính là sự trưởng thành của con, sự thành đạt sau này. Điều quan trọng là
biết thành người.
Gạt nước mắt đã rơi tự khi nào, con đứng dậy và trở thành một người khác. Một
người hiểu mình cần phải làm gì cho xứng đáng là học trò của thầy. Món quà ấy con nhất
định sẽ có, để nụ cười hiện lên trên khuôn mặt rạng rỡ. Những khi con làm thầy không
vui, xin thầy cô hãy lượng thú bỏ qua. Vì bây giờ con đã chín chắn và cũng thật trưởng
thành hơn trước kia.
Ôi ngàn từ là ngàn chữ yêu thương
Ngàn ngày cho nhau vui, buồn, giận
Nhưng chỉ thế thì e rằng chưa đủ
Hết nỗi niềm trong tâm trí của con.

Nhớ những lúc nào con vẫn lon ton


Chạy quanh quanh trong suy nghĩ thơ dại
Chỉ biết vòi bố mẹ như trẻ con
Chẳng nghĩ suy gì những lời người lớn
Cứ sống sao cho thỏa ý của mình
Nhưng giờ đây thì con đã lớn
Biết quan tâm không phải riêng mình
Biết lo lắng nỗi niềm to lớn hơn
Đâu còn chỉ quanh quanh đầu óc nhỏ.

Giờ con biết có phải đã muộn rồi


Khi thời gian gõ cửa ở nơi con
Cánh cửa tương lai đang chờ đón
Giục bước chân con bước chẳng thể lùi.
Tuy là thế nhưng vẫn còn cơ hội
Để cho con gửi gắm lời yêu thương
Đến thầy kính yêu bao năm dạy dỗ
Và có lẽ không bao giờ là muộn
Khi trái tim biết mở cửa tình thương
Biết cảm nhận và lộ ra muôn ngàn hoa nở.

Lời yêu thương đâu thể nói hết


Trong ngàn từ và ngàn chữ cái kia
Con vẫn viết cho muôn ngàn hoa nở
Ngàn vì sao lấp lánh trong hôm nay
Ngày nhà giáo thấm đượm tình thiêng liêng.

17
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Nh5
Nh n thâ6
thây
• TRẦN THỊ MỸ HẠNH – 10V
Năm nay, tôi đa la hoc sinh lp m#i cua tr#ng chuyên Lê Quy Đôn.
Đây la niêm m #c cua tôi t# khi con nho, va bây gi tôi đa đat đ#c. Đê đat
đ#c thanh qua hôm nay, không chi co s# cô găng, nô l#c cua ban thân tôi ma
quan trong hn la s# ân cân, diu dăt cua ng#i thây kinh yêu cua tôi d#i mai
tr#ng cu thân th#ng. Nh#ng ki niêm vê thây luôn đong lai trong tôi, tao thanh
nh#ng ki #c đep nhât.

Thây Hoan la ng#i ma tôi muôn nhăc đên. Khi mi b#c vao lp sau,
nghe nhiêu ng#i kê thi tôi đa muôn đ#c hoc môn văn do thây day. Nh#ng
tiêc thât, thây th#ng chi day lp tam, lp chin la nhiêu thôi, con lp sau, lp
bay thi it. Bên canh đo, tôi cung nghe kê răng tuy thây rât th#ng hoc sinh,
nh#ng cung rât nghiêm khăc khi hoc sinh l#i biêng, không chiu hoc bai. Nhiêu
ban biêt vây nên đâm ra lo s thây se phu trach day môn văn. Nh#ng tôi măc
kê, co hê gi, thây lam nh# vây la giup minh hoc tôt lên thôi. Kê t# đo, tôi quyêt
tâm hoc chăm tât ca cac môn, đăc biêt la môn văn vi hi vong se co luc d#c
nghe thây Hoan giang bai.

Hêt năm lp sau rôi lp bay trôi qua, tôi rât it khi đ#c nhin thây thây.
Nh#ng môi lân thây xuât hiên, tôi nhân thây thây luôn thu hut s# chu y cua moi
ng#i xung quanh va tôi cung năm trong sô đo. Chăng hiêu tai sao lai nh# vây
n#a! Cho đên năm lp tam, điêu mong moi cua tôi bây lâu nay đa đ#c đap
#ng. Tôi đa đ#c nghe thây giang trong nh#ng buôi hoc ngoai gi. Tuy đây
không phai la nh#ng buôi hoc chinh khoa, nh#ng tôi cam thây no cung quan
trong, cân thiêt cho viêc hoc tôt môn văn hn. Nh#ng li thây noi nghe thât
hay, lên xuông theo nhiêu cung bâc khac nhau, dê lôi cuôn ng#i đoc vao vong
xoay cua nh#ng buôi hoc thây day, kho ma thoat ra đ#c. Qua thât nh# vây,
bât cht tôi thoat ra khoi vong xoay đo va nhin moi ng#i xung quanh. Ai cung
tâp trung h#ng vao nh#ng li thây giang va quên đi moi th# xung quanh.

Đôi khi, vi nh#ng buôi hoc qua căng thăng, thây la ng#i pha tan bâu
không khi ây băng cach kê cho chung tôi nghe nh#ng câu chuyên hai vi nh#ng
trân c#i ha hê. Thây tuy nhiêu luc vui ve, thoai mai la thê đây, nh#ng trong
viêc hoc thây c#c ki ngHiêm khăc vi hoc sinh. Đê chung tôi hoc tôt môn văn
va tâp tinh chăm chi, chuyên cân, thây th#ng xuyên kiêm tra viêc hoc bai va
lam bai cua chung tôi. Nêu ban nao l#i biêng, không hoc bai thi thây yêu câu
vê chep lai bai hoc đo. Đây la môt cach đê thây giup chung tôi hoc tôt va ren

18
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

luyên tinh chăm chi cua minh. Thây cung hay đ#a ra nhiêu bai tâp, sau đo giang
s qua nh#ng chu yêu la tâp cho chung tôi t# suy nghi va t# suy. Chinh nh
cach thây day ma nhiêu ban đa tiên bô vê môn văn
Năm lp tam đa trôi qua, va tôi se tiêp tuc theo hoc tâp thây, chăc chăn la thê!
Nh#ng co môt điêu bât ng  năm lp chin, thây Hoan chinh la ng#i se phu
trach môn văn trong nh#ng buôi hoc chinh khoa  lp tôi. Ôi, vui qua! Thê la
tôi se đ#c găp thây nhiêu hn, nghe thây giang nhiêu hn. Năm lp chin cua
tôi trôi qua vi nh#ng tiêt hoc văn lôi cuôn, hâp dân va tran đây tiêng c#i. Va
sau nh#ng ngay thang hoc tâp t# thây, tôi cam thây minh đa co nhiêu tiên bô
trong môn văn.

Thây không chi giup tôi hoc tôt ma con hn thê n#a. Trong nh#ng thang
ngay hoc  tr#ng trung hoc s s, gia đinh tôi găp nhiêu kho khăn trong kinh
tê. Thây biêt va hiêu ro hoan canh cua tôi. Vi thê, thây đa miên cho tôi tiên hoc
phi  môn thây trong suôt hn hai năm liên. Thây đa tao điêu kiên cho tôi đ#c
hoc thêm cac môn khac, Công n cua thây đôi vi tôi đa ln, gi lai cang ln
hn.

Nay tôi đ#c b#c vao ngôi tr#ng ma nhiêu b"n hoc sinh tinh nha đêu
mong #c, công lao ln nhât la  thây. Thây đa cung câp cho tôi nhiêu kiên
th#c vê môn văn, tao nên tang cho tôi thêm t# tin đê b#c vao ngôi tr#ng
nay. Gi tôi đ#c hoc tâp  môt ngôi tr#ng mi, đ#c hoc tâp nhiêu thây cô
mi, nh#ng trong tôi luôn đong mai hinh bong ng#i thây già vui tinh nh#ng
cung thât la nghiêm khăc. Đôi vi tôi, thây la ng#i cha th# hai trong cuôc đi.
Trong nh#ng ngay thang hoc thây, tôi đa thâm cam n thây rât nhiêu. Nay nhân
nh#ng dong net but tri ân, tôi muôn noi li cam n thây t# trong tân sâu đay
long: “Em cam n thây nhiêu lăm! Nêu không co thây thi em đa không đ#c
nh# ngay hôm nay. Thây đa cho em rât nhiêu th#, thây cho em kiên th#c, cho
em c hôi, cho em điêu kiên đê đ#c hoc tâp nhiêu hn. Môt lân n#a, em xin
cam n thây!”

Tôi luôn t# nhu vi ban thân phai luôn cô găng hoc tâp đê co thê v#ng
b#c trong ngôi tr#ng #c m cua minh. Lam nh# vây, môt la không phi công
cua minh đa cô găng b#c đ#c vao ngôi tr#ng mi thân yêu nay, quan trong
hn đo la cach đê tôi đên đap công n ma thây đa day dô.

Gi tôi đang ngôi đây, ngay tai ngôi tr#ng mi nay, du không đ#c hoc
thây n#a nh#ng tôi vân luôn nh đên thây, vân luôn la cô tro cua thây luc nao.

19
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Mai sau nêu co đi đên ph#ng tri nao, cuôc sông co thay đôi đi chăng n#a thi
tôi vân luôn muôn noi răng :”Thây mai la ng#i cha gia thân yêu cua con!”

T.T.M.H

20
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Ki7 niê8m...
• LÊ THỊ MY NY – 10V
Co nh$ng con đ$*ng tim vê di vang, co cô xe nao vê v*i
yêu th$*ng, đê nh* bâng qu* nh$ng buôi đên tr$*ng, nh* ban
be, nh* ca tuôi th*. D$*ng nh$ giot năng đâu thu r*i xuông sân
tr$*ng, đa mây đông sang vân con rao r$c môt nôi bâng
khuâng mang nhiêu b* ng*. Ngay ây va bây gi*, ngay tôi con
mang trên vai mau khăn quang thăm đo, ngay tôi khoac lên ta
ao trăng trong dang dâp cua môt n$ sinh, tôi vân thây nh$ng
miên yêu th$*ng n*i sân tr$*ng đây năng, n*i con đ$*ng lang
quen thuôc đa môt th*i in đam got chân tôi. Hinh nh$ tôi đang *
môt thê gi*i hoan toan xa la, khac v*i cai binh yêu n*i thôn da,
khac hăn v*i nh$ng buôi đên tr$*ng, đ$a quet l*p, đ$a t$*i
hoa. Đê rôi gi* đây, khi tiêng coi xe c$ t$ng hôi lên tiêng tôi
ng* ngang răng chinh trai tim minh đang thôn th$, ngân vang.
Ôi! Tôi yêu lam sao nh$ng giây phut ngot ngao, yêu lam sao
ngôi tr$*ng Tăng Bat Hô, yêu biêt mây ban be, yêu qua thây cô
tôi!

Hang ghê đa sân tr$*ng d$*ng nh$ cung con ăm ăp bao
ki niêm, biêt khung tr*i nao cho tôi nh$ng năm thang ây. Tôi
them cai cam giac đ$*c t$a l$ng minh lên hang ghê, nhin lên
vom tr*i, m*i thây cuôc sông t$*i đep lam sao.

Nh$ng c*n gio đâu đông vân diu hiên, vân thoang qua
trong h*i s$*ng cai cam giac đâu tiên se se lanh. Gio vê, gio
bông hôn khe la hoa. Gio mang theo nh$ng c*n m$a đâu mua,
c$ ri rao, thâm thi trong hanh phuc. Đôi luc tôi cung cam thây
tâm hôn minh gia lanh, nh$ng nôi nh* nha, nh* quê, nh* mai
tr$*ng x$a cu c$ ua vê trong tâm th$c cua chinh tôi. “Đa bao
nhiêu đông rôi ây nhi?” Trong nh$ng giot n$*c măt bât ng*, tôi
ch*t t$ hoi minh câu ây. Không biêt gi* nay * quê thê nao rôi?
Tôi lai muôn đ$*c cung lu ban, tay câm hoa đu săc đo, hông,
lai muôn đ$*c năm tay nhau, tung tăng đên nha thây trong niêm
vui th* tre.

Ngay ây va bây gi*, nhiêu khi nghi lai, tôi cam thây ngu
ng* nh$ng đang yêu môt cach la th$*ng. Chi m*i đây thôi, vây

21
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

ma trai đât đa quay môt vong rôi. Th*i gian sao c$ nhip nhang
theo dong chay cua $*c m*.

Rôi khe khe nh$ng trang nhât ki tuôi hoc tro, tôi bât giac
giât minh nh$ c*n m$a đôt ngôt trut xuông triên miên. Ôi! Thê la
20 – 11 lai đên n$a rôi, t$ bao gi* ây nhi? *c gi minh lai đ$*c
vê quê, đ$*c cung lu ban… Tôi thây nh* thây nhiêu qua, tôi thây
nh* vô cung, lai muôn đ$*c vê thăm thây, lai muôn đ$*c thây
hoi han tôi.

Hinh nh$ cung đa lâu lăm rôi, kê t$ khi tôi vao hoc tr$*ng
chuyên, cung mây thang không găp lai ban be, tôi thây sao nh*
qua. Không biêt thây đa thê nao rôi nhi? Thây co gia lăm
không? Tôi nh* lăm hinh bong cua thây, nh$ môt ng$*i cha gia
ban kiên th$c cho tôi. T$ khi nao hinh bong ây đa lam tôi bât
khoc môi luc nh* tr$*ng, nh* ban. Tôi quên lam sao đ$*c mai
toc ây, môt mai toc đa điêm mau bui s$*ng. L*p bui cua th*i
gian c$ đêu đêu theo năm thang, rôi tru ngu n*i mai toc cua
thây, hay nh$ng giot s$*ng mai nh$ng buôi thây đên l*p đa ng$
tri trên đinh thai d$*ng. Nh$ng mau trăng c$ im lim năm hoai
n*i đo, sao no c$ lanh lung mai mai v*i th*i gian, sao đo li l*m
nh$ thê ây nhi? Tôi ghet cai mau trăng đang ghet ây, tôi yêu qui
mau đen đê tôi biêt răng thây tôi vân con khoe lăm.

A, hinh nh$ tôi thich biên l/m. Ơ quê tôi ch$a môt lân
đ$*c ngăm bai cat dai trai tân xa xăm, ch$a đ$*c ngăm cai
mau xanh biêng biêc mênh mông n*i đai d$*ng bao la ây.
Ngăm hoai, rôi c$ ngăm mai, nh$ng tôi vân thây la ch$a đu đê
lâp đây nh$ng khoang trông vô hinh xoay vao tâm can tôi. Tôi
ch*t nhân ra, chi co anh măt cua thây la âm ap, no nh$ ân ch$a
ca biên tr*i hi vong, ca $*c m* va m* $*c cua cuôc đ*i. Ch$a
bao gi* tôi băt găp môt anh nhin hiên t$ va triu mên đên nh$ thê,
co le la coi vô tân cua th*i gian, cua không gian, cua nh$ng
thang năm biên rông sông dai đêu nep minh d$*i anh măt ây.
Anh măt cua thây nh$ kêt tinh cho tôi nh$ng niêm tin va $*c
vong.

Con đ$*ng nao se dân b$*c tôi vê n*i chân tr*i đây hoa
năng, kia n*i bên đô đ*i ch*, vân co môt con thuyên đang l$*t
bê gio mây. Thây *i! Co phai thây đang lai giup con con thuyên

22
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

đo, đê con biêt răng, du bao tô phong ba, du giông tô điên
cuông, dâu song trung song điêp, thi con thuyên vân v$ng môt
niêm tin. Thây đa cho con nh$ng yêu th$*ng đê con thây long
minh âm lai, cho con nh$ng anh măt đê con biêt chon h$*ng
t$*ng lai, cho con nh$ng nu c$*i đê con thây yêu đ*i va tin
t$*ng, thây cho con li tri, cho ca nh$ng đao đ$c cua tâm hôn.
Cam *n thây, ng$*i đa cho con tât ca.

Nay tôi bông t$ tim vê nh$ng ki $c ngay xanh, nh$ng năm
thang yêu th$*ng tôi đa đ$*c thây day dô, lam thê nao đê niu
keo đ$*c th*i gian, xin cho tôi môt giot năng đê tôi thây hao
quang cua cuôc đ*i. D$*ng nh$ trong cai gia lanh cua mua
đông, trai tim thây đa lam nên âm ap. Nh$ nh$ng cai năng
xuyên khe la canh, tôi biêt răng nh$ng điêu thây cho đi đa lam
nên nh$ng bâu tr*i m* $*c m*i. Nêu đ$*c khoc, tôi se khoc vi
nh* thây, nêu đ$Dc c$*i, tôi se c$*i vi nh$ng ki niêm cung thây
yêu th$*ng.

Trong ngay thât s$ y nghia nay, ngay nha giao Viêt Nam,
tôi xin danh tăng thây nh$ng khoang lăng. Hay cho tôi nh$ng
khoanh khăc binh yêu, m$a thôi r*i va gio hay đ$ng lua, tr*i
xanh mat va đ*i đ$ng lanh leo, đê tôi nh* thây băng nh$ng
khoang lăng mênh mông. Gi$a khoanh khăc nay đây, tôi muôn
goi thât to, goi thAy…”Thây *i!”

Cho tôi m* nh$ng giâc m* ngot ngao, cho tôi nh* vê thây,
nh* vê nh$ng niêm hanh phuc. Chi co th*i gian qua đi ch$
không bao gi* nh$ng ki niêm vê thây lai tan biên. Ca nh$ng câu
văn êm đêm, nh$ng net but thân mên thây đa day cho tôi. Tôi
yêu qua! Yêu lam sao!

L.T.M.N

23
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Ng$*6i la5i đo6


• NGUYỄN TRẦN KHẢI DUY – 10V
Dòng sông ch@y qua mi đ&i ng#&i là dòng sông tri th>c. ChO có nh7ng con đò
ch7 ngh%a đong đy bao khát khao và hi vAng, cùng nh7ng ng#&i lái đò t0n t+y và th0t
s? am hi9u dòng sông y mi có th9 giúp chúng ta v#8t qua nó. Tôi may m4n tìm
đ#8c nh7ng ng#&i lái đò phù h8p cho riêng mình. jn t#8ng nht trong sE đó chính là
cô H#ng ĐMa-giáo viên ch nhi3m ca lp tôi.

Cô là giáo viên tr<, mi v. tr#&ng đ#8c hai năm. Lp tôi là lp đu tiên do cô
ch nhi3m. Đ#ng nhiên, chúng tôi dành cho cô rt nhi.u tình c@m đ-c bi3t.
Còn nh, ngày đu tiên vào lp, th#t tha và duyên dáng trong b6 áo dài, cô gii
thi3u rDng mình s] là giáo viên ch nhi3m ca lp. C@ lp v2 òa, m6t cô ch nhi3m
quá tr<, quá xinh, và đy tình c@m.

Qu@ v0y, cô rt gn g'i vi lp. Cô luôn quan tâm sâu sát ti t$ng đ>a chúng
tôi. B7a nào trong lp có b"n bM đau, cô ti t0n nhà h i han, giúp đ2, và còn chép
giúp b"n y nh7ng bài hAc còn thiu. Vi chúng tôi, cô là ng#&i ma tr< t0n tình chăm
chút cho đàn con th d"i ca mình, là ng#&i chM t@o tn yêu th#ng đàn em nh , là
ng#&i b"n ln luôn sxn sàng chia s< mAi đi.u... D#&ng nh#, cái kho@ng cách thy trò
gi7a cô và chúng tôi đã bM xóa nhòa bRi chính cô.

Cô hAc cùng chúng tôi, th>c, ng chi cùng chúng tôi, cô an i, đ6ng viên khi
chúng tôi buGn, hay g-p khó khăn; cô khích l3 mi khi chúng tôi đ"t kt qu@ tEt... Cô
đã trR thành m6t phn không th9 thiu trong trái tim mi đ>a hAc sinh lp tôi.
Cách d"y ca cô c?c kì lôi cuEn. Mi bài hAc cô l"i mR ra cho chúng tôi nh7ng kin
th>c bF ích, mà nh-t nh"nh t$ nh7ng kin th>c y, chúng tôi s] có m6t bách khoa th#
ĐMa Lí. Vì th, gi& ĐMa Lí ca cô bao gi& c'ng là gi& hAc đ#8c háo h>c ch& đ8i nht. Cô
đ#a chúng tôi phiêu du cùng mây, gió, khám phá nh7ng vùng đt mi, chúng tôi đ#8c
th a thuê ng+p l-n,vWy vùng trong đ"i d#ng mênh mông mà không s8 thiên tai,
chúng tôi đ#8c leo trèo trên nh7ng vách núi hùng v% ng4m c@nh đap t> ph#ng... Cô
l0t mR cho chúng tôi nh7ng trang sách quý giá, nh7ng bài hAc cu6c sEng tuy3t v&i.
D"y v. châu M%, cô k9 chuy3n ngày x#a Columbus tìm ra châu M% nh# th nào, t$ đó
khái quát lên có kiên nhWn mi thành công. Tôi còn nh câu nói cô lúc y:" Hi vAng R
thì t#ng lai gn, lp chúng ta s] có ng#&i làm đ#8c nh# Columbus, đi kh4p ni khám
phá nh7ng vùng đt mi, làm đy thêm hành trang tri th>c ca mình. Nh#ng có l2
đ#8c ch+p @nh đ#a lên báo nh& công tìm ra vùng đt mi thì nh gii thi3u là hAc trò
cô Di3u H#ng nhá."
Tôi có m6t d? c@m rDng khi chúng tôi vui cô vui, khi chúng tôi buGn cô buGn... Cô
luôn sát cánh cùng chúng tôi, trái tim cô đã cùng hòa nhMp vi chúng tôi. D#i s? dìu
d4t ca cô, lp chúng tôi ngày càng tin b6 và tr#Rng thành hn, mà không có bt kì
tác nhân nào có th9 làm "phong hóa" hay "xói mòn" lp.

24
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Đêm đêm, ngGi hAc bài bên cta cta sF, nhìn nh7ng vì sao đang t a sáng lung
linh trên bu tr&i, tôi l"i nh v. cô và nh7ng bài hAc lí thú cô đã d"y cho chúng tôi "Cô
i, mAi vì sao đ.u sáng trên bu tr&i, nh#ng đEi vi chúng em, cô luôn là vì sao lp
lánh nht."

Con đò ch7 ngh%a đi ngang chân tr&i, cu6c hành trình chinh ph+c nh7ng đOnh
cao tri th>c vWn đang tip t+c. Chúng tôi t? hào vì đ#8c hAc, đ#8c dìu d4t bRi "ng#&i
lái đò" đáng kính này. ChO là vài dòng ch7 ng4n ngi nh#ng tôi muEn thay m-t c@ lp
nói vi cô rDng: "Cô i, chúng em rt yêu quý cô, rt t? hào khi đ#8c làm hAc trò do
cô ch nhi3m. Mai này dù có tung cánh bay đn bt kì ph#ng tr&i nào, chúng em
c'ng s] luôn nh, luôn bit n cô, thành viên đ-c bi3t nht ca lp. Hình bóng cô s]
mãi không phai m& trong tâm kh@m chúng em. Cô "!"

N.T.K.D

25
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

THƯ GỬI THẦY


• HUỲNH BẢO NGỌC – 12A1
Thưa thầy!
Ba năm về trước “Lê Quý Đôn” là giấc mơ của con. Con biết về trường với
vị trí mà ngày nào đi học cũng được ngắm biển, với những bảng thành tích. Con
còn biết về trường với vị hiệu trưởng nổi tiếng Phạm Quang Bắc. Con tin rằng
trường Lê Quý Đôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim thầy. Và giờ đây con
cũng có thể tự hào nói rằng ngôi trường ấy đã trở thành một phần của con. Tình
yêu thương là chất keo gắn kết con với bạn bè, thầy cô, là sợi dây vô hình vừa trói
buộc vừa ràng buộc làm cho con không thể rời xa nơi này. Ba năm, giống như một
thước phim quay chậm, con nhìn lại mình trong nhừng ngày tháng đầy ắp kỉ niệm.
Lời dạy đầu tiên thầy dành cho chúng con là: “ Không được phép đánh
nhau, trong trường hợp cần kháng cự phải đánh cho thắng, đánh thua về thầy
phạt nặng hơn.” Con chợt nhớ tới hình ảnh ngọn cỏ lau uốn mình theo gió; người
ta sống phải biết nhún nhường, chịu đựng, uyển chuyển trong nhiều tình huống,
nhưng khi phải đối mặt mình cần biết cách để chiến thắng, để khuất phục nó. Chữ
“Nhẫn” là cả một nghệ thuật – nghệ thuật sống, nghệ thuật thành công trong cuộc
sống. Thông qua mỗi hành động, lời nói thầy truyền đạt những bài học làm người
theo một cách rất đặc biệt, tinh tế.
Trong giới học trò đang bị lây nhiễm một căn bệnh đó là “bệnh sợ thầy
hiệu trưởng”. Mỗi lần lớp có chuyện, từ lớp trưởng, bí thư tới tổ trưởng, tổ viên
đùn đẩy nhau: “Thôi mày đi đi, tao sợ lắm.”. May mắn thay con là một trong số ít
những người miễn dịch vì con có lí do của con, lí do chính đáng để xua tan sợ hãi,
định kiến, những lời đồn truyền tai. Chuyện xảy ra vào ngày khai giảng một năm
về trước. Con cùng nhóm bạn gồm bảy đứa “con gái màu mè” sau buổi lễ ở lại
chụp ảnh. Vì không tìm ra được đạo cụ nên tụi con “mượn” mấy bông hoa trong
lẵng đặt trên lễ đài. Lúc đang say sưa tạo dáng tụi con thấy thầy xuất hiện trước
phòng hội đồng từ tầng hai nhìn xuống. Thật sự, tim con lúc đó hết muốn “nằm ở
vị trí của nó”. Đang hoang mang chưa biết cách nào để xin lỗi, hay cắm lại mấy
bông vô lẵng.Trong tâm trạng chờ” phán quyết”, bỗng con thấy thầy vẫy tay cười
với tụi con. Mấy đứa “con gái màu mè” mặt mày xanh lét chợt ngớ người ra.
Chắc thầy không nỡ phạt tụi con trong ngày vui như vậy. Trong những tấm hình
đẹp lung linh được rửa ra có hình thầy hiệu trưởng với nụ cười bao dung (bức
hình được bầu chọn đẹp nhất trong ngày). Chụp hình đẹp bởi có góc hình đẹp.
Con nhìn thầy từ góc nhìn của một học sinh đối với thầy hiệu trưởng nhưng đối
với con thầy cũng là một người thầy bình thường. Thầy là thầy của con dù có lẽ
khi đọc những dòng này thầy không nhớ con là ai, tên con là gì, học sinh lớp
nào… nhưng tất cả không quan trọng, con chỉ muốn nhìn thầy từ góc nhìn gần
gũi, bình dị, không e dè sợ sệt bởi góc nhìn đó xuất phát từ trái tim con, bởi đó là
góc nhìn giúp con cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương thầy dành cho học sinh. Con
luôn tin ẩn sâu bên vẻ bề ngoài trầm tĩnh, nghiêm nghị có phần lạnh lùng của
“Đại bàng cha” là một trái tim nồng hậu, ấm áp, giàu lòng bao dung vị tha.

26
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Nếu ngày trước con chỉ tự hào vì được học ở một ngôi trường nổi tiếng, thì giờ
đây con nhận ra cái thực sự làm con tự hào là ở đây con có những người thầy yêu
thương con, có những người bạn dễ thương. Họ làm cho con cười, đôi khi vì họ
con khóc nhưng tất cả đã làm nên những ngày tháng cấp ba tuyệt vời của con. Viết
những dòng này con muốn bày tỏ lòng biết ơn, sự kính trọng và ngưỡng mộ dành
cho một người thầy mà con yêu quý. Cảm ơn thầy vì tất cả; vì đã cho con một “Lê
Quý Đôn” như giấc mơ ngày xưa của con, như những gì con từng tưởng tượng.
Lúc này con cảm thấy mình thật may mắn. Con hạnh phúc!
Đối với con là “Lê Quý Đôn” của ba năm nhìn lại nhưng đối với “Đại
bàng cha” là “Lê Quý Đôn” của mười năm,hai mươi năm.... Khi nhắc tới “Lê
Quý Đôn” người ta sẽ không thể không nhắc tới thầy hiệu trưởng “Phạm Quang
Bắc”.
H.B.N

27
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

THA THY, CON KHÔNG HIU…


• TRẦN NGUYỄN QUỲNH HƯƠNG – 12A1
Trên đi này có rt nhi!u đi!u khó hi0u.
***
Năm tôi h;c cp hai.
Tùng tùng tùng.
Ti?ng tr(ng báo hi@u gi gi0i lao vang lên. Thy đBng gia l%p, hóm h8nh:
-Bài h;c đ?n đây là k?t thúc, nhưng n?u còn chl nào không hi/u, các con
có nhu cu thAc mAc thì thy rt sun lòng gi0i đáp. Nào, mi con!
-Thưa thy, con không hi/u chl này…
Con không hi/u t#i sao thy ph0i b< 5 phút gi0i lao ngAn ng=i gia hai ti?t
h;c đ/ c( gi0ng gi0i cho tUi con hi/u h?t bài, thay vì v2 phòng giáo viên, u(ng
mt c(c nư%c cho d&u cN, ngh8 ngơi mt lát cho khoZ ngưi trư%c khi vào ti?t
khác.
Con không hi/u t#i sao thy luôn t\ mình lau b0ng mà không cho tui con
làm, trong khi đó là nhi@m vU c=a tUi con. Vì con rt ghét cái đám bUi phn lì
lLm cB chui vào mũi làm mũi con ngBa ngáy, khó ch&u, cho nên cB đ?n ti?t c=a
thy mà trúng phiên con tr\c nh,t thì con rt khoái vì kh<i ph0i lau b0ng.
Có ln thy b& (m ph0i ngh8 d#y. Khi tUi con đ?n thăm, thy tuy m@t
nhưng vEn trò chuy@n, h<i han tUi con:
-Thy ngh8 (m, l%p có ai d#y thay không?
-D# không #, không có thy cô nào tr(ng ti?t vào các ti?t c=a thy c0.
Nghe v,y, thy trm ngâm:
-Th? này thì l%p b& tr_ bài mt. L#i sAp thi h;c kì ri…
V,y mà sáng hôm sau thy đã đi d#y l#i. Thy bư%c vào l%p, khuôn mdt
xanh xao, nQ nU cưi m áp:
-Chào các con, thy l#i đưLc gdp các con ri!
Con th,t không hi/u t#i sao thy ph0i gAng gưLng đ?n l%p trong khi thy
chưa kh<i (m như th?.
Con cũng không hi/u sao thy l#i đ= kiên nhEn gi0ng đi gi0ng l#i mt bài
toán rt chi đơn gi0n cho my đBa b#n h;c y?u. Thy nói đ?n kh0n c0 cN mà tUi
nó vEn ch3ng có vZ gì là ti?p thu đưLc c0. V,y mà thy không h2 nNi nóng, cũng
không ch&u b< cuc. Hôm sau thy l#i gi0ng ti?p. Có lK vì c0m đng trư%c s\ kiên
nhEn và lòng nhi@t tình c=a thy mà my b#n đó, cu(i cùng cũng có vZ hi/u
nhng gì thy gi0ng…sơ sơ.
Năm y, quê mình gdp con lũ l%n. Trong khi tUi con đang h;c ti?t c=a thy
thì blng dưng nư%c Q đâu dâng lên rt nhanh, chAng my ch(c đã ng,p đ?n thAt
lưng. Thì ra đê v , trưng l#i nAm Q chl đt thp nên b& ng,p nhanh chóng. Nhà
trưng thông báo sơ tán h;c sinh khIn cp. PhU huynh đã ùa vào trưng tìm

