Professional Documents
Culture Documents
+ Chúng ta thừa đủ thức ăn để nuôi sống cả hành tình, nhưng chúng ta lại cầu
mong nạn đói chấm dứt.
+ Chúng ta có những kho dự trữ và phương tiện để xây nhà và may quần áo
cho mỗi người trên trái đất. Nhưng chúng ta lại cầu mong cho sự nghèo khổ
không còn.
+ Chúng ta có khả năng làm bạn với cả những người già và người ốm. Nhưng
chúng ta lại cầu mong cho họ thôi cô đơn.
+ Chúng ta có đủ năng lực để hướng dẫn và dạy dỗ trẻ em. Nhưng chúng ta lại
cầu mong cho chúng không “Lầm đường lạc lối”.
Hãy bình tâm ngồi lại, bạn sẽ thấy những điều hiển nhiên ấy, những diều nhỏ
nhặt ấy có rất nhiều điều để bạn suy ngẫm lại bản thân.
+ Chúng ta có ít nhưng xài nhiều, chúng ta mua nhiều nhưng sử dụng ít.
+ Chúng ta có nhà rộng với mái ấm hẹp; có tiện nghi nhưng ít thời gian.
+ Chúng ta có nhiều bằng cấp nhưng lại có ít tri thức.
+ Chúng ta có nhiều kiến thức nhưng lại thiếu sự suy xét.
+ Chúng ta làm ra những thứ lớn hơn nhưng chưa chắc chất lượng hơn.
+ Chúng ta làm giàu tài sản nhưng lại làm nghèo giá trị bản thân.
+ Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít và thường hay ghét người.
+ Chúng ta kéo dài tuổi thọ nhưng không sống đúng ý nghĩa đích thực của cuộc
sống.
+ Chúng ta chinh phục không gian vũ trụ nhưng lại bỏ trống không gian tâm
hồn.
+ Chúng ta cố làm sạch không khí nhưng lại làm vẫn đục tâm hồn.
+ Chúng ta biết đường đến mặt trăng nhưng lại quên đường đến nhà người
hàng xóm.
+ Chúng ta xây nhà cao hơn nhưng lại hạ thấp tâm tính; xây đường rộng hơn
nhưng lại thu hẹp tầm nhìn.
+ Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, xài tiền không toán tinh, cười quá ít,
lái xe quá nhanh, hay cáu giận; thức khuya để rồi uể oải dậy sớm; đọc quá ít và
coi TV quá nhiều.
+ Chúng ta được học cách phải tiến nhanh về phía trước mà chưa học cách chờ
đợi.
+ Chúng ta được dạy cách kiếm sống chứ không phải cách sống.
* Đây là thời đại của thức ăn nhanh và tiêu hoá chậm; của những con người to
hơn nhưng nhân cách nhỏ hơn; tài sản rất sâu nhưng tình thương lại cạn.
* Đây là thời đại công nghệ có thể đem những điều này đến với bạn, thời đại
mà bạn có thể đọc hoặc dễ dàng vứt nó đi.
+ Hãy nhớ, dành nhiều thời gian hơn cho những người yêu thương bởi vì
không chắc rằng họ sẽ ở bên bạn mãi mãi.
+ Hãy nhớ, nói một lời dịu dàng đối với những người kính trọng bạn bởi vì con
người nhỏ bé đó một ngày nào đó sẽ lớn, lớn hơn cả bạn.
+ Hãy nhớ, ôm thật chặt người ngồi kế bên bởi vì đó chính là kho báu duy nhất
của con tim và nó không tốn một xu.
+ Hãy nhớ, một nụ hôn hay một cái ôm từ sâu thẵm con tim có thể sẽ chữa lành
những vết thương.
+ Hãy dành thời gian để yêu thương, để nói chuyện và để chia sẻ những điều
quý giá trong tâm hồn bạn
Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta
trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn,
cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao
siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc
suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng
bạc."
Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy
mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể.
Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn
ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao siêu,
những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."
Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản
xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những
lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không
một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên
chai đá như những tháng hè nóng bức.
Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc
miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng
kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này
sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ.
Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng tuyết giá lạnh
để vươn cao làm đẹp cho đời
Nhận ra...
Vào một buổi chiều chủ nhật nắng vàng ấm áp tại Oklahoma City, Bobby
Lewis, một người cha tuyệt vời, đưa hai đứa con trai nhỏ đi đến sân chơi thiếu
nhi. Anh đến quầy bán vé và hỏi "Giá vé bao nhiêu vậy anh?"
Người bán vé trả lời "Ba đô cho anh và ba đô cho trẻ em trên sáu tuổi. Nếu mà
bé nào bằng hoặc dưới sáu tuổi thì vào cửa tự do. Các con của anh bao nhiêu
tuổi rồi?"
