You are on page 1of 5

Vưà chở Thu về đậu bến hương Còn ai mô mà phải ngại ngùng

Đồng Khánh ngày xưa Theo trong mắt bé một vầng trăng Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Tác giả: Mường Mán Sáng từ mồng một đến đêm rằm Anh giăng dù hai đứa che chung
Răng mờ cứ theo tui hoài rứa Soi đường tình ái cho anh tớí O cảm ơn anh làm chi rứa
Cái ông ni có dị chưa tề Dẫn lối cho hoa tìm đến ong Răng không về hai đứa có đôi
Sáng chiều trưa hai buổi đi về Quàng lên vai bé một giòng sông Mà đi giữa mùa thu tức tưởi
Đưa với đón làm răng không biết Mênh mông non nước thuở tang bồng Trời làm mưa ướt áo O rồi.
Ôi đôi mắt sao mà tha thiết Sông ru tóc ngủ sầu xa ngái Chút tình đầu
Đừng nhìn làm ngượng bước chân tui Sông chở phù sa ươm mắt trong Tác giả: Đỗ Trung Quân
Lá thơ tình ông gởi làm chi Vẽ lên trán bé những ngày mưa Những chiếc giỏ xe trở đầy hoa phượng
Thầy mạ biết rầy la tui chết Khăn quàng áo lụa dài rất thơ Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Ông tán tỉnh làm chi không biết Đôi bàn tay yếu như lá cỏ Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Tui như ma qủy dưới âm ty Lùa xuống lòng anh lửa bốn mùa Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Nói hoài lời hoa mỹ làm chi Gắn giưã môi bé một măt trời Mối tình đầu của tôi có gì ?
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được Đỏ chùm mộng chín tuổi lên mươì Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Tội tui lắm cách cho vài bước Cùng bâng khuâng nhớ năm mươì bảy Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Đừng đi gần hai bóng chung đôi Và nụ hôn tròn thơm ô mai Là bài thơ còn hoài trong cặp
Xa xa cho kẻo bạn tui cười Thổi vào lòng bé một tiếng đàn Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về
Mai vào lớp cả trường dị nghị Anh nghe chầm chậm bước Xuân sang Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Thôi được rồi đưa lá thơ đây Những đường tơ nõn rung như nắng Mùa hạ lên cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Mai tan trường đợi ở gốc cây Thứ nắng không màu nhưng rất nhung Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Tui sẽ tới trả lời cho biết. Lăn vào hồn bé một cỗ xe Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
Hai con ngựa trắng bước trong mê Mối tình đâu của tôi có gì ?
Lá tương tư Nhạc vàng khuya rộn đôi vòng ngọc Chỉ một cây đàn nhỏ
Tác giả: Mường Mán Nhủ bé rằng anh sẽ trở về Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Sáng nay anh thấy mộng rất đâỳ Không biết tên Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Mộng về theo những cánh me bay Tác giả: Mường Mán Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi. thành câm
Bay từ vai quên sang vai nhớ Nì O tê răng mờ đứng đó Nhưng chiếc giỏ xe hôm nay chở đầy hoaphượng
Xanh cả hồn anh bé có hay ? Lớp anh tan buổi học chưa về Em hái mùa hè trên cây
Sáng nay anh thấy hai sao mai Sáng vàng Thu trời mưa nho nhỏ Chở kỷ niệm về nhà
Một trong mắt bé một trên trơì Chờ ai răng O nớ ! mưa tề Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Tim vui anh thốt lên thành tiếng Đôi mắt nhỏ ngác ngơ đến tội Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Chợt thấy tình cươì trong miệng ai Sợ chi mô lũ bạn anh hiền Hàm Nghi ngày ấy
Sáng nay anh thất mưa rất dài Sao O để gíó bay tóc rối Tác giả: Trần Dương Hân
Mưa từ quá khứ tơí tương lai Bạn bè mô mà đứng một mình riêng Cô nớ ơi, răng mà khó rứa
Mưa trong cõi vắng anh ngồi đợi Cặp của O màu xanh lá mạ Cứ làm thinh, ngó dị chưa tề
Mưa ngập ngừng chân bé cõi ngoài Vở của anh bọc giấy hồng điều Cả tháng ni, ba bữa đi về
Sáng nay anh thấy một cánh diêù Răng nhìn anh đỏ hồng đôi má Tui đưa đón mần chi cô có biết?