28
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

con, tìm em. Không đLi phU huynh vào đ?n nơi, thy đã ln lươt cõng t9ng đBa
tUi con, li qua dòng nư%c lũ đang ch\c nhn chìm ngôi trưng bé nh<, đ?n nơi
an toàn. Lúc đó, con rt ngư ng m thy. Con không hi/u sao thy khoZ đ?n th?,
cõng my chUc đBa tUi con mà không bi?t m@t, thy hay th,t! Sau khi tUi con đ2u
đã đưLc cha mC đ?n đón, thy m%i đBng ch(ng n#nh thQ d(c, m8m cưi nhìn tUi
con, nhC nhõm.
***
Thi gian dn trôi, nhng thAc mAc cũng dn b& quên lãng. Cho đ?n mt
ngày, tôi đ= l%n đ/ gi,t mình nh% ra. Thi gian th,t kP di@u, nó làm ngưi ta
quên, nhưng cũng khi?n ngưi ta nh% ra nhi2u đi2u, đã đánh rơi Q đâu đó…

***
Trên đi này có rt nhi!u đi!u khó hi0u. Nhưng đôi khi câu tr2 li l"i vô
cùng gi2n đơn. Nh6ng đi!u tôi không hi0u th$c ra đ!u rt d7 hi0u. Ch có đi!u
bây gi tôi m%i nh8n ra, may là, không quá tr7. Tôi s; v! g<p thy, đ0 nói v%i
thy: Thưa thy, gi thì con đã hi0u…
T.N.Q.H

29
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

M~T K NI€M CA CHA


• TRƯƠNG UYÊN UYÊN – 12A

Ma mi lúc m t to dn. Cn ma mang theo cái lnh ct da, ct tht, khin mi ngi đ!u r$o
b&c v! cái t( )m thân thng nh đ+ tr,n tránh cái lnh ghê ngi )y. Tri lnh, không gian xung
quanh m m, trng xóa. L p b p! L p b p! Tôi cùng hai đ8a em nh9 chy nhanh xu,ng bp.M t b:a
cm canh nóng h(i đang ch l; nhóc chúng tôi. Ba tôi th)y th mà tài th>t, ch? m t loáng là đã đâu vào
đ)y. Sau b:a ăn, b,n cha con rút vào cái “căn c8 đa” nho nh9. Và rFi, cha tôi li đem nh:ng câu chuyGn
tH thi xa xa, k+ m t hFi lâu v&i nh:ng âm ging lên xu,ng khác nhau. ChI đ! hôm nay mà bn tôi kì
nèo ba k+ là v! thy, cô giáo c; cIa ba. Th>t sM, tôi r)t tò mò đOc bit suy nghP cIa ba v! thy cô cIa
mình.
Cha tôi k+ hFi nh9 cha hc không có ngày 20-11. Ngi ta nói “mFng m t tt cha, mFng ba tt
thy” nhng ít khi cha đOc ông n i tôi nhc nhW đ+ thăm nh:ng ông giáo già mà cha đã hc.
HFi )y, l; trY đi hc đOc trang b cho nh:ng b đF khác nhau. Có đ8a có dép thì không có m;, có
đ8a m[c s mi, qun tây h\n hoi…li không mang dép. Thi )y, ngi ta không cho con em đi hc ngay
trng công, mà ph$i hc trng làng ho[c xa hn là các l&p hc t mà thy là nh:ng ông giáo vHa ht
prime`re tng đng b>c ti+u hc nh bây gi nhng nói và bit nhi!u hn v! ting Pháp. Dy môn này
cho l&p cha hc là m t giáo viên l&n tu(i. Ông tên là Nguybn Văn Cháu, dáng ngi cao gy, mt thy
sáng. Mà nh:ng năm đó th>t là đói kh(. Nhà n i tôi thì nghèo và đông con. Bà n i sau cIa tôi thì li r)t
kht khe v&i con chFng nên ngoài thi gian hc W trng cha còn phc n i dm em, n)u cm, cu,c đ)t…Hc
ch\ng bao nhiêu hu,ng hF nghP viGc đi chi l,i xóm. Hôm )y, cha b thy ting Pháp kêu lên dò bài đu
gi. Thy b$o: “trò hãy vit bfng ting Pháp các tH mua, bán, đi, đn”. Cha tôi cm ccc ph)n và đi đn
b$ng đen…rFi đ8ng im. M[c dù các bn đu bàn đã c, nhc bài cho, nhng ting Pháp ch8 có ph$i là cái
th8 ting mg đY quen thu c cIa ta đâu mà nói ra là bit li!n! Sau năm phút đ8ng nh tri trFng, thy b$o
cha tôi li gn, h9i dic dàng: “ Sao con không hc bài?”
Cha tôi lí nhí, rFi ng>p ngHng, không nói đOc tH nào. Và rFi nh:ng ngày tip theo, cha tôi b9 hc
liên tcc. Phn là chán hc, phn thì không ai nhc nhW chuyGn hc hành nên sM chay li li n(i lên W c>u
hc trò nh9-cha tôi. Th>t b)t ng, khi bu(i chi!u n, thy Cháu đn nhà cha tôi, thăm h9i tình hình và
khuyn khích ông tôi nên cho cha đi hc li. Riêng v&i cha, thy đã nói ch? m t câu mà su,t đi này chc
chn cha tôi không bao gi quên: “C9 di có s8c s,ng r)t b!n b? vì nó bit nó cn ph$i s,ng; con ngi cn
ph$i có hc vì ta bit ta cn tFn ti”.
Quay li hiGn ti, cha tôi nhm chút n&c trà, ging trm li: “ Đ,i v&i cha, không có ngày nào
là ngày 20-11 c$ vì tHng giây, tHng phút, tHng gi trôi qua cha đ!u nh& dn thy. SM quan tâm cIa thy
cô giáo không ch? có nh:ng kin th8c trên sách vW mà còn W ch: “tâm” trong đi s,ng thng ngày. Đó là
cái d)u )n sâu sc và đgp nh)t trong sM nghiGp trFng ngi.”
T.U.U

30
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Dòng thi gian


• TRẦN HỮU ĐỨC UY – 12A
20/11, con muốn viết đôi dòng về những thầy cô thương yêu, những người đã dạy
con thành người....
Trải qua 12 năm, con đã đi đến những bến bờ mới lạ, trải qua những lần chia tay
với thầy cô, bè bạn, và cũng đã trải qua những lần làm quen với bao thầy cô, bè bạn
khác.
Con viết bài này tặng các thầy cô đã dạy con nên người, với lời chúc sức khỏe và
bình yên dành cho những con người đẹp nhất!
------------------------------------------------------------------------
Tôi có một sở thích kì lạ, đó là ngồi xếp bằng trong đêm, lắng tai nghe những
tiếng động xung quanh để cảm nhận được sự trôi chảy của dòng thời gian, và để được tận
hưởng những âm thanh muôn màu của cuộc sống quanh mình. Nó cho tôi cảm giác của
một sự sống.
Đêm nay cũng vậy! Tôi lặng người trong đêm nghe tiếng thời gian trôi, và bàng
hoàng nhận ra tốc độ trôi chảy của nó. Tôi nhận ra, khi mỗi ngày mới đến, thì ngày hôm
qua đã trở thành 1 kỉ niệm, và người ta thường không nhận ra giá trị của những thứ thân
yêu bên mình cho đến khi nó mất đi...
Tôi đã chia tay bao người thầy...
Năm cấp 1 của tôi, đó là cô Tuyến...
Con không biết cô có thể đọc được những dòng này hay không, nhưng con muốn
cảm ơn cô vì những điều cô đã dạy con, biết sống, biết yêu thương, và biết phấn đấu; và
cả những tình cảm chân thành bao dung như một người mẹ mà cô dành cho bọn con nữa.
Vẻ mặt lo âu của cô khi con bị té gãy tay vì nghịch, những bản chép phạt và nét mặt buồn
của cô, con sẽ không bao giờ quên được. Không biết bao nhiêu lần, lũ con trai tụi con đã
phải chép phạt 50 lần câu: “Em xin hứa từ nay sẽ không bao giờ nói chuyện nữa”, và cuối
cùng vẫn đâu lại vào đấy...Lúc đó sao mà tụi con vô tư quá! Đến lúc chia tay cô, con vẫn
ân hận mãi, vì mình đã chẳng thể mở miệng nói được một lời: “Con xin lỗi!”
Tôi đã chia tay biết bao người thầy...
Năm cấp 2 của tôi, đó là cô Phương...
Cô dạy tôi hai năm lớp 7 và 8.
Cô cho tôi khái niệm mới hơn, đẹp hơn về môn Văn.
Năm đó, nhờ cô em đã biết lắng nghe và cảm nhận, biết yêu thương những thứ
đang diễn ra xung quanh mình, biết trân trọng từng phút giây trong cuộc sống này. Năm
đó, em đã coi cô như người mẹ thứ hai của mình, em đã từng nỗ lực học văn hơn vì
không muốn làm cô buồn...
Xa rồi năm đó, xa rồi những kỉ niệm, nhưng em sẽ vẫn nhớ mãi những kỉ niệm về
cô, nhớ mãi cái dáng người nhỏ bé bên cái xe đạp thân thuộc, nhớ mãi nụ cười hiền hậu
với cái răng khểnh xinh xinh của cô...
Thời gian lại trôi, tôi đã lên 12, đã sắp lại phải chia tay thầy cô trường lớp.
Tôi lại sắp chia tay những người thầy...
Người thầy đầu tiên tôi nhớ đến là thầy Phương.
Thầy Phương là người đã giúp tôi có những cảm nhận khác về cuộc sống. Học
thầy, môn Sử đối với tôi trở nên sinh động và không còn khô khan như trước nữa. Nếu
như trước đây đối với tôi môn Sử chỉ là một môn đọc chép chán ngắt, chỉ muốn gục

31
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

xuống ngủ, thì bây giờ, 3 năm cấp 3 được học thầy, tôi tiếp cận môn Sử theo 1 cách hoàn
toàn khác. Nếu như trước đây chỉ là những con số khô khan, thì bây giờ môn Sử lại là
một chuỗi những hình ảnh, những sự kiện, với những con người hiện lên đằng sau những
con số đó....Thay vì học những dòng chữ vô nghĩa, tôi đã bắt đầu học ý nghĩa của những
sự kiện lịch sử. Tôi vẫn còn nhớ mãi một câu nói của thầy đã làm tôi ấn tượng và yêu
thích môn Sử ngay từ những ngày đầu học lớp 10: “Các con có thể không nhớ một ông
vua sinh năm nào, mất năm nào, nhưng con phải hiểu được ông vua đó đã làm gì, và
những việc đó có ý nghĩa gì? Những sự kiện có thể quên, những ý nghĩa và những bài
học bản thân ta rút ra được từ bài học sẽ làm ta nhớ mãi.....”
Mùa đông về, mang theo những cơn gió lạnh, và cả những cơn mưa....
Tôi ghét mưa!
Mưa mang theo cái cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Mưa làm cho những con đường trở nên trơn và ngập lỗ chỗ, có nơi lên tới đầu
gối...
Mưa làm cho thầy Phương bị té...
Hôm thứ 2 tuần trước, tôi gặp thầy dưới chân cầu thang dãy A. Với một cái băng
gạt quàng qua cổ, tay trái thầy được giữ cố định. Tôi lại hỏi thăm thì mới biết thầy vừa bị
té xe, vai đập xuống đường, mũ bảo hiểm của thầy bị nứt một đường dài...
Vậy mà thầy vẫn cố gắng không nghỉ một tiết nào...
Thầy đã mang lại cho chúng tôi những kiến thức mới, và một hình ảnh người thầy luôn
tận tâm hết lòng vì công việc, vì tình yêu đối với học trò....
Đêm đã khuya lắm!
Tôi ngồi lặng nghe tiếng mưa, tiếng dòng thời gian trôi chảy...
T.H.Đ.U

32
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Viên kbo yêu th$*ng


LÊ NGỌC TUẤN – 10A2

Cuộc sống của tôi trải qua nhiều điều, có cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Có
nhưng khi nỗi buồn tuyệt vọng, tôi luôn có sự an ủi của một người, người mẹ thứ
hai của tôi. Nếu mẹ tôi mang lại cho tôi tâm hồn và thân xác, thì cô chính là người
vực dậy tâm hồn của tôi trong sự đau khổ tận cùng của đời người.
Cô, một giáo viên trẻ xinh đẹp, đẹp một cách nhẹ nhàng, thanh thoát, cô yêu
thương học sinh hết lòng. Cô không phải là một người giáo viên dạy vì trách
nhiệm như hầu hết những giáo viên trẻ khác. Cô rất nhiệt huyết, cô say sưa giảng
bài cặn kẽ. Những điều đó cũng chỉ khiến tôi xem cô như những giáo viên khác
thôi.
Cho đến khi một chuyện buồn ập đến với tôi. Ông trời không công bằng khi
cướp đi thứ quý nhất của đời tôi đó là người mẹ. Mẹ tôi không may đã mất do bạo
bệnh. Đó là những tháng ngày khó khăn nhất đời tôi. Tôi chỉ muốn nằm trên
giường, nhắm nghiền đôi mắt lại, tôi không muốn chứng kiến một sự thật như thế.
Tôi chỉ muốn khi đôi mắt mở ra tất cả sự thật sẽ tan biến như một giấc mơ, tôi chỉ
muốn được ở bên mẹ, muốn một cuộc sống bên mẹ. Ba bốn ngày sau, tôi chẳng
muốn đi học nữa, đến nỗi bố phải tức giận mắng, tôi mới gượng gạo đi học. Mặc
dù đi học nhưng trong đầu tôi chẳng có một chữ nào cả, hình ảnh mẹ vẫn chập
chờn hiện lên, lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí tôi. Cả buổi học tôi nằm gục xuống
bàn. Tiếng trống tan trường vang lên, tôi chỉ muốn xách cặp về nhà, về bên bức
ảnh của mẹ. Rồi cô đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt cô đỏ hoe khi nhìn
tôi, cô lo tôi buồn, cô khẽ chạm tay vuốt tóc tôi an ủi.
- Thôi em à! Cuộc đời của con người mà! Em có buồn thì mẹ em cũng
chẳng thể sống lại được. Biết đâu mẹ em đang ở một nơi nào đó và luôn dõi theo
em. Mẹ em sẽ rất buồn nếu thấy em suốt ngày cứ ủ rũ như thế này. Thôi, em hãy
bớt đau buồn đi.
Khi cô nhắc đến mẹ, lại khiến tôi rơi nước mắt. Cô vuốt nước mắt cho tôi.
Có lẽ cô cũng hiểu như thế.
- Thôi, cũng trưa rồi. Em về đi kẻo bố lo. À cô quên…
Cô lấy từ chiếc cặp của mình một gói vuông vắn xinh xắn được gói cận
thẩn cũng một phong thư.
- Cô tặng em đấy, em giữ đi và nhớ đừng buồn nữa.
Tôi bước đi, cô vẫn dõi theo, chăm chú nhìn tôi như một người mẹ chăm
chú nhìn đứa con đang tập đi. Về đến nhà, tôi cũng không để tâm gì đến cái gói mà
cô đã tặng cho tôi. Tôi nằm trên giường và suy nghĩ về mẹ của mình. Tôi vô tình
chạm vào chúng mới nhớ đến. Tôi mở bức thư ra, đầu thư là những dòng an ủi tôi,
tôi còn nhớ câu: “Cuộc đời đối với em còn quá dài. Ở phía trước, em sẽ gặp nhiều
chông gai, thử thách và đây chỉ là bước khởi đầu, em hãy luôn nghĩ về mẹ, mẹ sẽ
luôn ở bên em, dõi theo em. Mẹ em sẽ hạnh phúc như thế nào khi thấy em ngày
càng học giỏi và mẹ sẽ không an lòng nếu em học hành sa sút vì sự ra đi của mẹ.

33
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Hãy cố gắng lên. Em ngậm những viên kẹo trong gói, nó sẽ giúp em xua tan đi nỗi
buồn. Mỗi khi buồn, em hãy ngậm một viên kẹo. Khi gói kẹo hết thì nỗi buồn
trong em cũng sẽ tan biến.”
Tôi biết đấy chỉ là những lời an ủi mà thôi, chứ làm gì có viên kẹo có thể
làm tôi bớt buồn. Nhưng tôi cũng đã cảm thấy đỡ hơn bởi tình cảm mà cô dành
cho tôi. Tôi ngậm viên kẹo, vị thật ngọt nhưng không phải vị ngọt của đường mà
là vị ngọt của tình yêu thương, sự đồng cảm.Vậy là sau đó, mỗi lúc buồn nhớ mẹ,
tôi lại ngậm một viên kẹo, mỗi lúc tôi lại cảm thấy những viên kẹo ấy ngày càng
ngọt ngào hơn, đậm đà hơn. Và bây giờ, tôi tin rằng đó là những viên kẹo kì diệu
nhất của con người, nó hàn gắn, chữa lành mọi vết thương lòng, vực dậy tâm hồn
của những con người sầu thảm.
Tôi bắt đầu đi học lại bình thường. Tôi đã vượt qua được nỗi buồn, khó
khăn. Thi thoảng tôi lại cần nghe những lời thăm hỏi, yêu thương dành cho tôi,
đứa học trò bé bỏng của cô.
Gìơ cô đã chuyển công tác, tôi cũng đi học xa, không còn gặp lại cô nữa.
Nhân bài viết này, tôi muốn nói đôi lời dành cho cô:
“Em nhớ cô nhiều lắm, cô chẳng khác nào một người mẹ đối với em, em
ước mong sao luôn được ở bên cô, được cô dạy, được cô yêu thương. Nhưng tất cả
chỉ là ảo vọng phải không cô? Em chúc cô luôn mạnh khoẻ, có một ngày 20-11
thật vui vẻ. Chúc cô luôn nhiệt huyết với công việc như những điều cô đã làm với
em, với cuộc đời của em. Cảm ơn cô rất nhiều”.
L.N.T

34
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

KÍ ƒC TU…I H†C TRÒ


• TRẦN THỊ PHƯƠNG LINH – 12V
Thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, mới đó mà đã ba
năm rồi kể từ cái ngày tôi bỡ ngỡ bước vào ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn. Ba năm,
một thời gian không quá ngắn mà cũng chẳng quá dài với biết bao niềm vui nỗi buồn,
biết bao kỉ niệm thân thương. Năm lớp 10, lớp 11 đi qua nhanh chóng vánh rồi tôi cũng
bước vào lớp 12. 12, cái năm mà phải chịu bao áp lực thi cử nặng nề nhưng cũng là cái
năm mơ mộng, đầy tình cảm nhất. 12, cái năm của những kỉ niệm xưa bỗng chợt ùa về.
12, mới là lúc lũ học trò chúng tôi thật sự trưởng thành và ngộ ra bạn bè là những anh chị
em và thầy cô là những người cha người mẹ thân thiết. 12, cũng chính là khi chúng tôi
nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều như thế nào… Đáng buồn làm sao khi hằng ngày đi học, tôi
nhiều lúc vẫn giận hờn con bạn thân những chuyện cỏn con, vẫn có khi mải chơi không
chăm chỉ học hành để rồi bị hổng kiến thức, lo lắng khi thầy cô kiểm tra. Đáng trách làm
sao khi mãi tới giờ phút này, khi sắp phải xa mái trường quen thuộc, xa lớp học dấu yêu,
xa những hàng cây ghế đá thân quen, xa bãi biển xanh đầy nắng gió, và hơn hết là xa thầy
cô, bè bạn, tôi mới bỗng chợt nhận ra một điều hết sức giản đơn mà đáng lẽ ra tôi đã phải
nhận ra từ rất lâu rồi: ở nơi đây, mái trường này, tôi đã có những thứ, những con người
thân thiết, đáng nhớ và đáng trân trọng nhất. Ở đây, tôi đã con một gia đình – một gia
đình vô cùng gắn bó và hạnh phúc mang tên trường chuyên Lê Quý Đôn.
Ngôi trường này không biết tự bao giờ đã chiếm lấy một vị trí lớn trong tôi. Tôi
vẫn nhớ như in cái ngày mới vào trường. Ấy là một ngày nắng đẹp và vô cùng ấm áp. Cái
ấm áp ấy dường như không chỉ từ nắng mà còn từ cả trong niềm vui của những cô cậu
học trò khi lần đầu tiên được đặt chân vào mái trường THPT. Ấn tượng đầu tiên của tôi
trường chẳng hề có những tán cây cổ thụ râm mát cả một khoảng sân lớn như ngôi trường
cấp II tôi đã học nhưng bù lại nhờ thế mà chúng tôi được hưởng ánh nắng mặt trời sáng
sớm. Và điều tuyệt hơn là trường tôi lại nằm sát biển. Chính vì vậy mà lũ học trò chúng
tôi có thể tha hồ ngắm cảnh biển hằng ngày, vừa có thể giảm căng thẳng trong học tập,
vừa làm cho chúng tôi nhẹ nhõm hơn những khi buồn… Rồi khi bước vào học tập và sinh
hoạt dướt mái trường này thì tôi lại càng có thêm nhiều kỉ niệm đáng để nhung nhớ suốt
đời nữa…
Nhớ hồi lớp 9, tôi chỉ là một học sinh xếp vào tầm khá nên cái việc thi được vào
trường chuyên của tỉnh dường như là ước vọng quá xa vời. Nhưng tôi đã cố gắng và bất
ngờ làm sao tôi đã trúng tuyển vào trường. Niềm hạnh phúc xen lẫn với tự hào cho tới lúc
tôi học ngày học đầu tiên. Tôi đã vô cùng hụt hẫng khi nhận ra quanh tôi đều là những
bạn học sinh xuất sắc, giỏi giang. Bối rối, sợ hãi, tôi khép mình với bạn bè vì sợ họ phát
hiện tôi kém cỏi để rồi chế nhạo, khinh rẻ. Nhưng rồi nỗi sợ ấy cũng sớm qua đi khi tôi
nhận ra những người bạn ấy vô cùng thân thiện, đáng mến. Hạnh phúc hơn là tôi lại có
một cô giáo chủ nhiệm – cô Tuyết – hết sức tâm lý và gần gũi. Cô đã chú ý tới một con
bé nhút nhát như tôi, lại còn đề cử tôi làm kiểm tra thanh niên để tôi bạo dạn hơn. Chính
nhờ tình yêu thương và sự quan tâm ấy của bè bạn, thầy cô mà tôi cảm thấy tự tin hơn và
có động lực để cố gắng vươn lên trong học tập.
Và rồi thời gian cứ trôi nhưng chất chứa bao kỉ niệm. Những kỉ niệm ấy gắn với
từng cảnh vật, con người ở mái trường này, gắn với từng người bạn, từng người thầy,
người cô đến những hàng cây ghế đá, những tán cây xanh. Tôi làm sao có thể quên những
giờ giải lao lang thang trên sân trường nhặt từng cánh phượng rơi ép vào tranh sách với

35
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

ước mơ mình học giỏi hơn. Giờ nghĩ lại tôi bỗng cười và nghĩ mình ngày ấy sao trẻ con
quá đỗi. Và tôi lại càng nhớ hơn những buổi lao động, mồ hôi đứa nào cũng nhễ nhại
nhưng miệng vẫn buôn chuyện và cười không ngớt. Thậm chí lũ bọn tôi còn hùa nhau
chơi trò đánh trận giả sau khi lao động xong với vũ khí là những cái chổi xương, chổi
đót… Nhiều lúc thấy bọn học trò bọn tôi toàn con gái mà sao nghịch ngợm thế, thầy cô
cũng la mắng nhưng nhìn mặt đứa nào cũng nhem nhuốc, ra vẻ hối lỗi lắm thì thầy cô lại
mủi lòng.
Nhớ làm sao quên được cả những hôm chuẩn bị Trung thu. Đáng quý đến nhường
nào những giây phút bạn bè hiểu và yêu quý nhau. Bình thường hay cãi nhau là thế mà
khi chung tay góp sức làm cái lồng đèn thì lại nhiệt tình và thương yêu nhau đến vậy. Có
nhiều bữa ở lại trường làm lồng đèn đến tận 8 – 9h, chẳng có hạt cơm nào vào bụng mà
đứa nào cũng cười và lo lắng cho nhau. Thương và cảm động biết mấy khi mấy đứa
chúng tôi chia nhau những cái bánh bao nguội ngắt hay vài cái bánh tiêu mềm xèo tự lúc
nào… Tình cảm của lớp qua mỗi đợt trung thu như thể lại trở nên gắn bó hơn trước và
đến cái dịp làm CLB thì dường như khoảng cách giữa mỗi thành viên là không còn nữa.
Cũng cãi nhau, rồi cũng khóc vì bất mãn, ấm ức nhiều chuyện nhưng cũng thương và
quan tâm biết nhường nào…
Nhưng quan trọng, đáng nhớ hơn hết chính là những tình cảm đẹp mà thầy cô đã
dành cho lũ học sinh chúng tôi. Quên sao được những tiết học đầy thú vị của thầy
Phương. Thầy hài hước và có cách dạy rất riêng. Ấy là không đi sâu vào việc nhớ ngày
tháng mà hướng chúng tôi hiểu ý nghĩa của sự kiện lịch sử. Thế nhưng nhiều lúc tôi vẫn
oán trách thầy sao lại coi kiểm tra gắt thế. Mãi cho tới khi tôi biết thầy đau thì tôi mới
nhìn lại người thầy dí dỏm ấy hôm nào đã già… Lòng tôi bỗng ân hận và thương thầy vô
cùng. Còn có cả cô Thoa hết sức gần gũi và tâm huyết với nghề nữa. Cô đã mang đến cho
tôi những kiến thức về cuộc sống mọi nên trên thế giới. Điểm đặc biệt là cô lúc nào cũng
cười vô cùng hiền hậu. Nhưng cũng đã có nhiều lúc, nhất là vào thời điểm sắp bước vào
kì thi đại học, tôi lại thấy trong nụ cười ấy thoáng vẻ mệt mỏi. Đáng trân trọng làm sao
khi chúng tôi có một cô giáo như thế. Nhưng người giáo viên tôi yêu quý nhất vẫn là cô
Tuyết. Cô đã uốn nắn, dạy dỗ tỉ mỉ cho tôi ngay từ khi bước vào trường. Thật may mắn
khi tôi có một giáo viên yêu học trò và tận tình đến vậy. Nhờ cô mà tôi có ngày hôm nay
nhưng nhiều lúc tôi vẫn làm cho cô buồn. Giờ mỗi lần thấy cô ho, tôi bỗng thấy lòng như
thắt lại, nghĩ tới sự vô tâm của mình. Chỉ một lần vô tâm ấy mà giờ tôi phải ân hận mãi
mãi…
“Hạnh phúc thay khi ta có một quá khứ để tìm về”
Và tôi đã có một quá khứ đẹp đẽ ở mái trường này. Cây phượng đỏ rực như bó
đuốc mỗi độ hè về, cơn gió mang theo vị mặn của biển, ánh nắng chói chang ấm áp,
những tình cảm giữa bè bạn, thầy cô sẽ mãi ngự trị trong trái tim tôi. Không những vậy,
sau này dù ở phương trời nào, những kỉ niệm ấy sẽ còn trở thành động lực để tôi vươn tới
những ước mơ đẹp đẽ, là sự an ủi, nâng đỡ khi tôi gặp khó khăn trắc trở trên đường đời
Cuối cùng, nhân ngày 20/11, tôi xin gửi tới các thầy cô lời chúc sức khỏe và hạnh
phúc chân thành nhất. Mong các thầy cô tiếp tục dìu dắt những thế hệ học sinh mới tới
con đường thành công.
“Ngày mai tung cánh muôn phương
Ơn thầy, nghĩa bạn, tình trường không phai”
T.T.P.L

36
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Bài hOc không bao gi; quên


• PHAN THỊ DIỆU HẰNG – 11TL
Cao quý nht trong các ngh. cao quý chính là ngh. giáo viên.Nu ai đó
h i tôi v. ng#&i mà tôi khâm ph+c nht trên đ&i, tôi s] tr@ l&i đó là ng#&i đã
d"y tôi bao đi.u bF ích, hn th n7a còn d"y tôi cách làm ng#&i. T$ t0n sâu
trong trái tim mình, tôi muEn thEt lên m6t l&i c@m n chân thành nht “Cô
i,con c@m n cô”.Càng gn đn ngày 20_11, lòng tôi l"i bGi hGi xao xuyn nh
l"i kO ni3m ca ba năm v. tr#c, khi tôi vWn còn là m6t con nhóc cmu th@ và
ngang ng#8c, cô đã đn bên tôi nh# ng#&i ma hi.n t$ và nhân h0u, s#Ri m trái
tim tôi và giúp tôi mR lòng vi cu6c đ&i.
T$ nh , tôi đ#8c sEng m6t cu6c sEng đy đ gi7a lòng thành phE xinh
đap.Gia đình tuy không khá gi@ nh#ng cha ma luôn dành cho tôi nh7ng đi.u tEt
nht có th9.Có l] vì v0y mà tôi tr thành m6t “con gà công nghi3p” ít giao tip
và tr@i nghi3m cu6c sông, nh#ng l"i có tính hay t? ái v-t, hay nhõng nh]o, hay
khóc nhè,hay đòi h i ng#&i khác ph@i đEi xt tEt vi mình.Năm lp tám,tôi hAc
trong m6t lp nFi ting là hAc khá nh#ng rt qu0y, giáo viên nào c'ng than
phi.n.Vi l?c hAc không t3, tôi càng t? đ4c và c> ng2 là mình hn h_n thiên
h".Tuy v0y, trong m4t thy cô, tôi vWn là hAc sinh ngoan gi i, đn gi@n vì tôi
chMu phát bi9u xây d?ng bài.Và th là không bao gi& tôi bM gAi lên b@ng ki9m tra
bài c'. Đi.u đó làm tôi n@y sinh tính ch quan, không thèm hAc bài, làm bài
tr#c khi đn lp.
Tit sinh hAc, c@ lp tôi d#&ng nh# rt ng"i phát bi9u xây d?ng bài,c'ng
có th9 là chúng nó ghét ph@i hAc môn ph+ nên c> ngGi th+ đ6ng.Th là tôi tha
hG th9 hi3n, nhi.u khi chO là đAc lên m6t ý trong sách giáo khoa, tôi c'ng cE
g4ng xung phong đ9 chim ly tình c@m ca cô giáo.Có nh7ng lúc tit sinh trR
thành cu6c đEi tho"i gi7a tôi và cô.Cô d"y sinh hAc ca tôi là cô Vân.Cô d"y rt
nhi3t tình và t0n tâm, nh#ng d#&ng nh# cái cE g4ng ca cô trR nên l"c lõng
gi7a không khí trm lăng ca lp.Tôi thy m4t cô thoáng buGn khi nh7ng câu
h i đ-t ra không có ai tr@ l&i.Và tôi chp ly c h6i đ9 phát bi9u, dù cho câu tr@
l&i ca tôi th#&ng ch_ng đ ý ho-c l"c đ., tôi rt ly làm t? hào khi trR thành
ng#&i c>u vt cho tit d"y ca cô. Tôi c> đinh ninh mình đã trR thành hAc trò
c#ng ca cô nên ch_ng lo bM truy bài hay thiu đi9m gì n7a.
M6t hôm, cô Vân vào lp và ki9m tra bài c' nh# th#&ng l3. Tôi vWn th@n
nhiên dù ch#a hAc bài vì ngh% cô s] không bao gi& gAi đn mình, th nh#ng tôi
đã gi0t n@y khi nghe tên mình đ#8c đAc lên.Tr#c bEn m#i my c-p m4t trong
lp,tôi ngh%:“ Ch@ nh] l"i đ9 t+i nó bit mình không bao gi& hAc bài R
nhà?Không đ#8c, mình tr#c gi& ch#a t$ng bM vào sF đen kia mà, ph@i làm sao
cho giEng nh# đã hAc bài rGi”.Và th là tôi đàng hoàng b#c lên b@ng, còn gi@

