You are on page 1of 15

Những việc cần làm ngay 

5 việc cần làm 

5 việc cần làm

Trong một đời người, những việc mà chúng ta cần làm rất nhiều, nhưng 
không thể biến tất cả chúng thành hiện thực. Nhưng tôi cho rằng làm việc 
không nên tham nhiều, chỉ cần làm tốt 5 việc là đủ: 

Việc thứ 1: Đọc kỹ một cuốn sách. Sách hay có thể làm rung động trái tim 
của bạn mỗi lần chỉ một cuốn là đủ. 

Việc thứ 2: Nắm vững một nghề.Giỏi một nghề sẽ làm cho cuộc đời của bạn 
thiết thực hơn và cũng đủ để nuôi sống gia đình bạn. Đừng xem nhẹ những 
việc nhỏ mọn. Nhỏ nhưng độc đáo cũng trở thành có giá trị. 

Việc thứ 3: Có một gia đình hòa thuận. Người xưa nói: "tu thân, tề gia, trị 
quốc, bình thiên hạ. "Với số đông trị quốc bình thiên hạ hơi xa xôi, nhưng 
xây dựng một gia đình hòa thuận là có thể làm được và hiện thực hơn rất 
nhiều. Gia đình là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, nếu gia đình bạn là một thành 
viên tốt thì ngoài xã hội bạn không phải là người quá xấu được. 

Việc thứ 4: Luôn mang những tình cảm tốt đẹp trong lòng. Chỉ cần lòng ta 
trong sáng thì thế giới này mãi mãi tràn ánh nắng mặt trời. Mà biện pháp duy 
nhất làm cho lòng được trong sáng là có một trái tim biết yêu, trong trái tim 
đó chỉ chứa đựng tình cảm tốt đẹp mà thôi . 
Việc thứ 5: làm một người tốt. Đừng coi việc thiện nhỏ mà không làm, đừng 
coi việc ác nhỏ mà làm. Làm nhiều việc tốt nho nhỏ dấn dần sẽ trở thành 
người tốt. Thế giới này có thể không cần nhiều anh hùng, nhiều thiên tài 
nhưng rất cần nhiều những người tốt. 

Làm tốt 5 việc bình thường trên đây, cuộc đời bạn sẽ phát ra những ánh sáng 
kỳ diệu. Có thể cuộc đời bạn không oanh liệt nhưng lòng bạn chân thành, tất 
cả những viêc cần làm bạn đã làm đủ, bạn đã sống đúng với mình, với cả thế 
gian này.Một cuộc đời như vậy chẳng vẹn tròn mãn nguyện lắm sao! 

Cộng trừ nhân chia đời người 

Cộng trừ nhân chia đời người

Nguyên tố cơ bản của sinh mệnh là thời gian, thời gian là một chuỗi con số
khó khăn đơn điệu nhưng lại thần kỳ. Muốn đem chuỗi số này đến một môi
trường tất để phát huy tới cực điểm, đòi hỏi phải học được cách giải tổng
hợp.

Từ phép cộng trừ nhân chia bậc tiểu học tới phép phân giải nhân thức bậc
trung học, lại tới phép hàm số và vi tích phân của bậc đại học, khái niệm toán
học đã được thăng cấp, tuổi tác của bản thân cũng tăng lên, sự lý giải của
cuộc đời cũng dần phức tạp. Hằng số và biến số của cuộc đời dù khó giải và
nắm vững, nhưng con đường đời nói chung, đều giải quyết dựa vào vận dụng
phép giải tổng hợp bốn phép tính cộng trừ nhân chia.

