Professional Documents
Culture Documents
MƯA CÁ
2.000 cá mòi và cá thu từ trên trời
rơi xuống
khu buôn bán Quận Nakano
Cô gật đầu.
Tôi nhìn cô mà thấy nhói trong tim
và khi điều đó trở nên quá đau đớn, tôi
nhắm mắt lại. Nhưng rồi tôi lại mở ra
ngay để chắc chắn là vẫn còn đó. "Ở đây,
người ta sống theo kiểu cộng đồng, đúng
không?"
Cô nghĩ một lúc. "Mọi người sống
với nhau và dùng chung một số thứ như
nhà tắm, vòi hoa sen, nhà máy điện, chợ.
Có một số thỏa thuận ngầm đơn giản,
chẳng có gì là phức tạp. Không có gì cần
nghĩ ngợi, hoặc thậm chí phải nói ra lời.
Cho nên em không cần phải giải thích gì
cho anh về cách thức làm cái này cái nọ.
Điều quan trọng nhất ở đây là mỗi người
cứ để cho sự vật thụ mình vào. Chừng
nào anh làm thế, thì chẳng có vấn đề gì."
"Hấp thụ nghĩa là thế nào?"
"Chẳng hạn như khi anh ở trong
rừng, anh trở thành một bộ phận khăng
khít của nó. Khi anh ở trong mưa, anh là
một phần của cơn mưa. Khi anh ở trong
buổi sáng, anh là một bộ phận của buổi
sáng. Khi anh ở bên em, anh là một bộ
phận
"Khi cô ở bên tôi, cô là một bộ
phận không thể tách rời của tôi chứ?"
"Đúng vậy."
"Cô cảm thấy như thế nào khi
cùng lúc vừa là chính mình vừa là một
bộ phận của tôi?"
Cô nhìn thẳng vào tôi và đưa tay
lên sờ chiếc cặp tóc. "Rất tự nhiên. Một
khi đã quen rồi thì hết sức đơn giản. Như
là bay ấy."
"Cô biết bay?"
"Đó chỉ là thí dụ," cô nói và mỉm
cười, một nụ cười không mang ý nghĩa
sâu xa hoặc hàm ẩn gì, cười để mà cười
thôi. "Anh không thể biết được cảm giác
khi bay là thế nào, chừng nào anh chưa
thực sự bay. Ý em là như thế."
"Vậy đó là một điều tự nhiên,
thậm chí ta không cần phải nghĩ đến nó?"
Cô gật đầu. "Vâng, nó hoàn toàn
tự nhiên, tĩnh mặc, êm đềm, một cái gì đó
ta không cần phải nghĩ đến. Nó thoải mái
như không ấy."
"Tôi hỏi nhiều quá, phải không?"
"Không đâu," cô đáp. "Em chỉ
muốn sao có thể giải thích được rõ ràng
hơn thôi."
"Cô có ký ức không?"
Cô lại lắc đầu và đặt tay lên bàn,
lần này để ngửa. Cô nhìn tay mình, sắc
mặt không biểu lộ gì.
"Không. Ở một nơi mà thời gian
không quan trọng thì ký ức cũng thế. Dĩ
nhiên, em có nhớ là tối qua đã đến đây
nấu món hầm cho anh. Và anh đã ăn hết
sạch, phải không? Về hôm trước nữa, em
có nhớ một ít. Nhưng x hơn nữa thì em
chả nhớ gì. Thời gian đã hòa tan vào
trong em và em không còn phân biệt
được sự kiện này với sự kiện nọ."
"Vậy ở đây, ký ức cũng không
quan trọng?"
"Đúng," cô cười tươi rói. "Ở đây,
ký ức không quan trọng. Đó là phận sự
của thư viện."
Cô đi rồi, tôi ngồi bên cửa sổ, giơ
một bàn tay ra ngoài nắng. Bóng nó in
trên thành cửa sổ, rõ nét năm ngón rành
rành. Con ong thôi không vo ve bay
quanh nữa mà đậu trên một ô kính.