Mang tiếng cười ai vút lên cao Tên chi nì nói để anh kêu Có một lần tui nhìn tha thiết
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh Tường trường anh có hàng rêu tím Loạn bước chân, cô nguýt rồi đi
Ước được làm chim để bay theo Đẹp chi mô mờ cứ nhìn hoài Lá thư tình, tui viết làm chi
Sáng nay anh thấy một trời hương Tà áo O làm chi nên tội Đưa không lấy, đưa chi dị chết!
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn Sao cứ vò nhăn giữa bàn tay Tui mới lớn, tán tỉnh chi mà biết
Ô hay ! mắt bé là thuyền giấy Bạn bè anh về rồi O nớ Đi theo cô hay ma quỷ âm ty
Tui có màng hoa mỹ làm chi Giọt mực Tím Đến bao giờ thôi chua ?
Chỉ nói thương, tương lai ai biết được? Tác giả : Bùi chí Vinh Qua mấy ngõ hoa
Đón đưa cô, tui sau mấy bước Chắc chắn hồn anh tòan mực tím, Tác giả: Mường Mán
Có mô mà dám bước song đôi Bé không tin chấm thử vài lần, Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Chỉ rứa thôi đã chịu tiếng cười Một là được Thầy cho mười điểm, Về đi thôi O nớ ... chiều rồi
Kẹt tui lắm, cả Huế mình dị nghị! Hai là tim bé bị ...bâng khuâng, Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Thôi cô ơi, cầm mau đi cả dị, Anh có một bình mực tím không đổ, Mắt buồn quá chao ơi là tội !
Lá thư đầu, nắn nót lắm đây Dù lăn lóc không sợ mực rớt ra, Tay nhớ ai mà tay bối rối
Mai qua trường, tui đợi gốc cây Như tim anh đã in hình em đó, Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Cô nhớ tới, trả lời cho tui biết. Năm dài tháng rộng cũng chẳng phôi pha. Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Giọt mực mùa hè Mực anh viết hòai có ngày cũng hết, Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm
Tác giả: Bùi chí Vinh Nhưng máu trong tim chảy mãi tòan thân, Có chi mô mà chân luống cuống
Chắc chắn hồn anh toàn mực tím Nên chỉ đến ngày anh xuôi tay: chết, Cứ tà tà ta bước song đôi
Bé không tin chấm thử vài lần Hình bóng Em mới chôn theo mộ phần. Đi một mình tim sẽ mồ côi
Một là được thầy cho mười điểm Trái mơ Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp
Hai là tim bé bị ... bâng khuâng Tác giả: Mường Mán Để tóc rối cần chi phải kẹp
Anh làm thơ toàn bằng viết bic Ngày nào em đến thăm anh Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Làm quen chưa biết viết bằng gì Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa Buộc hồn O vào những cánh chim
Sực nhớ ngày xưa còn lọ mực Đầu mùa mơ hãy còn chua Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu
Sân trường tím đẫm một cây si Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng Cứ mím môi rứa là rất xấu
Bài hát nào "sợi thương sợi nhớ" Tình đầu giờ hóa như không O cười tươi duyên dáng vô cùng
Còn thơ anh "giọt nhớ giọt thương" Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Một hôm anh biến thành quyển vở Đôi khi anh nghĩ thật thà Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại
Tình nguyện yêu giọt mực tím đang buồn Trái chua thuở ấy không là ...trái mơ . Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Con gái Về Tác giả: Mường Mán Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Tác giả: Mường Mán Về ngang qua đường cũ Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Con gái là chúa ngây thơ Lá vẫn xanh nguyên màu Anh chợt thấy trần gian quá chật
Đã tròn mười bảy cứ vờ mười ba Có đôi chùm hoa lạ Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đã bảo rất ghét người ta Chợt tím vì mong nhau Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Đôi con mắt cứ thật thà đong đưa Về ngang qua quán cũ Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Đang nắng sớm bỗng mưa trưa Nhạc vẫn vang trong chiều Anh hỏi mãi răng O không nói ?