Chúng ta hãy xem trước biểu thức số học tổng hợp: [80 x 365 - (15 + 15 ) x
365] x 113 = 6083 (ngày). Ý nghĩa của biểu thức là: Giả dụ một người có thể
sống tới 80 tuổi, trừ đi 15 năm chưa hiểu biết gì, và 15 năm thời gian về già,
lại trừ đi khoảng 2/3 thời gian chiếm dụng cho mỗi giấc ngủ và những
chuyện ăn uống khác, thời gian cả đời có thể dùng để làm việc và học tập
cũng còn hơn 6000 ngày. Thời gian hữu hiệu của cuộc đời là rất ngắn và có
hạn, nhân vật dù vĩ đại đến đâu, những chí lớn và hoài bão hào hùng đến đâu,
cũng chỉ có thể làm việc và phấn đấu trong thời gian có hạn này. Vì vậy nói,
ai nhận thấy rõ được sự quý báu của thời gian, người đó sẽ nắm bắt được
từng giây từng phút của thời gian, người đó có cơ sở và cuộc sống phong phú
để thành công. Một gợi ý khác của biểu thức này là, trong khoảng thời gian
có hạn này, một người không thể thành công trong rất nhiều lĩnh vực, chỉ có
biết cách chọn hay bỏ, lựa chọn đúng mục tiêu và thời điểm đột phá, mới có
thể khẳng định được địa vị của mình, mới giành được thành tích siêu việt
trong một ngành nghề hay một lĩnh vực nào đó.

Như vậy, chọn bỏ và lựa chọn như thế nào? Nên vận dụng phép chia đơn
giản dễ thực hiện để phân giải đạo lý phức tạp của cuộc đời. Mọi người đều
biết câu chuyện ngụ ngôn kể về một chú chó chạy tới chạy lui để đuổi theo
hai con thỏ, kết quả là chẳng đuổi theo được con thỏ nào. Thực ra, chú chó
này đã mắc lỗi sai của biểu thức toán học rất đơn giản: 1/2 - 50% một mình
chú chó đồng thời đuổi theo hai con thỏ, xác suất thành công chỉ có thể là
50%. Con người cho dù có hai cái chân, nhưng chỉ có thể đi trên một con
đường. Lại có người lợi hại hơn, cho dù họ có thuật phân thân cũng chỉ có
thể sống một kiếp người. Xét từ góc độ toán logic, sự thành bại của cuộc đời
quyết định bởi sự nắm vững đối với mục tiêu theo đuổi - cuộc đời con người
nếu chia cho một mục tiêu duy nhất, xác suất thành công là 100%. Cuộc đời
con người nếu chia hai mục tiêu, xác suất thành công chỉ còn 50%. Từ đó mà
suy ra, mục tiêu theo đuổi càng nhiều, xác suất thành công càng nhỏ, con
đường của đời người càng trở nên mù mịt. Đương nhiên, cuộc đời nếu không
có bất cứ một mục tiêu nào, như thế thì thật là bi ai - cả đời trừ đi mục tiêu số
không, như thế cuộc đời sẽ trở nên vô nghĩa.

Cự ly và khoảng cách giữa sự thành bại, được mất, giữa người với người
luôn quyết định bởi những phép tính toán học logic đơn giản này: 1/1, 1/2,
1/3. Nhưng hững người có thành tích xuất chúng đa số là người luôn trước
sau giữ một mục tiêu. Điều kỳ lạ là, trong cuộc sống hiện thực, tuyệt đại đa
số mọi người là đều lãng quên phép chia đơn giản thời tiểu học, chỉ mang
theo duy nhất sự theo đuổi và mong muốn loại trừ những vấn đề lộn xộn
phức tạp, làm cho xác suất thành công của mình (cũng chính là thương số
của phép chia) nhỏ hơn, cho tới khi không nhận ra mình, sống uổng phí cuộc
đời.

Trong phương trình giải phương trình thời trung học, chúng ta ý thức được
cuộc đời cũng có rất nhiều lời giải khác nhau. Sau này mới biết, đáp án chính
xác của cuộc đời chỉ có một. Hơn nữa, cuộc đời không có cơ hội làm nháp,
càng không có cơ hội tính toán lại.

Sau khi bước ra khỏi cổng trường, chúng ta đã bắt đầu tính toán một phép
cộng trừ nhân chia càng chặt chẽ hơn rất nhiều.

10 điều người trẻ dễ lãng phí nhất. 
10 điều người trẻ dễ lãng phí nhất. 

Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường 
một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần 
nhựa sống của chính mình.

Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. 
Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ…. Cứ như 
thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã 
muộn.

Thời gian: Mỗi thời khắc “vàng ngọc” qua đi là không bao giờ lấy lại được. 
Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn 
lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là “không”, hãy xem lại 
quỹ thời gian của bạn nhé!

Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút 
chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai 
không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.

