Professional Documents
Culture Documents
nhà thơ hồ dzếnh sáng tác bài thơ " chiều xuân trung kỳ " vào khoảng năm 1938, trên đường
từ savanakhet - Đông hà rẽ qua thăm huế. thời đó miền trung còn có tục lệ đơm cỗ vào
dịp tết. con gái đi lấy chồng, ở riêng thường cùng chồng đội mâm cỗ về nhà ba mẹ cúng gia
tiên. từng đôi lưá tụ tập đời đò sang sông, tiếng bỡn cợt, chế diễu nmhau râm ran trên mặt
nước trong xanh êm ả.
quang cảnh ngày xuân đó gợi tưởng đến những ngày " cưới lại ", tăng thêm hạnh phúc cuộc
đời. ngày nay phong tục đó nơi còn , nơi mất, nhưng kỷ niệm về những chuyến đò đơm cổ
vẫn man mác trong ký ức tuổi già và lưu lại dáng nét trong thơ :
cũng như hồ dzếnh, nhà thơ nguyễn bính cũng cảm xúc khi nhìn thấy các cô gái giặt những giãi
luạ trên sông vân, mà sáng tác bài thơ "gái xuân "
nhưng rồi có lẻ tác giả cũng thất tình như những chàng trai trẻ khác thời đó nên sáng tác thêm
sau đó hai bài thơ " mai tàn" và "rượu xuân"
rượu xuân
cao tay nâng chén rượu hồng,
mừng em: em sắp lấy chồng xuân nay.
uống đi, em uống cho say,
Để trong mơ sống những ngày xuân qua.
Đây tình duyên của đôi ta,
Đến đây là ... đến đây là...là thôi!
em đi dệt mộng cùng người,
lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.
tuy vậy nguyễn bính cũng sáng tác bài thơ "xuân về" với đầy đủ phong cảnh, màu sắc, sinh
hoạt ngày xuân thật là phong phú :
hàn mặc tử cũng lãng mạn không kém hồ dzếnh và nguyễn bính với bài thơ "gái quê"
hay cảnh sắc mùa xuân Ông đem vào bài thơ " mùa xuân chín"
Ông ngoại tôi là nhà thơ kỉnh chỉ thì có cái thú ngâm vịnh, xướng họa với các cụ thúc giạ, cụ thảo
am, thảo trì trong hương bình thi xã, Ông đã họa bài thơ tết cuả cụ thúc giạ như sau :
hay năm 1942 ông khai bút với bài thơ sau:
trong bài thơ sau " xuân cảm" năm 1963 ông vẫn vui với thú xem hoa, vãn cảnh ngâm
vịnh, mặc dù tết năm đó là tết chiến đấu phải tiết kiệm nên mứt món chỉ bày loại rẻ tiền, bớt
mua sắm nhiều phong tục ngày tết cũng giản đơn hơn:
nhà thơ bùi giáng tuy sinh năm 1927, nhưng bắt đầu sáng tác từ năm 1962, 1963 là thời
điểm của chiến tranh nam bắc hay lật đổ chính quyền, Ông cũng cảm xúc với vẻ đẹp
mùa xuân nhưng cũng đau buồn cho số phận con người trước chiến tranh.
khép mắt
sau nhà thơ bùi giáng là một loạt nhà thơ trong quân đội, với họ muà xuân hình như luôn bị ám
ảnh bởi hình ảnh chiến tranh , nhất là tết mậu thân 1968. tuy vậy nhà thơ kim tuấn của miền
trung thơ mộng vẫn lạc quan khi sáng tác bài thơ nổi tiếng "nụ hoa vàng ngày xuân" mà sau này
đươc nhạc sĩ nguyễn hiền phổ thành bản nhạc cũng nổi tiếng không kém là "anh cho em
muà xuân" :
sau năm 1975 là nối tiếp những mùa xuân nghèo nàn, dù vẫn có mai vàng, cúc đỏ hay hoa
Đào tươi tắn ở miền bắc, nhưng đa số người dân miền nam phải vất vả với miếng ăn, nên
không rỏ có nhà thơ nào tha thiết với mùa xuân không? có lẻ chỉ có những nhà thơ của xả hội
chủ nghĩa vì miếng cơm manh áo phải làm thơ ca tụng những mùa xuân như xuân đại thắng
1975.
còn những nhà thơ cuả sài gòn năm xưa có lẻ cuôc sống quá vất vã , có người còn bị đi học
tập cải tạo nữa nên có lẻ mùa xuân không còn ý nghĩa nữa đối với họ . tuy vậy tôi cũng đã
sưu tầm được một số bài thơ sáng tác sau 1975 của các nhà thơ lão thành như cụ Định an(ở
vn), cụ tô giang tử(Đaklak,vn) và cụ Đông mai (ở mỷ)
Đầu năm 1986 tôi khai bút với bài thơ sau:
xuân cảm
năm qua tháng lại đã ba mươi,
Đã mấy xuân qua ở xứ người,
trần gian nào thấy ai tri kỷ,
Đường tình còn lẻ bước đơn côi.
nhấp chén men say cùng bè bạn,
uống chung sầu muộn với người thôi,
hân hoan câu chúc đầu năm mới,
duyên may hạnh phúc đến cùng tôi.
nguyên thảo 1.03.85
và rồi những giấc mơ mùa xuân ôi sao đẹp quá !!!