37
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

v& không thèm xem l"i bài, vi v< m-t thách th>c nh# muEn nói:“T+i bay xem
ta tr@ bài đây”.
Cô Vân mOm c#&i dMu dàng:
-L4ng nghe câu h i và tr@ l&i cho tEt nghe em.Câu h i là..Hãy cho bit
cu t"o ca tim?
Tôi b4t đu hoang mang vì qu@ th0t tôi không th9 tr@ l&i câu h i này.Cô
vWn đang đ8i câu tr@ l&i và l' b"n phía d#i dGn mAi s? chú ý vào tôi.Tôi ném
m6t cái nhìn ý t> ti ch nh b"n thân vi hi vAng nh& nó giúp,nh#ng không
thành công,tôi đành nói đ"i:
-D" th#a cô..d"..cu t"o ca tim là có..nó có hai..à không..ba..à không bEn
phn..$m..$m…Cô i cho em tr@ l&i l"i..
-Em ch#a hAc bài đúng không?
-D" không,em hAc rGi mà cô,chO là,…chO là em quên thôi.
-Em làm mt ca cô hn m#&i lăm phút rGi.Thôi em v. ch đi!
Tôi th0t s? rt ho@ng tôi cE nài nO vi hi vAng s] c>u vãn đ#8c, tôi vWn
ngh% mình là hAc trò c#ng ca cô, ch4c cô s] chiu cE. Nh#ng không,dù cho tôi
có nói th nào đi n7a thì cô c'ng không đFi ý.Đn bây gi& tôi mi bit cô là
ng#&i nghiêm túc nh# v0y.M-t tôi đ b$ng lên, tôi xu hF tr#c c@ lp rGi l"i
quay sang gi0n cô.Nh#ng ch_ng còn bit làm th nào, tôi đành h0m h?c trR v.
bàn hAc, cE ý ném cuEn vR xuEng bài m6t cú th0t m"nh khin nó gn nh# ri
c@ bìa.
Và trong suEt tit hAc, tôi không tài nào thoát kh i c@m giác b>c bEi xen
lWn thù ghét, ghét con b"n xu xa không chMu giúp mình,ghét c@ cô giáo không
cho mình c h6i ly đi9m.Tôi b4t đu ng>a tay và :Cô+b"n=k< thù
Tôi c#&i thm đ4c ý.Trong khi đó, cô đã đúng bên c"nh tôi t$ lúc nào.Cô
cm ly t& giy có ghi dòng ch7 đó, trm ngâm m6t hGi lâu.Tôi t#Rng s] có m6t
tr0n lôi đình trút lên mình, rGi th9 nào c'ng có b@n ki9m đi9m hay h" h"nh
ki9m gì gì đy.Ngh% ti vi3c bM h" h"nh ki9m, tôi thoáng rùng mình. Nh#ng tôi đã
nhm, không có tr0n lôi đình nào x@y ra c@ và tit hAc vWn di`n ra bình th#&ng,
duy chO có giAng nói ca cô trR nên đ#8m buGn. Lòng tôi có chút hEi h0n,
nh#ng cái gi0n kia ch#a nguôi khin tôi c@m thy rt b?c b6i
Trong đu óc m6t con nhóc ích kO, chO quen b4t ng#&i khác làm theo ý mình thì
ch_ng có ly m6t ý ngh% nào tích c?c.Tôi đã sEng nh# th mà không h. hay bit
mình t3 đn th nào. Cho đn hôm y, cô Vân đã cho tôi m6t cái nhìn khác v.
th gii này, bDng cái cách th0t đ-c bi3t và không bao gi& tôi có th9 quên
đ#8c.
CuEi gi& hAc hôm y, cô Vân g-p riêng tôi. C@ tr#&ng đã ra v. ht, chO
còn mình tôi và cô.Không gian m6t buFi chi.u mùa thu dMu nha vi màu xanh

38
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

bic ca bu tr&i, xanh nh# màu áo dài ca cô.Tôi đã sxn sàng nghe m4ng m
thì l"i nghe cô nói:
-Em có muEn đánh cu6c vi cô không?
Ht s>c ng"c nhiên tr#c thái đ6 ca cô, tôi h i:
-Đánh cu6c th nào "?
-Đn gi@n l4m! tit hAc ti ca cô, em đ$ng v6i tr@ l&i bt c> câu h i nào
ca cô mà hãy quan sát các b"n xung quanh mình.Cô đ@m b@o c@ lp em s]
phát bi9u xây d?ng bài.
-Nu cô thua thì sao "?
-Cô s] cho em đi9m chín và không bao gi& truy bài em n7a.
-V0y thì đ#8c ".
Lòng tôi thR phào nha nhõng và m$ng thm vì tôi ngh% lp mình ch4c
ch4n ch_ng còn ai gi i hn tôi.
Nh#ng tôi đã lm…
VWn tit sinh hAc,tr#c mAi câu h i ca cô, tôi chO ngGi im quan sát. C@
lp không có ly m6t cánh tay nào gi lên.Tôi nh# mR c& trong b+ng, ch4c
mmm s] th4ng đ#8c cô Vân.Tuy nhiên, tôi c'ng l4ng nghe xem l' chúng nó đang
bàn tán thì thm vi nhau“Câu này c0u tr@ l&i đúng rGi, gi tay phát bi9u
đi!...Khoan đã, đ9 xem con HDng có nói gì không, mình không muEn tranh vi
nó…~ ph@i, tôn trAng nó m6t xíu, nó d` t? ái và d` buGn l4m…Hôm tr#c thy
nó căng th_ng quá…”.Ra th!
Không lâu sau, ch$ng nh# không còn rào c@n gì n7a, c@ lp tôi đGng lo"t
gi tay xin phát bi9u. Có c@ nh7ng cánh tay mà tôi ngh% s] không bao gi& đ#8c
gi lên. Nh b"n hDng ngày trm tính ngGi sát bên tôi hôm nay phát bi9u sao
mà đúng và rành m"ch quá, ch_ng cmu th@ nh# tôi. C0u b"n thAt chân c'ng
tham gia phát xây d?ng bài, dù vi3c di chuy9n vi nó là rt khó khăn. C@ cô b"n
mà th#&ng ngày vWn bM tôi trêu là nhà quê vì chO có đ6c m6t b6 đG c' mèm
th$a k t$ chM. Tt c@ đ.u rt hăng say hAc t0p, vi m6t lòng nhi3t thành đáng
n9 ch> không và đ9 ly đ#8c thi3n c@m ca cô giáo nh# tôi. Cô Vân đã nói
không sai chút nào và nu không vì quá t? ph+, tôi đã có th9 nh0n ra đi.u đó.
Tôi g-p l"i cô vào cuEi buFi hAc. Tôi không dám nhìn th_ng vào m4t cô
và tôi bit mình đã thua cu6c.
-Em đã hi9u các b"n ca em rGi ch> cô bit rt nhi.u b"n tôn trAng em,
và cô c'ng v0y.
-Em xin li cô…em…
Có cái gì nóng hFi lăn dài trên mà tôi, hình nh# là n#c m4t-giAt n#c
m4t hEi h0n th?c s?.Không ki.m ch đ#8c, tôi òa lên khóc nh# m6t đ>a tr< và
cô đã nha nhàng ôm tôi vào lòng nh# m6t ng#&i ma.

39
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

-Đ$ng khóc! Em bit li là tEt. Cô không trách gì em đâu, cô chO mong
em hòa đGng vi các b"n hn và cE g4ng hn trong hAc t0p, h>a vi cô em nhé
!
-D", em h>…a….-Tôi nói trong ting nc nghan ngào.
T$ đó, tôi quyt tâm thay đFi cách sEng ca mình, quan tâm hn vi mAi ng#&i,
không ích kO và hay t? ái v-t n7a
Nh& cô mà tôi đã nh0n ra đ#8c khuyt đi9m ca mình. Tôi không bao gi&
hp tp, v6i vàng trong bt kì câu tr@ l&i nào và luôn nh4c nhR mình ph@i hAc
bài tr#c khi đn lp.
Chuy3n x@y ra cách đây đã lâu nh#ng nó vWn in đ0m trong trí óc tôi. KO
ni3m này đánh du m6t b#c tr#Rng thành ln mà cô Vân là ng#&i đã soi
đ#&ng cho tôi. Tôi s] không bao gi& quên, bây gi& và mãi mãi đn mai sau công
n ca cô. Nhân ngày 20-11, tôi muEn gti l&i chúc tEt đap nht đn tt c@ thy
cô giáo.

40
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NHNG THÁNG NGÀY ĐP NHT


• TẠ ĐĂNG QUANG – 12A2
Tôi đang sEng trong nh7ng ngày ca tit tr&i mùa đông, v0y là m6t năm
n7a s4p trôi qua và tr#c m4t tôi hi3n ra bao đi.u ph@i làm cho năm ti – năm
hAc mà tôi s] ph@i đEi m-t vi nh7ng tht thách mi ca nh7ng kì thi vô cùng
quan trAng, s] ph@i r&i xa nh7ng kO ni3m ca tuFi hAc trò. Th&i gian trôi đi th0t
nhanh, mi đó mà đã qua 12 năm k9 t$ cái ngày đu tiên tôi c4p sách đn
tr#&ng. Tôi vWn nh nh# in cái ngày đu tiên y, ngày mà tôi b4t đu cho m6t
chui hành trình dài tuy có đy gian nan nh#ng l"i vô cùng sung s#ng ca m6t
con ng#&i đó là đ#8c đi hAc.
Tôi vWn không th9 nào quên đ#8c ngày khai tr#&ng đu tiên ca mình.
BuFi sáng mùa thu năm y đy ánh n4ng trên con đ#&ng tôi đn tr#&ng, m6t
cái c@m giác r"o r?c xen lWn lo l4ng đn l" lùng c> dâng lên mãi trong lòng tôi,
c'ng d` hi9u thôi bRi đó là ngày t?u tr#&ng đu tiên ca m6t đ>a tr< mi b#c
vào lp m6t. C'ng nh# bao b"n khác, tôi cm trên tay chùm bóng bay mà bE
mua cho đ9 đón khai gi@ng, chân b#c t$ng b#c đi lúp xúp tin vào ngôi
tr#&ng mi. € ni đó đã cho tôi nh7ng bài hAc đu tiên, đã giúp tôi ln lên rt
nhi.u d#i s? d"y d ca bit bao thy cô giáo mà vi tôi hA giEng nh# nh7ng
ng#&i thân trong gia đình. Mi hôm tr#c tôi v$a đ#8c cha chR đi đón đ>a em
trai t"i ngôi tr#&ng ti9u hAc mà tôi đã t$ng hAc, đã quá lâu rGi tôi không có dMp
quay l"i ni đó, nu có chăng thì c'ng chO là nh7ng buFi chi.u đi hAc v. tôi t"t
ngang qua và ln nào c'ng đ#a m4t nhìn vào trong sân tr#&ng. RGi có nh7ng
buFi chi.u tôi chO l-ng l] đ>ng R tr#c cFng tr#&ng ti9u hoc đ9 nhìn my đ>a
nh lp m6t chi đùa trong sân và hGi t#Rng l"i hình @nh ca mình khi còn là
m6t c0u nhóc lp m6t nh# nh7ng c0u bé đó v0y.Nhìn nh7ng đ>a tr< vui chi
hGn nhiên mà có đôi lúc tôi ch8t nh0n ra rDng mình c'ng đã t$ng có nh7ng
tháng ngày đap đ] đn th, nh7ng giây phút y, nh7ng kho@nh kh4c y th0t
tuy3t v&i mà lúc nh mình ch#a th9 nào nh0n ra đ#8c. HGi tôi mi đi hAc,
không gian ca ngôi tr#&ng hi3n ra tr#c m4t tôi th0t to ln và bao nhiêu đi.u
mi l". Nh7ng cái cây hGi đó c'ng chO bé tí nên sân tr#&ng v. tr#a rt n4ng,
nguyên c@ m6t kho@ng sân r6ng ln chO toàn cát là cát. Nh#ng gi& đây, sau 12
năm chúng đã trR nên tr#Rng thành và to ln v"m v2, không gian ca tr#&ng
vi tôi trR nên nh l"i và thân th#ng vô cùng.
Cu6c đ&i mi con ng#&i ai mà ch_ng đã t$ng là m6t đ>a tr<, đ#8c sEng
trong vòng tay yêu th#ng ca cha ma, đ#8c vui chi, nô đùa cùng l' b"n trang
l>a. Tôi vWn nh nh7ng buFi chi.u ngGi ch& cha đón R cái góc vOa hè tr#c cFng
tr#&ng, ngày đó cha tôi chO chR tôi đi hAc bDng chic xe 50 nh xíu, nh#ng
trong lòng tôi vWn luôn c@m thy sung s#ng mi khi nghe thy cái ting bì

41
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

b"ch quen thu6c và nhìn thy hình bóng cha mình t$ phía xa. RGi tôi còn nh
c@ nh7ng ngày chi đá banh cùng my đ>a b"n R sân tr#&ng, nh7ng hôm m@i
chi mà quên hAc bài bM cô m4ng, nh c@ nh7ng buFi tr#a tôi và đ>a b"n lén cô
giáo không ng mà hì h+c làm cho xong cái thuy.n giy ca môn th công, l"i
càng không quên đ#8c khuôn m-t lm lem đy màu v] ca bAn con nít chúng
tôi sau mi gi& M% thu0t… Tt c@ nh# thu nh dn, xoáy sâu vào ti.m th>c ca
tôi thành nh7ng kO ni3m. Th&i gian c> th trôi qua cuEn theo bao nhiêu kí >c,
nh7ng ngày tháng y c> mãi xa dn, xa dn nh#ng ch4c ch4n s] không bao gi&
nó phai m& trong tâm trí ca tôi.
C'ng đn ngày mà tôi ph@i t"m bi3t ngôi tr#&ng ti9u hAc y đ9 đn vi
m6t môi tr#&ng mi r6ng ln hn, c@m giác đó giEng nh# là m6t s? chia tay vi
ngôi nhà đã g4n bó vi mình suEt bao nhiêu năm tháng. Chính nh7ng năm
tháng R ngôi tr#&ng y đã giúp tôi b#c vào cp hai vi tâm tr"ng đy t? tin và
h>ng khRi, không còn n7a cái c@m giác b2 ng2 nh# ngày đu đi hAc. Tôi t? thy
mình c'ng đã ln hn tr#c rt nhi.u. € m6t môi tr#&ng mi hn tôi l"i có c
h6i đ#8c làm quen vi nhi.u ng#&i b"n mi, có nh7ng ng#&i b"n đã trR nên
giEng nh# anh em trong nhà vi tôi cho đn t0n bây gi&. BEn năm qua đi vi
bit bao kO ni3m, bit bao buGn vui cùng b"n bè, c'ng đôi lúc có nh7ng xích
mích, cãi cA nhau nh#ng rGi cái giá trM cuEi cùng mà ai c'ng tìm thy đ#8c cho
riêng mình đó chính là tình b"n sâu s4c. Tôi nh nh7ng hôm tr&i m#a l"nh buEt
nh#ng các thành viên trong lp vWn cùng nhau t+ hAp R nhà cô giáo ch nhi3m
đ9 cùng làm báo t#&ng. C@m giác nh# đ#8c sEng trong ngôi nhà đy tình thân
ca nh7ng ng#&i trong cùng m6t gia đình, tr&i năm y m#a rt to và l"nh nh#ng
có l] ch_ng ai c@m thy đi.u đó bRi s? g4n bó ca các thành viên trong lp đã
làm cho chúng tôi c@m thy m áp hn rt nhi.u. Nh#ng hình @nh mà tôi vWn
nh nht đó là ngày chia tay năm lp 9. Sau khi ăn ti3c chia tay xong c@ bAn
trong lp đ.u òa lên khóc m-c dù tr#c đó vWn c+ng ly, hô hào, đùa gi2n vi
nhau c> nh# th9 chúng tôi không ph@i đang d? m6t buFi ti3c chia tay. Bng
d#ng m6t thoáng suy ngh% ùa đn trong tôi, tôi c@m thy bAn hAc sinh chúng
tôi v$a ln l"i v$a th0t tr< con, đ>a thì ôm ly cô giáo, đ>a thì n4m ch-t tay
nhau, l"i có đ>a chO ngGi l-ng l] m6t góc nh#ng nhìn sâu vào đôi m4t cô b"n y
tôi bit trong lòng b"n tôi c'ng đang khóc và rt nh nh7ng tháng ngày đã qua.
B@n thân tôi c'ng th, dù không muEn khóc nh# các b"n nh#ng tôi c'ng không
th9 nào kìm lòng đ#8c. Giây phút y th0t là xúc đ6ng, vào nh7ng th&i đi9m nh#
v0y bng nhiên chúng tôi thy nh7ng li lm và xích mích vi nhau tr#c đây
th0t quá đi nh bé, nh bé đn m>c có th9 sxn sàng b qua tt c@ và th0m
chí chính nh7ng đi.u đó l"i trR thành nh7ng kO ni3m đap trong trái tim ca mi
ng#&i. Suy cho cùng, sau này có xa nhau, xa mái tr#&ng, xa thy cô, xa c@

42
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nh7ng kO ni3m du yêu thì chúng ta mi thy trân trAng và quý giá bit bao.
Chính vì th mà tôi ngh% không chO riêng tôi mà ai c'ng v0y, chúng ta hãy bit
trân trAng nh7ng gì mình đang có. Th là m6t nc thang n7a tôi đã b#c qua,
l"i ph@i chia tay ngôi tr#&ng cp hai vi bao kO ni3m, buFi chi.u ngày b gi@ng
vang lên giai đi3u ca ca khúc “ Mong #c kO ni3m x#a” làm cho tt c@ đ.u nín
l-ng trong s? xúc đ6ng. € nh7ng th&i đi9m nh# v0y tôi l"i trR nên m6t con
ng#&i ít nói, đn gi@n chO bRi vì có quá nhi.u th> tôi muEn muEn nói vi tt c@
b"n bè ca tôi, nh7ng ng#&i đã đóng m6t vai trò vô cùng quan trAng trong kí >c
v. tuFi hAc trò ca tôi, tôi muEn nói l&i c@m n đn tt c@ nh7ng thy cô ca
tôi bRi hA là nh7ng ng#&i đã cho tôi nh7ng bài hAc quý giá trong đ&i, không chO
là sách vR mà còn là muôn ngàn đi.u khác trong cu6c sEng.
Thêm m6t mùa thu n7a đã đn trên thành phE ca tôi – mùa thu năm
2008 tôi đã đ#8c vào hAc t"i tr#&ng THPT chuyên Lê Quý Đôn, ni mà chO
không lâu n7a thôi tôi cùng các b"n khóa 10 đ.u ph@i nói l&i chia tay. Tôi c@m
thy vui vì đã đ#8c hAc trong m6t môi tr#&ng th0t tEt, tôi thy bit n khi đã
có nh7ng thy cô t0n t+y giúp đ2, cung cp cho tôi nh7ng tri th>c trên con
đ#&ng hAc vn ca mình và m6t đi.u n7a c'ng vô cùng quan trAng rDng tôi
c@m thy đ#8c chia s< khi có rt nhi.u ng#&i b"n tEt luôn R bên tôi. SuEt ba
năm hAc v$a qua trong mái tr#&ng này đã đ9 l"i cho tôi không ít kO ni3m đap.
Nh#ng có l] s] in sâu nht trong kí >c ca tôi là hình @nh ca nh7ng ngày m#a
lp tôi chia nhau ming chuEi chiên và cùng làm lGng đèn, có nh7ng hôm v.
khuya nh#ng trong lòng tt c@ đ.u thy vui. Ai trong lp c'ng s] rt nh nh7ng
buFi tr#a n4ng t0p bóng chuy.n vi nhau R cái góc sân sau tr#&ng và s] càng
nh hn nh7ng tit hAc trên lp. Ngay t"i lúc này, t"i th&i đi9m tôi vit nh7ng
dòng c@m xúc ca mình tôi c'ng ch#a th9 hình dung ra đ#8c ngày b gi@ng s4p
ti đây s] nh# th nào. Nh#ng ch4c ch4n m6t đi.u là tôi s] nh mái tr#&ng này
rt nhi.u, nh nh7ng b"n bè ca tôi, nh thy cô, nh t$ng căn phòng quen
thu6c, t$ng chic gh đá, t$ng góc sân, t$ng dãy hành lang….tôi s] nh tt c@
và không bao gi& quên nh7ng hình @nh đó.
Còn bao nhiêu đi.u n7a mà tôi không th9 nói ht đ#8c, dù bit rDng mai
đây trong sE chúng tôi, mi ng#&i s] có m6t con đ#&ng riêng, s] sEng R m6t
ph#ng tr&i xa xôi nào đó nh#ng nh7ng kí >c v. m6t th&i hAc trò s] vWn mãi in
sâu trong lòng ca tt c@ mAi ng#&i bRi vi bt kì ai đi n7a thì nh7ng tháng
ngày đ#8c đi hAc, đ#c sEng bên b"n bè, thy cô d#i mái tr#&ng s] luôn là
nh7ng tháng ngày đap nht
T.Đ.Q

43
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CÔ KHUÊ
• NGUYỄN THANH NAM – 12A2
Có những điều trong cuộc đời học sinh mà tất cả ai đi học cũng đều phải trải qua.
Có thể qua những điều đó, họ sẽ trở nên mẫu mực hơn, trưởng thành hơn, nhưng cũng có
thể họ sẽ mất tất cả. Cuộc đời của tôi cũng vậy. Nhưng sau khi trải qua nó, tôi đã trở nên
nên người hơn, trưởng thành hơn và đặc biệt là tôi lại càng yêu cô tôi tha thiết hơn. Cuộc
đời tôi nhờ sự chỉ bảo, dìu dắt của cô và nó ngày càng thêm tôt đẹp. Cô tên là Khuê, một
cái tên đẹp và ẩn chứa biết bao nỗi niềm sâu sắc trong ấy.

Tôi được học cô năm lớp 8. Có lẽ suốt 8 năm trước tôi là một đứa quậy phá, hay
đánh nhau, lười biếng…Nhưng từ khi gặp cô, con người tôi đã trở nên khác hẳn. Khi mới
vào nhận lớp, cô ra những quy định hết sức oái ăm mà có lẽ một đứa học trò như tôi khó
có thể thực hiện tốt được. Cô bắt bọn tôi phải đi học sớm hơn quy định của nhà trường 15
phút để còn phải trực nhật, làm vệ sinh, ôn bài…Không những thế, cô còn bắt mỗi đứa
bọn tôi phải làm một cái bảng tên thật to đặt trên bàn để giáo viên thấy. Cũng vì cái này
mà tôi càng thêm tức cô hơn vì tôi đã bị ghi vào sổ đen do chưa làm bảng đúng thời hạn.

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trong lúc nông nổi. Vì có ai nói rằng bất cứ mọi
việc ban đầu sẽ tốt đẹp hết đâu. Đúng vậy, những ngày đầu như thế đối với chúng tôi thật
khó khăn. Bởi đã quá quen với việc đi học sát giờ và chạy ù vào lớp học cùng với lúc
tiếng trống trường vang lên gióng giả nên bọn tôi đa phần đều đi trễ và điều hiển nhiên là
bị cô cho vào sổ đen. Nhưng sau vài tuần, chúng tôi quen dần và thấy 15 phút ấy thật giá
trị. Nề nếp học tập của lớp tôi cũng dần ổn định từ đó.

Tôi còn nhớ rõ những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa tôi và cô. Có lần học một bài văn
dài quá, tôi mệt nên ngủ gật trên bàn, cô thấy tôi và nhẹ nhàng tiến tới và vỗ vào lưng tôi.
Lần đó cả lớp thấy và tôi được một trận xấu hổ ê chề. Cô cũng là người rất nghiêm khắc
và công bằng. Công việc trong lớp, nam nữ như nhau, không có chuyện mạnh thì nam
chịu, yếu thì nữ làm. Lớp tôi có nhiều bạn quậy như Hòa, Trọng, Thức, …tất cả đều là sư
phụ quậy phá nhưng khi nằm dưới quyền của cô, hầu như bạn nào cũng tăm tắp nghe
theo và càng ngày càng tiến bộ rõ rệt.

Cuối học kì, lớp được xếp loại xuất sắc. Cả lớp đều vui, và cô là người vui nhất.
Cô nói “Cô mừng không chỉ vì lớp điểm cao mà quan trọng hơn, cô mừng vì các em đã
thay đổi nhiều trong nề nếp, ý thức và tinh thần học tập”. Lớp đòi liên hoan. Cô nói “Để
cô chiêu đãi”. Giờ sinh hoạt tuần tiếp sau đó, cô “đãi” cả lớp tôi một món đặc biệt do cô
tự làm: cơm cháy rang. Đây có lẽ là món ăn ngon nhất trong những năm cấp hai của
chúng tôi. Nó thật giòn và thơm làm sao!
Bốn năm qua rồi. Giờ tôi đã là một cậu học trò lớp 12 cao ngồng. Tôi ít gặp cô
nhưng trong tôi, hình ảnh cô luôn tồn tại và vẫn luôn đẹp đẽ vô cùng. Có lúc đi ngang qua
trường cũ, tôi thầm gọi “Cô Khuê ơi”…
N.T.N

44
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Con đ$;ng...
• HỒ NGỌC QUÝ – 11VA

Tôi thả bước trên con đường quen thuộc, lòng nao nao nhớ lại những kí ức đã xa
của tuổi học trò. Hàng phượng vĩ bên đường lả lơi trong gió như chào đón đứa con thân
yêu trở về với mái ấm gia đình. Bao năm đã trôi qua nhưng cảnh vật dường như chẳng
có gì thay đổi, vẫn làn gió ấy, con đường ấy, vẫn ánh nắng chói chang, đỏ rực của mùa
hè vẫn còn đây trong kí ức những giọt thương, giọt nhớ của một thời áo trắng hồn nhiên,
vui tươi mà cũng đầy lầm lỗi…

Đã có một cái tên mà tôi không thể nào quên , đã có một hình ảnh không thể nào
lu mờ được, để rồi giờ đây, đứng trên con đường kỉ niệm, tôi miên man nhớ về.

…Tôi đứng lặng im, nép mình sau bức tường vôi đã bị phai màu. Bấu lấy áo một
người bạn, tôi cố ngẩng đầu lên cho những giọt nước mắt không rơi xuống. Mọi cảnh vật
như mờ nhòe đi, chỉ còn lại đó một hình ảnh, một hình ảnh nhỏ bé của cô tôi đang nằm
bất động trên giường, thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng ho và cất lên những giọng nói
thều thào. Tôi chỉ len lén nhìn cô mà không dám bước đến bên, hỏi thăm cô lấy một lời.
Nhìn các bạn ân cần rót nước cho cô, tôi cảm thấy thèm thuồng. Cái cảm giác ấy càng
lúc càng trở nên mạnh mẽ, thôi thúc tôi đặt chân lên phía trước. Một bước…hai bước, tôi
cuống cuồng lùi ngay lại đằng sau như sợ ánh mắt ai bắt gặp mình đang làm điều tội lỗi.
Tim đập thình thịch, chân tay tun rẩy, những giọt nước mắt cứ chực trào ra. Tôi toan
quay bước đi nhưng lại không nỡ, bởi chính tôi, một đứa ngớ ngẩn là nguyên nhân khiến
cô đau ốm thế này.

Trong một lúc vô tâm, tôi đã làm mất đi chiếc xe đạp mà cô yêu quý nhất. Chiếc
xe đạp ấy đã gắn bó với cô suốt cả thời gian dài. Nó giúp cô trong cuộc sống và là niềm
an ủi trong tâm hồn một con người cô đơn, quạnh quẽ như cô. Thế mà tôi đã làm mất nó.
Mất thật rồi! Kỉ vật của cô. Tôi không biết làm sao để tìm lại chiếc xe đạp cho cô và cũng
không biết làm thế nào để đối diện với cô nữa. Tâm trí tôi giờ đây hoang mang, rối loạn
vô cùng. Trong đầu tôi thoáng hiện ra hình ảnh cô với nụ cười ấm áp cùng ánh mắt trìu
mến yêu thương. Kí ức ấy sáng vụt lên bởi một vầng sáng bao quanh tưởng chừng như
vĩnh viễn nhưng rồi chợt tắt đi để lại trong tôi một khoảng trống mịt mùng. Hình ảnh cô
đau yếu hiện lên như cào xé tâm can tôi, khiến những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài
trên gò má. Tôi khóc. Khóc không ra tiếng, rồi vội vàng quay mặt đi để lại sau lưng
những lời hỏi thăm, an ủi đủ điều.

Một năm…hai năm…rồi bốn năm trôi qua, tôi vẫn vui vẻ lớn lên từng ngày,
nhưng lỗi lầm xưa đã để lại trong tôi một vết thương hằn sâu trong kí ức. Tôi tránh mặt
cô, tránh những nới nào bàn tán về cô, và tránh cả con đường dẫn đến nhà cô nữa.Tôi
muốn quên, nhưng càng quên lại càng nhớ. Để rồi những kí ức ấy mãi ám ảnh tôi mỗi khi
rãnh rỗi, và đuổi theo tôi trong những cơn ác mộng. Tưởng chừng như sẽ mất cô vĩnh
viễn. Nhưng rồi, vào buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều hiu hiu gió và ánh nắng như dát
vàng lên cảnh vật, cô và tôi gặp lại nhau sau bốn năm xa cách. Mặt đối mặt, tôi bối rối,
vội vàng đưa ánh mắt đi nơi khác. Nhưng nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã khiến tôi sửng lại.
Một cảm giác ngạc nhiên, hoang mang xâm chiếm tâm trí tôi và một cảm xúc nào đó trào

45
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

lên khiến tôi không còn suy nghĩ được gì nữa. Cô chẳng nói gì với tôi, chỉ nhẹ nhàng nhìn
tôi bằng ánh mẳt trìu mến yêu thương và nở một nụ cười thật ấm áp. Nụ cười ấy tươi tắn
làm sao, một nụ cười mà tưởng chừng sẽ không bao giờ nhận được nữa, là nụ cười mà
bốn năm nay tôi mơ, tôi nhớ. Lòng tôi lâng lâng vui sướng vô cùng. Cảnh vật giờ đây
dưới mắt tôi sao lung linh, sao mà sáng quá. Kí ức xưa cùng hiện tại thoáng chốc ùa về,
choáng ngợp trong tâm trí tôi một tình cảm yêu thương, biết ơn vô hạn dành cho cô_ một
người mẹ hiền.

Khẽ mỉm cười, tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu cái hương thơm hoa sữa ngào ngạt.
Lòng tôi ngân vang, bồi hồi nhớ lại những câu nói bâng quơ thuở trước:

Cô ơi, sao cô lại làm giáo viên?

À, vì cô thích nghề này!

Sao cô lại thích nghề này vậy cô?

Khó nói lắm các em à! Các em hãy nhìn con đường kia đi, con đường mà các em
thường đến trường ấy. Mặc dù nó quanh co, gồ ghề nhưng chẳng phải em vẫn đến trường
bằng con đường đó hay sao? Cuộc đời nhà giáo cũng giống như thế em ạ! Mỗi cuộc đời
thầy cô là một con đường, dù có mang những vết thương nặng nề thì con đường ấy vẫn
luôn tới đích. Con đường nay nối tiếp con đường kia, làm nên một bề dày và một chiều
dài vô tận. Cô có niềm tin mãnh liệt rằng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Các em hiểu
chứ?

Con đường ấy mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi, phải không cô?

H.N.Q

46
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CÓ NIˆM TIN CON GIŠ ...


