Professional Documents
Culture Documents
Mùa Thu là đề tài phong phú nhất cho các nhà thơ, nhà văn viết và sáng tác theo cảm xúc
riêng của mình. Tôi cũng vậy, từ khi tập tễnh làm thơ của những năm 80, tôi đã tìm thấy cái
buồn man mác của mùa Thu, nổi đau chia tay cuả những cuộc tình :
Thu Cảm
Lá rụng về đâu hỡi lá vàng,
Cho tôi nhắn gởi kẻ sang ngang,
Đàn xưa lổi phím đau lòng phách,
Và Bản Tình ca phải dỡ dang.
Ngoài ấy người ta vui pháo nổ,
Trong này tôi khóc mối tình tan,
Người đi một nữa hồn tôi chết,
Một nữa vùi chôn dưới lá vàng.
N.T.09.1986
Bỏ nước ra đi và đến được bến bờ Tự do Singapore, trong trại tỵ nạn ở lứa tuổi trên hai mươi
như tôi mấy ai không có những bạn gái đi cùng tàu, hay gặp nhau và quen nhau trong trại,
những mối tình dù đơn phương hay đẹp đẻ cũng kết thúc với giây phút chia tay, vì ít ai may
mắn được cùng đi định cư với nhau ở nước thứ ba. Và như thế cảm xúc mùa Thu lại dạt dào
trong thơ tôi lần nữa :
Tôi yêu người con gái ấy ... với tình yêu đơn phương , gặp nhau trong một buổi họp mặt bạn
bè trong trại hát với nhau, tiễn một người bạn đi định cư ngày hôm sau. Bạn tôi cũng để ý
đến Em và được Em đáp lại vì anh ta chơi ghita rất hay, tôi chỉ có giọng hát không đủ sức
thuyết phục ai cả. Vì là bạn thân với nhau cùng ở một phòng nên khi Em đi qua Galang để
chờ phỏng vấn đi Mỷ , Em cứ gởi thơ cho bạn tôi và mỗi lần như vậy bạn tôi lại đem khoe
với tôi, thế là tôi cứ âm thầm đau khổ với tình yêu của mình :
Người hởi phương nào có thấu chăng, Này Em
Đêm xuống mình ta với gió Trăng,
Nhớ thương chẳng biết ai tâm sự, Có thấu !!!
Giận thầm sông núi nở cách ngăn.
Muốn gỡi về Em cơn mưa nhỏ ,
Dịu đi làn nắng gắt Galang,
Thương làn da trắng giờ đen sạm,
Thương bờ vai nhỏ phải gian nan.
Rồi thì tôi cũng đi định cư ở Đan Mạch, học tiếng và học nghề và tháng ngày lại trôi qua rất
nhanh, tuy vậy hồn thơ cuả tôi vẫn lai láng với tình cảm tâm tư của một người sống xa nhà,
xa gia đình, các mùa của mổi năm thì cũng lần lượt trôi qua đều đặn, nhưng cảm xúc của tôi
với mùa Thu vẫn sâu đậm :