Đâu phải đợi khi quân thù ập đến Tổ quốc gọi tên, em tình nguyện lên đường. Cái tính đảm đang, chịu đựng, yêu thương Em có sẵn từ trong bụng mẹ Thủa mới lên ba tập bồng tập bế Chiếc gối làm con, em làm mẹ ru hời Từ buổi đánh chuyền, ngắt lá đùa chơi, Tập xếp, tập đan, em làm người nội trợ. Bà mẹ Việt Nam nuôi con từ thủa nhỏ, Đã dạy cho con cách ăn ở nên người. Mẹ có ngờ đâu trong thế kỉ 20 Tổ quốc giao cho con làm người chiến sĩ, Tay dệt nón bài thơ, tay cầm dao đánh Mỹ Canh giữ một góc trời đâu chỉ có giêng ta. Ôi cô gái Việt Nam hiền như một bông hoa Chính em đó là người đẹp nhất, Chiếc áo nâu hiền hòa chân thật Rất quê hương và rất đáng yêu Đôi mắt đen niềm mơ ước trong veo Mà sâu thẳm bao nhiêu điều suy nghĩ. Dáng em đi trông khoan thai bình dị, Vừa dịu dàng như mũi chỉ đường kim Khi em cười môi nở một hình tim Lúc em giận mắt hóa thành ánh lửa. Bởi lắm yêu thương nên không hề biết sợ, Không biết van xin, em tin ở sức mình Biết yêu đời nên em biết hy sinh Biết im lặng nên biến thành bão tố. Trung hậu, đảm đang em làm người vợ, Anh dũng, hiên ngang em lại hóa anh hùng. Tôi viết bài thơ ca ngợi thủy chung, Những con người như những bông huệ trắng.