• TRẦN THÁI DIỄM CHI – 11VA

Khi con đ-t bàn tay mình trên ký >c, con luôn h"nh phúc vì đ#8c n4m
gi7 hn m6t đi.u ln lao gAi là yêu th#ng. Đ9 rGi mi khi con bit gAi m6t
ting thy c'ng chính là lúc con vun đ4p cho mình thêm ni.m h"nh phúc y, bé
nh mà thiêng liêng.
Trên nh7ng con đ#&ng con đã đi, R nh7ng ngôi tr#&ng con đã hAc và
nh7ng ni con s] đn , R đâu c'ng có nh7ng ng#&i thy cho con gAi, cho con
nh và đong đy h"nh phúc . Nh#ng riêng ln này cho con đ#8c t"m gi7 l"i
nh7ng hình @nh ca quá kh> đ9 nhìn vào kho@ng th&i gian này mà thôi, và gAi
v. trong con van nguyên chO m6t ng#&i thy, thy nhé , thy ca con.
Con ch#a bao gi& làm m6t phép tht hay so sánh n-ng nha tình c@m ca
mình. Con luôn trao đi rt nhi.u tình yêu th#ng , con yêu ba, yêu ma , thy cô
, b"n bè ,… V0y nên đ>ng tr#c thy con không dám kh_ng đMnh m6t đi.u gì
tuy3t đEi. Con bit dù con có nhi.u ng#&i thy đn my, con dành tình yêu
th#ng và trân trAng cho nh7ng ng#&i thy khác nhi.u đn my thì thy vWn
không trách móc gì con. Thy l"i s] c#&i tr#c đ>a hAc trò ngEc nghch nh#
con. Đn gi@n vì yêu th#ng không khi nào là duy nht, thy đã nói v0y mà .
Nh7ng ngày đu khó khăn, b2 ng2 , thy m6t mình gi7a 11 đ>a con gái,
đAc bài ,thy đAc vai nam giúp chúng con. Chúng con vô t# , c#&i đy khi thy
v& than rGi c'ng quên đi mt. M6t hôm thy Hà h i chúng con có bao gi& c@m
thy thiu đi.u gì không ? Con mi ch8t thy có cái gì trông trEng l#t qua. Con
t? h i có bao gi& thy nhìn chúng con rGi ngao ngán, vi3c gì c'ng nh& đn thy
c@ …
Ngày y, chúng con quen rGi m6t ng#&i thy thân thu6c, bình dM ngày
ngày đn d"y 11 con vMt gi&i suEt mùa hè đu tiên.Còn con , con quen say s#a
nghe thy k9 chuy3n, nh7ng giai tho"i vui thú vM cho bài hAc thêm phong phú
và c@ nh7ng câu chuy3n tuFi th thy. Có nguyên khu v#&n màu xanh, có c@ cái
l"nh đêm giao th$a lang thang trên đ#&ng phE Quy Nhn ,… hi3n v. gi7a đôi
m4t con . Thy b@o tuFi th @nh h#Rng nhi.u đn con ng#&i ta, có l] v0y nên
thy bây gi& đ-c bi3t đn v0y,thích s? đn gi@n, tinh t và chút gì lãng tt .Con
góp nh-t trong câu chuy3n thy k9 m6t phn tuFi th thêm vào ký >c mình. Nó
không ph@i ca con nh#ng là thy cho con.
Ai đã b@o vi con rDng thy d"y th0t hay, làm vi3c th0t tEt, đ#8c hAc trò
tôn trAng th0t nhi.u ,… Có l] là đúng c@ thy ", con đã cho phép mình đ#8c
thm t? hào. Nh#ng con không quan tâm l4m đi.u ng#&i ta ngh% , con chO bit
ng#&i có mái tóc xen màu phn tr4ng kia là thy con, đy bao dung, bình dM.

47
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Gía trM m6t con ng#&i đâu hoàn toàn ph@i R tài năng ho-c cái gì t#ng t? th
mà R cách ng#&i ta tGn t"i trong k< khác.
TuFi 15 cho con bit thy, 16 đ9 con g4n bó vi thy nhi.u hn. Gn hai
năm đã đ là n+ c#&i th0t t#i trong nh7ng gi& hAc, cái nhíu mày nghiêm nghM ,
c@ giAt n#c m4t len lén ri s8 thy không còn ch nhi3m. Tt c@ thành kho@nh
kh4c trong con- nh7ng kho@ng kh4c vô hình chôn ch-t …
Ngày đ"i l` 1000 năm Thăng Long , tr#&ng tF ch>c đGng di`n vui là th
sao lp mình không nói m6t l&i… Chúng con chuy.n tay nhau chic đi3n tho"i,
l-ng l] đAc nh7ng dòng thy vit, l-ng l] buGn . “ Thy c'ng buGn l4m ch> …”
“… con gái, con trai “…
Thy khó khăn g4n kt chúng con – nh>ng đ>a tr< #ng b#ng, chO bit
cho cá nhân – l"i vi nhau , mi v$a vui vì thành công ca câu l"c b6 Fairy
tales đã v6i bM ng4t quãng . Chúng con hay đùa lp mình và 2 thy là m6t câu
chuy3n cF tích đap, mà cF tích có bao gi& bM chia c4t đâu thy ? Chúng con đ
ln đ9 hi9u nhi.u th> nh#ng đ9 hAc cách chp nh0n thì th0t khó. M6t buFi
sáng đy thôi mà 37 đ>a cùng tr@i qua bao nhiêu c@m xúc, buGn đn rt n#c
m4t rGi reo lên vì lp tr#Rng thông báo thy còn ch nhi3m , rGi l"i l4ng xuEng
khi chO ch nhi3m chuyên văn mà thôi. Hai ngày sau, thy c'ng không ch
nhi3m chuyên văn n7a…
Tun đó , lp mình âm đi9m thi đua. Hình nh# là m6t s? trùng h8p ngWu
nhiên, hAc kì 1 năm ngoái lp đ>ng cuEi tr#&ng v. đi9m thi đua, gi& thy đi lp
c'ng đ>ng cuEi … Chúng con c#&i đăng đ4ng, đã cE g4ng th0t nhi.u rGi l"i v2
òa. Gía mà thy thy đ#8c cái c@nh c@ lp h0m h?c b"n Nh0t ra sao vì đã làm
lp bM tr$ đi9m nhi.u v0y, giá mà thy nghe b"n v+ng v. đ>ng tr#c lp ni l&i
xin li, đi.u tr#c gi& ch#a có thy nhO ? Thy c#&i , thy trao l"i chúng con cho
cô Khánh và r&i kh i lp trong gi& sinh ho"t cuEi cùng. Ch#a giAt n#c m4t nào
kMp ri, chO có nh7ng tm hình ch+p l"i nh#ng con l"i thy mình trEng v4ng ,
c@m giác không giEng khi nghe câu h i ca thy Hà ngày tr#c.
Chúng con không ph@i tách lp, chuyên Văn thêm vinh d? đ6c chim
thy , c'ng là 1 s? bù đ4p sau xáo đ6ng v$a qua .Nh7ng tháng ngày tr@i dài,
phía tr#c chúng con là nhi3m v+, sau l#ng có thy, thy Hà và cô Khánh,
ch_ng rõ có s? #u ái nào ca ban giám hi3u hay không.
Con th0t s? vui , th0t s? h"nh phúc .
Lp 10.
Ln đu tiên khi con ln lên con đ#8c nghe m6t ng#&i thy gAi mình
bDng con gái và đ#8c gAi thy bDng bE. Thy và bE là m6t nh#ng hai cách gAi
không giEng nhau nh# th . BE, con đã c#&i rGi reo lên khe kh]. Có nh7ng ni.m
vui đâu cn nói thành l&i.

48
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Lp 11.
Ln rGi nên hAc cách bi9u hi3n tình c@m càng khó hn bE nhO ? BE hi.n,
bE c'ng nghiêm là th , con đâu th9 đ>ng tr#c m-t bE và nhi.u ng#&i mà b@o
chúng con yêu bE th0t nhi.u đ#8c. Th nào rGi bE c'ng b@o nói làm chi cho c@
thy trò cùng ng#8ng nh# ln sinh ho"t lp b"n Quý "đ#8c" lp yêu cu nói v.
thy và món quà 20-11 năm ngoái nhi.u ý ngh%a ca b"n .
Con không bit vì th hay vì đi.u gì khác mà con th#&ng im l-ng khi vô
tình đAc nh7ng tâm s? ca bE vit v. lp , nh7ng l&i bE đ6ng viên chúng con .
Nh7ng ngày đu, bE buGn vì chúng con khác vi các chM khóa tr#c , gi7a bE và
chúng con đã t$ng tGn t"i 1 kho@ng cách. Có ln bE tht vAng vì 1 hAc trò nào
đó không rõ th9 hi3n thái đ6 không tôn trAng bE, th0m chí là xúc ph"m. L"i
hôm chúng con tht b"i , lp tr#Rng đ9 ngay câu xanh r&n : “ just wanna die “ ,
… Nh7ng lúc đó con chO bit l-ng thinh , t? nh mình cE g4ng nhi.u hn n7a.
Kho@ng trEng nào rGi c'ng s] đ#8c đong đy bDng tình yêu và hy vAng ph@i
không bE ?
Khi con cúi m-t , bE b@o con ph@i ng#c nhìn lên, nghin răng mà b#c
ti. “ Đ i còn dài ,… “ , câu nói ca bE không chO con mà đ>a nào c'ng thu6c .
Khi con mt ph#ng h#ng con l-ng l] tr#c bE đ9 tìm m6t lEi đi. BE
cho con ngAn đèn, rGi con ph@i t? mà b#c đi. Khó khăn, vp ngã , đau th0t
nh#ng đó mi đúng là cái con cn , con c@m n bE.
Đi qua nhi.u đi.u con mi hi9u đôi lúc mAi th> r4c rEi, ph>c t"p đn
m>c con khó lòng t#Rng t#8ng nFi. Nh#ng con vWn luôn hy vAng vào cái gAi là
ni.m tin, ni.m tin bE đã trao cho chúng con và ni.m tin chúng con gti R bE.
Chúng con xin đ#8c gi7 nó l"i mãi mãi bE nhé, đ9 mi ngày hAc cách ph@i cE
g4ng, hn là m6t l&i tri ân.
T.T.D.C

49
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Vit v
NGI PH
PH N TÔI
TÔI YÊU…

50
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NG I TH Y CA SUT Đ I CON


• LÊ ĐỨC HOÀNG VÂN – 12V

Con vit v ng !i th#y quan tr)ng nh*t đ!i con!


Không c#n nh0ng đám mây l! l0ng lang thang, không c#n nh0ng cơn
gió xô l:o đ:o h;t m a l;nh giá, không c#n b#u tr!i xám nh tro và nh0ng
chic lá r>ng đ#y bên thm v@ng, con vAn tB tìm v đ Dc vEi nh0ng kí Gc v
mHt ng !i th#y bIi nh0ng th*t b;i , nh0ng khJ đau, nh0ng n> c !i hòa chung
n Ec m@t …
ML!
Ngày con đM tuJi đi mAu giáo, không mHt nhà trN nào nhOn con, mHt
đGa nhP Qm đau quRt quLo. Ba đi công tác xa, mHt mình mL ch;y kh@p thành
phQ tìm tr !ng cho con h)c. Bit bao ngày mL dang n@ng gió ngoài đ !ng, rWi
cXng mHt tr !ng mAu giáo nhOn con vEi cái nhìn ngán ngYm. Bài h)c đ#u
tiên mL d;y con: vEi tình th ơng và trách nhi[m, không mHt n\ lBc nào là
không đ;t đ Dc kt qu:.
Con đi mAu giáo, mL tEi thăm, cô giáo k^ con ch_ ngWi im I xó nhà, ai
kêu cXng không đi, n@ng chiu vào mRt cXng không tránh, “lùi lXi nh con rùa
I xó cba”. ML v quyt tâm làm con năng đHng, vui vN, hòa đWng vEi m)i
ng !i. Th là mL d;y con k^ chuy[n, mL đYy con lên sân kh*u, mL d;y con tB
tin khi đGng tr Ec đám đông. RWi con trI thành “cây k^ chuy[n” nJi ting I
m)i cuHc thi tf t_nh đn khu vBc, trI thành cây dAn ch ơng trình cMa thiu
nhi t_nh nhà và quan tr)ng nh*t là điu mL mong ch! đó là con đã trI thành
mHt đGa trN tB tin, thích nói chuy[n vEi m)i ng !i. Bài h)c l#n này mL d;y
con: gi)t n Ec ch_ hòa vào bi^n c: mEi không c;n mà thôi”.
Ngày con h)c c*p II, tính con bHc trBc và ghét sB gi: dQi. Vì vOy mà con
luôn ph:n đQi các b;n trong lEp lOt tài li[u trong gi! ki^m tra. BIi th mà các
b;n trong lEp ghét con, làm đM trò ch)c phá khin con phát khóc. M)i chuy[n
v Dt quá sGc chju đBng khi các b;n xé sách vI con, g;t chân con làm con ngã.
Té đau, *m Gc, con bP ch;y khPi tr !ng ra bi^n khóc tu tu, làm mL và nhà
tr !ng hQt ho:ng tìm kim m*y ting đWng hW. Khi con tB đHng trI v, mL
mfng phát khóc. TQi đó, mL quyt đjnh chuy^n tr !ng cho con, mL nói
chuy[n vEi con thOt nhiu. Con rút ra bài h)c tf l!i mL d;y: đ*u tranh vEi cái
sai, cái x*u không th^ thành công nu ch_ có mHt mình; có lúc ph:i thuyt
ph>c mHt cách nhL nhàng mEi có tác d>ng; ph:i bit tfng mGc đH mà quyt

51
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

đjnh hình thGc đ*u tranh. Con sm mang bài h)c này đi suQt cuHc đ!i, đi suQt
hành trình chQng l;i cái b*t công, sai trái.
Nh! chuy^n tr !ng, con đ Dc tip xúc vEi mHt môi tr !ng mEi, mHt
môi tr !ng thân thi[n, cIi mI vEi nh0ng th#y cô vô cùng tâm huyt vEi h)c
sinh. n tr !ng c*p II Nguyon Hu[ này, con đ Dc h)c văn th#y Tích Hoàn,
ng !i đã truyn cho con ng)n lba đam mê văn h)c. Ngày tr !ng luy[n đHi
tuy^n h)c sinh giPi, th#y đã d;y thêm cho đHi tuy^n chúng con 3 buJi/tu#n
mà không nhOn b*t cG mHt đWng h)c phí nào. Và cXng chính th#y đHng viên
con thi vào THPT chuyên Lê Quý Đôn. Con v hPi ý kin mL, mL nói vEi ánh
m@t buWn: “Ngh văn khJ l@m con à! ”. Nh ng mL không ngăn c:n con theo
đuJi đam mê, mL đHng viên và cho con nh0ng điu ki[n tQt nh*t đ^ h)c ôn
thi. RWi con thi đOu, con đ Dc h)c văn cô Tuyt, th#y Nam và th#y Trí. M\i
ng !i mHt cách d;y khác nhau nh ng đu làm ng)n lba đam mê cMa con cháy
bùng d0 dHi. Con coi văn h)c nh chính cuHc đ!i mình. Con đâm đ#u vào
nh0ng kì thi, vfa đ^ chGng minh kh: năng, vfa đ^ thPa Ec mơ đ Dc vit. H#u
nh tf lúc đi h)c cho đn lEp 11, con ch a th*t b;i tr Ec mHt kì thi nào. Điu
đó có ph#n làm con chM quan, tB mãn. Con nghx con có quyn tB hào v kh:
năng và tình yêu cMa con vEi văn h)c. Và rWi, nh bao câu chuy[n khác, con
v*p ph:i th*t b;i, mHt th*t b;i đEn đau nh muQn làm con g>c ngã. Kì thi
h)c sinh giPi c*p tr !ng lEp 12, con tr Dt. MHt cú tr Dt đã đóng s#m cánh
cba thi quQc gia vEi con. Con đã khóc tf tr !ng v nhà. Con tfng nói con có
th^ sQng cht vì văn, nh ng ch_ mHt th*t b;i này đã làm con chEi vEi. Con
không bit có còn đM dXng c:m đ^ theo đuJi đam mê tEi cùng, đ^ vit mHt bài
văn l#n n0a. ML nhìn con khóc, con đ)c đ Dc sB đau khJ trong m@t mL khi
con tr Dt dài trong th*t b;i. Nh ng mL l;i m_m c !i và nói mHt cách cGng
r@n: “ M)i ng !i đu có mHt cái đích đ^ đn. Nu con đ !ng nào đó tEi đích bj
ngăn l;i thì ta tìm đ !ng khác, đfng thay đJi đích đn là th@ng lDi rWi con ;!”.
Và con đã đGng dOy nh! nh0ng l!i d;y cMa mL. Đôi khi con vAn khóc trong mơ
nh ng con đã hi^u rzng: tình yêu chân chính sm không vì b*t cG lý do gì mà
thay đJi. Con yêu văn, và con đã không đánh m*t tình yêu đó nh! bài gi:ng
cMa mL.
Còn r*t nhiu bài h)c mà mL d;y con trong 17 năm con sQng. ML
chính là cô giáo, ng !i th#y quan tr)ng nh*t cMa suQt cuHc đ!i con. VEi mHt
đGa con yu đuQi, đa c:m nh con, mL đã ph:i v*t v: bit bao đ^ d;y con trI
thành ng !i có nghj lBc. Bên c;nh nh0ng ng !i th#y d;y con I tr !ng, mL
luôn là ng !i th#y th#m lRng, nhAn n;i d;y d\ con bit đGng lên sau m\i l#n

52
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

v*p ngã, d;y con bit quí tr)ng công ơn th#y cô giáo, d;y con bit c:m ơn
cuHc sQng dù gRp l@m khó khăn,…
Sáng nay con giOt mình dOy sEm, chDt th*y mL lúi húi quét sân. Tr!i
nh: nh0ng h;t m a phM lên tóc, lên vai mL. Nhìn dáng mL liêu xiêu trong tit
tr!i l;nh giá, nhìn g ơng mRt mL Qm g#y vì lo cho chWng con, nhìn mái tóc
mL mPng đi vì ăn uQng thiu ch*t và làm vi[c quá sGc, trái tim con bOt khóc
thành l!i. ML đã vì chúng con mà bP h)c cao h)c, rWi ngày mL đ Dc h)c b\ng
du h)c n Ec ngoài, mL l;i đành tf bP vì lo ph:i bP các con bơ vơ khi ba hay đi
công tác xa. Vì chúng con, mL đã bP t*t c: nh0ng Ec mơ cho riêng mL,
nh ng mL nói mL không bao gi! hQi tic vì mL đã nuôi d;y chúng con nên
ng !i, và đó là h;nh phúc lEn nh*t cuHc đ!i mL. ML đã hy sinh cho chúng con
nhiu quá, nh ng con đã làm đ Dc gì đ^ đn đáp công ơn cMa mL? Con đã quá
vô tâm, ch_ bit h Ing th> mà ch a bao gi! quan tâm chăm sóc mL. ML,
ng !i th#y luôn lRng lm bP bao công sGc nuôi n*ng, d;y d\ con mà không
mong ch! đn đáp. ML, ng !i th#y đã nhiu l#n th#m khóc khi con ph;m l\i
nh ng vAn m_m c !i vEi con đ^ h Eng con đi đúng đ !ng đ!i. Xin cúi đ#u
tr Ec mL và nói l!i tri ân tf tOn đáy lòng. Xin nh0ng ng !i con đfng bao gi!
quên đi ng !i th#y quan tr)ng nh*t đ!i mình: ng !i mL! Ngày 8/3 con xin gbi
l!i tri ân tf tOn đáy lòng tEi mL và nh0ng ng !i mL, ng !i bà, nh0ng ph> n0
đã lRng lm hy sinh c: đ!i mình cho con, cho cháu mà không bao gi! mong ch!
đn đáp. Và hi nh0ng ng !i con h;nh phúc vì còn có mL, đfng ch! đn ngày
8/3 hoRc ngày lo ML mEi tP lòng tri ân mL bzng nh0ng cành hoa và l!i chúc
mà hãy trân tr)ng tfng ngày đ Dc bên mL và đfng bao gi! làm mL đau lòng.
Tr!i m a cho Et đ*t nâu
Nghx th ơng đ!i mL dãi d#u nuôi con
Ngày nào con đP gót son
Bit đâu chân mL chai mòn chông gai
Xin ng !i đfng đ^ n@ng phai
Đfng làm mL khóc - đôi vai thêm g#y
-------oOo-------

53
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CHỊ TÔI!
• PHAN THỊ LINA – 12SĐ
Ch& y và tôi là 2 ch& em cùng cha khác mC nhưng 2 đBa tôi yêu
thương nhau hơn bt cB ngưi ch& em nào h?t. Ch& em tôi thưng g;i nhau
bDng nhng cái tên thân m,t là Tư và Út.Ngưi khác nhìn vào sK nghĩ tôi
không hay lAm nhưng Tư nói “ Đ(i v%i Tư , Út là em , là ngưi b#n thân
nht”.
Gia đình tôi rt nghèo. Khi tôi sinh ra, gia đình lâm vào tình c0nh
khó khăn hơn bao gi h?t và Tư đã ph0i b< h;c đ/ đi làm khi ch8 Q tám
tuNi. HDng ngày Q khu chL l%n vEn thp thoáng dáng ngưi nh< bé trên tay
xách 1 xô nư%c mía kho0ng 30 b&ch mà ct lên ti?ng rao “ Mía đây….Mía
đây…”. Khi k/ l#i Tư đã khóc, tôi cũng v,y. Ch8 vì có mdt tôi trên đi này
mà ch& y đã khN càng khN thêm nhưng ch& chưa h2 trách tôi dù ch8 mt
ln mà còn h?t m\c chi2u chung yêu thương tôi.1 năm sau đó Tư đưLc
trQ l#i trưng h;c tuy nhiên ni2m vui y không h2 tr;n vCn khi đi2u ki@n là
ch& ph0i đi tu t#i chùa trên quê và h;c trưng trên y.” Út bi?t không…?
Ch8 m%i chín tuNi mà Tư ph0i xa gia đình, xa b#n bè, xa Quy Nhơn, đành
rDng s(ng trên đi là ph0i chp nh,n thW thách nhưng thW thách y có lK
vưLt quá giói h#n c=a Tư lúc by gi…”.Gi;ng Tư như nghCn l#i. S( ln tôi
đươc thăm Tư ch8 đ?m trên đu ngón tay nhưng nhng ln y tôi rt vui.
Tôi con nh% mli ln hai ch& em gdp nhau l#i m9ng m9ng t=i t=i, t(i ng= 2
đBa ôm nhau th,t chdt , sáng ra Tư cõng tôi đi nhdt nhng trái xoài rơi
rUng ngoài vưn ri đén l%p , Tư h;c còn tôi thì ngôi dư%i gm bàn chơi
đ hàng mt mình....Lúc chia tay nhau ln nào cũng như ln đó tôi khóc
th,t l%n. Tôi trách ba trách mC t#i sao l#i đ/ Tư Q chùa, hàng ngày b& ngưi
ta sai vdt, không làm k&p thì b& mAng b& chWi, có ln còn b& cô Chín phóng
con dao thDng t%i, v?t thCo trên tay Tư cũng do th? mà có. “Ba mC có nli
khN tâm riêng Út à, n?u lúc đó Tư không đi lên chùa thì ly ti2n đâu ra mà
đi h;c, mà nuôi Út.”_” Tư nh% không, lúc chia tay y, Tư không nhìn th3ng
vào Út và mC mà quay mdt đi chl khác.Ái chà chà lúc đó trông Tư th,t là
mt cô gái m#nh mK, đáng ngư ng m quá đi ch?! Ha ha…!” Tôi và Tư
cùng phá lên cưi.
Mdc dù l%n lên trong hoàn c0nh khó khăn nhưng hai ch& em tôi luôn
s(ng l#c quan, tính cách này thì gi(ng mC y chang. Xa nhau 5 năm càng
làm tình c0m ch& em thêm khăng khít. Tình c0m c=a tôi lúc y còn ngây thơ
còn con nít lAm, lúc vui vZ bên b;n b#n là như không còn nh% gì v2 ch&, v2

54
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nli khN mà ch& đang c( gAng ch&u đ\ng. Mt ln vào năm l%p mt, khi
đang trong gi ra chơi tôi blng nghe thy ti?ng ai đang g;i “Út ơi!Út ơi!..”.
Gi;ng nói thân thuc làm sao, tôi loay hoay tìm ki?m và bAt gdp hình dáng
th,t quen thuc, Tư phài không đúng là Tư ri, nhưng sao Tư l#i Q đây?MC
bi?t thì Tư sK b& đánh mt… Hai đBa cm tay nhau qua song sAt c=a cánh
cNng trưng mà m9ng m9ng t=i t=i. “ Tư tr(n v2 đó, Tư đang Q nhà c=a cô
chB không dám v2 nhà, Tư nh% Út, nh% gia đình mình, Tư không ch&u nNi
cuc s(ng như v,y na…”. Tư khóc, tôi cũng khóc, cB như th? đ?n khi
ti?ng chuông báo hi@u vào ti?t h;c. V2 nhà tôi c( khóc th,t to trông cho ra
vZ ti nghi@p, v9a khóc lóc tôi v9a xin ba mC hãy cho Tư v2 s(ng v%i tôi,
tôi nói cho ba mC bi?t vi@c Tư tr(n v2 đây, ban đu 2 ngưi rt tBc gi,n,
sau đó h; đã suy nghĩ l#i và chp nh,n vi@c này. Ba mC tôi đã xu(ng nhà
cô và dEn Tư v2, hai ch& em tôi m9ng lAm th? là t9 nay 2 đBa đưLc Q bên
nhau ri. C0 ngày hôm đó tôi và ch& cB nhìn nhau mà cưi su(t cB như b&
mAc b@nh tâm thn v,y.
Ba xin cho Tư vào h;c Q trưng cp hai Lê LLi, v9a h;c Tư v9a đi
bán vé s( phU thêm cho gia đình. Tôi thì sư%ng hơn Tư nhi2u, nhi@m vU
ch8 có ăn và h;c chB không làm bt cB vi@c nào h?t. Tôi rt thích đi h;c và
cũng rt ham vui, nhi2u khi đi bán v%i Tư c0 ngày, bán đưLc h?t s%m thì
hai đBa đi bAn bi, bAt cá, hái trBng cá,…Tuy vt v0 nhưng hai đúa lúc nào
cũng vui vZ. Nhng lúc gi,n hn cãi vã bao gi cũng là Tư xin lli làm lành
v%i tôi trư%c. Vì là con út trong nhà và đ(i v%i ba tôi l#i là con mt nên t9
nh< đã đưLc chi2u chung đâm ra tính tình bư%ng b8nh, hay làm theo vi@c
gì mình thích. Nghĩ l#i lúc đó th,t ti nghi@p cho Tư khi su(t ngày ph0i dl
dành tôi. Càng l%n tôi càng thương Tư nhi2u hơn na, tính tôi thì đ
ngang bư%ng hơn, su(t ngày bám theo Tư như cái đuôi khó ai có th/ dBt
ra đưLc.
Công vi@c bán vé s( không có li nhi2u l#i hay làm mt, đ2n ti2n
nên Tư quy?t đ&nh đi theo my anh đánh giày h;c ngh2. Tính ra thì lúc đó
Q Quy Nhơn này ch8 có mình Tư là đBa con gái dám đi theo cái ngh2 này
nên làm cũng khá đAt. Hàng ngày Tư đi h?t quán cà phê này đ?n quán
nh,u khác, mi m;c ngưi ta đánh giày. Tôi thy Tư sK cn mt trL th=
nên nhng ngày đưLc ngh8 h;c tôi rong ruNi cùng Tư đi đánh giày. Thông
thưng khi đánh giày thì mình ph0i đưa cho khách mt đôi dép đ/ khách
mang cho không b& dơ tt. Ngày đu tiên tôi không bi?t đi2u này th? là khi
Tư cm đôi giày đi đ?n mt góc nào đó đ/ ngi đánh thì tôi vEn đBng lì

55
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

đy, tôi chun mũi lên nói “ Út sK đBng đây canh chB l ông chú đó ly mt
đôi dép c=a Tư thì sao?” Tư phá lên cưi rõ to “ Ng(c quá đi, ngưi ta
không sL mình ly mt đôi giày mAc ti2n c=a h; thì thôi chB ai mà thèm ly
đôi dép rách c=a mình . ha ha!”.K‚ ni@m đó đ?n gi ch& em tôi vEn còn
nh% như in, nh% c0 lúc tôi v/nh mdt t\ hào khi nh có tôi mà Tư đưLc bo
thêm, dù ch8 hai hay ba ngàn nhưng đ(i v%i hai đúa lúc by gi cũng là
mt kho0n ti2n kha khá.
Mt hôm Tư cm v2 nhà mt t báo và nói “ Ba mC ơi, Út ơi, con
đưLc đăng lên báo nè”. Thì ra nhìn thy Tư v9a đi h;c l#i v9a đi đánh giày
, cái công vi@c mà không đBa con gái nào dám ch;n, ch& Hà đã rt c0m
đng và quy?t đ&nh vi?t mt bài báo v2 Tư. Sau s\ ki@n y Tư đưLc mt
nhà h0o tâm là Vi@t ki2u tài trL cho đi h;c, chú y nói “ Chú là con c=a đt
mC Bình Đ&nh, ngày trư%c chú cũng đã t9ng đi đánh giày như con v,y nên
chú rt mu(n giúp đ nhng hoàn c0nh vưLt khó như con” . K/ t9 đó Tư
không đi làm na nhưng hình như cái ngh2 đó đã ám 0nh hai đBa tôi v,y,
ra đưng h_ ai đi giày mà bIn là ch& em tôi li2n cùng nói “ Đôi giày y mà
ch& em mình đánh thì như m%i y chB, ti?c th,t”. Ri 2 đBa nhìn nhau mt
lát và cùng b,t cưi.
Hoàn c0nh khó khăn đã rèn luy@n ch& em tôi rt nhi2u. Chúng tôi
không bao gi vp ngã mà than đau,lúc nào cũng t\ thân mà đBng d,y mà
đi ti?p, nht là Tư. Tư r%t đ#i h;c , Tư quy?t đ&nh h;c 1 trưng cao đ3ng
t#i Bình Dương. M;i ư%c mơ v2 ngôi trưng đ#i h;c Tư đ2u đdt vào tôi ,
Tư tâm s\ “ M;i vi@c chúng mình c( gAng làm bây gi ch8 nhDm mt mUc
đích duy nht là làm cho ba cho má đưLc h#nh phúc, sau này Út ph0i c(
gAng lên ch& em mình sK mQ mt công ty mang tên hai đBa, Út sK là giám
đ(c còn Tư sK là phó giám đ(c, mình sK chQ ba mC đi chơi trên xe Inova và
con cái c=a hai ch& em mình sK không ph0i ch&u khN na, Út hén”. Tôi cưi
hì hì mà trong lòng qudn thAt, hai ch& em tôi ôm nhau, bi?t rDng c0 2 đBa
đang khóc nhưng không đBa nào dám khóc thành ti?ng, cB v t< ra mình
m#nh mK đ/ ngưi còn l#i không ph0i lo lAng.
Bây gi thì Tư đã đi làm v%i công vi@c là mt nhân viên kinh doanh,
lương tháng không cao nhưng đ= đ/ có mt cuc s(ng Nn đ&nh trong đt
Bình Dương. Còn tôi thì đang gn hơn v%i cuc thi đ#i h;c , tôi quy?t đ&nh
sK vào h;c trong Sài gòn và cùng Tư xây d\ng s\ nghi@p trong đó. Tôi c(
gAng h;c, Tư c( gAng ki?m ti2n, khi nào có đưLc mt kho0n kha khá thì v2
l#i Quy Nhơn làm ăn, nuôi dư ng cha mC già. Ư%c mơ tuy nh< nhưng cũng

56
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

là mt vn đ2 l%n đ(i v%i hai đBa không có gì trong tay như hai ch& em tôi.
Nhưng tôi và ch& sK không t9 b<, mãi bư%c v2 phía trư%c, con đưng duy
nht lúc này mà ch& em tôi có th/ l\a ch;n. Tư ơi! Hãy cùng c( gAng nhan,
yêu Tư nhi2u!
P.T.LN