Bao nhiêu thời tiết chẳng vừa màu pha Lời ca như sóng vỗ Tình im lặng tình cao vời vợi
Để vẽ lúc tươi như hoa Cuốn lòng ta bay theo Hay nói ra sợ dế giun cười
Khi hờn như bão giông và vân vân Về ngang qua sông cũ Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Con gái tứ thơ bâng khuâng Đò xưa nay đã già Sợ chân bước sai hồi tim nhịp
Khiến con trai bước lạc vần chiêm bao Trăng hẹn hò thuở nọ Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Thoáng gặp, muối ngỡ ngọt ngào Giờ tách bến nào xa Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
Điệu đàng gừng vội trốn vào lời ca Về ngang qua phố cũ Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Con gái khác với quê nhà Lòng đàn theo nhạc mưa Vẫn theo O giờ về tan học
Sao xa cứ nhớ như là... tha hương Ngỡ hai đứa còn đứng Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
Chụm đầu dưới hiên xưa Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Về ngang qua trường cũ Theo nhau về như sáo sang sông
Không dưng thèm vu vơ Như chuồn chuồn có đôi có cặp
Trái me ai chia nửa Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cứ hót mùa Hè Có chàng hai lần hai mươi tuổi Mới thoáng nhìn anh đã thấy yêu ngay,
O có nghe suốt dọc đường về Chép miệng nao nao nhớ gió mùa . Nghe con tim xao xuyến phút giây này,
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu Quốc Học anh ơi ! Anh nhìn mãi em thẹn thùng dấu mặt,
Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu Anh nớ răng theo mãi rứa hè, Giữa giờ học nhìn hoài không mỏi mắt,
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê Bữa mô cũng đợi dưới gốc me, Lại giả vờ mượn tập để làm quen,
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê Lớp tui con gái xinh nhiều lắm, Em đưa qua Anh nắm lấy tay em,
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm Thích thì, làm mối một O nghe. Em e thẹn má đỏ bừng sắp khóc,
Chiều đang say vì tình vừa ngấm Đừng theo tui mãi mà tui sợ, Em đừng khóc giọt sầu vương mái tóc,
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời Muốn chi, răng cứ mãi im re, Anh chỉ đùa trong giây phút mà thôi,
Chiều ni về O nhớ thương ai ? Con trai Quốc Học, tài cua gái ? Nhưng sao Em lại giận dỗi mất rồi,
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh Răng anh lại bối rối, rụt rè ? Anh luống cuống nhìn em như nhận lỗi,
Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến Với tui đừng nói lời lãng mạn, Rồi tan trường theo Em anh bước vội,
Anh như là phố đứng trông mưa Cho tim bấn lọan nhịp si mê, Em của anh còn khóc nữa hay thôi,
Anh như là quế nhớ trầm xưa Thơ Tình lỡ viết thì tui nhận, Anh đền Em cánh bướm trắng đây rồi,
Sợ một mai O qua mất bóng Cổng trường, mai hẹn lúc ra về . Vá như thế ta hoà thôi em nhé
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn K.T.N.19012006 Rồi năm tháng thời gian trôi lặng lẽ,
O nguôi quên những sáng trời hồng Áo trắng Ngày xưa Trời không thương cho những kẻ yêu nhau,
O sẽ quên có một người mong Thấy Áo Trắng bờ vai làn tóc xõa, Lời yêu thương chưa nói trọn đôi câu,
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi Nhớ về em bóng dáng ấy yêu thương, Không duyên nợ nên đành xa cách mãi,
Còn nhớ chi ngôi trường con gái Nhớ ngày xưa cùng chung học một trường, Rồi từ đó anh đi không trỡ lại,
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi Bao kỷ niệm sao vấn vương lòng mãi, Vết thương lòng nhức nhối mãi trong tim,
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi Rồi thời gian qua đi không trở lại, Em giờ vui với cuộc sống ấm êm,
Vì O bận tay bồng, tay bế Hai đứa mình xa cách mãi đôi nơi, Bao kỷ niệm hỏi lòng quên hay nhớ ???
