Phiêu lãng trời tây một cõi này Nửa chút vấn vương là như đã Trói cột linh hồn anh ngất ngây
Anh vẫn là anh của mọi ngày
Trên đường phiêu bạt sống mê say Tuy giờ xa cách mà anh vẫn Theo dõi đường mây cũ em bay
Hãy để anh cô đơn đêm nay,
Em đã về theo nắng cuối ngày Hãy để anh muộn phiền cúi mặt Nhớ em rồi, lòng bỗng heo may
Thôi hãy cứ là em mây bay
Trời đông anh thương nhớ mỗi ngày Mây có bao giờ về phố cũ ? Nên hồn anh chết lịm đêm nay
Đại Sân
Nỗi đau Từ Thức
Giáng Hương ơi hỡi Giáng Hương
Mấy năm trần thế thiên dương một ngày Vàng phong nhẹ lá đưa bay, Tần ngần nửa bước đường mây nỗi niềm Trời đông mấy thuở oan khiên Mái tây vàng võ muộn phiền nhớ thương Giáng Hương ơi hỡi Giáng Hương Tạ từ thôi nhé trần dương gọi về
Đại Sân Đáp lời gọi trong khuya
Người mời rượu thể nào ta chẳng đến
Đường tuy xa nhưng dăm tiếng cũng gần Thành phố xô bồ người phố chợ đông lân Thiếu bạn thiết chắc nổi buồn không nhỏ
Người có khóc ta thể nào chẳng dỗ
Trời đổ mưa lụt lội khắp sông hồ Khung cửa xám buồn run rẩy môi khô Vườn cũ đó dấu tháng ngày bôi xóa