57
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

ĐÊM TRNG
• HUỲNH THỊ XUÂN CHI – 10V
“Đêm chong đèn ngFi nh& li tHng câu chuyGn ngày xa.
Mg v! đ8ng d&i ma che đàn con nfm ngI…”
Mg i! Mi khi câu hát )y vang lên là bao kí 8c tu(i th li ùa v! dào dt trong con. Bao
nhiêu c$m xúc, bao nhiêu k? niGm con không th+ ki!m nén li đOc, nó c8 tuôn trào. Mi khi m[t
tri lên, con bit rfng li là m t “ngày may mn” n:a vì mg vmn bên con. Con mong sao su,t cu c
đi con đ!u là nh:ng ngày may mn nh th…đ+ con đOc bên mg mãi mãi !
Vì đây là ln đu tiên con đi hc xa nhà, xa ri vòng tay yêu thng, sM lo lng và quan
tâm cIa mg, nên mi khi nghe nh:ng bài hát v! mg là con li khóc. Mg bit không? Con khóc
nhi!u, nhi!u lm mg ! Con đã bit sM nh& nhung, lo lng v! mg là nh th nào? Nh:ng ai cha
tHng xa mg không bit đOc c$m giác khó t$ này đâu.
Mg i! Con còn nh& r)t rõ cái ngày hôm )y, ngày mà con nh đOc sinh ra ln th8 hai.
Đêm hôm )y là m t đêm đông, gió lnh th(i tHng cn mang theo nh:ng chic lá khô xào xt phía
sau nhà. Hôm )y b, mình đi làm cha v!, à không ph$i cha v! mà làm qua đêm, mg còn nh&
không? Bu(i chi!u hôm đó con vmn còn khoY mnh, còn năn n? mg cho qua nhà ch hai chi. Tri
ma, vì con W nhà buFn nên con m&i xin mg cho con đi. Mg là ngi l&n, bit đi nh v>y so đau nên
đã ngăn c$n. Con vmn còn nh& nh in li mg nói: ” Tri gió l&n mà li ma n:a, W nhà đi con, W nhà
mg thng, mg cho kgo”. Thng ngày mi khi con nhõng nhoo, ch? cn m t viên kgo mg có th+ d
con (vì lúc đó con m&i sáu tu(i thôi). Nhng hôm )y đ,i v&i con, nh:ng viên kgo )y không có ý
nghPa bfng b lp ráp cIa ch hai đOc b, mua t[ng. B, cha t[ng con b lp ráp mà b, đã h8a,
nhng con bit b, đi làm v)t v$, không đI ti!n đ+ mua nên c;ng không vòi vPnh gì.
Nhng ch? vì thèm mu,n nên con đã c, tr,n mg qua nhà ch hai chi khi mg không cho
phép. Đó là ln đu tiên mg đã khóc vì con không vâng li. Nhng không ch? đn thun là nh
th, ti con không W nhà ch hai mà ghé qua nhà bn n:a nên mg tìm không ra, th là mg đã khóc.
Mg khóc nhi!u lm, mg đã đ i ma qua nhà ch hai, lên nhà bà ngoi, rFi qua nhà bác B,n đ+ tìm
con nhng không th)y đâu. Trong lúc nh:ng git n&c mt mg ri hoà cùng nh:ng git ma thì
con đang ci vui vY, đùa chi d&i ma cùng bn. Con đã làm mg buFn, mg khóc. Có lo đó là
nh:ng giot n&c mt ch8a đMng đy sM quan tâm,lo lng mg dành cho cô công chúa nh9 cIa
mg.Và rFi… mg vHa ci, vHa khóc, vHa vu,t ve, nhng vHa đánh yêu khi th)y con trW v! trong b
qun áo &t đy n&c ma nhng vmn ci, con không bit rfng mg đã khóc th>t nhi!u vì lo lng
cho con.
T,i đó con c$m giác trong ngi là l, mg nh& lúc con ngFi vào lòng mg, mg h9i sao con li
nóng nh v>y không? Con th)y ngi mGt m9i, nóng ran, li hay hc xì, th?nh tho$ng li ho n:a.
Không có b, W nhà, tri li ma, mg không bit ph$i làm sao khi bit con b c$m. Mg đã đ i ma
đ+ đi mua thu,c cho con, trong khi đó mg c;ng đang lnh và em bé trong bcng mg c;ng đang cn
hi )m. Mg i! Con h lm ph$i không mg? Gía nh lúc đó con nghe li mg, không đi chi, không

58
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

dm ma thì mg đâu ph$i kh( nh th này! Đn khuya, con lên cn s,t cao, mình mg không th+
đa con đi bGnh viGn đOc, và th là mg trW thành ngi bác sP chăm sóc con. Mg đã gi b, v!
nhng sao b, v! kp đ+ cùng mg đng đu v&i cn s,t cIa con. C$ ngi con nóng ran nh lua
đ,t, chân tay thì co gi>t liên tcc vì nhiGt đ c th+ quá cao. Mg đã ngFi cnh con, pha n&c chanh,
chăm sóc con tHng ngcm n&c, tHng hi thW. Đêm hôm )y mg không ngI, ngFi chm n&c )m cho
con, sông thu,c cho con gj$i c$m. Nh:ng hành đ ng đó càng làm con th)y h,i h>n hn mg bit
không?
Con không nh:ng lo cho mg mà còn lo cho đ8a em bé b9ng đang thW trong bcng mg. Và c8
th su,t c$ đêm,con c8 lên cn co gi>t, mg r)t sO,nh:ng git n&c mt cIa mg đang lăn trên đôi má
hFng hào và ri xu,ng đôi má cIa con. Mg khóc vì sO m)t con, đúng không mg? Nh:ng git n&c
mt )y đã tip thêm cho con s8c mnh đ+ có th+ vOt qua tr>n s,t nh& đi này. “ B, i! B, đi t&i
đâu rFi, gn t&i nhà cha b,? B, có bit mg đang r)t sO hãi vì nh:ng cn co gi>t cIa con không?
B, v! nhanh đi, v! nhanh nha b,, v! bên cnh mg đ+ cùng mg lo lng cho con. Con sO khi nhìn th)y
gng m[t đó cIa mg rFi b, i!” Lúc đó con đã kiGt s8c rFi, trong cn mê man con ch? mong b, trW
v! th>t nhanh v&i mg, con mu,n mg có m t đi+m tMa đ+ v:ng lòng hn chăm sóc con.
Mg i! Thu h9i đêm hôm )y không có mg, không có sM quan tâm, chăm sóc cIa mg thì bây
gi con có đOc tung tăng trong tà áo dài d&i ngôi trng Lê Quý Đôn này không? Không! Cn
đau )y r)t n[ng, nh mg con nh đOc sinh ra ln th8 hai, con suýt cht vì nh:ng cn co gi>t, ng)t
đi rFi li t?nh. Nhng nh có mg con đã có đI ngh lMc đ+ đng đu v&i nó. Thn Cht đã không
mang con đi vì c$m đ ng sM quan tâm, t)m lòng cIa mg đ,i v&i con. Con đã bit cãi li mg là
không t,t, không đúng rFi, con so không nh v>y n:a đâu, con h8a v&i mg đó! Mg i! Mg so mãi
bên canh con nha mg! Tr>n ,m cIa mg năm ngoái không n[ng bfng tr>n ,m cIa con, nhng nó
mang đn cho con sM sO hãi vô cùng vì con sO con so m)t mg. Con đã hi+u tâm trng tình c$m cIa
mg đêm hôm đó rFi. Thn cht i đHng làm mg con con xa nhau, con mu,n đOc mãi bên cnh mg
đ+ bù đp cho mg nh:ng li lm mà con đã gây ra.
Hôm nay, khi m[t tri lên, con bit rfng li là m t” ngày may mn“ n:a vì mg vmn bên
con. Gi đây, nhân ngày cIa mg, trên tay con không có hoa hFng nh bao bn W thành ph,, nhng
tràn ng>p trong trái tim con là lòng yêu thng, sM kính trng, lòng bit n và c$ nh:ng li xin li
con cha có c h i đ+ nói. Chc h\n mg so nh>n đOc nhi!u li chúc mHng, nhng trong thâm tâm
con li chúc mg ch đOi nh)t là tH con đúng không mg? Con bit mg không cn li xin li cIa con
nhng con xin li mg v! ngày hôm )y, ngày thn cht đã tr$ con li cho mg. Con c$m n mg đã
cho con cu c s,ng này và con th>t sM hnh phúc, hãnh diGn khi đOc làm con gái cIa mg! Chúc các
bà mg có ngày 8-3 đy hnh phúc!
Mg i! Con yêu mg nhi!u lm!...
H.T.X.C

59
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NGƯI CON YÊU


• NGUYỄN HOÀNG MY – 10A
Cu c s,ng c;ng gi,ng nh m t dòng su,i, có khi ch$y xit, có khi dFn d>p, có khi ch$y róc
rách len l9i qua các t$ng đá nhng c;ng có khi li trôi l:ng l, vô đnh. Gi:a nh:ng b n b! cu c
s,ng, đôi lúc ta cn nh:ng kho$ng l[ng, nh:ng bình yên, đôi lúc s,ng ch>m li m t chút, đ+ nghe
lòng mình lng li, rFi suy nghP, nhìn nh>n… Và vào cái kho$nh khc )y, mi con ngi so nghP
đn nh:ng ngi thân yêu khác nhau, nghP v! nh:ng viGc ngi )y làm cho h và c$ nh:ng viGc
h làm li cho ngi )y. Đó có th+ là ông bà, anh ch, ngi b,, bn bè, … nhng đ,i v&i tôi, ngi
mà tôi luôn khc ghi hình bóng trong lòng, ngi mà tôi hfng yêu quý nh)t, chính là mg tôi.
Trong cu c đi này, có lo ai c;ng l&n lên trong vòng tay cIa mg, đOc nghe ting mg ru à
i, ai c;ng chìm vào gi)c ngI trong gió mát tay mg, trong cái võng mg đa và trong c$ nh:ng câu
chuyGn c( tích mg k+. Và trong cu c đi này có ai yêu con bfng mg, có ai sdn sàng dành c$ cu c đi
cho con nh mg và liGu có ai luôn sdn sàng đ8ng bên, che chW cho con, đy con đ8ng d>y sau mi ln
v)p ngã nh mg? Tình yêu cIa mg cao c$ là th, vP đi là th nhng cu c s,ng cIa mg có khi nào
đOc th>t sM sung s&ng, đOc vui vY nh nhi!u ngi phc n: khác đâu! Mg đã hn 40 tu(i,
nhng có lo hn nua quãng đi )y mg đã s,ng trong khó khăn, tIi cMc. Mg làm công nhân nên mi
sáng mg đ!u ph$i th8c d>y tH khi m[t tri còn cha ló rng. Nh:ng ngày )y, v>t thân tín duy
nh)t cIa mg có lo ch? là m t chic xe đp c;. Mi ngày đi làm, mg li gò lng trên chic xe )y, bt
đu đp, tH tH tHng chút m t. Nói là xe đp nhng có lo ch? có hai loi ngi nói nó là xe đp: m t
là nh:ng kY nói d,i không bit ngOng và hai là nh:ng ngi thông c$m cho tình c$nh cIa mg tôi.
Kh( th nhng mg tôi chu đOc ht, đn gi$n ch? vì tình thng dành cho tôi, đ+ có ti!n nuôi cho
tôi ăn hc, cho tôi đOc ăn m[c đy đI nh bao bn bè cùng trang l8a. Nhng ngày )y tôi còn quá
nh9 đ+ hi+u ht sM chăm lo mà mg dành cho tôi, quá nh9 đ+ bit rfng mg đã đi làm v&i chén cm
ngu i trong bp trong khi tôi li có s:a u,ng, đOc ăn sáng đy đI và c;ng quá nh9 đ+ bit rfng
nhà tôi còn quá nghèo khó. RFi mi bu(i chi!u, sau khi đi hc v!, tôi li bt gh tr&c nhà đOi mg.
Không ph$i đ+ ch mg vì nh& mg mà vì tôi hi vng mg so mua quà v! cho tôi. RFi khi nh>n ra bóng
mg đp xe tH đfng xa, cái dáng ngi lam l; quen thu c, tôi chy li t&i bên mg. Mg không đem v!
cho tôi búp bê hay đF chi đgp mà đn gi$n ch? là nh:ng con v>t đOc làm tH lá cây do chính mg
làm trong nh:ng bu(i ngh? tra ti nhà máy. Có th+ chúng đn gi$n nhng chúng th>t sM r)t
quan trng v&i tôi, đã cùng tôi l&n lên, theo chân tôi trong m t quãng đng dài và luôn là m t ký
8c đgp trong tu(i th tôi.
Và rFi tôi dn l&n lên, tôi sp vào c)p m t. Li ln n:a mg ph$i xoay xW v)t v$ đ+ lo cho
tôi, tH qun áo đn sách vW, t)t c$ đ!u tinh tm, sch so. RFi ngày đu tiên đi hc, tôi h8ng khWi
v&i nh:ng ngày sp t&i, nh:ng ngày làm hc sinh đu tiên trong đi tôi. Ba đi công tác nên ngày
đu tiên tôi đn trng trên chic xe cc cch cIa mg. C;ng vì th tôi trW thành tâm đi+m cho l;
bn ci nho. Tôi đi hc bfng chic xe đp c; kP nh)t trong khi bao nhiêu đ8a khác li đi hc trên
nh:ng chic xe máy đi m&i, th>m chí ôtô. Nh:ng ngày sau đó dng nh là chui ngày ác m ng

60
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

cIa tôi khi b đem ra làm trò gi$i trí. Tôi không chu n(i nhng đi!u duy nh)t tôi có th+ làm là
chy v! nhà và ôm mg mà khóc, khóc th>t to. Mg nhìn tôi v&i ánh mt cIa nh:ng ngi có li rFi
ôm tôi vào lòng mà khóc trong ting n)c. Mg nghgn ngào trong n&c mt, có lo vì thng cho tôi
và c;ng c$ vì h>n chính mg, h>n vì đã không cho tôi đOc đy đI. Đêm )y mg trfn trc không ngI
đOc, n&c mt th)m &t c$ g,i và k+ c$ b$ vai tôi. Mg i, ngày )y con quá nh9 đ+ nh>n th8c đi!u
mg nghP nên con không chia sY đOc v&i mg phn nào gánh n[ng. Nhng con tin mg không h! có
li, mg đã làm quá nhi!u cho con, b)y nhiêu là đã làm con hnh phúc rFi! Mg đã làm tròn nghPa
vc cIa m t ngi mg, có ai yêu và lo cho con nh mg đâu?
RFi tH ngày )y, mg quyt đnh làm thêm ban đêm đ+ kim ti!n lo cho tôi ăn hc. Mg đã
nh>n c$ m t bao vé s, bóc v!, ngFi nhmn ni d&i ánh đèn m, g)p c{n th>n và b9 tHng t vào
nh:ng bao nh9. ViGc làm )y dibn ra đ!u đ[n vào hfng đêm và c8 th tip tcc. Đôi mt mg đã m
đi vì mGt m9i, bàn tay run run trong cái lnh cIa mùa đông nhng mg vmn làm, làm vì tình yêu
dành cho tôi. Nhi!u lúc cn n p g)p cho công ty mg đã sdn sàng th8c trng đêm đ+ làm cho kp, đ+
nh>n thêm ti!n mua sách vW cho tôi. Cái n )y bit bao gi tôi m&i tr$ ht cho mg đây?
Nh vào nh:ng c, gng cIa mg mà tôi đOc hc hành tu t, phát tri+n kh9e mnh trong
khi mg li càng ngày gy đi vì sng gió, già đi vì bci thi gian. Th nhng có m t th8 vmn không
thay đ(i, đó là tình thng mg dành cho tôi. Dù nhi!u khi tôi phm ph$i nh:ng sai lm nghiêm
trng thì mg c;ng sdn sàng b9 qua mà không chút tính toán. NghP li mg đã cho tôi quá nhi!u
trong khi nh>n li ch$ bao nhiêu. Khi tôi lên c)p hai, có m t ln tôi đã to ting v&i mg ch? vì m t
viGc nh9 là tôi mu,n đi chi xa v&i bn nhng mg không cho. Tôi đã nói mg th>t keo kiGt, không
cho ti!n tôi đi chi và b9 đi kh9i nhà. Mg tôi chy theo nhng tôi đã bin m)t hút đ+ li mg v&i ni
đau trong tim. Tôi đn nhà con bn W và nói đ,i mg nó là ba mg tôi không có W nhà nên xin W tm.
Mg bn tôi đã chiêu đãi tôi nh:ng món ngon nh)t và tôi đã thm nghP ti sao ngi l còn cho
mình ăn trong khi mg mình li không cho mình ti!n đi chi, dù rfng mình là máu mI cIa mg.
Nhng sau đó, tôi đã vô tình đc đOc m t câu chuyGn tH quy+n sách cIa con bn, câu chuyGn
thay đ(i suy nghP cIa tôi. Câu chuyGn k+ v! cô bn c;ng b9 nhà đi nh tôi và đOc m t ngi bán
mì cho tô mì trong khi cô đang đói bcng. Cô bn đó r)t bit n ngi l và trách mg mình sao đ c
ác quá. Th nhng ngi l đó đã giúp cô bn hi+u ra rfng không ai thng con bfng mg và m t
tô mì không th+ so sánh v&i nh:ng gì mg đã làm cho con. Sau đó cô bn quay v! nhà v&i m t sM h,i
h>n và th)y mg mình ngFi tr&c nhà đOi cô, cô r)t hnh phúc. Đc xong câu chuyGn tôi c;ng th)y
b)t ng khi tôi và cô bn gi,ng nhau nh v>y. Tôi bit mình đã sai và quyt đnh v! nhà. Mg tôi
c;ng đang ngFi tr&c nhà ch tôi, y nh cái ki+u mà tôi ch mg đi làm v! ngày xa, c$m giác hnh
phúc li quay v!. Tôi chy đn ôm chm và xin li mg. Mg m?m ci và xoa đu tôi, mg nói rfng
mg c;ng sai trong viGc này. N&c mt tôi lng tròng và tôi nghP có lo mg là ngi v tha nh)t trên
đi này. B)y lâu nay tôi đã coi thng công lao to l&n cIa mg, coi nó nh nghPa vc mà mg ph$i
làm mà trót quên m)t mg có ý nghPa th nào trong cu c đi tôi. Mg i, nu có c h i con ch? mu,n
nói rfng con yêu mg nhi!u lm! Mg đã cho con ni!m tin đ+ s,ng, cho con nh:ng tình thng vô b

61
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

mà không đòi h9i đi!u gì vàđã nuôi dy con nên ngi đàng hoàng. Nu c$ Trái Đ)t này có quay
lng li v&i con thì chc chn mg so đ8ng bên con ph$i không mg?
Thi gian trôi qua th>t nhanh, th mà mg đã nuôi tôi 15 năm rFi. Đó không ph$i là thòi
gian dài nhng đã quá đI đ+ hi+u tình thng mg dành cho tôi. Tôi cha báo đáp đOc công n
tri bi+n cIa mg nhng tôi luôn tM h8a v&i b$n thân so c, gng hc hành nên ngì cho mg vui
lòng. Thi gian dù trôi nhanh hay ch>m, long bit n cIa con dành cho mg so không bao gi phai
m. Con c$m n mg nhi!u lm, c$m n mg vì t)t c$ mg dành cho con, vì tình yêu cIa mg và c$m
n ông tri đã cho con m t ngi mg tuyGt vi nh v>y, mg yêu!
N.H.M

62
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

M ÁP YÊU THƯƠNG
• TRƯƠNG DIỄM THÙY – 11A1

L9i m7t mùa xuân na đi qua , Hân đang trên đ$;ng b$Cc gAn tCi
ng$xng ca cIa tui tr$Xng thành. N/ng và gió mi.n Trung không
làm cho con ng$;i ta r/n rõi và m9nh m@ nh$ nhi.u ng$;i vSn nói.
Hân tuy có chút chng ch9c và nhi.u đi thay nh$ng ch‹ng th8
kh‹ng đVnh nó đã m9nh m@ nh$ m7t cô gái s/p tr$Xng thành. BXi l@
trong Hân, nhi.u kho<ng trQng đã vô tình che khu>t đi hình <nh m7t
cô gái năng đ7ng mà thay vào đó là m7t con bé trAm c<m, m/c bFnh
tY k=. Hân kVp nhZn ra nhng kho<ng chPa đAy hNt hSng xen lSn c<m
giác thi3u v/ng tình th$*ng >y k8 t) khi mb r;i xa gia đình. Mb nó
đbp, giei giang và hi.n t). Hân đã t)ng có m7t ng$;i mb nh$ vZy, ít
ra là trong tâm trí nó. Nhi.u xích mích trong gia đình đã khi3n mb
đau buRn , có l@ m7t đPa con gái ngoan và giei giang nh$ nó cWng đI
là lí do đ8 níu kéo mb. GiOt n$Cc m/t tràn li, mb đi đ3n quy3t đVnh ly
hôn và Hân X l9i vCi ba. Hân – khi >y là m7t con nhóc lCp 8- ph<i
chPng ki3n và ch>p nhZn m7t sY thZt quá phW phàng. Khóc bao nhiêu
n$Cc m/t cWng vô ích, bXi ch‹ng đi.u gì có th8 gi mb l9i t >m khi
mà nhng mâu thuSn gia ba và mb cP ngày càng lCn. K8 t) đó , nó
không còn m7t chút tin tPc gì v. mb na, nó không bi3t mb đang X
đâu và làm gì. ThZm chí, đ3n điFn tho9i mb cWng không gOi cho nó. Ý
ngh' rrng mb không th$*ng ba na nên cWng s@ không th$*ng nó cP
đeo bám tâm trí đ8 rRi nó tY đau kh, drn lòng rrng s@ quên mb và tY
nhI rrng nó có th8 sQng- m9nh- m@- dù không có mb X bên. T) m7t
đPa con gái y3u đuQi,tZp sQng m9nh m@ qu< là m7t th thách lCn đQi
vCi nó. Nó lao đAu vào hOc , vào nhng cu7c thi hOc sinh giei đ8 tY
chPng te đi.u đó. Nh$ng nó đã lAm,nó không m9nh m@ h*n mà ngày
càng ít nói, và dAn thu mình l9i trong th3 giCi cIa nó, không có m7t
mQi liên hF nào vCi cu7c sQng khác. Nhng lúc nh$ th3, Hân l9i nhìn
<nh gia đình chNp lúc tr$Cc và bZt khóc, chDt nuQi ti3c v. nhng
tháng ngày tràn ngZp yêu th$*ng tr$Cc kia. TIi thân khi ngh' đ3n gia
đình b9n bè đAm >m, yên vui, Hân càng đau kh và c<m th>y b>t
h9nh : “ Con giZn mb, ghét mb, mb đã be r*i con !”. Ti3ng khóc cIa
nó l9c lõng trong đêm tQi, nghbn ngào trong n4i nhC mb.
BŽng đi 3 năm, Hân vSn ch‹ng có liên l9c gì vCi mb. Hân trách
mb r>t nhi.u, nh$ng vSn âm thAm hi vOng mb s@ trX l9i. RRi m7t ngày,
Hân đi hOc v. đã th>y mb đPng tr$Cc ca nhà. Trong giây phút đAu
tiên nhìn th>y mb, Hân đã vô cùng sung s$Cng nh$ng có gì đó ngăn
nó đi v. phía bà, có l@ nó đang đDi t) mb m7t cái ôm thZt sâu : “ Mb
đ3n đ8 nói vCi con, mb s/p đi khei đây rRi, con nhC gi gìn sP khee

63
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

và hOc hành tQt nhé!”. Nó không tin ni đi.u mình v)a nghe. Mb đi tCi
và dang tay đVnh ôm l>y nó, nó g9t tay bà ra khei và hét lên : “ Mb đi
đi!”. Hân giZn d vô cùng, v)a >m Pc vì t9i sao sau nhng năm tháng
cách biFt đ8 rRi gi; đây g%p l9i, mb l9i nói vCi nó m7t câu nh$ th3?
Nó ch9y ào vào nhà, vào căn phòng- th3 giCi riêng cIa nó. Hân đá
chân vào cánh ca, quăng c%p sách đánh bVch d$Ci n.n nhà, leo lên
gi$;ng nrm xbp xuQng. Nhìn sang bPc <nh gia đình bên c9nh, trong
bPc <nh mb nhìn th‹ng, đAu h*i ng< v. phía vai bQ nó,môi hé mX, làn
gió làm mái tóc đen óng < cIa bà tung bay. Mb nó đbp nh$ th3, hi.n
dVu nh$ th3 t9i sao đQi x vCi nó nh$ vZy. Nó b/t đAu l/c đAu lia lVa,
càng lúc càng nhanh nh$ th8 đang cQ g/ng xua đi nhng bNi bsn vô
hình bám vào c cWng nh$ nhng suy ngh' đang bao vây trong đAu
nó. Nó khóc, khóc và ch= bi3t khóc. Nó d$;ng nh$ đã b>t lYc rRi,
không còn gì đ8 níu kéo mb na,mFt mei, nó chìm dAn vào gi>c ngI
,nó ph<i ngI đ8 quên đi nhng u buRn đ8 khi thPc dZy, m7t cu7c sQng
mCi s@ b/t đAu vCi nó , nó s@ quên đi đ$Dc hình <nh cIa mb.
Liên tNc m>y hôm sau,ngày nào mb cWng gOi điFn tho9i, nh/n tin cho
nó,nh$ng nó đã ch%n t>t c<, nó cWng không buRn mX tin nh/n ra đ8
đOc. nó nhìn ra ca s, tr;i chusn bV m$a, ngoài sân, phía vòi phun
n$Cc brng đá, hai chú chim nhe nh<y nhót, nhXn nh* vui đùa, r$Dt
đui nhau. Nhìn chúng ch9y nh<y, nó muQn quên đi t>t c<, không
ngh' ngDi b>t cP đi.u gì, không ngh' v. mb, không ngh' v. ba, không
ngh' v. nhng l;i mà ông >y đã m/ng nhi3c mb tr$Cc đây, tuyFt đQi
không ngh' gì h3t.
Hân quy3t đVnh dOn phòng, vPt be đi nhng kí Pc đau buRn. Nó
l>y cuQn album ra, nhìn l9i, ng/m ngía lAn cuQi nhng kí Pc cIa nó
tr$Cc khi nó cho t>t c< vào thùng rác. Đang lui cui, nó hZu đZu va
ph<i cái tI g4 và “ b7p”…l9i thêm m7t cuQn album na rCt xuQng. Nó
th>y l9 l/m, lAn đAu tiên nó th>y quy8n album này. H*i ng9c nhiên, nó
ti3n gAn v. phía cuQn album cW , lCp bNi dày đã phI kín bìa <nh.
Nhng hình <nh đAu tiên đZp vào m/t nó:
…nh thP nh>t là lúc nó và mb cùng nhau chNp hình t9i tr$;ng mSu
giáo, tay nó còn cAm c< m7t cây kbo bông , kèm theo bPc <nh là m7t
l;i tâm sY : “ Th3 là con bé đã đi hOc rRi, mình v)a lo v)a sD, hi vOng
t$*ng lai con s@ tQt đbp”.
…nh thP hai : Brng khen hOc sinh giei cIa Hân ,nó vSn đPng
cùng mb, đ$Dc mb ôm >p, che chX trong vòng tay >m áp yêu th$*ng.
Mb vi3t : “Ngày tng k3t đ3n, th>y con bé vui m)ng làm mình cWng
vui lây. Hân à,ráng hOc hành cho giei nghe con”.
Hai bPc <nh, hai b>t ng;,dRn dZp liên tNc, kéo tCi bIa vây nó.
M%t nó , rRi m/t nó , lúc này đan xen nhau nhi.u c<m xúc, nhi.u ý
ngh' mà nó không nói lên đ$Dc. Kí Pc v. mb, v. ng$;i nâng đx nó

64
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nhng b$Cc đ$;ng đ;i đAu tiên cP hiFn lên rRi vNt t/t, rRi hiFn lên, rRi
vNt t/t… Nó không nói ni đi.u gì lúc này, tay nó run run lZt qua
nhng hình <nh ti3p theo.
…nh thP ba: Mùa hè t9i Sài Gòn cIa Hân và mb năm nó hOc
lCp 8,tr$Cc khi ba và mb nó đi đ3n ly hôn. RRi l9i hiFn lên , hiFn lên
nhng dòng ch nghiêng nghiêng cIa mb: “Con gái à, mb s/p ph<i
r;i xa n*i này rRi, mb không luy3n ti3c gì c<, mb ch= mong có con bên
c9nh mb mà thôi. Nh$ng mb bi3t là mb đang m*, làm sao mb có th8
đ8 con chVu kh cùng mb đ$Dc. Mb không muQn ph<i r;i xa con m7t
chút nào , đ)ng giZn mb con nhé!”
Trái tim n%ng n. khi3n nó không thX ni, nó hQi hZn vô cùng,
nghbn ngào trong hai dòng n$Cc m/t, nó không còn đI sPc đ8 nói gì
na. N$Cc m/t th>m $Ct c< m>y t>m <nh b9c màu. Nó nh/m m/t l9i,
l>y đI bình t'nh đ8 xem nhng gì còn l9i trong cuQn album.
Và … bPc <nh cuQi cùng , không ph<i là hình chNp mà đ*n gi<n ch= là
m7t bPc tranh có ba ng$;i, là nhng đ$;ng nét đ*n s*, ba khuôn m%t
quen thu7c hiFn ra : là ba, mb và Hân. Mb v@ nó đ7i chi3c mW c
nhân, tay cAm t>m brng đ9i hOc. Bên c9nh đó là nN c$;i r9ng rx cIa
ba mb. M7t gia đình h9nh phúc! “ Mong con s@ vng vàng b$Cc ti3p
cu7c hành trình dài cIa con khi không có mb bên c9nh và có m7t mái
>m gia đình h9nh phúc. Yêu con!”
Nó đã qu‘ xuQng , qu‘ xuQng thYc sY rRi. N$Cc m/t nó cP tràn
ra mãi thôi. Cây lá réo xào x9c trong m$a gió, gió t)ng c*n cP ùa
qua khung ca s vào phòng nó làm trái tim nó nh$ buQt giá thêm.
Ngay lúc này, Hân khao khát có đ$Dc m7t cái ôm >m áp cIa mb , nó
lao đAu ch9y đi trong vô thPc dù không bi3t mb đang X đâu, cWng
không bi3t làm sao đ8 có th8 g%p đ$Dc mb lúc này, nó ch= bi3t đ9p và
đ9p, tay vSn gi ch%t m>y t>m <nh, n$Cc m/t m; nhòa tAm nhìn, n4i
hQi hZn dâng tràn đè nén khi3n trái tim nó nh$ muQn vx tung ra. N4i
đau càng th>m sâu khi dì cho nó bi3t mb nó đang nrm thoi thóp trong
bFnh viFn bXi căn bFnh ung th$ quái ác. NhC l9i lúc mb đPng tr$Cc
nhà đ8 t9m biFt nó, lòng nó qu%n đau, nó tY trách b<n thân vô cùng.
Hân n>c lên t)ng ti3ng khi g%p mb đang nrm trên gi$;ng bFnh, h*i
thX n%ng nhOc cIa mb làm nó đau đCn vô cùng. Mb g/ng c$;i, bàn
tay mb y3u Ct nh>c lên đ8 n/m đ$Dc tay nó, tay nó l9nh l@o còn tay
mb thì >m áp cP nh$ mb đang truy.n cho nó nhng h*i >m cuQi cùng.
Nó òa lên khóc nh$ m7t đPa con nít,nó muQn nói vCi mb nhi.u l/m
nh$ng n$Cc m/t đang tràn qua k@ môi, mrn m%n. Môi mb kh@ m>p
máy: “Hân ráng gi gìn sPc khee , hOc hành cho tQt nghe con.
Mb…yêu…con !”. Hân nghbn ngào trong n$Cc m/t: “Mb *i! T9i
sao…t9i sao mb không nói cho con bi3t h< mb !Con xin l4i mb, con
xin l4i!”

