You are on page 1of 6

Và những mùa thu tới

Em có quên gì không?
Sao thẩn thờ đứng mãi
Hành trang gác lên rồi
Và còi xe giục giã
Em có quên gì không?
Có cần tôi đưa giúp?

Em có quên gì không?
Cửa xe đóng rồi mở
Em lại bước xuống đường
Em tìm gì trong cỏ
Mà cái nhìn bâng quơ
Tôi nhìn theo xuống cỏ
Chỉ sương thu xa mờ

Và những mùa thu tới


Chẳng dễ dàng êm trôi.

*Tình iêu cũng như chiếc răng: khi mọc, nó làm ta đau.Khi gìn giữ nó ta cũng phải
chịu đau. Khi rụng đi, nó cũng làm ta đau. Nhưng ở trên đời không ai không muốn có
răng.*

MỘT MÌNH

Tôi ngồi lặng trước đoá hồng kiêu hãnh


Đẹp lạ lùng đến không thể thờ ơ
Và hoa hỡi cõi đời này hỗn tạp
Mà sao hoa tinh khiết đến không ngờ
Tôi mường tượng bàn tay nào đã lựa
Gởi tặng tôi trong chiều vắng u buồn
Xa cách lắm biết rằng không thể khác
Mà nụ hồng tôi vẫn ghé môi hôn..

Đã tưởng bình yên sống với cô đơn


Đã vĩnh biệt thời tóc mây đã chết
Nhưng chiều nay cái màu hoa thắm thiết
Lại gọi thầm điều tôi muốn lãng quên

Phương Yên

*Không biết tha thứ là chưa hiểu hết cuộc sống này*
Lòng người

Buổi sáng hoa phù dung


Trắng như hồn tuổi thọ
Mà chiều đến thắm đỏ
Tựa sắc máu không ngờ

Hôm qua lòng chàng trai


Mang tình iêu tha thiết
Mà hôm nay-ngày mai
Đổi thay nào có biết

Puskin

*Kinh nghiệm là chiếc lược mà cuộc sống tặng cho mình khi mình đã rụng hết tóc.*

Mùa hè nồng cháy

Mùa hè nồng cháy


Ở trên má em
Nhưng đông buồn tuyết phủ
Đang nằm ở trong tim

Người ngọc mến thương ơi


Ngày mai rồi tất cả
Đông sẽ về trên má
Và hè nắng trong tim.

Puskin

*Hạnh phúc là: được yêu khi còn trẻ, toại nguyện khi đứng tuổi, có sức khoẻ khi về già
và có tiền ở mọi lứa tuổi*

Họ có đôi họ mong chiều thứ bảy


Hoàng hôn buông họ lại đón nhau về
Như ta đây, ta cũng mong thứ bảy
Hoàng hôn về ta lại ngắm mây bay.
SÂN GA

Những cuộc chia ly khởi tự đây


Cây đàn sum họp đứt từng dây
Cho đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiển một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng liêu xiêu
Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba, bốn bận
Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly
Những chiếc khăn buồn thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này.

*Tôi suy nghĩ, vì vậy tôi độc thân*

BẮT ĐẦU

Bắt đầu một mùa thu


Là chút nắng vàng run rẩy
Cuối cùng của mùa thu ấy
Là chút nắng vàng lắt lay

Bắt đầu của một mầm cây


Là một búp xanh run rẩy
Cuối cùng của mầm cây ấy
Là chút cành khô hanh hao

Bắt đầu của một lời yêu


Là chút vụng về bối rối
Là một ánh nhìn rất vội
Nhưng cuối cùng sẽ ra sao?

*Một ngày không nghĩ đến điều thiện, mọi điều ác từ đó dấy lên*
BIỂN VÀ EM

Bất chấp đêm và sóng


Em xuống biển - một mình
Sóng ồn ào muôn thuở
Còn em - thì lặng thing
Em khoả thân trước biển
Sóng e ấp bên lòng
Mặt trăng còn ghen tỵ
Vội núp vào hư không
Chẳng sợ cô đơn nữa
Cũng không còn lẻ loi
Em giỡn đùa cùng sóng
Cùng thiên nhiên bao đời
Em hoà mình với biển
Biển quyện em vào lòng
Như người tình chung thuỷ
Say đắm và bao dung
Chẳng còn cô đơn nữa
Cũng không còn dối lừa
Em nằm trên bãi biển
Một trời sao lưa thưa

Khánh Hội

Khi nào thấy trên đường đời mệt mỏi


Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh giòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen đường

Khi nào thấy đời buồn gặm nhấm


Cần một lời tiếm sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga

Khi nào đó trong lòng mang thương tích


(những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy tìm tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em

Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi


Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga cánh mỏi
Đậu yên lành trên mặt hồ tôi

Xuân Hoàng
SÓNG

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa


Và ngàn sau vẫn thế
Nổi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể


Em nghĩ về anh- em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên

Sóng bắt đầu từ gió


Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta iêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu


Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương Bắc


Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh- một phương

Ở ngoài kia đại dương


Trăm ngàn cơn sóng vỗ
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vàn cách trở

Cuộc đời tuy dài thế


Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra


Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Xuân Quỳnh
ÔNG ĐỒ GIÀ

Mỗi năm hoa đào nở


Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ

Vũ Đình Liên

*Có những người đi tìm mùa xuân từ đầu tháng hạ


Bước chân vội vàng theo nhịp gõ hoàng hôn
Và một loài cỏ cây muộn phiền bên đá
Ngại cho em ngày tháng đánh mất hồn nhiên.

*Có nỗi buồn không đáy thời gian


Có nỗi buồn không tan trong thời gian không đáy
Là nỗi buồn của chiếc giày chân trái
Không tìm được chiếc giày chân phải để...thành đôi!

You might also like