Dường như nó có một điều gì cần suy
nghĩ nghiêm túc. Và tôi cũng vậy.
Khi mặt trời vượt qua thiên
đỉnh, bà đến chỗ tôi đang ở, gõ nhè nhẹ
và mở cửa. Trong một lúc, tôi không dám
chắc là mình đang nhìn thấy ai - cô gái
trẻ hay bà. Chỉ một thoáng chuyển dịch
ánh sáng hay cách gió thổi là đủ để
người đứng trước mặt biến đổi hoàn
toàn: lúc này là cô gái mười lăm, lát sau
đã biến thành Miss Saeki. Tuy nhiên,
điều đó không thực sự diễn ra. Không
nghi ngờ gì nữa, người đứng trước mặt
tôi đích thị là Miss Saeki chứ không phải
ai khác.
"Chào," bà nói bằng một giọng tự
nhiên như khi chúng tôi gặp nhau trong
hành lang thư viện. Bà mặc chiếc sơ mi
dài tay màu xanh nước biển và cái váy
đồng bộ chấm đầu gối, đeo một chiếc
vòng bạc mảnh và hoa tai bằng ngọc trai
- hệt như tôi thường thấy bà. Đôi giày
cao gót bước trên bậc thềm phát ra
những tiếng khô ngắn, một âm thanh hơi
lạc điệu ở đây. Từ khung cửa, bà đứng
nhìn tôi như thể để kiểm tra xem có thật
là tôi hay không. Cố nhiên, đây chính thật
là tôi. Cũng như bà đích thị là Miss
Saeki.
"Cô vào dùng chén trà nhé?" tôi
mời.
"Rất vui lòng," bà nói. Và như
thể, cuối cùng, đã đủ dũng khí, bà bước
và
Tôi vào bếp, mở lò, đun nước, cố
gữ cho nhịp thở bình thường.
Bà ngồi vào đúng chiếc ghế cô
gái vừa ngồi, bên bàn ăn. "Cô có cảm
giác như chúng mình lại đang ở thư
viện," bà nói.
"Đúng thế," tôi tán thưởng. "Chỉ
khác cái là không có cà phê và không có
Oshima."
"Và không thấy một cuốn sách
nào," bà nói.
Tôi pha hai tách trà thảo mộc và
mang ra bàn, ngồi đối diện bà. Chim líu
lo bênngoài cửa sổ mở rộng. Con ong
vẫn đang ngủ trên ô kính.
Miss Saeki là người đầu tiên lên
tiếng. "Cô muốn cháu biết cô đến đây
không dễ dàng gì. Nhưng cô cần gặp
cháu và nói chuyện với cháu."
Tôi gật đầu. "Cháu rất vui thấy cô
đến."
Nụ cười quen thuộc của bà thấp
thoáng trên môi. "Có một điều cô muốn
nói với cháu." Nụ cười của bà gần giống
với nụ cười của cô gái nhưng có chiều
sâu hơn, một nét khác biệt nhỏ khiến tôi
xúc động.
Bà ấp cả hai tay quanh tách trà.
Tôi nhìn đôi hoa tai ngọc trai nhỏ xíu của
bà. Còn bà thì ngẫm nghĩ, lần này lâu hơn
mọi khi.
"Cô đã đốt hết những hồi ức của
mình," bà nói, chậm rãi chọn từng chữ.
"Chúng đã bốc thành khói và biến mất
trong thinh không. Cho nên chẳng bao lâu
nữa, cô sẽ quên hết. Quên mọi thứ - kể
cả thời gian cô ở bên cháu. Vì thế cô
muốn gặp và nói chuyện với cháu trong
thời hạn sớm nhất có thể. Trong khi cô
hãy còn nhớ."
Tôi vươn cổ nhìn con ong đậu
trên cửa sổ, cái bóng nhỏ xíu của nó chỉ
là một chấm đen trên
"Điều quan trọng nhất," bà nói
nhỏ nhẹ, "là cháu phải ra khỏi đây. Đi
thật nhanh, hết sức của cháu. Rời khỏi
đây, xuyên qua khu rừng và trở về với
cuộc đời cháu đã bỏ lại. Cửa vào sắp
đóng lại. Hãy hứa với cô là cháu sẽ làm
thế."