65
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

N$Cc m/t chAm chZm lăn dài t) khóe m/t , dì nó r*i lF, cô y tá
cWng không ki.m ni xúc đ7ng ,mOi ng$;i đ.u khóc. N4i m>t mát b>t
ng; Zp đ3n khi3n n$Cc m/t Hân cP ào ra nh$ m7t trZn hRng thIy, nó
ôm mb mà khóc, đAu nó ng< v. ngYc mb, nó muQn đ$Dc ôm mb mãi
mãi vZy : “Đ)ng be con mb *i, mb…*i…!”. Mb nó thX dài, nN c$;i
mãn nguyFn rRi phai dAn...Và ….mb đã ra đi mãi mãi…
Ngoài kia, n/ng vSn >m áp, gió vSn nô đùa trên nhng hàng
cây. T>t c<, t>t c< vSn bình yên hFt nh$ sY ra đi cIa mb, ch= có
nhng kho<ng trQng l%ng l@ xu>t hiFn trong Hân , thay th3 cho nhng
gi>c m* gia đình êm >m, nh$ng tình yêu cIa mb vSn >m áp. Và s@
mãi nh$ th3.
Mb r>t th$*ng nó.
Và nó cWng th$*ng mb.
ThZt nhi.u !!!
T.D.T

66
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

BÀI H†C “U THƠ


• TRẦN THỊ THÚY DIỆP – 10T

ChO là nh7ng dòng văn ng4n ngi, chO là nh7ng câu ch7 vô tri, chO là
nh7ng c@m xúc nht th&i, chO là m6t hGi >c tuFi u th, nh#ng trong đó ch>a
đ?ng bit bao tình c@m ca tôi dành đn m6t ng#&i – ma tôi.
Nu h i tôi, vit v. ai là khó nht, tôi s] không h. ngn ng"i tr@ l&i ngay:
“V. ma”. Th0t là l", ma - là ng#&i gn g'i ta nht, là ng#&i yêu th#ng ta nht,
là ng#&i luôn bên c"nh ta chăm sóc ta t$ng ming ăn, gic ng, vit v. ma thì
có gì là khó khăn ch>? Nh#ng đEi vi tôi, vit v. ma là khó nht.
Tôi vWn nh nh# in bài văn năm y. Năm tôi lp 4, đ#8c hAc v. văn t@
ng#&i, cô đã cho đ. văn v. nhà “ Hãy t@ v. ma em”. Khi v$a đ-t nh7ng nét bút
đu tiên, tôi đã c@m thy rt khó khăn, không bit ph@i b4t đu t$ đâu, t$ cái
gì. “Vit v. ma #? Mình bit vit gì bây gi&. Ma không đap nh# ma b"n HDng, ma
không th#ng mình nh# ma b"n Ph#ng, ma c'ng không hay trò chuy3n vi
mình nh# ma b"n Linh,... làm sao đ9 vit m6t bài văn th0t hay v. ma đây”. Tôi
khi đó chO ngh% đ#8c nh# v0y, tôi lo s8 rDng bài văn ca mình s] rt dR, rGi bM
đi9m kém. Tâm lí non nt ca m6t đ>a tr< khi đó khin tôi chO muEn đ#8c đi9m
cao, đ#8c hãnh di3n vi b"n bè. Không suy ngh% thêm n7a, tôi v6i vàng ch"y
qua nhà chM H#ng m#8n cuEn sách văn mWu. “Xem nào, “t@ v. ma”... A, có rGi,
trang 60-62, hai bài c đy”. Tôi l0t ra, đAc nh# nuEt ly t$ng dòng m6t, nh7ng
dòng văn t@ th0t hay v. ma “Ma em là ng#&i tuy3t v&i nht. Ma đap nh# cô tiên
trong truˆên cF tích. Mái tóc ma dài óng @ buông xõa ngang l#ng. Ma g6i đu
bDng trái bG kt nên tóc ma v$a m#8t v$a suôn. Ma b@o ”Ln lên con gái đ$ng
g6i đu bDng du g6i mà nu trái bG kt g6i cho tóc đap nh# ca ma”. Ma có
khuôn m-t đap nh# trăng rDm. Mi khi ma c#&i hai hàm răng ma tr4ng ngn
trông đap l4m! Ma v$a dMu dàng l"i v$a đ@m đang. Đi làm v., ma v$a vào bp
nu cm cho c@ gia đình, tEi ma l"i d"y em hAc bài, dAn dap nhà cta rGi mi đi
ng. Nh7ng đêm đông tr&i trR rét, nta đêm ma l"i th>c gic đ4p l"i tm chăn
cho em... Trong trái tim em, ma là tt c@, ma là cô tiên tuˆêt v&i nht trong
cu6c đ&i em...”. Tôi đAc mà ch8t thy lòng chùng xuEng. D#i con m4t ca m6t
đ>a bé 10 tuFi, khi đAc bài văn này tôi th0t buGn, chO #c sao ng#&i ma kia có
th9 hi3n di3n trên cõi đ&i này và trR thành ma ca tôi. Tôi th0t đáng trách ph@i
không các b"n? RGi không chút ng"i ngn, tôi d?a theo bài văn trên thêm m6t
chút trí t#Rng t#8ng n7a đã cho ra m6t “tác phmm” theo tôi là hoàn h@o v. hình
t#8ng m6t ng#&i ma v$a đap, v$a hi.n dMu, luôn lo l4ng chăm sóc cho con. B"n
bè trên lp khi đAc bài tôi đ.u khen ht l&i mà ch_ng nh0n ra đó không ph@i
văn ca tôi th0t s?. Tôi hGi h6p ch& đn ngày cô phát bài, không bit cô có

67
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nh0n ra bài văn mWu đó không? My hôm sau tôi nh0n đ#8c bài ca mình cùng
con 9 đ chót, trên đó là l&i phê ca cô “L&i văn l#u loát, trôi ch@y, có ý, cn
phát huy thêm”. Tôi nh0n con 9 mà ch@ bit mình đang vui hay đang buGn. Vui
sao đ#8c khi đi9m 9 y không ph@i do th?c l?c ca tôi, mà chO là văn mWu, là
sao chép không hn không kém. Vui sao đ#8c khi b"n bè tôi t? làm mà chO
đ#8c 6-7 đi9m. RGi bài văn ca tôi đ#8c cô cho đAc tr#c lp. Ch@ bit lúc đó
d'ng khí R đâu đã giúp tôi lên trình bày ht vi cô, rDng bài văn này không ph@i
do tôi làm, ng#&i ma trong bài văn này chO là “ma gi@”, và xin cô tr$ đi9m tôi
th0t n-ng. Cô nhìn tôi đy ng"c nhiên và rGi th0t hi.n dMu, cô xoa đu tôi: “Cô
s] không tr$ đi9m em đâu. Thay vào đó, em ph@i v. vit l"i m6t bài văn đ9 n6p
cho cô. Nh là ph@i vit v. “ma th0t” ca em đy nhé!” Tôi c@m n cô rEi rít,
tan hAc là ch"y ngay v. nhà đ9 vit bài.
V$a v. đn, mùi th>c ăn đã s?c n>c kh4p căn phòng. Ma tôi đ>ng đó,
đang nu b7a tr#a. Tôi nhìn l#ng ma gy mà lòng ch8t th4t l"i, thy mình có li
vi ma th0t nhi.u. Tôi v6i ch"y l"i ôm chm ly ma rGi th thO: “Ma i, tr#a nay
ma cho con ng4m ma th0t lâu đ9 con vit bài văn n6p cho cô nha”. Ma c#&i
hi.n h0u xoa đu tôi: “Con bé này, v$a mi v. mà đã rEi c@ lên, giúp ma dAn
chén bát đã ch>!” Trong b7a cm và c@ buFi tr#a, hai ma con nói vi nhau đ
chuy3n. C'ng đã lâu tôi không đ#8c nhìn ma nhi.u th này, không đ#8c trò
chuy3n vi ma nhi.u th này. Càng nhìn ma tôi càng thy th#ng ma. Trên m-t
ma gi& đây hDn sâu nh7ng np nhăn ca th&i gian, tóc ma c'ng lEm đEm s8i
b"c. Tôi gi0n mình th&i gian qua đã trách ma nhi.u. Có ph@i ma không th#ng
yêu chM em tôi đâu, chO vì công vi3c buôn bán quá b0n r6n, nó đã chim m6t
kho@ng th&i gian khá ln ca ma rGi, v0y mà tôi có nào hay bit đâu, c> so sánh
ma vi ma b"n này, b"n kia. Không bit t? khi nào gi7a tôi và ma đã có m6t
kho@ng cách nh# th. Tôi xa cách ma, không tâm s? nhi.u vi ma, đi hAc v. chO
chào ma rGi lên phòng ngay, ma h i tôi c'ng chO tr@ l&i 0m $ cho có l3. V0y mà
ma vWn không gi0n tôi, vWn th#ng tôi nhi.u nh# v0y. Cà m6t buFi tr#a không
ng, tôi và ma đã tâm s? th0t nhi.u, v. ma, v. tôi, v. nh7ng khúc m4c nho nh ,
nh7ng v#ng b0n còn cht ch>a trong lòng mình. RGi không hi9u t$ đâu, ý văn
trong tôi bng trR nên d"t dào, trò chuy3n vi ma xong tôi v6i vàng đ-t bút vit
ngay. T$ng câu, t$ng ch7 c> t? nhiên tuôn trào mà không cn suy ngh%. Tôi vit
v. ma, “ma th0t” ca mình m6t cách chân th?c nht, vi tình c@m sâu th_m
trong t0n đáy lòng mình. Tôi đAc l"i bài vit mà ch8t b0t khóc. Khóc vì hEi h0n,
vì gi0n mình t"i sao by lâu nay luôn trách c> ma mà không bit rDng ng#&i
đáng trách nht là tôi. Khóc c'ng vì th#ng ma, th#ng ma tn t@o lo t$ng
ming cm manh áo cho chúng tôi, th#ng ma sm hôm vt v@ vi công vi3c

68
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

buôn bán hDng ngày, th#ng ma ph@i th>c đêm vá áo cho tôi, mà tôi nào hay
bit. Tôi khóc, khóc vì nhi.u, nhi.u l4m nh7ng đi.u không tên ma làm cho tôi...
Ngày hôm sau tôi đn lp vi tâm tr"ng đy lo âu. Cô chm ch0m đAc
bài tôi, trên g#ng m-t cô giãn ra m6t n+ c#&i th0t đap. Và, tin đ#8c không, cô
cho tôi đi9m 10 vi l&i phê “Bài văn chân th?c, sâu s4c, đy tình c@m đap đ] v.
ng#&i ma kính yêu”. TrEng v$a đánh, tôi v6i ch"y nh# bay v. nhà khoe vi ma
đi9m 10 đ chói ca mình. Ma c#&i, đã lâu l4m rGi tôi không đ#8c ng4m ma
c#&i nh# th. Ma tôi c#&i đap l4m, m6t n+ c#&i ca s? vui s#ng, h"nh phúc
khi bit đ>a con bé b ng yêu mình nhi.u đn v0y. Ma ôm ly tôi, rGi b tôi lên
xoay m6t vòng: “Con gái bé b ng ca ma đã ln rGi đy. Ma yêu con nhi.u
l4m”. Tôi ôm ch-t ma: “Con h>a, con h>a s] không bao gi& làm ma buGn n7a
đâu, con h>a đy!”
Đã bao năm qua rGi, mà khi nh l"i ngày y, tôi c> khóc mãi không thôi.
Gi& đây tôi c'ng đã ln, đã là m6t cô n7 sinh cp 3, ma không còn ph@i lo l4ng,
chăm sóc nhi.u cho tôi nh# khi bé n7a. Th&i gian gn g'i ca ma con tôi thì
ngày càng ng4n hn nh#ng sâu th_m trong lòng tôi, hình bóng ma luôn dõi
theo mi b#c chân tôi trên con đ#&ng đ&i đy chông gai tr4c trR sau này.
Và, nu có ai đó h i tôi rDng đi.u gì làm tôi c@m thy tic nuEi nht, đó
chính là tôi ch#a nói ra câu: “Con yêu ma nhi.u l4m!” Th0t s? ch#a các b"n ".
Có l] vì tôi ng"i, c'ng có l] vì tôi đã ln, th9 hi3n tình c@m c'ng khó khăn hn,
nh#ng dù sao đi n7a, ma s] luôn là ng#&i quan trAng nht trong tim tôi, tr#c
đây, bây gi& và c@ mai sau.
T.T.T.D

69
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Cu vng sau m a.


• NGUYỄN VŨ QUỲNH TRÂM – 11A1
Có những yêu thương không cần nói thành lời, chỉ đơn giản là
người ta hạnh phúc khi biết nó tồn tại!
6h20 sáng, chiếc đồng hồ lại réo một hồi chuông dài trong nỗ lực bền bỉ
là lôi được miếng thịt đã cháy khét kia ra khỏi giường. Tôi uể oải với tay tắt, tối
qua mải lo vật lộn với mớ bài hình không gian khó nhằn đến hơn 2h sáng tôi mới
lết lên giường, bảo tôi dậy giờ này khác gì cực hình chứ. Thế mà nào có được
yên, tiếng chuông đồng hồ vừa tắt là tiếng mẹ tôi:” Này, con có dậy ngay không
hả, 7h kém 20 rồi đấy, dậy đi học nhanh lên, con gái con lứa gì mà…”. Mẹ tôi
thường thích ăn gian giờ như thế đấy, nếu thật sự là 7h kém 20 thì tôi đã ngủ
luôn chứ dậy làm gì nữa. Tôi khẽ nhăn mặt nhưng rồi cũng phải tung chăn bước
ra nếu không muốn nghe thêm mấy lời cằn nhằn của mẹ nữa. Sau khi tươm tất
chỉnh tề, tôi phóng vội xuống cầu thang, lúc này thì tôi đã cảm nhận được nguy
cơ trễ học. “đi từ từ thôi, làm gì mà chạy ầm ầm vậy, con gái con lứa gì mà…”.
Tôi tảng lờ dắt xe ra và phóng tốc lực đến trường, hôm nay là ngày thi cuối cùng
trong đợt kiểm tra học kỳ, nếu đến trễ khỏi nói bạn cũng biết hậu quả thế nào.
Đang ngon trớn tôi bỗng đâm sầm vào một vật thể lạ đang phi từ đường trong
ra. RẦM! chiếc xe của tôi và cậu ấy đổ kềnh. “ Bà có sao không?”. Đang bực bội
vì mới sáng đã gặp chuyện xúi quảy, nghe giọng nói trầm ấm ấy bất giác tôi
nhoẻn cười như phản xạ tự nhiên. Thì ra là Quân, cậu bạn nối khố mà cũng là
người thương của tôi từ lâu. Quân bẻ lại ghi đong xe cho tôi rồi giục tôi đến
trường kẻo trễ. Đang ngây ngất trong nụ cười tỏa nắng của cậu ấy tôi bị lôi tuột
về thực tại một cách phũ phàng. 7h kém 15! Thôi xong! Nếu không phải một
chiếc tên lửa thì tôi không thể nào có mặt ở trường trong vòng 1p nữa được. Khi
tôi vừa đặt người vào chỗ ngồi cũng là lúc tiếng trống phát đề vang lên – trễ hơn
10p sao với bình thường. “ Có lẽ do sáng nay gặp Quân nên mình mới hên thế”,
tôi thầm nghĩ rồi lại cười một mình. TÙNG! TÙNG! TÙNG! Tiếng trống báo hết
giờ làm bài vang lên. Tôi bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng chán chường, rõ
ràng tối qua tôi đã ôn rất kỹ các công thức thế mà không hiểu sao lúc vào bài tôi
lại lúng túng đến nỗi áp dụng sai lên sai xuống và kết quả là bài hình 3 điểm của
tôi đi tong.
Tôi về nhà với cục tức chẹn ngang ở cổ. Hầm hầm đi lên phòng đóng cửa
đánh rầm. “ Con định phá nhà đấy hả, không nhẹ nhàng hơn được àh. Con gái
con lứa gì mà…”. “ Mẹ để con yên đi!” . tôi bực bội hét lên với mẹ rồi nằm vật ra
giường. Mệt mỏi, chán nản, bao dự định bay nhảy sau khi thi của tôi cũng tan
biến không chút dấu vết. Sau 3 tiếng tự dằn vặt bản thân, tôi dậy, lọ mọ online,
cũng chỉ định kiếm ai đó để xả ấm ức thôi. List bạn bè của tôi tối om, có lẽ giờ
này tụi nó đang tận hưởng những phút giây thư giãn, chỉ có tôi là đang ở đây với
cục chán to đùng. Bỗng,
Cunxu: không đi học àh?
Traitimcodon: mới thi về, đang chán!
Cunxu: sao vậy?

70
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Cunxu là một người bạn ảo của tôi, tôi quen cô ấy đã hơn 3 tháng. Cô ấy
add Y!M của tôi và đề nghị được làm bạn. Dù sao thì thêm bạn bớt thù cũng tốt,
thế là chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Dù chỉ là một người bạn ảo nhưng Cunxu đã
tạo cho tôi một cảm giác rất thân thiết. Hầu như tối nào tôi cũng onl để nói
chuyện với cô ấy, tôi kể cô ấy nghe mọi chuyện xảy ra trong ngày, cô ấy chia sẻ
với tôi mọi điều, từ sở thích đọc tiểu thuyết lãng mạn đến việc tôi thích ngồi
trong nhà ngắm mưa và nghe một bài hát nhẹ nhàng, từ việc hôm nay ở trường
tôi đã bị cô la oan ức cho đến việc cậu bạn ngồi bên vừa chia tay bạn gái, từ việc
mẹ tôi lại cằn nhằn tính lề mề và cách đi đứng động đất của tôi đến việc mẹ
quên sinh nhật của tôi, đến cả tình cảm thầm kín mà tôi dành cho Quân từ lâu,
tôi chẳng dám nói với ai kể cả cô bạn thân nhất, nhưng với Cunxu tôi lại không
chút ngại ngùng. Trong hầu hết các cuộc nói chuyện, phần lớn là tôi
nói, Cunxu chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cho tôi một lời khuyên đúng lúc
hay một lời nhận xét sâu sắc. Cô ấy chẳng bao giờ kể về cô ấy cho tôi nghe
nhưng mà kệ, cô ấy không muốn nói tôi cũng chẳng ép, dù sao thì tôi cũng chỉ
cần một người bạn để giải tỏa tâm sự thôi mà. Thảng hoặc, tôi có cảm tưởng
như Cunxu hiểu rõ những gì tôi định nói trước khi tôi type hết dòng chữ , nhiều
lúc tôi có cứ ngỡ cô ấy sinh ra là để làm bạn với tôi hay giống như một người
thân chưa biết mặt của tôi vậy.
Hôm nay cũng vậy, sau khi đã xả hết ấm ức về bài thi với Cunxu tôi thấy
dễ chịu hơn nhiều, tôi lướt qua facebook của Quân, hình cậu ấy và một cô bạn
gái xinh xắn đang tay trong tay thân mật khiến tôi chết sững. Sau khi vào cấp 3,
mỗi đứa một trường tôi không còn hàng ngày được gặp cậu ấy nhưng chúng tôi
vẫn liên lạc với nhau thường xuyên, cộng cả sở thích đọc sách và thói quen lang
thang phố đêm của chúng tôi, tôi vẫn tự tin là mình kiểm soát được tình trạng
độc thân của cậu ấy. Vậy mà từ khi nào, từ khi nào tôi chủ quan mà để mất
Quân lúc nào không hay?
21h30, tôi lang thang trên cây cầu đẹp nhất thành phố, nhưng lúc này
đây tôi chẳng còn tâm trạng thưởng ngoạn. Tôi ngồi bệt xuống thành cầu. Muốn
hét lên thật lớn, nhưng có cái gì cứ tắt nghẹn ở cổ họng. Nước mắt chỉ chực trào
ra, trước giờ cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm, giờ mới biết hóa ra mình cũng chỉ là
con gái và tình cảm vẫn là điểm yếu nhất. “ Bà biết Chiêu Quân hồi học A5
trường mình không? Quân vừa nhận lời tỏ tình của tôi hôm qua. Từ nay tụi tui sẽ
là Song Quân, hay thật đấy nhỉ?” “thực ra tui thích Quân từ lâu rồi mà không
dám nói, mãi đến hôm qua mới…”.”tui xin lỗi vì đã giấu bà, tui định khi nào
thành công mới cho bà biết”- những lời nói của Quân đứt đoạn trong tâm trí tôi.
Tôi không nhớ mình đã về nhà như thế nào, chỉ biết khi dắt xe vào nhà là đã
hơn 10h. “ Con có biết mấy giờ rồi không hả? con đi đâu mà giờ này mới về? tại
sao tắt máy? ...ăn suốt ngày đi chơi, kết quả học tập của con ngày càng tệ con
có biết không” tôi cũng không nhớ mẹ tôi đã hỏi bao nhiêu câu, đã mắng tôi
những gì, tôi đứng im chịu trận, không cãi lại mẹ như mọi khi. Bỗng nhiên một
giọt nước mắt bướng bỉnh lăn xuống! tôi gào lên: “Mẹ thì có bao giờ quan tâm
đến con, mẹ có biết con thích gì, con cần gì. Mẹ lúc nào cũng chỉ biết cằn nhằn,
lúc nào cũng muốn con làm theo ý mẹ mà có bao giờ để ý đến cảm nhận của

71
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

con. Mẹ có biết những lúc con mệt mỏi con phải tìm đến những người bạn ảo để
chia sẻ, những lúc ấy mẹ có biết con muốn sà vào lòng mẹ, muốn được mẹ vỗ
về che chở như thế nào nhưng mẹ lúc nào cũng xa cách con, mẹ lúc nào cũng
công việc và những lời la mắng. Con chỉ cần một người mẹ đúng nghĩa, mẹ có
hiểu không?” nói xong tôi bỏ chạy lên phòng. Trong mắt mẹ dường như có một
khoảng trống. Tôi khóc. Khóc thật nhiều. khóc như chưa từng được khóc, khóc
cho tất cả những ấm ức tủi thân, khóc cho tình cảm đầu đời của mình. Nhưng
giờ đây, dường như nỗi đau về Quân đã lùi xa nhường chỗ cho sự xót xa vì vết
rạn trong tình cảm mẹ con tôi. Tôi là con một. từ nhỏ đã chỉ thui thủi một mình,
mẹ vừa là mẹ, là chị, là người bạn thân thiết nhất của tôi. Từ hồi mới lọt lòng tôi
đã nhận được tình yêu thương vô điều kiện của mẹ. Mẹ chăm sóc tôi từng ly
từng tý như sợ con gái mẹ sẽ bị oxi hóa nếu không bảo bọc kỹ như thế. Nhưng
từ khi cửa hàng nhà tôi vỡ nợ, ba tôi trở bệnh tim, một mình mẹ phải chèo
chống lo cho cả gia đình thì mẹ đã không còn như trước. Tôi hiểu và không dám
trách gì mẹ. Những lúc tôi vấp ngã, tôi cần lắm một bàn tay đưa ra nâng tôi dậy,
động viên tôi bước tiếp. Nhưng mẹ còn bận bôn ba ngoài xã hội, tôi dần dần
phải học cách tự đứng lên và rút kinh nghiệm cho mình. Cứ thế, mẹ con tôi dần
xa nhau.
Tôi đã khóc bao lâu tôi cũng không biết chỉ nhớ là tôi đã khóc nhiều lắm,
cho đến khi tôi thiếp đi vì mệt. một giấc ngủ có lẽ là cần thiết cho tôi lúc này.
Nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc. Phòng mẹ vẫn còn sáng đèn. Có lẽ mẹ lại thức
khuya làm việc. Bỗng dưng cảm giác ân hận và chua xót dâng lên trong lòng tôi.
Khẽ đẩy cửa, tôi lặng lẽ đến sau lưng mẹ. Lần thứ hai trong ngày tôi điếng
người. Trên màn hình vi tính chỉ có cửa sổ yahoo mở với khung chat bên cạnh.
Cunxu
Chỉ 5 chữ thôi mà như có cái gì đó giáng mạnh vào đầu tôi. Tấm màn che
phủ vừa được vén lên. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Cunxu lại luôn có mặt khi tôi
buồn, tại sao cô ấy chưa bao giờ kể tôi nghe về chuyện của cô ấy, tại sao cô ấy
lại đủ kiên nhẫn nghe tôi than thở đủ chuyện về mẹ tôi, về cậu bạn mà tôi thầm
thích và tại sao cô ấy lại tạo cho tôi cảm giác thân quen đến thế. Và ngay lúc ấy
có một con nhóc 17 tuổi khẽ mỉm cười dù mắt vẫn còn hoe đỏ!
Bạn có tin không, sau cơn mưa luôn luôn có cầu vồng chỉ là cần
một chút yêu thương để tìm thấy nó mà thôi!
N.V.Q.T

72
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

CHI”C VÁY XANH


• NGUYỄN HOÀNG TÚ TRINH – 10A2
Sau ba tiết học căng thẳng,… Tùng tùng tùng… ra chơi, ra chơi rồi. Cả
trường im lặng bỗng ồn ào nhộn nhịp hẳn lên. Gần đến Tết tâm trạng ai cũng
náo nức hơn, chẳng còn những bộ mặt u sầu, nặng trĩu vì những bài kiểm tra.
- “Tụi bay này, Tết này không biết có gì vui không. Tụi bay có dự định đi chơi
đâu không, tao thì chắc là ở nhà đây này, chẳng có kế hoạch gì, buồn chết.” Cái
Ngân than thở với bọn tôi.
Nghe thế Thuý cũng xen vào:
- “Vội gì, thế tụi bay đã chuẩn bị gì cho tết chưa? Ví dụ như là quần áo,
giày dép chẳng hạn.”
- “Cái gì chứ chuyện ấy xong rồi. Mẹ tao mua những ba bộ cho tao, đôi
giày thì cực duyên. Còn Trinh, mày thì sao?”
Đang ngơ ngác nhìn lũ bạn chơi, tôi liền bị Linh gọi thắt:
- “Tao á! Chẳng có gì. Tụi bay biết đấy nhà tao khó khăn lắm. Năm nào
mẹ tao chả sửa lại mấy cái đồ cũ cho tao mặc. Chắc năm nay cũng vậy thôi.”
- “Vậy chắc chẳng bao giờ mày được thử những chiếc váy xinh xắn ở các
cửa hiệu nhỉ.”
- “Ừ! Tao chả dám ngắm luôn ấy chứ.Tiếc thật!”
Tùng…tùng…tùng... “Hì..ì…” Tiếng thở dài của tôi lẫn vào trong tiếng
trống trường vang lên văng vẳng.
Mặc dù giờ ra chơi qua nhanh là thế nhưng những lời nói của mấy đứa
bạn thì vẫn còn đọng lại trong tôi, làm tôi suy nghĩ mà thấy tủi. Chúng nó sướng
thật, gia đình khá giả lúc nào cũng ăn no mặc ấm. “Nhưng dù sao gia đình mình
vui vẻ hạnh phúc bên nhau là đủ rồi” Tôi tự nhủ với bản thân như thế đấy.
Khi về đến nhà, tôi kể ngay với mẹ chuyện ở trường. Tôi kể với mẹ chuyện Linh
được mẹ nó mua cho rất nhiều đồ đẹp. Mẹ nhìn tôi hiền từ, cười trìu mến.
- “Năm nay con có đồ mới không hả mẹ?”
Tôi đã hỏi câu hỏi mà chính tôi cũng biết câu trả lời. Mẹ không nói lời nào.
Đôi mắt mẹ nghiền lại. Tôi lẳng lặng quay đi phía khác.
…26 Tết được nghỉ học, ở nhà tôi phụ mẹ cơm nước để mẹ có thời gian
may vá kiếm thêm tiền.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, mẹ dậy thật sớm, nhẹ nhàng ra nhà sau rửa
chén, bắt nồi cơm. Làm xong công việc, mẹ quay vào ngồi vào bàn may. May vá
là nghề của mẹ. Mẹ là thợ may chắc khoảng bảy năm rồi. Lúc trước hồi anh tôi
con nhỏ, mẹ vẫn còn làm ruộng, nuôi heo. Khi anh em tôi lớn rồi mẹ không làm
nông nữa mà chuyển sang may vá, bớt nhọc hơn, cũng kiếm được khá tiền phụ
với ba tôi nuôi gia đình. Nhưng với mấy đồng lương ít ỏi của ba và mẹ chẳng đủ
chi phí cho năm anh em tôi ăn học. Thế nên mẹ làm việc cũng nhiều hơn.
Vừa thức dậy, tôi đã chạy ùa xuống nhà bếp rồi lên nhà trên. Còn mẹ thì vẫn
miệt mài đạp từng bước chân, xỏ từng mũi chỉ.Nhìn chiếc váy xanh mẹ đang
may, tôi tấm tắc khen:

73
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

- "Chiếc váy đẹp nhỉ, của chị Lan bên nhà hả mẹ? Thích thật!"
Tôi thầm ước có được chiếc váy xinh như thế.Nhưng thôi mình phải cố lên. Nói
rồi, nhìn chiếc váy tôi vội quay đi.
Đến 28 Tết, căn nhà vẫn trống trơn không có dấu hiệu gì là sắp Tết. Mẹ
thì vẫn cặm cụi may, ba thì làm chưa về, còn mấy đứa em tôi thì vẫn đang dán
mắt vào chiếc Tivi. Sao buồn tẻ và im ắng thế nhỉ. Tôi càu nhàu với mẹ:
- "Mẹ đã bảo là sẽ không nhận may nữa và sẽ nghỉ từ hôm qua cơ mà.Sao bây
giờ vẫn còn ngồi đây.Gia đình mình sẽ không sắm sửa chuẩn bị gì cho Tết hả
mẹ?"
Hình như cả nhà chỉ có mình tôi là háo hức Tết đến, còn lại thì không
thích hay sao ấy nhỉ. Tôi rơm rớm nước mắt quay vào phòng… Vừa mở cửa tủ
quần áo ra, đôi mắt tôi tròn xoe hơn bao giờ hết:
- "Trời ơi! Chiếc váy xanh. Chiếc váy trông thật đẹp!Sao nó lại được treo ở
đây nhỉ? Hình như cô tiên xanh đã nghe được điều ước của tôi…Cô tiên ấy không
phải là ai khác mà đó chính là người mẹ kính yêu của tôi."
Chưa hết ngạc nhiên, vui sướng cầm chiếc váy trên tay, chân tôi chạy thật
nhanh, thật nhanh để được sà vào lòng mẹ, ôm lấy mẹ thật chặt. Hình như tất
cả niềm hạnh phúc và ấm áp của tôi đã đổ xô ra đây hết rồi. Mẹ vẫn luôn là
người quan tâm, lo lắng đến tôi nhất. Đôi mắt hiền từ của mẹ đã làm tôi hiểu ra
bao điều.
“Mẹ ơi, con đã sai đã sai thật nhiều mẹ ạ! Con đã sai khi so đo với các
bạn cùng lớp. Con đã sai khi không biết rằng gia đình mình còn nhiều khó khăn.
Con đã sai khi trách mẹ không lo lắng. Và con đã thật sự sai khi đã không hiểu
mẹ, không biết lắng nghe lời mẹ.Tất cả chỉ tại suy nghĩ của con còn quá non nớt.
Con tự trách mình đã không biết quan tâm đến mẹ, không đỡ đần được gì cho
mẹ mà chỉ biết quan tâm đến bản thân.Con thật có lỗi! Biết nhận sai và sửa
chữa là ngoan phải không mẹ. Con sẽ vâng lời mẹ, con hứa sẽ không làm mẹ
buồn nữa đâu.”
- "Nhưng mẹ ơi, làm sao con có thể mặc chiếc váy mẹ đã mệt công may
khi cả nhà mình đều không có đồ mới hả mẹ?"
- "A! con nghĩ ra rồi. Hay là mình sẽ gửi cô Hai bán chiếc váy này nha mẹ.
Chiếc váy rất sắc sảo con nghĩ sẽ bán được với giá cao. Số tiền ấy sẽ dùng để
sắm Tết cho cả nhà nha mẹ."
Mẹ nhìn tôi trìu mến, ôm chặt tôi vào lòng:
- "Mẹ rất hài lòng về con, con gái của mẹ!"
29 Tết, tôi đã phụ mẹ may hết số đồ còn lại và cùng mẹ đi sắm Tết cho
gia đình. Cái Tết năm ấy không còn là cái Tết buồn tẻ nữa mà là cái Tết vui nhất,
đáng nhớ nhất của tôi.
Chiếc váy xanh ấy thật sự là sợi dây kết nối giữa tôi và mẹ. Nó là tất cả
tình yêu mẹ dành cho tôi. Và chính nó đã giúp tôi nhận ra điều ấy. Mẹ là người
tôi yêu thương kính trọng nhất. Bởi ở mẹ là tình yêu thương con vô bờ. Tất cả sự
quan tâm của tôi đối với mẹ còn quá nhỏ so với tấm lòng bao dung của mẹ dành
cho tôi. Tôi rất tự hào về mẹ: một người mẹ hiền từ chăm chút con; một cô giáo
mẫu mực dạy bảo con từng lời; một thầy thuốc tận tâm không từng để lúc nào