Tuổi trẻ: Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để 
làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. “Trẻ ăn chơi, 
già hối hận” là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho 
những trò vô bổ.

Không đọc sách: Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, 
khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá 
biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí “nửa cuộc đời” cho nhưng ai 
chưa bao giờ biết đọc sách là gì!

Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ 
may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu 
thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.

Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và 
chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, “tuổi thọ” của 
nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc 
mình ngay từ bây giờ.

Sống độc thân: Phụ nữ ngày nay theo trào lưu “chủ nghĩa độc thân”. Thực tế 
là khi sống một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu 
thương của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc 
thân, bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.

Không đi du lịch: Một vĩ nhân đã từng nói: “Khi đi du lịch về, con người ta 
lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại”. Vì thế, nếu cho rằng 
đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!

Không học tập: Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn 
người chỉ biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang 
lãng phí bộ óc đấy! 

Mỗi chúng ta dần đánh mất bản thân như thế 
nào ? 

Mỗi chúng ta dần đánh mất bản thân như thế nào ?

Khi một đứa trẻ đánh mất của quý gì đó, sở dĩ người ta phải căn vặn hỏi han
xem quá trình đánh mất diễn ra như thế nào, bởi nghĩ rằng qua đó, giúp cho
nó biết giữ gìn của cải và từ nay trở đi không đánh mất nữa.
Bảy bước dẫn tới tha hóa

1. Sự kiếm sống hằng ngày là một khái niệm lâu nay chúng ta hay lẩn tránh,
và nó chỉ tồn tại như một giá trị ẩn, không được mang ra tính toán công khai.
Nhưng phải thừa nhận nó vẫn là nhu cầu có thực, hàng ngày gây sức ép với
mọi người. Có nhiều việc ta biết là trái đạo lý song vẫn phải làm, chẳng qua
chỉ là nhằm kiếm thêm tiền bạc, để cùng với đồng lương còm cõi, duy trì sự
sống của bản thân và gia đình.

2. Các thói xấu lấn lướt ta mỗi ngày một ít. Thời gian đầu ta thường vừa làm
vừa tự nhủ: chỉ chấp nhận đầu hàng lần này nữa thôi, sau sẽ không bao giờ
tái diễn! Nhưng càng về sau, sự dằn vặt càng thưa thớt đi. Đời sống hàng
ngày mang lại bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi, khiến cho mỗi người chỉ có
cách trượt theo thói quen và tránh nhất là gay thêm cho mình những phiền
phức.

3. Có một điều thường viện ra để an ủi, ấy là khi thử đưa mắt quan sát thấy
không phải chỉ có riêng mình làm bậy, mà chung quanh, cả những người có
uy danh hơn, có trách nhiệm hơn, cũng đâu có giữ được lý tưởng “Hơi đâu
gái góa lo việc triều đình” - đây là lý lẽ của nhưng cái đinh ốc bé nhỏ.

4. Khái quát hơn, quả thật có nhiều việc thấy trái với lương tâm ta vẫn cứ
làm, vì xem ra chung quanh mình, mọi người đều hành động như vậy. Mà
thói quen trông trước trông sau mà sống lại đã ăn vào ta rất nặng. Ta sợ trở
thành đơn độc, lại càng sợ mang tiếng chơi trội, dám khác mọi người (!)

5. Người ta ai mà chẳng vừa sống vừa để xem cách sống của mình được đánh
giá ra sao, lòng tốt của mình được đền đáp ra sao. Đến lúc thấy bao nhiêu cố
gắng của mình cũng vô ích, những người tốt như mình thường thua thiệt, còn
những kẻ xấu cứ được đủ thứ và lại leo cao mãi lên - thì đành ngán ngẩm
buông xuôi (Sau khi phát hiện điều này, một số sẽ giãy giụa cốt vớt lại ít
quyền lợi mà họ cho rằng họ đáng được hưởng. Từ ấy trở đi, họ dám sống rất
tàn bạo).

