Professional Documents
Culture Documents
đồ ăn khá lắm.
tôi thật cảm động trước tấm thạnh t
đi nữa tôi cũng không dám nghĩ đến việc ông có thể chấp
nhận một việc nhiều phiền h lần nữa như
biết được ý nghĩ của tôi, ông nói một cách quả quyết l
được cửa ra v
ngay lúc đứng ngắm nghía cái cây leo bất thường n
đ đầu tóc bạc trắng, từ b
đang đưa mắt nh
khuôn
mặt ấy đ đâu mất không để một dấu vết n
đi ngược trở lại ngược theo đường an Địa ra trung tâm
Âm ly.
đến chuyện tr
được ông huỳnh cho biết:
- Đó l ăn nh
đi du h
ăm viếng, nhưng mấy năm gần
đây ông bị bịnh v
đóng cửa ở trong nh để
Ông huỳnh ngừng nói, nhấp một ngụm martini, một lúc
sau như để đắn đo rồi mới tiếp:
để v đó nữa.
nhưng tôi không hề nghĩ đến việc d được để
y
- Ông nói đúng, tôi b đ
đáng không? căn nh
đám rừng cây leo.
ng có cái quyền đi
đừng đụng đến quyền của người khác. nếu me-
sừ minh muốn sống trong cái rừng của ông ta th đó l
tôi biết ý, không đề cập đến vấn đề n
đi lơ vơ về hướng đường an Địa, tôi
cũng nghĩ rằng có lẽ cái ông phạm minh gi đáng thương
kia đang nguyền rủa sự phá quấy của tôi, như ruồi thấy
mật bu lại, l ăn nh đầy cây phủ
kia có hấp lực lôi cuốn tôi như nam châ
ăm ấy không l độ mọc
mạnh th ăn
nh được bóng mát của hai h
đường, n trực tiếp. các lá
cây năm nhánh ng đầu,
tôi chỉ thấy cái bóng đầu bạc trắng một hai lần nữa m
ăng trưởng, tôi c
để m
đ
đôi lúc tôi bắt gặp ông bẳn
gắt v
đề cập đến vấn đề:
đống
b
động tĩnh g
đây.
tôi gật đầu đồng ý:
- tôi cũng nghĩ thế, tôi biết cái ý tưởng xâm phạm đời tư
người khác ông không ưa tý đến coi ông l
đâu.
ăn ph đường.
Ông ta g đập cửa đ
đ đây". im lặng.
ăn ph
được lời n
trong đám mầu xanh lục, mờ mờ tranh tối tranh sáng l
át ra
không ngừng. các lá cây leo tiếp tục lao xao. có thể do đầu
óc tôi tưởng tượng, nhưng tôi có cái cảm giác thật r
đầu trườn về
phía chúng tôi.
- Đi ra nhanh l
tôi đâm bổ ra cầu thang, ông huỳnh chạy sát theo sau. kỳ
lạ l đây không phải l
đ
- trời đất ơi, ông huỳnh ! Ông sắp l
đọng tr
ăm chú hơn v đỏ thẫm
như má
đ
điều tra phiền nhiễu. chỉ có
một mẩu tin ngắn thông báo về
Đám ma cũng rất đơn giản, chỉ có ít thân nhân
tham dự, v được đóng kín. Ông huỳnh l
đ
đau đớn n
đi nữa.
lúc chúng ta bước v đ
đối:
đứng dậy từ chiếc ghế b
đ
- vâng, tôi có thấy. nhưng... đúng đấy... Ông phải hiểu đó l
đi, tr
đ đến nơi. các rễ cây trường xuân đ
hết