74
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

con đau ốm.Những lúc mẹ im lặng chính là những lúc mẹ quan tâm đến con
nhất. Cách dạy bảo của mẹ không phải là la mắng, đánh đập mà đó là những lời
giảng giải nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên.
“Ngày Quốc Tế phụ nữ này chính là dịp để con ghi nhớ và đền đáp công
ơn của mẹ. Con chúc mẹ thật vui vẻ, hạnh phúc và tràn ngập yêu thương! Con
hứa sẽ trưởng thành hơn để mẹ không bận tâm nữa, mẹ nhé”
Đó là câu chuyện của tôi. Còn các bạn thì sao? “Hãy nhớ, dành nhiều thời gian
hơn cho những người yêu thương bởi vì không chắc rằng họ sẽ ở bên bạn mãi
mãi.” Các bạn hãy nhớ lấy nhé!
N.H.T.T

75
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Li nói ca trái tim


• ĐẶNG THỊ LIỄU TRINH – 10L
Th!i gian qua đi , b)n s+ h,i h-n v nh.ng điu mà b)n đã làm , nh.ng
điu b)n chưa làm đư5c , ho7c t8t c9 , t8t c9 m:i th; đã trôi qua . Chúng ta
s,ng A hiBn t)i , hưCng v tưng lai , nhìn l)i quá kh; . Nhưng chúng ta đã không
bit trân tr:ng ,yêu quý nh.ng gì mình đang có A hiBn t)i , đJ rKi l)i h,i h-n .
ML i con là con cMa ML , là mNt con ngư!i bình thư!ng như bao ngư!i khác .
ML bit không lúc nhO con thư!ng m ưCc sao cho mình lCn th-t mau th-t
nhanh ,đJ đư5c tP do đNc l-p , làm t8t c9 nh.ng điu con thích . Mu,n ăn , thì
ăn , mu,n ngM thì ngM , mu,n chi thì chi , không chUu sP qu9n lí cMa ngư!i lCn .
Nh.ng khi con bU la mVng , nh.ng điu đó trong con l)i trWi d-y, bùng cháy mNt
cách ngu ng,c.
Nhưng khi lCn lên con l)i mu,n mình nhO l)i đJ đư5c ôm 8p che chA trong
vòng tay 8m áp yêu thưng cMa mL . Và con đã tP hAi chính mình : T)i sao khi
còn nhO , mình đã không trân tr:ng nh.ng gì mình đang có ?
T] khi con bưCc vào ngôi trư!ng này – trư!ng chuyên Lê Quý Đôn . Đây chính
là ngôi trư!ng t,t nh8t mà ba mL đã cho con . Nhưng ML i ! mNt t] chuyên sao
mà n7ng n quá . T] đây , con s+ bưCc vào đ!i , là nh.ng bưCc chân đbu tiên con
tP bưCc trên đôi chân cMa mình . Và đó là nh.ng bưCc chân quan tr:ng nh8t cMa
mNt đ!i ngư!i , nó là nn t9ng cho nh.ng bưCc đư!ng tưng lai cMa con , chc cbn
sai mNt bưCc thôi thì con s+ không bao gi! l8y l)i đư5c nh.ng gì mình đã đánh
m8t . T] nh.ng bd ngd trưCc cánh cea cMa cuNc s,ng muôn vàn màu sVc , và
nh.ng khó khăn , rKi nh.ng áp lPc h:c t-p mà con ph9i chUu đPng khi h:c dưCi
ngôi trư!ng này , nh.ng lo lVng trong cuNc s,ng , còn có r8t nhiu điu khác n.a
. Nh.ng áp lPc c; đè n7ng trên đôi vai nhO bé cMa con . Đôi lúc con đã mu,n t]
bO gánh n7ng này . ML i ! Nh.ng lúc đó con đã khóc th-t nhiu , con g:i ML
th-t nhiu . Con mu,n l)i đư5c A bên ML như ngày nào , đư5c ML che chA trưCc
nh.ng sóng gió cuNc đ!i . Nh.ng khi đn trư!ng , nhìn chúng b)n đư5c cha mL
đưa đón cùng vCi nh.ng bN trang phhc th-t đLp . Con đã nhìn , đã khóc , và đã

76
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

nhC ML r8t nhiu . Nhưng , con đã nh-n ra ring cho dù nưCc mVt con có ri th-t
nhiu đi chăng n.a , thì A đây con cũng chc s+ có mNt mình , s+ chkng có ai hiJu
đư5c lòng con , và s+ không có ai vW v an Mi con , cho con môt vòng tay 8m áp
như ML đã dành cho con.
Th!i gian qua đi , con đã h:c đư5c cách s,ng , tP đ;ng v.ng trên đôi chân
cMa mình . Con đã đ)t đư5c nh.ng gì mà con mong mu,n vCi nh.ng bưCc chân
đbu tiên . Và ML chính là nguKn đNng lPc giúp con trưAng thành hn , trong con
đã có mNt phbn đư5c g:i là “ngư!i lCn “
ML i, con c9m n ML r8t nhiu v nh.ng điu ML đã dành cho con .
Nhưng dáng tic đn khi xa mL con mCi hiJu đư5c điu đó . Đây là nh.ng
c9m xúc mà con đã vit ra t] nh.ng nhUp đ-p cMa trái tim mình . ML i con mong
s+ có mNt luKng gió 8m áp nào đó mang nh.ng tâm tư tình c9m này cMa con đn
vCi ML . Nó s+ thay con c9m n nh.ng gì ML đã dành cho con và xin lWi nh.ng
điu con đã làm tnn thưng ML .
Điu cu,i cùng con mu,n nói vCi ML mNt câu chân thành t] t-n sâu trong
trái tim con , mNt câu chc mNt câu thôi ML : “ML ,con yêu mL ! “
Đ.T.L.T

77
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Ni.m NhC
• NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG – 12A1
“Con có tự hào về nơi con sinh ra không nhỉ, con có cảm thấy hạnh phúc
trên con đường con đi học, con thấy yêu tất cả những điều đó, những điều
tưởng như bình thường nhưng mang lại trong tâm hồn con những gì tươi đẹp,
thánh thiện, nuôi dưỡng tâm hồn con. Con cứ viết những gì con muốn vào trang
giấy kia, cứ giữ tất cả vào những tấm hình con chụp, vào những chiếc lá vàng úa
màu thời gian, cứ lặng lẽ đi trong tiếng chuông âm vang của hương khói nhà
chùa, cứ đứng trước biển mênh mông mà nhớ tới đứa bạn vừa mới xa con về
bên kia trái đất, cứ đứng ngắm nhìn cuộc sống, khi màn đêm bao trùm thành
phố biển, con sẽ nghe tiếng sóng vỗ rì rào và hằng đêm trong giấc mơ con ngủ
thấp thoáng những bóng dừa nghiêng nghiêng che cho con những buổi chiều
êm.”
“Nơi con sinh ra, con có mẹ, con có nhiều điều hơn thế, trong con có tình
thương gia đình, có những giấc mơ ngọt ngào tuổi bé thơ, con có những cánh
cò, những đồng lúa xanh xanh tít tắp, con mơ ước rằng sau này cái khoảng sân
rộng nhà bà sẽ thành một trường học, một trường học nên thơ dọc theo cánh
đồng lúa, ôi con có nhiều thứ để nhớ biết bao. Con đi học, qua bao nhiêu con
đường, nhưng có những con đường sẽ mãi mãi trong tâm trí của con, những con
đường cây xanh che phủ, con đi trong dư âm Hà Nội với lòng kính yêu thành phố
cổ, con đi trong những lãng du của nắng mưa của những lần khẽ nghiêng tóc
cho gió lùa vào, đi thật chậm để tận hưởng hết tất cả những gì trìu mến mà
thành phố nhỏ dành tặng cho con. Những chiều mùa hè, bãi cỏ thấp thoáng
cánh diều đủ màu xanh đỏ làm cho con tò mò mẹ ạ, con không có tuổi thơ với
những con diều nhưng con có kí ức về nó, những lần ao ước mình sẽ được tung
tăng ở một nơi xa nào đó, đi chơi rong ruổi khắp nơi, rồi như cánh diều có điểm
tựa, con lại về bên mẹ, về với cái xóm nhỏ nhà mình”.
“Xóm nhỏ nơi con sinh ra, dù sớm mùa thu chẳng có lá vàng rơi với nét
buồn lãng mạn, chẳng có khói sương lơ đãng man mác, chẳng ồn ào như nơi
phố hội, nhưng… đó là nơi đầu tiên con biết yêu, nơi đầu tiên con biết nhớ, nơi
con bắt đầu biết yêu thương, và là nơi đầu tiên cho mọi sự bắt đầu”
Từ đó con biết thế nào là yêu một người bằng cả trái tim, biết hát những
ca khúc thật hay, biết trầm ngâm lắng nghe những giọt nước mắt, biết buồn khi
chia xa, biết nhung nhớ cả khi gặp lại. Nơi có những con hẻm quanh co, cong
quẹo, cả những cành cây in hình xuống con đường mỗi tối con đi học, để những
thanh âm quen thuộc của cuộc sống làm con ấm lòng trong mỗi chuyến đi xa, để
con bắt đầu biết yêu thương và cả xót xa cho những kỷ niệm buồn trong những
ngày xưa cũ, trong những lúc cô đơn căn nhà vắng lặng.
Mỗi năm, con đã cứ cho mình một cái tuổi để mãi nhớ về mẹ, về gương
mặt và nụ cười của mẹ, thế nhưng, cũng như bao người con khác, thoáng giật
mình vì những nếp nhăn trên gương mặt mẹ, để năm tháng đi qua cuộc đời mẹ
quá dài mà con dửng dưng không hề hay biết. Để thấy thời gian với con sao quá
chậm, để những ước mơ và khát vọng cứ như những giấc mơ, còn với mẹ, thời

78
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

gian như làm mẹ buồn nhiều hơn, để thấy rằng không nên cười quá nhiều trong
những bức hình, để thành một người lớn tuổi. Ôi chao…thời gian là thế!
Những đêm tối đối với con là nghĩ suy và trăn trở, để những câu hỏi chưa
có ai trả lời vẫn còn là những day dứt, để những sự thật còn chìm vào quên
lãng, để học cách chấp nhận dù đang thất vọng và biết hy vọng vào một điều gì
đó.
Và điều cần phải biết là dù có đi đâu con vẫn có một nơi để quay về!
N.Đ.T.T

79
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NHNG NGƯI PH N YÊU TÔI...


• NGUYỄN NỮ THÙY LINH – 12L

Mẹ không phải là người dạy tôi những bài học gia chánh đầu tiên. Không
phải vì mẹ tôi vụng nấu hay đuểnh đoảng chuyện nội trợ mà vì người chiều con
quá đỗi. Thật kì lạ, nhưng mẹ không muốn tôi quanh quẩn với nồi niêu xoong
chảo, với chợ búa cơm nước, với những lo toan rất phụ nữ ... Lúc còn bé, hình
như mẹ còn cho tôi mặc áo siêu nhân và để một quả đầu tém ấn tượng nữa cơ.
Có lẽ mẹ mong tôi là một đứa con trai thực sự. Một đứa cháu trai đích tôn, đứng
ra gánh vác chuyện cúng giỗ, ma chay cho dòng họ. Một đứa con trai tiếp nối hệ
gia phả dài ngoẵng treo trang trọng ở từ đường. Một đứa con trai đỡ đần mẹ
cha khi tuổi già sức yếu... Nhưng bản thân tôi, dù đã cố gắng và trưởng thành
đến đâu, vẫn chỉ là một đứa con gái, không hơn. Có nhiều người sẽ cười cái suy
nghĩ lạc hậu, cổ hủ của mẹ, nhưng đối với gia đình tôi, đó là một vấn đề quan
trọng. Mẹ hay ca thán về nhà nội, về tội lỗi không thể bù đắp của đứa con dâu
bất tài là mẹ. " Mẹ không sinh được con trai cho bố mày nên có tội với tổ tiên họ
Nguyễn... ". Mỗi khi nhắc đến chuyện này, mắt mẹ lại thẫm buồn. Tựa hồ như
người vừa nhắc đến một nỗi đau lớn lắm ở trong lòng... Câu than vãn của mẹ, từ
bé đã khiến tôi hoài nghi về sự ra đời của mình. Có nhiều lúc tôi tự hỏi, phải chi
tôi là một đứa con trai, lúc đó chắc mẹ tôi sẽ vui hơn?... Mà có khi, sinh ra trong
giới tính nào cũng không quan trọng. Bởi lẽ, nói miệng vậy thôi, chứ mẹ rất yêu
thương tôi, Vì tôi, mẹ sẵn sàng hi sinh mọi thứ của mình...
Cô tôi cũng yêu thương tôi không khác gì ba mẹ. Nhưng cô muốn tôi là
một đứa con gái đảm đang và giỏi giang nội trợ. Cô dạy tôi từ cách xếp quần áo
sao cho thẳng thớm, gọn ghẽ, cắm một lọ hoa sao cho bắt mắt, chọn trái cây
thế nào mới ngon, ... Cô dạy tôi nấu nướng, " để mai mốt con biết nấu cho gia
đình mình những món ăn ngon...". Cô tôi là một người khéo tay và có nhiều tài
lẻ. Cô biết làm nhiều thứ, và làm rất ngon, rất khéo. Vì vậy, tôi cũng dần bớt
vụng về, và học được nhiều điều thú vị ở cô. Nhiều người bảo cô tôi khó tính và
khắt khe, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi và cô hợp tính nhau, dù không phải
giống nhau nhiều điểm nhưng ở cạnh cô, tôi thấy rất thoải mái. Đó là lí do từ bé,
tôi đã rất thích về nhà nội ở. Miền quê hẻo lánh nhưng bình yên trong miền kí ức
non dại với màu xanh ngút ngàn của lúa, của cây, và không khí yên tĩnh, dịu
dàng. Nơi chốn yêu thương lúc nào cũng rộng mở đón chào tôi mỗi ngày trở
về...
Nhà nội tôi là một căn nhà cổ ẩm mục màu rêu phong xưa cũ. Cô tôi từ
bỏ tuổi xuân, tần tảo nuôi ba tôi ăn học thành tài khi ông bà nội mất sớm. Tôi
biết, đối với bố tôi, cô vừa là một người mẹ, vừa là một người chị đáng kính. Tôi
cũng yêu thương cô như người mẹ thứ hai trong gia đình. Tôi còn nhớ, có một
lần giỗ bà cố, cô ngồi tết tóc cho tôi, mắt nhìn lên bàn thờ, giọng ươn ướt:
- Mai Anh nè, không biết mai mốt cô Hai mất, có ai tưởng cúng cho cô
như vầy không há...
Rồi như chợt nhớ điều gì, cô vuốt mà tôi:

80
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

- Nhưng lo gì, Mai Anh sẽ cúng giỗ cho cô, phải không con?
Lúc đó tôi định ôm lấy cô, vuốt lên mái tóc đã sớm bạc của cô mà bảo, "
Nhất định rồi cô, con thương cô nhất mà...". Nhưng chưa kịp chạm đến bờ vai
gầy thương kính ấy, thì tiếng mẹ tôi vang lên gần kề, nghe lạnh như vừa được
vớt từ ao nước nào lên:
- Mai Anh là con gái, làm sao cũng giỗ ma chay cho ai...
Bàn tay cô buông thõng. Tôi ngơ ngác, líu ríu bước đi theo tay mẹ, lòng
không khỏi băn khoăn về giọt nước mắt đang hằn rõ trên mi cô tôi. Có nỗi đau
nào sâu lắm, đau lắm giữa cô và mẹ mà mãi vẫn chưa thể xoá nhoà... Mẹ tôi và
cô ở hai phía của một con đường. Hai phía ấy, mãi mãi không thể yêu thương
nhau như đã từng trong quá khứ. Mẹ tôi yêu ba tôi, yêu thương tôi. Cô cũng yêu
thương ba tôi, yêu thương tôi. Mà tại sao tình yêu lại ghét tình yêu đến vậy? Bao
nhiêu năm tôi ở trong cái thế chân vạc kì lạ, mà ba tôi, mẹ tôi, và cô tôi, mỗi
người ở một đỉnh. Tôi loay hoay qua lại giữa ba phía yêu thương, mà tự hỏi,
không biết cái gì mới có thể phá bỏ tình thế buồn khổ hiện tại? Phải làm sao để
cả hai người phụ nữ yêu thương tôi hết mực này cũng thương yêu nhau như
thế? Làm sao... Mà tôi thì không thể thay đổi được gì cả. Mà ba tôi, chẳng phải
cũng chẳng làm được gì cho những người mình yêu thương sao?
Từ lúc nhà tôi chuyển đi, không sống cùng với cô ở ngôi nhà cổ quê nội, dường
như có cái gì đó rất lớn đã vỡ, cái nỗi đau nào đó đã rỗng toác đến nỗi dường
như không thể hàn gắn, xoa dịu. Lúc ấy tôi mới bốn tuổi, còn ngây thơ níu tay
ba hỏi rằng:
- Ba ơi, sao cô Hai không đi chung với mình? Mà sao mắt mẹ đỏ vậy ba?
Lần đầu tiên ba tôi không có câu trả lời nào cho tôi. Mắt ba đượm buồn,
mà như phủ bởi một màn sương nào mờ mịt. Ướt đằm. Trong trái tim non dại
của tôi mơ hồ cảm nhận rõ vết thương trong gia đình thương yêu của mình.
Nghe xót xa, chênh chao mỗi đêm mơ hồ thức giấc thấy bóng mẹ gầy bên ô cửa,
dáng ba trĩu nặng ở cạnh bên, từng vòng khói thuốc không giấu nổi tiếng thở
dài. Tiếng thở dài của ba mẹ ám ảnh tuổi thơ tôi hằng đêm. Nhiều khi chỉ muốn
lao tới, sà vào lòng mẹ, chạm khẽ vào nỗi buồn hằn lên khóe mi của mẹ. Mà sẻ
chia. Mà yên ủi. Nhưng sự thơ dại của một đứa trẻ vẫn không đủ trưởng thành
để hành động như một người thấu hiểu sự tình. Và tôi đứng ngoài nỗi buồn của
mẹ. Lặng lẽ trông vào mà nghĩ ngợi, mà đoán định...
Đến năm mười ba tuổi thì tôi bước vào tiếng thở dài của mẹ. Ba tôi là
cháu đích tôn của cả một dòng họ, và cả gia đình không đồng ý cho em gái tôi
ra đời. Mẹ tôi buộc phải rời bỏ đứa con thứ hai khi nó chỉ là một cục máu chưa
rõ hình hài. Ông trời vô tâm, một sự cố đáng tiếc khiến mẹ vĩnh viễn mất đi
thiên chức làm mẹ từ cái ngày đau khổ ấy. Mẹ tôi đau. Ba tôi đau. Cả cô tôi cũng
đau. Bởi vì khi nói rằng, gia đình, dòng họ một mực ép mẹ tôi phá bỏ máu thịt
của mình, thì cũng tính cả cô tôi vào đó nữa. Lần đầu biết chuyện, tôi đã khóc
hết cả buổi chiều. Cô chậm rãi kể về quá khứ cho tôi nghe, giọng trầm khản đục,
nghe như lời kết tội chính mình...
- Mai Anh à, cô có tội với mẹ, với em con. Cả dòng họ này đã làm điều ác
với mẹ con. Cô là người xấu xa phải không con? Điều ác độc như vậy mà lúc ấy

81
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

cô cũng làm được... Cả đời này cô Hai không sống thanh thản được con à. Mẹ
con, vĩnh viễn sẽ chẳng tha thứ cho người chị xấu xa này đâu...
Tôi không đủ sức nói. Không đủ mạnh mẽ để nói rằng, cô ơi, cô không có
lỗi gì hết. Lỗi là ở cái quan niệm cổ hủ bao đời kia kìa. Tôi không đủ can đảm để
trở về, ôm lấy mẹ tôi mà nói rằng, mẹ hãy quên hết đi mẹ ơi, cứ xem như tất cả
là một cơn ác mộng đã xa. Tôi không đủ thảnh thơi để đến nói với ba rằng, ba à,
mình đón cô lên sống chung đi ba, nhìn cô ở một mình, tóc cô ngày càng bạc
con thấy thương cô quá... Tôi đã không biết phải làm gì trong cả một quãng thời
gian dài. Lúc ấy tôi đã những mong thời gian trở lại. Quay về lúc mình còn sống
với những vô tư thơ trẻ, hồn nhiên trao yêu thương, vô tư trước nỗi đau để khỏi
sợ mình vô tình chạm vào niềm đau. Nhưng đâu thể cứ mãi là trẻ con hồn nhiên
với kí ức buồn của gia đình mình như vậy được?
Lâu dần, tôi cũng học cách giống ba, coi mọi chuyện đã qua là một cơn ác
mộng không thực. Tiếp tục chạy qua chạy lại trong cái thế chân vạc ba-mẹ-cô
mà yêu thương, mà níu giữ từng mẩu hạnh phúc. Tôi xem buổi chiều vàng vọt,
cô ngồi tự kết tội mình với đứa cháu cưng như một mẩu kí ức của ai đó khác
lắm, không phải của mình. Nhưng tôi biết rằng, mình phải làm một điều gì đó
thật ý nghĩa cho hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời này. Một điều gì đó
hàn gắn vết thương xa...
Người ta thường nói, thời gian là liều thuốc mầu nhiệm cho mọi nỗi đau.
Có khi không phải nỗi buồn vơi đi, mà là vị thế của nó trong lòng bị thay đổi do
ào ạt những sự kiện nối tiếp của cuộc sống. Kể cả nỗi buồn của mẹ tôi, dù đã
từng day dứt, trăn trở mãi, dù đã không ít lần cứa vào lòng từng vệt xót xa,
nhức buốt thì cũng dần chìm theo thời gian. Những lần tôi thu xếp quần áo về
quê thăm cô, mẹ hay lẳng lặng đặt vào khi thì hộp bánh, lúc thì chiếc áo ấm, có
khi là những hộp thuốc mẹ đã cố công đi mua dành riêng cho người có chứng
đau khớp... Mẹ tôi cũng hay vui vẻ khen rằng, nhờ cô Hai mà con giỏi giang đó
Mai Anh, sau này lo mà báo hiếu với cô Hai. Có hôm lại nghe mẹ buột miệng
bảo, nhớ hồi xưa chị Hai cũng kho nồi thịt nước dừa ngon thiệt ngon vầy... Tôi
im lặng nhưng hân hoan trước mẹ. Tôi cố gắng mang về cho cô tấm lòng của
mẹ, cố mỉm cười thật vui vẻ để cô tôi thấy vui lòng trước những câu chuyện nhỏ
tôi gom nhặt... Những chuyến xe về quê, tôi cố kéo gần khoảng cánh của hai
niềm thương, manh nha cái hi vọng rằng, một ngày nào đó, cô sẽ về sống chung
với nhà mình, một sáng nào đó thức dậy, không còn thấy dáng cô còng xuống,
nặng trĩu nỗi niềm trước hiên ngôi nhà cổ rêu phong cũ kĩ... Tôi ước chi, một lúc
nào đó, thấy mẹ nắm tay cô mà bảo rằng, Hai à, em quên hết chuyện xưa rồi
Hai, Hai đừng có day dứt mãi như vậy nữa,... rồi mỉm cười. Nụ cười mẹ lúc ấy sẽ
rất trìu mến, rất dịu dàng, đôi mắt người hẳn sẽ ướt lệ, nhưng đó là những giọt
nước mắt đầy yêu thương và hạnh phúc!
Một buổi trưa nắng vàng ươm trên khoảng sân nhỏ, mẹ tôi đi chợ về trưa.
Chưa kịp thắc thỏm trông, lo vẩn vơ không biết mẹ đi đâu mà lâu thế không
biết, trời đã đứng bóng mà vẫn chẳng thấy bóng áo hoa mẹ về. Ba tôi đoán vu
vơ, có khi mẹ con bận đi mua sắm cái gì, có khi Mai Anh sắp được quà... Thật
ngộ khi nghĩ một đứa con mười tám tuổi như tôi sắp được nhận quà chợ của mẹ,

82
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

giống như cái thưở còn vụng về đánh vần, tập viết. Không hiểu ba tôi đang nhớ
điều gì mà lại có suy nghĩ ngộ nghĩnh dường ấy... Nhưng mà tôi có quà thật.
Món quà lớn và kì lạ nhất mà tôi từng nhận được trong cuộc đời. Đứa bé nhỏ xíu
được mẹ ủ trong nón đang nằm ngủ ngon lành, tựa như không biết rằng cuộc
đời em vừa mới có sự thay đổi lớn lao lắm...
- Thiệt tội, con bé nhỏ xíu, xinh xẻo vầy mà bị bỏ giữa chợ, khóc quá
chừng mà chẳng tìm thấy má nó đâu... - Mẹ vẫn đang ôm ấp cái hình hài xinh
xắn đó mà kể lể với ba tôi, dường như đang cố gắng để ba hiểu cái điều người
không nói ra được... - Mà có khi là má nó lỡ dại, rồi mang con bỏ chợ, mong có
người nào nuôi giùm, đang trốn ở cai góc khuất nào đó trông ra mà buồn đứt
ruột cũng nên. Mà con bé kháu quá nè... Mà...
Ba im lặng. Có lẽ ông không biết phải có ý kiến ra sao với cái niềm vui
đang ngấp nghé trên nụ cười của mẹ tôi. Lòng ông cũng chẳng biết mình phải
nói thế nào cho hợp ý mẹ tôi. Hình như người đang có ý nghĩ nào hạnh phúc lắm
mà chưa tìm được từ để nói ra..
- Mai Anh, con xếp đồ cho mẹ nghen? Rồi con chạy đi mua đồ cho em bé
nữa nghen? Rồi con đi thu xếp với mẹ, mai đi một chuyến nghen?
- Để chi vậy mẹ? Mà mẹ tính đi đâu?
Tôi dĩ nhiên chưa thể hiểu ý mẹ tôi thế nào, không biết có phải mẹ định
nuôi đứa trẻ tội nghiệp đang bồng trên tay đó không? Hay là...
- Mai mẹ con mình về quê, mang em bé cho cô Hai con nuôi đỡ buồn Mai
Anh há...
Mẹ tôi buông cái câu đó nhẹ bâng như một lời nói tự nhiên nhất mà người
từng nói. Tôi ngỡ ngàng. Ba tôi sững người, níu tay mẹ, bảo:
- Mình mới nói cái gì, nói lại tui nghe đi...
Tôi không biết phải nói cái gì, càng không biết mình nên chạy đi mau mau
làm cái gì bây giờ, không hiểu từ bao giờ mẹ đã quên hết chuyện cũ, mở lòng ra
yêu thương người cô kính yêu của tôi như xưa,...
Hai ngày ở quê có lẽ là hai ngày ý nghĩa nhất mà tôi từng trải qua trong
đời mình. Những giọt nước mắt, những câu chuyện rù rì, trầm trầm nhưng
không buồn bã, những lời thương chân thành... Bấy nhiêu có lẽ đã quá đủ để lấp
đầy cái khoảng rỗng xưa cũ. Dù có một vết hằn rất rõ, nhưng lỗ trống đã không
còn bởi vì lòng người tự xích lại gần nhau...
Ba tôi ngồi hút thuốc ở ngoài hiên, mắt nhìn ra khoảng sân lấp lánh nắng
và rực rỡ sắc màu quần áo, tã lót trẻ con, không biết đang nghĩ đến điều gì. Mẹ
tôi ngồi kế chiếc võng mềm ở gian trên, nơi cô tôi đang ru em bé ngủ. Giữa buổi
trưa vắng lặng, yên bình, tiếng ru cất lên tha thiết, dịu dàng, vỗ về một mầm
non bụ bẫm, chấp chới đôi mi thiên thần đang chìm vào giấc ngủ. Tự bao giờ,
cái không khí âm u trầm buồn của gian nhà cổ đã biến mất hoàn toàn. Ngồi lặng
yên, tôi nghe hạnh phúc trở mình trong từng nếp ngói. Bình yên...
N.N.T.L

83
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

KHÓC
• NGUYỄN HỮU HOÀNG – 12T

Đang b:a cm chi!u, đ8a em út tinh nghch cIa tôi chuy+n kênh tivi sang VTV1. M[c dù
không m)y h8ng thú lm nhng tôi vmn lic xem có chng trình gì đáng xem hay không. Và đ>p
vào mt tôi ngay l>p t8c là hình $nh m t ngi phc n: đã l&n tu(i đang chăm chút cho đ8a con b
liGt hai chân. M t tai nn không may đã khin cho đôi chân con không th+ đi li đOc. Mg thng
con, mg đa con chy ch:a ht ni này đn ni khác v&i hy vng mong manh là cho con đôi chân
kh9e mnh. Nhng t)t c$ gi ch? là ni!m vô vng. Cm gi)y báo đ đi hc cIa con trong tay, mg
rng rng n&c mt. Th rFi mg li theo con lên Sài Gòn. Hai mg con W nh nhà cIa m t bác sP
giàu lòng h$o tâm. Ngày ngày, ngoài viGc mu sinh kim chút đ?nh cho hai mg con s,ng qua
ngày, mg dành ht thi gian còn li cho con. Mi sáng, hai mg con đn trng bfng chic xe máy
đOc t[ng. TH nhà đn trng c;ng gn năm mi cây s,, )y v>y mà trên đng đi mg ph$i đy
con dăm ba ln cho con đy m9i chân. Đn trng, mg li cõng con lên l&p hc. Quãng đng đn
l&p hc cIa con còn vài b>c thang n:a, nhng ch? có hai mg con mà thôi. Có ngi h9i mg:” Cõng
con đn bao gi?”. Mg ci mà đáp rfng:” Đn khi nào còn có th+”.Câu chuyGn khin tôi không
th+ ki!m đOc n&c mt. ChOt tôi nhìn mg tôi. Mg đang khóc. Tôi bit c$m nh>n cIa tôi c;ng
gi,ng nh mg lúc này. Tôi không nói gì.
}n cm xong, nh thng lG, tôi vào phòng và ngFi hc bài. Nhng l thay, tôi không th+
t>p trung vào nh:ng ch: nghPa nfm ng(n ngang trên trang gi)y. Hình $nh ngi mg cõng con
qua m)y b>c cu thang c8 xoáy vào suy nghP. B9 ht đ,ng sách vW trên bàn đ)y, tôi nfm lên
ging, vt chân hình ch: ng;, nhìn lên trn nhà và nghP ngOi. “ Mg cõng con đi đn khi nào còn
có th+.”, “ Mg cõng con đi đn khi nào còn có th+.”…Câu nói )y c8 l[p li trong đu tôi. Tôi nh&
nh:ng ngày xa tôi còn bé vmn thng đOc mg cõng đi chi. Mg còn mua đF ăn cho tôi. RFi
nh:ng lúc lên cn s,t, mg n)u cháo cho tôi ăn. Mg ru tôi bfng nh:ng li ru ca dao quen thu c. Tôi
thip đi. Tôi nh& trong cn m màng tôi th)y ánh trăng tròn len qua khe cua s( bên ging tôi
nfm, ngang qua mg, in hfn chic bóng dài. Gi:a hai hõm má gy cIa mg, hai viên ngc long lanh
ánh vàng đang trOt dài xu,ng đôi b môi nht nhòa và rFi chúng tan bin ch? bfng m t cái gt
tay cIa mg. Mg đang khóc. Mg khóc khi chung quanh ch? còn đ8a con đang ngI, vng trăng tròn
ri bóng nh:ng cành cây và làn gió th(i hiu hiu ngoài sân. Cn gió mang tôi trW li gi)c ngI.
RFi ngày tháng trôi qua, tôi l&n lên trW thành m t c>u hc sinh hc gi9i đOc thy cô, bn
bè yêu mn. Tôi đOc chn đi thi hc sinh gi9i. Ngày báo kt qu$, tôi đã đ>u. Tôi chy ngay v! nhà
báo tin này cho mg tôi. Mg bit tin mg mHng lm. Tôi nh con chim non mHng ry khi bên mg, chy
nh$y lung tung, làm đI trò. Mg khóc nhng trên môi mg, nc ci hnh phúc đang nW r , còn đgp
hn c$ nh:ng đóa hoa ti thm cIa mùa xuân. Và còn bit bao k? niGm đgp khác n:a. T)t c$ đ!u
có hình bóng cIa mg. Tôi ci m?m m t mình. Sao lúc đó mình ngây th và vô t đn v>y, c8 th9a
thích vui đùa đu(i mây, bt gió, nghch lá, hái hoa, c8 qu)n quít ci đùa bên mg ch\ng khi nào
xa. Đó là nh:ng hFi 8c đgp.