6. Chắc chắn trong ta không bao giờ chết hẳn con người lý tưởng, con người
tha thiết với sự nghiệp chung. Giả sử được xã hội dang tay dìu đỡ, thì sau
những lầm lỡ ban đầu, thì cũng dễ tu tỉnh trở lại. Nhưng mọi chuyện quá ì
ạch. Có vẻ như điều mà xã hội mong đợi hơn cả ở các thành viên chỉ là
những câu chung chung. Nảy sinh tình trạng phân thân, sống một đằng, nói
một nẻo, và bởi lẽ, trước mặt bàn dân thiên hạ, giữa thanh thiên bạch nhật, ta
vẫn luôn mồm nói điều tốt, nên càng yên tâm xoay xỏa kiếm chác trong bóng
tối.

7. Đến lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng “quen mất nết đi rồi”, có lẽ sẽ không
bao giờ hoàn lương được. Sự lo sợ có tới (lo sợ chứ không phải hối hận) và
để giải hòa, ta xoay sang cầu cúng, xin xỏ, hối lộ thánh thần. Mê tín chính là
mắt xích cuối cùng của sự tự làm hỏng, nhờ có mê tín, các khâu hoạt động
khác có thể diễn ra một cách êm đẹp. Đại khái giống như một thứ bảo hiểm!

Kết luận:
+ Quá trình tha hóa, quá trình tự đánh mất mình ở chúng ta có chỗ khác. Ai
cũng chỉ sống một lần trên đời, cài gì mất đi vĩnh viễn không lấy lại được
nữa. Vậy cần gì phải mang bản thân ra mà tra khảo cho thêm rách việc?! Có
thể có một số người đã nghĩ thế và họ có lý của họ.

+ Ít ra chúng ta cũng nên sòng phẳng với nhau. Sự đánh giá chính xác về bản
thân nên được xem như một phần di sản của một lớp người đã trưởng thành
để lại cho các lớp kế tiếp. Và nếu như nhờ thế một phần, mà những người sau
ta sáng suốt hơn, không còn đánh mất mình, tức là ta đã trở nên hữu ích.

+ Nhiều lúc ngồi một mình tỉnh táo, đối diện với lương tâm, hẳn nhiều người
phải công nhận là quanh mình số người hiền lành thánh thiện ngày một ít, số
khôn ranh kiếm chác ngày một nhiều thêm.

+ Và tự ta nữa, nghiêm khắc mà nói, ta cũng đang sống không được như ta
mong muốn. Ở đây không nói tới những tội lỗi đã thành danh mục quản lý
của pháp luật, mà chỉ nói tới những thói xấu nho nhỏ, những thói xấu vẫn bị
coi bỏ qua: xoay xỏa vụ lợi. Làm dở báo cáo hay. Qua loa vô trách
nhiệm...Khéo léo tô vẽ mình trước cấp trên. Hùa theo đám đông, nói cho đám
đông vừa lòng chứ không dám nói sự thật...

+ Có phải là không ít thì nhiều, hàng ngày chúng ta đã để cho những thói xấu
đó lộng hành? So với con người lý tưởng mà ta muốn noi theo, khi bước vào
đời, thì thật ra ta đang xa dần, thậm chí có những phẩm chất tốt mà ta có từ
lúc còn trẻ và cứ tưởng giữ được mãi, bây giờ đã bị đánh mất....

Hãy quan tâm những hòn đá! 

Hãy quan tâm những hòn đá!

Một ông giáo đứng trước lớp với vài món đồ trước mặt. Khi lớp học bắt đầu, 
ông im lặng cầm một cái bình lớn rỗng lên và bắt đầu bỏ đầy bình những hòn 
đá đường kính khoảng năm phân. Rồi ông hỏi lớp học bình có đầy không. Họ 
đồng ý là có.
Rồi ông giáo cầm lên một hộp sỏi và đổ vào bình. Ông lắc nhẹ cái bình. Dĩ 
nhiên những viên sỏi lăn vào khoảng trống giữa những hòn đá. Cả lớp cười. 
Ông giáo cầm lên một hộp cát và đổ vào bình, cát lấp đầy những khoảng 
trống còn lại.

ông Giáo nói: “Bây giờ tôi muốn các bạn hiểu rằng đây là cuộc sống của các 
bạn. Những hòn đá là những điều quan trọng­ gia đình, người bạn đời, sức 
khỏe, con cái­ bất cứ điều gì quan trọng với bạn đến mức nếu mất đi bạn sẽ 
phải suy sụp. Những viên sỏi là những điều có liên quan­ công việc, nhà, xe 
hơi. Cát là những thứ còn lại­ những điều nhỏ nhặt. Nếu bạn đổ cát vào bình 
trước tiên, sẽ không còn chỗ cho sỏi hay đá. Cuộc sống của bạn cũng giống 
như vậy. Nếu bạn bỏ hết thời gian và sức lực cho những điều nhỏ nhặt, bạn sẽ 
không có chỗ cho những điều quan trọng”.

