You are on page 1of 10

truyện ma

căn nhà trên Đường an Địa


tác giả: bồ giang tuyết Điểu

để ý đến. v ăm trước đây c con lộ chánh


chạy ngang qua, nhưng bây giờ một xa lộ bốn "lanes" đ
được xây th
đường nhỏ có tấm
bảng phai nhạt v đề t

đ địa danh n được


một "cú áp phe" lớn tại thị trường chứng khoán wall street
mấy năm trước, trở th đ
định về hưu non, sống một cuộc đời nh đó tôi c
ăn vô danh ngh
đặc biệt n đó ông ta tỏ vẻ rất ưa thích v

p nhau trong các buổi ăn chiều, đôi lúc


ngồi nhâm nhi uống rượu đánh cờ v
định muốn đi nghỉ h đi
đâu, ông huỳnh n đến thị x
đ để ý đến điều m

đặc biệt cả, tẻ nữa l đằng khác.


nếu ông muốn đi nghỉ h
đây tr
không khó. nếu ông không để ý phiền h
đợi đi t ăn nh đó.
hơi chật một tí, nhưng cũng có ph
được chỗ vừa ý.
hai tuần sau, tôi lái xe theo con đường cũ hoang sơ, quẹo
v đề chữ "lối rẽ v đi th
đến một tỉnh lỵ nhỏ kiểu như một tỉnh miền tân
anh cát lợi, xinh xắn v
đ đám người "nghỉ h
đến quấy nhiễu.
cái "căn nh ăn nh
đẹp, có cổng v
đ

đềm dễ chịu từ từ lan ra


khắp cơ t
ăng động, thả m
đi đâu xa nữa, không cần phải
kiếm chỗ trọ n định v đầu v
đ đị
Ông huỳnh như đoán biết cái tâm ý của tôi, b
- tôi nghĩ rằng, nếu ông chịu được chật chội th
đi đâu nữa. cứ ở đây. tôi có một b đến
lo cơm nước buổi sáng v

đồ ăn khá lắm.
tôi thật cảm động trước tấm thạnh t
đi nữa tôi cũng không dám nghĩ đến việc ông có thể chấp
nhận một việc nhiều phiền h lần nữa như
biết được ý nghĩ của tôi, ông nói một cách quả quyết l

đâu. trái lại chính ông l


đấy chứ. bây giờ tôi chẳng có g
đôi lúc cũ
đây th đánh với nhau v
đồng hồ!

người rất tôn trọng nghề văn.


đề
tiền bạc trả cho việc ăn ở n đến ăn
tại quán hắc sư tôi sẽ d để b đó.
đềm. thường n đồng hồ
v
đi ăn
chiều tại quán hắc sư.
sau bữa ăn trưa, tôi thường lang thang đi dạo dọc theo
những đường phố nhỏ đầy t
đây, cái cảnh sắc an b
đời l đang
sống đắm m
iết lách của tôi cũng tiến triển đúng theo chương tr
đ định. da thịt tôi trở n
đánh với ông huỳnh. may mắn cho
tôi, ông ta l
ờ nổi tánh xấu. sự tiến bộ trong các nước cờ tướng của tôi
được ông coi như một thách thức mới đầy thú vị, v
đều đạt kỹ thuật cao hơn xưa. Đến bây
giờ nghĩ lại, tôi vẫn c
địch thủ n
một buổi trưa trời gắt nắng, đang lang thang đi dưới h
đến một tấm bảng ghi: Đường
an Địa. cái t đường l
đường n g các đường khác tại
Âm lỵ dọc theo hai b đường to

đường vắng lặng, không một bóng người qua lại.


Đi gần đến cuối đường, mới thấy đó l n đường cụt,
muốn về, tôi phải quay trở ngược lại. tôi đi tới cuối đường,
băng ngang qua lề b để đi trở về. Đó l đầu ti
để ý đến ngôi nh đường. bề ngo
điều khác l
đủ loại lớn nhỏ, h
được một b ăm sóc cả.
tôi đặc biệt chú ý đến một loại cây leo trường xuân có c

được cửa ra v

ngay lúc đứng ngắm nghía cái cây leo bất thường n
đ đầu tóc bạc trắng, từ b
đang đưa mắt nh
khuôn
mặt ấy đ đâu mất không để một dấu vết n
đi ngược trở lại ngược theo đường an Địa ra trung tâm
Âm ly.
đến chuyện tr
được ông huỳnh cho biết:
- Đó l ăn nh
đi du h
ăm viếng, nhưng mấy năm gần
đây ông bị bịnh v
đóng cửa ở trong nh để
Ông huỳnh ngừng nói, nhấp một ngụm martini, một lúc
sau như để đắn đo rồi mới tiếp:
để v đó nữa.
nhưng tôi không hề nghĩ đến việc d được để
y
- Ông nói đúng, tôi b đ
đáng không? căn nh
đám rừng cây leo.

ng có cái quyền đi
đừng đụng đến quyền của người khác. nếu me-
sừ minh muốn sống trong cái rừng của ông ta th đó l
tôi biết ý, không đề cập đến vấn đề n
đi lơ vơ về hướng đường an Địa, tôi
cũng nghĩ rằng có lẽ cái ông phạm minh gi đáng thương
kia đang nguyền rủa sự phá quấy của tôi, như ruồi thấy
mật bu lại, l ăn nh đầy cây phủ
kia có hấp lực lôi cuốn tôi như nam châ
ăm ấy không l độ mọc
mạnh th ăn
nh được bóng mát của hai h
đường, n trực tiếp. các lá
cây năm nhánh ng đầu,
tôi chỉ thấy cái bóng đầu bạc trắng một hai lần nữa m
ăng trưởng, tôi c
để m

đ
đôi lúc tôi bắt gặp ông bẳn
gắt v
đề cập đến vấn đề:

đống
b

- Ông có dịp đi ngang đường an Địa lúc gần đây không?


