You are on page 1of 3

Là 1 quán cà phê nằm trong con hẻm nhỏ (61A Phan Đình Phùng Q.PN).

Một mảnh
vườn sinh thái nhỏ giữa phố ồn ào, nhưng “Tĩnh lặng” cũng làm cho dịu nhẹ lòng của
những người muốn tìm hồn quê giữa phố.

Bức tường ngăn cách quán với hẻm âm sáp với những thẻ gạch ống và trông thật lãng
mạn với những dây thằn lằn phủ xanh. Tường không trám xi măng, mộc mạc như cái
chốn còn thơm mùi bùn đất ở đây
Bước vào quán, khách bắt gặp một khu vườn nhỏ chen chúc cây lá, hoa kiểng miền quê.
Một cây cầu gỗ trên ao nước đục đủ cá thoả sức rong chơi, một ít cỏ, rau má, bụi bạc hà,
mấy bụi lục bình xanh tốt trên chiếc xuồng ba lá mục, mấy bụi môn kiểng, sim, và có cả
“cọ xoè ô che nắng”. Cả thân phận dương xỉ cũng hãnh diện làm duyên chốn đô thành.
Rồi mấy dây trầu bà, làm thành một giàn mát bên khoảng sân ở góc phải từ cửa vào, dây
trầu bà còn leo lên cửa sổ mái tường của quán…

Quán không có khoảng riêng, luôn tuồn như một chỗ dừng của người quê muốn nghỉ
trưa sau buổi làm việc mệt nhọc nắng nỏ, tạo cảm giác nhộn nhịp hơn so với cái tên gọi
Tĩnh lặng. Thế nhưng, ghé quán vào buổi tối, nhất là những buổi tối cuối tuần, buổi người
ta có những thảnh thơi để tìm về với nhau, quán mới có vẻ rộn ràng một chút. Nếu đến
quán vào buổi sáng sớm hoặc buổi trưa, Tĩnh lặng lúc ấy mới đúng là tĩnh tặng. Hoặc cần
không gian nhỏ hơn, khác có thể phủi bụi đường để lên gác nhỏ ngồi trên thảm thưởng
thức trà đạo và nghe nhạc Trịnh
Treo dài trên hai bức tường gạch là những bức ảnh của nghệ sĩ Hoàng Thế Nhiệm,
Hoàng Quốc Tuấn và Nguyễn Hoà. Ảnh được chiếu sáng có nghệ thuạt như ở 1 phòng
triển lãm thật sự.

Gạch thẻ lát tường được thu hồi từng đợt từ những ngôi nhà cổ, đèn treo được đặt làm
tại chiến khu D, mái ngói ba gian… Khách ngồi bốn phía đều có thể chiêm ngưỡng được
hồ nước và cây cảnh, cùng những bức thư pháp
Anh Nguyễn Hòa – chủ quán Tĩnh Lặng là một người biết tạo sức hút cho
những người trò chuyện với anh. Từng là một người “làm đủ thứ nghề”, nào là
phụ mẹ bán báo, đánh máy thuê, cho thuê truyện, kinh doanh rượu, làm thầy
giáo (trường Khí tượng thủy văn TP.HCM), rồi là một nhiếp ảnh gia, những kinh
nghiệm trong quãng đời bươn chải ấy lại giúp anh có một vốn kiến thức – văn
hóa nhất định trong việc hoàn thành một Tĩnh Lặng mang âm hưởng phong cách
Việt. “Tĩnh Lặng của tôi chỉ là quán quê thôi!”, nghe như trong câu nói ấy của anh
Nguyễn Hòa, có cả một niềm vui lớn – một niềm vui của sự bình an như dòng
chữ in theo kiểu thư pháp trên bao bì những gói đường xinh xinh của cà phê
Tĩnh Lặng: “Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười…”.

You might also like