Tôi lắc đầu. "Miss Saeki, có điều
này cô không hiểu, cháu không có thế
giới nào để trở về. Cả đời, chẳng có ai
thực sự yêu cháu hoặc cần đến cháu.
Cháu chẳng biết ai có thể trông cậy được
ngoài bả thân mình. Đối với cháu, cái
cụm từ 'cuộc đời cháu đã bỏ lại' là vô
nghĩa."
"Nhưng cháu vẫn phải trở về."
"Ngay cả nếu không có gì chờ
cháu ở đó? Ngay cả nếu chẳng ai quan
tâm đến sự hiện diện của cháu ư?"
"Đó không phải là lý do," bà
nói. "Đó là điều cô muốn. Cô muốn cháu
ở đó."
"Nhưng cô có ở đấy đâu?"
Bà nhìn xuống hai bàn tay nắm
chặt tách trà. "Phải, cô không còn ở đấy
nữa."
"Cô cần gì ở cháu nếu như cháu
trở lại đó?"
"Chỉ một điều thôi," bà nói, ngẩng
đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. "Cô
muốn cháu nhớ đến cô. Nếu có cháu nhớ
cô, thì dù mọi người khác đều quên, cô
cũng bất cần."
Im lặng trùm lên chúng tôi một
lúc. Một im lặng sâu thẳm.
Một câu hỏi dâng lên trong tôi,
một câu hỏi lớn đến nỗi nó làm cổ họng
tôi nghẹn ắng, khiến tôi gần như không
thở được. Cuối cùng, bằng cách nào đó,
tôi kìm7;c, nuốt ực xuống và chọn một
câu hỏi khác. "Việc tưởng nhớ quan trọng
đến thế ư?"
"Cũng tùy," bà đáp và khẽ nhắm
mắt lại. "Trong một số trường hợp, đó là
điều quan trọng nhất."
"Thế mà cô lại đốt hết hồi ức của
mình."
"Cô không cần đến nó nữa," Miss
Saeki đặt hai tay úp sấp trên bàn, như
cách cô gái hôm đầu. "Kafka, cô xin
cháu một điều. Cô muốn cháu mang bức
tranh ấy đi."
"Cô muốn nói bức tranh trong
phòng cháu ở thư viện? Bức tranh vẽ
biển?"
"Phải," Miss Saeki gật đầu,
"bức Kafka bên bờ biển. Cô muốn cháu
mang nó đi. Mang đi đâu, cô không cần
biết. Đến bất kỳ nơi nào cháu đến."
"Nhưng nó thuộc sở hữu của ai
không?"
Bà lắc đầu. "Nó là của cô. Người
ấy đã tặng cô trước khi đi học đại học ở
Tokyo. Từ đó, nó luôn ở bên cô. Sống ở
đâu, cô cũng treo nó lên tường trong
phòng cô. Khi cô bắt đầu làm việc ở thư
viện Komura, cô trả nó về căn phòng ấy,
nơi nó được treo đầu tiên, nhưng chỉ là
tạm thời thôi. Cô để lại cho Oshima một
bức thư, dặn rằng cô muốn cháu giữ bức
tranh đó. Xét cho cùng, về căn nguyên,
bức tranh đó là của cháu."
"Của cháu?"
Bà gật đầu. "Cháu ở trong đó mà.
Và cô cũng ở đó, đang nhìn cháu. Bên bờ
biển, đã lâu lắm rồi. Gió thổi, những
đám mây trắng bồng bềnh và mãi mãi là
mùa hè."
đô-la.
[3] Cũng như trên máy bay, trên xe
độc thân.
[9] Young Men's Christian
nhanh chậm.
[14] Tiếng Pháp trong nguyên bản: này
đây.
[15] Độc giả Việt Nam thường quen