You are on page 1of 2

Tự Hỏi N.K.T.11.04.

2006 Cho lòng mơ mộng duyên mình đẹp đôi,


Nhớ mười sáu tuổi trăng tròn thuở đó, Thiên đường hạnh phúc Nhưng rồi Ba mạ dạm rồi,
Mười bảy buồn vì từ giả thơ ngây, Như sống lại mười ba năm về trước, Hỏi xong thì cưới buộc thôi duyên đời,
Mười tám biết yêu, biết nhớ từng ngày, Lần đầu tiên, ngày sum họp gia đình, Em về thương một mình tôi,
Hai mươi tuổi, phân vân đời mấy ngả, Ba còn ngâm vần thơ giọng run run, Nên đời hạnh phúc lứa đôi còn gì,
Ba mươi tuổi , cuộc sống ơi như đã, Mạ cười nói tau giận Ba mi lắm. Thời gian chung sống trôi đi,
Có niềm vui, có hạnh phúc gia đình, Có người xúc động, trào dâng nước mắt, Đàn ông lại ước, ước gì độc thân,
Giờ bốn mươi, đời trôi chảy lặng thinh, Có người đùa vui, xóa bớt buồn vương, Để rồi ong bướm xa gần,
Mình vẫn vậy, hay tính tình thay đổi, Rồi nâng ly, lời chúc tụng An Khương, Được yêu, được nhớ tay cầm được ôm,
Thơ không thấy rung động lòng tiếp nối, Ôi đầm ấm một thiên đường hạnh phúc. Ước thôi mơ mộng vấn vương,
Những dòng thơ xưa trôi mãi về đâu, N.K.T. 24.11.06 Như xưa Lưu Nguyễn lạc đường Thiên thai,
Thử tìm xem trong ký ức, trong đầu, Kỷ Niệm Nhưng nay nhức mỏi dài dài,
Có thấy lại sắc màu lai láng cũ. Kỷ niệm là gì mà lòng tôi nhớ mãi, Ôm nhiều thì yếu, yêu hoài thì đai.
N.K.T.13032006 Tặng Na nhân ngày sinh nhật thứ bốn mươi.
Ngày ấu thơ ngày hai buổi tới trường, N.K.T.241106
Vu Vơ … Lòng trắng trong, chưa vướng bận sầu thuơng, Nghĩa Tình ruột thịt
Có những lúc tâm hồn thèm mơ mộng, Chỉ đùa nghịch vô tư cùng bè bạn. Rồi nơi đâu cũng về nơi đấy,
Để tình thơ được bay bỗng lên cao, Đến tuổi biết yêu, lòng riêng rộn rã, Phút chia tay bịn rịn bồi hồi,
Và ý thơ lại say đắm ngọt ngào, Trộm nhớ thương, ban cùng lớp cùng trường, Mới hôm qua ngập niềm vui,
Dòng thơ bỗng tuôn trào như thác đổ. Gán ghép cặp đôi, tim nhung nhớ sầu vương, Mà nay dòng lệ ngậm ngùi chia xa.
Để tập thơ tình yêu đang lở dở, Rồi hát mãi bài Nổi buồn hoa phượng. Có ai muốn phương trời cách biệt,
Chắp nối thêm giai điệu mới vần thơ, Kỷ niệm là gì ? cứ vấn vương năm tháng, Mà nhân duyên, số phận, định rồi,
Nàng thơ về ẩn hiện những đêm mơ, Chất chứa trong lòng, phiêu lãng cuộc đờI trôi, Biết đâu vì cách đôi nơi,
Ru giấc ngủ say sưa ngàn mộng đẹp. Để đôi lần chợt ôn lại buồn vui, Nghiã tình ruột thịt, muôn đời không phai.
Sợ quên mất thức giấc ngồi ghi chép, Rồi hạnh phúc hay ngậm ngùi chua xót. 28.11.06 N.K.T.
Những vần thơ vừa nghỉ đến trong đầu, Kỷ niệm là gì? đắng cay hay mật ngọt, Người Đi
Tim ngất ngây lời bóng bảy thâm sâu, Mổi thời gian, không gian lại khác nhau, Mạ về nơi ầy bình yên,
Lòng say đắm như ngày đầu gặp gở. Dù lòng vui hay quặn thắt niềm đau, Con đi ngàn dặm, về miền xa xăm,
Thuở mới yêu lời tình trao bở ngở, Thì kỷ niệm, cho đời bao ý vị. Tràn dâng cảm xúc tay cầm,
Tay cầm rồi môi ấp úng nhìn nhau, N.K.T.241106 Nén đôi dòng lệ âm thầm vào tim.
Ánh mắt thay lời hò hẹn ban đầu, Đàn ông ??? Hôm qua trò chuyện hàn huyên,
Tìm trong đó, ngập sắc màu hạnh phúc. Đàn ông là phải biết yêu, Ngày mai ai biết nỗi niềm nhớ mong
N.K.T.11.04.2006 Đã từng gặt hái ít nhiều khổ đau, Hẹn rằng dù cách núi sông,
Như một lời tạ lổi Sân trường phải đợi ai lâu, Từ Âu đi Mỷ một vòng đoàn viên.
Con Tạ lổi vì những lần bực bội, Mà mong mà ngóng gặp nhau một lần, 28.11.06 NK.T.
Con nặng lời để lòng Mạ buồn đau, Có khi thì được quen thân, Tự Cảm
Cuộc sống gian lao, vất vả thế nào? Đêm về nhung nhớ bâng khuâng một mình, Cặp kính màu, nụ cười tươi, mắt sáng,
Mạ củng biết nên hiểu mà tha thứ. Có khi nhìn ngắm lặng thinh, Trường lớp xưa, kỷ niệm những âm vang,
Lúc Mạ vui, ngồi nhớ về quá khứ, Làm thơ, viết nhạc tỏ tình cùng em, Phấn trắng bảng đen, bục giảng ghế bàn,
Kể con nghe những ngày tháng ấu thơ, Đâu ngờ bạn phổng tay trên, Theo năm tháng, vẫn đong đầy nỗi nhớ.
Con hiểu ra Tình thương Mạ vô bờ, Nên đành tủi phận, lở duyên tình đầu, Muốn níu lại , mà lòng riêng bở ngở,
Vì con trẻ , gian lao không quản ngại. Nhưng thôi xin chớ buồn lâu, Khi soi gương, thấy vầng trán nếp nhăn,
Cuối cuộc đời , Ba ra đi bỏ lại, Vì nhiều em khác biết đâu hơn nàng, Kiếp tha hương , nét từng trải in hằn,
Mạ một mình, nhìn con cháu lớn khôn, Như cô hàng xóm vừa sang, Biết chấp nhận, để lạc quan vui sống.
Đôi lúc vui, lúc hiu quạnh tâm hồn, Mổi chiều ra đứng lan cang trộm nhìn, N.K.T.14.12.06
Nhìn ngày tháng trôi qua nơi dưỡng lão. Tóc thề vóc dáng nhỏ xinh,

You might also like