“Hãy quan tâm đến những điều quan trọng cho hạnh phúc của bạn. Hãy chơi 
đùa với con cái của bạn. Hãy để thời gian kiểm tra sức khỏe. Hãy đưa vợ đi 
chơi. Luôn luôn có thời gian để đi làm, lau nhà, tổ chức tiệc tối và sắp xếp 
mọi thứ”.

Hãy quan tâm đến những hòn đá trước tiên. Hãy ưu tiên đặt chúng vào bình. 
Những điều còn lại chỉ là cát .

Những điều không kịp 

Những điều không kịp

Ông già ngồi bên giường bệnh không ngừng lẩm bẩm: "Bà nó ơi, bà tỉnh lại 
đi! Bà tỉnh lại đi rồi tôi với bà cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, bà đã 
chẳng rất thích đi đấy thôi?" Bà già mở cặp mắt như vô thần, không cảm 
giác, cũng chẳng có phản ứng.
Ông già thở dài.
Hai ông bà kết hôn trong thời kỳ khốn khó. Ban đầu, người đàn ông vốn có 
kế hoạch đi du học nước ngoài, đã để người yêu ở lại. Để bù đắp cho những 
áy náy trong ông, người chồng hứa: "Có một ngày, anh sẽ đưa em đi vòng 
quanh thế giới!" Chỉ có điều, những đứa trẻ lần lượt ra đời, gánh nặng kinh tế 
khiến họ phải giảm ăn giảm mặc. Du lịch thế giới chỉ còn là một giấc mơ xa 
vời. Người đàn ông luôn an ủi vợ: "Chờ bọn trẻ lớn một chút đã, chờ gia đình 
ta dư giả đã…"
Bọn trẻ cũng lớn cả, mỗi đứa có gia đình riêng của mình. Hai vợ chồng cũng 
đã đủ tiền để có thể thực hiện ước mơ hồi trẻ, nhưng sự nghiệp của người đàn 
chồng đang đà thăng tiến, thời gian hai vợ chồng gặp nhau ở nhà cũng rất hạn 
hẹp.
Đối diện với vẻ oán trách của bà vợ, người chồng lần nào cũng nói với vẻ có 
lỗi: "Đợi tôi về hưu đã, tất cả thời gian còn lại của tôi đều là của bà, bà muốn 
đi chơi đâu cũng được!"
Bà vợ không đợi được chồng đến lúc ông nghỉ hưu.
Sau một cơn tai biến, bà vợ bị hôn mê, ngày đêm rơi vào thế giới không 
mộng không ước. Chỉ có người chồng túc trực bên giường bệnh, không ngừng 
thì thầm: "Bà nó ơi, bà tỉnh lại đi bà! Tôi sẽ đưa bà đi xem tháp Effel ở Pari, 
đi ngắm cối xay gió ở Hà Lan, đi Roma......"

Không bao giờ là trễ cả 

Không bao giờ là trễ cả

Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư tự giới thiệu với bọn sinh viên lớp 
Hóa chúng tôi, ông đố chúng tôi xem trong lớp có gì lạ. Tôi đứng lên và nhìn 
xung quanh, đang như thế thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi 
quay lại và thấy một bà già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười ­ một nụ cười 
bừng sáng. 

Bà nói “chào cậu trai. Tên tôi là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu 
một cái được không?” 
Tôi cười to và vui vẻ đáp lại:”dĩ nhiên rồi!” và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái 
rõ chặt. 

“Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ngây thơ này?” tôi đùa. 

Bà cũng đùa lại: ”Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có 
thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch”. 

“ối bà hài hước thật!” Tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ đi 
thử sức vào cái tuổi này. 

“Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây!”, 
bà cụ nói. 