Bobby trả lời "Bé này 3 tuổi và bé này 7 tuổi, vậy tôi phải trả cho anh 6 đô."
Người bán vé kêu lên "Anh vừa trúng xổ số hay sao thế? Nếu anh nói đứa con
lớn của anh 6 tuổi anh có thể tiết kiệm được 3 đô. Tôi đâu có nhận ra được."
Bobby trả lời "Đúng, anh không nhận ra được nhưng những đứa trẻ này nhận ra
được."
Nó có tội gì đâu?
Trong giờ văn cô giáo kể chuyện:
Ngày xưa có một tên nhà giàu rất độc ác và tham lam. Hắn có một hàng bán
gạo ở chợ và xa nhà. Một hôm có một bác nông dân đến mua gạo của hắn,
nhưng vì không đủ tiền lên phải quay về. Bất chợt tên nhà giàu nhìn thấy tiền
của bác nông dân bị rơi, hắn lẳng lặng nhặt lấy mà không bảo gì, khi bác nông
dân quay lại hỏi hắn dở giọng quát nạt, đuổi bác quay về.
Buổi tối hôm ấy trời mưa rất to hắn không về nhà được đành phải ở lại quán,
sáng hôm sau khi về đến nhà thì hắn thấy vợ đầu tóc rũ rượi đang ở bên cạnh
đứa con trai của hắn. Thảng thốt hắn đến cạnh vợ hỏi:"tại sao lại như thế này
hả", vợ hắn trả lời :"hôm qua con lên cơn sốt nặng, em có nhờ bác nông dân
bên cạnh mua thuốc giúp, nhưng không hiểu sao bác ấy bảo rằng bác ấy đánh
rơi tiền chỗ anh lên không có tiền mua thuốc được". Nghe xong tên nhà giàu
ngơ người ra lặng lẽ.
Câu chuyện của cô gáo vừa chấm dứt , ở phía dưới lớp vang lên tiếng xì xào:
"đáng đời tên nhà giàu tham lam, trời phạt hắn đó mà".Chỉ có ở cuối lớp một
một cô bé lặng lẽ chống cằm suy tư: "tại sao trời không phạt tên nhà giàu tham
lam kia mà lại phạt đứa bé, nó đâu có tội gì đâu?
Tin tốt lành
"Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem đến cho ta điều gì, mà ở chỗ ta
có thái độ đối với nó ra sao; không phải ở chỗ điều gì xảy ra với ta, mà ở chỗ ra
phản ứng với những điều đó như thế nào" - (Lewins L. Dunnington).
Một anh sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đang tìm việc làm đã tham dự một
cuộc thi sáng tạo chuyên ngành do liên hiệp các trường đại học trong cả nước
tổ chức. Sau nhiều vòng sơ khảo kéo dài cả tháng trời, anh được lọt vào nhóm
những người xuất sắc nhất để dự vòng thi chung kết. Rồi anh cũng vất vả vượt
qua các đối thủ trong cuộc đấu trí cuối cùng, kéo dài ba ngày liền căng thẳng và
giành được giải nhất. Phần thưởng cho anh là một món tiền khá lớn mà cuộc
đời sinh viên trước nay của anh chưa từng mơ tới. Sau khi rời hội trường và
trốn nhanh khỏi ánh đèn camera của báo giới, anh vào bãi lấy xe ra về. Bất
chợt, một người phụ nữ tiến đến gần anh. Bà ta nghẹn ngào:
- Chào cậu! Chúc mừng cậu, thật vinh dự cho cậu đã đạt được giải nhất trong
cuộc thi khó khăn này. Tôi có một chuyện muốn nói với cậu nhưng không biết
có tiện không. Nếu cậu có con nhỏ thì cậu mới hiểu được điều tôi sắp nói. Con
của tôi đang bị ung thư nặng nằm trong bệnh viện, nếu không có một khoản
tiền lớn để mổ, chắc em nó không qua khỏi được! Mà nhà tôi thì… không thể
lo được một khoản tiền lớn như vậy…
- Thế bác cần bao nhiêu? – Anh sinh viên nhìn bà hỏi, lòng cảm thông thực sự
Sau khi nghe người phụ nữ kể hết sự việc, anh liền rút phong bì đựng số tiền
vừa được thưởng và trao cho bà.
- Cầu mong cho con bác qua được hiểm nguy. Bác về lo cho em ấy ngay đi –
anh nói.
- Cảm ơn cậu, không biết tôi phải lấy gì mà đền ơn cậu đây.
Nói rồi, người phụ nữ với vẻ xúc động quày quả bước ra cổng.
Vài ngày sau anh có dịp quay lại trường. Một người trông thấy liền tiến tới hỏi:
- Có người kể với tôi rằng tối hôm trước anh có gặp một người phụ nữ sau cuộc
thi và anh đã cho bà ấy tiền để chữa bệnh cho đứa con sắp chết của bà ấy, phải
không?