Anh ra đi biền biệt bốn phương trời, K.T.N.-10.82
Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể Em về sống yên vui tình duyên mới, Nỗi nhớ trường xưa
Những lúc chiều đem nắng sang sông Trái đất tròn xui khiến gặp nhau đây, Có đôi lúc nhớ trường xưa lớp cũ,
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng Xúc động dâng trào anh nắm chặt bàn tay, Muốn tìm về với kỷ niệm ngày xưa,
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ ! Ánh mắt đây rồi, ôi thầm lặng ngất ngây, Phấn trắng,bảng đen tuổi trẻ nghịch đùa
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó Nghe quyến luyến tình xưa trong giây phút, Nhưng tràn ngập tình thầy trò ấm áp,
Về đi thôi O nớ chiều rồi Hãy xích lại, xích gần anh đôi chút , Văn nghệ học sinh, Cô trò cùng hát,
Ngó làm chi mây trắng xa xôi Cho hương yêu thuở ấy sưởi lòng anh, Những khúc ca tình cảm dạt dào,
Mắt buồn quá chao ơi là tội ! Đã bao năm anh lữ khách độc hành, Rồi Hè về nhìn Phượng nở xôn xao,
Mây mùa thu Đời vắng lạnh cô đơn trong tuyệt vọng, Hai hàng lệ chợt dâng trào khóe mắt,
Tác giả: Đỗ Trung Quân Trong giây phút thời gian như lắng đọng, Chừng đó tháng năm sân trường áo trắng ,
Một hôm áo trắng về lại phố Nhưng anh ơi ! mình lại phải chia tay, Cũng in sâu lắng đọng với thời gian,
Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng Hãy quên đi, quên hết phút giây này, Rồi gặp nhau nơi đất khách ngỡ ngàng,
Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi Quên Áo trắng vì Em là thiếu phụ. Là ký ức dâng tràn niềm xúc động.
Có gặp người quen năm ngoái không ? K.T.N. 08.82 K.T.N. 14.12.05
Một hôm áo trắng về lại phố Ngày Xưa Ấy ... Mùa Hạ bên đường
Tháng chín mây mùa thu ghé thăm Ngày xưa ấy ôi sao mà thơ mộng, Tháng Tư hạ chớm về rồi,
Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi Khi lòng đang rộn rã những yêu thương, Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve,
Có gặp cô nàng năm ngoái không ? Anh với em lại cùng học một trường, Em về tập vỡ nghiêng che,
Một hôm áo trắng như mây trắng Cùng một lớp nên thường hay gặp mặt, Ta theo bước nhỏ lòng nghe thoáng buồn.
Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa Em yêu hởi đẹp làm sao đôi mắt,
Hạ ơi! đừng khép cổng trường, Biết về đâu, biết nơi đâu,
Ve ơi! đừng hát lòng đường bâng khuâng, Đầu Hè ve đã gọi màu chia xa.
Ngày mai trên vạn nẻo đường, Nguyễn Tấn Sĩ ( Tam Kỳ)
Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao. Một chút Vu Vơ Cô bé Hàng Xóm trả lời
Còn đâu tiếng guốc xôn xao, Như chim nhỏ chân chuyền qua phố sáng, Anh nói chưa qua, Anh sẽ qua,
Còn đâu ánh mắt người trao cho người, Như Nụ Hồng cho tuổi bướm tung tăng, Em mười tám tuổi ta vẫn chờ,
Còn đâu nữa những nụ cười, Em tinh khiết thả bay tà áo trắng, Tháng năm trôi mãi hững hờ,
Chỉ còn sót lại một trời nhớ thương. Theo bước đường hoa nắng trải thênh thang. Thun anh buộc tóc , bài thơ thuộc lòng.
Tháng Tư mùa Hạ bên đường, Em biết buồn từ khi thôi bím tóc, Mắt Em nhìn mãi xa xăm,
Nắng vương vương nắng buồn vương vương buồn. Guốc học trò gõ nhịp sống thanh xuân,
Biết ai có nhớ, lén thầm ngó sang,
Giạ Lê ( gia đình Áo trắng Phan Rang) Tình chưa đủ rộn ràng hơi thở biếc,
Kỷ Niệm Mắt mơ đây chưa đủ khóc tha nhân. Vườn hôm nay rụng lá vàng,
Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu, Vườn hạnh lạc Em ngồi hong ấm nắng, Cho lòng nhung nhớ, bàng hoàng gió lay.
Sao đêm nay bổng bùi ngùi nhớ lại, Màu xanh cây ươm tuổi mật ngoan hiền, Guốc mòn thơ thẩn bên đây,
Là tiếng guốc của một thời thơ dại, Tôi chim trú dưới thềm xưa hiu quạnh, Chờ ai góp ý thơ hay trao tình,
Gỏ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi. Sớm mai nào thôi hót giọng hồn nhiên. Ngờ đâu người vẫn lặng thinh,
Quán cà fê Mây Tím thuở xa rồi, Có điều gì tôi không phân tích nổi, Bước chân thi sỉ , gập ghềnh chốn nao.