Sau buổi học chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. 
Chúng tôi thành bạn ngay, và chỉ sau ba tháng sau là đã cùng nhau tan lớp, 
trên đường về nói chuyện với nhau không dứt. Tôi luôn luôn thích thú lắng 
nghe “cỗ máy thời gian” này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những 
triết lý thâm thúy về cuộc đời. 

Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở 
bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người. 

Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của 
đội banh, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. 
Bà giới thiệu trang trọng và bước lên bục nói. Bà mỉm cười và nói:” chúng ta 
không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để được trẻ, được hạnh phúc, và 
đạt được thành công. Ðó là: 

“Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày.” 

“Bạn phải có một ước mơ cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, ấy là bạn đã 
chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết 
mình đã chết”. 

“Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi 
và nằm trọn trên giường trọn 1 năm, không làm được một sản phẩm nào cho 
đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi. Ai thì cũng phải già đi cả. 
Không cần tài năng, không cần năng lực gì, bạn cũng già đi được. Trong khi 
đó, bạn không già đi, mà bạn chỉ trưởng thành, nếu biết tìm ra trong sự thay 
đổi những cơ hội để trải nghiệm.” 

“ Cuối cùng, không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những 
gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những 
người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết.” 

Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài “Ðoá hồng”. Bà “thách” 
chúng tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó. 

Rồi một cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh 
thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự lễ 
tang của bà cụ ­ bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ 
là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước. 

Lá thư cuối cùng của người lái xe tải 

Lá thư cuối cùng của người lái xe tải

Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài 
người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt 
bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát 
đội công nhân. 
Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: “Rất tiếc, người tài xế đã 
chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời 
có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng 
tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu”. Viên cảnh 
sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: “Đây này, các anh nên 
đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì 
lạnh” 
Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết 
và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước 
những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá 
thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ 
lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình. 
Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn 
khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ 
lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ. 
Thư của Bill. Tháng 12 năm 2000 
“Vợ yêu quý của anh, 
Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ 
may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần 
trước đây. 
Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn 
cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt 
này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, 
những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến 
hàng xa và nó luôn mau :Dng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao 
giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý 
do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn. 
Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng 
từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của 
mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ 
vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè...Em đã không bao giờ trách móc 
và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống 
cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa 
nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. 
Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được 
một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh 
diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều 
dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để 
chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với 
em. 
Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những 
lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. 
Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói 
lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng 
quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc. 
Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã 
bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham 
dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm 
em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang 
nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng 
vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, 
yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành 
nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao 
anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, 
anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào 
đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm 
sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở 
hàng ở Florida. 
Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết 
định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em. 
Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc 
anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ 
hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức 
cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri 
đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh 
cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy 
khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói 
với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp. 
Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá 
nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm 
sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. 
Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi. 
Anh yêu em. 
Bill” 
Câu chuyện nhỏ này dành cho bất kỳ ai không để ý rằng, vì những lo toan 
thường nhật mà bản thân mình thường vô tâm với những người yêu thương... 
THỤY KHANH (Theo Chicken Soup Daily) 

Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn 

Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn

Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn. Khi phải sống trong những ngày có 
quá nhiều sự kiện không tốt ập đến, người ta dễ rơi vào những rắc rối về sức 
khỏe, nghề nghiệp và cả những mối quan hệ xã hội. Hãy tập trung vào việc 
làm cho mình hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng như mọi người 
sẽ nhìn thấy một vẻ ngoài tràn đầy thiện cảm của bạn. Sau đây là một số 
“mẹo vặt” sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn: 
1. Hãy lạc quan. Nhìn cuộc sống tích cực đi nhé! Chính bạn sẽ thấy cuộc 
sống hạnh phúc và nhiều năng lượng đến thế nào! Hãy nhớ: một cô nàng hay 
một anh chàng nào đó sẽ bị hút về phía bạn nếu bạn là một người lạc quan và 
tích cực.

2. Vươn tới những viễn cảnh tương lai. Bạn hãy nhìn về bức tranh rộng lớn 
của cuộc đời bạn, đừng để một vài mặt trái lật đổ bạn. Trong cuộc đời, bạn sẽ 
phải chạm trán với nhiều chướng ngại, nhưng hãy để đôi mắt của bạn hướng 
về những giá trị lâu dài và tránh trở nên bất hạnh khi vướng phải những vấn 
đề khó khăn thứ yếu.