đi xuống phía đó, n

động tĩnh g

đó được. cửa sổ với


đám giây leo mọc một cách tham lam che phủ kín mít như
vậy th đông đảo cả trăm người đi
nữa th đâu.
Ông ngừng ở đó, một lúc sau với tay lấy th

đây.
tôi gật đầu đồng ý:
- tôi cũng nghĩ thế, tôi biết cái ý tưởng xâm phạm đời tư
người khác ông không ưa tý đến coi ông l
đâu.

đến đó,tôi sẽ gọi cửa, nếu không ai


trả lời th đến cái ch đây.
trời vẫn nóng nực như cũ. sau bữa ăn trưa nhẹ,
chúng tôi kéo nhau đến nh đường an Địa.
đi m
đ

ăn nh được gói trong cái bọc dây leo


dầy cộm.
Ông huỳnh nhấn chuông nhưng không ai trả lời. sau khi đợi
mươi phút, ông rút chiếc ch
g biết đấy, tôi không ưa l
ăng rắc khi bị đẩy v đ

đưa tay đóng cánh cửa chính lại, bỏ ch


tôi theo sau ông huỳnh đi l
Đến tần
đường:
- mấy năm rồi chưa đặt chân đến đây. qu

ăn ph đường.
Ông ta g đập cửa đ
đ đây". im lặng.

ăn ph
được lời n
trong đám mầu xanh lục, mờ mờ tranh tối tranh sáng l

ăm cánh khổng lồ bao


tr
đứng cứng đơ tại chỗ v đảm, cái h
đó cũng không nhúc nhích. rồi tôi thấy nó cử động. nó
đứng l

át ra
không ngừng. các lá cây leo tiếp tục lao xao. có thể do đầu
óc tôi tưởng tượng, nhưng tôi có cái cảm giác thật r
đầu trườn về
phía chúng tôi.

- Đi ra nhanh l
tôi đâm bổ ra cầu thang, ông huỳnh chạy sát theo sau. kỳ
lạ l đây không phải l
đ
- trời đất ơi, ông huỳnh ! Ông sắp l

tôi đi theo ông v đám lá cây rậm rạp.


Ông huỳnh vừa đi vừa chửi thề, khua tay chân vạch đám lá
cây mở đường đi tới một căn nh đồ g đó . căn nh
động.
Ông huỳnh mở cửa lách v đứng chờ, ngạt thở
trong đám cây cỏ dầy đặc. một lát sau ông huỳnh trở ra
trong tay cầm cái r đ
đám lá cây trở ra phía trước . tôi có
cảm tưởng như cái đám cây leo xum x
Đến khi trở lại trước cửa nh

được ý đồ của ông


huỳnh. những lá cây leo to bản như những cái quạt phất
v

đọng tr
ăm chú hơn v đỏ thẫm
như má

đ
điều tra phiền nhiễu. chỉ có
một mẩu tin ngắn thông báo về
Đám ma cũng rất đơn giản, chỉ có ít thân nhân
tham dự, v được đóng kín. Ông huỳnh l
đ

hội quán, ông huỳnh mới trở lại đề


t
- Ông biết không, mẫu các loại trường xuân khổng lồ đó đ
được gửi tới các ph
đ
được nó từ chỗ rừng sâu nước độc n đó không ai biết.
trông nó giống loại trường xuân b
đ được chứng
kiến. nhánh rễ giây leo chui qua các khe cửa sổ ph
đoán v đ
đau tim bất th
đó, rồi ngồi luôn không đứng dậy được nữa. cây trường
xuân khi len v đ
đ ời ông, các rễ giây leo nhỏ như
sợi tóc bắt đầu len v đó ông vẫn c
đau đớn lắm.

đau đớn n
đi nữa.
lúc chúng ta bước v đ
đối:
đứng dậy từ chiếc ghế b
đ
- vâng, tôi có thấy. nhưng... đúng đấy... Ông phải hiểu đó l
đi, tr
đ đến nơi. các rễ cây trường xuân đ

đi, ông ta như một xác chết biết đi, bị


điều khiển từ b
tôi lắc đầu chưa chịu thua:
- khó tin những điều ông đang giải thích. thế c
đó... th
Ông huỳnh gật đầu chấp nhận sự
- tôi biết. nhưng ngay cả điều n được.
cuộc giảo nghiệm tử thi cho thấy các nhánh rễ nhỏ như sợi
tóc đ ăn v đó,
mặc d đ
hất lỏng đỏ như máu ứa ra từ rễ cây?
Ông huỳnh nhăn mặt :
đó. chúng tôi đ
đó l đó.
được nữa. Ông huỳnh, theo
tôi nhận xét, đ đề t
tới bây giờ, mỗi lần đến nh
đi. có lẽ
tôi vẫn c t số người quen
biết đ đầu óc bỡn cợt bất b
được chuyển ngữ từ truyện the house on stillcroft street của joseph payne brennan trong tập truyện mad
scientists - an anthology of fantasy and horror do stuart dav
đơn giản nhưng cũng thật lạnh xương sống. không giống với cách
cấu kết của các truyện c thảo mộc, trong đó cỏ cây tr

hết

You might also like