giấc mơ xuân
nắng xuân vàng rực rỡ,
Đàn Én liệng trời cao,
mai, lan đua nhau nỡ,
pháo vang lời đón chào.
tung tăng và hớn hở,
dáng em hồn nhiên sao
tim lòng như rộng mỡ,
Đón tình anh bước vào.
tuyết rơi ngoài song cữa,
gió rít với mù sương,
thời gian trôi lần lữa,
Đông tàn xuân vấn vương.
nhưng rồi cơn gió lạnh,
anh giật mình xôn xao,
giấc mơ xuân đẹp quá,
Đời tỵ nạn buồn sao.
nguyên thảo - xuân 1986
năm 1989 bác tôi nhà thơ nguyễn khoa thi sáng tác bài thơ
“ xuân tha hương“
xuân về hoa lá chen đầy cữa,
nghỉ nổi tan thương chạnh cỏi lòng,
biến cố năm xưa còn dấu lữa,
quê hương xa lánh sống lưu vong.
nhìn ra đất khách hoa đua nở,
ngoảnh lại quê nhà cảnh xác xơ,
tiếng hát ru con nghe nức ở,
chồng đày rừng thẳm, vợ bơ vơ.
quê người nương tựa đời dang dỡ,
tâm trí băn khoăn những xót thương,
năm mới nâng ly nghe nhắc nhở,
năm rồi đói khát ở quê hương.
chơi xuân lại nhớ người tri kỷ,
thồi vận còn xui tuôi đã già,
con cháu ngày mai trên đất mỷ,
có về tô điểm lại sơn hà?
ng.k.t xuân 89
ba tôi sang đoàn tụ gia đình với con tại Đan mạch, nhận được bài thơ này Ông xin phép
sữa lại với lời thơ lạc quan hơn:
xuân ước mơ
xuân về mai lạ đua chen nỡ,
Đất khách buồn thương chạnh cỏi lòng,
biến cố năm xưa đâu còn nữa,
quê hương đổi mới tựa cầu mong.
nhìn ra xứ lạ lòng nhung nhớ,
ngoảnh lại quê nhà vẫn uớc mơ,
múa hát lên đi lòng rạng rở,
không còn suy nghỉ chuyện vu vơ.
quê người nương náu lòng chờ đợi,
tâm trí thảnh thơi vẫn nhớ thương,
năm mới nâng ly nghe nhắc nhở,
ngày về sum hop tại quê hương.
chơi xuân nhớ tới người tri kỷ,
thời vận làm chi tuổi đã già,
con cháu ngày mai trên đất mỷ,
sẻ về tô điểm lại sơn hà.
n.k.l. 1993
năm 1995 nhà thơ nguyên sa trong những bài thơ xuân Áo vàng – thơ xuân Áo xanh
thơ xuân áo vàng
mùa xuân em mặc áo vàng,
Ở trong thơ cổ có hòang hạc bay,
em vừa xoay nhẹ vai gầy,
nhìn coi vũ điệu vào đầy giấc mơ.
nhìn coi chổ cuối bài thơ,
nụ hôn màu đỏ trời cho rượu đào.
anh nhìn em mới bước vào,
nhìn xuân, xuân cất tiếng chào đầu năm.
nhà thơ bùi chí vinh với giọng thơ dể thương phải lòng con gái bắc trong ngày xuân:
ngày xuân nghe giọng bắc
con mắt cái miệng biết cười
cho nên giọng nói, trời ơi, dịu dàng !!
phải rằng tình bắc duyên nam ?
mà nghe có tiếng hò khoan trữ tình ....
phải rằng quan họ bắc ninh ?
mà nghe như thể rập rình hội lim ....
phải rằng con mắt lim dim ?
mà nghe có tiếng ai tìm trống cơm
giọng em như quạt mo thơm
còn anh giống hệt thằng bờm ngẩn ngơ
anh cầm chiếc quạt mà mơ
run tay viết một bài thơ nhói lòng
tiếng em hay tiếng biển Đông
mà nghe như sóng tơ đồng hoà âm
tiếng em dù rất thì thầm
mà nghe đủ bốn ngàn năm vỡ oà
tiếng em, tiếng mẹ cha ta
nên quê hương mãi đậm đà cháu con
mai này nước chảy đá mòn
riêng em giọng nói vẫn còn xuân xanh ...
nhà thơ mường mán về lại quê nhà và ky niệm qua bài thơ sau :
về bến xuân xưa
Áo biếc xưa về qua bến tạnh
ngày xuân tóc mới chớm ngang vai
chị đi thoáng chút hương xoan muộn
sóng sánh nghiêng lòng bao gã trai
và Ông lại đau khổ khi nghe tin người yêu đi lấy chồng :
nhà thơ mai hữu phước nghe xuân về với cảm xúc riêng tư say đắm:
với bao nhiêu nhà thơ sưu tầm được tôi mong rằng cũng đủ cho ta hãnh diện thấy người
việt nam chúng ta ngoài sự thông minh, xuất chúng trong lãnh vực khoa học kỷ thuật được thế
giới biết đến còn có những, nhà thơ nhà văn lãng mạn trong văn học nghệ thuật mà có lẽ
cũng phải nên giới thiệu họ với thế hệ thứ hai và cả bạn bè ngoại quốc.
nguyên thảo - viết xong ngày 28.01.2008