3. Tỏ ra biết ơn. Cám ơn đồng nghiệp của mình khi anh ta giúp đỡ bạn. 
Chúc mừng cấp trên khi thành công trong một dự án. Nói một lời tử tế với 
người phục vụ bàn khi họ mang cho bạn tách cà phê buổi sáng. Cho người 
hành khất một vài tờ bạc lẻ khi bạn gặp trên đường… Ðó là những cách cảm 
ơn cuộc đời và bạn sẽ thấy mình thật hạnh phúc.

4. Hòa nhập vào cuộc sống. Sao bạn không cho phép mình “nuông chìu” 
bản thân một chút: chải chuốt lại chiếc xe của bạn, sửa chữa vài món lặt vặt 
trong nhà, xem tivi, đi xem kịch… Bạn hãy thử “ưu tiên” mình và làm những 
gì bạn thích sau những giờ bận rộn với công việc trong ngày.

5. Chăm sóc cơ thể. Ăn uống điều độ và tập thể dục, chơi một môn thể thao 
vừa sức. Biết đâu bạn sẽ tìm thêm được một “đồng đội” trong môn thể thao 
mà bạn chơi, điều ấy sẽ càng tăng thêm những thú vị cho cuộc sống của bạn 
khi sau mỗi buổi tập, hai người cùng đi ăn, hoặc trò chuyện về những vấn đề 
quan tâm.

6. Thay đổi thời khóa biểu. Sau những “lề thói hằng ngày” làm việc cũ, bạn 
cũng cần tìm nguồn năng lượng mới. Thay đổi một chút giờ giấc hoặc công 
việc phải làm sẽ xóa bỏ sự nhàm chán của thời khóa biểu. Duy trì sự cân 
bằng giữa làm việc và thư giãn sẽ giúp cuộc sống của bạn không nhàm chán.

7. Liên lạc với mọi người. Có bao giờ bạn bất ngờ nhận được một cú điện 
thoại từ một người quen cũ sau thời gian dài không liên lạc? Bạn cảm thấy 
thế nào? Lâng lâng? Vui sướng?… Hãy gửi email hoặc gọi điện thoại đến 
bạn bè và những người thân mà lâu rồi bạn không liên lạc, không vì bất cứ lý 
do gì mà chỉ để nói câu “xin chào”.

8. Sáng tạo. Tìm một chỗ thoát ra cho những ý tưởng sáng tạo của bạn đi 
nhé! Vẽ tranh, làm thơ, viết văn hoặc trổ tài làm nhà thiết kế, làm đẹp lại 
phòng khách hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lý gì về chuyện tốn 
thời gian cho những việc này vào những ngày nghỉ cuối tuần. Nếu bạn dành 
thời gian để sáng tạo, bạn sẽ thấy mình yêu đời và khoẻ mạnh hơn.

9. Tìm một nửa kia… Một tình yêu không điều kiện sẽ đem đến cho bạn 
những ý nghĩa lớn trong cuộc sống. Bạn hãy tìm một nửa kia của mình và 
cùng người ấy chia sẻ buồn vui và những kinh nghiệm thành bại trong đường 
đời mà cả 2 đã gặp.

10. Trò chuyện. Bạn sống có khép kín không? Hãy cởi mở, trò chuyện với ai 
đó sẽ luôn làm cho cuộc sống của bạn tràn đầy những điều mới mẻ và hạnh 
phúc.

11. Mơ. Viết lại những “tham vọng” của bạn và thực hiện chúng một cách 
nghiêm túc, có đầu tư. Bạn phải biết những gì bạn cần, những nơi nào bạn có 
thể đến.

12. Biết tha thứ. Có lẽ đã đến lúc bạn nên tha thứ cho ai đó (hoặc cho chính 
mình) về những điều họ đã nói hoặc làm. Nếu bạn đã bị bỏ lỡ một cơ hội 
thăng tiến hoặc mất việc, bạn hãy tự nhận ra rằng đừng nên hệ lụy vào chúng 
– bởi vì bạn không thể viết lại hồi ký đời mình. Chấp nhận nó và để nó trôi 
qua. Ai biết để quá khứ ngủ yên, cuộc sống sẽ hạnh phúc.

You might also like