84
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Ting gió rít lnh bên ô cua s( làm tôi khó chu và ho. Tôi ngFi d>y, khép li cánh cua cho
chc. Đon tôi khép li cua phòng đ+ không ai qu)y ry, tt đèn rFi trW li ging, kéo chăn li cho
)m. Tôi c$m th)y đy hn nhi!u nhng vmn còn ho. Tôi nh& vì sao bây gi khi c$m th)y lnh m t
chút là tôi ho không ngHng. Đó là lúc gi:a đông, khi nh:ng cn gió lnh cu,n theo nh:ng ht ma
n[ng trPu ri òa xu,ng m[t đ)t. Ting gió rít qua trn nhà làm ngi ta bây gi nh& li còn ph$i
lnh ngi. Lá cây bay xào xc. ĐFng ru ng gi là m t bi+n n&c mênh mông v&i nh:ng con sóng
bc đu đang nh)p nhô không ngHng. Tôi c8 nghP là mình đang W m t hòn đ$o ngoài bi+n c$ ch8
không ph$i là nhà mình. Mg c$m th)y tri lnh nên b$o tôi m[c thêm áo vào cho )m. ~y th mà
tôi không nghe. Tôi vmn m[c phong phanh nh v>y đ+ rFi nhibm phong hàn. Gi thì h>u qu$ là
đây. M t ln không nghe li mg là nh th đ)y, hu,ng chi là…Thôi, b9 qua đi, tôi tM nhI v&i mình
nh v>y. ChuyGn gì đã qua thì c;ng qua rFi, hãy c, gng xây đp tng lai. Mg đã dy tôi nh
th. NghP đn mg tôi li nh& hình bóng ai gi:a tra hè nng nóng g[t lúa kim ti!n cho con ăn
hc, hình bóng ai khom lng cu,c tHng m$nh đ)t, trFng tHng lu,ng rau cho con mi ngày ăn đI
ba b:a cm ngon lành và hình bóng ai gi:a đêm khuya lnh loo ma ri mua cho con li!u thu,c
gi$m s,t. Tôi đã khóc. Không hi+u vì sao bây gi tôi m&i khóc, đáng lo ra tôi đã ph$i khóc lâu rFi
m&i ph$i. Khóc mà chy đn bên mg mà ôm l)y mg đ+ bit rfng con yêu mg nhi!u nhi!u lm. Bây
gi tôi r)t mu,n làm nh th. C$ cu c đi con ngi ta có th+ vit trăm ln “anh yêu em”, nói
ngàn tH yêu thng v&i m t ai đó, vit không bit bao ch: nghPa nhng m)y khi nói v&i mg rfng
“con yêu mg”. Và c;ng không bit m)y ln chúng ta làm cho mg đOc hnh phúc. Thi gian c8 trôi
qua làm nht nhòa đi tình mmu tu. Nu nh hôm nay tôi không xem chng trình đó, nu nh tôi
không nhìn th)y n&c mt mg ri thì không bit khi nào tôi nhìn li và th8c t?nh. Tôi th>t có li v&i
mg tôi. Nhng t)t c$ bây gi còn cha mu n, hãy còn kp. VHa nghP v>y, tôi v i b>t d>y, b>t đèn
lên, đ,ng sách vW trên bàn vmn còn đ)y. Tôi ngFi vào bàn và làm bài t>p. Kì thMc cha bao gi tôi
c$m th)y m t c$m giác nh th: đ ng lMc dâng trào, m t ni!m h8ng khWi và th>t tho$i mái. Đã
lâu rFi tôi cha nghP nhi!u nh th.
Chic đFng hF vmn c8 chy ch>m tHng phút giây. Ting ngi ta b$o nhau d>y s&m ra
đFng hòa cùng ting gà gáy báo hiGu bình minh lên. Bài t>p tôi đã làm xong. Tôi ra ngoài bóc đi
t)m lch cIa ngày hôm qua. “Đã gn t&i ngày 8/3 rFi nh?.”, tôi tM nói nh th và ci th>t hnh
phúc.

N.H.H

85
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

G#I M C A CON
• NGUYỄN THỊ MINH HIẾU – 10A1

Sắp đến ngày 8 tháng 3, trường con có tổ chức cuộc thi Nét bút tri ân,
nếu con viết thì người đầu tiên con nghĩ đến là Mẹ. Nhưng thật tình con không
có hứng thú lắm, vì Mẹ biết đấy, con sẽ chẳng thể làm một bài văn nào ra hồn
nếu không có Mẹ sửa lỗi chính tả hay những câu văn lủng củng của con. Nên
chắc con sẽ không được nhận giải gì cả. Nhưng cuối cùng Mẹ thấy đấy, con đã
viết một bài văn thật dài, ít nhất là dài hơn tưởng tượng của con, Mẹ biết vì sao
không, vì con biết năm nay trường con cho đăng bài dự thi lên diễn đàn để mọi
người có thể đọc và bình chọn. Con nghĩ đây là cơ hội tốt để con tranh thủ khoe
Mẹ của con với mọi người.
Thật ra trước đây con cũng đã có cơ hội khoe Mẹ rồi. Hồi học lớp 5, cô ra
đề bài văn là tả mẹ của em. Nếu ai làm điểm cao thì sẽ được cô đọc bài trước
lớp, tức là đứa đó sẽ được khoe mẹ của mình, và mẹ của đứa đó sẽ được nổi
tiếng với bốn mươi bốn đứa còn lại. Thật là thích quá đi! Nhưng lúc đó thật sự
con chẳng biết khoe cái gì của mẹ cả. Tóc mẹ không thẳng, cũng không đen như
Bạch Tuyết. Da mẹ trắng nhưng chả chịu hồng hào hay mịn màng như nàng Lọ
lem. Mẹ ốm nhom, ốm đến nỗi ai lâu lâu gặp cũng quở. Tóm lại Mẹ là một người
không đẹp. Vậy nên hồi đó bài viết của con điểm chỉ là sáu thôi. Lúc đó con ghét
Mẹ lắm. Con nghĩ giá như Mẹ đẹp hơn, thì bài của con điểm cũng sẽ cao hơn.
Nhưng sau đó con hoàn toàn bất ngờ khi bài văn của con Hòa được đọc trước
lớp. Cho đến bây giờ con vẫn có thể cam đoan rằng mẹ nó xấu và xấu hơn mẹ
nhiều, vậy mà nó lại được điểm cao. Cô nói cô đã rất cảm động khi nó kể về
công lao và tình yêu thương của mẹ dành cho chị em nó. Ôi Mẹ ơi, lúc đó con
mới hiểu ra bao nhiêu điều, con cứ mãi cố xây dựng cho mình một hình ảnh
người mẹ thật đẹp như trong truyện cổ tích mà đâu biết rằng chính những gì mà
Mẹ đã làm cho con mới làm Mẹ của con thật sự tuyệt vời. Con thật hư quá phải
không Mẹ? Mẹ không đẹp thật, Nhưng Mẹ hoàn toàn không thua kém nàng Bạch
Tuyết hay Lọ Lem. Con nói thật đấy, vì những lý do gì thì xíu nữa con sẽ nói cho
Mẹ biết.
Nhiều lúc con nghĩ, mẹ thì tất nhiên là phải thương con, chăm sóc và yêu
con hết lòng rồi. Bất cứ bà mẹ nào trên thế giới mà chả vậy, ngay cả con sau
này làm mẹ cũng sẽ thế. Vậy tại sao người ta suốt ngày ca ngợi mẹ, biết ơn mẹ
nhỉ, người ta cũng hay nói làm mẹ khó và vất vả lắm. Con lại không thấy vậy,
thậm chí con thấy làm mẹ rất dễ là đằng khác, vì rõ ràng ai cũng làm được đấy
thôi, ngay cả con, con cũng tin rằng con cũng sẽ làm mẹ được. Và cứ thế, con
cứ vô tâm tận hưởng những điều hiển nhiên như thế từ Mẹ cho đến một ngày,
con được xem các bạn khuyết tật và mồ côi biểu diễn văn nghệ ở trường con,
con mới biết rằng không phải ai cũng được hiển nhiên có mẹ. Lúc đó con mới
thấy hú hồn vì may quá, may mà con có mẹ.
Giờ con sẽ kể thật nhiều về Mẹ để tụi bạn con biết Mẹ tuyệt vời đến thế
nào. Con muốn tụi bạn con phải phát ghen vì con được “sở hữu” Mẹ, con là

86
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

người hạnh phúc nhất vì đã có Mẹ và Mẹ chỉ là mẹ của riêng mình con thôi
Nhưng chán thật Mẹ à, vì nói đến mẹ thì đứa nào cũng khăng khăng mẹ nó mới
tuyệt vời nhất, mẹ nó mới là người phụ nữ không ai sánh bằng và nó cũng rất tự
hào vì được làm con của mẹ nó. Biết làm sao được Mẹ nhỉ vì có ai cấm được tụi
nó hãnh diện về mẹ của tụi nó đâu. Mà con cũng nghĩ lại rồi, mẹ tuyệt vời như
vậy thì thôi, mỗi người một mẹ cho công bằng, không mất công sau này tụi nó
lại dành mẹ của con nữa. Con thật ích kỷ quá phải không Mẹ? Từ đầu đến cuối,
con chỉ muốn Mẹ của riêng con thôi. Và con đã thay đổi mục đích của bài dự thi
lần này, đó là con muốn cho tụi bạn con thấy con cũng được sở hữu Mẹ như tụi
nó, và Mẹ của con cũng không thua kém gì mẹ tụi nó.
Mẹ ơi, điều đầu tiên con muốn nói với mẹ là: “Mẹ tuyệt vời lắm, mẹ à”.
Con suy nghĩ hoài, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra được câu đó thôi. Con biết cái
câu đó chắc cũng nhiều người nói rồi, nhưng ngoài câu đó ra, con không nghĩ
được câu nào hay hơn và đúng hơn với suy nghĩ bây giờ của con về Mẹ. Trong
đầu con giờ hiện ra hình ảnh quen thuộc đó là khuôn mặt Mẹ và nụ cười thật
tươi khi con đi học về, nụ cười mà con chờ đợi nhất sau mỗi buổi đi học với bao
nhiêu chuyện vui ở trường mà con nóng lòng được kể Mẹ nghe. Con cảm ơn Mẹ
nhiều lắm vì Mẹ đã nghe con bô bô kể chuyện ngay khi về nhà từ phòng khách
ra nhà bếp quên cả thay đồ, quên cả phụ Mẹ dọn cơm. Mẹ nói Mẹ cũng háo hức
chờ con về, nghe con kể chuyện nên không muốn ăn cơm sớm. Trong hai mươi
bốn giờ của một ngày, có lẽ đây là khoảng thời gian mà con thích nhất và mong
chờ nhất. Hai mẹ con mình cùng xem “Camera công sở”, con kể chuyện bạn con,
Mẹ kể chuyện học trò Mẹ, rồi hai Mẹ con mình cùng cười, thật là vui. Mẹ là nơi
con tin tưởng nhất để giãi bày tâm sự về nhiều chuyện, kể cả những chuyện linh
tinh mà người ta hay nói là của cái tuổi “dở hơi”. Vậy nên buổi trưa nào Mẹ cũng
chỉ ngủ trưa được chừng mươi phút hay có khi không ngủ mà đi dạy luôn. Con
thấy thương Mẹ quá, nhưng biết làm sao giờ, vì thật sự con rất muốn được ăn
cơm trưa và nói chuyện cùng Mẹ mà.
Mẹ, con cám ơn Mẹ vì có những buổi sáng Mẹ dậy sớm lo cho con bữa
sáng, nói chuyện với con khi con chuẩn bị đi học rồi tiễn con. Những buổi sáng
như thế này tuy không phải là thường xuyên vì tối nào Mẹ cũng thức thật khuya
để làm việc, con biết Mẹ còn mệt lắm và Mẹ nên ngủ thêm chút nữa nên như thế
đối với con là quá đủ rồi. Con cám ơn Mẹ vì hôm qua Mẹ lại nấu canh chua cá
liệt cho con và Mẹ cũng đã ăn hết món “Salad tôm nước cốt dừa” mà con mới
học nấu được trên Sức sống mới. À, con cũng cám ơn Mẹ vì thỉnh thoảng Mẹ lại
cho tiền con mua đậu hũ, rồi tối tối con đói bụng, Mẹ cũng cho tiền con đi mua
sinh tố về cả nhà cùng ăn. Mẹ cứ như vậy hoài mẹ nhé, như vậy con sẽ yêu Mẹ
nhiều hơn nữa đó.
Mỗi lần sinh nhật bạn con, Mẹ lại phụ con làm quà tặng bạn. Rồi đến sinh
nhật con, Mẹ cũng hồi hộp không kém con khi con bóc quà sinh nhật của mình.
Mẹ yêu con và yêu cả những sở thích của con, Mẹ cùng xem “Super Junior
Show” với con, nghe những bài hát mới của Westlife, đọc truyện Nguyễn Nhật
Ánh , Nhật kí chú bé nhút nhát, Đôremon,… cùng con. Điều đó thật sự làm con
rất hạnh phúc mẹ à. Rồi mỗi lần có ai hỏi con vì sao thích hoa cẩm chướng nhất,

87
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

lúc ấy con lại tự hào mà nói thật rõ rằng: “Vì Mẹ tui thích”. Chỉ thế thôi Mẹ
nhưng những lúc ấy con lại có cảm giác sung sướng kinh khủng, Mẹ con mình
giống nhau và hợp “gu” nhau quá hen mẹ.
Buổi tối trước khi kiểm tra Hình, cả Mẹ và con cùng “bò” ra ôn bài và giải
bài tập. Giờ nghĩ lại con thấy vui và hãnh diện về Mẹ quá, có Mẹ làm giáo viên
sướng thật đó. Qua Tết, chị Thư lại vô Sài Gòn, mấy đêm nay con ngủ lại bị
bóng đè, thế là con được Mẹ qua ngủ cùng, thích quá đi. Mẹ ơi, từ lâu rồi, chắc
Mẹ không biết đâu, hình như con đang dần có thói quen mỗi khi thức dậy, con
chỉ dành mấy giây thôi để ngắm Mẹ ngủ rồi mới chịu chui ra khỏi giường. Chả
hiểu sao lúc ấy con thấy yêu Mẹ đến nhường nào. Mẹ ngủ ngon quá! Một ngày
đi dạy, đi chợ, nấu ăn, giặt đồ rồi dọn dẹp nhà cửa của Mẹ vất vả quá phải
không mẹ?. Con muốn ôm Mẹ thật chặt và nói con yêu Mẹ nhiều lắm. Một câu
đơn giản vậy thôi mà chưa bao giờ con nói được. Những lúc ấy con tự nhủ phải
học thật giỏi, ngoan ngoãn để Mẹ vui. Con rất tự hào về Mẹ và con cũng muốn
Mẹ có được cái cảm giác tuyệt vời đó của con, nhưng chưa bao giờ con lại làm
Mẹ được nở mày nở mặt với mọi người cả. Con hư quá Mẹ à.
Đã biết bao nhiêu lần con làm Mẹ buồn vì con đã chưa cố gắng hết sức
mà nhẽ ra con có thể làm tốt hơn. Mỗi lần thi cử là mỗi lần con lại ngồi khóc một
mình, ân hận vì con có thể làm nhiều hơn như vậy. Và mỗi lần thế con lại nhớ
câu nói của Mẹ: “Nếu con đã cố gắng hết sức mình thì dù kết quả có thế nào con
sẽ vẫn cảm thấy vui không còn hối hận nữa”. Mẹ nói đúng và ước gì con đã như
vậy. Con xin lỗi Mẹ nhiều lắm. Con hứa với Mẹ chính thức từ hôm nay, con sẽ
thay đổi thái độ học tập, con sẽ ráng cho Mẹ được tự hào về con vì con biết cái
cảm giác ấy tuyệt vời lắm. Con biết mà.
Con nhớ hồi còn nhỏ, trước khi Mẹ đi coi thi xa một tuần, Mẹ sợ con ở
nhà buồn không có ai chơi cùng, Mẹ đã chỉ con cách chơi cờ đôminô, cờ vua. Và
cứ thế tối nào Mẹ cũng chơi cùng con, lần nào con cũng thua Mẹ hết. Bây giờ lớn
rồi, con không còn chơi với Mẹ nữa vì Mẹ toàn thua con thôi. Nhưng tự nhiên
con lại muốn chơi cờ với Mẹ nữa quá. Mẹ yên tâm, con sẽ giả đò thua Mẹ giống
như Mẹ giả đò không thích ăn bánh kem để con ăn hết nguyên một cái luôn đó.
Suỵt, cái này là bí mật của hai Mẹ con mình, Mẹ nhé. Hai ngày sau ngày 8 tháng
3 là sinh nhật Mẹ, cũng như mọi năm, con cũng sẽ mua một bó hoa cẩm chướng
và một cái bánh kem, hai Mẹ con mình lại cùng chơi trò giả đò nhan, Mẹ giả đò
không thích ăn bánh kem và con giả đò không biết là Mẹ giả đò. Ui Mẹ ơi, con
yêu Mẹ nhiều quá đi mất.
Con hi vọng qua bài viết này, sẽ nhiều người hiểu thêm về Mẹ của con và
yêu Mẹ của con hơn, Mẹ tuyệt vời như vậy mà, neu chỉ mình con biết thôi thì
thật là uổng. Bây giờ thì con không ích kỷ nữa, Mẹ xứng đáng được như vậy mà.
Nhưng chắc chắn trong số đó, chỉ có con là được yêu Mẹ nhiều nhất thôi, hổng
Mẹ? Con lại ích kỷ nữa rồi. Con yêu Mẹ nhiều lắm!
Con của mẹ
N.T.M.H

88
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NHŠNG DÒNG TH G—I ДN CH˜N THIÊN ĐNG


• LÊ NGỌC TUẤN – 10A2
Gti ma thân yêu ca con,
Ma có kho< không? Trên y ma có cô đn không? Ma có nh con? Còn con thì
qu@ th0t rt nh, rt nh ma. Con nh đôi bàn tay chai x"m, do b3nh t0t, bàn tay con
yêu quý. Có lúc con đã t$ng s8 bàn tay y, vô cùng sn sùi vi nh7ng m@ng da bong
lên, nh#ng gi& đây con không còn s8 bàn tay y n7a mà thay vào đó con l"i thy nh
đôi bàn tay y hn, con #c sao đôi bàn tay y có th9 ch"m lên g#ng m-t bé b ng
ca đ>a con trai này dù chO m6t ln n7a thôi c'ng đ#8c. Con nh g#ng m-t ma, đôi
m4t sáng lên tình yêu th#ng, mái tóc ngang vai và n+ c#&i hi.n t$ trên làn môi khô
ráp l4m.
Có ph@i ma ghét con nên r&i xa con đ9 con cô qu"nh gi7a cu6c đ&i này! Ma có
bit mi khi con thy các b"n đ?oc ma mình đ#a đón đi hAc con c@m thy nh# th
nào không? Qu@ th0t con rt ghen tM vi các b"n y, con #c đ#8c nh# th, các b"n
qu@ th0t rt h"nh phúc, luôn có ng#&i ma đ>ng bên c"nh cF v', l4ng nghe chăm sóc
đ>a con thân yêu ca mình. Con luôn thèm đ#8c gAi “ma” nh# các b"n, vi các b"n
ting ma th0t quá d` dàng, nh#ng đEi vi con đi.u đó th0t v% đ"i, to ln và cao sang
bit ch$ng nào, bRi đi.u đó ch_ng đ&i nào con th?c hi3n đ#8c. Khu v#&n trái tim con
d#&ng nh# đang khô héo bRi vì nó thiu m6t th> n#c kì di3u đó là tình yêu ca ma
đy, ma i.
€ trên đó ma có theo dõi và lo l4ng cho con không? Có ph@i ánh sao đang lp
lánh ngoài kia là ma đang nhìn con, soi sáng cho con hay m6t ng#&i ma khác l"i r&i b
đ>a con ca mình đ9 v. vi th gii v%nh ctu? T"i sao mAi ng#&i l"i c> muEn r&i b
th gii hi3n th?c đ9 đn vi m6t cái gì đó hão huy.n, trong khi đó R đây mình còn rt
nhi.u đi.u thú vM, còn gia đình còn ng#&i thân, nh7ng ng#&i luôn luôn cn s? có m-t
ca mình.
Ngày 08-03 s4p đn gn, con đã muEn phát khóc khi nghe các b"n nói s] t-ng
hoa cho ma ca mình, còn con thì sao đây, con s] t-ng hoa cho ai trong m6t ngày
không h. có ma, có ph@i ông tr&i đã quá bt công vi con ph@i không ma, ông y sao
lai tàn nhWn tách ma con ta ra hai th gii hoàn toàn khác bi3t v%nh vi`n không bao
gi& đ?c g-p nhau. Có lúc con t$ng #c gì cu6c đ&i nh# m6t trang cF tích bRi kt qu@
cuEi cùng tt c@ mAi ng#&i đ.u h"nh phúc không bao gi& chia ly, nh#ng có l] đi.u #c
thì vWn mãi là đi.u #c mà thôi.
Nu ma là m6t ngôi sao trên bu tr&i bao la và r6ng ln kia thì ma hãy luôn
bên con nhé, ma s] là ng#&i đ6ng viên vô hình ca con nhé. Còn con s] bin ni nh
th#ng ma trong trái tim thành đ6ng l?c đ9 th?c hiên nh7ng đi.u con đã h>a vi ma,
ma hãy yên tâm, con quyt không ph+ lòng ma đâu! Con s] luôn cu nguy3n cho ma
đ#8c hanh phúc.
Gti t-ng ma nh7ng bông hông tr4ng xinh đap nht, cùng vi ngàn l&i yêu
th#ng. Con yêu ma rt nhi.u!
Đ>a con bé b ng ca ma.

89
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

L.N.T

90
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

Mi.n kí Pc ngOt ngào


• NGUYỄN THỊ XUÂN HƯỜNG – 10L
"Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm”
Mỗi khi nghe bài hát cất lên, lòng con lại thổn thức bồi hồi, cả một miền kí
ức tuổi thơ bỗng tràn về. Tuổi thơ của con là mẹ, là những bông lúa chín của
làng quê nhỏ bé miền Trung du, là những đêm đông con thiếp đi trong vòng tay
ấm áp, là những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mẹ kể, là những trưa hè tiếng
ru ầu ơ cùng tiếng gió vi vu từ bàn tay mẹ đưa con vào giấc ngủ. Tất cả cứ thế
bình lăng và êm ả trôi theo tiếng thở của thời gian.
Con nhớ nhiều! nhiều lắm!
Nhớ lúc khi con còn bé tí, là lúc con mới chập chững bước đi, mẹ đã dìu
dắt, hướng dẫn con từng bước chân non nớt, con ngã con khóc, mẹ vội vàng đỡ
con dậy, véo yêu vào đôi má bầu bĩnh của con, lúc ấy con vẫn chưa nhận ra
hạnh phúc là gì? Con còn quá bé để cảm nhận tình cảm vô bờ bến mà mẹ dành
cho con, con chỉ biết sà vào lòng mẹ để mẹ xoa đầu nựng nịu làm con vơi đi nỗi
đau và thôi ngừng khóc.
Rồi con đến lớp, ngày đầu tiên đi học bao nhiêu cảm xúc xen lẫn, hồi hộp,
lo sợ, nói thật là lúc đó con không thích đi học tí nào, lúc mẹ bỏ con lại bơ vơ
giữa biển người xa lạ, lúc đó con rất giận mẹ, rất ghét mẹ, tại sao lại có thể vứt
bỏ con như vậy cơ chứ? Vì mẹ không còn yêu con nữa? Hay vì con không ngoan
làm cho mẹ buồn. Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh trong trí óc non nớt của con,
nước mắt nhạt nhoà thấm đẫm khoé mi. Con nhớ mãi những tháng ngày đến
lớp, mẹ cõng con đi trong mùa nước nổi, con yêu sao mảnh lưng chai sạn,
thương sao đôi vai gầy rám nắng, từng tháng ngày trôi đi lặng lẽ âm thầm, con
dần lớn khôn.
Con lên lớp một, bắt đầu làm những phép toán khó, mẹ luôn kiên trì bên
con suốt buổi tối, tỉ mỉ chỉ con từng phép tính, con lười học quá nên mẹ nóng
nảy đã phát vào mông con rõ đau, con khóc, khóc rất nhiều mẹ cũng không
thèm dỗ. Mẹ bắt con tiếp tục làm, con ngồi học mà nước mắt không ngừng rơi.
Lúc ấy, con rất giận mẹ nhưng bây giờ thì con cảm ơn mẹ nhờ những trận đòn,
những lời mắng nhưng đầy yêu thương đã giúp con vượt qua những chướng
ngại đầu đời.
Càng ngày, mẹ càng mắng con nhiều hơn, con cũng không hiểu sao? Mẹ
hay mắng con sao ăn uống thất thường đến khi đau dạ dày rồi lại la om sòm,
trời nắng không chịu đội mũ, trời lạnh không chịu mặc áo, lúc còn sớm không
chịu học bài để đến khuya rồi thức đêm thức hôm ảnh hưởng tới sức khoẻ… lúc
ấy con chỉ cho là mẹ phiền phức hay lo xa, con không nhận ra rằng đó là cả một
sự lo lắng cho con. Bởi mẹ đã lén bỏ chiếc mũ vào cặp con, cũng vẫn không
quên kèm theo vài mẩu bánh mì để con lót dạ.
Càng lớn mẹ không còn ôm con vào lòng, nói những lời yêu con như trước
đây. Con cứ nghĩ mẹ không còn thương con, yêu con như xưa nữa. con thật trẻ
con mẹ nhỉ? Nhưng con luôn cảm nhận được sự hiện diện của mẹ trong những

91
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

buổi tối, mẹ đến cạnh con, đắp chăn lại, xoa đầu, nhìn con hồi lâu rồi mẹ cười,
con vẫn nghe đâu đây từng hơi thở lo lắng, trái tim mẹ đập không theo nhịp mỗi
khi con bị sốt, bàn tay mảnh dẻ, gầy gầy, chai sạn luôn thường trực đặt lên trán
con. Có một điều mà đến tận bây giờ và mãi mãi con cũng không hiểu hết và
viết lên hết những tình cảm mẹ dành cho con nhưng con hiểu một điều mà con
thấy suốt bao năm qua là mẹ luôn bên con, tình yêu thương đó luôn bên con.
Nhưng có một điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của con, ngày mà con mãi mãi
không bao giờ quên, ngày mà con đã làm cho người con yêu thương nhất phải
rơi nước mắt, vì lòng ích kỉ trẻ con, đã khiến con buông ra những câu nói làm mẹ
buồn, nhìn mẹ khóc mà lòng con rối bời, biết là thương mẹ mà sao con có thể
làm như vậy, con rất muốn xin lỗi mẹ nhưng cái tự trọng con tưởng chừng to lớn
lắm đã ngăn cản làm con không thốt nên lời, đến tận bây giờ con vẫn chưa nói
được câu” con xin lỗi mẹ.” Con hối hận vô cùng. Cứ mỗi lần đứng trước mẹ
không hiểu sao con lại không mở lời được. Con ước gì có một phép lạ làm cho
thời gian quay trở lại con sẽ không bao giờ làm như vậy. Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con xin
lỗi mẹ nhiều lắm!
Thời gian trôi qua nhanh thật giờ đây con đã là một cô nữ sinh lớp mười,
duyên dáng trong tà áo dài chứ không còn như thuở bé chạy lon ton, quấn quýt
bên mẹ nữa, khi con biết tin đậu trường Lê Quý Đôn thì con vui nhưng cũng rất
buồn, vui vì con đã đặt chân vào được ngôi trường con hằng mơ ước, nhưng con
cũng rất buồn khi nghĩ đến những tháng ngày phải xa gia đình, xa mẹ, nếm trải
bao nhiêu nỗi buồn, con như khép mình lại, sống trong cô đơn. Lần đầu tiên
chập chững bước đi, bỡ ngỡ từng bước chân không ai dìu dắt, không ai bên
cạnh, con như lạc lõng giữa biển đời nhưng khi nhớ tới mẹ, nhớ tới lời mẹ
nói:”cố gắng lên con” như tiếp thêm động lực để con vững bước trên con đường
đời.
Xa nhà con mới hiểu như thế nào là nhớ, con thèm được gọi mẹ, thèm
được ôm mẹ vào lòng, thèm được ăn những món ăn mẹ nấu, thèm được nghe
mẹ mắng như ngày nào... Ôi! Nhớ sao những ngày thơ dại.
Tình thương yêu mà mẹ dành cho con hiện hữu dưới muôn hình vạn trạng khác
nhau nhưng lúc nào cũng bao la, mở rộng và ấm áp. Con cảm ơn mẹ đã cho con
một hình hài lành lặng dể con biết mình còn may mắn hơn nhiều người khác,
cảm ơn mẹ đã cho con một trái tim để con biết yêu thương và chia sẻ, cảm ơn
mẹ đã cho con một gia đình hạnh phúc, cảm ơn mẹ đã cho con đôi cánh để bay
tới những chân trời mới lạ, cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ dành cho con và từ
sâu trong trái tim con muốn thốt lên một điều rằng: “ CON YÊU MẸ NHẤT TRÊN
ĐỜI!”.
N.T.X.H

92
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

LỜI RU
• LÊ ĐỨC HOÀNG VÂN – 12V

L!i ru nâng gi8c ngM say


Có đôi cò trVng nhL bay ra đKng
Có con đò n,i dòng sông
L!i ru hong 8m mùa đông muNn màng

LCn lên theo bưCc th!i gian


L!i ru don bé v làng quê xa
Ting trâu nghé : chiu tà
Ánh trăng bàng b)c tr9i qua sân đình

L!i ru xanh khóm trúc xinh


Có đôi quang gánh n7ng tình nưCc non
L!i ru trèo núi chon von
Xu,ng vùng biJn thkm von tròn yêu thưng

Đưa bà v cu,i nro đư!ng


L!i ru bWng hóa khói sưng xa v!i
Rưng rưng thèm ting "à... i" ...
Bà v đ8t - bé chi vi gi8c buKn

L.Đ.H.V

93
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

TI”NG GIÓ HAY TI”NG Mš


• Thái Thành Công – 10H

Trong ting gió


Tôi nghe có li hát
“Ai b$o chăn trâu là kh(
Tôi m màng nghe chim hót trên cao…”
Gió lao xao
Hay ting mg ngt ngào
Nng tra hè mang bóng mg v! đây...

Tôi nh& mg nh:ng cánh đFng xa tít


Lúa u,n câu n[ng trPu git mF hôi
Bóng mg dài m[t tri khu)t sau lng
B)t chOt ma
Cn ma rào đu h
Mg h,i h$
L[n l i gi:a đFng xa.

Tôi nh& mg nh:ng đêm trăng t9


Ging ngt ngào mg ngâm
“ Cây đa, ging n&c sân đình
Li ru da dit n[ng tình n&c non…”
Bao câu ca n[ng tình n[ng nghPa
M t cu c đi n[ng gánh nuôi con.

Hai sng m t nng mg tn t$o


Nuôi con khôn l&n gui gi)c m
Li mg d[n
Tôi vmn hfng nh&
“Hãy s,ng th>t đHng gi$ d,i nghe con”
T.T.C

94
TUYN TP NÉT BÚT TRI ÂN 2010 – 2011 TRNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

95

You might also like