- Vậy thì tôi phải báo với anh tin này để anh biết. Bà ta là một tay lừa đảo thật
sự đấy. Bà ta chẳng có đứa con nào bị bệnh gần chết cả. Anh cả tin quá! Anh bị
lừa rồi, anh bạn ạ!
- Có thật là không có đứa bé nào bị bệnh gần chết cả, đúng không?
- Đúng vậy. Tôi bảo đảm là như thế - người đàn ông quả quyết.
- Ồ, đó là tin tốt lành nhất trong ngày mà tôi được biết đấy - người thanh niên
nói.
- Chúng ta nên ăn mừng vì không có đứa trẻ nào phải chết cả.
Vì sao mà sống
Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một nhà hiền triết, làm thế
nào để bản thân sống được vui vẻ.
- Trước tiên, các ông hãy nói xem các ông sống vì cái gì? - Nhà hiền triết hỏi.
- Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy
mà tôi sống.
- Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi
sống.
- Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vì sợ
hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng.
Tờ giấy trắng!
Có một lần, tại một trường trung học, ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh
để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng,
trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ, và hỏi:
- Các em có thấy đây là gì không?
Tức thì cả hội trường vang lên:
- Đó là một dấu chấm.
Ngài hiệu trưởng hỏi lại:
- Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư?
Và ngài kết luận:
- Thế đấy, con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả
những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việc, hay là một con
người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắng nhiều hơn là những vết bẩn
có trên nó.
Cuối cùng chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi
đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy
có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn
có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm
ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
Kể từ đó mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi
trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang
hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà
chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
“Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!”
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức
tường kia ư?” - Chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
“Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức
tường tuyệt vời ra sao.” - Vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm
những lỗi lầm mà ta mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy
trách nhiệm cho ta. Chúng ta dã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch
xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai
đó mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đo, ta lại liên
hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới
nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.
Trên hoang đảo
Một chuyến tàu ngoài khơi gặp bão và bị đắm. Có hai người dạt đến một hoang
đảo. Cả hai đã nhiều lần làm thuyền nhưng không lần nào thành công. Cuối
cùng, họ đồng ý với nhau là cùng ngồi cầu nguyện. Mỗi người sẽ ở một nửa
hòn đảo xem lời cầu nguyện của ai sẽ linh nghiệm.
Đầu tiên, người thứ nhất cầu nguyện có được thức ăn. Sáng hôm sau, người thứ
nhất tìm thấy một cây có nhiều quả rất ngon nên anh ta không còn phải lo lắng
đi tìm thức ăn nữa. Ở phần bên kia hòn đảo, đất vẫn khô cằn và người thứ hai
không tìm được gì cả.
Hết một tuần, người thứ nhất cầu nguyện cho có bầu bạn. Chỉ sau một ngày, ở
bên đảo của người thứ nhất có một chiếc tàu khác bị đắm và một người phụ nữ
dạt vào. Hai người chuyện trò cho bớt cô đơn, còn ở phần bên kia hòn đảo,
người thứ hai vẫn không có gì khác.
Liên tục ngững ngày sau đó, người thứ nhất cầu nguyện được căn nhà, quần áo
ấm và nhiều thức ăn hơn. Phép màu lại xảy ra. Những gì anh ta ước thường
xuất hiện ngay vào buổi sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, vẫn không có gì khác
xảy ra ở phần đảo của người đàn ông thứ hai.
Cuối cùng, người thứ nhất và người phụ nữ - nay đã là vợ anh ta- cầu nguyện
có một chiếc tàu. Sáng hôm sau, một chiếc tàu lớn xuất hiện trên bãi biển.
Người thứ nhất dẫn vợ mình lên tàu và quyết định bỏ người thứ hai ở lại trên
đảo. Anh ta nghĩ rằng người kia không đáng được nhận bất kì tứ gì anh ta có
được từ những lời cầu nguyện riêng của anh ta.
Khi chiếc tàu chuẩn bị rời bến, bỗng người thứ nhất nghe thấy có tiếng nói
vang lên từ không trung:
-" Tại sao ngươi lại bỏ bạn mình?".
Người thứ nhất thản nhiên cao giọng:
-"Tất cả mọi thứ đều do tôi cầu nguyện mà có. Anh ta chẳng cầu nguyện được
gì cả nên anh ta không xứng đáng để đi cùng tôi."
-"Ngươi sai rồi" – giọng nói vang lên trách móc – " Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ
ước có một điều và ta đã thực hiện cho anh ta điều ước ấy".
Người thứ nhất rất ngạc nhiên:
-"Hãy cho tôi biết anh ta đã ước gì vậy?"
-"Anh ta đã ước rằng những lời cầu nguyện của ngươi được biến thành sự
thật!" ....