Đêm thơm ngát một mùi hương Dạ Lý, Như bâng khuâng, như thầm nhớ vu vơ, Hẹn qua, không thấy qua đâu,
Mùa Hạ trong to là nhành phượng vỹ, Vì có phải Em là viên sỏi nhỏ, Có người dạm hỏi, bắt cầu tình duyên,
Mới ngày nào đã nghiêng xuống lối xưa. Làm tim tôi như mặt nước trong hồ. Vì chưa hò hẹn thề nguyền
Ai đưa tôi về trong những đêm mưa, Hà nhữ Uyên ( Tây Ninh) Nên Em cất bước lên thuyền cùng ai.
Tay ái ngại chẳng dám cầm cho ấm, Đồng dao tặng Cô Bé hàng xóm
N. K. T. 25.03.2006
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp, Chưa qua tôi cũng sẽ qua,
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi. Ơi cô hàng xóm nết na vô cùng, Tình Áo Trắng
Nụ hoa Vàng Em ngậm ở trên môi, Chào nhau tôi búng sợi thun, Thuở Em biết nuôi tóc dài,
Và chiếc lá thuộc bài trong trang vỡ, Cho Em buộc tóc chứ đừng cài trâm. Biết khoe áo mới, biết ngồi soi gương,
Có nhiều đêm tôi gọi thầm trăn trở Đáng yêu con mắt lá răm, Thuở ta mơ sớm mù sương,
Mối tình đầu xa lắc của tôi ơi! Em nheo làm gió rung thầm trong cây, Biết đi xuống phố, biết đường Em qua.
Tôn Nữ Thu Dung ( Nha Trang) Gió đi qua suốt trăm ngày, Biết buồn tủi, biết xót xa,
Biết là nơi đâu ??? Mĩm cười thấy mắt kia lay vài lần. Biết Em mới lớn, biết ta giọng ồ,
Bây giờ đã cuối mùa Xuân, Đáng yêu đôi guốc dưới chân, Thuở Em vừa biết mong chờ,
Tiếng Ve nghe đã như gần như xa, Em khua mộc mạc trong sân mổi chiều, Ta như cánh bướm đậu bờ bến yêu.
Một đời trong cõi người ta, Guốc khua mòn nổi tịch liêu, Ngô Cang - Huế
Tìm Em Áo trắng biết là nơi đâu? Vuông sân nhỏ bé đựng nhiều xôn xao.
Dỗi Hờn Hoa Tím
Rằng trời đã hết mưa ngâu, Đáng yêu cái miệng hoa đào,
Đêm đom đóm viết những câu thơ buồn, Hay cười chúm chím như chào gió đông, Như trời ngưng gió là mưa,
Chút đời thêm những mù sương, Tôi làm Thôi Hộ một năm, Như Em không đến là vưà giận tôi,
Để thềm hiên vắng đêm buông giọt mùa. Trở về vẫn thấy Em trong vườn nhà, Lạ lùng hai tiếng “nghỉ chơi”,
Anh thèm khát một cơn mưa, Chưa qua tôi cũng sẻ qua, Mà nghe ríu rít bờ môi ngập ngừng.
Anh thèm khát những chiều mưa xa rồi, Ơi cô hàng xóm nết na quá chừng. Hai hôm, rồi đã một tuần,
Mùa thi ghế đá Em ngồi, Đoàn Vị Thượng - Huế Hình như hai đứa bần thần nhớ nhau,
Không rơi chiếc lá mà tơi tả chiều. Chiều nay nắng dịu trời cao,
Hỏi lòng Anh biết mình yêu, Hái bồng hoa Tím ép vào bài thơ.
Hỏi Em áo vẫy mây chiều trôi mau. Tôi mang qua đó bây giờ,
Chẳng nghe ai trách chỉ ngơ ngẫn cười,
Phố chiều lại bước song đôi,
Dỗi hờn Hoa Tím thả rơi cuối đường.
Chinh Ngữ - Thủ Đức

You might also like